Lúc sau cả ba người đàn ông cùng rời khỏi thư phòng, như sực nhớ ra điều gì anh liền hỏi mọi người về Sở Sinh Trang, tất cả không hẹn trước mà đồng loạt quay sang nhìn nhau. Ngay lập tức đoán ra được anh liền đứng bật dậy mang theo một luồng sát khí sải những bước dài về phía khu nhà phụ.
“Thế Quân!”_Mọi người cùng hốt hoảng vội vã chạy theo sau
Đến nơi, Ngụy Thế Quân lập tức xông vào. Thấy có tiếng động Sở Sinh Trang quay lại nhìn, trông thấy anh cô hoảng hốt đứng bật dậy miệng ấp úng:
“A...nh...”
Ngụy Thế Quân trực tiếp đi đến nắm lấy cánh tay Sở Sinh Trang kéo ra ngoài hành lang, do lực tay quá mạnh khiến cả người cô đập vào tường:
“Á!!!”
“Từ bao giờ mà cô được phép vào đây vậy? Con bé còn chưa tỉnh lại cô đã tính làm hại nó nữa hay sao? Hả?”
Ngụy Thế Quân quát lên, ngay sau đó liền giơ tay siết cổ người đối diện ép sát vào tường, anh trợn trừng mắt lên nhìn Sở Sinh Trang như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung với mình. Bị đối phương bóp cổ đến hô hấp gặp khó khăn, Sở Sinh Trang vội nắm lấy cổ tay hắn cố kéo ra nhưng dường như phản tác dụng. Tay Ngụy Thế Quân dưới sự kháng cự của con mồi ngày càng siết chặt hơn. Mặt cô lúc này đang dần trắng bệch, hai mắt đã nhòe đi vì bị một lớp nước mỏng che phủ.
“Thế Quân! Còn không mau buông tay!”
Mọi người vừa từ trong thang máy bước ra trông thấy liền hét lên. Bất ngờ một người đàn ông chạy vụt lên trước, nhanh chóng đến gần chỗ ba người đang giằng co kia, anh ta dùng lực đẩy mạnh khiến Ngụy Thế Quân chao đảo suýt ngã về phía sau đồng thời cũng buông Sở Sinh Trang ra khiến cô lập tức khụy xuống ho sặc sụa, hô hấp gấp gáp.
“Bá An?”_Ngụy Thế Quân đứng chống tay tựa vào tường lấy lại thăng bằng, nhíu mày nhìn người vừa đẩy mình
Châu Bá An vẫn chưa bỏ qua, anh ta xông đến hai tay túm chặt cổ áo thằng bạn thân trời đánh của mình mà quát lên:
“Ông có thôi ngay đi không hả? Đừng hành động một cách ngu xuẩn như vậy nữa!”
Ngụy Thế Quân không chịu yếu thế liền hất hai bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra, chỉ thẳng vào Sở Sinh Trang mà lớn giọng:
“Ông thì biết cái quái gì? Cô ta loại chuyện gì cũng dám làm, ngay cả việc nói dối là tôi đã ngủ với cô ta để được bước vào cái nhà này cũng dám nữa kìa! Loại phụ nữ bán rẻ danh dự như vậy mà còn nói là được sinh ra trong gia đình có giáo dục sao? Loại giáo dục này quả thực nuốt không trôi mà!”
Ngay khi lời vừa được nói ra lập tức khiến mọi người im bặt, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Sinh Trang, trên mặt mang theo nét biểu cảm đầy sững sờ. Về phần cô, ngay lúc này đây, thứ cảm giác làm việc xấu lén lút cuối cùng bị phát hiện phơi bày ra trước ánh sáng khiến cô không khỏi lo sợ. Sở Sinh Trang dù biết chắc anh sẽ nói ra nhưng thật không ngờ lại trong tình huống này, ngay trước mặt tất cả mọi người mà vạch tội cô.
“Chuyện này là sao hả?”_Ngụy lão gia chống gậy đi đến, lông mày nhíu chặt nhìn thằng cháu mình
Ngụy Thế Quân nhìn sang Sở Sinh Trang, cô từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, cúi đầu xuống không dám hé nửa lời. Vốn Ngụy Thế Quân không định nói ra sự thật nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đáng chết này đang ngang nhiên ngồi trước giường bệnh của em gái mình khiến anh không thể kiềm chế được mà muốn cho tất cả những người ở đây thấy rõ được bộ mặt thật của cô ta...
Sau khi nghe Ngụy Thế Quân kể rõ lại sự tình, mọi người ai nấy đều không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Ngụy lão gia là người có phản ứng mạnh nhất, đứa cháu dâu mà ông luôn một lòng tin tưởng và hết mực yêu thương không thể là người như vậy được. Ngụy lão gia đã ngay lập tức quay sang chất vấn Sở Sinh Trang nhưng trước sự im lặng của cô đã ngầm thừa nhận tất cả.
Lúc này không khí căn phòng trở nên căng thẳng đến tột độ, những người lớn trong nhà đều giữ cho mình một sự im lặng đến đáng sợ, tưởng chừng như chỉ cần một chiếc lá rơi từ trên cây xuống cũng có thể nghe rõ được tiếng nó chạm đất.
“Mọi người, con xin lỗi!”
Im lặng suốt bao lâu cuối cùng Sở Sinh Trang cũng chỉ biết thốt ra mấy chữ xin lỗi, cô căn bản đã không còn gì để nói nữa rồi. Việc đã làm thì sẽ nhận, tuyệt đối không chối cãi, mà dù có muốn thì cũng không thể, sự việc quá sáng tỏ cũng chỉ đành mặc kệ để mọi chuyện xảy ra, giờ phút này đây Sở Sinh Trang cô đã sẵn sàng để đối mặt với tất cả rồi.
Trước câu xin lỗi của Sở Sinh Trang mọi người đều không ai nói gì, suốt cả bữa ăn không khí cũng vì thế mà trở nên gượng gạo hơn. Ngụy Thế Quân dùng bữa xong liền chào tạm biệt rồi ra về, chuyện vừa rồi xảy ra anh đoán chắc rằng ít nhiều gì những suy nghĩ của mọi người về cô vợ trên danh nghĩa này của anh cũng đã xấu đi phần nào. Như vậy thì sau này khi sự thật có được mở ra thì người nhà anh cũng sẽ không cảm thấy quá bất ngờ, hơn nữa cũng không thể để Sở Sinh Trang cô ta tiếp tục lừa dối mọi người được...
Xe vừa đi khuất khỏi dinh thự Ngụy Viên, Ngụy Thế Quân liền kêu tài xế dừng xe lại rồi ra lệnh cho Sở Sinh Trang xuống xe tự đi bộ về. Cô cũng không có bất mãn gì vì từ trước đến giờ đều là như vậy cả, chỉ cần không có mặt người của Ngụy gia thì cả hai đều không cần phải đóng kịch.
Sau khi đi bộ ra khỏi ngoại ô thành phố, Sở Sinh Trang dừng lại để bắt taxi thì phía sau bất ngờ có tiếng còi xe, cô quay lại nhìn, là xe của Châu Bá An. Anh ta dừng xe lại cạnh chỗ Sở Sinh Trang đang đứng rồi bảo cô lên xe đi nhờ vì chỗ này hơi khó bắt taxi. Sở Sinh Trang có chút ngập ngừng, cô ngó nghiêng xung quanh rồi quyết định lên xe Châu Bá An về. Cả hai cùng im lặng không nói câu nào khiến không khí có chút gượng gạo vì cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này, cho đến khi về đến cổng biệt thự Ngụy Thế, Sở Sinh Trang mới xuống xe rồi chào tạm biệt Châu Bá An sau đó đi vào nhà.
Ngụy Thế Quân đang ở trong thư phòng làm việc nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng phía đối diện liền biết được Sở Sinh Trang đã về.
Đến quá nửa đêm, công việc cũng đã được xử lý ổn thỏa Ngụy Thế Quân lúc này mới tựa lưng ra sau ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi đôi chút. Khi trong đầu đã không còn liên quan đến công việc nữa thì những thứ cảm xúc khác sẽ dần xuất hiện trở lại.
Sự việc ngày hôm nay xảy ra ở dinh thự Ngụy Viên quả thực Ngụy Thế Quân anh có hơi mất bình tĩnh, sau khi ngẫm lại thì trong trường hợp đó Sở Sinh Trang thật sự không có khả năng làm hại đến Ngụy Tô Linh, là do Ngụy Thế Quân vốn có ác cảm sẵn với cô nên chỉ cần cô đến gần em gái anh thì anh sẽ mặc nhiên cho rằng cô đang có ý định hãm hại em gái mình.
Cạch...
Ngụy Thế Quân tay cầm tay nắm cửa phòng của Sở Sinh Trang khẽ mở ra, cánh cửa vừa hé mở, một cơn đau bất ngờ ập tới khiến anh lập tức nhăn mặt, tay còn lại liền ôm lấy bụng. Dường như nó không có dấu hiệu thuyên giảm, ngày càng đau dữ dội hơn. Trán Ngụy Thế Quân bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tay phải cầm tay nắm cửa siết chặt lại, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cánh cửa.
Vốn đang nằm suy nghĩ mông lung lại nghe thấy âm thanh phía ngoài cửa Sở Sinh Trang liền quay lưng lại nhìn, cô có hơi sững sờ... Sao Ngụy Thế Quân anh lại đứng trước cửa phòng cô làm gì vậy? Vẻ mặt còn có vẻ rất đau đớn. Ngay lập tức Sở Sinh Trang xuống giường đi đến chỗ người đàn ông đang mặt nhăn mày nhó ngoài kia:
“Anh... sao vậy?”
“...”_Ngụy Thế Quân gục đầu vào cánh cửa không đáp lại, tay trái từ nãy đến giờ đều đang siết chặt phần áo trước bụng, cả người gồng lên chống lại cơn co thắt dữ dội trong cơ thể
“Để em gọi bác sĩ Cố.”_Sở Sinh Trang hoảng hốt vội trở lại giường với lấy chiếc điện thoại bấm gọi cho Cố Phong
“Thế Quân!”_Mọi người cùng hốt hoảng vội vã chạy theo sau
Đến nơi, Ngụy Thế Quân lập tức xông vào. Thấy có tiếng động Sở Sinh Trang quay lại nhìn, trông thấy anh cô hoảng hốt đứng bật dậy miệng ấp úng:
“A...nh...”
Ngụy Thế Quân trực tiếp đi đến nắm lấy cánh tay Sở Sinh Trang kéo ra ngoài hành lang, do lực tay quá mạnh khiến cả người cô đập vào tường:
“Á!!!”
“Từ bao giờ mà cô được phép vào đây vậy? Con bé còn chưa tỉnh lại cô đã tính làm hại nó nữa hay sao? Hả?”
Ngụy Thế Quân quát lên, ngay sau đó liền giơ tay siết cổ người đối diện ép sát vào tường, anh trợn trừng mắt lên nhìn Sở Sinh Trang như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung với mình. Bị đối phương bóp cổ đến hô hấp gặp khó khăn, Sở Sinh Trang vội nắm lấy cổ tay hắn cố kéo ra nhưng dường như phản tác dụng. Tay Ngụy Thế Quân dưới sự kháng cự của con mồi ngày càng siết chặt hơn. Mặt cô lúc này đang dần trắng bệch, hai mắt đã nhòe đi vì bị một lớp nước mỏng che phủ.
“Thế Quân! Còn không mau buông tay!”
Mọi người vừa từ trong thang máy bước ra trông thấy liền hét lên. Bất ngờ một người đàn ông chạy vụt lên trước, nhanh chóng đến gần chỗ ba người đang giằng co kia, anh ta dùng lực đẩy mạnh khiến Ngụy Thế Quân chao đảo suýt ngã về phía sau đồng thời cũng buông Sở Sinh Trang ra khiến cô lập tức khụy xuống ho sặc sụa, hô hấp gấp gáp.
“Bá An?”_Ngụy Thế Quân đứng chống tay tựa vào tường lấy lại thăng bằng, nhíu mày nhìn người vừa đẩy mình
Châu Bá An vẫn chưa bỏ qua, anh ta xông đến hai tay túm chặt cổ áo thằng bạn thân trời đánh của mình mà quát lên:
“Ông có thôi ngay đi không hả? Đừng hành động một cách ngu xuẩn như vậy nữa!”
Ngụy Thế Quân không chịu yếu thế liền hất hai bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình ra, chỉ thẳng vào Sở Sinh Trang mà lớn giọng:
“Ông thì biết cái quái gì? Cô ta loại chuyện gì cũng dám làm, ngay cả việc nói dối là tôi đã ngủ với cô ta để được bước vào cái nhà này cũng dám nữa kìa! Loại phụ nữ bán rẻ danh dự như vậy mà còn nói là được sinh ra trong gia đình có giáo dục sao? Loại giáo dục này quả thực nuốt không trôi mà!”
Ngay khi lời vừa được nói ra lập tức khiến mọi người im bặt, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Sinh Trang, trên mặt mang theo nét biểu cảm đầy sững sờ. Về phần cô, ngay lúc này đây, thứ cảm giác làm việc xấu lén lút cuối cùng bị phát hiện phơi bày ra trước ánh sáng khiến cô không khỏi lo sợ. Sở Sinh Trang dù biết chắc anh sẽ nói ra nhưng thật không ngờ lại trong tình huống này, ngay trước mặt tất cả mọi người mà vạch tội cô.
“Chuyện này là sao hả?”_Ngụy lão gia chống gậy đi đến, lông mày nhíu chặt nhìn thằng cháu mình
Ngụy Thế Quân nhìn sang Sở Sinh Trang, cô từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, cúi đầu xuống không dám hé nửa lời. Vốn Ngụy Thế Quân không định nói ra sự thật nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đáng chết này đang ngang nhiên ngồi trước giường bệnh của em gái mình khiến anh không thể kiềm chế được mà muốn cho tất cả những người ở đây thấy rõ được bộ mặt thật của cô ta...
Sau khi nghe Ngụy Thế Quân kể rõ lại sự tình, mọi người ai nấy đều không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Ngụy lão gia là người có phản ứng mạnh nhất, đứa cháu dâu mà ông luôn một lòng tin tưởng và hết mực yêu thương không thể là người như vậy được. Ngụy lão gia đã ngay lập tức quay sang chất vấn Sở Sinh Trang nhưng trước sự im lặng của cô đã ngầm thừa nhận tất cả.
Lúc này không khí căn phòng trở nên căng thẳng đến tột độ, những người lớn trong nhà đều giữ cho mình một sự im lặng đến đáng sợ, tưởng chừng như chỉ cần một chiếc lá rơi từ trên cây xuống cũng có thể nghe rõ được tiếng nó chạm đất.
“Mọi người, con xin lỗi!”
Im lặng suốt bao lâu cuối cùng Sở Sinh Trang cũng chỉ biết thốt ra mấy chữ xin lỗi, cô căn bản đã không còn gì để nói nữa rồi. Việc đã làm thì sẽ nhận, tuyệt đối không chối cãi, mà dù có muốn thì cũng không thể, sự việc quá sáng tỏ cũng chỉ đành mặc kệ để mọi chuyện xảy ra, giờ phút này đây Sở Sinh Trang cô đã sẵn sàng để đối mặt với tất cả rồi.
Trước câu xin lỗi của Sở Sinh Trang mọi người đều không ai nói gì, suốt cả bữa ăn không khí cũng vì thế mà trở nên gượng gạo hơn. Ngụy Thế Quân dùng bữa xong liền chào tạm biệt rồi ra về, chuyện vừa rồi xảy ra anh đoán chắc rằng ít nhiều gì những suy nghĩ của mọi người về cô vợ trên danh nghĩa này của anh cũng đã xấu đi phần nào. Như vậy thì sau này khi sự thật có được mở ra thì người nhà anh cũng sẽ không cảm thấy quá bất ngờ, hơn nữa cũng không thể để Sở Sinh Trang cô ta tiếp tục lừa dối mọi người được...
Xe vừa đi khuất khỏi dinh thự Ngụy Viên, Ngụy Thế Quân liền kêu tài xế dừng xe lại rồi ra lệnh cho Sở Sinh Trang xuống xe tự đi bộ về. Cô cũng không có bất mãn gì vì từ trước đến giờ đều là như vậy cả, chỉ cần không có mặt người của Ngụy gia thì cả hai đều không cần phải đóng kịch.
Sau khi đi bộ ra khỏi ngoại ô thành phố, Sở Sinh Trang dừng lại để bắt taxi thì phía sau bất ngờ có tiếng còi xe, cô quay lại nhìn, là xe của Châu Bá An. Anh ta dừng xe lại cạnh chỗ Sở Sinh Trang đang đứng rồi bảo cô lên xe đi nhờ vì chỗ này hơi khó bắt taxi. Sở Sinh Trang có chút ngập ngừng, cô ngó nghiêng xung quanh rồi quyết định lên xe Châu Bá An về. Cả hai cùng im lặng không nói câu nào khiến không khí có chút gượng gạo vì cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này, cho đến khi về đến cổng biệt thự Ngụy Thế, Sở Sinh Trang mới xuống xe rồi chào tạm biệt Châu Bá An sau đó đi vào nhà.
Ngụy Thế Quân đang ở trong thư phòng làm việc nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng phía đối diện liền biết được Sở Sinh Trang đã về.
Đến quá nửa đêm, công việc cũng đã được xử lý ổn thỏa Ngụy Thế Quân lúc này mới tựa lưng ra sau ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi đôi chút. Khi trong đầu đã không còn liên quan đến công việc nữa thì những thứ cảm xúc khác sẽ dần xuất hiện trở lại.
Sự việc ngày hôm nay xảy ra ở dinh thự Ngụy Viên quả thực Ngụy Thế Quân anh có hơi mất bình tĩnh, sau khi ngẫm lại thì trong trường hợp đó Sở Sinh Trang thật sự không có khả năng làm hại đến Ngụy Tô Linh, là do Ngụy Thế Quân vốn có ác cảm sẵn với cô nên chỉ cần cô đến gần em gái anh thì anh sẽ mặc nhiên cho rằng cô đang có ý định hãm hại em gái mình.
Cạch...
Ngụy Thế Quân tay cầm tay nắm cửa phòng của Sở Sinh Trang khẽ mở ra, cánh cửa vừa hé mở, một cơn đau bất ngờ ập tới khiến anh lập tức nhăn mặt, tay còn lại liền ôm lấy bụng. Dường như nó không có dấu hiệu thuyên giảm, ngày càng đau dữ dội hơn. Trán Ngụy Thế Quân bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tay phải cầm tay nắm cửa siết chặt lại, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cánh cửa.
Vốn đang nằm suy nghĩ mông lung lại nghe thấy âm thanh phía ngoài cửa Sở Sinh Trang liền quay lưng lại nhìn, cô có hơi sững sờ... Sao Ngụy Thế Quân anh lại đứng trước cửa phòng cô làm gì vậy? Vẻ mặt còn có vẻ rất đau đớn. Ngay lập tức Sở Sinh Trang xuống giường đi đến chỗ người đàn ông đang mặt nhăn mày nhó ngoài kia:
“Anh... sao vậy?”
“...”_Ngụy Thế Quân gục đầu vào cánh cửa không đáp lại, tay trái từ nãy đến giờ đều đang siết chặt phần áo trước bụng, cả người gồng lên chống lại cơn co thắt dữ dội trong cơ thể
“Để em gọi bác sĩ Cố.”_Sở Sinh Trang hoảng hốt vội trở lại giường với lấy chiếc điện thoại bấm gọi cho Cố Phong
/167
|