Khi mở mắt tỉnh dậy Sở Sinh Trang đã thấy mình bị trói tay chân lại, nằm dưới sàn trong một căn phòng lạ hoắc. Cô lồm cồm ngồi dậy, khó khăn lết đến trước cửa phòng, dùng thân mình đập mạnh vào cánh cửa mà hô lớn:
“Có ai ở ngoài không? Mau giúp tôi mở cửa!”
Nhưng cho dù cô có gọi đến rát cả cổ thì mãi cũng không có tiếng đáp lại, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng thì thấy chiếc điện thoại của mình bị rơi ra gần chỗ vừa bị trói, cô vội đến cầm lấy điện thoại. Vì hai tay bị trói ra đằng sau nên có chút khó khăn khi dùng điện thoại, loay hoay một hồi cũng bấm được số gọi cho anh trai mình. Nhưng trớ trêu thay điện thoại lại bị mất sóng, cô liền đến gần cửa sổ mong có được sóng điện thoại.
Khung cảnh bên ngoài khiến cô không khỏi bất ngờ, thông qua ô cửa kính của căn phòng cô trông thấy ở khắp mọi nơi xung quanh căn nhà đều đã được bố trí vệ sĩ bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, bọn họ đều là người của bang Bạc Ngạo, xem ra sẽ rất khó để có thể trốn thoát khỏi nơi đây.
Lại càng khó hơn nữa khi điện thoại cô dù làm mọi cách cũng không thể bắt được sóng. Rốt cuộc thì nơi này là đâu chứ?
Sở Sinh Trang bỗng nhớ lại bài báo lúc trưa về tập đoàn Sở Trác, với hành động của anh đối với cô hiện tại thì chắc chắn rằng những gì trên báo viết là thật, có điều không ngờ tới ngày này lại đến sớm hơn cô dự tính, Ngụy Thế Quân anh thật sự đã ra tay với Sở Trác rồi!
Nghĩ đến đây, cảm giác lo sợ như dâng trào lên mãnh liệt trong lòng cô. Bố của cô, anh trai của cô, hiện tại ra sao rồi? Ai đó làm ơn nói cho cô biết được không? Cô thật sự không thể chịu nổi cái cảm giác bất an này.
Sở Sinh Trang ngã khụy xuống đất, cô sai rồi, cô thực sự đã sai rồi! Lại có thể chỉ vì thứ tình yêu mù quáng của bản thân mà hại cả sản nghiệp của gia đình phải rơi vào tay kẻ khác, giờ đây những người mà cô yêu thương nhất cũng không rõ sống chết ra sao. Mọi chuyện xảy ra cớ sự như ngày hôm nay tất cả cũng chỉ vì thứ tình yêu mà cô coi là khắc cốt ghi tâm ấy, sau cùng người phải chịu hậu quả không chỉ có cô mà còn là chính những người thân ruột thịt của cô, những người không liên quan vô cớ lại bị lôi kéo vào cuộc chiến tranh dành tình cảm này.
Bây giờ ba cô, anh trai của cô đang ra sao? Cô thật sự chỉ muốn ngay lập tức thoát ra khỏi căn phòng này để đối mặt trực diện với những hậu quả mà bản thân đã ngu ngốc gây ra. Nhưng biết sao giờ, ý nghĩ đó đã được người ta biết trước và nhốt cô lại rồi. Sở Sinh Trang bây giờ giống như một chú chim yếu ớt không ngừng điên cuồng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi chiếc lồng sắt dù cho biết rõ rằng bản thân không đủ sức.
[...]
Như thông tin đã vô tình bị tiết lộ với cánh truyền thông, sáng ngày hôm nay chính là buổi đầu Ngụy Thế Quân lên nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sở Trác. Vì biết trước đám phóng viên nhà báo sẽ vây kín trước cổng nên Kha Vĩnh đã theo lệnh cho người bố trí bảo vệ lối ra vào cửa chính của tòa nhà Sở Trác nhằm tránh xảy ra tình trạng như ngày hôm qua, chỉ sau khi kế hoạch được thực hiện ổn thỏa lúc đó Ngụy Thế Quân mới ra mặt trước công chúng.
Vừa đến tập đoàn Ngụy Thế Quân liền cho triệu tập các cổ đông đến phòng họp, khoảng ba mươi phút sau tất cả đã có mặt đông đủ chỉ trừ duy nhất hai người đó chính là Sở gia gia và Sở Trác Tùng, ai cũng đều có thể đoán trước được rằng hai người họ sẽ không đến nên cuộc họp sớm được bắt đầu.
“Thưa các vị cổ đông, hôm nay là ngày đầu tiên Ngụy Thế Quân tôi lên nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị. Để thắt chặt mối quan hệ giữa tôi và các vị ngồi ở đây, trưa nay tôi muốn mời mọi người một bữa coi như là tiệc ra mắt trong nội bộ các thành viên của hội đồng quản trị.”_Ngụy Thế Quân đứng dậy cài lại cúc áo vest, dõng dạc nói
Sau màn chào hỏi và mời cơm ra mắt, nội dung chính của cuộc họp dần được hé mở...
“Sau khi nghe báo cáo qua về doanh thu của tập đoàn trong những năm gần đây tôi nhận thấy không có mấy sự tiến triển, tất nhiên là hàng tháng vẫn tăng đều nhưng so sánh các con số với nhau thì chênh lệch không quá đáng kể. Vì vậy trong buổi họp này tôi có một đề xuất muốn thay vị trí CEO hiện tại cho một người khác.”
Ngụy Thế Quân vừa dứt lời cả phòng họp lập tức bàn tán xôn xao cả lên, vị trí CEO của hiện tại vốn đang thuộc về Sở Trác Tùng và dưới sự quản lý của anh ta Sở Trác vẫn ngày một lớn mạnh. Cái gì mà doanh thu chênh lệch không đáng kể? So với tập đoàn Ngụy Bắc thì có thể là không bằng nhưng so với mặt bằng chung thì đã bỏ xa các tập đoàn khác một khoảng cách rất lớn. Dù sao vấn đề về doanh thu cũng chỉ là một cái cớ để phục vụ cho mục đích của Ngụy Thế Quân mà thôi. Ai nhìn vào cũng đều thấy anh là đang muốn loại bỏ hết tất cả các vị trí quan trọng trong tập đoàn để thay người của mình vào nhằm dễ bề quản lý, hay nói đúng hơn là đang nhắm vào người nhà Sở Gia.
“Chuyện này là không thể nào, Sở tổng trước giờ vẫn luôn quản lý rất tốt. Ngụy tổng, cậu cho dù có nhắm vào Sở Trác thì cũng không thể làm đến mức này.”_Cổ đông 1 lên tiếng phản đối
“Tôi cũng xin phản đối, dù sao Sở Trác cũng là do Sở Gia tạo dựng nên. Tôi biết Ngụy gia lớn mạnh nhưng Sở gia lại càng không thể chọc vào.”_Cổ đông 2
Ngoại trừ những người chưa bị Ngụy Thế Quân nắm thóp ra thì tất cả đều im lặng không dám đưa ra ý kiến phản bác hay đồng tình, chỉ dám thì thầm to nhỏ vào tai người bên cạnh, bọn họ dù sao cũng phải giữ lấy miếng cơm manh áo của mình.
“Ngụy tổng, nếu cậu nói muốn thay vị trí CEO vậy còn người sẽ thay thế thì thế nào?”_Cổ đông 3
“Vũ tổng yên tâm, chắc chắn tôi đã có một số ứng cử viên sáng giá cho vị trí CEO này rồi. Và tất nhiên tôi sẽ thông qua sự đồng ý của các vị cổ đông ngồi đây rồi mới ra quyết định chính thức.”_Ngụy Thế Quân đáp
“...”
“Được rồi, các vị cứ suy xét cho thật kỹ, sáng ngày mai chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu để quyết định việc có hay không thay vị trí CEO của Nghi Sơn. Cá nhân tôi thì thấy việc này rất cần thiết!”_Ngụy Thế Quân cố tình nhấn mạnh câu nói cuối như một lời cảnh báo đối với những ai có ý định làm trái ý của anh
Cuộc họp sau đó liền kết thúc, ai nấy khi bước ra khỏi phòng cũng đều mang một tâm trạng nặng trĩu. Đúng là “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết” mà!
Tuy không tham gia cuộc họp nhưng nội dung chính cũng đã nhanh chóng được truyền đến tai của người cần truyền. Sở Trác Tùng vốn còn đang ngồi trên sopha trong phòng bệnh, vừa gấp gáp xử lý đống công việc đang rối loạn của tập đoàn lại phải nghĩ cách để đối phó với cánh truyền thông, vừa phải để ý đến bệnh tình của ba mình, trong lòng còn không khỏi lo lắng cho đứa em gái không thể gặp mặt kia nữa. Tất cả mọi việc đều cùng một lúc đổ dồn hết lên đầu anh ta, từ sáng ngày hôm qua cho đến tận hôm nay đầu óc Sở Trác Tùng không một lúc nào là được nghỉ ngơi, chúng luôn phải căng ra để chống đỡ.
Sau hơn một ngày không chợp mắt được một giây phút nào, Sở Trác Tùng mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, mi mắt vừa khép lại thì cửa phòng liền bật mở. Thư ký Lý bước vào, cậu ta báo cáo lại toàn bộ nội dung của cuộc họp cổ đông ngày hôm nay, nhưng đợi đến gần một phút vẫn không thấy có động tĩnh gì. Sở Trác Tùng từ khi cậu ta bước vào vẫn luôn im lặng, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt lộ rõ sự mệt mỏi, gương mặt tuấn mỹ qua một đêm đã xanh xao, gầy đi không ít.
“Sở Trác Tùng! Anh không sao chứ?”
Từ ngoài cửa Châu Ý Như vội vã bước vào, cô hốt hoảng lay người Sở Trác Tùng nhưng anh ta vẫn không có động tĩnh gì...
Sau khi bác sĩ Đông đã kiểm tra kỹ càng liền kết luận Sở Trác Tùng là do làm việc quá cường độ lại không được nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ nên dẫn đến việc bị ngất xỉu, hiện tại đang được truyền nước biển, sẽ sớm tỉnh lại. Trước khi rời đi bác sĩ Đông còn không quên căn dặn phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi vài ngày, nếu vừa tỉnh dậy lại vẫn tiếp tục làm việc với cường độ cao như vậy thì e là cơ thể sẽ không chống đỡ nổi.
Châu Ý Như gật đầu coi như đã hiểu, cô đi đến ngồi xuống cạnh giường của Sở Trác Tùng, ánh mắt không giấu khỏi sự lo lắng.
“Ý Như, em là đang lo cho tôi đến khóc rồi sao?”
“Anh...anh tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào rồi?”_Châu Ý Như thấy anh đã tỉnh lại thì không khỏi vui mừng, vội nhấn chuông gọi bác sĩ
“Còn chưa chết được, em chưa gì mắt đã đỏ hoe muốn khóc rồi.”_Sở Trác Tùng cười cượt
Nghe Sở Trác Tùng nói vậy, Châu Ý Như vội quay lưng lại lén lau nước mắt đang đọng trên khóe mi, lại quay sang thẹn quá hóa giận mà gắt lên:
“Là bụi bay vào mắt!”
Sở Trác Tùng cũng không có ý trêu chọc nữa, chỉ cười bất lực nhìn cô gái trước mặt đang bao biện cho bản thân.
Cốc...cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, nhận được sự cho phép của người bên trong thư ký Lý liền mở cửa bước vào cúi đầu chào:
“Sở tổng, cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào chín giờ sáng ngày mai để quyết định việc thay chức CEO của Sở Trác. Tôi đã đi thăm dò trước thì có đến hơn nửa số cổ đông đã bị người của Ngụy tổng mua chuộc.”
“Hơn nửa? Đã tìm ra lý do chưa?”_Sở Trác Tùng nhíu mày
“Chủ yếu là vì Ngụy tổng đang nắm giữ những bằng chứng mà bọn họ phạm tội, số khác thì bị lấy người thân ra đe dọa, hoặc là đánh vào công ty tư nhân của họ.”
“Nếu đã biết được lý do rồi thì tìm cách giải quyết đi, chỉ cần số người phản đối hơn số người tán thành một phiếu bầu là được, những chuyện còn lại từ từ tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Dạ, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Còn nữa, đã có tin tức gì về em gái tôi chưa?”
“Chuyện này...hiện tôi vẫn đang cho người tìm kiếm.”
“Ừm, huy động thêm lực lượng đi.”
Nhận được lệnh thư ký Lý liền rời khỏi phòng bệnh đi làm nhiệm vụ.
“Tôi đã nói với bố tôi rồi, Bá An ở bên đó cũng đang đi tìm kiếm, anh không cần phải quá lo lắng. Trước mắt cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã, bác sĩ Đông nói nếu anh còn làm việc quá sức nữa thì sẽ không chịu nổi đâu.”_Lúc biết chuyện Châu Ý Như đã gọi điện nhờ Châu Bá An ở thành phố S hỗ trợ tìm kiếm Sở Sinh Trang
“Được rồi, tôi vẫn đang nghỉ ngơi đây. Em yên tâm, tôi khỏe lắm, chắc chắn sẽ sống với em đến cuối đời.”_Sở Trác Tùng cười cợt
“Anh... Giờ này còn đùa được nữa?”
“Có ai ở ngoài không? Mau giúp tôi mở cửa!”
Nhưng cho dù cô có gọi đến rát cả cổ thì mãi cũng không có tiếng đáp lại, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng thì thấy chiếc điện thoại của mình bị rơi ra gần chỗ vừa bị trói, cô vội đến cầm lấy điện thoại. Vì hai tay bị trói ra đằng sau nên có chút khó khăn khi dùng điện thoại, loay hoay một hồi cũng bấm được số gọi cho anh trai mình. Nhưng trớ trêu thay điện thoại lại bị mất sóng, cô liền đến gần cửa sổ mong có được sóng điện thoại.
Khung cảnh bên ngoài khiến cô không khỏi bất ngờ, thông qua ô cửa kính của căn phòng cô trông thấy ở khắp mọi nơi xung quanh căn nhà đều đã được bố trí vệ sĩ bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, bọn họ đều là người của bang Bạc Ngạo, xem ra sẽ rất khó để có thể trốn thoát khỏi nơi đây.
Lại càng khó hơn nữa khi điện thoại cô dù làm mọi cách cũng không thể bắt được sóng. Rốt cuộc thì nơi này là đâu chứ?
Sở Sinh Trang bỗng nhớ lại bài báo lúc trưa về tập đoàn Sở Trác, với hành động của anh đối với cô hiện tại thì chắc chắn rằng những gì trên báo viết là thật, có điều không ngờ tới ngày này lại đến sớm hơn cô dự tính, Ngụy Thế Quân anh thật sự đã ra tay với Sở Trác rồi!
Nghĩ đến đây, cảm giác lo sợ như dâng trào lên mãnh liệt trong lòng cô. Bố của cô, anh trai của cô, hiện tại ra sao rồi? Ai đó làm ơn nói cho cô biết được không? Cô thật sự không thể chịu nổi cái cảm giác bất an này.
Sở Sinh Trang ngã khụy xuống đất, cô sai rồi, cô thực sự đã sai rồi! Lại có thể chỉ vì thứ tình yêu mù quáng của bản thân mà hại cả sản nghiệp của gia đình phải rơi vào tay kẻ khác, giờ đây những người mà cô yêu thương nhất cũng không rõ sống chết ra sao. Mọi chuyện xảy ra cớ sự như ngày hôm nay tất cả cũng chỉ vì thứ tình yêu mà cô coi là khắc cốt ghi tâm ấy, sau cùng người phải chịu hậu quả không chỉ có cô mà còn là chính những người thân ruột thịt của cô, những người không liên quan vô cớ lại bị lôi kéo vào cuộc chiến tranh dành tình cảm này.
Bây giờ ba cô, anh trai của cô đang ra sao? Cô thật sự chỉ muốn ngay lập tức thoát ra khỏi căn phòng này để đối mặt trực diện với những hậu quả mà bản thân đã ngu ngốc gây ra. Nhưng biết sao giờ, ý nghĩ đó đã được người ta biết trước và nhốt cô lại rồi. Sở Sinh Trang bây giờ giống như một chú chim yếu ớt không ngừng điên cuồng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi chiếc lồng sắt dù cho biết rõ rằng bản thân không đủ sức.
[...]
Như thông tin đã vô tình bị tiết lộ với cánh truyền thông, sáng ngày hôm nay chính là buổi đầu Ngụy Thế Quân lên nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sở Trác. Vì biết trước đám phóng viên nhà báo sẽ vây kín trước cổng nên Kha Vĩnh đã theo lệnh cho người bố trí bảo vệ lối ra vào cửa chính của tòa nhà Sở Trác nhằm tránh xảy ra tình trạng như ngày hôm qua, chỉ sau khi kế hoạch được thực hiện ổn thỏa lúc đó Ngụy Thế Quân mới ra mặt trước công chúng.
Vừa đến tập đoàn Ngụy Thế Quân liền cho triệu tập các cổ đông đến phòng họp, khoảng ba mươi phút sau tất cả đã có mặt đông đủ chỉ trừ duy nhất hai người đó chính là Sở gia gia và Sở Trác Tùng, ai cũng đều có thể đoán trước được rằng hai người họ sẽ không đến nên cuộc họp sớm được bắt đầu.
“Thưa các vị cổ đông, hôm nay là ngày đầu tiên Ngụy Thế Quân tôi lên nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị. Để thắt chặt mối quan hệ giữa tôi và các vị ngồi ở đây, trưa nay tôi muốn mời mọi người một bữa coi như là tiệc ra mắt trong nội bộ các thành viên của hội đồng quản trị.”_Ngụy Thế Quân đứng dậy cài lại cúc áo vest, dõng dạc nói
Sau màn chào hỏi và mời cơm ra mắt, nội dung chính của cuộc họp dần được hé mở...
“Sau khi nghe báo cáo qua về doanh thu của tập đoàn trong những năm gần đây tôi nhận thấy không có mấy sự tiến triển, tất nhiên là hàng tháng vẫn tăng đều nhưng so sánh các con số với nhau thì chênh lệch không quá đáng kể. Vì vậy trong buổi họp này tôi có một đề xuất muốn thay vị trí CEO hiện tại cho một người khác.”
Ngụy Thế Quân vừa dứt lời cả phòng họp lập tức bàn tán xôn xao cả lên, vị trí CEO của hiện tại vốn đang thuộc về Sở Trác Tùng và dưới sự quản lý của anh ta Sở Trác vẫn ngày một lớn mạnh. Cái gì mà doanh thu chênh lệch không đáng kể? So với tập đoàn Ngụy Bắc thì có thể là không bằng nhưng so với mặt bằng chung thì đã bỏ xa các tập đoàn khác một khoảng cách rất lớn. Dù sao vấn đề về doanh thu cũng chỉ là một cái cớ để phục vụ cho mục đích của Ngụy Thế Quân mà thôi. Ai nhìn vào cũng đều thấy anh là đang muốn loại bỏ hết tất cả các vị trí quan trọng trong tập đoàn để thay người của mình vào nhằm dễ bề quản lý, hay nói đúng hơn là đang nhắm vào người nhà Sở Gia.
“Chuyện này là không thể nào, Sở tổng trước giờ vẫn luôn quản lý rất tốt. Ngụy tổng, cậu cho dù có nhắm vào Sở Trác thì cũng không thể làm đến mức này.”_Cổ đông 1 lên tiếng phản đối
“Tôi cũng xin phản đối, dù sao Sở Trác cũng là do Sở Gia tạo dựng nên. Tôi biết Ngụy gia lớn mạnh nhưng Sở gia lại càng không thể chọc vào.”_Cổ đông 2
Ngoại trừ những người chưa bị Ngụy Thế Quân nắm thóp ra thì tất cả đều im lặng không dám đưa ra ý kiến phản bác hay đồng tình, chỉ dám thì thầm to nhỏ vào tai người bên cạnh, bọn họ dù sao cũng phải giữ lấy miếng cơm manh áo của mình.
“Ngụy tổng, nếu cậu nói muốn thay vị trí CEO vậy còn người sẽ thay thế thì thế nào?”_Cổ đông 3
“Vũ tổng yên tâm, chắc chắn tôi đã có một số ứng cử viên sáng giá cho vị trí CEO này rồi. Và tất nhiên tôi sẽ thông qua sự đồng ý của các vị cổ đông ngồi đây rồi mới ra quyết định chính thức.”_Ngụy Thế Quân đáp
“...”
“Được rồi, các vị cứ suy xét cho thật kỹ, sáng ngày mai chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu để quyết định việc có hay không thay vị trí CEO của Nghi Sơn. Cá nhân tôi thì thấy việc này rất cần thiết!”_Ngụy Thế Quân cố tình nhấn mạnh câu nói cuối như một lời cảnh báo đối với những ai có ý định làm trái ý của anh
Cuộc họp sau đó liền kết thúc, ai nấy khi bước ra khỏi phòng cũng đều mang một tâm trạng nặng trĩu. Đúng là “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết” mà!
Tuy không tham gia cuộc họp nhưng nội dung chính cũng đã nhanh chóng được truyền đến tai của người cần truyền. Sở Trác Tùng vốn còn đang ngồi trên sopha trong phòng bệnh, vừa gấp gáp xử lý đống công việc đang rối loạn của tập đoàn lại phải nghĩ cách để đối phó với cánh truyền thông, vừa phải để ý đến bệnh tình của ba mình, trong lòng còn không khỏi lo lắng cho đứa em gái không thể gặp mặt kia nữa. Tất cả mọi việc đều cùng một lúc đổ dồn hết lên đầu anh ta, từ sáng ngày hôm qua cho đến tận hôm nay đầu óc Sở Trác Tùng không một lúc nào là được nghỉ ngơi, chúng luôn phải căng ra để chống đỡ.
Sau hơn một ngày không chợp mắt được một giây phút nào, Sở Trác Tùng mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, mi mắt vừa khép lại thì cửa phòng liền bật mở. Thư ký Lý bước vào, cậu ta báo cáo lại toàn bộ nội dung của cuộc họp cổ đông ngày hôm nay, nhưng đợi đến gần một phút vẫn không thấy có động tĩnh gì. Sở Trác Tùng từ khi cậu ta bước vào vẫn luôn im lặng, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt lộ rõ sự mệt mỏi, gương mặt tuấn mỹ qua một đêm đã xanh xao, gầy đi không ít.
“Sở Trác Tùng! Anh không sao chứ?”
Từ ngoài cửa Châu Ý Như vội vã bước vào, cô hốt hoảng lay người Sở Trác Tùng nhưng anh ta vẫn không có động tĩnh gì...
Sau khi bác sĩ Đông đã kiểm tra kỹ càng liền kết luận Sở Trác Tùng là do làm việc quá cường độ lại không được nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ nên dẫn đến việc bị ngất xỉu, hiện tại đang được truyền nước biển, sẽ sớm tỉnh lại. Trước khi rời đi bác sĩ Đông còn không quên căn dặn phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi vài ngày, nếu vừa tỉnh dậy lại vẫn tiếp tục làm việc với cường độ cao như vậy thì e là cơ thể sẽ không chống đỡ nổi.
Châu Ý Như gật đầu coi như đã hiểu, cô đi đến ngồi xuống cạnh giường của Sở Trác Tùng, ánh mắt không giấu khỏi sự lo lắng.
“Ý Như, em là đang lo cho tôi đến khóc rồi sao?”
“Anh...anh tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào rồi?”_Châu Ý Như thấy anh đã tỉnh lại thì không khỏi vui mừng, vội nhấn chuông gọi bác sĩ
“Còn chưa chết được, em chưa gì mắt đã đỏ hoe muốn khóc rồi.”_Sở Trác Tùng cười cượt
Nghe Sở Trác Tùng nói vậy, Châu Ý Như vội quay lưng lại lén lau nước mắt đang đọng trên khóe mi, lại quay sang thẹn quá hóa giận mà gắt lên:
“Là bụi bay vào mắt!”
Sở Trác Tùng cũng không có ý trêu chọc nữa, chỉ cười bất lực nhìn cô gái trước mặt đang bao biện cho bản thân.
Cốc...cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, nhận được sự cho phép của người bên trong thư ký Lý liền mở cửa bước vào cúi đầu chào:
“Sở tổng, cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào chín giờ sáng ngày mai để quyết định việc thay chức CEO của Sở Trác. Tôi đã đi thăm dò trước thì có đến hơn nửa số cổ đông đã bị người của Ngụy tổng mua chuộc.”
“Hơn nửa? Đã tìm ra lý do chưa?”_Sở Trác Tùng nhíu mày
“Chủ yếu là vì Ngụy tổng đang nắm giữ những bằng chứng mà bọn họ phạm tội, số khác thì bị lấy người thân ra đe dọa, hoặc là đánh vào công ty tư nhân của họ.”
“Nếu đã biết được lý do rồi thì tìm cách giải quyết đi, chỉ cần số người phản đối hơn số người tán thành một phiếu bầu là được, những chuyện còn lại từ từ tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Dạ, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Còn nữa, đã có tin tức gì về em gái tôi chưa?”
“Chuyện này...hiện tôi vẫn đang cho người tìm kiếm.”
“Ừm, huy động thêm lực lượng đi.”
Nhận được lệnh thư ký Lý liền rời khỏi phòng bệnh đi làm nhiệm vụ.
“Tôi đã nói với bố tôi rồi, Bá An ở bên đó cũng đang đi tìm kiếm, anh không cần phải quá lo lắng. Trước mắt cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã, bác sĩ Đông nói nếu anh còn làm việc quá sức nữa thì sẽ không chịu nổi đâu.”_Lúc biết chuyện Châu Ý Như đã gọi điện nhờ Châu Bá An ở thành phố S hỗ trợ tìm kiếm Sở Sinh Trang
“Được rồi, tôi vẫn đang nghỉ ngơi đây. Em yên tâm, tôi khỏe lắm, chắc chắn sẽ sống với em đến cuối đời.”_Sở Trác Tùng cười cợt
“Anh... Giờ này còn đùa được nữa?”
/167
|