Trên xe, Lâm Ánh Yên sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn lên dù chỉ là liếc mắt.
Dương Triết Phàm thì không ngừng quan sát cô, cứ như sợ cô chạy mất.
Hắn đánh nhẹ tay lái, sau đó từ từ lên tiếng, khiến cô giật mình quay sang nhìn hắn.
_ Lâm Ánh Yên, tôi cũng đâu có ăn thịt cô, mắc gì phải sợ? Tôi cũng chỉ là xem trọng quà tặng của Tử Trạch mà thôi!
_ Chú ơi, còn nhiều người xứng với chú hơn tôi mà? Tại sao chú lại muốn kí cái hợp đồng gì đó với tôi?
Dương Triết Phàm liếc nhìn Lâm Ánh Yên, không ngờ cô lại dám đối mắt với hắn, còn tỏ ra ngây thơ, chờ câu trả lời từ hắn.
Dương Triết Phàm không tin Lâm Ánh Yên lại ngây thơ trong sáng, như người con gái mà hắn đang tìm.
Nên trong đầu chỉ nghĩ, Lâm Ánh Yên là đang giả vờ trước mặt hắn.
Lâm Ánh Yên không thấy câu trả lời, đành thôi không mong gì nữa! Số phận đưa đẩy cô phải chịu đựng, thôi thì cứ an phận nghe theo hắn, biết đâu còn có thể bảo vệ cho gia đình.
Dương Triết Phàm ghé qua hộp đêm Blue Eagle, vừa dừng xe lại, những người ở đây liền biết là ai đến! Du mama vừa tiễn khách quý, nhìn thấy Dương Triết Phàm, đã vui vẻ đi đến, không ngừng nói:
_ Dương thiếu, anh lại đến rồi! Mau vào trong, tôi cho vài em tiếp anh.
_ Được! Mau xuống xe.
Lâm Ánh Yên từ từ bước ra, vừa nhìn nơi ăn chơi xa hoa trước mắt, ánh mắt sợ hãi càng khiến Dương Triết Phàm phải khó chịu.
Hắn mạnh tay kéo cô đi vào trong, không thèm nhìn xem sắc mặt của Du mama đã trở nên sắc bén khi nhìn thấy Lâm Ánh Yên.
Cô sợ hãi phản kháng, vội vàng lên tiếng cầu xin:
_ Chú ơi, chú muốn làm gì? Mau thả tay tôi ra đi mà!
_ Tôi cho cô biết, ngoài cô ra, tôi còn có rất nhiều mỹ nhân.
_ Vậy chú còn ép tôi ở cạnh chú làm gì?
_ Đây là việc cô phải làm, bởi vì cô đã kí hợp đồng.
Nhanh lên!
Lâm Ánh Yên phản kháng vô dụng, cứ vậy để hắn kéo đi đến phòng riêng.
Vừa vào cửa, nơi đây đã có không ít người phụ nữ quây lấy một người đàn ông.
Họ vừa nhìn thấy Dương Triết Phàm, đã vui vẻ chạy đến, ngọt ngào nói với hắn:
_ Dương thiếu, nhớ anh chết đi được!
_ Dương thiếu, mau lại đây, bọn em rót rượu cho anh.
Diệp Thượng Phong đẩy hai người phụ nữ bên cạnh mình ra, sau đó thả nhẹ bước chân đi đến trước mặt Lâm Ánh Yên.
Nở một nụ cười yêu nghiệt, nhẹ nhàng chào hỏi:
_ Xin chào, không biết nên xưng hô thế nào?
_ Lâm...Lâm Ánh Yên.
_ Lâm Ánh Yên? Tên đẹp, tên rất đẹp.
Mau lại đây, chúng ta cùng trò chuyện.
_ Xin lỗi, tôi phải đi rồi!
Lâm Ánh Yên kéo tay Diệp Thượng Phong ra, quay người muốn mở cửa rời đi! Nhưng cửa từ lâu đã bị khoá, hoàn toàn không mở được!
Cô quay lại, đưa ánh mắt cầu cứu cho Diệp Thượng Phong, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu bất lực của anh ta.
Nói đúng ra, anh ta không dám thả người của Dương Triết Phàm.
Nếu không, hậu quả anh ta gánh không nổi.
Lâm Ánh Yên đưa mắt nhìn Dương Triết Phàm, thấy anh ta đang bận vui đùa cùng mỹ nữ, cũng không muốn phá hủy bầu không khí đang tốt của hắn.
Cô chỉ đành đứng im lặng, dựa lưng vào cửa.
Diệp Thượng Phong nhìn Lâm Ánh Yên, nhíu mày, không nghĩ đến anh ta vừa nhìn liền có thể đoán được tuổi của cô.
Sau đó quay người đi lại ghế ngồi, nhìn Dương Triết Phàm chẳng có chút quan tâm đ ến cô, anh ta thắc mắc hỏi:
_ Triết Phàm, cô gái đó là ai vậy? Nhìn còn đeo cặp sách, đừng nói cô ta còn là học sinh nha?
_ Sinh viên năm nhất.
_ Là thật sao? Cái tên cầm thú Dương Triết Phàm này, cậu lại dụ dỗ con gái nhà người ta sao?
_ Nhìn xem, dụ dỗ chỗ nào? Là cưỡng ép, nói cho đúng vào!
_ Cậu...
Diệp Thượng Phong không thể nói được gì, dù sao anh ta cũng là một kẻ đào hoa có tiếng.
Nhưng nhìn Lâm Ánh Yên như vậy, anh ta lại không chịu được! Tiếp tục hỏi Dương Triết Phàm:
_ Triết Phàm, cậu không biết thương xót cho cô gái nhỏ đó sao? Nhìn xem, thật tội nghiệp.
Người tàn ác thường sống thảnh thơi, chính là cậu đấy!
_ Vậy cậu thích à, cho cậu đấy!
_ Nè, tôi thích gái thật đấy, nhưng cái từ "cho" của cậu, thật sự nghe không lọt tai.
_ Gái còn trinh đấy!
Diệp Thượng Phong kinh ngạc, cái câu nói của Dương Triết Phàm, ai cũng có thể biết mà! Một cô gái là sinh viên năm nhất, không còn trinh thì có thể lọt vào mắt hắn sao?
_ Chú ơi, tôi có thể về trước không? Ngày mai còn phải lên lớp sớm.
_ Cái đồ phiền phức này, mau tránh ra! Đừng có mà làm phiền Dương thiếu.
Một cô gái đứng cạnh Dương Triết Phàm, đã thẳng tay đẩy ngã Lâm Ánh Yên.
Còn kiêu ngạo đứng nhìn cô nằm dưới sàn.
Diệp Thượng Phong kinh ngạc, không ngừng lo nghĩ cho cô gái ngông cuồng này! Người của Dương Triết Phàm, ngoài hắn ra, ai cũng đừng mong đụng vào! Đúng là ngu ngốc!
Dương Triết Phàm tức giận, đưa tay cầm chai rượu lên, đập mạnh xuống bàn, khiến tất cả đều giật mình kinh ngạc.
Hắn như phát điên, kéo tay cô gái kia ngồi lên bàn, chĩa chai rượu bị vỡ vào mặt cô ta, giọng nói của một ác ma vang lên, khiến cô ta sợ hãi cầu xin:
_ Cô không biết, người của tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được đụng vào sao? Hả?
_ Dương...!Dương thiếu, tôi...!tôi xin lỗi, anh tha cho tôi lần này đi!
_ Cô, từ nay không được đến đây, dù chỉ nửa bước! Cút.
Lâm Ánh Yên đứng một bên nhìn, vẻ mặt đáng sợ của Dương Triết Phàm, khiến cô càng sợ hãi hắn.
Hắn quay người nhìn cô, khiến cô lùi về sau mấy bước.
Hắn quăng chai rượu xuống sàn, kéo tay Lâm Ánh Yên định rời đi! Nhưng cô lại né tránh hắn, không cho hắn động vào người mình.
Dương Triết Phàm không có kiên nhẫn, nhướn mày lạnh lùng hỏi cô:
_ Lâm Ánh Yên, không chịu về luôn sao? Vừa rồi còn cầu xin tôi mà?
_ Chú...!tôi muốn về trường.
_ Nằm mơ sao? Cô còn cãi lời, thì đến trường cũng không cho cô đi!
Lâm Ánh Yên vừa nghe xong đã sợ hãi, lắc lắc đầu, đưa tay lên cho hắn kéo đi! Không ngoan ngoãn, ước mơ học xong đại học của cô, lại xem như không còn nữa!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười thích thú, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thượng Phong.
Anh ta không nghĩ rằng, Dương Triết Phàm vừa nói một câu, đã có thể nắm được điểm yếu của Lâm Ánh Yên.
Nhưng nhìn cách nắm tay vừa rồi của hắn, Diệp Thượng Phong có thể hiểu, chỉ cần ngoan ngoãn, nhất định Lâm Ánh Yên sẽ không bị bạc đãi.
_ Haizz, cô gái nhỏ ngây thơ như vậy, tôi còn không dám động vào.
Vậy mà tên cầm thú như Dương Triết Phàm, lại nhẫn tâm cưỡng ép con nhà người ta.
Đúng là bi3n thái không ai bằng.
Diệp Thượng Phong lắc đầu, dù sao cũng không phải chuyện của anh ta, không cần phải quản nhìu làm gì cho mệt!
_ Nào, qua đây phục vụ anh, chúng ta vui đùa.
Đứng quan tâm cái tên khó ưa khó chịu khó chiều đó! Nào, uống rượu đi!
/60
|