Vừa thay xong chiếc quần dinh dính bẩn, cô nghe thấy tiếng dày cao gót tiếp đó là tiếng đóng cửa cái uỳnh làm Na giật thót tim. Đúng lúc này thì cô cũng mở đi cửa phòng thay đồ nhỏ đi ra xem.
Cô gái tóc xõa ngang vai diện bộ váy mullet màu cam xuất hiện trước mặt.
Cố gái ấy chính là người ngồi cạnh Ricky trong quán.
_Cú ngã lúc nãy không đau chứ ?– Giọng nói ngọt ngào bất chợt lên tiếng khiến An Na đôi phần kinh ngạc.
Thật không ngờ sẽ có tình huống này!
_Oh, không sao cảm ơn bạn đã quan tâm ! – Na nở một nụ cười hình bán nguyệt. Lý do cho việc hỏi thăm bất ngờ này là gì?
_Nghe nói cô học cùng lớp với Lam Phong? – Những ánh nhìn dò xét chiều lên người An Na.
_à …..đúng vậy!
_ Hạ Ngọc Hân, rất vui được biết cô! – Cô gái “ ngọt ngào “ chìa bàn tay ra chờ đợi một cái nắm.
_Chào Ngọc Hân,Tôi là Nguyễn An Na! – Cô tươi cười đón lấy cái bắt tay làm nền móng cho sự khởi đầu của một mối quan hệ mới.
*****
Tại trường đại học……….
Kể từ khi mất con “ Mẹc xè đạp “ Na Na lần nào cũng đi học trễ giờ hơn so với trước, Na muốn bắt xe buýt đi riêng bởi cô sợ làm ảnh hưởng đến Minh ( Hai người đi cùng đi chung xe mờ ) nhưng tiền đi xe buýt cũng bằng một xuất cơm bụi thế nên Na đành ngậm ngùi. Bởi lẽ cái dạ dày cô hầu như đều bị bắt nhịn đói đến trưa, sợ hành hạ nó thêm nữa chắc nó sẽ không để cô yên mất.
Bỗng cái “dã tâm “ muốn kiếm thật nhiều tiền thật nhiều tiên của An Na nổi lên “ Phải giàu, Phải có tiền thì mới được ăn no”. Nhắc đến tiền Na đã cố tranh thủ tất cả những khoảng thời gian trống để đi làm past-time nhưng số tiền cô kiếm được chẳng được là bao. Tất cả các khoản tiền từ thuê nhà ăn uống đến việc đóng học cô chỉ dám nhận từ mẹ một chút thậm chí là không lấy còn đâu cô đều tự kiếm lấy và trang trải cuộc sống của mình vì cô biết ở dưới quê mẹ kiếm tiền chẳng dễ dàng gì và cô không muốn trở thành một phần gánh nặng cho bất kì ai nhất là mẹ.
Thút thít…híc híc
An Na nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.
Những tiếng nấc nhẹ ấy phát ra từ một góc khuất cầu thang. Dù rất bé nhưng cô cũng nghe thấy bởi giờ đã vào tiết học không gian trên hành lang đều khá yên tĩnh. Theo “ quán tính” của sự tò mò cô bước lại gần và lấp sau một mảng tường.
Cô thấy một người con trai dáng người dong dỏng cao. Anh ta chắc tâm 1m86 trở lên.
Tuy chỉ nhìn phía sau lưng thôi nhưng cũng không thể phủ nhận được người đó có một body rất chuẩn. Anh ta đứng xỏ tay túi quần vẻ rất hờ hững với cô gái đang khóc nóc trước mặt mình kia.
Cô gái ấy mắt đỏ hoe.
Na Na nhận ra ngat đó chính là Minh Diễm một trong những cô nàng thuộc bộ ba “Tam ca Kiu” lớp mình.
“Tam ca Kiu” chính là tên nhóm của ba cô gái hát hay, nhà giàu, xinh đẹp nhưng lại mắc một bệnh mãn tính đó là : Nhìn người bằng nửa con mắt.
Bọn họ luôn tự cho mình là cái trung tâm của vũ trụ, kiêu sa, lại cũng chẳng thân thiện gì với những bạn cùng lớn vì đa sô trong lớp An Na không có nhiều người ở thành phố mà ở các nơi khác . Phải nói là dù ngoài mặt không thể hiện ra là ghét nhưng trong lòng thì luôn muốn cách li.
_Sao anh lại không thích em? Em có điểm gì anh không vừa ý anh à? Anh nói đi em sẽ sửa! – Minh Diễm nhìn anh chàng trước mặt mình đầy yêu chiều, nhưng vẫn không thôi sụt sịt.
_Vô ích thôi! Tôi chẳng thích bất cứ điều gì thuộc về cô!
Minh Diễm lại nấc lên, những hàng nước mắt lại trào ra . Cô ta cố van nài:
_Anh phải nõi rõ là điểm nào, em sẽ thay đổi, em sẽ cố hết sức là vừa lòng anh.
_Đã nói rồi, dù cố gắng thế nào cũng không làm tôi có cảm tình với cô.
_Em xinh đẹp đâu thua kém ai ! Tương lai có, gia cảnh tốt. Tại sao chứ ? Cho em một lý do. Hãy cho em một cơ hội, một cơ hội thôi. Em xin anh.
Trước lời kêu than mong đợi người con trai kia một chút tình cảm, mốt chút sự cảm thương , anh ta chỉ thở nhẹ kèm theo là cái nhếch mép lạnh lùng :
_Cô có biết thế nào là tình yêu không ? – ngừng một chút, hắn nói tiếp - Đó không phải .. là sự miễn cưỡng càng không phải cô muốn xin thì người khác sẽ cho.
_ Coi như thương hại cũng được, em chỉ cần một lần này, một lần làm bạn gái anh , có được không ?
Trước câu nói ấy, ánh mắt thâm sâu khẽ tia dao động, hắn không ngờ Diễm lại thảm hại đến vậy, gia đình giàu có dù gì cũng là con một mà lại mở lời cầu xin để đươc « Bố thì » cho cái danh phận « Bạn gái » của hắn. Ngay lập tức ánh mắt lại chuyển về vẻ lãnh khốc vỗn có.
Thấy anh không trả lời, Diễm thầm nghĩ có lẽ anh đã bằng lòng, liền mạnh dạn hơn. Cầm chiếc bánh kem trong tay, Diễm đưa lên trước mặt anh ta.
_ Em đã dốc hết tâm sức ngồi làm chiếc bánh này cả ngày hôm qua. Chiếc bánh này là tình cảm chân thành em rành cho anh. Xin anh hãy nhận lấy !
Anh ta nhấc chiếc bánh lên rồi dùng thìa đưa một miếng kem nhỏ vào miệng.
Những tia sáng xuất hiện trong đôi mắt ủ đầy sương của Minh Diễm, nhen nhóm ngọn lửa hy vọng trong lòng. Một nụ cười khẽ làm bừng tỉnh khuôn mặt đang nhem nhuốc nước mắt.
Diễm nhìn chăm chú vào người đang đứng trước mặt mình và chờ sự phán xét.
Bụp…..
Minh Diễm bàng hoàng nhìn thành quả mình cất công làm đang xụi lơ trong thúng rác bẩn thỉu.
Cả người cô như bị hắt một chậu nước lạnh, các dây cơ cứng đờ, cô không thốt được lên lời nào . Sao anh ý lại có thể đối xử với cô như thế, chỉ là một cơ hội một cơ hội thôi, sao anh cũng khó khăn đến thế ? Bao lâu nay Diễm vẫn thầm thương trộm nhớ anh , có lẽ từ trước khi vào đại học rồi. Cô cũng có bao kẻ theo đuổi nhưng thực lòng trong mắt Diễm chỉ có anh mà thôi. Lần này phải khó khăn lắm mới lấy can đảm đi tỏ tình nhưng…..
_Nhạt nhẽo !
Tiếng nói trầm ổn đậm chất dửng dưng khinh miệt được phát ra từ chàng trai « Body Chuẩn » kia. Anh lôi từ trong túi áo một chiếc khăn mùi xoa màu tím nhạt rồi lau nhẹ lên bờ môi mình tiếp đến là những ngón tay thon dài.
Giống như số phận của chiếc bánh kem, cái khăn sạch sẽ ấy cũng được lém thẳng vào thùng rác.
Khi hắn ta xoay người bước đi,hai đồng tử An Na giãn da.
_Phan Tử Hoàng ! em thực yêu anh mà. Đừng làm thế với em.
Minh Diễm khóc thét lên rồi chới với giữ chặt cánh ta Hoàng . Cô không ngần ngại mà khẳng định lại tình yêu của mình dành cho Mắt Lạnh mà quên đi danh dự của mình. Dường như đấy là chút can đảm cuối cùng sau sự sự gạt bỏ phũ phàng của Hoàng.
Nước mắt vẫn giàn giụa trên hai bầu má làm nhạt nhòa đi lớp phần hồng tươi tắn và lớp mascara màu đen.
Cùng lúc này, An Na cũng kịp nhận ra cái tên cao lớn dáng chuẩn kia là Phan Tử Hoàng. Mắt cô bất ngờ chạm mắt anh ta, theo phản xạ cô quay người đập mạnh lưng vào nền tường phía sau.
Đinh linh trong đầu chắc là hắn ta đã nhìn thấy mình, Na Na ba chân bốn cẳng chạy đi.
Và Phan Tử Hoàng cũng biết rằng có kẻ vô duyên nào đó đã đứng nghe lén.
Anh gạt phăng những ngón tay trắng nõn ấy ra khỏi mình rồi đi đến chố vừa xuất hiện đôi mắt dình dập , bỏ lại Minh Diễm đang ngồi thụp xuống khóc rưng rức.
Thật tội nghiệp dáng vẻ đau khổ kia chẳng thê làm lung lay Mắt Lạnh !
Phan Tử Hoàng vừa đến nơi thì chỉ còn lại những tiếng chân đang xa dần và mập mờ mái tóc đen đang khuất đi qua những cánh cửa.
Cảm nhận chân mình vưa giẫm lên một cái gì đó, anh ta lia đôi mắt xuống dưới thì thấy một tấm nhựa dẻo trong suốt .
*
*
An Na bây giờ đang hộc tốc chạy đến chỗ cầu thang thì lại đụng nhầm phải một người khác.
_Tôi xin lỗi ,tôi không cố ý ! – Cô rối rít xin lỗi cúi đầu nhiều lần, nhưng cũng chẳng còn tâm trí mà nhìn xem mặt mũi người kia. Cũng phải thôi bị Phan Tử Hoảng tóm được cô chết là cái chắc.
._Ây làm gì vội thế !- Tiếng nói thân thiết vừa vang lên khiến Na Na đang hập tấp bỗng khựng lại.
_Oh, Phong ah sorry nhé, mình đang vội! – An Na đáp rồi định đi tiếp nhưng vẫn không được.
Ai đó từ phía sau Ricky – Phong bước ra. Một cô gái cực kì duyên dáng , dáng người thon thả di chuyển lên trước mặt An Na, cô ấy nhẹ luồn tay mình vào tay Ricky. Bọn họ rất gần gũi !
_Có vẻ như việc đó rất quan trọng thì phải? – Cô ta mở đôi mắt to tròn nhìn Na Na và khẽ mỉm cười.
_Oh Ngọc Hân… mình đang bận chút xíu thôi. Bạn có thể tránh đường để mình đi không ? – Nhìn điệu bộ hai người họ An Na cũng không bất ngờ lắm, mười phần thì tám chín phần cô đoán là hai người này có mối quan hệ gì gì nào nào đó.
_Có việc gì mà bận vậy, cần tôi giúp không ? – Sự thân thiện của Ngọc Hân khiến An Na đôi chút ngạc nhiên.
Cô niềm nở đáp :
_À ờ..không chuyện riêng ấy mà !
Nói xong cô định quay người đi thì...
_Đứng lại !
Oh Ngọc Hân… mình đang bận chút xíu thôi. Bạn có thể tránh đường để mình đi không ? – Nhìn điệu bộ hai người họ An Na cũng không bất ngờ lắm, mười phần thì tám chín phần cô đoán là hai người này có mối quan hệ gì gì nào nào đó.
_Có việc gì mà bận vậy, cần tôi giúp không ? – Sự thân thiện của Ngọc Hân khiến An Na đôi chút ngạc nhiên.
Cô niềm nở đáp :
_À ờ..không chuyện riêng ấy mà !
_Đứng lại !
Bất chợt từ đâu đó tiếng nói lạnh lùng đến băng giá cất lên khiến cả ba con người đều ngoái đầu lại.
Không hiểu Phan Tử Hoàng có lắp bánh xe lửa của Na Tra vào chân hay không mà anh ta đi như hack.
Cò một làn khói mỏng bao trùm nơi đáy mắt Phan Tử Hoàng. Không gian như trầm hẳn xuống.
An Na thì thần người ra, cứng miệng không nói được câu gì.
_Oh chào ông bạn ? – Ricky dơ tay chào Mắt Lạnh, anh thật không ngờ Hoàng sẽ xuất hiện ở khu nhà G này.
An Na chấm dứt vẻ mặt bị đóng băng , ngước nhìn Phong.
Hoàng và Phong quen nhau ?
_Cậu tìm mình ah ? – Trái lại với vẻ mặt ngơ ngơ của Phong ,Ngọc Hân tươi cười nhìn Hoàng.
Trông cô ấy mới thật xinh làm sao ! Từ khuôn mặt thanh tú với nàn da mịn màn trắng hồng và mái tóc mềm mượt.
Nhưng bỏ ngoài tai những câu mời chào hỏi thăm, Mắt Lạnh chỉ lẳng lặng kéo An Na đi mà không thèm ư hử gì còn An Na cô không dám cự tuyệt như một con soi xám đã bắt được con mồi và viếc tiếp theo là bắt đầu làm thịt nó bỏ mặc tiếng kêu than.
Hai người họ không biết rằng phía sau lưng mình những tia lửa điện lại phát ra trong sự kìm nén của tức giận.
*****
Tại khuôn viên của trường , có những tiếng chim hót líu lo , có cả nắng nhẹ trườn qua những kẽ lá xuyên xuống in lên khuôn mặt hoàn hảo với đô mắt lạnh lùng , tạo ra một vầng hào quang bao lấy Phan Tử Hoàng.
An Na không dám nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn ấy, cô bẽn lẽn cúi gầm mặt xuống đoán chắc sắp sửa bị cái tên đứng trước mặt mình sẽ để cô sống không bằng chết .
_Cô tên là An Na … Nguyễn An Na – Hoàng nhếch mép.
Cô gật nhẹ đầu.
_Cái này là của cô ah ? – Hoàng vừa nói tay vừa dơ thứ mà anh đã nhặt được ban nãy.
Lúc này Na Na mới ngẩng mặt lên xem xét xem đó là cái gì rồi nhận ra đó là tấm thẻ sinh viên của mình.
Cô lại gật đầu.
_Tôi ghét nhất là bị theo dõi đặc biệt là con gái ! – Thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhưng Na không nói gì.
_Cô bảo cô không ham hố bám theo tôi ! vậy sao lúc nào tôi cũng bắt gặp sự dình mò của cô ? – Hoàng nói lạnh lùng.
_ Tôi đâu cố ý nghe trộm đâu, chỉ là tại …. ! – An Na biện minh.
_ Tò mò ? – Hoàng nói như thể đi guốc trong bụng cô khiến Na Na không khỏi đỏ mặt.
Ngại quá cô bèn :
_Không phải, tại tình cờ đi ngang nghe thấy tiếng khóc, tôi là lòng tốt tưởng có kẻ yếu đuối nào đó cần sự giúp đỡ.
_Vậy lúc nhìn thấy, kẻ yếu đuối nào đó có cần sự giúp đỡ của cô không ? – Cặp mắt sậm màu từ trên cao chiếu xuống dò xét.
_Hình như là không – Miệng hơi run run
_Vậy sao còn đứng lại? Rõ ràng là cô muốn nhúng mũi vào chuyện người khác thích đi nghe lén?
An Na á khẩu.
Cô biết rằng mình không hề có mốt chút cơ hội nào để phản bác cả vì thật sự việc nghe lén người khác nói chuyện là việc không nên . Là cô sai trước, không thể nào cãi lại được.
Nhận lỗi thôi !
An Na cắn nhẹ nhẹ môi, mặt lại cúi xuống.
_Tôi…tôi.. xin lỗi….Tôi không nên…làm như vậy– An Na ngoan ngoãn tạ tội với Mắt Lạnh giọng nhỏ lại , vẻ rất biết điều.
Được thế Hoàng lấn tới.
_Làm gì mà lắp bắp như gà mắc tóc thế, cô nói lại đi– Hoàng vờ nhăn mặt nhìn An Na
_Tôi ..xin lỗi – An Na nhắc lại, to hơn
_Hả? tôi không nghe rõ, nói lại đi! – Hoàng áp tay cạnh tai giọng trêu tức
_Được rồi – An Na gằn giọng
_Sao lại được rồi
_ Tôi xin lỗi , tôi xin lỗi xin lỗi xin lỗi …..được chưa ! nghe rõ chưa? – An Na quát to , cố tình hét vào tai Mắt Lạnh , muốn cái màn nhĩ của tên đó thủng luôn cho rồi.
_Cô không cần nói to thế đâu! Muốn cả trường này biết cô có lỗi với tôi ah? Như thế là rất xấu mặt, bộ cô không thấy ngại sao? – Hoàng nhìn cô anh mắt ma quái.
_Tôi sợ anh già quá, tai lãng không nghe rõ phải tăng volume ! nhưng mà tôi hét thế này cũng đâu bằng tiếng nức nở của cô gái lúc nãy! Làm như thế rất không đáng mặt đàn ông, bộ anh không thấy ngại sao?– An Na bắt đầu phong cách chọc ngoáy của mình.
_Rất đáng - Hắn nói nửa chừng.
_Đáng gì?
_Mặt đàn ông!– giọng hắn nhẹ tênh.
Nhà anh ta đảm bảo ở phố Hàng Ngang, sao chiếu mệnh anh ta đảm bảo là sao cự giải ( con cua á)
_Tôi hết nói với anh rồi!
_Tôi đâu cần cô nói chỉ cần cô lần sau đừng đi theo tôi nữa là được
_Đã bảo rồi! Cho tiền tôi cũng không bám theo anh, là tình cờ mà – An Na lại giải thích, sao anh ta cứ muốn gán cho cô cái tội danh đó không biêt nữa, cô đâu phải loại mặt dày bằng *** chai (-.-)”
_Tình cơ??
_Phải, tôi đi đên lớp, ngang qua đó thôi!
_ Sao lại đi qua đằng ý, chẳng phải phòng học của cô ở khối nhà H sao? – vì trong thẻ sinh viên ghi rất tỉ mỉ ngành học của mỗi sinh viên nên Hoàng thấy lạ chỗ hắn nói chuyện đâu phải gần lớp Kinh tế đối ngoại.
_Hôm nay tôi đi học muộn, đành đi đường tắt ngang qua đó - AN Na tường trình lại sự việc .
_Học sinh ưu tú qua heng? – Tử Hoàng lia đôi mắt lạnh sang đôi mắt xanh như biển trời kia.
Đứa ngu cũng biết là có kẻ đang châm biếm mình
_Nhờ công đức của ai đó nên phương tiện duy nhất cũng không còn!
Nhìn hắn , Na Na chỉ muốn nhảy bổ vào mà cào xé cho tan nát khuôn mặt đẹp hoàn mỹ kiêu ngạo kia, vì ai chứ , vì chính hắn mà thân cô mới bị đầy đọa dẫn tới cảnh này!
Mắt Lạnh không nói gì, ngậm miệng một lúc lâu chắc khoảng nửa ngày. Đôi mắt đen sâu nhìn cô thâm trầm một hồi rồi bỗng “ tinh” một cái, lóe sáng nên một ánh sáng nhỏ, hẳn tiếp tục :
_Từ mai tôi sẽ đưa cô đi học!
2 đồng tử của cô giãn to, rồi dùng ngón tay trỏ ngoáy ngoáy lỗ tay ,hắn mà cũng tốt được dư này sao? Anh ta mà cũng biết mở lời giúp đỡ à!
_Có phải tên anh là Phan Tử Hoàng không??!
Hoàng gật đầu.
Chắc là oan nghiệt gây nhiều quá giờ đang tập sám hối?
Nếu đã vậy thi cô đây cũng nên mở cho hắn một con đường sống, người muốn làm việc thiện mà lại ngăn cản thì không nên không nên.
_Anh có thể mua đền tôi cái xe, không cần khổ nhọc như vậy
Đúng thật! nếu đã sám hối thì làm thiện luôn một thể đi, mua cái xe đạp so với anh ta chắc chẳng bõ bằng một con kiến bé nhỏ. Mà như thế cô cũng có xe đi đỡ phải phiền hà hắn. Một mũi tên trúng hai cái đích. Quá vẹn đôi đường.
(khôn thật!)
_Tôi không trực tiếp làm mất xe của cô, thực tế là cô bỏ của chạy theo tôi.
Mặt Na Na xám ngoét, hắn làm ơn đừng có nói mấy cái câu như thế có được không?
_Tôi chỉ chịu một chút trách nhiệm coi như là nể mặt cô rồi, đừng có voi đòi tiên.
_Anh….- An Na ức hộc máu mồm.
_Vậy bây giờ đi hay nghỉ đây?
_Đi thì đi!
_Nhớ là tôi chỉ đưa cô đi thôi!
Nói xong hắn ngoảnh mặt đi, xoay gót bước đi được hai bước thì lại quay ngoắt dương mắt lạnh thấu xương nói:
_7h cô ra muộn, chết với tôi!
An Na khóc không ra nước mắt, cho cô ấy xin rút lại những suy nghĩ về hắn chưa đầy 5 giây trước, hắn lại quay vể bộ dạng 1 kẻ ác man chuyên dọa dẫm người ngoan hiền.
Tên này quả thật rất khó đoán chúng tâm can mà.
_Anh cho tôi leo cây thì cũng đừng hòng sống!
Cô gái này là thế đấy, hiền thì rất hiền đôi khi đến ngốc nghếch nhưng cứ thử bắt nạt xem, cô ấy cũng ăn miếng chả miếng cho nếm mùi vị không thương tiếc.
Nghe xong Hoàng lườm lạnh cô một cái rồi cũng cuốn xéo bước đi.
Cô gái tóc xõa ngang vai diện bộ váy mullet màu cam xuất hiện trước mặt.
Cố gái ấy chính là người ngồi cạnh Ricky trong quán.
_Cú ngã lúc nãy không đau chứ ?– Giọng nói ngọt ngào bất chợt lên tiếng khiến An Na đôi phần kinh ngạc.
Thật không ngờ sẽ có tình huống này!
_Oh, không sao cảm ơn bạn đã quan tâm ! – Na nở một nụ cười hình bán nguyệt. Lý do cho việc hỏi thăm bất ngờ này là gì?
_Nghe nói cô học cùng lớp với Lam Phong? – Những ánh nhìn dò xét chiều lên người An Na.
_à …..đúng vậy!
_ Hạ Ngọc Hân, rất vui được biết cô! – Cô gái “ ngọt ngào “ chìa bàn tay ra chờ đợi một cái nắm.
_Chào Ngọc Hân,Tôi là Nguyễn An Na! – Cô tươi cười đón lấy cái bắt tay làm nền móng cho sự khởi đầu của một mối quan hệ mới.
*****
Tại trường đại học……….
Kể từ khi mất con “ Mẹc xè đạp “ Na Na lần nào cũng đi học trễ giờ hơn so với trước, Na muốn bắt xe buýt đi riêng bởi cô sợ làm ảnh hưởng đến Minh ( Hai người đi cùng đi chung xe mờ ) nhưng tiền đi xe buýt cũng bằng một xuất cơm bụi thế nên Na đành ngậm ngùi. Bởi lẽ cái dạ dày cô hầu như đều bị bắt nhịn đói đến trưa, sợ hành hạ nó thêm nữa chắc nó sẽ không để cô yên mất.
Bỗng cái “dã tâm “ muốn kiếm thật nhiều tiền thật nhiều tiên của An Na nổi lên “ Phải giàu, Phải có tiền thì mới được ăn no”. Nhắc đến tiền Na đã cố tranh thủ tất cả những khoảng thời gian trống để đi làm past-time nhưng số tiền cô kiếm được chẳng được là bao. Tất cả các khoản tiền từ thuê nhà ăn uống đến việc đóng học cô chỉ dám nhận từ mẹ một chút thậm chí là không lấy còn đâu cô đều tự kiếm lấy và trang trải cuộc sống của mình vì cô biết ở dưới quê mẹ kiếm tiền chẳng dễ dàng gì và cô không muốn trở thành một phần gánh nặng cho bất kì ai nhất là mẹ.
Thút thít…híc híc
An Na nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.
Những tiếng nấc nhẹ ấy phát ra từ một góc khuất cầu thang. Dù rất bé nhưng cô cũng nghe thấy bởi giờ đã vào tiết học không gian trên hành lang đều khá yên tĩnh. Theo “ quán tính” của sự tò mò cô bước lại gần và lấp sau một mảng tường.
Cô thấy một người con trai dáng người dong dỏng cao. Anh ta chắc tâm 1m86 trở lên.
Tuy chỉ nhìn phía sau lưng thôi nhưng cũng không thể phủ nhận được người đó có một body rất chuẩn. Anh ta đứng xỏ tay túi quần vẻ rất hờ hững với cô gái đang khóc nóc trước mặt mình kia.
Cô gái ấy mắt đỏ hoe.
Na Na nhận ra ngat đó chính là Minh Diễm một trong những cô nàng thuộc bộ ba “Tam ca Kiu” lớp mình.
“Tam ca Kiu” chính là tên nhóm của ba cô gái hát hay, nhà giàu, xinh đẹp nhưng lại mắc một bệnh mãn tính đó là : Nhìn người bằng nửa con mắt.
Bọn họ luôn tự cho mình là cái trung tâm của vũ trụ, kiêu sa, lại cũng chẳng thân thiện gì với những bạn cùng lớn vì đa sô trong lớp An Na không có nhiều người ở thành phố mà ở các nơi khác . Phải nói là dù ngoài mặt không thể hiện ra là ghét nhưng trong lòng thì luôn muốn cách li.
_Sao anh lại không thích em? Em có điểm gì anh không vừa ý anh à? Anh nói đi em sẽ sửa! – Minh Diễm nhìn anh chàng trước mặt mình đầy yêu chiều, nhưng vẫn không thôi sụt sịt.
_Vô ích thôi! Tôi chẳng thích bất cứ điều gì thuộc về cô!
Minh Diễm lại nấc lên, những hàng nước mắt lại trào ra . Cô ta cố van nài:
_Anh phải nõi rõ là điểm nào, em sẽ thay đổi, em sẽ cố hết sức là vừa lòng anh.
_Đã nói rồi, dù cố gắng thế nào cũng không làm tôi có cảm tình với cô.
_Em xinh đẹp đâu thua kém ai ! Tương lai có, gia cảnh tốt. Tại sao chứ ? Cho em một lý do. Hãy cho em một cơ hội, một cơ hội thôi. Em xin anh.
Trước lời kêu than mong đợi người con trai kia một chút tình cảm, mốt chút sự cảm thương , anh ta chỉ thở nhẹ kèm theo là cái nhếch mép lạnh lùng :
_Cô có biết thế nào là tình yêu không ? – ngừng một chút, hắn nói tiếp - Đó không phải .. là sự miễn cưỡng càng không phải cô muốn xin thì người khác sẽ cho.
_ Coi như thương hại cũng được, em chỉ cần một lần này, một lần làm bạn gái anh , có được không ?
Trước câu nói ấy, ánh mắt thâm sâu khẽ tia dao động, hắn không ngờ Diễm lại thảm hại đến vậy, gia đình giàu có dù gì cũng là con một mà lại mở lời cầu xin để đươc « Bố thì » cho cái danh phận « Bạn gái » của hắn. Ngay lập tức ánh mắt lại chuyển về vẻ lãnh khốc vỗn có.
Thấy anh không trả lời, Diễm thầm nghĩ có lẽ anh đã bằng lòng, liền mạnh dạn hơn. Cầm chiếc bánh kem trong tay, Diễm đưa lên trước mặt anh ta.
_ Em đã dốc hết tâm sức ngồi làm chiếc bánh này cả ngày hôm qua. Chiếc bánh này là tình cảm chân thành em rành cho anh. Xin anh hãy nhận lấy !
Anh ta nhấc chiếc bánh lên rồi dùng thìa đưa một miếng kem nhỏ vào miệng.
Những tia sáng xuất hiện trong đôi mắt ủ đầy sương của Minh Diễm, nhen nhóm ngọn lửa hy vọng trong lòng. Một nụ cười khẽ làm bừng tỉnh khuôn mặt đang nhem nhuốc nước mắt.
Diễm nhìn chăm chú vào người đang đứng trước mặt mình và chờ sự phán xét.
Bụp…..
Minh Diễm bàng hoàng nhìn thành quả mình cất công làm đang xụi lơ trong thúng rác bẩn thỉu.
Cả người cô như bị hắt một chậu nước lạnh, các dây cơ cứng đờ, cô không thốt được lên lời nào . Sao anh ý lại có thể đối xử với cô như thế, chỉ là một cơ hội một cơ hội thôi, sao anh cũng khó khăn đến thế ? Bao lâu nay Diễm vẫn thầm thương trộm nhớ anh , có lẽ từ trước khi vào đại học rồi. Cô cũng có bao kẻ theo đuổi nhưng thực lòng trong mắt Diễm chỉ có anh mà thôi. Lần này phải khó khăn lắm mới lấy can đảm đi tỏ tình nhưng…..
_Nhạt nhẽo !
Tiếng nói trầm ổn đậm chất dửng dưng khinh miệt được phát ra từ chàng trai « Body Chuẩn » kia. Anh lôi từ trong túi áo một chiếc khăn mùi xoa màu tím nhạt rồi lau nhẹ lên bờ môi mình tiếp đến là những ngón tay thon dài.
Giống như số phận của chiếc bánh kem, cái khăn sạch sẽ ấy cũng được lém thẳng vào thùng rác.
Khi hắn ta xoay người bước đi,hai đồng tử An Na giãn da.
_Phan Tử Hoàng ! em thực yêu anh mà. Đừng làm thế với em.
Minh Diễm khóc thét lên rồi chới với giữ chặt cánh ta Hoàng . Cô không ngần ngại mà khẳng định lại tình yêu của mình dành cho Mắt Lạnh mà quên đi danh dự của mình. Dường như đấy là chút can đảm cuối cùng sau sự sự gạt bỏ phũ phàng của Hoàng.
Nước mắt vẫn giàn giụa trên hai bầu má làm nhạt nhòa đi lớp phần hồng tươi tắn và lớp mascara màu đen.
Cùng lúc này, An Na cũng kịp nhận ra cái tên cao lớn dáng chuẩn kia là Phan Tử Hoàng. Mắt cô bất ngờ chạm mắt anh ta, theo phản xạ cô quay người đập mạnh lưng vào nền tường phía sau.
Đinh linh trong đầu chắc là hắn ta đã nhìn thấy mình, Na Na ba chân bốn cẳng chạy đi.
Và Phan Tử Hoàng cũng biết rằng có kẻ vô duyên nào đó đã đứng nghe lén.
Anh gạt phăng những ngón tay trắng nõn ấy ra khỏi mình rồi đi đến chố vừa xuất hiện đôi mắt dình dập , bỏ lại Minh Diễm đang ngồi thụp xuống khóc rưng rức.
Thật tội nghiệp dáng vẻ đau khổ kia chẳng thê làm lung lay Mắt Lạnh !
Phan Tử Hoàng vừa đến nơi thì chỉ còn lại những tiếng chân đang xa dần và mập mờ mái tóc đen đang khuất đi qua những cánh cửa.
Cảm nhận chân mình vưa giẫm lên một cái gì đó, anh ta lia đôi mắt xuống dưới thì thấy một tấm nhựa dẻo trong suốt .
*
*
An Na bây giờ đang hộc tốc chạy đến chỗ cầu thang thì lại đụng nhầm phải một người khác.
_Tôi xin lỗi ,tôi không cố ý ! – Cô rối rít xin lỗi cúi đầu nhiều lần, nhưng cũng chẳng còn tâm trí mà nhìn xem mặt mũi người kia. Cũng phải thôi bị Phan Tử Hoảng tóm được cô chết là cái chắc.
._Ây làm gì vội thế !- Tiếng nói thân thiết vừa vang lên khiến Na Na đang hập tấp bỗng khựng lại.
_Oh, Phong ah sorry nhé, mình đang vội! – An Na đáp rồi định đi tiếp nhưng vẫn không được.
Ai đó từ phía sau Ricky – Phong bước ra. Một cô gái cực kì duyên dáng , dáng người thon thả di chuyển lên trước mặt An Na, cô ấy nhẹ luồn tay mình vào tay Ricky. Bọn họ rất gần gũi !
_Có vẻ như việc đó rất quan trọng thì phải? – Cô ta mở đôi mắt to tròn nhìn Na Na và khẽ mỉm cười.
_Oh Ngọc Hân… mình đang bận chút xíu thôi. Bạn có thể tránh đường để mình đi không ? – Nhìn điệu bộ hai người họ An Na cũng không bất ngờ lắm, mười phần thì tám chín phần cô đoán là hai người này có mối quan hệ gì gì nào nào đó.
_Có việc gì mà bận vậy, cần tôi giúp không ? – Sự thân thiện của Ngọc Hân khiến An Na đôi chút ngạc nhiên.
Cô niềm nở đáp :
_À ờ..không chuyện riêng ấy mà !
Nói xong cô định quay người đi thì...
_Đứng lại !
Oh Ngọc Hân… mình đang bận chút xíu thôi. Bạn có thể tránh đường để mình đi không ? – Nhìn điệu bộ hai người họ An Na cũng không bất ngờ lắm, mười phần thì tám chín phần cô đoán là hai người này có mối quan hệ gì gì nào nào đó.
_Có việc gì mà bận vậy, cần tôi giúp không ? – Sự thân thiện của Ngọc Hân khiến An Na đôi chút ngạc nhiên.
Cô niềm nở đáp :
_À ờ..không chuyện riêng ấy mà !
_Đứng lại !
Bất chợt từ đâu đó tiếng nói lạnh lùng đến băng giá cất lên khiến cả ba con người đều ngoái đầu lại.
Không hiểu Phan Tử Hoàng có lắp bánh xe lửa của Na Tra vào chân hay không mà anh ta đi như hack.
Cò một làn khói mỏng bao trùm nơi đáy mắt Phan Tử Hoàng. Không gian như trầm hẳn xuống.
An Na thì thần người ra, cứng miệng không nói được câu gì.
_Oh chào ông bạn ? – Ricky dơ tay chào Mắt Lạnh, anh thật không ngờ Hoàng sẽ xuất hiện ở khu nhà G này.
An Na chấm dứt vẻ mặt bị đóng băng , ngước nhìn Phong.
Hoàng và Phong quen nhau ?
_Cậu tìm mình ah ? – Trái lại với vẻ mặt ngơ ngơ của Phong ,Ngọc Hân tươi cười nhìn Hoàng.
Trông cô ấy mới thật xinh làm sao ! Từ khuôn mặt thanh tú với nàn da mịn màn trắng hồng và mái tóc mềm mượt.
Nhưng bỏ ngoài tai những câu mời chào hỏi thăm, Mắt Lạnh chỉ lẳng lặng kéo An Na đi mà không thèm ư hử gì còn An Na cô không dám cự tuyệt như một con soi xám đã bắt được con mồi và viếc tiếp theo là bắt đầu làm thịt nó bỏ mặc tiếng kêu than.
Hai người họ không biết rằng phía sau lưng mình những tia lửa điện lại phát ra trong sự kìm nén của tức giận.
*****
Tại khuôn viên của trường , có những tiếng chim hót líu lo , có cả nắng nhẹ trườn qua những kẽ lá xuyên xuống in lên khuôn mặt hoàn hảo với đô mắt lạnh lùng , tạo ra một vầng hào quang bao lấy Phan Tử Hoàng.
An Na không dám nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn ấy, cô bẽn lẽn cúi gầm mặt xuống đoán chắc sắp sửa bị cái tên đứng trước mặt mình sẽ để cô sống không bằng chết .
_Cô tên là An Na … Nguyễn An Na – Hoàng nhếch mép.
Cô gật nhẹ đầu.
_Cái này là của cô ah ? – Hoàng vừa nói tay vừa dơ thứ mà anh đã nhặt được ban nãy.
Lúc này Na Na mới ngẩng mặt lên xem xét xem đó là cái gì rồi nhận ra đó là tấm thẻ sinh viên của mình.
Cô lại gật đầu.
_Tôi ghét nhất là bị theo dõi đặc biệt là con gái ! – Thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhưng Na không nói gì.
_Cô bảo cô không ham hố bám theo tôi ! vậy sao lúc nào tôi cũng bắt gặp sự dình mò của cô ? – Hoàng nói lạnh lùng.
_ Tôi đâu cố ý nghe trộm đâu, chỉ là tại …. ! – An Na biện minh.
_ Tò mò ? – Hoàng nói như thể đi guốc trong bụng cô khiến Na Na không khỏi đỏ mặt.
Ngại quá cô bèn :
_Không phải, tại tình cờ đi ngang nghe thấy tiếng khóc, tôi là lòng tốt tưởng có kẻ yếu đuối nào đó cần sự giúp đỡ.
_Vậy lúc nhìn thấy, kẻ yếu đuối nào đó có cần sự giúp đỡ của cô không ? – Cặp mắt sậm màu từ trên cao chiếu xuống dò xét.
_Hình như là không – Miệng hơi run run
_Vậy sao còn đứng lại? Rõ ràng là cô muốn nhúng mũi vào chuyện người khác thích đi nghe lén?
An Na á khẩu.
Cô biết rằng mình không hề có mốt chút cơ hội nào để phản bác cả vì thật sự việc nghe lén người khác nói chuyện là việc không nên . Là cô sai trước, không thể nào cãi lại được.
Nhận lỗi thôi !
An Na cắn nhẹ nhẹ môi, mặt lại cúi xuống.
_Tôi…tôi.. xin lỗi….Tôi không nên…làm như vậy– An Na ngoan ngoãn tạ tội với Mắt Lạnh giọng nhỏ lại , vẻ rất biết điều.
Được thế Hoàng lấn tới.
_Làm gì mà lắp bắp như gà mắc tóc thế, cô nói lại đi– Hoàng vờ nhăn mặt nhìn An Na
_Tôi ..xin lỗi – An Na nhắc lại, to hơn
_Hả? tôi không nghe rõ, nói lại đi! – Hoàng áp tay cạnh tai giọng trêu tức
_Được rồi – An Na gằn giọng
_Sao lại được rồi
_ Tôi xin lỗi , tôi xin lỗi xin lỗi xin lỗi …..được chưa ! nghe rõ chưa? – An Na quát to , cố tình hét vào tai Mắt Lạnh , muốn cái màn nhĩ của tên đó thủng luôn cho rồi.
_Cô không cần nói to thế đâu! Muốn cả trường này biết cô có lỗi với tôi ah? Như thế là rất xấu mặt, bộ cô không thấy ngại sao? – Hoàng nhìn cô anh mắt ma quái.
_Tôi sợ anh già quá, tai lãng không nghe rõ phải tăng volume ! nhưng mà tôi hét thế này cũng đâu bằng tiếng nức nở của cô gái lúc nãy! Làm như thế rất không đáng mặt đàn ông, bộ anh không thấy ngại sao?– An Na bắt đầu phong cách chọc ngoáy của mình.
_Rất đáng - Hắn nói nửa chừng.
_Đáng gì?
_Mặt đàn ông!– giọng hắn nhẹ tênh.
Nhà anh ta đảm bảo ở phố Hàng Ngang, sao chiếu mệnh anh ta đảm bảo là sao cự giải ( con cua á)
_Tôi hết nói với anh rồi!
_Tôi đâu cần cô nói chỉ cần cô lần sau đừng đi theo tôi nữa là được
_Đã bảo rồi! Cho tiền tôi cũng không bám theo anh, là tình cờ mà – An Na lại giải thích, sao anh ta cứ muốn gán cho cô cái tội danh đó không biêt nữa, cô đâu phải loại mặt dày bằng *** chai (-.-)”
_Tình cơ??
_Phải, tôi đi đên lớp, ngang qua đó thôi!
_ Sao lại đi qua đằng ý, chẳng phải phòng học của cô ở khối nhà H sao? – vì trong thẻ sinh viên ghi rất tỉ mỉ ngành học của mỗi sinh viên nên Hoàng thấy lạ chỗ hắn nói chuyện đâu phải gần lớp Kinh tế đối ngoại.
_Hôm nay tôi đi học muộn, đành đi đường tắt ngang qua đó - AN Na tường trình lại sự việc .
_Học sinh ưu tú qua heng? – Tử Hoàng lia đôi mắt lạnh sang đôi mắt xanh như biển trời kia.
Đứa ngu cũng biết là có kẻ đang châm biếm mình
_Nhờ công đức của ai đó nên phương tiện duy nhất cũng không còn!
Nhìn hắn , Na Na chỉ muốn nhảy bổ vào mà cào xé cho tan nát khuôn mặt đẹp hoàn mỹ kiêu ngạo kia, vì ai chứ , vì chính hắn mà thân cô mới bị đầy đọa dẫn tới cảnh này!
Mắt Lạnh không nói gì, ngậm miệng một lúc lâu chắc khoảng nửa ngày. Đôi mắt đen sâu nhìn cô thâm trầm một hồi rồi bỗng “ tinh” một cái, lóe sáng nên một ánh sáng nhỏ, hẳn tiếp tục :
_Từ mai tôi sẽ đưa cô đi học!
2 đồng tử của cô giãn to, rồi dùng ngón tay trỏ ngoáy ngoáy lỗ tay ,hắn mà cũng tốt được dư này sao? Anh ta mà cũng biết mở lời giúp đỡ à!
_Có phải tên anh là Phan Tử Hoàng không??!
Hoàng gật đầu.
Chắc là oan nghiệt gây nhiều quá giờ đang tập sám hối?
Nếu đã vậy thi cô đây cũng nên mở cho hắn một con đường sống, người muốn làm việc thiện mà lại ngăn cản thì không nên không nên.
_Anh có thể mua đền tôi cái xe, không cần khổ nhọc như vậy
Đúng thật! nếu đã sám hối thì làm thiện luôn một thể đi, mua cái xe đạp so với anh ta chắc chẳng bõ bằng một con kiến bé nhỏ. Mà như thế cô cũng có xe đi đỡ phải phiền hà hắn. Một mũi tên trúng hai cái đích. Quá vẹn đôi đường.
(khôn thật!)
_Tôi không trực tiếp làm mất xe của cô, thực tế là cô bỏ của chạy theo tôi.
Mặt Na Na xám ngoét, hắn làm ơn đừng có nói mấy cái câu như thế có được không?
_Tôi chỉ chịu một chút trách nhiệm coi như là nể mặt cô rồi, đừng có voi đòi tiên.
_Anh….- An Na ức hộc máu mồm.
_Vậy bây giờ đi hay nghỉ đây?
_Đi thì đi!
_Nhớ là tôi chỉ đưa cô đi thôi!
Nói xong hắn ngoảnh mặt đi, xoay gót bước đi được hai bước thì lại quay ngoắt dương mắt lạnh thấu xương nói:
_7h cô ra muộn, chết với tôi!
An Na khóc không ra nước mắt, cho cô ấy xin rút lại những suy nghĩ về hắn chưa đầy 5 giây trước, hắn lại quay vể bộ dạng 1 kẻ ác man chuyên dọa dẫm người ngoan hiền.
Tên này quả thật rất khó đoán chúng tâm can mà.
_Anh cho tôi leo cây thì cũng đừng hòng sống!
Cô gái này là thế đấy, hiền thì rất hiền đôi khi đến ngốc nghếch nhưng cứ thử bắt nạt xem, cô ấy cũng ăn miếng chả miếng cho nếm mùi vị không thương tiếc.
Nghe xong Hoàng lườm lạnh cô một cái rồi cũng cuốn xéo bước đi.
/28
|