Khi đã đi xa khỏi chỗ An Na, khẳng định là cô ta không thể nhìn hay nghe thấy gì, Lệ Phương mới dừng bước hỏi :
- Mày định làm gì hả Diễm ? nhìn cái con nhà quê ý là tao xung máu lắm rồi.
- Bây giờ chưa nghĩ ra, nhưng Minh Diễm này đây chưa bao giờ bỏ qua cho kẻ dám giựt Phan Tử Hoàng – Rất đanh đá cô ta quả quyết.
Cô ta thích Hoàng vô cùng, đâu dễ ngồi yên nhìn mục tiêu của mình bị kẻ khác nẫng mất.
- Nhìn cái cảnh con đó hôm nào cũng ôm chặt lấy Hoàng đi xe đến trường, tao chỉ muốn cho vài lưỡi dao tem vào mặt nó – Hương cất giọng «thánh thót như chim sơn ca » của mình, đôi mắt thấm đầy hung hăng.
Diễm im lặng không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười xảo quyệt.
Thấy vậy Hương lại thêm mắm thêm muối :
- Nhưng nếu hai người đó thành một cặp thì tính sao ? Tao sợ đến lúc ấy khó mà cho nó nếm mùi được.
Như bị tạt một siêu nước nóng, Diễm nổi đóa trừng mắt nhìn Hương , quát lớn :
- Mày nghĩ ra ah con điên kia ? Hoàng không thể nào thích con quê mùa ấy được. Dù Hoàng thích ai thì thích nhưng tuyệt đối đứa đó thì không.
Thanh âm vang vọng khiến nhiều người đi ngang bị giật mình, ngoái lại nhìn. Nhưng Minh Diễm chẳng buồn để tâm.
- Tại sao ? mày vừa kêu không đề yên cho ai cướp Hoàng mà.
- Bởi vì tao không muốn thua một đứa nhà quê lên tỉnh – Diễm lập tức trả lời.
Phải Minh Diễm rất thích Mắt Lạnh nhưng không đồng nghĩa với việc là cô sẽ cứ bám diết lấy anh, cô ta cũng có lòng tự trọng của một tiểu thơ đài các.
Bị từ chối một lần phũ phàng như thế cô không cam tâm để Hoàng đi nhưng cũng không thể nằng nặc đòi anh ta phải chấp nhận cô, bởi sâu trong thâm tâm cô ta luôn khinh bỉ những kẻ vứt bỏ sĩ diễn tự tôn mà đi theo tinh yêu mù quáng. Mắt Lạnh, anh ta có thể rơi vào tay đứa con gái nào cũng được với một điều kiện là người đo phải hơn cô cả nhan sắc và gia thế.
Như vậy dù có mất anh ta cô cũng cam tâm không lời oán trách. Còn An Na, cô ta là cái thá gì mà dám chiếm Hoàng ? ăn mặc tầm thường , khuôn mặt cũng vậy chẳng có gì quá nổi bật ngoại trừ đôi mắt , đôi mắt ấy lúc nào cũng là màu xanh ruby, cô ta là đeo kính áp tròng ??
*
Bạn An Na tội nghiệp của chúng ta sau khi bị « ăn Hành » đầu gối có chút xưng tấy.Vừa lúc ấy tự nhiên có một chàng trai « từ trên trời rơi xuống » bay đến đỡ Na đứng dậy, hỏi han ân cần lại còn nhiệt tình chạy vào căn-tin xin đá bào để trườm đầu gối cho cô. Anh ta cư xử hết mực hiền hòa và dịu vàng . Vâng và cử chỉ quan tâm này khiến An Na vô cùng bất ngờ bởi nó xuất phát từ một người trước đây cô không mấy nói chuyện, cô chưa từng nghĩ sẽ có một lúc người đó chủ động lại gần rồi tự dưng giúp đỡ cô như thế này.
Đó là…. Lê Hoàng Lam Phong, chàng trai có nụ cười thiên thần, có mái tóc giống Kim Jae Joong hơn nữa còn sở hữu gương mặt đẹp trai không kém gì những nam tài tử khác.
Sau khi chắc chắn là cái đầu gối có giảm bớt độ sưng tấy, anh chàng còn cẩn thận dìu cô đứng dậy , rồi đi qua một đoạn đường dài từ khuôn viên đến sân trường rồi lên cầu thang, ngang qua các hành lang phòng học để lên lớp hai người đang học. Điều này khiến lượng anti fan của An Na có chiều hướng gia tăng nhưng cô nàng ngây thơ của chúng ta thì lại không hề hay biết.
Không dừng lại ở đó, lúc ra về An Na đang định đi bộ về nhà, vừa là để tập thể dục cũng là tiết kiệm tiền đi xe buýt thì Lam Phong lại chạy ra, anh ta đòi đưa cô về nhà nhưng cô nàng phần nào ý thức được việc sáng ngồi xe Hoàng đến trường, giờ lại ngồi xe Phong về nhà như thế thì không hay cho lắm hơn nữa cô thực không muốn gây phiền hà nên cô tử chối :
- Ồ không cần đâu, minh đi bộ như này coi như đỡ làng phí thời gian để tập thể dục ấy mà.
Phong nghe vậy liền cười, đôi mắt sáng trong nhìn cô :
- bạn cũng hay tập thể dục ah, mình cũng vậy sáng nào cũng chạy bộ. Hay thế này đi chân bạn chưa khỏi hẳn, mình sẽ đi về cùng bạn … coi như một công đôi việc.
Giọng nói Ricky quả là ấm áp và có sức hấp dẫn, An Na không thể nào khước từ một lần nữa đành gật đầu.
Vậy là hai người cùng nhau rảo bước dưới những tán cây ngả vàng trên các con phố Hà Nội.
- Mà Ngọc Hân đâu ? sao bạn không đi cùng cô ấy ? – An Na bỗng hỏi vì không muốn cứ lẳng lặng đi mà ngôn bất xuất.
- À… cô ấy chiều nay không có tiết nên mình đành bơ vơ thế này đấy – Phong cười nhẹ.
- Mình thấy hai người rất là đẹp đôi nhé, cô ấy rất xinh đẹp – Na vừa nói vừa hình dung đến những lần gặp Hân, nếu Na là con trai chắc sẽ bị ngây ngất bởi vẻ đẹp yêu kiều ấy.
- Bọn mình đẹp đôi thật ư ? – Anh hỏi lại
- ừ, rất đẹp là đằng khác, bộ cậu không thấy thế ư ?
- a không không mình là muốn nghe lại lần nữa hehe – Anh bật cười thành tiếng.
- Haha chắc là hai người yêu nhau cũng lâu rồi đúng không ? Nhìn hai bạn tình cảm cực kì kì kì – Cô híp mắt , hai khóe miệng cong lên rồi lại hình dung lại những lúc gặp hai người họ, Hân cười rất tươi luôn thân thiết ôm tay Phong, còn vẻ mặt anh chàng thì rất mãn nguyện.
- Cậu để ý kinh thật đấy hehe, hay là cậu…. thíchhhhhh……- Ricky cố gắng kéo dài từ «Thích » rồi quay sang An Na chăm chú xem biểu hiện của cô, ánh mắt khá tinh quái.
Thấy vậy Na Na vội xua tay:
- Ây ây mình không phải les, không cướp Hân của cậu đâu, đừng lo !
Phong : %$%#@@$%%^$
- Mà hình như An Na nhỏ hơn mình ba tuổi nhỉ? – Phong chợt hỏi
- Ừ, hình như là vậy – cô cười
- Hình như sao ? mình sinh năm 91
- oh vậy thì đúng là cậu lớn hơn ba tuổi rồi, muốn mình gọi bằng anh hả ?
- Hehe không cần đâu vì học cùng lớp mà , cứ xưng anh – em nghe không thuận cho lắm nhưng nếu cậu muốn mình cũng không từ chối ….à cậu thích ăn kem không ? – Phong nói đưa mắt nhìn hàng kem gần đó.
- oh tất nhiên rồi ! – Na hiểu là anh ta định mời nên cô cũng không khách khí .
- Vậy đứng đây chờ chút xíu mình chạy vào rồi ra ngay !
Nói là làm anh ta đi rất nhanh vào hàng kem rồi chưa đầy hai phút sau đã hớn ha hớn hở chạy ra với hai que kem ốc quế.
Vẻ lãng tử của Phong khiến nhiều kẻ đi đường nhất là những cô gái ngất ngây , dáng vẻ nhanh nhẹn hơn nữa cũng rất cao lớn khiền nhiều người điêu đứng cả con tim, những ánh mắt dõi theo anh ta cho đến lúc Phong dừng lại bên An Na , tất cả đểu chán nản quay đi với suy nghĩ « Hoa đã có chủ , thất vọng quá »
- Cậu ăn vị socola nhé ! mình ăn vị vali – Phong rất tự nhiên mà đưa một cây kem đến trước mặt cô, rồi cũng thay cô chọn luôn mùi vị và nhoẻo miệng cười.
- Cảm ơn nha - Cô nhận cây kem.
Đang định thưởng thức hương vị ngọt ngọt của socola , bỗng chợt cảm giác thấy điều gì đó quen thuộc, phản xạ vô điều kiện khiến An Na đưa mắt nhìn ra phía đường. Một thân ảnh hùng dũng từ phía xa xa cuối con phố đang cưỡi con xe BMW 2 bánh phân khối lớn, cô nhìn Phan Tử Hoàng không chớp mắt, còn hắn hình như đang vội gì đó rất tập trung lái xe nên không nhìn thấy cô dù cô đang đứng gần lòng đường, ngay trước tầm mắt hắn ta.
Thình thịch …. Thình thịch
Lại nữa rồi.
Đưa tay lên chạm phía trên ngực.
Rất rõ …rất rõ có thể cảm giác được nó đập mạnh hơn. Đôi mắt màu thiên thanh như rơi vào một vùng đắm đuối.
- Này, cậu sao thế !
Tiếng nói bên tai của Phong kéo cô trở lại.
- ơ… à không… không sao ….không sao – cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt cô nóng ran.
- Mặt cậu đang đỏ lên kia ! – Phong chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt An Na.
Anh ta đưa tay lên áp vào má cô, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng trườn qua làn da hồng hồng. An Na bị hành động này làm thoáng chốc sửng sốt, cô thấy rõ đáy mắt anh nổi lên sự trìu mến và quan tâm.
Chàng trai ôm lấy bầu má của cô gái, hành động cực kì cưng nựng. Từ góc nhìn của những người xung quanh, hai người họ hệt như một đôi tình nhân thân mật. Khoảnh khắc này diễn ra cùng lúc chiếc xe của Phan Tử Hoàng đi lướt ngang qua và………..
Chàng trai ôm lấy bầu má của cô gái, hành động cực kì cưng nựng. Từ góc nhìn của những người xung quanh, hai người họ hệt như một đôi tình nhân thân mật. Khoảnh khắc này diễn ra cùng lúc chiếc xe của Phan Tử Hoàng đi lướt ngang qua, hắn ta chỉ liếc nhìn đúng 2 giây rồi ngoảnh đi.
Và đương nhiên An Na không hề biết Hoàng nhìn thấy cảnh này.
- Chắc bị say nắng rồi ! – Phong quan tâm.
Gam bàn tay lạnh mát của anh khiến cô bừng tỉnh, vội xoay mặt cố lé tránh những ngón tay của Lam Phong, An Na ấp úng nói:
- Hả… say nắng á? ờ … chắc .. chắc là say nắng ! – chắc cô đã say nắng hắn ta rồi, say nắng cái kẻ đáng ra không nên say nắng.
Tiết trời đã đổi sang thu, nền trời cũng nhiều mây hơn, thu sang mây “đuổi” nắng của hạ đi nên không thể có chuyện cô bị cảm nắng bởi thời tiết được.
- Vậy mau về thôi, còn đứng ngoài này nữa chắc ngất luôn ấy – cậu ta nói rồi nắm lấy tay An Na rất tự nhiên mà kéo đi.
Hành động này, có chút gì đó không đúng ah nha. Không nên cầm tay cô gái mới quen khi mình đã có bạn gái…..Chả lẽ Ricky không biết điều này?
Hay cậu ta cũng đang dần bắt sóng cảm tình với cô? Vừa nghĩ đến đó, An Na chỉ muốn đập ngay vào cái đầu hay tưởng tượng của mình, đúng là hão huyền linh tinh. Cậu ấy và Ngọc Hân là một đôi cơ mà.
Cô bối rối định rút lại nhưng không được, bàn tay nhỏ bé của cô được bao chặt trong tay Phong.
- Bỏ tay ra đi , tay cậu ….. nóng – Thật ra là rất mát chứ chẳng nóng tẹo nào, nhưng nếu nói mát thì sẽ phản tác dụng ngay.
Phong quay đầu lại, nói hiền hòa:
- Nóng hả? vậy đổi tay nhé ! – anh ta chuyển que kem sang tay kia, còn bàn tay vừa cầm kem mát lạnh lại nắm tay cô – Tay này mình vừa cầm kem chắc sẽ khiến bạn đỡ nực hơn đấy.
Ricky lại nhoẻo miệng cười, không hề mắc cỡ hay kiêng nể gì.
- Á … không cần đâu ! – An Na muốn rút , bây giờ không những mặt mà đến hai cánh tai cô cũng đỏ như gấc rồi.
- Đừng bướng ! Mình đi trước còn cậu đi sau, nhỡ đâu cảm nắng nặng quá ngất ra đường mà mình không biết thì sao?
- Hả? – Na ngơ ngác
- Hả hiếc gì , mặt cậu như quả cà chua rồi kia, còn không mau về thôi!
Nói rồi Phong cứ thế kéo cô đi , hai người nắm tay nhau về đến tận nhà.
*
Đã tời trước cổng nhà trọ, Ricky dặn dò An Na nên nghỉ ngơi và trườm tiếp đá vào đâu gối để khỏi hẳn, rồi nhắc đi nhắc lại cô là phải uống nhiều nước để khỏi say nắng và không nên ra ngoài trong thời tiết này. Lời nói cùng hành động đều hết mực quan tâm đến nỗi chỉ những người yêu nhau mới có.
- Cảm ơn nhé, cậu thật tốt – Cô mỉm cười.
Có lẽ chàng trai đứng trước mặt cô đã cho cô một cái nhìn khác về các chàng công tử đẹp trai nhà giàu . Họ không phải lúc nào cũng kênh kiệu và tỏ ra khinh miệt người xuất thân từ nông thôn như cô . Cô cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm nhưng cũng bất ngờ và thú vị . Người ta từng nói « Không nên vơ đũa cả nắm » là vì vậy.
- Đừng khách sáo – Phong dáp
- À hay vào nhà mình ngồi một chút – Na gợi ý, dù gì anh ta cũng có lòng cô nên phải có gì đó đáp lại , nếu không sẽ rất khó xử.
- Oh nhưng bây giờ mình bận chút việc…..ưm… chi bằng hôm nào cậu đi chơi với mình coi như là cảm ơn – Đôi mắt tinh anh màu nâu sậm đảo đảo
- Ok, vậy để hôm nào rảnh mình mời bạn đi chơi .
- hehe vậy bạn vào nhà đi không đứng ngoài này lại cảm nắng đó! Bye Bye – Trước khi rời đi Lam Phong còn nở một nụ cười rạng rỡ , vẫy tay tạm biệt An Na
Cô gật đầu rồi đi vào.
Anh ta đứng ngoài chờ bóng cô khuất rồi mới đổi hướng rời đi.
*
Vào đến phòng cô ngã phịch xuống giường , sờ tay lên trán.
Đâu có bị cảm nắng vì thời tiết đâu, bính thường đã chẳng mấy khi bị huống chi giờ là mùa thu nhưng ngay lúc đấy vì không biết lí giải thế nào về việc hai má ửng hồng như xôi gấc nên đành chấp nhận bịa ra hai từ say nắng.
Nhớ lại cảnh trên đường vừa xong khi bắt gặp Phan Tử Hoàn cô lại lắc đầu, than thầm:
- Trời ạ, chết mất thổi….. hỏng, hỏng hết rồi . Đã dặn mày đừng có nhảy múa rồi mà khi gặp anh ta ayguuuu cứ như nhảy điên ấy là sao! – cô đặt tay lên trước ngực vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cốc cốc….
- An Na! cháu ở trong đấy hả? – tiếng bà chủ trọ oang oang ngoài cửa.
- Dạ… - cô bật dậy chạy ra mở cửa - Có việc gì hả bác?
- À à bác định nhắc cháu cuối tháng nhớ nộp tiền đúng hẹn thôi!
- Dạ, bây giờ cháu chưa có, để giữa tháng sau được không ạ? – Quả là bí, cô bị mất chiếc xe đạp, định dồn tiền mua hơn nữa quan cà-fê cô đang làm cũng chưa có đưa tiền nên muốn khất đến giữa tháng sau rồi chả một thể.
- Dưới quê không gửi tiền lên hả cháu? – Bà ta gặng hỏi.
Thật sự, cô chỉ mong có tiền gửi về cho mẹ, ở dưới quê kiếm ăn còn vất vả gấp trăm lần trên thành phố, tuy mẹ sống một mình nhưng mẹ đã lớn tuổi nên cô thường dùng tiền kiếm được gửi về chứ chưa một lần lấy một đồng nào. Còn nhớ hồi mới nhập học, phải đóng rất nhiều khoản, lúc đó từ dưới quê mới lên nên An Na không có nổi 200 ngàn trong túi, mẹ đã chạy vạy khắp nơi để lo cho cô từ tiền nhập học đến thuê nhà trọ. Khoản tiền ấy so với nhiều người không đáng là bao nhưng với gia đình cô thì là cả một vấn đề, vì đó ngay khi lên Hà Nội được vài ngày An Na đã lao vào tìm việc làm. Từ nhỏ đã sống một hoàn cảnh thiếu thốn, cô hiểu để sinh tồn được phải biết tự lập, dựa vào chính sức mình, càng không cầu mong ai . Hàng tháng sau khi trả xong tiền phí sinh hoạt còn dư cô đều gửi về cho mẹ ở quê.
- dạ chắc chắc giữa tháng sau sẽ có ạ! – cô không trả lời câu hỏi của bác .
- Thấy cháu cũng là người chân chất dưới quê lên đây học đại học lại ngoan ngoãn, bác có mấy chỗ làm thêm cháu có muốn đi không?- Bà ta rất tinh tường, chỉ nhìn và nghe xơ qua cũng hiểu An Na đang kẹt tiền nên đã gợi ý
- Dạ, làm ở đâu ạ?
Cô bây giờ chỉ đi dạy thêm kiếm tiền và làm ở quán coffee nhỏ vào thứ bày và chủ nhất, không hẳn là túng thiếu những cũng chẳng đủ để chi chả hết cho những sinh hoạt hàng ngày.
- Làm ở Bar, chỉ làm nhân viên phục vụ bưng bê thôi, công việc đơn giản nhẹ nhàng.
- Cụ thể lịch là như thế nào ạ?- An Na tò mò
- Mỗi tuần làm ba buổi thôi, chủ yếu là ca tối từ 7h đến 11h, cháu thấy sao?
Đến 11h đêm? Như vậy quả là không ổn, an ninh ở khu nhà trọ chỗ cô rất thấp, rủ cái Minh chắc chắn nó sẽ không đi làm cùng mà để một mình cô đi đi lại lại như thế , cô thực không dám. Một lần nếm trưởng gặp sắc lang là đủ rồi.
Tiền thèm thì thèm thật, nhưng bán rẻ sự sợ hãi thì không nên.
- Làm tầm đó cháu chắc không đi được đâu ạ! – An Na từ chối
- Nhưng lương rất hậu hĩnh, tiền lương mỗi buổi đi làm là 200 nghìn, mỗi tuần chỉ làm 3 buổi thôi như vậy cũng dư giả cho cháu ăn tiêu ! – Bà ta nài nỉ
An Na vẫn chần chừ, cô do dự không biết trả lời thế nào thì bà ấy lại nên tiếng :
- Đây là quán Bar đứa con bác chung vốn mở cùng đứa bạn, làm ăn khấm khá lắm, tối nào cũng rất đông khách lại đang thiếu người phục vụ nên nhờ bác tìm hộ, cháu yên tâm là ở đấy, Bar của con bác có an ninh rất tốt không phải lo nghĩ gì cả! – Bà ta sợ cô mới lên thành phố nên sẽ có cảm giác bất an khi đi làm ca đêm ở những tụ điểm ăn chơi , do đó bà cố chấn an.
Đắn đo suy nghĩ một nát, tiền nhiều như vậy? đi xe ôm về cũng chết tiền mà lại nguy hiểm, còn đi buýt thì vẫn phải qua vài con phố nhỏ mới đến nhà trọ, vẫn không an toàn.
- Dạ… bác để cháu trả lời sau được không ạ? – An na viện cớ rồi chuồn chuồn lướt vào phòng không quên đóng cửa.
10 giây sau cửa phòng lại bật mở ra:
- Bác ơi ! Bác ơi! – Na gọi to bà chủ trọ đang chuẩn bị đi xuống cầu thang.
Thấy vậy bà ta liền quay lại :
- Sao nghĩ thông suốt rồi hả? Muốn đi phải không?
_Dạ? – Bà chủ trọ nhanh nhảu quá rồi, cô lập tức hiểu chuyện bà ta đang nhắc tới nên cũng đáp – Không phải đâu bác ….- Cô khoát tay.
_Á
_Cháu gọi bác lại là để hỏi nhà bác có đá bào không ạ? Chân cháu đang bị sưng ! – Cô chợt nhớ ra khi đi vào phòng bởi cái đâu gối lại tê nhức.
_Ừ có, để bác lấy cho
.
.
.
.
.
.
.
- Alo?
_ .......
- vừa xong!
_ ...............
- Cô ta hình như đã thích người đó, em đang ở đâu?
_ ..........
- Ừm, vậy chờ anh đến đón chúng mình nói chuyện sau nhé!
- Mày định làm gì hả Diễm ? nhìn cái con nhà quê ý là tao xung máu lắm rồi.
- Bây giờ chưa nghĩ ra, nhưng Minh Diễm này đây chưa bao giờ bỏ qua cho kẻ dám giựt Phan Tử Hoàng – Rất đanh đá cô ta quả quyết.
Cô ta thích Hoàng vô cùng, đâu dễ ngồi yên nhìn mục tiêu của mình bị kẻ khác nẫng mất.
- Nhìn cái cảnh con đó hôm nào cũng ôm chặt lấy Hoàng đi xe đến trường, tao chỉ muốn cho vài lưỡi dao tem vào mặt nó – Hương cất giọng «thánh thót như chim sơn ca » của mình, đôi mắt thấm đầy hung hăng.
Diễm im lặng không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười xảo quyệt.
Thấy vậy Hương lại thêm mắm thêm muối :
- Nhưng nếu hai người đó thành một cặp thì tính sao ? Tao sợ đến lúc ấy khó mà cho nó nếm mùi được.
Như bị tạt một siêu nước nóng, Diễm nổi đóa trừng mắt nhìn Hương , quát lớn :
- Mày nghĩ ra ah con điên kia ? Hoàng không thể nào thích con quê mùa ấy được. Dù Hoàng thích ai thì thích nhưng tuyệt đối đứa đó thì không.
Thanh âm vang vọng khiến nhiều người đi ngang bị giật mình, ngoái lại nhìn. Nhưng Minh Diễm chẳng buồn để tâm.
- Tại sao ? mày vừa kêu không đề yên cho ai cướp Hoàng mà.
- Bởi vì tao không muốn thua một đứa nhà quê lên tỉnh – Diễm lập tức trả lời.
Phải Minh Diễm rất thích Mắt Lạnh nhưng không đồng nghĩa với việc là cô sẽ cứ bám diết lấy anh, cô ta cũng có lòng tự trọng của một tiểu thơ đài các.
Bị từ chối một lần phũ phàng như thế cô không cam tâm để Hoàng đi nhưng cũng không thể nằng nặc đòi anh ta phải chấp nhận cô, bởi sâu trong thâm tâm cô ta luôn khinh bỉ những kẻ vứt bỏ sĩ diễn tự tôn mà đi theo tinh yêu mù quáng. Mắt Lạnh, anh ta có thể rơi vào tay đứa con gái nào cũng được với một điều kiện là người đo phải hơn cô cả nhan sắc và gia thế.
Như vậy dù có mất anh ta cô cũng cam tâm không lời oán trách. Còn An Na, cô ta là cái thá gì mà dám chiếm Hoàng ? ăn mặc tầm thường , khuôn mặt cũng vậy chẳng có gì quá nổi bật ngoại trừ đôi mắt , đôi mắt ấy lúc nào cũng là màu xanh ruby, cô ta là đeo kính áp tròng ??
*
Bạn An Na tội nghiệp của chúng ta sau khi bị « ăn Hành » đầu gối có chút xưng tấy.Vừa lúc ấy tự nhiên có một chàng trai « từ trên trời rơi xuống » bay đến đỡ Na đứng dậy, hỏi han ân cần lại còn nhiệt tình chạy vào căn-tin xin đá bào để trườm đầu gối cho cô. Anh ta cư xử hết mực hiền hòa và dịu vàng . Vâng và cử chỉ quan tâm này khiến An Na vô cùng bất ngờ bởi nó xuất phát từ một người trước đây cô không mấy nói chuyện, cô chưa từng nghĩ sẽ có một lúc người đó chủ động lại gần rồi tự dưng giúp đỡ cô như thế này.
Đó là…. Lê Hoàng Lam Phong, chàng trai có nụ cười thiên thần, có mái tóc giống Kim Jae Joong hơn nữa còn sở hữu gương mặt đẹp trai không kém gì những nam tài tử khác.
Sau khi chắc chắn là cái đầu gối có giảm bớt độ sưng tấy, anh chàng còn cẩn thận dìu cô đứng dậy , rồi đi qua một đoạn đường dài từ khuôn viên đến sân trường rồi lên cầu thang, ngang qua các hành lang phòng học để lên lớp hai người đang học. Điều này khiến lượng anti fan của An Na có chiều hướng gia tăng nhưng cô nàng ngây thơ của chúng ta thì lại không hề hay biết.
Không dừng lại ở đó, lúc ra về An Na đang định đi bộ về nhà, vừa là để tập thể dục cũng là tiết kiệm tiền đi xe buýt thì Lam Phong lại chạy ra, anh ta đòi đưa cô về nhà nhưng cô nàng phần nào ý thức được việc sáng ngồi xe Hoàng đến trường, giờ lại ngồi xe Phong về nhà như thế thì không hay cho lắm hơn nữa cô thực không muốn gây phiền hà nên cô tử chối :
- Ồ không cần đâu, minh đi bộ như này coi như đỡ làng phí thời gian để tập thể dục ấy mà.
Phong nghe vậy liền cười, đôi mắt sáng trong nhìn cô :
- bạn cũng hay tập thể dục ah, mình cũng vậy sáng nào cũng chạy bộ. Hay thế này đi chân bạn chưa khỏi hẳn, mình sẽ đi về cùng bạn … coi như một công đôi việc.
Giọng nói Ricky quả là ấm áp và có sức hấp dẫn, An Na không thể nào khước từ một lần nữa đành gật đầu.
Vậy là hai người cùng nhau rảo bước dưới những tán cây ngả vàng trên các con phố Hà Nội.
- Mà Ngọc Hân đâu ? sao bạn không đi cùng cô ấy ? – An Na bỗng hỏi vì không muốn cứ lẳng lặng đi mà ngôn bất xuất.
- À… cô ấy chiều nay không có tiết nên mình đành bơ vơ thế này đấy – Phong cười nhẹ.
- Mình thấy hai người rất là đẹp đôi nhé, cô ấy rất xinh đẹp – Na vừa nói vừa hình dung đến những lần gặp Hân, nếu Na là con trai chắc sẽ bị ngây ngất bởi vẻ đẹp yêu kiều ấy.
- Bọn mình đẹp đôi thật ư ? – Anh hỏi lại
- ừ, rất đẹp là đằng khác, bộ cậu không thấy thế ư ?
- a không không mình là muốn nghe lại lần nữa hehe – Anh bật cười thành tiếng.
- Haha chắc là hai người yêu nhau cũng lâu rồi đúng không ? Nhìn hai bạn tình cảm cực kì kì kì – Cô híp mắt , hai khóe miệng cong lên rồi lại hình dung lại những lúc gặp hai người họ, Hân cười rất tươi luôn thân thiết ôm tay Phong, còn vẻ mặt anh chàng thì rất mãn nguyện.
- Cậu để ý kinh thật đấy hehe, hay là cậu…. thíchhhhhh……- Ricky cố gắng kéo dài từ «Thích » rồi quay sang An Na chăm chú xem biểu hiện của cô, ánh mắt khá tinh quái.
Thấy vậy Na Na vội xua tay:
- Ây ây mình không phải les, không cướp Hân của cậu đâu, đừng lo !
Phong : %$%#@@$%%^$
- Mà hình như An Na nhỏ hơn mình ba tuổi nhỉ? – Phong chợt hỏi
- Ừ, hình như là vậy – cô cười
- Hình như sao ? mình sinh năm 91
- oh vậy thì đúng là cậu lớn hơn ba tuổi rồi, muốn mình gọi bằng anh hả ?
- Hehe không cần đâu vì học cùng lớp mà , cứ xưng anh – em nghe không thuận cho lắm nhưng nếu cậu muốn mình cũng không từ chối ….à cậu thích ăn kem không ? – Phong nói đưa mắt nhìn hàng kem gần đó.
- oh tất nhiên rồi ! – Na hiểu là anh ta định mời nên cô cũng không khách khí .
- Vậy đứng đây chờ chút xíu mình chạy vào rồi ra ngay !
Nói là làm anh ta đi rất nhanh vào hàng kem rồi chưa đầy hai phút sau đã hớn ha hớn hở chạy ra với hai que kem ốc quế.
Vẻ lãng tử của Phong khiến nhiều kẻ đi đường nhất là những cô gái ngất ngây , dáng vẻ nhanh nhẹn hơn nữa cũng rất cao lớn khiền nhiều người điêu đứng cả con tim, những ánh mắt dõi theo anh ta cho đến lúc Phong dừng lại bên An Na , tất cả đểu chán nản quay đi với suy nghĩ « Hoa đã có chủ , thất vọng quá »
- Cậu ăn vị socola nhé ! mình ăn vị vali – Phong rất tự nhiên mà đưa một cây kem đến trước mặt cô, rồi cũng thay cô chọn luôn mùi vị và nhoẻo miệng cười.
- Cảm ơn nha - Cô nhận cây kem.
Đang định thưởng thức hương vị ngọt ngọt của socola , bỗng chợt cảm giác thấy điều gì đó quen thuộc, phản xạ vô điều kiện khiến An Na đưa mắt nhìn ra phía đường. Một thân ảnh hùng dũng từ phía xa xa cuối con phố đang cưỡi con xe BMW 2 bánh phân khối lớn, cô nhìn Phan Tử Hoàng không chớp mắt, còn hắn hình như đang vội gì đó rất tập trung lái xe nên không nhìn thấy cô dù cô đang đứng gần lòng đường, ngay trước tầm mắt hắn ta.
Thình thịch …. Thình thịch
Lại nữa rồi.
Đưa tay lên chạm phía trên ngực.
Rất rõ …rất rõ có thể cảm giác được nó đập mạnh hơn. Đôi mắt màu thiên thanh như rơi vào một vùng đắm đuối.
- Này, cậu sao thế !
Tiếng nói bên tai của Phong kéo cô trở lại.
- ơ… à không… không sao ….không sao – cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt cô nóng ran.
- Mặt cậu đang đỏ lên kia ! – Phong chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt An Na.
Anh ta đưa tay lên áp vào má cô, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng trườn qua làn da hồng hồng. An Na bị hành động này làm thoáng chốc sửng sốt, cô thấy rõ đáy mắt anh nổi lên sự trìu mến và quan tâm.
Chàng trai ôm lấy bầu má của cô gái, hành động cực kì cưng nựng. Từ góc nhìn của những người xung quanh, hai người họ hệt như một đôi tình nhân thân mật. Khoảnh khắc này diễn ra cùng lúc chiếc xe của Phan Tử Hoàng đi lướt ngang qua và………..
Chàng trai ôm lấy bầu má của cô gái, hành động cực kì cưng nựng. Từ góc nhìn của những người xung quanh, hai người họ hệt như một đôi tình nhân thân mật. Khoảnh khắc này diễn ra cùng lúc chiếc xe của Phan Tử Hoàng đi lướt ngang qua, hắn ta chỉ liếc nhìn đúng 2 giây rồi ngoảnh đi.
Và đương nhiên An Na không hề biết Hoàng nhìn thấy cảnh này.
- Chắc bị say nắng rồi ! – Phong quan tâm.
Gam bàn tay lạnh mát của anh khiến cô bừng tỉnh, vội xoay mặt cố lé tránh những ngón tay của Lam Phong, An Na ấp úng nói:
- Hả… say nắng á? ờ … chắc .. chắc là say nắng ! – chắc cô đã say nắng hắn ta rồi, say nắng cái kẻ đáng ra không nên say nắng.
Tiết trời đã đổi sang thu, nền trời cũng nhiều mây hơn, thu sang mây “đuổi” nắng của hạ đi nên không thể có chuyện cô bị cảm nắng bởi thời tiết được.
- Vậy mau về thôi, còn đứng ngoài này nữa chắc ngất luôn ấy – cậu ta nói rồi nắm lấy tay An Na rất tự nhiên mà kéo đi.
Hành động này, có chút gì đó không đúng ah nha. Không nên cầm tay cô gái mới quen khi mình đã có bạn gái…..Chả lẽ Ricky không biết điều này?
Hay cậu ta cũng đang dần bắt sóng cảm tình với cô? Vừa nghĩ đến đó, An Na chỉ muốn đập ngay vào cái đầu hay tưởng tượng của mình, đúng là hão huyền linh tinh. Cậu ấy và Ngọc Hân là một đôi cơ mà.
Cô bối rối định rút lại nhưng không được, bàn tay nhỏ bé của cô được bao chặt trong tay Phong.
- Bỏ tay ra đi , tay cậu ….. nóng – Thật ra là rất mát chứ chẳng nóng tẹo nào, nhưng nếu nói mát thì sẽ phản tác dụng ngay.
Phong quay đầu lại, nói hiền hòa:
- Nóng hả? vậy đổi tay nhé ! – anh ta chuyển que kem sang tay kia, còn bàn tay vừa cầm kem mát lạnh lại nắm tay cô – Tay này mình vừa cầm kem chắc sẽ khiến bạn đỡ nực hơn đấy.
Ricky lại nhoẻo miệng cười, không hề mắc cỡ hay kiêng nể gì.
- Á … không cần đâu ! – An Na muốn rút , bây giờ không những mặt mà đến hai cánh tai cô cũng đỏ như gấc rồi.
- Đừng bướng ! Mình đi trước còn cậu đi sau, nhỡ đâu cảm nắng nặng quá ngất ra đường mà mình không biết thì sao?
- Hả? – Na ngơ ngác
- Hả hiếc gì , mặt cậu như quả cà chua rồi kia, còn không mau về thôi!
Nói rồi Phong cứ thế kéo cô đi , hai người nắm tay nhau về đến tận nhà.
*
Đã tời trước cổng nhà trọ, Ricky dặn dò An Na nên nghỉ ngơi và trườm tiếp đá vào đâu gối để khỏi hẳn, rồi nhắc đi nhắc lại cô là phải uống nhiều nước để khỏi say nắng và không nên ra ngoài trong thời tiết này. Lời nói cùng hành động đều hết mực quan tâm đến nỗi chỉ những người yêu nhau mới có.
- Cảm ơn nhé, cậu thật tốt – Cô mỉm cười.
Có lẽ chàng trai đứng trước mặt cô đã cho cô một cái nhìn khác về các chàng công tử đẹp trai nhà giàu . Họ không phải lúc nào cũng kênh kiệu và tỏ ra khinh miệt người xuất thân từ nông thôn như cô . Cô cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm nhưng cũng bất ngờ và thú vị . Người ta từng nói « Không nên vơ đũa cả nắm » là vì vậy.
- Đừng khách sáo – Phong dáp
- À hay vào nhà mình ngồi một chút – Na gợi ý, dù gì anh ta cũng có lòng cô nên phải có gì đó đáp lại , nếu không sẽ rất khó xử.
- Oh nhưng bây giờ mình bận chút việc…..ưm… chi bằng hôm nào cậu đi chơi với mình coi như là cảm ơn – Đôi mắt tinh anh màu nâu sậm đảo đảo
- Ok, vậy để hôm nào rảnh mình mời bạn đi chơi .
- hehe vậy bạn vào nhà đi không đứng ngoài này lại cảm nắng đó! Bye Bye – Trước khi rời đi Lam Phong còn nở một nụ cười rạng rỡ , vẫy tay tạm biệt An Na
Cô gật đầu rồi đi vào.
Anh ta đứng ngoài chờ bóng cô khuất rồi mới đổi hướng rời đi.
*
Vào đến phòng cô ngã phịch xuống giường , sờ tay lên trán.
Đâu có bị cảm nắng vì thời tiết đâu, bính thường đã chẳng mấy khi bị huống chi giờ là mùa thu nhưng ngay lúc đấy vì không biết lí giải thế nào về việc hai má ửng hồng như xôi gấc nên đành chấp nhận bịa ra hai từ say nắng.
Nhớ lại cảnh trên đường vừa xong khi bắt gặp Phan Tử Hoàn cô lại lắc đầu, than thầm:
- Trời ạ, chết mất thổi….. hỏng, hỏng hết rồi . Đã dặn mày đừng có nhảy múa rồi mà khi gặp anh ta ayguuuu cứ như nhảy điên ấy là sao! – cô đặt tay lên trước ngực vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cốc cốc….
- An Na! cháu ở trong đấy hả? – tiếng bà chủ trọ oang oang ngoài cửa.
- Dạ… - cô bật dậy chạy ra mở cửa - Có việc gì hả bác?
- À à bác định nhắc cháu cuối tháng nhớ nộp tiền đúng hẹn thôi!
- Dạ, bây giờ cháu chưa có, để giữa tháng sau được không ạ? – Quả là bí, cô bị mất chiếc xe đạp, định dồn tiền mua hơn nữa quan cà-fê cô đang làm cũng chưa có đưa tiền nên muốn khất đến giữa tháng sau rồi chả một thể.
- Dưới quê không gửi tiền lên hả cháu? – Bà ta gặng hỏi.
Thật sự, cô chỉ mong có tiền gửi về cho mẹ, ở dưới quê kiếm ăn còn vất vả gấp trăm lần trên thành phố, tuy mẹ sống một mình nhưng mẹ đã lớn tuổi nên cô thường dùng tiền kiếm được gửi về chứ chưa một lần lấy một đồng nào. Còn nhớ hồi mới nhập học, phải đóng rất nhiều khoản, lúc đó từ dưới quê mới lên nên An Na không có nổi 200 ngàn trong túi, mẹ đã chạy vạy khắp nơi để lo cho cô từ tiền nhập học đến thuê nhà trọ. Khoản tiền ấy so với nhiều người không đáng là bao nhưng với gia đình cô thì là cả một vấn đề, vì đó ngay khi lên Hà Nội được vài ngày An Na đã lao vào tìm việc làm. Từ nhỏ đã sống một hoàn cảnh thiếu thốn, cô hiểu để sinh tồn được phải biết tự lập, dựa vào chính sức mình, càng không cầu mong ai . Hàng tháng sau khi trả xong tiền phí sinh hoạt còn dư cô đều gửi về cho mẹ ở quê.
- dạ chắc chắc giữa tháng sau sẽ có ạ! – cô không trả lời câu hỏi của bác .
- Thấy cháu cũng là người chân chất dưới quê lên đây học đại học lại ngoan ngoãn, bác có mấy chỗ làm thêm cháu có muốn đi không?- Bà ta rất tinh tường, chỉ nhìn và nghe xơ qua cũng hiểu An Na đang kẹt tiền nên đã gợi ý
- Dạ, làm ở đâu ạ?
Cô bây giờ chỉ đi dạy thêm kiếm tiền và làm ở quán coffee nhỏ vào thứ bày và chủ nhất, không hẳn là túng thiếu những cũng chẳng đủ để chi chả hết cho những sinh hoạt hàng ngày.
- Làm ở Bar, chỉ làm nhân viên phục vụ bưng bê thôi, công việc đơn giản nhẹ nhàng.
- Cụ thể lịch là như thế nào ạ?- An Na tò mò
- Mỗi tuần làm ba buổi thôi, chủ yếu là ca tối từ 7h đến 11h, cháu thấy sao?
Đến 11h đêm? Như vậy quả là không ổn, an ninh ở khu nhà trọ chỗ cô rất thấp, rủ cái Minh chắc chắn nó sẽ không đi làm cùng mà để một mình cô đi đi lại lại như thế , cô thực không dám. Một lần nếm trưởng gặp sắc lang là đủ rồi.
Tiền thèm thì thèm thật, nhưng bán rẻ sự sợ hãi thì không nên.
- Làm tầm đó cháu chắc không đi được đâu ạ! – An Na từ chối
- Nhưng lương rất hậu hĩnh, tiền lương mỗi buổi đi làm là 200 nghìn, mỗi tuần chỉ làm 3 buổi thôi như vậy cũng dư giả cho cháu ăn tiêu ! – Bà ta nài nỉ
An Na vẫn chần chừ, cô do dự không biết trả lời thế nào thì bà ấy lại nên tiếng :
- Đây là quán Bar đứa con bác chung vốn mở cùng đứa bạn, làm ăn khấm khá lắm, tối nào cũng rất đông khách lại đang thiếu người phục vụ nên nhờ bác tìm hộ, cháu yên tâm là ở đấy, Bar của con bác có an ninh rất tốt không phải lo nghĩ gì cả! – Bà ta sợ cô mới lên thành phố nên sẽ có cảm giác bất an khi đi làm ca đêm ở những tụ điểm ăn chơi , do đó bà cố chấn an.
Đắn đo suy nghĩ một nát, tiền nhiều như vậy? đi xe ôm về cũng chết tiền mà lại nguy hiểm, còn đi buýt thì vẫn phải qua vài con phố nhỏ mới đến nhà trọ, vẫn không an toàn.
- Dạ… bác để cháu trả lời sau được không ạ? – An na viện cớ rồi chuồn chuồn lướt vào phòng không quên đóng cửa.
10 giây sau cửa phòng lại bật mở ra:
- Bác ơi ! Bác ơi! – Na gọi to bà chủ trọ đang chuẩn bị đi xuống cầu thang.
Thấy vậy bà ta liền quay lại :
- Sao nghĩ thông suốt rồi hả? Muốn đi phải không?
_Dạ? – Bà chủ trọ nhanh nhảu quá rồi, cô lập tức hiểu chuyện bà ta đang nhắc tới nên cũng đáp – Không phải đâu bác ….- Cô khoát tay.
_Á
_Cháu gọi bác lại là để hỏi nhà bác có đá bào không ạ? Chân cháu đang bị sưng ! – Cô chợt nhớ ra khi đi vào phòng bởi cái đâu gối lại tê nhức.
_Ừ có, để bác lấy cho
.
.
.
.
.
.
.
- Alo?
_ .......
- vừa xong!
_ ...............
- Cô ta hình như đã thích người đó, em đang ở đâu?
_ ..........
- Ừm, vậy chờ anh đến đón chúng mình nói chuyện sau nhé!
/28
|