Nhanh như chớp cổ tay Na bị giữ lại, giật cả người cô xoay lại.
Một khuôn mặt điển trai trắng trẻo , đôi mắt nâu sẫm có chút tinh ranh ẩn lấp,cái mũi cao và thẳng tắp, chàng trai khẽ nhếch môi cười, tạo thành một đường cong hoàn hảo. Khi thấy đôi mắt xanh của người đối diện mở căng tròn thì nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Phải nói là cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đến sững sờ với An Na. Một ngày cứ quay đi quay lại lại gặp nhau. Là có duyên chăng?
_Làm gì chạy như ma đuổi thế? – Nghĩa tủm tỉm cười .
Cậu ta đã tia thấy cô từ đằng xa, muốn gọi lại nhưng bóng dáng mảnh khảnh ấy lại thấp tha thấp thỏm xoay người chạy đi.
_Là em sao? – Na khẽ nhíu lông mày.
_Vừa gặp hôm nay mà, mặt đẹp trai thế này mà không nhớ ư? – Vẫn giữ nét cười trên miệng, bàn tay rắn chắc của Nghĩa cũng buông lỏng, cậu nhìn Na đầy ý trêu chọc.
Sao không nhớ tên tiểu thối này đây, cái kẻ đã tống thuốc ngủ vào cốc nước cam tội nghiệp của cô. Ông trời cũng quả thực tốt, để cô gặp lại cậu ta trong cùng một ngày, vậy là có thể trả thù rồi. Đêm nay chắc chắn ngủ sẽ rất ư là ngon giấc.
_Ê nhóc – An Na nhâng mặt , hất cằm nhìn cậu ta đầy oán hận – Chị sao quên nhóc được đây, chuyện chưa nay cũng phải giải quyết cho xong món nợ mới được.
_Nợ á? Nợ nào cơ?
Đáp lại vẻ mặt của cô, Nghĩa chưng ra toàn bộ vẻ ngây thơ vô số tội của mình, đôi mắt còn giả vờ mở to nhìn cô đầy ngạc nhiên “ Em trong sạch” cho Na thấy.
Xảo quyệt!
_Này Nghĩa!
Thoang chốc, cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay săn chắc và cơ bắp của cậu ta, khuôn mặt thanh thoát tựa vào lồng ngực ấm áp, còn Nghĩa thì cằm tì nhẹ lên trán An Na. Trông dáng vẻ của bọn họ lúc này rất mờ ám nha.
Hành động đường đột này khiến cô không khỏi giật mình run nhẹ.
Đây là ý gì? Mà vừa xong người gọi tên cậu nhọc này không phải là cô. Giọng nói đó là của một cô gái. Nhưng vì đang úp mặt vào lồng ngực Nguyễn Nghĩa nên cô không thể biết đối phương kia trông như thế nào.
_Nợ em sao? Anh sẽ đền bù tất cả, đừng giận nữa – Nghĩa mở giọng vô cùng sủng nịnh như vỗ về người yêu bé nhỏ, nó khiên người ta nhầm tưởng cô gái trong vòng ôm chắc vừa nũng nịu hờn giận gì đó.
An Na chưa hết sững sờ vì hành động kì lạ thì lại bị giáng thêm một quả tạ làm cô không khỏi cả kinh. Nghĩa – cậu ta có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Na Na đẩy cậu ta ra nhưng không được, cô khẽ ngước mắt lên nhìn:
_Dây thần kinh bị đấu nhầm chỗ nào à?
_Nghĩa ! Hai người đang làm gì vậy – Giọng nói của cô gái đó lại vang lên, cảm giác như cô ta đang tới gần hai người lúc này vì tiếng nói kia ngày một rõ ràng hơn.
Nghĩa không hề quan tâm tới người kia, cậu ta nhìn An Na khẽ nháy mắt, nhỏ giọng lên tiếng khẩn trương , âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy.
_Giúp em phát !
Rất tinh ý, An Na đã hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô lừ mắt ghì giọng :
_Phải có điều kiện!
Lời vừa dứt thì cô gái sau lưng Nghĩa cũng đã tới sát gần bọn họ, cất tiếng chất đầy vẻ hờn giận và làm nũng.
_Sao anh lại ôm cô ta !
_Anh sẽ chấp nhận tất cả, anh hứa mà ! – Nghĩa nhìn An Na đầy “ trìu mến” - Đừng giận anh nữa được không, An Na?
Cậu ta gọi tên cô ngọt đến nỗi mà mía lùi còn phải gọi hai tiếng sư phụ. Trước hành động đó, Na cũng diễn vai cô bạn gái rất ăn khớp.
Đôi mắt xanh nhìn Nghĩa âu yếm làm bộ cất giọng:
_Anh hứa rồi đó nghe, muốn gì cũng phải đáp ứng à.
_Hứa hẹn gì thế Nghĩa?
Náng thiếu nữ có thân hình thon thả, bước đi đon đả cùng đôi giày cao gót màu rát đá lóng lánh sang trọng. Cô ta diện chiếc đầm hồng cánh sen ngắn ôm sát thân thể mình để lộ ra cặp chân trắng mịn màng , dài thẳng tắp, mái tóc buông lơi xõa nhẽ ngang vai. Hết thảy đều toát lên yểu điệu đầy quyến rũ đối phương.
Có lẽ là một tiểu thư giàu có nào đó!
Lúc này cánh tay rắn chắc của Nghĩa khẽ thả lỏng, cậu xoay người lại nhìn kẻ đối diện bằng thái độ hờ hững.
_Hứa sẽ bù đắp những khoảng trống tình yêu!
An Na quay sang nhìn người đứng cạnh, một tia ngạc nhiên xượt qua khuôn mặt, ngay lập tức trở về nét mặt của “ cô người yêu” và khẽ nở nụ cười thỏa mãn.
Nghe đến đây cô gái kia mặt mày thâm sì.
_Yêu đương gì chứ? Anh quen cô ta khi nào? Sao em không biết, đừng hòng lừa được Hạnh Nhi này.
Những lời lẽ chua ngoa kia quả là đi ngươc lại với tong màu hồng ngọt ngào của bộ váy cô ta đang mặc
_Tôi quen lúc nào , cô làm sao biết được? Cô nghĩ mình là ai hả? Đừng đề cao mình quá kẻo có ngày ngã xuống rồi lại tốn tiền vào bệnh viện ! – Nghĩa mỉa mai không thương tiếc cô ả tiêu thư .
_Anh…..- Chắc cấm khẩu rồi – Anh định dùng cách đó để chối bỏ tình yêu của hai chúng ta sao ? không dễ dãng thế đầu Nghĩa ah !
Cô ta khoanh tay trước ngực, mặt đanh lên.
_Tình yêu? Tôi nhớ không nhầm ngay cả từ thích cũng chưa hề nói với cô ! Cô mắc bệnh hoang tưởng rất nặng rồi…um… cần phải đi chưa trị kịp thời mới mau chóng khỏi được !
Nếu câu nói trước đó là lời lẽ mỉa mai châm biếm thì những gì vừa thốt ra Nghĩa nói cực kì nghiêm túc, chính điều này càng làm tô đâm nên sự phũ phàng.
An Na nghe xong không khỏi thương thay cho người xinh đẹp kia, dành trọn tình cảm cho người khác lại bị chối bỏ kịch liệt không chút thương xót.
_Nghĩa ! anh anh…..- Bộ váy hồng của cô gái hình như cũng chuyển sang đỏ dần giống như khuôn mặt cô ta bây giờ , thế rồi đôi mắt tô kẻ sắc sao với hàng mi giày cộp nhờ công nghệ make-up lướt sang nhìn An Na đăm đăm, cô ta lướt một lượt lên trên rồi xuống dưới, môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ
_Anh định dùng cái con nhỏ nhà quê kia để lừa em sao ? anh quá ngốc nghếch rồi, không đời nào em tin anh bỏ Hạnh Nhi này để đi yêu cái đứa kia tầm thường ấy!
Ơ hay cái người kia, nhìn lịch sự mà ăn nói đầy miệt thị như kẻ không học.
An Na hằn học nghĩ.
Nghĩa bỏ cô ta là quá xứng đáng không còn ân hận gì nữa.
_Nhà quê sao ? – Nghĩa hỏi lại với thái độ nực cười .Mắt nâu sẫm ánh lên tia không vui.
Cậu ta xoay khuôn mặt đẹp trai lai láng qua phía Na nhìn tổng thể một lượt và phán
_Đúng là không phải thành phố nhưng mà…… Hạnh Nhi cô còn không bằng một đứa nhà quê .
Câu nói này khiến An Na cởi lòng cởi dạ, cậu ta bênh cô cơ đấy mà cũng đúng giờ đang diễn vai tình nhân mặn nồng mà.
_What ? – Hạnh Nhi thốt lên một tiếng , cô ta không tin, không hiểu nổi tại sao Nghĩa lại có thế nói một câu xanh rờn như thế. Cô ta không bằng cái người kia ư ? Mặc quần áo tầm thường chứng tỏ cũng chả có con mắt tinh tế, tóc tái thì đúng kiểu nông thôn buộc đuôi ngựa, mặt mũi không gì nổi bật sao sánh bằng vẻ đẹp kiêu kì của cô ta !
_Cô ta có cái gì bằng em cơ chứ ?
_Thật kì lạ không có gì bằng ? – Nghĩa khé nhếch nửa khóe môi đầy bôi bác với người đứng trước mặt mình - Cô…. Một điểm thú vị cũng chẳng có, nên ăn muối nhiều hơn
An Na giám cá rằng cậu ta có bằng khen chọc tức người khác.
Bằng chứng là nhìn bộ dạng của Hạnh Nhi rất giống một con rồng phun lửa.
Đôi mắt to tròn lonh lanh vằn lên những tia đỏ, mũi thỉ hệt quả ớt chỉ thiên, hai bầu má phính thì phừng phừng lên như uống rượu. Hỏa diệm sơn là đây !
_Cái gì ……$#%^$&^%&… ! – Diệp Nhi gào lên chua ngoét, một hình thức tra tấn màng nhị rất hiệu quả. Hai con ngươi trợn ngược .
_Mình đi thôi em !- Nghĩa kéo tay Na Na đi bỏ lại sau lưng một cô gái đang bốc khói ngùn ngụt.
Thật may là kéo đi kịp thời nha , không sợ là sẽ bị cô gái đó phun lửa thiêu chụi cháy cả hai mất .Ha ha đáng đời, dám hạ thấp Na Na à ?
Hai người đi đến một chiếc xế hộp thể thao . Màu vàng hoàng kim của chiếc ferrari làm tô thêm vẻ sang trọng và lộng lẫy.
Khi đã an tọa tại ghế phụ, Na vẫn thấy bóng hình Hạnh Nhi qua kính chiếu hậu, cô ta vẫn đứng đó, những giọt nước mắt lăn dài trên má không che nổi sự tức tội cùng thất vọng. Nhi nhẹ đưa tay quẹt lên mặt rồi lặng lẽ xoay gót bước đi.
Chắc hẳn Hạnh Nhi rất thích Nghĩa, nếu không với tính cách kênh kiệu tiểu thư kia sao có thể để Nghĩa đi nhanh như vậy, không cho ăn vài cái bạt tai vì việc hạ thấp tự trọng của cô ta để thỏa lòng ( chắc sợ Nghĩa bị đau à) . Không chỉ vậy ánh mắt cô ta khi nhìn tiểu tử thối kia cũng đầy tình ý cùng âu yếm, nếu không phải Nghĩa phũ phàng muốn dứt bỏ thì ắt hẳn càng thêm nồng nhiệt .
_Nhà chị ở đâu ? Em đưa về luôn - Nghĩa nói, cậu ta từ lúc vào xe loay hoay với cái điện thoại cũng không hề ngó ngàng đến Nhi ngoài kia. Có thể thấy cậu ta thực sự chán ghét ả đó đến mức nào. Lúc đối thoại với Nhi, ánh mắt ngoài mỉa mai thì rất vô cảm như chẳng hê có bất kì sự liên can gì đến cô ta vậy.
_ Đóng kịch đã xong, bây giờ là chuyện chính ha – Na Na mỉm cười
_Ơ chuyện gì cơ ?
Đấy đấy lại cái bộ mặt kia, thật là muốn đám . Cáo giả nai, sói giả cừu, lưu manh giả danh tri thức mà.
_Không nhớ ? Để chị nhắc lại ! – Ngừng một chút cô nói tiếp – Lúc nãy Em hứa sẽ chấp nhận điều kiện chị đưa ra, điều gì cũng nhận lời hết.
Na nhắc lại rành mạch
_Em đã từng nói vậy ? Có thật không ?– Nghĩa nhìn cô nghi ngờ.
Ối ối cậu ta lật lọng còn nhanh hơn lật sách.
_Hình như Hạnh Nhi cũng chưa đi xa– Na ngó nghiêng
_Chị định làm gì ?
_Muốn nói với cô ấy vài câu thôi - An Na trả lời
Nhìn ánh mắt kia, Nghĩa biết thừa cô muốn làm gì rồi. Đang uy hiếp nhau đây mà. Hạnh Nhi – cô ta còn dai hơn kẹo ca su, đỉa cũng phải bái phục, cô ta lẽo đeo theo cậu lúc ở buổi tiếc gần 3 tiếng đồng rồi khi đi cùng đám bạn đến Bar làm tăng hai cô ta cũng nhất quyết đòi đi theo vì nể mặt có nhiều người ở đấy nên Nghĩa không muốn xử tệ, lúc nào cũng réo réo bên tai cậu ta.
Khó chịu muốn chết !
Cũng vì dùng thủ đoạn đi vệ sinh mà cậu ta lẩn khỏi được quán Bar trốn ra ngoài, chưa được bao xa thì âm hồn không tan kia lại bám diết. May mắn gặp An Na làm bia đỡ đạn trừ ma giải tà. Tốn bao công sức mới cắt được cái đuôi chuột.
Không thể lập lại tình trạng ấy !
_A… em nhớ ra rồi, hình như có hứa với chị !
_Trí nhớ cũng không tệ !– An Na đắc ý, cô biết không ai lại tự mua dây buộc mình.
_Thế chị muốn em làm gì ?– Nghĩa hỏi
_Ưm……Chờ đến lúc cần thiết chị sẽ ra yêu cầu !
Một khuôn mặt điển trai trắng trẻo , đôi mắt nâu sẫm có chút tinh ranh ẩn lấp,cái mũi cao và thẳng tắp, chàng trai khẽ nhếch môi cười, tạo thành một đường cong hoàn hảo. Khi thấy đôi mắt xanh của người đối diện mở căng tròn thì nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Phải nói là cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đến sững sờ với An Na. Một ngày cứ quay đi quay lại lại gặp nhau. Là có duyên chăng?
_Làm gì chạy như ma đuổi thế? – Nghĩa tủm tỉm cười .
Cậu ta đã tia thấy cô từ đằng xa, muốn gọi lại nhưng bóng dáng mảnh khảnh ấy lại thấp tha thấp thỏm xoay người chạy đi.
_Là em sao? – Na khẽ nhíu lông mày.
_Vừa gặp hôm nay mà, mặt đẹp trai thế này mà không nhớ ư? – Vẫn giữ nét cười trên miệng, bàn tay rắn chắc của Nghĩa cũng buông lỏng, cậu nhìn Na đầy ý trêu chọc.
Sao không nhớ tên tiểu thối này đây, cái kẻ đã tống thuốc ngủ vào cốc nước cam tội nghiệp của cô. Ông trời cũng quả thực tốt, để cô gặp lại cậu ta trong cùng một ngày, vậy là có thể trả thù rồi. Đêm nay chắc chắn ngủ sẽ rất ư là ngon giấc.
_Ê nhóc – An Na nhâng mặt , hất cằm nhìn cậu ta đầy oán hận – Chị sao quên nhóc được đây, chuyện chưa nay cũng phải giải quyết cho xong món nợ mới được.
_Nợ á? Nợ nào cơ?
Đáp lại vẻ mặt của cô, Nghĩa chưng ra toàn bộ vẻ ngây thơ vô số tội của mình, đôi mắt còn giả vờ mở to nhìn cô đầy ngạc nhiên “ Em trong sạch” cho Na thấy.
Xảo quyệt!
_Này Nghĩa!
Thoang chốc, cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay săn chắc và cơ bắp của cậu ta, khuôn mặt thanh thoát tựa vào lồng ngực ấm áp, còn Nghĩa thì cằm tì nhẹ lên trán An Na. Trông dáng vẻ của bọn họ lúc này rất mờ ám nha.
Hành động đường đột này khiến cô không khỏi giật mình run nhẹ.
Đây là ý gì? Mà vừa xong người gọi tên cậu nhọc này không phải là cô. Giọng nói đó là của một cô gái. Nhưng vì đang úp mặt vào lồng ngực Nguyễn Nghĩa nên cô không thể biết đối phương kia trông như thế nào.
_Nợ em sao? Anh sẽ đền bù tất cả, đừng giận nữa – Nghĩa mở giọng vô cùng sủng nịnh như vỗ về người yêu bé nhỏ, nó khiên người ta nhầm tưởng cô gái trong vòng ôm chắc vừa nũng nịu hờn giận gì đó.
An Na chưa hết sững sờ vì hành động kì lạ thì lại bị giáng thêm một quả tạ làm cô không khỏi cả kinh. Nghĩa – cậu ta có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Na Na đẩy cậu ta ra nhưng không được, cô khẽ ngước mắt lên nhìn:
_Dây thần kinh bị đấu nhầm chỗ nào à?
_Nghĩa ! Hai người đang làm gì vậy – Giọng nói của cô gái đó lại vang lên, cảm giác như cô ta đang tới gần hai người lúc này vì tiếng nói kia ngày một rõ ràng hơn.
Nghĩa không hề quan tâm tới người kia, cậu ta nhìn An Na khẽ nháy mắt, nhỏ giọng lên tiếng khẩn trương , âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy.
_Giúp em phát !
Rất tinh ý, An Na đã hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô lừ mắt ghì giọng :
_Phải có điều kiện!
Lời vừa dứt thì cô gái sau lưng Nghĩa cũng đã tới sát gần bọn họ, cất tiếng chất đầy vẻ hờn giận và làm nũng.
_Sao anh lại ôm cô ta !
_Anh sẽ chấp nhận tất cả, anh hứa mà ! – Nghĩa nhìn An Na đầy “ trìu mến” - Đừng giận anh nữa được không, An Na?
Cậu ta gọi tên cô ngọt đến nỗi mà mía lùi còn phải gọi hai tiếng sư phụ. Trước hành động đó, Na cũng diễn vai cô bạn gái rất ăn khớp.
Đôi mắt xanh nhìn Nghĩa âu yếm làm bộ cất giọng:
_Anh hứa rồi đó nghe, muốn gì cũng phải đáp ứng à.
_Hứa hẹn gì thế Nghĩa?
Náng thiếu nữ có thân hình thon thả, bước đi đon đả cùng đôi giày cao gót màu rát đá lóng lánh sang trọng. Cô ta diện chiếc đầm hồng cánh sen ngắn ôm sát thân thể mình để lộ ra cặp chân trắng mịn màng , dài thẳng tắp, mái tóc buông lơi xõa nhẽ ngang vai. Hết thảy đều toát lên yểu điệu đầy quyến rũ đối phương.
Có lẽ là một tiểu thư giàu có nào đó!
Lúc này cánh tay rắn chắc của Nghĩa khẽ thả lỏng, cậu xoay người lại nhìn kẻ đối diện bằng thái độ hờ hững.
_Hứa sẽ bù đắp những khoảng trống tình yêu!
An Na quay sang nhìn người đứng cạnh, một tia ngạc nhiên xượt qua khuôn mặt, ngay lập tức trở về nét mặt của “ cô người yêu” và khẽ nở nụ cười thỏa mãn.
Nghe đến đây cô gái kia mặt mày thâm sì.
_Yêu đương gì chứ? Anh quen cô ta khi nào? Sao em không biết, đừng hòng lừa được Hạnh Nhi này.
Những lời lẽ chua ngoa kia quả là đi ngươc lại với tong màu hồng ngọt ngào của bộ váy cô ta đang mặc
_Tôi quen lúc nào , cô làm sao biết được? Cô nghĩ mình là ai hả? Đừng đề cao mình quá kẻo có ngày ngã xuống rồi lại tốn tiền vào bệnh viện ! – Nghĩa mỉa mai không thương tiếc cô ả tiêu thư .
_Anh…..- Chắc cấm khẩu rồi – Anh định dùng cách đó để chối bỏ tình yêu của hai chúng ta sao ? không dễ dãng thế đầu Nghĩa ah !
Cô ta khoanh tay trước ngực, mặt đanh lên.
_Tình yêu? Tôi nhớ không nhầm ngay cả từ thích cũng chưa hề nói với cô ! Cô mắc bệnh hoang tưởng rất nặng rồi…um… cần phải đi chưa trị kịp thời mới mau chóng khỏi được !
Nếu câu nói trước đó là lời lẽ mỉa mai châm biếm thì những gì vừa thốt ra Nghĩa nói cực kì nghiêm túc, chính điều này càng làm tô đâm nên sự phũ phàng.
An Na nghe xong không khỏi thương thay cho người xinh đẹp kia, dành trọn tình cảm cho người khác lại bị chối bỏ kịch liệt không chút thương xót.
_Nghĩa ! anh anh…..- Bộ váy hồng của cô gái hình như cũng chuyển sang đỏ dần giống như khuôn mặt cô ta bây giờ , thế rồi đôi mắt tô kẻ sắc sao với hàng mi giày cộp nhờ công nghệ make-up lướt sang nhìn An Na đăm đăm, cô ta lướt một lượt lên trên rồi xuống dưới, môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ
_Anh định dùng cái con nhỏ nhà quê kia để lừa em sao ? anh quá ngốc nghếch rồi, không đời nào em tin anh bỏ Hạnh Nhi này để đi yêu cái đứa kia tầm thường ấy!
Ơ hay cái người kia, nhìn lịch sự mà ăn nói đầy miệt thị như kẻ không học.
An Na hằn học nghĩ.
Nghĩa bỏ cô ta là quá xứng đáng không còn ân hận gì nữa.
_Nhà quê sao ? – Nghĩa hỏi lại với thái độ nực cười .Mắt nâu sẫm ánh lên tia không vui.
Cậu ta xoay khuôn mặt đẹp trai lai láng qua phía Na nhìn tổng thể một lượt và phán
_Đúng là không phải thành phố nhưng mà…… Hạnh Nhi cô còn không bằng một đứa nhà quê .
Câu nói này khiến An Na cởi lòng cởi dạ, cậu ta bênh cô cơ đấy mà cũng đúng giờ đang diễn vai tình nhân mặn nồng mà.
_What ? – Hạnh Nhi thốt lên một tiếng , cô ta không tin, không hiểu nổi tại sao Nghĩa lại có thế nói một câu xanh rờn như thế. Cô ta không bằng cái người kia ư ? Mặc quần áo tầm thường chứng tỏ cũng chả có con mắt tinh tế, tóc tái thì đúng kiểu nông thôn buộc đuôi ngựa, mặt mũi không gì nổi bật sao sánh bằng vẻ đẹp kiêu kì của cô ta !
_Cô ta có cái gì bằng em cơ chứ ?
_Thật kì lạ không có gì bằng ? – Nghĩa khé nhếch nửa khóe môi đầy bôi bác với người đứng trước mặt mình - Cô…. Một điểm thú vị cũng chẳng có, nên ăn muối nhiều hơn
An Na giám cá rằng cậu ta có bằng khen chọc tức người khác.
Bằng chứng là nhìn bộ dạng của Hạnh Nhi rất giống một con rồng phun lửa.
Đôi mắt to tròn lonh lanh vằn lên những tia đỏ, mũi thỉ hệt quả ớt chỉ thiên, hai bầu má phính thì phừng phừng lên như uống rượu. Hỏa diệm sơn là đây !
_Cái gì ……$#%^$&^%&… ! – Diệp Nhi gào lên chua ngoét, một hình thức tra tấn màng nhị rất hiệu quả. Hai con ngươi trợn ngược .
_Mình đi thôi em !- Nghĩa kéo tay Na Na đi bỏ lại sau lưng một cô gái đang bốc khói ngùn ngụt.
Thật may là kéo đi kịp thời nha , không sợ là sẽ bị cô gái đó phun lửa thiêu chụi cháy cả hai mất .Ha ha đáng đời, dám hạ thấp Na Na à ?
Hai người đi đến một chiếc xế hộp thể thao . Màu vàng hoàng kim của chiếc ferrari làm tô thêm vẻ sang trọng và lộng lẫy.
Khi đã an tọa tại ghế phụ, Na vẫn thấy bóng hình Hạnh Nhi qua kính chiếu hậu, cô ta vẫn đứng đó, những giọt nước mắt lăn dài trên má không che nổi sự tức tội cùng thất vọng. Nhi nhẹ đưa tay quẹt lên mặt rồi lặng lẽ xoay gót bước đi.
Chắc hẳn Hạnh Nhi rất thích Nghĩa, nếu không với tính cách kênh kiệu tiểu thư kia sao có thể để Nghĩa đi nhanh như vậy, không cho ăn vài cái bạt tai vì việc hạ thấp tự trọng của cô ta để thỏa lòng ( chắc sợ Nghĩa bị đau à) . Không chỉ vậy ánh mắt cô ta khi nhìn tiểu tử thối kia cũng đầy tình ý cùng âu yếm, nếu không phải Nghĩa phũ phàng muốn dứt bỏ thì ắt hẳn càng thêm nồng nhiệt .
_Nhà chị ở đâu ? Em đưa về luôn - Nghĩa nói, cậu ta từ lúc vào xe loay hoay với cái điện thoại cũng không hề ngó ngàng đến Nhi ngoài kia. Có thể thấy cậu ta thực sự chán ghét ả đó đến mức nào. Lúc đối thoại với Nhi, ánh mắt ngoài mỉa mai thì rất vô cảm như chẳng hê có bất kì sự liên can gì đến cô ta vậy.
_ Đóng kịch đã xong, bây giờ là chuyện chính ha – Na Na mỉm cười
_Ơ chuyện gì cơ ?
Đấy đấy lại cái bộ mặt kia, thật là muốn đám . Cáo giả nai, sói giả cừu, lưu manh giả danh tri thức mà.
_Không nhớ ? Để chị nhắc lại ! – Ngừng một chút cô nói tiếp – Lúc nãy Em hứa sẽ chấp nhận điều kiện chị đưa ra, điều gì cũng nhận lời hết.
Na nhắc lại rành mạch
_Em đã từng nói vậy ? Có thật không ?– Nghĩa nhìn cô nghi ngờ.
Ối ối cậu ta lật lọng còn nhanh hơn lật sách.
_Hình như Hạnh Nhi cũng chưa đi xa– Na ngó nghiêng
_Chị định làm gì ?
_Muốn nói với cô ấy vài câu thôi - An Na trả lời
Nhìn ánh mắt kia, Nghĩa biết thừa cô muốn làm gì rồi. Đang uy hiếp nhau đây mà. Hạnh Nhi – cô ta còn dai hơn kẹo ca su, đỉa cũng phải bái phục, cô ta lẽo đeo theo cậu lúc ở buổi tiếc gần 3 tiếng đồng rồi khi đi cùng đám bạn đến Bar làm tăng hai cô ta cũng nhất quyết đòi đi theo vì nể mặt có nhiều người ở đấy nên Nghĩa không muốn xử tệ, lúc nào cũng réo réo bên tai cậu ta.
Khó chịu muốn chết !
Cũng vì dùng thủ đoạn đi vệ sinh mà cậu ta lẩn khỏi được quán Bar trốn ra ngoài, chưa được bao xa thì âm hồn không tan kia lại bám diết. May mắn gặp An Na làm bia đỡ đạn trừ ma giải tà. Tốn bao công sức mới cắt được cái đuôi chuột.
Không thể lập lại tình trạng ấy !
_A… em nhớ ra rồi, hình như có hứa với chị !
_Trí nhớ cũng không tệ !– An Na đắc ý, cô biết không ai lại tự mua dây buộc mình.
_Thế chị muốn em làm gì ?– Nghĩa hỏi
_Ưm……Chờ đến lúc cần thiết chị sẽ ra yêu cầu !
/28
|