Chuyển ngữ: Nấm lùn
Mặc dù tinh thần bát quái của biên tập viên nhỏ đã cực kì sục sôi, nhưng khí phách ngang ngược của tổng tài luôn hiện hữu trên người Tống Nam Xuyên đã ngăn lại bước chân của cô ấy.
Tay cô cầm máy tính xách tay, nhìn Bùi Anh mỉm cười: “Xin chào cô Bùi, tôi là Tiểu Phùng, tôi tới để phỏng vấn cô.”
Bùi Anh vội vàng thoát game, từ ghế sofa đứng dậy, gật đầu chào cô: “Xin chào cô Phùng.”
“Xin chào xin chào, cô gọi tôi tiểu Phùng là được rồi.” Tiểu Phùng ngoài miệng thì khiêm tốn, trong lòng cảm tình với Bùi Anh lại tăng lên không ít.
Cô ngồi đối diện với Bùi Anh, ánh mắt vô thức bị Tống Nam Xuyên hấp dẫn, sau khi chạm phải ánh mắt của anh, cô quay đầu sang chỗ khác thật nhanh như mình vừa giật điện, mỉm cười căng thẳng mất tự nhiên .
Tống Nam Xuyên nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Tôi ở đây không làm phiền hai người chứ?”
“Không phiền không phiền!” Tiểu Phùng lắc đầu tựa như đánh trống, hiện tại cô đang lo mình làm phiền hai người họ thì có. . .
“Vậy hai cô bắt đầu đi, tôi đảm bảo sẽ yên lặng.”
“Vâng, được rồi, ha ha.” Tiểu Phùng lại cười ngượng, sau đó nhìn Bùi Anh, “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
“À. . . Vâng.” Sự có mặt của Tống Nam Xuyên không chỉgây áp lực cho Tiểu Phùng mà cũng tạo cả áp lực cho Bùi Anh. Anh muốn ngồi ở đây nghe phỏng vấn sao? Thật xấu hổ!
Nhưng bảo anh đi ra ngoài thì không được hay cho lắm, bởi vì anh ở lại đây là để chờ đợi cô kia mà.
Bùi Anh ngẩng cao đầu, ngồi xuống ghế sofa một lần nữa: “Chúng ta bắt đầu đi.”
TOMATO là tạp chí nghiêm túc, cho nên tất cả các câu hỏi được phỏng vấn đều là những câu hỏi nghiêm túc. Đúng như những lời Tống Nam Xuyên nói, từ đầu tới cuối anh đều rất yên lặng, dần dần Tiểu Phùng và Bùi Anh đều chuyên tâm, quên luôn sự có mặt của anh.
“Cô Bùi có vóc người đẹp vậy, chắc bình thường cô rất chú ý đến chế độ ăn uống phải không?” Tiểu Phùng hỏi.
Bùi Anh lắc đầu: “Tôi không có chế độ ăn uống riêng, nhưng bình thường tôi ăn uống cũng rất quy luật, không uống rượu hay ăn quá nhiều, lúc không có chuyện gì làm, tôi sẽ ở nhà tập yoga và khiêu vũ.”
“Thì ra là vậy, việc ăn uống hợp lý cũng rất quan trọng.” Tiểu Phùng vừa ghi chép trên máy tính, vừa hỏi tiếp: “Bình thường cô Bùi thích ăn gì? Có thể chia sẻ cho mọi người biết một số món ăn ngon được không.”
“À vâng, cá nhân tôi thì thích ăn hải sản, mỗi lần đi ăn buffe hải sản, một mình tôi có thể ăn hai mươi con sò biển, tôi không hề nói quá đâu.”
Tiểu Phùng: “. . .”
Là ai vừa nói không ăn uống quá độ. . .
“Tiếp theo tôi cũng thích đồ cay, ví dụ lẩu rau các loại, còn một số đồ ăn vặt bình thường tôi cũng hay ăn, như là macarons hay khoai tây chiên. . .”
Tiểu Phùng đầu đầy vạch đen nghe từng loại món ăn mà Bùi Anh liệt kê... Những thức ăn hợp lý vừa nãy cô nói đâu?
Ngược lại Tống Nam Xuyên bên cạnh lại chăm chú lắng nghe, những thứ Bùi Anh đang nói, trước kia bản tổng hợp của Tiểu Trương chưa hề đề cập qua, dựa vào trí nhớ siêu tốt của mình, tất cả anh đều ghi nhớ lại.
Cuộc phỏng vấn nhỏ diễn ra hơn mười phút thì kết thúc, Tiểu Phùng giống như lúc tới đây, tay cầm máy vi tính, nhìn Bùi Anh mỉm cười, chào cô: “Cảm ơn sự phối hợp của cô Bùi, bài phỏng vấn này sẽđược phát hành ở kỳ tới của tạp chí, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi cho cô cuốn tạp chí mẫu.”
“ Vâng, cám ơn.”
“Không có gì, vậy tôi đi trước.” Trước khi đi, Tiểu Phùng nhìn Tống Nam Xuyên rồi cúi đầu chào anh: “Tổng giám đốc Tống, tạm biệt .”
Cô vội vàng ra ngoài.
Tống Nam Xuyên đứng lên, đi tới trước mặt Bùi Anh, cười hỏi cô: “Cô đói bụng chưa?”
“Có một chút.” Vì buổi chiều chụp hình, nên buổi trưa cô cũng chưa ăn gì. Tống Nam Xuyên mở cửa phòng, nghiêng người sang nhìn cô: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng, được ạ.”
Đi tới chỗ thang máy, Tống Nam Xuyên ấn thang máy, hỏi Bùi Anh bên cạnh: “Buổi tối cô muốn ăn gì?”
“Vâng, lúc nãy vừa nói đến sò biển, tôi lại muốn ăn sò biển rồi.”
“Vậy chúng ta đi ăn hải sản nhé.”
“Nhưng mà bây giờ không biết có đặt chỗ được không?” Bùi Anh có hơi lo lắng, chỗ nhà hàng hải sản cô thường đi ăn thì khá là đông khách, bình thường cô đều phải đặt từ trước đó hai ngày.
Tống Nam Xuyên cười cười nói lại: “Không sao, để tôi bảo Tiểu Trương đi đặt là được rồi.”
Bây giờ Bùi Anh mới phản ứng kịp, Tống Nam Xuyên là tổng giám đốc luôn bận rộn, làm sao có thể đặt trước chỗ ngồi được chứ.
Tống Nam Xuyên gọi điện giao việc cho Tiểu Trương, thang máy cũng xuống đến tầng một. Từ cửa chính của Khái Hoàng đi ra, bỗng nhiên Bùi Anh cảm thấy có gì đó khác thường. Cô nghiêng đầu nhìn về phía trước lại không thấy có chuyện gì khác lạ.
“Sao vậy?” Tống Nam Xuyên thấy cô nhìn nhìn gì đó đến thần cả người thì dừng lại hỏi cô.
“Không có gì, có thể là do tôi nhìn nhầm.” Bùi Anh lắc đầu, cùng Tống Nam Xuyên đi về chỗ chiếc xe đang đỗ ở cửa.
Tài xế vừa lái xe được một lúc thì nhìn kính chiếu hậu nói với Tống Nam Xuyên: “Ngài Tống, hình như chiếc xe ở phía sau đang đi theo chúng ta.”
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ động, quay đầu nhìn về phía sau: “Chiếc nào vậy?”
“Là xe bánh mỳ màu trắng.” Tài xế đọc cả biển số xe.
p/s : 面包车 [miàn bāo chē]: xe “bánh mỳ” , một loại xe rất phổ biến ở TQ, có khoảng 6 chỗ ngồi, có hình dạng giống ổ bánh mỳ. Cách đây khoảng 20 năm, đường phố Bắc Kinh tràn ngập xe bánh mỳ, lúc đó được dùng làm taxi, nhưng vì tính an toàn của phương tiện này không cao nên nó đã bị thay thế. Hiện xe bánh mỳ thường được dùng để chở hàng (vì nó rất rẻ, có khi rẻ hơn xe máy ở VN), cũng dùng để chở người nhưng có lẽ đa phần ở nông thôn hoặc vùng ven.
Tống Nam Xuyên thôi không nhìn nữa, lái xe của anh đều là người kinh nghiệm, hơn nữa bởi vì thân phận của anh khá đặc thù cho nên lái xe của anh cũng vô cùng nhạy cảm.
Nhưng anh nghĩ một lúc cũng không ra ai đang muốn theo dõi mình lúc này.
Bùi Anh cũng quay lại nhìn chiếc xe bánh mỳ ở đằng xa, nó cách rất xa, đang chầm chậm lăn bánh trên đường, nếu để cho cô nhìn, cô không thể tìm ra bất cứ điểm nghi ngờ.
“Thật ra thì lúc mới đi ra khỏi Khải Hoàng, tôi có cảm giác hình như có ai đó chụp hình chúng ta.” Trước hết Bùi Anh nói ra nghi ngờ của mình, lúc đầu cô cho rằng đây là ảo giác của mình cô, nhưng bây giờ tài xế cũng nói vậy, vậy rất có thể đúng là bọn họ đang bị theo dõi.
“Chụp hình?” Tống Nam Xuyên nhớ lại một chút, anh không nhạy cảm với ống kính như Bùi Anh, lúc ấy cũng không phát hiện ra có cái gì không ổn.
Bùi Anh nói: “Thật ra thì công việc này của chúng tôi thường xuyên bị paparazzi theo dõi, chỉ là tôi không nổi tiếng, cho nên từ trước tới giờ chưa bao giờ bị. . .” Rốt cuộc lần này có phải là paparazzi không? Là nhắm vào cô , hay là nhắm vào Tống Nam Xuyên?
Hai mắt Tống Nam Xuyên cúi xuống suy nghĩ một lúc, anh hỏi tài xế ở ghế trước: “Có cách nào để cắt đuôi bọn họ được không?”
“Có thể.” Tài xế nhìn đèn xanh phía trước, trước khi đèn chuyển sang đỏ, xe nhanh chóng chạy qua.
Chiếc xe bánh mỳ kia còn dừng ở giao lộ đối diện chờ đèn đỏ , Bùi Anh cười nói: “Bọn họ theo đuổi người khác mà vẫn tuân thủ luật giao thông à.”
Bên này cô vừa mới dứt lời, chiếc xe bánh mỳ kia cũng vòng qua đèn, rẽ sang hướng bên trái.
“Xem ra bọn họ còn chưa từ bỏ ý định.” Tống Nam Xuyên cười cười.
Tài xế rẽ trái rẽ phải một hồi mới hoàn toàn cắt đuôi được chiếc xe bánh mỳ kia. Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói với Bùi Anh bên cạnh: “Hay là tối hôm nay tôi đưa cô trở về nhà trước, lần sau rồi đi ăn cơm.”
“Vâng.” Bùi Anh gật đầu, bây giờ họ còn chưa xác định được thân phận và mục đích của đối phương, nếu đúng là bị theo dõi, trước tiên về nhà sẽ an toàn hơn cả.
Tài xế thay đổi đường đi, lái xe về chỗ ở của Bùi Anh. Đến dưới tòa nhà của cô, Bùi Anh một mình xuống xe.
“Hôm nay thật xin lỗi anh quá, có lẽ bọn họ đúng là paparazzi theo dõi tôi.” Bùi Anh đứng ở cửa, cảm thấy áy náy với Tống Nam Xuyên.
Tống Nam Xuyên nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ thấy hơi đáng tiếc thôi mà, ba lần mời cô ăn cơm đều không thành công.”
Bùi Anh cười hì hì: “Lần sau nhất định chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Tống Nam Xuyên cười nói: “Hy vọng là như vậy. Cô lên đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng, Tổng giám đốc Tống, tạm biệt.” Bùi Anh vẫy vẫy tay chào Tống Nam Xuyên, bước nhanh vào trong tòa nhà .
Lúc này Tống Nam Xuyên cũng không còn hứng thú ăn cơm nữa, anh bảo tài xế lái xe về công ty, để anh tiếp tục xử lý công việc.
Sau khi về đến nhà, Bùi Anh vẫn suy nghĩ về chuyện bị bám theo vừa rồi , khả ngăng rất lớn những người đó chính là paparazzi, hơn nữa rất có thể đã chụp được hình cô với Tống Nam Xuyên ở cùng nhau, có nên gọi điện báo trước cho Trần Thắng không đây?
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, bọn họ có chụp được hình chắc cũng chỉ là hình cô và Tống Nam Xuyên cùng nhau lên xe, dựa vào tấm hình này, nhiều nhất họ cũng chỉ viết được “Hình như đang hẹn hò”, bây giờ mà nói việc này cho Trần Thắng, nói không chừng anh ta còn mong muốn mình với Tống Nam Xuyên lan truyền tin tức này nữa ấy.
Vì vậy cô nhún nhún vai, quyết định thuận theo tự nhiên.
Bởi vì buổi tối không được ăn hải sản, Bùi Anh cảm thấy rất đói, ăn một tô mỳ cũng không cảm thấy no.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, nhìn thấy là Trần Thắng, trong lòng Bùi Anh thoáng giật mình. Chẳng lẽ lại có việc gì mới?
Cô vội vàng ngồi dậy nghe điện thoại: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Trần!”
“Chào buổi sáng. . .” Trần Thắng bị tinh thần hăng hái của cô làm kinh hãi một chút, “Thế này Tiểu Bùi, hôm nay em đã vào mạng chưa?”
“Chưa ạ.”
“Ừ, vậy tốt nhất em lên xem một chút, em và Tống Nam Xuyên đang xuất hiện trên tiêu đề của các bài báo đó.”
Bùi Anh: “. . .”
Cô vội vàng chạy tới máy vi tính: “ Anh chờ một chút, em đang mở máy.”
“Này.” Trần Thắng nói, “Em đừng vội, bọn họ cũng không chụp được gì, chỉ là một tấm ảnh em ngồi trên xe của Tống Nam Xuyên. Anh gọi điện cho em chủ yếu là muốn hỏi một chút, em và Tống Nam Xuyên. . .”
“Không có gì cả ạ!” Bùi Anh giải thích.
“Vậy có thể phát triển không ?”
Bùi Anh: “. . .”
Quả nhiên là anh ta muốn thế. . .
“Tống Nam Xuyên vừa mới vào Hoàn Vũ, nhưng bây giờ anh ta lại là nhân vật lớn có quyền lực rất mạnh, lần trước không phải Tạ Hàm cũng bị chụp một tấm hình với anh ta đấy sao, mấy ngày sau trên weibo đã trở thành đề tài rất nóng, nếu không phải vì việc này, vai nữ chính kia sao cô ý dễ dàng có được vậy.”
Bùi Anh: “. . .”
“Việc đó tổng giám đốc Trần à, bây giờ em xem tin tức trước đã, đợi có gì chút nữa em sẽ gọi điện thoại lại cho anh.”
“Được rồi, em cứ từ từ xem.”
Bùi Anh cúp điện thoại, cẩn thận đọc tin tức.
Từ tựa đề bài báo là có thể thấy được dụng ý xấu của người viết bài rồi.
“Diễn viên Bùi Anh - Thi Tĩnh của Lưu Quang Nghe Thường , vì sao nổi tiếng nhanh như vậy? ! Kim chủ đứng sau lưng cô ấy chính là đại cổ đông Tống Nam Xuyên!”
Bài báo này khoảng tầm một ngàn chữ, Bùi Anh nhìn qua, nội dung chủ yếu biểu đạt ba vấn đề
“Nhìn xem! Tôi đã nói từ trước, Bùi Anh nổi tiếng nhanh như vậy là không bình thường mà! Sau lưng cô ấy quả nhiên có kim chủ!”
“Oa, kim chủ của cô ấy lại là đại cổ đông mới nhất của Hoàn Vũ - Tống Nam Xuyên! Lưu Quang Nghê Thường là do Hoàn Vũ đầu tư đấy!”
“Cô ấy còn lên xe của Tống Nam Xuyên, trời ơi bọn họ muốn đi đâu vậy, xấu hổ quá!”
Ừ, cuối cùng còn bổ sung một chút, quả nhiên bài báo có dùng đến câu này “Giống như đang hẹn hò” . Đăng bởi: admin
Mặc dù tinh thần bát quái của biên tập viên nhỏ đã cực kì sục sôi, nhưng khí phách ngang ngược của tổng tài luôn hiện hữu trên người Tống Nam Xuyên đã ngăn lại bước chân của cô ấy.
Tay cô cầm máy tính xách tay, nhìn Bùi Anh mỉm cười: “Xin chào cô Bùi, tôi là Tiểu Phùng, tôi tới để phỏng vấn cô.”
Bùi Anh vội vàng thoát game, từ ghế sofa đứng dậy, gật đầu chào cô: “Xin chào cô Phùng.”
“Xin chào xin chào, cô gọi tôi tiểu Phùng là được rồi.” Tiểu Phùng ngoài miệng thì khiêm tốn, trong lòng cảm tình với Bùi Anh lại tăng lên không ít.
Cô ngồi đối diện với Bùi Anh, ánh mắt vô thức bị Tống Nam Xuyên hấp dẫn, sau khi chạm phải ánh mắt của anh, cô quay đầu sang chỗ khác thật nhanh như mình vừa giật điện, mỉm cười căng thẳng mất tự nhiên .
Tống Nam Xuyên nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Tôi ở đây không làm phiền hai người chứ?”
“Không phiền không phiền!” Tiểu Phùng lắc đầu tựa như đánh trống, hiện tại cô đang lo mình làm phiền hai người họ thì có. . .
“Vậy hai cô bắt đầu đi, tôi đảm bảo sẽ yên lặng.”
“Vâng, được rồi, ha ha.” Tiểu Phùng lại cười ngượng, sau đó nhìn Bùi Anh, “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
“À. . . Vâng.” Sự có mặt của Tống Nam Xuyên không chỉgây áp lực cho Tiểu Phùng mà cũng tạo cả áp lực cho Bùi Anh. Anh muốn ngồi ở đây nghe phỏng vấn sao? Thật xấu hổ!
Nhưng bảo anh đi ra ngoài thì không được hay cho lắm, bởi vì anh ở lại đây là để chờ đợi cô kia mà.
Bùi Anh ngẩng cao đầu, ngồi xuống ghế sofa một lần nữa: “Chúng ta bắt đầu đi.”
TOMATO là tạp chí nghiêm túc, cho nên tất cả các câu hỏi được phỏng vấn đều là những câu hỏi nghiêm túc. Đúng như những lời Tống Nam Xuyên nói, từ đầu tới cuối anh đều rất yên lặng, dần dần Tiểu Phùng và Bùi Anh đều chuyên tâm, quên luôn sự có mặt của anh.
“Cô Bùi có vóc người đẹp vậy, chắc bình thường cô rất chú ý đến chế độ ăn uống phải không?” Tiểu Phùng hỏi.
Bùi Anh lắc đầu: “Tôi không có chế độ ăn uống riêng, nhưng bình thường tôi ăn uống cũng rất quy luật, không uống rượu hay ăn quá nhiều, lúc không có chuyện gì làm, tôi sẽ ở nhà tập yoga và khiêu vũ.”
“Thì ra là vậy, việc ăn uống hợp lý cũng rất quan trọng.” Tiểu Phùng vừa ghi chép trên máy tính, vừa hỏi tiếp: “Bình thường cô Bùi thích ăn gì? Có thể chia sẻ cho mọi người biết một số món ăn ngon được không.”
“À vâng, cá nhân tôi thì thích ăn hải sản, mỗi lần đi ăn buffe hải sản, một mình tôi có thể ăn hai mươi con sò biển, tôi không hề nói quá đâu.”
Tiểu Phùng: “. . .”
Là ai vừa nói không ăn uống quá độ. . .
“Tiếp theo tôi cũng thích đồ cay, ví dụ lẩu rau các loại, còn một số đồ ăn vặt bình thường tôi cũng hay ăn, như là macarons hay khoai tây chiên. . .”
Tiểu Phùng đầu đầy vạch đen nghe từng loại món ăn mà Bùi Anh liệt kê... Những thức ăn hợp lý vừa nãy cô nói đâu?
Ngược lại Tống Nam Xuyên bên cạnh lại chăm chú lắng nghe, những thứ Bùi Anh đang nói, trước kia bản tổng hợp của Tiểu Trương chưa hề đề cập qua, dựa vào trí nhớ siêu tốt của mình, tất cả anh đều ghi nhớ lại.
Cuộc phỏng vấn nhỏ diễn ra hơn mười phút thì kết thúc, Tiểu Phùng giống như lúc tới đây, tay cầm máy vi tính, nhìn Bùi Anh mỉm cười, chào cô: “Cảm ơn sự phối hợp của cô Bùi, bài phỏng vấn này sẽđược phát hành ở kỳ tới của tạp chí, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi cho cô cuốn tạp chí mẫu.”
“ Vâng, cám ơn.”
“Không có gì, vậy tôi đi trước.” Trước khi đi, Tiểu Phùng nhìn Tống Nam Xuyên rồi cúi đầu chào anh: “Tổng giám đốc Tống, tạm biệt .”
Cô vội vàng ra ngoài.
Tống Nam Xuyên đứng lên, đi tới trước mặt Bùi Anh, cười hỏi cô: “Cô đói bụng chưa?”
“Có một chút.” Vì buổi chiều chụp hình, nên buổi trưa cô cũng chưa ăn gì. Tống Nam Xuyên mở cửa phòng, nghiêng người sang nhìn cô: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng, được ạ.”
Đi tới chỗ thang máy, Tống Nam Xuyên ấn thang máy, hỏi Bùi Anh bên cạnh: “Buổi tối cô muốn ăn gì?”
“Vâng, lúc nãy vừa nói đến sò biển, tôi lại muốn ăn sò biển rồi.”
“Vậy chúng ta đi ăn hải sản nhé.”
“Nhưng mà bây giờ không biết có đặt chỗ được không?” Bùi Anh có hơi lo lắng, chỗ nhà hàng hải sản cô thường đi ăn thì khá là đông khách, bình thường cô đều phải đặt từ trước đó hai ngày.
Tống Nam Xuyên cười cười nói lại: “Không sao, để tôi bảo Tiểu Trương đi đặt là được rồi.”
Bây giờ Bùi Anh mới phản ứng kịp, Tống Nam Xuyên là tổng giám đốc luôn bận rộn, làm sao có thể đặt trước chỗ ngồi được chứ.
Tống Nam Xuyên gọi điện giao việc cho Tiểu Trương, thang máy cũng xuống đến tầng một. Từ cửa chính của Khái Hoàng đi ra, bỗng nhiên Bùi Anh cảm thấy có gì đó khác thường. Cô nghiêng đầu nhìn về phía trước lại không thấy có chuyện gì khác lạ.
“Sao vậy?” Tống Nam Xuyên thấy cô nhìn nhìn gì đó đến thần cả người thì dừng lại hỏi cô.
“Không có gì, có thể là do tôi nhìn nhầm.” Bùi Anh lắc đầu, cùng Tống Nam Xuyên đi về chỗ chiếc xe đang đỗ ở cửa.
Tài xế vừa lái xe được một lúc thì nhìn kính chiếu hậu nói với Tống Nam Xuyên: “Ngài Tống, hình như chiếc xe ở phía sau đang đi theo chúng ta.”
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ động, quay đầu nhìn về phía sau: “Chiếc nào vậy?”
“Là xe bánh mỳ màu trắng.” Tài xế đọc cả biển số xe.
p/s : 面包车 [miàn bāo chē]: xe “bánh mỳ” , một loại xe rất phổ biến ở TQ, có khoảng 6 chỗ ngồi, có hình dạng giống ổ bánh mỳ. Cách đây khoảng 20 năm, đường phố Bắc Kinh tràn ngập xe bánh mỳ, lúc đó được dùng làm taxi, nhưng vì tính an toàn của phương tiện này không cao nên nó đã bị thay thế. Hiện xe bánh mỳ thường được dùng để chở hàng (vì nó rất rẻ, có khi rẻ hơn xe máy ở VN), cũng dùng để chở người nhưng có lẽ đa phần ở nông thôn hoặc vùng ven.
Tống Nam Xuyên thôi không nhìn nữa, lái xe của anh đều là người kinh nghiệm, hơn nữa bởi vì thân phận của anh khá đặc thù cho nên lái xe của anh cũng vô cùng nhạy cảm.
Nhưng anh nghĩ một lúc cũng không ra ai đang muốn theo dõi mình lúc này.
Bùi Anh cũng quay lại nhìn chiếc xe bánh mỳ ở đằng xa, nó cách rất xa, đang chầm chậm lăn bánh trên đường, nếu để cho cô nhìn, cô không thể tìm ra bất cứ điểm nghi ngờ.
“Thật ra thì lúc mới đi ra khỏi Khải Hoàng, tôi có cảm giác hình như có ai đó chụp hình chúng ta.” Trước hết Bùi Anh nói ra nghi ngờ của mình, lúc đầu cô cho rằng đây là ảo giác của mình cô, nhưng bây giờ tài xế cũng nói vậy, vậy rất có thể đúng là bọn họ đang bị theo dõi.
“Chụp hình?” Tống Nam Xuyên nhớ lại một chút, anh không nhạy cảm với ống kính như Bùi Anh, lúc ấy cũng không phát hiện ra có cái gì không ổn.
Bùi Anh nói: “Thật ra thì công việc này của chúng tôi thường xuyên bị paparazzi theo dõi, chỉ là tôi không nổi tiếng, cho nên từ trước tới giờ chưa bao giờ bị. . .” Rốt cuộc lần này có phải là paparazzi không? Là nhắm vào cô , hay là nhắm vào Tống Nam Xuyên?
Hai mắt Tống Nam Xuyên cúi xuống suy nghĩ một lúc, anh hỏi tài xế ở ghế trước: “Có cách nào để cắt đuôi bọn họ được không?”
“Có thể.” Tài xế nhìn đèn xanh phía trước, trước khi đèn chuyển sang đỏ, xe nhanh chóng chạy qua.
Chiếc xe bánh mỳ kia còn dừng ở giao lộ đối diện chờ đèn đỏ , Bùi Anh cười nói: “Bọn họ theo đuổi người khác mà vẫn tuân thủ luật giao thông à.”
Bên này cô vừa mới dứt lời, chiếc xe bánh mỳ kia cũng vòng qua đèn, rẽ sang hướng bên trái.
“Xem ra bọn họ còn chưa từ bỏ ý định.” Tống Nam Xuyên cười cười.
Tài xế rẽ trái rẽ phải một hồi mới hoàn toàn cắt đuôi được chiếc xe bánh mỳ kia. Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói với Bùi Anh bên cạnh: “Hay là tối hôm nay tôi đưa cô trở về nhà trước, lần sau rồi đi ăn cơm.”
“Vâng.” Bùi Anh gật đầu, bây giờ họ còn chưa xác định được thân phận và mục đích của đối phương, nếu đúng là bị theo dõi, trước tiên về nhà sẽ an toàn hơn cả.
Tài xế thay đổi đường đi, lái xe về chỗ ở của Bùi Anh. Đến dưới tòa nhà của cô, Bùi Anh một mình xuống xe.
“Hôm nay thật xin lỗi anh quá, có lẽ bọn họ đúng là paparazzi theo dõi tôi.” Bùi Anh đứng ở cửa, cảm thấy áy náy với Tống Nam Xuyên.
Tống Nam Xuyên nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ thấy hơi đáng tiếc thôi mà, ba lần mời cô ăn cơm đều không thành công.”
Bùi Anh cười hì hì: “Lần sau nhất định chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Tống Nam Xuyên cười nói: “Hy vọng là như vậy. Cô lên đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng, Tổng giám đốc Tống, tạm biệt.” Bùi Anh vẫy vẫy tay chào Tống Nam Xuyên, bước nhanh vào trong tòa nhà .
Lúc này Tống Nam Xuyên cũng không còn hứng thú ăn cơm nữa, anh bảo tài xế lái xe về công ty, để anh tiếp tục xử lý công việc.
Sau khi về đến nhà, Bùi Anh vẫn suy nghĩ về chuyện bị bám theo vừa rồi , khả ngăng rất lớn những người đó chính là paparazzi, hơn nữa rất có thể đã chụp được hình cô với Tống Nam Xuyên ở cùng nhau, có nên gọi điện báo trước cho Trần Thắng không đây?
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, bọn họ có chụp được hình chắc cũng chỉ là hình cô và Tống Nam Xuyên cùng nhau lên xe, dựa vào tấm hình này, nhiều nhất họ cũng chỉ viết được “Hình như đang hẹn hò”, bây giờ mà nói việc này cho Trần Thắng, nói không chừng anh ta còn mong muốn mình với Tống Nam Xuyên lan truyền tin tức này nữa ấy.
Vì vậy cô nhún nhún vai, quyết định thuận theo tự nhiên.
Bởi vì buổi tối không được ăn hải sản, Bùi Anh cảm thấy rất đói, ăn một tô mỳ cũng không cảm thấy no.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, nhìn thấy là Trần Thắng, trong lòng Bùi Anh thoáng giật mình. Chẳng lẽ lại có việc gì mới?
Cô vội vàng ngồi dậy nghe điện thoại: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Trần!”
“Chào buổi sáng. . .” Trần Thắng bị tinh thần hăng hái của cô làm kinh hãi một chút, “Thế này Tiểu Bùi, hôm nay em đã vào mạng chưa?”
“Chưa ạ.”
“Ừ, vậy tốt nhất em lên xem một chút, em và Tống Nam Xuyên đang xuất hiện trên tiêu đề của các bài báo đó.”
Bùi Anh: “. . .”
Cô vội vàng chạy tới máy vi tính: “ Anh chờ một chút, em đang mở máy.”
“Này.” Trần Thắng nói, “Em đừng vội, bọn họ cũng không chụp được gì, chỉ là một tấm ảnh em ngồi trên xe của Tống Nam Xuyên. Anh gọi điện cho em chủ yếu là muốn hỏi một chút, em và Tống Nam Xuyên. . .”
“Không có gì cả ạ!” Bùi Anh giải thích.
“Vậy có thể phát triển không ?”
Bùi Anh: “. . .”
Quả nhiên là anh ta muốn thế. . .
“Tống Nam Xuyên vừa mới vào Hoàn Vũ, nhưng bây giờ anh ta lại là nhân vật lớn có quyền lực rất mạnh, lần trước không phải Tạ Hàm cũng bị chụp một tấm hình với anh ta đấy sao, mấy ngày sau trên weibo đã trở thành đề tài rất nóng, nếu không phải vì việc này, vai nữ chính kia sao cô ý dễ dàng có được vậy.”
Bùi Anh: “. . .”
“Việc đó tổng giám đốc Trần à, bây giờ em xem tin tức trước đã, đợi có gì chút nữa em sẽ gọi điện thoại lại cho anh.”
“Được rồi, em cứ từ từ xem.”
Bùi Anh cúp điện thoại, cẩn thận đọc tin tức.
Từ tựa đề bài báo là có thể thấy được dụng ý xấu của người viết bài rồi.
“Diễn viên Bùi Anh - Thi Tĩnh của Lưu Quang Nghe Thường , vì sao nổi tiếng nhanh như vậy? ! Kim chủ đứng sau lưng cô ấy chính là đại cổ đông Tống Nam Xuyên!”
Bài báo này khoảng tầm một ngàn chữ, Bùi Anh nhìn qua, nội dung chủ yếu biểu đạt ba vấn đề
“Nhìn xem! Tôi đã nói từ trước, Bùi Anh nổi tiếng nhanh như vậy là không bình thường mà! Sau lưng cô ấy quả nhiên có kim chủ!”
“Oa, kim chủ của cô ấy lại là đại cổ đông mới nhất của Hoàn Vũ - Tống Nam Xuyên! Lưu Quang Nghê Thường là do Hoàn Vũ đầu tư đấy!”
“Cô ấy còn lên xe của Tống Nam Xuyên, trời ơi bọn họ muốn đi đâu vậy, xấu hổ quá!”
Ừ, cuối cùng còn bổ sung một chút, quả nhiên bài báo có dùng đến câu này “Giống như đang hẹn hò” . Đăng bởi: admin
/63
|