Chuyển ngữ: Fei Ying
Tống Nam Xuyên mặc bộ âu phục nhạt màu anh ưa thích dạo gần đây, đeo cà vạt màu đỏ rượu, khí chất tao nhã kết hợp cùng gương mặt kiểu mẫu đáng giá, vô cùng nổi bật giữa một nhóm đàn ông trung niên.
Nốt ruồi lệ nằm bên dưới con mắt hẹp và dài, không đậm và không nhạt, ánh mắt anh hờ hững nhìn về phía cửa ra vào, tất cả đều ẩn chứa một thứ phong tình vô hình nào đó chỉ thuộc về Tống Nam Xuyên.
Trong lòng Bùi Anh lại hung hăng tự mắng mình một phen, chỉ mới nhìn thấy mặt anh thôi mà lòng cô đã bắt đầu dao động.
Lúc này đạo diễn đi đằng trước đang nhiệt tình giới thiệu mọi người trong phòng với các ông chủ lớn: “Vị này là Tổng giám đốc Vương, vị này là Tổng giám đốc Tương, còn đây là Tổng giám đốc Tống“.
Mọi người lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, tổng giám đốc Vương ngồi ở giữa cất lời: “Được rồi đấy, hôm nay chúng tôi không mời các vị đến đây để phạt đứng đâu nhé, đừng đứng đó nữa, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
Ông ta vừa nói xong, mọi người cũng bắt đầu tự tìm chỗ cho mình. Căn phòng bao này rất lớn, dư sức chứa mười mấy người. Ngoại trừ ba ông chủ kia thì chỉ có mấy người của đoàn phim gồm bốn diễn viên, đạo diễn và phó đạo diễn, những nhân viên còn lại trong đoàn đều ngồi cả ở phòng ngoài.
Hà Uyển là nữ phụ trong Mùa yêu thương, vừa vào phòng cô ta đã nhắm ngay Tống Nam Xuyên rồi, thấy bên cạnh anh lúc này vẫn còn vị trí trống thì nhanh chân đi tới.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Tống Nam Xuyên ở bên đã nghiêng đầu nhìn cô ta một cái. Nếu dùng cách miêu tả như trong tiểu thuyết võ hiệp thì có thể gọi đây là một ánh mắt đằng đằng sát khí. Hà Uyển bị dọa đến bối rối một hồi, cô vội bỏ qua vị trí đó rồi chuyển sang chỗ trống khác cạnh bên.
Vốn Bùi Anh đã nhắm chỗ này rồi, giờ lại bị Hà Uyển nhanh chân giành mất, cô không thể làm gì hơn ngoài việc phải đi tìm một vị trí khác thôi. Kết quả là nhìn khắp một vòng chỉ thấy còn duy nhất chỗ ngồi bên cạnh Tống Nam Xuyên là chưa có người.
... Mọi người cố ý sao?
Cô mím mím môi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Nam Xuyên.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy mấy vị khách đã ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu phục vụ đồ ăn. Đây là nhà hàng hải sản lớn rất nổi tiếng nên đồ ăn được đưa lên cũng toàn là hải sản, nhìn qua cực kì tươi ngon.
“Hải sản của nhà hàng này không tệ đâu, mọi người đừng ngại, cứ ăn tự nhiên nhé.” Tổng giám đốc Vương khai tiệc đầu tiên, ông cầm đũa gắp một con tôm hùm, những người còn lại thấy vậy cũng bắt đầu theo chân mà động đũa.
Bùi Anh ăn một miếng sò biển, cũng gắp một con tôm hùm, chuẩn bị lột vỏ thì nghe tiếng tổng giám đốc Vương ở bên cạnh hỏi mình: “Nghe nói cô Bùi rất thích ăn hải sản?”
Bùi Anh ngẩn người, cười cười với ông ta:“Đúng vậy.”
“Vậy hôm nay cô nhớ ăn nhiều một chút nhé, nhất định phải nếm thử món bánh chẻo nhân tôm hoàng đế ở đây, còn có món cá diếc hấp nữa, thịt cá cũng tươi non lắm đấy.” Tổng giám đốc Vương vừa nói vừa đẩy bánh chẻo nhân tôm hoàng đế và cá diếc hấp nóng hổi đến trước mặt cô.
Bùi Anh vội nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Vương, ngài cứ để tôi tự làm là được“.
“Đừng ngại, trong phim này cô đóng vai nữ chính, đương nhiên sẽ vất vả lắm rồi, nhớ diễn cho tốt, tổng giám đốc Tống đây rất yêu quý cô đấy.”
Tống Nam Xuyên nhìn anh ta một cái: “Tổng giám đốc Vương, hôm nay ngài nói nhiều quá rồi“.
Tổng giám đốc Vương cười cười rồi yên lặng bóc con tôm hùm của mình.
Bùi Anh nghe bọn họ nói vậy thì cũng hơi lúng túng, cô đưa mắt nhìn Tống Nam Xuyên, đối phương lại bỏ qua ánh mắt của cô cúi đầu ăn thức ăn trong chén. Mọi người ở đây đều đã nghe tin đồn giữa Bùi Anh và Tống Nam Xuyên rồi, bầu không khí trên bàn cơm cũng có phần kì lạ, đạo diễn vội túm lấy cơ hội này tìm chủ đề nói chuyện để khuấy động không khí.
Bùi Anh một mực giữ im lặng, khi nào câu chuyện nói đến mình cô mới ậm ờ đôi câu. Cô cầm một cái càng cua đưa lên cắn nhẹ, định lột vỏ cua ra, kết quả là nhất thời không để ý mới bị vỏ cua cứa đứt tay.
“Á.” Bùi Anh buột miệng khẽ thốt lên một tiếng, cô thả vội cái càng cua xuống để kiểm tra vết thương trên tay mình.
Vết cắt không quá sâu nhưng có máu chảy ra, Tống Nam Xuyên nghe thấy tiếng kêu của người bên cạnh thì nghiêng đầu nhìn thử, chân mày anh nhíu lại ngay lập tức: “Sao lại bất cẩn thế này? Không phải em có kinh nghiệm lột vỏ hải sản lắm mà?”
Vừa nói anh vừa cầm tay cô, cúi đầu mút mút vết thương trên tay một cách cực kì tự nhiên.
Động tác này thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ngồi trên bàn tiệc, Bùi Anh lúng túng rút tay mình về, nói với Tống Nam Xuyên: “Anh không cần để ý đâu.”
Chân mày Tống Nam Xuyên lại càng nhíu chặt hơn, anh không buồn nói thêm gì nữa, lần thứ hai tóm lấy tay cô, thấy máu vẫn còn đang ứa ra, anh lấy một cái khăn ướt đè lên vết cứa rồi gọi: “Phục vụ, mang băng dán vết thương tới đây.”
“Vâng“. Nhân viên phục vụ đang đứng trong phòng vội lên tiếng đáp lời, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tình huống vừa rồi khiến tim cô gái này cũng muốn nhảy vọt ra, trước kia cô cũng từng đọc được tin về Tống Nam Xuyên và Bùi Anh trên weibo, bây giờ cô chỉ muốn nói là, cái bọn bịa đặt chuyện Tạ Hàm mới là tình yêu đích thực của Tống Nam Xuyên đúng là đồ thiểu năng, Bùi Anh mới là máu thịt trong lòng người ta đấy, chỉ mỗi vết thương ở ngón tay thôi mà cũng lo đến vậy.
Nhân viên phục vụ sắp mang băng cá nhân đến rồi, mà Tống Nam Xuyên vẫn đang dùng khăn ướt đè lên vết thương trên tay Bùi Anh. Bùi Anh khẩn thiết muốn rút tay về, nhưng tiếc rằng Tống Nam Xuyên giữ tay cô rất chặt, cô căn bản không thể tránh thoát được.
Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ quay lại, Tống Nam Xuyên xé miếng dán giúp cô băng vết thương. Khuôn mặt Bùi Anh đỏ bừng hết cả lên, những người còn lại thì như hữu ý như vô tình mà nhìn hai người bọn họ.
Mãi rồi vết thương cũng được xử lý xong, Bùi Anh vội rút tay về, quay người đi. Tống Nam Xuyên cau có nhìn cô: “Không phải ở đây có kéo à, sao phải dùng tay?”
Bùi Anh không quan tâm tới anh, nhưng sau đó cô lại cầm kéo để cắt càng cua thật.
Tống Nam Xuyên để ý đến miếng dán vết thương trên ngón trỏ của cô, cuối cùng anh giật luôn cây kéo ở trên tay: “Thôi được rồi, để anh.”
Bùi Anh tức giận muốn lật bàn, Tống Nam Xuyên, có phải anh không nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm về bên này này không hả?
Thế mà khi Tống Nam Xuyên thả thịt cua đã bóc hết vỏ vào bát cho mình, cô lại ăn sạch chẳng khí khái chút nào...
Sau khi ăn xong bữa cơm này, trong lòng Bùi Anh lại sâu sắc tự ngẫm về bản thân mình. Cô đi theo mọi người ra ngoài, bỗng nghe thấy Tống Nam Xuyên đi bên cạnh hỏi cô: “Em về thế nào?”
Bùi Anh thấp giọng đáp:“Tôi có trợ lý, cô ấy sẽ đưa tôi về.”
Nói xong cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía chiếc xe “bảo mẫu” của mình, để trợ lý lái xe đưa cô về.
*Xe bảo mẫu - 保姆车 - Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.
Tống Nam Xuyên đứng sững tại chỗ nhìn xe cô chạy xa dần, chân mày nhướn cao.
Tổng giám đốc Vương cũng nhìn theo hướng đó, vỗ vai anh rồi cười cười sang sảng: “Không hề gì, bộ phim truyền hình này còn phải quay mất mấy tháng, cậu có thể tiếp tục mời người ta đi ăn mà.”
Tống Nam Xuyên hất cánh tay đang khoác trên vai mình ra, ngồi lên xe tài xế vừa lái tới.
Sau khi Bùi Anh về đến nhà, cô cúi nhìn miếng dán vết thương trên ngón tay trỏ ngẩn người. Cảm giác đầu lưỡi Tống Nam Xuyên lướt qua ngón tay dường như vẫn còn vương vấn, khuôn mặt cô thoắt cái bỗng đỏ bừng.
... Đợi đã đợi đã, Bùi Anh ơi, mày đang nghĩ gì thế này, mày hồi tưởng lại cái gì đấy hả!
Bùi Anh thở dài một hơi, ngã lưng xuống giường. Anh ấy còn không thèm nói lời xin lỗi mình nữa...
Cũng may, mỗi ngày công việc ở đoàn phim cũng cực kì bận rộn, cho nên cô không có nhiều thời gian để nghĩ tới Tống Nam Xuyên. Hơn nữa vai chính của bộ phim này theo kịch bản là một người rất ham ăn thịt, nam chính trong phim lại đóng vai đầu bếp, thế nên diễn viên cũng có nhiều lợi ích.
Ví dụ như việc ăn chẳng hạn.
Bùi Anh: Hôm nay lại được một bữa thịt [icon thèm ăn] Ở các đoàn phim khác, thứ không được quan tâm nhất chính là đồ ăn, bởi vì thức ăn vốn chỉ là đạo cụ nên không những hương vị không ngon mà có thể còn bị hỏng, nhưng ở đoàn phim này, thức ăn đều là đồ được làm ngay tại chỗ, hơn nữa mùi vị quá là ngon. Bố Hoàn Vũ thật là giàu có mà ha ha ha [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Fan hâm mộ thấy dòng trạng thái này của cô cũng nhiệt tình comment bên dưới.
“Hãy phù hộ cho Bùi Bùi mập lên năm cân, amen [icon chắp tay cầu nguyện]”
“Bùi Bùi à, đóng xong bộ phim truyền hình này chị sẽ từ Bùi Anh biến thành bé Bùi* :D”
*裴缨 Bùi Anh - tên nữ chính 缨: Anh được ghép từ hai bộ 纟mịch (sợi tơ nhỏ) và 婴 anh (trẻ sơ sinh). Ở đây chơi chữ, tách chữ Anh thành riêng 2 bộ 裴 纟 婴.
“Mập mạp mập mạp mập mạp [icon mỉm cười]”
“Bùi Bùi đừng lo, dù chị mập lên năm cân, à không, mười cân đi nữa, em vẫn thích chị [icon mỉm cười]~”
“Ôi, nghe nói phòng ăn là do công ty nhà họ Úc cung cấp, Bùi Bùi không mập lên mười cân* thì thật là có lỗi với danh tiếng công ty nhà họ [icon Doge]”
*1 cân tính theo đơn vị TQ bằng 0,5kg. Nên ở đây đã chuyển thành kg.
Trong phòng làm việc, Tống Nam Xuyên cũng đọc được dòng trạng thái này trên weibo của Bùi Anh, trong lòng anh có gì đó không yên, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Lần trước mời đoàn phim ăn cơm đúng là anh đã có ý đồ riêng, anh muốn gặp Bùi Anh một lần. Ban đầu anh cứ ngỡ chỉ cần gặp cô một lần thì sẽ không nhớ nhung như vậy nữa, nhưng thực tế thì ngược lại, sau lần gặp đó anh càng nhớ cô hơn.
“Tổng giám đốc Tống.” Tiểu Trương đi tới trước bàn làm việc, gọi anh một tiếng, “Ở đây có mấy tập tài liệu cần anh ký tên“.
“Ừ.” Tống Nam Xuyên nhận lấy tài liệu, nhìn lướt qua rồi cầm bút ký lên trên.
Nhận tài liệu vừa mới được ký xong, Tiểu Trương kiểm tra lại thì nhất thời có hơi 囧: “Tổng giám đốc Tống à, tài liệu này phải ký tên anh mới có hiệu lực.”
“Hả?” Tống Nam Xuyên nhìn anh không hiểu.
“À, cái này...” Tiểu Trương đưa trả tài liệu, “Anh tự xem đi ạ.”
Tống Nam Xuyên cúi đầu, nét chữ rồng bay phượng múa trong khung ký tên lại là hai chữ, Bùi Anh.
“...”
Đột nhiên Tống Nam Xuyên càng bực bội trong lòng, anh thở ra một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi bằng da thật: “Đi in lại bản khác để tôi ký lần nữa.”
“Vâng.” Tiểu Trương rời khỏi phòng làm việc của anh mà không dám cầm theo tài liệu bị ký hỏng.
Ánh mắt Tống Nam Xuyên nặng trĩu, anh lại ngẩn người mà nhìn chằm chằm hai chữ “Bùi Anh” mình vừa viết.
Vài ngày nữa, đĩa đơn của Bùi Anh sẽ chính thức được bán ra. Công ty Quang Thần sắp xếp một loạt các hoạt động tuyên truyền quảng bá, sau khi Bùi Anh quay phim, giờ còn chen thêm thời gian biểu để tham gia các hoạt động này nữa.
Lịch trình công việc được cập nhật lên weibo, sau khi fan hâm mộ đọc xong thì vui mừng khôn xiết.
“Gần đây Bùi Bùi làm việc năng suất quá! Muah muah!
“Bìa đĩa quá xuất sắc! Bùi của em thật đẹp! Mong chờ quá!”
“Aaaaa, cảm giác lần này Bùi Bùi sẽ rất thành công, cảm giác giống như gả con gái đi vậy qwq”
- qwq: bày tỏ cảm xúc hưng phấn thích thú.
“Nhà sản xuất Kiều Dĩ Thần... Đau lòng quá, mau kể em nghe chị bị mắng mấy lần đi [icon doge]”
Tống Nam Xuyên yên lặng theo dõi weibo của Bùi Anh bao lâu nên đương nhiên anh cũng biết được tin tức này từ sớm, anh nhìn đồng hồ, ngày kia là ngày bán đĩa ra.
Bấm điện thoại nội bộ cho Tiểu Trương, anh ra chỉ thị: “Ngày mốt đĩa đơn “Nở rộ” của Bùi Anh sẽ phát hành, cậu mua giúp tôi một ngàn bản nhé.”
“... Cần nhiều như vậy ạ?” Tiểu Trương có hơi choáng váng.
Tống Nam Xuyên nói: “Ừ, phát cho nhân viên công ty mỗi người một bản.”
“... Vâng, cám ơn tổng giám đốc Tống đã quan tâm đến mọi người như vậy.”
Hai ngày sau, đĩa đơn “Nở rộ” của Bùi Anh được phát hành đúng thời gian như thông báo, đồng thời bản online cũng nhanh chóng được cập nhật lên các phương tiện nghe nhạc số.
Trên mạng ngày hôm đó, rất nhiều người hâm mộ gửi quà tặng cho Bùi Anh, trong số đó có một người hâm mộ giấu mặt tặng cho cô hai mươi ngàn tệ, đưa cô thẳng lên vị trí số 1 trên bảng xếp hạng.
Quần chúng ái mộ: ... Đây là địa chủ giàu đến mức nào đây.
Âm nhạc do Kiều Dĩ Thần sản xuất luôn được bảo đảm về mặt chất lượng, ngày đầu tiên phát hành album “Nở rộ”, không chỉ có lượng tiêu thụ đĩa đơn mà ngay cả trên mặt trận âm nhạc số cũng thường xuyên dao động quanh vị trí đầu bảng, bản thân bài hát này cũng thu được không ít danh tiếng.
Tất nhiên có khen ngợi thì cũng sẽ có những phê bình chê bai, chỉ sau một buổi sáng, người ta đã đưa ra nghi ngờ Bùi Anh không dám diễn live ca khúc này. Những thông tin kiểu đó mọi người đã quen thuộc lắm rồi, cách đây một thời gian có nữ danh ca Tư Mã Tiêu Tiêu, còn gần đây là nữ ca sĩ mới nổi Đinh Mông, cả hai người đều từng gặp phải những nghi vấn kiều này. Nhưng nếu xét về độ khó thì “Nở rộ” không thể bằng được những ca khúc tạo nên tên tuổi của hai danh ca nọ, thế nên phần đông dư luận vẫn cho rằng, mặc dù không phải là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng nếu Bùi Anh hát live bài hát này cũng sẽ không quá tệ.
Tận dụng cơ hội này, Quang Thần nhanh chóng sắp xếp hai buổi ký tặng của Bùi Anh.
Mặc dù mỗi buổi chỉ diễn ra trong 40 phút, nhưng đây cũng là bốn mươi phút mà khó khăn lắm Bùi Anh mới rút ra được từ lịch quay phim dày đặc. Hai buổi ký tặng đều diễn ra ở thành phố A, người hâm mộ ở thành phố A hết sức vui mừng, sấm rền gió cuốn thành lập “hội người hâm mộ Bùi Anh ở thành phố A”.
Buổi ký tặng đầu tiên tổ chức tại trung tâm thương mại Ánh Sao, Bùi Anh vừa kết thúc công việc buổi sáng lại ngựa không ngừng vó nhanh chóng chạy tới, ngay cả trang điểm thay đồ cũng làm hết trên xe.
Trần Thắng đến sớm chờ cô, thấy cô tới vội thì hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Bùi Anh gật đầu nói: “Đã ăn lót dạ một ít bánh mì trên xe rồi.”
“Tốt rồi, MC đang chờ em ở hậu đài, mau qua đó đi.”
“Ok.” Bùi Anh tìm được MC, hai người nhanh chóng trao đổi qua một vài thông tin về chương trình, buổi ký tặng chính thức bắt đầu.
Dưới khán đài có rất nhiều người hâm mộ tay cầm theo đĩa nhạc hoặc giơ cao banner cổ vũ Bùi Anh, thậm chí có người còn mang theo biểu ngữ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Anh tiếp xúc gần với fan hâm mộ của mình như vậy, tận mắt thấy tình cảm của mọi người, trong lòng cô vô cùng cảm động.
Cô vừa lên sân khấu, những người hâm mộ phía dưới bắt đầu hò reo ầm ỹ, MC vội đi lên cười nói: “Xin chào tất cả mọi người, đây là buổi ký tặng đầu tiên trong chuỗi hoạt động quảng bá đĩa đơn “Nở rộ” của Bùi Anh, ngay bây giờ chương trình xin được chính thức bắt đầu.”
Lời dẫn vừa kết thúc, quần chúng bên dưới lại hét ầm lên. MC đưa micro cho Bùi Anh: “Cô có thể gửi lời chào tới người hâm mộ của mình.”
Bùi Anh vẫy tay chào khán giả bên dưới: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Bùi Anh.”
Cô vừa nói xong, dưới sân khấu vang lên những tiếng hô “Bùi Bùi” “Bùi nữ thần” “Chân dài“.
MC ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói vào micro: “Bài hát “Nở rộ” của Bùi Anh vừa ra mắt đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, các khán giả may mắn có mặt ở sân khấu ngày hôm nay có muốn nghe thử Bùi Anh hát live ca khúc này không ạ?”
“Muốn_____!” Tiếng hô to cuồng nhiệt đồng loạt vang lên từ phía khán giả.
Thế nhưng, hồi hộp và lo lắng lại là cảm xúc của Trần Thắng đang đứng dưới khán đài ngay lúc này. Lần trước Kiều Dĩ Thần có nói với anh, trong bài hát này của Bùi Anh có điểm, đó là một câu hát được tạo ra bởi kỹ thuật phòng thu, chỉ cần hát trực tiếp thì có thể lộ ra.
Cho nên anh ta đã thống nhất với đối tác, hôm nay chỉ ký tặng mà không biểu diễn. Thế mà dẫn chương trình đang làm gì thế này? Đăng bởi: admin
Tống Nam Xuyên mặc bộ âu phục nhạt màu anh ưa thích dạo gần đây, đeo cà vạt màu đỏ rượu, khí chất tao nhã kết hợp cùng gương mặt kiểu mẫu đáng giá, vô cùng nổi bật giữa một nhóm đàn ông trung niên.
Nốt ruồi lệ nằm bên dưới con mắt hẹp và dài, không đậm và không nhạt, ánh mắt anh hờ hững nhìn về phía cửa ra vào, tất cả đều ẩn chứa một thứ phong tình vô hình nào đó chỉ thuộc về Tống Nam Xuyên.
Trong lòng Bùi Anh lại hung hăng tự mắng mình một phen, chỉ mới nhìn thấy mặt anh thôi mà lòng cô đã bắt đầu dao động.
Lúc này đạo diễn đi đằng trước đang nhiệt tình giới thiệu mọi người trong phòng với các ông chủ lớn: “Vị này là Tổng giám đốc Vương, vị này là Tổng giám đốc Tương, còn đây là Tổng giám đốc Tống“.
Mọi người lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, tổng giám đốc Vương ngồi ở giữa cất lời: “Được rồi đấy, hôm nay chúng tôi không mời các vị đến đây để phạt đứng đâu nhé, đừng đứng đó nữa, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
Ông ta vừa nói xong, mọi người cũng bắt đầu tự tìm chỗ cho mình. Căn phòng bao này rất lớn, dư sức chứa mười mấy người. Ngoại trừ ba ông chủ kia thì chỉ có mấy người của đoàn phim gồm bốn diễn viên, đạo diễn và phó đạo diễn, những nhân viên còn lại trong đoàn đều ngồi cả ở phòng ngoài.
Hà Uyển là nữ phụ trong Mùa yêu thương, vừa vào phòng cô ta đã nhắm ngay Tống Nam Xuyên rồi, thấy bên cạnh anh lúc này vẫn còn vị trí trống thì nhanh chân đi tới.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Tống Nam Xuyên ở bên đã nghiêng đầu nhìn cô ta một cái. Nếu dùng cách miêu tả như trong tiểu thuyết võ hiệp thì có thể gọi đây là một ánh mắt đằng đằng sát khí. Hà Uyển bị dọa đến bối rối một hồi, cô vội bỏ qua vị trí đó rồi chuyển sang chỗ trống khác cạnh bên.
Vốn Bùi Anh đã nhắm chỗ này rồi, giờ lại bị Hà Uyển nhanh chân giành mất, cô không thể làm gì hơn ngoài việc phải đi tìm một vị trí khác thôi. Kết quả là nhìn khắp một vòng chỉ thấy còn duy nhất chỗ ngồi bên cạnh Tống Nam Xuyên là chưa có người.
... Mọi người cố ý sao?
Cô mím mím môi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Nam Xuyên.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy mấy vị khách đã ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu phục vụ đồ ăn. Đây là nhà hàng hải sản lớn rất nổi tiếng nên đồ ăn được đưa lên cũng toàn là hải sản, nhìn qua cực kì tươi ngon.
“Hải sản của nhà hàng này không tệ đâu, mọi người đừng ngại, cứ ăn tự nhiên nhé.” Tổng giám đốc Vương khai tiệc đầu tiên, ông cầm đũa gắp một con tôm hùm, những người còn lại thấy vậy cũng bắt đầu theo chân mà động đũa.
Bùi Anh ăn một miếng sò biển, cũng gắp một con tôm hùm, chuẩn bị lột vỏ thì nghe tiếng tổng giám đốc Vương ở bên cạnh hỏi mình: “Nghe nói cô Bùi rất thích ăn hải sản?”
Bùi Anh ngẩn người, cười cười với ông ta:“Đúng vậy.”
“Vậy hôm nay cô nhớ ăn nhiều một chút nhé, nhất định phải nếm thử món bánh chẻo nhân tôm hoàng đế ở đây, còn có món cá diếc hấp nữa, thịt cá cũng tươi non lắm đấy.” Tổng giám đốc Vương vừa nói vừa đẩy bánh chẻo nhân tôm hoàng đế và cá diếc hấp nóng hổi đến trước mặt cô.
Bùi Anh vội nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Vương, ngài cứ để tôi tự làm là được“.
“Đừng ngại, trong phim này cô đóng vai nữ chính, đương nhiên sẽ vất vả lắm rồi, nhớ diễn cho tốt, tổng giám đốc Tống đây rất yêu quý cô đấy.”
Tống Nam Xuyên nhìn anh ta một cái: “Tổng giám đốc Vương, hôm nay ngài nói nhiều quá rồi“.
Tổng giám đốc Vương cười cười rồi yên lặng bóc con tôm hùm của mình.
Bùi Anh nghe bọn họ nói vậy thì cũng hơi lúng túng, cô đưa mắt nhìn Tống Nam Xuyên, đối phương lại bỏ qua ánh mắt của cô cúi đầu ăn thức ăn trong chén. Mọi người ở đây đều đã nghe tin đồn giữa Bùi Anh và Tống Nam Xuyên rồi, bầu không khí trên bàn cơm cũng có phần kì lạ, đạo diễn vội túm lấy cơ hội này tìm chủ đề nói chuyện để khuấy động không khí.
Bùi Anh một mực giữ im lặng, khi nào câu chuyện nói đến mình cô mới ậm ờ đôi câu. Cô cầm một cái càng cua đưa lên cắn nhẹ, định lột vỏ cua ra, kết quả là nhất thời không để ý mới bị vỏ cua cứa đứt tay.
“Á.” Bùi Anh buột miệng khẽ thốt lên một tiếng, cô thả vội cái càng cua xuống để kiểm tra vết thương trên tay mình.
Vết cắt không quá sâu nhưng có máu chảy ra, Tống Nam Xuyên nghe thấy tiếng kêu của người bên cạnh thì nghiêng đầu nhìn thử, chân mày anh nhíu lại ngay lập tức: “Sao lại bất cẩn thế này? Không phải em có kinh nghiệm lột vỏ hải sản lắm mà?”
Vừa nói anh vừa cầm tay cô, cúi đầu mút mút vết thương trên tay một cách cực kì tự nhiên.
Động tác này thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ngồi trên bàn tiệc, Bùi Anh lúng túng rút tay mình về, nói với Tống Nam Xuyên: “Anh không cần để ý đâu.”
Chân mày Tống Nam Xuyên lại càng nhíu chặt hơn, anh không buồn nói thêm gì nữa, lần thứ hai tóm lấy tay cô, thấy máu vẫn còn đang ứa ra, anh lấy một cái khăn ướt đè lên vết cứa rồi gọi: “Phục vụ, mang băng dán vết thương tới đây.”
“Vâng“. Nhân viên phục vụ đang đứng trong phòng vội lên tiếng đáp lời, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tình huống vừa rồi khiến tim cô gái này cũng muốn nhảy vọt ra, trước kia cô cũng từng đọc được tin về Tống Nam Xuyên và Bùi Anh trên weibo, bây giờ cô chỉ muốn nói là, cái bọn bịa đặt chuyện Tạ Hàm mới là tình yêu đích thực của Tống Nam Xuyên đúng là đồ thiểu năng, Bùi Anh mới là máu thịt trong lòng người ta đấy, chỉ mỗi vết thương ở ngón tay thôi mà cũng lo đến vậy.
Nhân viên phục vụ sắp mang băng cá nhân đến rồi, mà Tống Nam Xuyên vẫn đang dùng khăn ướt đè lên vết thương trên tay Bùi Anh. Bùi Anh khẩn thiết muốn rút tay về, nhưng tiếc rằng Tống Nam Xuyên giữ tay cô rất chặt, cô căn bản không thể tránh thoát được.
Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ quay lại, Tống Nam Xuyên xé miếng dán giúp cô băng vết thương. Khuôn mặt Bùi Anh đỏ bừng hết cả lên, những người còn lại thì như hữu ý như vô tình mà nhìn hai người bọn họ.
Mãi rồi vết thương cũng được xử lý xong, Bùi Anh vội rút tay về, quay người đi. Tống Nam Xuyên cau có nhìn cô: “Không phải ở đây có kéo à, sao phải dùng tay?”
Bùi Anh không quan tâm tới anh, nhưng sau đó cô lại cầm kéo để cắt càng cua thật.
Tống Nam Xuyên để ý đến miếng dán vết thương trên ngón trỏ của cô, cuối cùng anh giật luôn cây kéo ở trên tay: “Thôi được rồi, để anh.”
Bùi Anh tức giận muốn lật bàn, Tống Nam Xuyên, có phải anh không nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm về bên này này không hả?
Thế mà khi Tống Nam Xuyên thả thịt cua đã bóc hết vỏ vào bát cho mình, cô lại ăn sạch chẳng khí khái chút nào...
Sau khi ăn xong bữa cơm này, trong lòng Bùi Anh lại sâu sắc tự ngẫm về bản thân mình. Cô đi theo mọi người ra ngoài, bỗng nghe thấy Tống Nam Xuyên đi bên cạnh hỏi cô: “Em về thế nào?”
Bùi Anh thấp giọng đáp:“Tôi có trợ lý, cô ấy sẽ đưa tôi về.”
Nói xong cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía chiếc xe “bảo mẫu” của mình, để trợ lý lái xe đưa cô về.
*Xe bảo mẫu - 保姆车 - Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.
Tống Nam Xuyên đứng sững tại chỗ nhìn xe cô chạy xa dần, chân mày nhướn cao.
Tổng giám đốc Vương cũng nhìn theo hướng đó, vỗ vai anh rồi cười cười sang sảng: “Không hề gì, bộ phim truyền hình này còn phải quay mất mấy tháng, cậu có thể tiếp tục mời người ta đi ăn mà.”
Tống Nam Xuyên hất cánh tay đang khoác trên vai mình ra, ngồi lên xe tài xế vừa lái tới.
Sau khi Bùi Anh về đến nhà, cô cúi nhìn miếng dán vết thương trên ngón tay trỏ ngẩn người. Cảm giác đầu lưỡi Tống Nam Xuyên lướt qua ngón tay dường như vẫn còn vương vấn, khuôn mặt cô thoắt cái bỗng đỏ bừng.
... Đợi đã đợi đã, Bùi Anh ơi, mày đang nghĩ gì thế này, mày hồi tưởng lại cái gì đấy hả!
Bùi Anh thở dài một hơi, ngã lưng xuống giường. Anh ấy còn không thèm nói lời xin lỗi mình nữa...
Cũng may, mỗi ngày công việc ở đoàn phim cũng cực kì bận rộn, cho nên cô không có nhiều thời gian để nghĩ tới Tống Nam Xuyên. Hơn nữa vai chính của bộ phim này theo kịch bản là một người rất ham ăn thịt, nam chính trong phim lại đóng vai đầu bếp, thế nên diễn viên cũng có nhiều lợi ích.
Ví dụ như việc ăn chẳng hạn.
Bùi Anh: Hôm nay lại được một bữa thịt [icon thèm ăn] Ở các đoàn phim khác, thứ không được quan tâm nhất chính là đồ ăn, bởi vì thức ăn vốn chỉ là đạo cụ nên không những hương vị không ngon mà có thể còn bị hỏng, nhưng ở đoàn phim này, thức ăn đều là đồ được làm ngay tại chỗ, hơn nữa mùi vị quá là ngon. Bố Hoàn Vũ thật là giàu có mà ha ha ha [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Fan hâm mộ thấy dòng trạng thái này của cô cũng nhiệt tình comment bên dưới.
“Hãy phù hộ cho Bùi Bùi mập lên năm cân, amen [icon chắp tay cầu nguyện]”
“Bùi Bùi à, đóng xong bộ phim truyền hình này chị sẽ từ Bùi Anh biến thành bé Bùi* :D”
*裴缨 Bùi Anh - tên nữ chính 缨: Anh được ghép từ hai bộ 纟mịch (sợi tơ nhỏ) và 婴 anh (trẻ sơ sinh). Ở đây chơi chữ, tách chữ Anh thành riêng 2 bộ 裴 纟 婴.
“Mập mạp mập mạp mập mạp [icon mỉm cười]”
“Bùi Bùi đừng lo, dù chị mập lên năm cân, à không, mười cân đi nữa, em vẫn thích chị [icon mỉm cười]~”
“Ôi, nghe nói phòng ăn là do công ty nhà họ Úc cung cấp, Bùi Bùi không mập lên mười cân* thì thật là có lỗi với danh tiếng công ty nhà họ [icon Doge]”
*1 cân tính theo đơn vị TQ bằng 0,5kg. Nên ở đây đã chuyển thành kg.
Trong phòng làm việc, Tống Nam Xuyên cũng đọc được dòng trạng thái này trên weibo của Bùi Anh, trong lòng anh có gì đó không yên, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Lần trước mời đoàn phim ăn cơm đúng là anh đã có ý đồ riêng, anh muốn gặp Bùi Anh một lần. Ban đầu anh cứ ngỡ chỉ cần gặp cô một lần thì sẽ không nhớ nhung như vậy nữa, nhưng thực tế thì ngược lại, sau lần gặp đó anh càng nhớ cô hơn.
“Tổng giám đốc Tống.” Tiểu Trương đi tới trước bàn làm việc, gọi anh một tiếng, “Ở đây có mấy tập tài liệu cần anh ký tên“.
“Ừ.” Tống Nam Xuyên nhận lấy tài liệu, nhìn lướt qua rồi cầm bút ký lên trên.
Nhận tài liệu vừa mới được ký xong, Tiểu Trương kiểm tra lại thì nhất thời có hơi 囧: “Tổng giám đốc Tống à, tài liệu này phải ký tên anh mới có hiệu lực.”
“Hả?” Tống Nam Xuyên nhìn anh không hiểu.
“À, cái này...” Tiểu Trương đưa trả tài liệu, “Anh tự xem đi ạ.”
Tống Nam Xuyên cúi đầu, nét chữ rồng bay phượng múa trong khung ký tên lại là hai chữ, Bùi Anh.
“...”
Đột nhiên Tống Nam Xuyên càng bực bội trong lòng, anh thở ra một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi bằng da thật: “Đi in lại bản khác để tôi ký lần nữa.”
“Vâng.” Tiểu Trương rời khỏi phòng làm việc của anh mà không dám cầm theo tài liệu bị ký hỏng.
Ánh mắt Tống Nam Xuyên nặng trĩu, anh lại ngẩn người mà nhìn chằm chằm hai chữ “Bùi Anh” mình vừa viết.
Vài ngày nữa, đĩa đơn của Bùi Anh sẽ chính thức được bán ra. Công ty Quang Thần sắp xếp một loạt các hoạt động tuyên truyền quảng bá, sau khi Bùi Anh quay phim, giờ còn chen thêm thời gian biểu để tham gia các hoạt động này nữa.
Lịch trình công việc được cập nhật lên weibo, sau khi fan hâm mộ đọc xong thì vui mừng khôn xiết.
“Gần đây Bùi Bùi làm việc năng suất quá! Muah muah!
“Bìa đĩa quá xuất sắc! Bùi của em thật đẹp! Mong chờ quá!”
“Aaaaa, cảm giác lần này Bùi Bùi sẽ rất thành công, cảm giác giống như gả con gái đi vậy qwq”
- qwq: bày tỏ cảm xúc hưng phấn thích thú.
“Nhà sản xuất Kiều Dĩ Thần... Đau lòng quá, mau kể em nghe chị bị mắng mấy lần đi [icon doge]”
Tống Nam Xuyên yên lặng theo dõi weibo của Bùi Anh bao lâu nên đương nhiên anh cũng biết được tin tức này từ sớm, anh nhìn đồng hồ, ngày kia là ngày bán đĩa ra.
Bấm điện thoại nội bộ cho Tiểu Trương, anh ra chỉ thị: “Ngày mốt đĩa đơn “Nở rộ” của Bùi Anh sẽ phát hành, cậu mua giúp tôi một ngàn bản nhé.”
“... Cần nhiều như vậy ạ?” Tiểu Trương có hơi choáng váng.
Tống Nam Xuyên nói: “Ừ, phát cho nhân viên công ty mỗi người một bản.”
“... Vâng, cám ơn tổng giám đốc Tống đã quan tâm đến mọi người như vậy.”
Hai ngày sau, đĩa đơn “Nở rộ” của Bùi Anh được phát hành đúng thời gian như thông báo, đồng thời bản online cũng nhanh chóng được cập nhật lên các phương tiện nghe nhạc số.
Trên mạng ngày hôm đó, rất nhiều người hâm mộ gửi quà tặng cho Bùi Anh, trong số đó có một người hâm mộ giấu mặt tặng cho cô hai mươi ngàn tệ, đưa cô thẳng lên vị trí số 1 trên bảng xếp hạng.
Quần chúng ái mộ: ... Đây là địa chủ giàu đến mức nào đây.
Âm nhạc do Kiều Dĩ Thần sản xuất luôn được bảo đảm về mặt chất lượng, ngày đầu tiên phát hành album “Nở rộ”, không chỉ có lượng tiêu thụ đĩa đơn mà ngay cả trên mặt trận âm nhạc số cũng thường xuyên dao động quanh vị trí đầu bảng, bản thân bài hát này cũng thu được không ít danh tiếng.
Tất nhiên có khen ngợi thì cũng sẽ có những phê bình chê bai, chỉ sau một buổi sáng, người ta đã đưa ra nghi ngờ Bùi Anh không dám diễn live ca khúc này. Những thông tin kiểu đó mọi người đã quen thuộc lắm rồi, cách đây một thời gian có nữ danh ca Tư Mã Tiêu Tiêu, còn gần đây là nữ ca sĩ mới nổi Đinh Mông, cả hai người đều từng gặp phải những nghi vấn kiều này. Nhưng nếu xét về độ khó thì “Nở rộ” không thể bằng được những ca khúc tạo nên tên tuổi của hai danh ca nọ, thế nên phần đông dư luận vẫn cho rằng, mặc dù không phải là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng nếu Bùi Anh hát live bài hát này cũng sẽ không quá tệ.
Tận dụng cơ hội này, Quang Thần nhanh chóng sắp xếp hai buổi ký tặng của Bùi Anh.
Mặc dù mỗi buổi chỉ diễn ra trong 40 phút, nhưng đây cũng là bốn mươi phút mà khó khăn lắm Bùi Anh mới rút ra được từ lịch quay phim dày đặc. Hai buổi ký tặng đều diễn ra ở thành phố A, người hâm mộ ở thành phố A hết sức vui mừng, sấm rền gió cuốn thành lập “hội người hâm mộ Bùi Anh ở thành phố A”.
Buổi ký tặng đầu tiên tổ chức tại trung tâm thương mại Ánh Sao, Bùi Anh vừa kết thúc công việc buổi sáng lại ngựa không ngừng vó nhanh chóng chạy tới, ngay cả trang điểm thay đồ cũng làm hết trên xe.
Trần Thắng đến sớm chờ cô, thấy cô tới vội thì hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Bùi Anh gật đầu nói: “Đã ăn lót dạ một ít bánh mì trên xe rồi.”
“Tốt rồi, MC đang chờ em ở hậu đài, mau qua đó đi.”
“Ok.” Bùi Anh tìm được MC, hai người nhanh chóng trao đổi qua một vài thông tin về chương trình, buổi ký tặng chính thức bắt đầu.
Dưới khán đài có rất nhiều người hâm mộ tay cầm theo đĩa nhạc hoặc giơ cao banner cổ vũ Bùi Anh, thậm chí có người còn mang theo biểu ngữ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Anh tiếp xúc gần với fan hâm mộ của mình như vậy, tận mắt thấy tình cảm của mọi người, trong lòng cô vô cùng cảm động.
Cô vừa lên sân khấu, những người hâm mộ phía dưới bắt đầu hò reo ầm ỹ, MC vội đi lên cười nói: “Xin chào tất cả mọi người, đây là buổi ký tặng đầu tiên trong chuỗi hoạt động quảng bá đĩa đơn “Nở rộ” của Bùi Anh, ngay bây giờ chương trình xin được chính thức bắt đầu.”
Lời dẫn vừa kết thúc, quần chúng bên dưới lại hét ầm lên. MC đưa micro cho Bùi Anh: “Cô có thể gửi lời chào tới người hâm mộ của mình.”
Bùi Anh vẫy tay chào khán giả bên dưới: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Bùi Anh.”
Cô vừa nói xong, dưới sân khấu vang lên những tiếng hô “Bùi Bùi” “Bùi nữ thần” “Chân dài“.
MC ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói vào micro: “Bài hát “Nở rộ” của Bùi Anh vừa ra mắt đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, các khán giả may mắn có mặt ở sân khấu ngày hôm nay có muốn nghe thử Bùi Anh hát live ca khúc này không ạ?”
“Muốn_____!” Tiếng hô to cuồng nhiệt đồng loạt vang lên từ phía khán giả.
Thế nhưng, hồi hộp và lo lắng lại là cảm xúc của Trần Thắng đang đứng dưới khán đài ngay lúc này. Lần trước Kiều Dĩ Thần có nói với anh, trong bài hát này của Bùi Anh có điểm, đó là một câu hát được tạo ra bởi kỹ thuật phòng thu, chỉ cần hát trực tiếp thì có thể lộ ra.
Cho nên anh ta đã thống nhất với đối tác, hôm nay chỉ ký tặng mà không biểu diễn. Thế mà dẫn chương trình đang làm gì thế này? Đăng bởi: admin
/63
|