Chuyển ngữ: Nấm lùn
Bùi Tu Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai người vệ sĩ một trái một phải đứng sau lưng, thẳng tắp như hai cây cột đá.
Trên bức tường đối diện là một chiếc đồng hồ kiểu dáng khá đơn giản, kim giây chạy tích tắc tích tắc khiến cho Bùi Tu Nhiên có cảm giác như ở giữa phòng thi.
Cậu nhìn chằm chằm phần đáp án trước mắt gần năm phút, cuối cùng chọn bừa đáp án C. Bực bội bỏ bút xuống, Bùi Tu Nhiên cầm điện thoại gọi cho Bùi Anh.
“Xin chào.”
Tai nghe vang lên một giọng nói xa lạ, Bùi Tu Nhiên thoáng nhíu mày rồi hỏi: “Cô là ai? Tôi muốn tìm Bùi Anh.”
“Tôi là trợ lý của Bùi Anh, cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì anh có thể nói với tôi.”
“Nói với cô có tác dụng gì không?” Tâm trạng Bùi Tu Nhiên lại càng thêm bực bội, “Tôi muốn tìm Bùi Anh, tôi là em trai của chị ấy.”
Cô trợ lý vẫn nói: “ Xin lỗi cậu, bây giờ cô Bùi không tiện nghe điện thoại, nếu cậu không phiền thì chút nữa gọi lại nhé.”
“Tôi muốn gặp chị ấy ngay lúc này!”
“Xin lỗi cậu, bây giờ cô Bùi không tiện nghe điện thoại.”
“... Cô là người máy à?” Bùi Tu Nhiên nhíu mày, “Cạch” một tiếng cúp máy.
Cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha, hai vệ sĩ phía sau cũng đứng lên lập tức, Bùi Tu Nhiên quay đầu trợn mắt nhìn bọn họ, hai vệ sĩ dường như không hề phát hiện ra, vẫn đi theo sau mà không rời nửa bước.
Bùi Tu Nhiên đi hết một vòng trong phòng khách rồi cầm điện thoại gọi điện cho mẹ mình.
“Tu Nhiên à, hôm nay con đi chơi đâu vậy?” Mẹ Bùi nhận máy rất nhanh, vui vẻ hỏi Bùi Tu Nhiên.
Bùi Tu Nhiên nói: “Có đi chơi đâu đâu, chị nhốt con ở nhà, còn bắt con làm bài kiểm tra nữa!”
“Hả? Sao nó lại nhốt con ở nhà, con đừng sốt ruột, con bảo chị nghe điện thoại, mẹ sẽ nói với chị con.”
“Chị ấy đi làm rồi, con gọi thì không nhận máy“.
“Vậy anh rể con đâu?”
“Anh ấy cũng đi làm! Con đang ở nhà một mình, cơm trưa còn chưa ăn nữa!”
“Được rồi, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tú Quyên ngay, con chờ một chút.” Mẹ Bùi nói xong thì điện thoại ngay cho Bùi Anh, nhưng mà người nghe điện thoại vẫn là cô trợ lý.
“Xin chào.”
Mẹ Bùi thoáng sững sờ, hỏi người ở đầu dây: “Cô là ai? Tôi tìm Bùi Tú Quyên.”
Trợ lý đáp: “Xin chào bác, cháu là trợ lý của cô Bùi, bây giờ cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì bác có thể nhắn lại cho cháu.”
Mẹ Bùi tức giận hét lên: “Cô bảo nó nghe điện thoại!”
“ Xin lỗi bác, bây giờ cô Bùi không tiện nghe điện thoại.”
“Sao nó lại không nghe máy được, làm việc thì vẫn phải có lúc nghỉ ngơi chứ? Cô bảo nó tới nghe điện thoại cho tôi, tôi là mẹ nó“.
“Xin lỗi bác, dù bác là mẹ cháu, cháu cũng không có cách nào.”
“...”
Mẹ Bùi còn chưa kịp phản ứng, trợ lý lại nói: “Nếu bác không muốn nhắn lại, vậy cháu cúp máy trước, chào bác.”
Ngay sau đó, phía đầu dây vang lên một tiếng “cạch”, cuộc nói chuyện kết thúc.
Mẹ Bùi: “...”
Sau đó bà gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, trợ lý của Bùi Anh vẫn đáp lại bằng lý do như trước.
Sau khi Bùi Anh đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Thắng, cô hỏi trợ lý đang chờ ở bên ngoài: “Người nhà của tôi gọi điện cho tôi à?”
Trợ lý gật đầu, trả điện thoại di động lại cho cô: “Em trai cô gọi một cuộc, còn mẹ cô gọi tới ba lần.”
Bùi Anh nhìn danh sách cuộc gọi một lúc, sau đó mới nói với trợ lý: “Cám ơn cô, làm phiền cô rồi.”
“Không có gì đâu, đây là việc mà trợ lý như tôi phải làm.”
Bùi Anh khẽ cười nói với cô: “Chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền hơn sẽ tăng lương cho cô.”
“Cám ơn cô Bùi.” Trợ lý theo cô vào thang máy, cô hỏi tiếp, “Lịch trình tiếp theo là đi đâu?”
“Kí xong hợp đồng quảng cáo thì ngày mai sẽ bắt đầu quay luôn, chắc tổng giám đốc Trần sẽ gửi lịch trình cụ thể vào mail cho cô.”
Trợ lý bày tỏ mình đã hiểu, sau đó lại hỏi: “Vậy bây giờ tôi đưa cô về nhà à?”
“Không.” Bùi Anh suy nghĩ một lúc, cô nói, “Cô đưa tôi đến cửa hàng của Nhậm San San đi, lâu rồi chưa qua chỗ cô ấy.” Cứ để Bùi Tu Nhiên ở biệt thự một mình, từ từ làm bài tập.
Trên đường trợ lý lái xe đưa cô tới cửa hàng của Nhậm San San, mẹ Bùi lại gọi điện thoại thêm lần nữa. Bùi Anh nhìn tên người gọi đến, tự mình nghe máy: “Mẹ ạ, có chuyện gì sao ạ?”
“Cô còn biết tôi là mẹ của cô sao? Tôi tưởng cả đời này cô cũng không thèm nghe điện thoại của tôi nữa cơ đấy.”
Giọng nói của mẹ cô khá tức giận, nhưng Bùi Anh vẫn không thèm để ý, cô đáp lại như bình thường: “Con vừa mới kết thúc công việc, đang chuẩn bị gọi lại cho mẹ. Mẹ tìm con là có chuyện gì gấp sao?”
“Mẹ nghe em trai con nói con nhốt nó ở nhà?”
“Con để em ở nhà làm bài tập thôi mà, làm xong bài thì có thể ra ngoài chơi rồi“.
“Nó vừa mới nghỉ hè, con không để cho nó nghỉ ngơi một chút sao? Nó tới thành phố A tìm con chơi, không phải đến để làm bài thi.”
Bùi Anh trả lời: “Con đang bận quá, không có thời gian để đi với nó cả ngày“.
“Công việc để khi khác không được à? Em trai con quan trọng hay công việc quan trọng hơn?”
Bùi Anh bật cười rồi hỏi lại: “Nếu con không làm việc thì ai sẽ cho em trai tiền sinh hoạt phí ạ?”
Mẹ Bùi nghẹn họng một lúc, bà nói: “Không phải còn có Tống Nam Xuyên sao?”
“Bùi Tu Nhiên là con trai của mẹ, có phải là con trai của anh ấy đâu, tại sao người ta lại phải nuôi con trai cho mẹ chứ?”
“Sau khi hai đứa kết hôn Tu Nhiên cũng là em vợ cậu ta...”
“Em vợ giống như con trai hả mẹ?” Bùi Anh không đợi mẹ mình trả lời đã nói tiếp, “Hơn nữa con bảo Bùi Tu Nhiên làm bài thi cũng là vì tốt cho nó, có phải mẹ không biết thành tích học tập của nó đâu, cứ thế này con cũng không biết nó có thể tốt nghiệp được không nữa là.”
Mẹ Bùi còn muốn nói thêm nữa, Bùi Anh đã nói trước: “Đạo diễn gọi con rồi, cứ như vậy đã, con cúp máy đây.” Cô nói xong thì cúp điện thoại luôn, sau đó lại đưa cho trợ lý.
Quả nhiên Mẹ Bùi lại gọi điện thoại tới, nghe thấy người nhận là trợ lý thì không nói gì mà dập máy thẳng luôn.
Bà gọi điện thoại cho Bùi Tu Nhiên, hỏi bây giờ cậu ấy như thế nào, Bùi Tu Nhiên đang than vãn với mẹ được một lúc thì điện thoại lại hết pin, tắt máy. Bùi Tu Nhiên tìm sạc điện thoại, cắm sạc vào nhưng chẳng thấy hiện gì. Vệ sĩ đi theo sau mặt không đổi sắc nói: “Cậu Bùi, điện lưới cả biệt thự đã bị cắt rồi.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Phải làm tới mức tuyệt tình thế này sao?
Cậu tức giận lên phòng thu dọn đồ, muốn đi về nhà luôn, không ngờ xuống lầu dưới lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Cậu Bùi, cậu muốn đi đâu?”
Bùi Tu Nhiên tức giận nói: “Tôi phải về nhà! Tiểu gia không ở đây nữa!”
Vệ sĩ nói: “Anh Tống đã nói, cậu phải làm xong bài thi mới có thể rời đi.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Cậu ta nhìn hai người vệ sĩ trước mặt một lúc, như con hổ giấy hất cằm hỏi: “Nếu tôi nhất định muốn đi ra ngoài thì sao?”
Vệ sĩ nói: “Chúng tôi không để cậu rời đi.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Cậu bỏ túi xách của mình xuống, đi thật nhanh về phòng khách, mấy phút sau đã làm hết bài thi của mình.
“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Cậu bỏ bút xuống đi ra cửa, không ngờ vẫn bị hai vệ sĩ ngăn lại.
“Xin cậu chờ một lát, chúng tôi phải kiểm tra cái đã.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Hai người vệ sĩ, một người ngăn cậu, một người khác cầm đáp án dò xem, sau dó nghiêng đầu nói với cậu: “Xin lỗi cậu Bùi, bài thi của cậu làm sai quá nhiều, chúng tôi không chấp nhận bài này là hoàn thành bài thi. Tôi nói thẳng, dù tôi làm bừa cũng đúng nhiều hơn bài cậu đó.”
“... ...” Không phải chỉ cần làm xong là được rồi sao? Còn phải làm chính xác nữa à??
“Mời cậu làm lại.” Vệ sĩ đưa bài thi và bút đưa cho cậu ta.
Bùi Tu Nhiên: “...”
Lúc cậu đang liều chết vật lộn với bài thi tiếng Anh, Bùi Anh đang ngồi trong cửa hàng của Nhậm San San vừa ăn quà vặt vừa nói chuyện.
Nhậm San San nhìn Bùi Anh trước mặt, cười có phần thô bỉ: “Dạo này nhìn sắc mặt cô tốt hơn trước nhiều ghê, mặt mũi hồng hào, da dẻ mịn màng.”
“...” Bùi Anh liếc lại cô ấy, “Sao nhìn cô giống tên biến thái theo dõi tôi vậy chứ?”
“Tôi nói thật mà.” Nhậm San San nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ, “Nhìn là biết được tổng giám đốc Tống tưới tắm đều đều phải không?”
Bùi Anh: “...”
Xem ra dù sao một thời gian dài không gặp, Nhậm San San vẫn đen tối như xưa.
Cô ho khan một tiếng, nói lảng sang việc khác: “Đúng rồi, người mẫu mới tới thế nào?”
“Cũng được, nhưng mà phải trả tiền, đúng là phiền phức.”
“...” Không trả tiền mới là kì lạ đó, Bùi Anh oán thầm. Cô uống một ngụm trà sữa rồi nói với Nhậm San San: “Hôm nay nghe giám đốc Trần nói Mùa yêu thương đã trả catse rồi, chờ tôi nhận tiền sẽ mời cô đi ăn.”
“Được.” Mấy chuyện ăn chùa uống chùa kiều này Nhậm San San thích nhất, “Đến lúc đó cô nhớ bảo tổng giám đốc Tống nhà cô hẹn cả mấy người bạn giám đốc đi cùng đi, nhớ là phải độc thân, giới tính nam.”
Bùi Anh không nhịn được liếc mắt nhìn sang: “Cô vẫn còn ý định này nữa hả?”
“Đương nhiên rồi, có phải ai cũng ngủ được với giám đốc đâu.”
Bùi Anh: “...”
Nhậm San San tưởng tượng một lúc, sau đó cô lại hỏi Bùi Anh: “Cô nói em trai mới tới chơi mà, không ở cùng với nó hả?”
“Ừ, nó hả, bây giờ chắc đang làm bài thi ở nhà.” Bùi Anh đang nói thì chuông điện thoại di động lại vang lên, nghe giai điệu quen thuộc này, Nhậm San San lại có phần hoài niệm.
“Là Tống Nam Xuyên.” Bùi Anh vừa nói vừa nghe đứng lên nghe điện thoại, “Xuyên Xuyên à, có chuyện gì hả anh?”
Tống Nam Xuyên nói: “Vừa rồi vệ sĩ gọi điện cho anh, nói Bùi Tu Nhiên làm xong bài thi tiếng Anh cấp bốn, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ đi rồi.”
“Bỏ đi? Nó quay về nhà ạ?”
“ Ừ, cậu ta nói vậy với vệ sĩ.” Tống Nam Xuyên nói tới đây thì có hơi tiếc nuối, “Nếu biết thằng bé nhát chết như vậy thì anh đã không trả lại vé máy bay.”
“... Thôi mà, em đoán nó sẽ đi thôi, lần này anh vui vẻ chưa.”
Tống Nam Xuyên cười cười: “Đúng thế, cho nên tối nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc lớn chúc mừng nhé.”
“... Vâng“. Nếu em trai mà biết được, chắc chắn nó sẽ khóc mất thôi.
Mặc dù Bùi Tu Nhiên rời đi, nhưng Bùi Anh lại nhận hợp đồng quảng cáo, cho nên chuyến du lịch vẫn bị hoãn như kế hoạch lúc đầu. Quay quảng cáo cực kì thuận lợi, Bùi Anh ăn cơm thịt bò xốt tiêu đen vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc nhất là cô còn được ăn cơm thịt bò xốt tiêu đen miễn phí suốt cả đời.
Thế là nửa đời sau cũng không lo bị chết đói nữa rồi.
Sau khi quay quảng cáo xong thì cũng đến cuối tháng bảy, dưới cặp mắt theo dõi của hàng vạn người, bộ phim Diễn viên tổ chức buổi họp báo.
Hôm đó Bùi Anh cũng không có việc gì, cô ngồi trước tivi chờ xem truyền hình trực tiếp từ rất sớm.
Buổi họp báo bộ phim Diễn viên chỉ có Mạc Trăn, đạo diễn, người phụ trách của Hoàn Vũ và tác giả - Thầy Hạnh Tâm tham gia, về phía đoàn làm phim, ngoài nam chính Mạc Trăn thì họ không công bố thêm những diễn viên nào khác, bởi vậy quần chúng càng chú ý nhiều hơn.
Nhưng mà dù chỉ có một mình Mạc Trăn cũng đủ để chống hết cả bộ phim này rồi.
Từ lúc anh ấy xuất hiện trên sân khấu, khán giả phía dưới vẫy đèn flash không ngừng nghỉ, ngay cả phóng viên cũng có không ít người là fan hâm mộ của anh.
Nhưng mà lúc nhìn thấy thầy Hạnh Tâm bước ra trước sân khấu, cảnh tượng điên cuồng này dừng lại mất hai giây, sau đó phóng viên trong buổi họp báo lại ồn ào náo nhiệt, không ngừng chụp hình người ấy.
Bên ngoài màn hình, Bùi Anh cũng sửng sốt ngây người, cô nhìn người đàn ông ngồi sau tấm bảng tên “Tác giả thầy Hạnh Tâm” , đến cặp mắt đều quên chớp mất.
— Trời ơi không ngờ thầy Hạnh Tâm lại đẹp trai thế này! ! ! Đăng bởi: admin
Bùi Tu Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai người vệ sĩ một trái một phải đứng sau lưng, thẳng tắp như hai cây cột đá.
Trên bức tường đối diện là một chiếc đồng hồ kiểu dáng khá đơn giản, kim giây chạy tích tắc tích tắc khiến cho Bùi Tu Nhiên có cảm giác như ở giữa phòng thi.
Cậu nhìn chằm chằm phần đáp án trước mắt gần năm phút, cuối cùng chọn bừa đáp án C. Bực bội bỏ bút xuống, Bùi Tu Nhiên cầm điện thoại gọi cho Bùi Anh.
“Xin chào.”
Tai nghe vang lên một giọng nói xa lạ, Bùi Tu Nhiên thoáng nhíu mày rồi hỏi: “Cô là ai? Tôi muốn tìm Bùi Anh.”
“Tôi là trợ lý của Bùi Anh, cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì anh có thể nói với tôi.”
“Nói với cô có tác dụng gì không?” Tâm trạng Bùi Tu Nhiên lại càng thêm bực bội, “Tôi muốn tìm Bùi Anh, tôi là em trai của chị ấy.”
Cô trợ lý vẫn nói: “ Xin lỗi cậu, bây giờ cô Bùi không tiện nghe điện thoại, nếu cậu không phiền thì chút nữa gọi lại nhé.”
“Tôi muốn gặp chị ấy ngay lúc này!”
“Xin lỗi cậu, bây giờ cô Bùi không tiện nghe điện thoại.”
“... Cô là người máy à?” Bùi Tu Nhiên nhíu mày, “Cạch” một tiếng cúp máy.
Cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha, hai vệ sĩ phía sau cũng đứng lên lập tức, Bùi Tu Nhiên quay đầu trợn mắt nhìn bọn họ, hai vệ sĩ dường như không hề phát hiện ra, vẫn đi theo sau mà không rời nửa bước.
Bùi Tu Nhiên đi hết một vòng trong phòng khách rồi cầm điện thoại gọi điện cho mẹ mình.
“Tu Nhiên à, hôm nay con đi chơi đâu vậy?” Mẹ Bùi nhận máy rất nhanh, vui vẻ hỏi Bùi Tu Nhiên.
Bùi Tu Nhiên nói: “Có đi chơi đâu đâu, chị nhốt con ở nhà, còn bắt con làm bài kiểm tra nữa!”
“Hả? Sao nó lại nhốt con ở nhà, con đừng sốt ruột, con bảo chị nghe điện thoại, mẹ sẽ nói với chị con.”
“Chị ấy đi làm rồi, con gọi thì không nhận máy“.
“Vậy anh rể con đâu?”
“Anh ấy cũng đi làm! Con đang ở nhà một mình, cơm trưa còn chưa ăn nữa!”
“Được rồi, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tú Quyên ngay, con chờ một chút.” Mẹ Bùi nói xong thì điện thoại ngay cho Bùi Anh, nhưng mà người nghe điện thoại vẫn là cô trợ lý.
“Xin chào.”
Mẹ Bùi thoáng sững sờ, hỏi người ở đầu dây: “Cô là ai? Tôi tìm Bùi Tú Quyên.”
Trợ lý đáp: “Xin chào bác, cháu là trợ lý của cô Bùi, bây giờ cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì bác có thể nhắn lại cho cháu.”
Mẹ Bùi tức giận hét lên: “Cô bảo nó nghe điện thoại!”
“ Xin lỗi bác, bây giờ cô Bùi không tiện nghe điện thoại.”
“Sao nó lại không nghe máy được, làm việc thì vẫn phải có lúc nghỉ ngơi chứ? Cô bảo nó tới nghe điện thoại cho tôi, tôi là mẹ nó“.
“Xin lỗi bác, dù bác là mẹ cháu, cháu cũng không có cách nào.”
“...”
Mẹ Bùi còn chưa kịp phản ứng, trợ lý lại nói: “Nếu bác không muốn nhắn lại, vậy cháu cúp máy trước, chào bác.”
Ngay sau đó, phía đầu dây vang lên một tiếng “cạch”, cuộc nói chuyện kết thúc.
Mẹ Bùi: “...”
Sau đó bà gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, trợ lý của Bùi Anh vẫn đáp lại bằng lý do như trước.
Sau khi Bùi Anh đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Thắng, cô hỏi trợ lý đang chờ ở bên ngoài: “Người nhà của tôi gọi điện cho tôi à?”
Trợ lý gật đầu, trả điện thoại di động lại cho cô: “Em trai cô gọi một cuộc, còn mẹ cô gọi tới ba lần.”
Bùi Anh nhìn danh sách cuộc gọi một lúc, sau đó mới nói với trợ lý: “Cám ơn cô, làm phiền cô rồi.”
“Không có gì đâu, đây là việc mà trợ lý như tôi phải làm.”
Bùi Anh khẽ cười nói với cô: “Chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền hơn sẽ tăng lương cho cô.”
“Cám ơn cô Bùi.” Trợ lý theo cô vào thang máy, cô hỏi tiếp, “Lịch trình tiếp theo là đi đâu?”
“Kí xong hợp đồng quảng cáo thì ngày mai sẽ bắt đầu quay luôn, chắc tổng giám đốc Trần sẽ gửi lịch trình cụ thể vào mail cho cô.”
Trợ lý bày tỏ mình đã hiểu, sau đó lại hỏi: “Vậy bây giờ tôi đưa cô về nhà à?”
“Không.” Bùi Anh suy nghĩ một lúc, cô nói, “Cô đưa tôi đến cửa hàng của Nhậm San San đi, lâu rồi chưa qua chỗ cô ấy.” Cứ để Bùi Tu Nhiên ở biệt thự một mình, từ từ làm bài tập.
Trên đường trợ lý lái xe đưa cô tới cửa hàng của Nhậm San San, mẹ Bùi lại gọi điện thoại thêm lần nữa. Bùi Anh nhìn tên người gọi đến, tự mình nghe máy: “Mẹ ạ, có chuyện gì sao ạ?”
“Cô còn biết tôi là mẹ của cô sao? Tôi tưởng cả đời này cô cũng không thèm nghe điện thoại của tôi nữa cơ đấy.”
Giọng nói của mẹ cô khá tức giận, nhưng Bùi Anh vẫn không thèm để ý, cô đáp lại như bình thường: “Con vừa mới kết thúc công việc, đang chuẩn bị gọi lại cho mẹ. Mẹ tìm con là có chuyện gì gấp sao?”
“Mẹ nghe em trai con nói con nhốt nó ở nhà?”
“Con để em ở nhà làm bài tập thôi mà, làm xong bài thì có thể ra ngoài chơi rồi“.
“Nó vừa mới nghỉ hè, con không để cho nó nghỉ ngơi một chút sao? Nó tới thành phố A tìm con chơi, không phải đến để làm bài thi.”
Bùi Anh trả lời: “Con đang bận quá, không có thời gian để đi với nó cả ngày“.
“Công việc để khi khác không được à? Em trai con quan trọng hay công việc quan trọng hơn?”
Bùi Anh bật cười rồi hỏi lại: “Nếu con không làm việc thì ai sẽ cho em trai tiền sinh hoạt phí ạ?”
Mẹ Bùi nghẹn họng một lúc, bà nói: “Không phải còn có Tống Nam Xuyên sao?”
“Bùi Tu Nhiên là con trai của mẹ, có phải là con trai của anh ấy đâu, tại sao người ta lại phải nuôi con trai cho mẹ chứ?”
“Sau khi hai đứa kết hôn Tu Nhiên cũng là em vợ cậu ta...”
“Em vợ giống như con trai hả mẹ?” Bùi Anh không đợi mẹ mình trả lời đã nói tiếp, “Hơn nữa con bảo Bùi Tu Nhiên làm bài thi cũng là vì tốt cho nó, có phải mẹ không biết thành tích học tập của nó đâu, cứ thế này con cũng không biết nó có thể tốt nghiệp được không nữa là.”
Mẹ Bùi còn muốn nói thêm nữa, Bùi Anh đã nói trước: “Đạo diễn gọi con rồi, cứ như vậy đã, con cúp máy đây.” Cô nói xong thì cúp điện thoại luôn, sau đó lại đưa cho trợ lý.
Quả nhiên Mẹ Bùi lại gọi điện thoại tới, nghe thấy người nhận là trợ lý thì không nói gì mà dập máy thẳng luôn.
Bà gọi điện thoại cho Bùi Tu Nhiên, hỏi bây giờ cậu ấy như thế nào, Bùi Tu Nhiên đang than vãn với mẹ được một lúc thì điện thoại lại hết pin, tắt máy. Bùi Tu Nhiên tìm sạc điện thoại, cắm sạc vào nhưng chẳng thấy hiện gì. Vệ sĩ đi theo sau mặt không đổi sắc nói: “Cậu Bùi, điện lưới cả biệt thự đã bị cắt rồi.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Phải làm tới mức tuyệt tình thế này sao?
Cậu tức giận lên phòng thu dọn đồ, muốn đi về nhà luôn, không ngờ xuống lầu dưới lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Cậu Bùi, cậu muốn đi đâu?”
Bùi Tu Nhiên tức giận nói: “Tôi phải về nhà! Tiểu gia không ở đây nữa!”
Vệ sĩ nói: “Anh Tống đã nói, cậu phải làm xong bài thi mới có thể rời đi.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Cậu ta nhìn hai người vệ sĩ trước mặt một lúc, như con hổ giấy hất cằm hỏi: “Nếu tôi nhất định muốn đi ra ngoài thì sao?”
Vệ sĩ nói: “Chúng tôi không để cậu rời đi.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Cậu bỏ túi xách của mình xuống, đi thật nhanh về phòng khách, mấy phút sau đã làm hết bài thi của mình.
“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Cậu bỏ bút xuống đi ra cửa, không ngờ vẫn bị hai vệ sĩ ngăn lại.
“Xin cậu chờ một lát, chúng tôi phải kiểm tra cái đã.”
Bùi Tu Nhiên: “...”
Hai người vệ sĩ, một người ngăn cậu, một người khác cầm đáp án dò xem, sau dó nghiêng đầu nói với cậu: “Xin lỗi cậu Bùi, bài thi của cậu làm sai quá nhiều, chúng tôi không chấp nhận bài này là hoàn thành bài thi. Tôi nói thẳng, dù tôi làm bừa cũng đúng nhiều hơn bài cậu đó.”
“... ...” Không phải chỉ cần làm xong là được rồi sao? Còn phải làm chính xác nữa à??
“Mời cậu làm lại.” Vệ sĩ đưa bài thi và bút đưa cho cậu ta.
Bùi Tu Nhiên: “...”
Lúc cậu đang liều chết vật lộn với bài thi tiếng Anh, Bùi Anh đang ngồi trong cửa hàng của Nhậm San San vừa ăn quà vặt vừa nói chuyện.
Nhậm San San nhìn Bùi Anh trước mặt, cười có phần thô bỉ: “Dạo này nhìn sắc mặt cô tốt hơn trước nhiều ghê, mặt mũi hồng hào, da dẻ mịn màng.”
“...” Bùi Anh liếc lại cô ấy, “Sao nhìn cô giống tên biến thái theo dõi tôi vậy chứ?”
“Tôi nói thật mà.” Nhậm San San nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ, “Nhìn là biết được tổng giám đốc Tống tưới tắm đều đều phải không?”
Bùi Anh: “...”
Xem ra dù sao một thời gian dài không gặp, Nhậm San San vẫn đen tối như xưa.
Cô ho khan một tiếng, nói lảng sang việc khác: “Đúng rồi, người mẫu mới tới thế nào?”
“Cũng được, nhưng mà phải trả tiền, đúng là phiền phức.”
“...” Không trả tiền mới là kì lạ đó, Bùi Anh oán thầm. Cô uống một ngụm trà sữa rồi nói với Nhậm San San: “Hôm nay nghe giám đốc Trần nói Mùa yêu thương đã trả catse rồi, chờ tôi nhận tiền sẽ mời cô đi ăn.”
“Được.” Mấy chuyện ăn chùa uống chùa kiều này Nhậm San San thích nhất, “Đến lúc đó cô nhớ bảo tổng giám đốc Tống nhà cô hẹn cả mấy người bạn giám đốc đi cùng đi, nhớ là phải độc thân, giới tính nam.”
Bùi Anh không nhịn được liếc mắt nhìn sang: “Cô vẫn còn ý định này nữa hả?”
“Đương nhiên rồi, có phải ai cũng ngủ được với giám đốc đâu.”
Bùi Anh: “...”
Nhậm San San tưởng tượng một lúc, sau đó cô lại hỏi Bùi Anh: “Cô nói em trai mới tới chơi mà, không ở cùng với nó hả?”
“Ừ, nó hả, bây giờ chắc đang làm bài thi ở nhà.” Bùi Anh đang nói thì chuông điện thoại di động lại vang lên, nghe giai điệu quen thuộc này, Nhậm San San lại có phần hoài niệm.
“Là Tống Nam Xuyên.” Bùi Anh vừa nói vừa nghe đứng lên nghe điện thoại, “Xuyên Xuyên à, có chuyện gì hả anh?”
Tống Nam Xuyên nói: “Vừa rồi vệ sĩ gọi điện cho anh, nói Bùi Tu Nhiên làm xong bài thi tiếng Anh cấp bốn, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ đi rồi.”
“Bỏ đi? Nó quay về nhà ạ?”
“ Ừ, cậu ta nói vậy với vệ sĩ.” Tống Nam Xuyên nói tới đây thì có hơi tiếc nuối, “Nếu biết thằng bé nhát chết như vậy thì anh đã không trả lại vé máy bay.”
“... Thôi mà, em đoán nó sẽ đi thôi, lần này anh vui vẻ chưa.”
Tống Nam Xuyên cười cười: “Đúng thế, cho nên tối nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc lớn chúc mừng nhé.”
“... Vâng“. Nếu em trai mà biết được, chắc chắn nó sẽ khóc mất thôi.
Mặc dù Bùi Tu Nhiên rời đi, nhưng Bùi Anh lại nhận hợp đồng quảng cáo, cho nên chuyến du lịch vẫn bị hoãn như kế hoạch lúc đầu. Quay quảng cáo cực kì thuận lợi, Bùi Anh ăn cơm thịt bò xốt tiêu đen vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc nhất là cô còn được ăn cơm thịt bò xốt tiêu đen miễn phí suốt cả đời.
Thế là nửa đời sau cũng không lo bị chết đói nữa rồi.
Sau khi quay quảng cáo xong thì cũng đến cuối tháng bảy, dưới cặp mắt theo dõi của hàng vạn người, bộ phim Diễn viên tổ chức buổi họp báo.
Hôm đó Bùi Anh cũng không có việc gì, cô ngồi trước tivi chờ xem truyền hình trực tiếp từ rất sớm.
Buổi họp báo bộ phim Diễn viên chỉ có Mạc Trăn, đạo diễn, người phụ trách của Hoàn Vũ và tác giả - Thầy Hạnh Tâm tham gia, về phía đoàn làm phim, ngoài nam chính Mạc Trăn thì họ không công bố thêm những diễn viên nào khác, bởi vậy quần chúng càng chú ý nhiều hơn.
Nhưng mà dù chỉ có một mình Mạc Trăn cũng đủ để chống hết cả bộ phim này rồi.
Từ lúc anh ấy xuất hiện trên sân khấu, khán giả phía dưới vẫy đèn flash không ngừng nghỉ, ngay cả phóng viên cũng có không ít người là fan hâm mộ của anh.
Nhưng mà lúc nhìn thấy thầy Hạnh Tâm bước ra trước sân khấu, cảnh tượng điên cuồng này dừng lại mất hai giây, sau đó phóng viên trong buổi họp báo lại ồn ào náo nhiệt, không ngừng chụp hình người ấy.
Bên ngoài màn hình, Bùi Anh cũng sửng sốt ngây người, cô nhìn người đàn ông ngồi sau tấm bảng tên “Tác giả thầy Hạnh Tâm” , đến cặp mắt đều quên chớp mất.
— Trời ơi không ngờ thầy Hạnh Tâm lại đẹp trai thế này! ! ! Đăng bởi: admin
/63
|