“Xin lỗi anh, vì họ hỏi bất ngờ với không cho tôi đường thoát thân nên tôi đành phải nói với họ như vậy thôi” Dạ Nguyệt cúi thấp đầu, cứ như đứa trẻ đang nhận lỗi với ông bố nào đó. ( =)) )
Lăng Chi Hiên trầm mặc, dĩ nhiên không phải về việc cái gia thế giả kia mà về việc hôm qua vừa bị nói giống “bố” thì hôm nay lại chuyển qua làm “anh họ” của cô. Đối với anh bây giờ có thân thế giả như thế nào không quan trọng, mà nếu cô bịa ra như vậy thì lại càng có lợi đối với anh, những người kia sẽ càng không biết là anh còn sống. Vấn đề ở đây là anh lại cảm thấy khó chịu khi bị gán cho cái danh phận “anh họ” của cô. Hừ mấy cô “chị họ” với mấy bác hàng xóm “thân thiện” cứ đợi đó, xem anh đối phó với họ thế nào, dám bắt anh nhận lãnh cái danh phận “anh họ” của người nào đó. Thật là Lăng Chi Hiên càng nghĩ càng thấy tức.
Bên này Dạ Nguyệt vừa ôm Tuyết Lang vừa lộ vẻ mặt hối lỗi, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ không khí lạnh đi vài phần thì không khỏi hoảng hốt: “Anh ta không phải thật sự giận mình rồi chứ? Mà cũng phải, mình chưa nói với anh ta mà đã bịa chuyện như thế, anh ta còn đang bị mất trí nhớ nữa chứ. Càng nghĩ càng thấy bản thân thật đáng giận a” =.=!
Lăng Chi Hiên nhìn thấy ánh mắt tự trách của cô gái nhỏ bên kia, trong lòng không khỏi mềm mại hẳn: “Nếu là tôi trong trường hợp đó cũng sẽ làm vậy” ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt ẩn hiện ý cười.
Thấy Lăng Chi Hiên thật sự không có giận thì Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Dạ Nguyệt cười cười rồi vui vẻ vuốt lông Tuyết Lang. Chiều nay cô không cần phải nấu cơm vì Lăng Chi Hiên được cửa hàng trưởng cho bốn phần gà rán mang về.
Tiinh Toong!! Chuông cửa vang lên, Dạ Nguyệt chạy ra mở cửa thì thấy Lý Vân Nhi với Dương Hoàng Trí, còn có Tề Mạc Thông đang ở bên ngoài, trên tay còn mang rất nhiều đồ ăn.
“Dạ Nguyệt!” Lý Vân Nhi vui vẻ lôi lôi kéo kéo Dạ Nguyệt vào nhà. Dương Hoàng Trí và Tề Mạc Thông cũng đi theo.
Vào đến bên trong phòng khách bắt gặp Lăng Chi Hiên đang ngồi xem phim trinh thám, bên chân là Tuyết Lang đang gậm một cái cánh gà, dĩ nhiên mọi người đều nghĩ đây là một con Husky, bời vì bề ngoài của Tuyết Nhi rất giống loài Husky thuần chủng. Tề Mạc Thông ngạc nhiên, lần trước anh đến đây đâu có gặp người này, cũng nghe Lý Vân Nhi nói là Dạ Nguyệt không có anh chị em ruột gì. Chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy? Tề Mạc Thông ánh mắt đánh giá nhìn Lăng Chi Hiên, trên người anh ta tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và lãnh quyết dù cho hình như anh ta đang che giấu nó, nhưng có thể do nó đã ăn sâu vào trong máu nên khó có thể mà che giấu hết hoàn toàn. Người đàn ông này không tầm thường, Tề Mạc Thông vừa nghi hoặc vừa khó chịu.
Nghĩ kĩ thì Dạ Nguyệt ở tuổi này sống chung với bạn trai là việc bình thường. Tề Mạc Thông càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng. Thật ra anh mới nhận ra cảm xúc trong lòng mình từ chuyến đi nghiên cứu đợt trước, khi phát hiện cô ấy bị mất tích thì anh cứ rối cả lên, nhưng lúc biết cô ấy đã bình an anh lại trốn tránh không dám vào bệnh viện thăm. Thời buổi bây giờ việc yêu một người con gái lớn tuổi hơn mình là điều rất bình thường, nhưng gia đình anh lại khác, là một gia đình luôn tuôn thủ nghiêm ngặt những truyền thống cổ xưa.
“Chào anh Chi Hiên!” Dương Hoàng Trí gật đầu chào Lăng Chi Hiên.
“Chào anh” Tề Mạc Thông cũng gật đầu chào.
Lăng Chi Hiên chỉ gật nhẹ đầu như có như không rồi tiếp tục quay qua xem phim, đối với người khác anh luôn lạnh nhạt và lạnh nhạt như vậy. Nhưng thật ra anh đã cảm thấy có một cái gì đó khó chịu ở tên nhóc Tề Mạc Thông này, cái cách tên đó nhìn anh như đang nhìn một tình địch của mình. Đáy mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua một tia lạnh lẽo nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh nhạt như cũ và tất nhiên không ai nhìn thấy được điều này. Nhưng Tề Mạc Thông từ lúc bước vào đã luôn cảm thấy bị một áp bức vô hình đè ép, giờ thì càng rõ rệt.
Còn bên này, Lý Vân Nhi đang cười vui vẻ xem kịch vui, không khỏi hứng thú muốn xem tiếp mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Dương Hoàng Trí lộ vẻ cưng chiều nhìn Lý Vân Nhi nhưng cũng rất nhanh quay qua nói với Tề Mạc Thông.
“À Mạc Thông, quên nói với cậu là hiện tại anh họ của Dạ Nguyệt đang ở cùng với cô ấy” Dương Hoàng Trí giới thiệu. Lúc sáng Dạ Nguyệt có nói với anh và Lý Vân Nhi để tránh mọi chuyện rắc rối nên cô ấy đã nói với mọi người Lăng Chi Hiên là anh họ của mình, với lại anh không muốn cho bạn của mình hiểu lầm mà từ bỏ tình cảm trong lòng cậu ấy. Dù sao Tề Mạc Thông tính ra cũng là người bạn quan trọng của anh, mà Dạ Nguyệt với Lăng Chi Hiên thật sự cũng không phải là cái quan hệ kia.
Lý Vân Nhi buồn chán vì kịch vui đã kết thúc nhưng cô không biết rằng sau này sẽ có nhiều kịch vui hơn để cô xem, chuyện này sẽ được nói sau. ( =)) )
Dạ Nguyệt đem chén dĩa từ trong phòng bếp đi ra, rồi cùng Lý Vân Nhi lần lượt chuyển đồ ăn từ trong hộp sang dĩa. Sau đó, mọi người cùng nhau mở một bữa tiệc nhỏ.
“Dạ Nguyệt, chị họ của Hoàng Trí tổ chức một bữa party hóa trang ở biệt thự trên núi của chị ấy. Chị ấy mời mọi người tới dự, tiện thể chị ấy giới thiệu với mọi người vị hôn phu của chị ấy luôn” Lý Vân Nhi quay qua nói với Dạ Nguyệt.
“Đúng vậy” Dương Hoàng Trí gật đầu “Party trong 3 ngày 3 đêm, chúng ta sẽ đi vào trưa mai”
“Hả? Nhưng sáng mai chúng ta còn phải báo cáo nữa đó” Dạ Nguyệt ngạc nhiên.
“Bọn em tính hết rồi, báo cáo xong chúng ta sẽ về nhà lấy vali rồi tập trung ở cổng trường, Hoàng Trí sẽ chở bọn mình tới đó luôn” Lý Vân Nhi cười vui vẻ “Với lại sau khi báo cáo chúng ta sẽ được nghỉ 5 ngày mới có lịch học tiếp”
“Uhm nếu vậy thì cũng được” Dạ Nguyệt nghĩ chút chút rồi gật đầu cười cười.
Bên này nhìn thấy Tề Mạc Thông lộ vẻ vui mừng khi nghe Dạ Nguyệt đồng ý, đáy mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua một tia lạnh lẽo. (Cái này có tính là dám động thủ trên đầu thái tuế không đây =)) )
“À anh Chi Hiên có thể xin nghỉ việc 4 ngày được không?” Lý Vân Nhi quay qua hỏi.
“Được” Lăng Chi Hiên chỉ chờ câu hỏi này thôi, anh làm sao có thể để con mèo nhỏ một mình vào hang cọp được. Về chuyện cửa hàng chỉ là che mắt người khác, thật ra cái cửa hàng đó Dương Lãnh Thiên đã mua lại và hiện tại chủ cửa hàng đó chính là anh ta.
“Hả? Thật sự là không sao chứ, ngộ nhỡ….” Dạ Nguyệt lo lắng nói, cô nghĩ anh đi làm chỉ mới có một ngày mà đã xin nghỉ phép rồi.
“Uhm không sao, ông chủ rất là tốt bụng, tôi sẽ làm bù thêm giờ sau khi về” Lăng Chi Hiên hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt nhàn nhạt nhu tình nhìn Dạ Nguyệt. Tên đó mà không cho anh nghỉ thì thật sự là lớn gan rồi.
Ở một nơi nào đó Dương Lãnh Thiên đột nhiên cảm thấy lạnh gáy “Chậc sát khí mạnh thế này chỉ có thể là tên đó…..lạy hồn, mình có làm điều gì chọc giận thái tuế sao?” vừa nói vừa đổ mồ hôi lo lắng.
Dù Dạ Nguyệt không phát hiện có điều gì khác lạ nhưng Tề Mạc Thông luôn quan sát Lăng Chi Hiên thì lại thấy rõ ràng. Thái độ của anh ta dành cho Dạ Nguyệt và người khác rất khác nhau, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt như nhìn….. Không thể nào, hai người họ là anh em họ, không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được. Tề Mạc Thông chấn chỉnh lại tâm trạng.
Còn Dương Hoàng Trí cũng đang có suy nghĩ riêng trong lòng, lần party này anh sẽ chính thức ngỏ lời với Vân Nhi của anh, phải chuẩn bị cho thật hoàn hảo mới được.
Và thế là tối hôm đó mọi người đều mang theo một tâm trạng riêng mà chìm vào giấc ngủ. Chắc chỉ có Dạ Nguyệt và Tuyết Lang là không suy nghĩ gì mà ngủ ngon đến sáng hôm sau. (Dạ Nguyệt: ai nói vậy? tui cũng lo cho chuyện báo cáo hôm sau lắm chứ bộ *gào thét* …… *tác giả chuồn lẹ* )
********** Ò Ó O Lằn ranh giới…đầy khinh bỉ oOo
Trưa hôm sau, mọi người lên đường đến khu biệt thự nhà họ Hoàng trên chiếc Audi của Hoàng Trí. Khu biệt thự này nằm ở ngoại ô thành phố, được xây dựng trên núi nhưng có thể nhìn thấy biển, và chỉ cách 20p đồng hồ lái xe ra bãi biển. Bên cạnh khu biệt thự cũng là những khu biệt thự của các nhà tài phiệt khác.
Chị họ của Hoàng Trí kết giao với con trai của Hàn gia Hàn Tử Minh, tập đoàn họ Hàn cũng lớn mạnh như tập đoàn họ Dương của bọn họ nhưng nếu so với họ Lăng cùng với ba gia tộc khác thì cũng chỉ là một con tép trên cả dĩa thức ăn lớn. Sở dĩ bọn họ kết hôn với nhau dĩ nhiên là vì môn đăng hộ đối đồng thời có thể kết hợp với nhau để lớn mạnh hơn. Nhưng tổng kết lại bọn họ là bên bạch đạo, luôn không muốn dính dáng gì đến hắc đạo. Người bạch đạo và hắc đạo luôn phân rõ ranh giới nước sông không phạm nước giếng, chỉ duy có bốn gia tộc lớn là nằm ở giữa – cả hắc bạch lưỡng đạo đều phải kính sợ. Bốn gia tộc này có thế lực trên khắp thế giới, cả hắc bạch lưỡng đạo cùng những nhà chính trị gia trên khắp thế giới cũng phải kính nể họ.
Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang dựa vào cửa kính xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, tâm trạng cực kì thoải mái. Lăng Chi Hiên ngồi kế bên vẫn lạnh nhạt và ít nói như cũ, nhưng lâu lâu lại nhìn qua Dạ Nguyệt mà cong khóe môi lên. Dĩ nhiên người ngồi kế bên nữa là Tề Mạc Thông, tuy muốn ngồi kế Dạ Nguyệt nhưng lúc lên xe thì Lăng Chi Hiên đã lên trước ngồi vào giữa.
Tuy nói là ngoại ô thành phố nhưng cũng mất 2 tiếng đồng hồ lái xe, Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ đã ngủ không biết trời trăng gì. Dương Hoàng Trí cưng chiều ngắm Lý Vân Nhi qua kính chiếu hậu.
Còn ở phía sau Dạ Nguyệt cũng không hơn gì, chớp mắt đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng để Dạ Nguyệt tựa vào vai mình ngủ cho thoải mái, trong đáy mắt ẩn hiện ý cười. Ngồi kế bên Tề Mạc Thông vô cùng cảm thấy khó chịu, dù cho trong lòng anh cứ tự nói họ chỉ là anh em họ.
Lăng Chi Hiên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt khó coi của Tề Mạc Thông, anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Gia tộc họ Tề anh không phải không biết, đó là một gia tộc cổ hũ luôn cố chấp về những truyền thống xưa. Thứ nhất là phải môn đăng hộ đối, thứ hai bắt buộc nữ phải nhỏ tuổi hơn nam - nam lúc nào cũng phải trên cơ nắm quyền, thứ ba phải tài đức vẹn toàn, thứ tư phải là mỹ nhân sắc nước hương trời vì họ cần duy trì gen hoàn hảo của gia tộc mình, và cuối cùng là phải luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng tất cả những người trong gia tộc bọn họ. Nhìn sơ qua ngoại trừ yếu tố thứ ba thì những cái còn lại Dạ Nguyệt chắc chắn không thể đáp ứng đủ tiêu chuẩn của gia tộc họ.
Đối với anh mà nói những cái yêu cầu đó thật sự là rất biến thái, anh làm sao có thể giao Dạ Nguyệt cho một gia tộc biến thái như vậy được. Anh không biết cảm xúc của bản thân dành cho Dạ Nguyệt hiện tại là đến đâu nhưng ít nhất cô cũng cứu anh một mạng, anh hy vọng cô nhất định phải có được một hạnh phúc trọn vẹn.
Hai giờ sau, mọi người dừng xe trước cổng lớn bằng đá, xung quanh là cây cối um tùm, chỉ có một con đường dẫn lên biệt thự. Ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển của Anh, màu xám tro lạnh lẽo nổi bật lên giữa màu xanh tươi mát của khu rừng, thoạt nhìn rất cổ kính mang theo âm u lạnh lẽo. Party hóa trang lần này là theo phong cách cổ điển, cho nên chúng ta sắp chứng kiến một party của nước Anh xa xưa.
Bất giác Dạ Nguyệt ôm chặt lấy Tuyết Lang, mặt tái đi vài phần. Trước giờ, cô sợ nhất chính là cái đó cái đó……..những linh hồn =.=!!! Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ cũng không khỏi rùng mình, cô cũng rất sợ những cái kia a.
“Dạ Nguyệt à, em với chị ở chung một phòng ha” Lý Vân Nhi quay xuống nói với Dạ Nguyệt.
“Uhm uhm” Dạ Nguyệt ra sức gật đầu lia lịa, cứ như sợ Vân Nhi không thấy hành động này vậy.
Lăng Chi Hiên lại bất giác cong khóe môi lên nghĩ “Hóa ra người nào đó lại nhát gan như vậy” Anh lại được biết đến một vẻ mặt thú vị khác của cô gái nhỏ này.
Dương Hoàng Trí thì ảo não “Phải chi người được nghe nói câu đó là mình a”
Còn Tề Mạc Thông thì cảm thấy lo lắng, là bạn cùng lớp với hai người nên anh biết rõ Dạ Nguyệt nhạy cảm với những chuyện tâm linh như thế nào.
Cánh cửa lớn mở ra, Dương Hoàng Trí nhanh chóng lái xe vào phía cửa chính của khu biệt thự. Sở dĩ nói là khu biệt thự vì không chỉ có một ngôi biệt thự kia mà ở phía sau là hai ngôi biệt thự khác cũng nằm trong khu đất này, có điều những ngôi biệt thự này không lớn bằng ngôi biệt thự chính kia. Khu biệt thự này vốn dĩ được xem là một khu nhà truyền thống, dành cho gia tộc họ Dương trong những cuộc họp mặt gia tộc quan trọng hay là những buổi tiệc đặc biệt. Buổi party này do Dương Hoàng Trí cùng chị họ đứng ra tổ chức.
Sau khi xe dừng lại, Lăng Chi Hiên với tay mở cửa xe cho Dạ Nguyệt. Mọi người vừa xuống xe thì có một người đàn ông mặc trang phục comle đen trạc 50 mấy tuổi từ phía bên hông biệt thự đi ra. Ông ta nhìn thấy Dương Hoàng Trí thì cúi người xuống chào.
“Mừng cậu chủ về”
“Chào ông quản gia” Dương Hoàng Trí cười rồi đưa chìa khóa xe cho quản gia để ông ấy chạy xe vào gara.
Rồi Dương Hoàng Trí cùng mọi người đi vào cửa chính biệt thự. Cửa lớn biệt thự mở ra, một cô gái với một vẻ đẹp thuần khiết vui vẻ bước ra. Đây không phải ai khác chính là chị họ của Dương Hoàng Trí – Dương Ngọc Linh. Cô ấy trang điểm rất nhạt nhưng lại nổi bật lên vẻ đẹp thanh thuần của bản thân, trên người diện một cái đầm trắng đơn giản nhưng lại càng tôn lên đường cong linh động của cơ thể, nước da trắng hồng rạng rỡ. Dương Ngọc Linh vui mừng ôm Dương Hoàng Trí
“Lâu lắm rồi chị em mình mới gặp nhau” Dương Ngọc Linh cười thật dịu dàng. Dương Hoàng Trí cũng cười vui vẻ.
“Giới thiệu với mọi người đây là chị họ của mình – Dương Ngọc Linh” Dương Hoàng Trí quay qua vui vẻ giới thiệu. “Còn đây là các bạn học của em”
Mọi người lại rối rít giới thiệu về bản thân, riêng Lăng Chi Hiên chỉ gật nhẹ đầu như có như không nên Dạ Nguyệt đành phải lên tiếng thay anh. Sau tất cả Dạ Nguyệt rút ra được một điều, con người này ở trước mặt người khác cho dù có dùng dao chĩa trước mặt anh thì anh cũng hờ hững xem như không khí mà không buồn mở miệng.
“Ngọc Linh” một tiếng nói từ phía trong vang ra, đồng thời đi theo đó là một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn khá chững chạc bước ra. Anh ta không có vẻ ngoài soái ca đáng đánh đòn như Lăng Chi Hiên, cũng không anh tuấn như Dương Hoàng Trí và Tề Mạc Thông, nhưng ở anh ta lại toát lên một cổ khí chất cao quý cao ngạo. (Về điểm này dĩ nhiên cũng không thể so với anh Chi Hiên nhà ta, chỉ là anh đang cố che giấu mà thôi :3 )
“Tử Minh” Dương Ngọc Linh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hàn Tử Minh và mọi người lại bắt đầu một màn giới thiệu nhàm chán, theo như suy nghĩ của Lăng Chi Hiên a. ( =)) )
Ánh mắt của Lăng Chi Hiên lạnh nhạt như có như không lướt qua Hàn Tử Minh rồi rất nhanh liền thu về, dĩ nhiên không ai phát hiện ra điều này. Lăng Chi Hiên cũng biết người đàn ông Hàn Tử Minh này từ trước, anh ta là con thứ hai của Hàn gia. Hiện nay tổng giám đốc điều hành tập đoàn Hàn thị chính là anh cả của Hàn Tử Minh – Hàn Tử Ngộ, con người đó vô cùng khiêm nhường và xử lý mọi việc vô cùng cẩn trọng.
Mấy năm gần đây Hàn thị không ngừng phát triển hơn trước và ngày càng lớn mạnh. Mặc dù ở Hàn gia Hàn Tử Minh cũng làm giám đốc nhưng quyền hành đều nằm trong tay ba anh ta và Hàn Tử Ngộ, anh ta thật sự không nổi bật và ít khi nào có tiếng nói trong gia tộc, nhưng điều khiến Lăng Chi Hiên không thể bỏ qua anh ta chính là cách làm việc của anh ta vô cùng quyết tuyệt và âm hiểm. Ấn tượng của Lăng Chi Hiên chính là con người này không hề đơn giản như cách anh ta thể hiện ra bên ngoài, và trước đây anh đã từng đoán Hàn gia sẽ có một cuộc thay đổi vô cùng lớn trong tương lai.
Hôm nay gặp lại Hàn Tử Minh anh càng khẳng định ngày đó không còn xa nữa. Bởi vì anh ta đã không còn che giấu ngạo khí và cao ngạo của bản thân mình.
Đồng lúc đó, Hàn Tử Minh ánh mắt vừa nhìn về phía Lăng Chi Hiên. Đứng ở trong mọi người thì anh ta cao nhất nên dễ nhìn thấy nhất, nhưng điều khiến Hàn Tử Minh chú ý chính là vừa rồi anh vừa cảm nhận được một luồng khí lạnh bức người bắn về phía này và nếu anh không nhầm thì nó phát ra từ hướng đó. Dù cho người đàn ông đang đứng nghiêm chỉnh tại đó, tay nhẹ nhàng đặt lên hai vai của người con gái kia, ánh mắt cũng như có như không đang nhìn cô gái đó hoàn toàn không có hé nữa mắt nhìn về phía anh, nhưng anh dám khẳng định cái khí lạnh bức người đó là từ hắn. Mày nhíu lại, Hàn Tử Minh nghi ngờ trong lòng và cố lục lại trong trí nhớ. Người đàn ông này là ai? Với cái khí thế bức người như vậy thì đúng ra không thể nào là một nhân vật tầm thường được, nhưng anh cũng chưa từng nghe hay thấy qua danh tính của người đàn ông này. “Xem ra phải cảnh giác với hắn ta, không thể để hắn ta phá hỏng chuyện lần này được” Hàn Từ Minh đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan suy nghĩ trong lòng.
Và tất nhiên là không thể nào qua mắt được Lăng Chi Hiên, xem ra chuyện lần này không đơn giản. Lăng Chi Hiên cũng có tính toán trong lòng.
Còn về Dạ Nguyệt, cô có ấn tượng rất tốt với Dương Ngọc Linh. Cô cảm thấy người con gái này vừa xinh đẹp lại vừa hiền hoà tĩnh lặng. Tất cả những cử chỉ và cảm xúc đều là thật sự đơn thuần và thánh thiện, chứ không phải giả dối hay cao ngạo như những người cô từng tiếp xúc qua trong trường, dĩ nhiên Lý Vân Nhi cũng giống vậy nên hai người mới thân với nhau được. Còn về người đàn ông là vị hôn phu của Dương Ngọc Linh, Dạ Nguyệt không để ý nhiều nhưng ấn tượng ban đầu của Dạ Nguyệt là người này không thể đụng vào, anh ta là một người nguy hiểm. Theo suy nghĩ của Dạ Nguyệt nguy hiểm ở đây chính là cảm giác bức bách không an toàn.
Lăng Chi Hiên trầm mặc, dĩ nhiên không phải về việc cái gia thế giả kia mà về việc hôm qua vừa bị nói giống “bố” thì hôm nay lại chuyển qua làm “anh họ” của cô. Đối với anh bây giờ có thân thế giả như thế nào không quan trọng, mà nếu cô bịa ra như vậy thì lại càng có lợi đối với anh, những người kia sẽ càng không biết là anh còn sống. Vấn đề ở đây là anh lại cảm thấy khó chịu khi bị gán cho cái danh phận “anh họ” của cô. Hừ mấy cô “chị họ” với mấy bác hàng xóm “thân thiện” cứ đợi đó, xem anh đối phó với họ thế nào, dám bắt anh nhận lãnh cái danh phận “anh họ” của người nào đó. Thật là Lăng Chi Hiên càng nghĩ càng thấy tức.
Bên này Dạ Nguyệt vừa ôm Tuyết Lang vừa lộ vẻ mặt hối lỗi, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ không khí lạnh đi vài phần thì không khỏi hoảng hốt: “Anh ta không phải thật sự giận mình rồi chứ? Mà cũng phải, mình chưa nói với anh ta mà đã bịa chuyện như thế, anh ta còn đang bị mất trí nhớ nữa chứ. Càng nghĩ càng thấy bản thân thật đáng giận a” =.=!
Lăng Chi Hiên nhìn thấy ánh mắt tự trách của cô gái nhỏ bên kia, trong lòng không khỏi mềm mại hẳn: “Nếu là tôi trong trường hợp đó cũng sẽ làm vậy” ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt ẩn hiện ý cười.
Thấy Lăng Chi Hiên thật sự không có giận thì Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Dạ Nguyệt cười cười rồi vui vẻ vuốt lông Tuyết Lang. Chiều nay cô không cần phải nấu cơm vì Lăng Chi Hiên được cửa hàng trưởng cho bốn phần gà rán mang về.
Tiinh Toong!! Chuông cửa vang lên, Dạ Nguyệt chạy ra mở cửa thì thấy Lý Vân Nhi với Dương Hoàng Trí, còn có Tề Mạc Thông đang ở bên ngoài, trên tay còn mang rất nhiều đồ ăn.
“Dạ Nguyệt!” Lý Vân Nhi vui vẻ lôi lôi kéo kéo Dạ Nguyệt vào nhà. Dương Hoàng Trí và Tề Mạc Thông cũng đi theo.
Vào đến bên trong phòng khách bắt gặp Lăng Chi Hiên đang ngồi xem phim trinh thám, bên chân là Tuyết Lang đang gậm một cái cánh gà, dĩ nhiên mọi người đều nghĩ đây là một con Husky, bời vì bề ngoài của Tuyết Nhi rất giống loài Husky thuần chủng. Tề Mạc Thông ngạc nhiên, lần trước anh đến đây đâu có gặp người này, cũng nghe Lý Vân Nhi nói là Dạ Nguyệt không có anh chị em ruột gì. Chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy? Tề Mạc Thông ánh mắt đánh giá nhìn Lăng Chi Hiên, trên người anh ta tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và lãnh quyết dù cho hình như anh ta đang che giấu nó, nhưng có thể do nó đã ăn sâu vào trong máu nên khó có thể mà che giấu hết hoàn toàn. Người đàn ông này không tầm thường, Tề Mạc Thông vừa nghi hoặc vừa khó chịu.
Nghĩ kĩ thì Dạ Nguyệt ở tuổi này sống chung với bạn trai là việc bình thường. Tề Mạc Thông càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng. Thật ra anh mới nhận ra cảm xúc trong lòng mình từ chuyến đi nghiên cứu đợt trước, khi phát hiện cô ấy bị mất tích thì anh cứ rối cả lên, nhưng lúc biết cô ấy đã bình an anh lại trốn tránh không dám vào bệnh viện thăm. Thời buổi bây giờ việc yêu một người con gái lớn tuổi hơn mình là điều rất bình thường, nhưng gia đình anh lại khác, là một gia đình luôn tuôn thủ nghiêm ngặt những truyền thống cổ xưa.
“Chào anh Chi Hiên!” Dương Hoàng Trí gật đầu chào Lăng Chi Hiên.
“Chào anh” Tề Mạc Thông cũng gật đầu chào.
Lăng Chi Hiên chỉ gật nhẹ đầu như có như không rồi tiếp tục quay qua xem phim, đối với người khác anh luôn lạnh nhạt và lạnh nhạt như vậy. Nhưng thật ra anh đã cảm thấy có một cái gì đó khó chịu ở tên nhóc Tề Mạc Thông này, cái cách tên đó nhìn anh như đang nhìn một tình địch của mình. Đáy mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua một tia lạnh lẽo nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh nhạt như cũ và tất nhiên không ai nhìn thấy được điều này. Nhưng Tề Mạc Thông từ lúc bước vào đã luôn cảm thấy bị một áp bức vô hình đè ép, giờ thì càng rõ rệt.
Còn bên này, Lý Vân Nhi đang cười vui vẻ xem kịch vui, không khỏi hứng thú muốn xem tiếp mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Dương Hoàng Trí lộ vẻ cưng chiều nhìn Lý Vân Nhi nhưng cũng rất nhanh quay qua nói với Tề Mạc Thông.
“À Mạc Thông, quên nói với cậu là hiện tại anh họ của Dạ Nguyệt đang ở cùng với cô ấy” Dương Hoàng Trí giới thiệu. Lúc sáng Dạ Nguyệt có nói với anh và Lý Vân Nhi để tránh mọi chuyện rắc rối nên cô ấy đã nói với mọi người Lăng Chi Hiên là anh họ của mình, với lại anh không muốn cho bạn của mình hiểu lầm mà từ bỏ tình cảm trong lòng cậu ấy. Dù sao Tề Mạc Thông tính ra cũng là người bạn quan trọng của anh, mà Dạ Nguyệt với Lăng Chi Hiên thật sự cũng không phải là cái quan hệ kia.
Lý Vân Nhi buồn chán vì kịch vui đã kết thúc nhưng cô không biết rằng sau này sẽ có nhiều kịch vui hơn để cô xem, chuyện này sẽ được nói sau. ( =)) )
Dạ Nguyệt đem chén dĩa từ trong phòng bếp đi ra, rồi cùng Lý Vân Nhi lần lượt chuyển đồ ăn từ trong hộp sang dĩa. Sau đó, mọi người cùng nhau mở một bữa tiệc nhỏ.
“Dạ Nguyệt, chị họ của Hoàng Trí tổ chức một bữa party hóa trang ở biệt thự trên núi của chị ấy. Chị ấy mời mọi người tới dự, tiện thể chị ấy giới thiệu với mọi người vị hôn phu của chị ấy luôn” Lý Vân Nhi quay qua nói với Dạ Nguyệt.
“Đúng vậy” Dương Hoàng Trí gật đầu “Party trong 3 ngày 3 đêm, chúng ta sẽ đi vào trưa mai”
“Hả? Nhưng sáng mai chúng ta còn phải báo cáo nữa đó” Dạ Nguyệt ngạc nhiên.
“Bọn em tính hết rồi, báo cáo xong chúng ta sẽ về nhà lấy vali rồi tập trung ở cổng trường, Hoàng Trí sẽ chở bọn mình tới đó luôn” Lý Vân Nhi cười vui vẻ “Với lại sau khi báo cáo chúng ta sẽ được nghỉ 5 ngày mới có lịch học tiếp”
“Uhm nếu vậy thì cũng được” Dạ Nguyệt nghĩ chút chút rồi gật đầu cười cười.
Bên này nhìn thấy Tề Mạc Thông lộ vẻ vui mừng khi nghe Dạ Nguyệt đồng ý, đáy mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua một tia lạnh lẽo. (Cái này có tính là dám động thủ trên đầu thái tuế không đây =)) )
“À anh Chi Hiên có thể xin nghỉ việc 4 ngày được không?” Lý Vân Nhi quay qua hỏi.
“Được” Lăng Chi Hiên chỉ chờ câu hỏi này thôi, anh làm sao có thể để con mèo nhỏ một mình vào hang cọp được. Về chuyện cửa hàng chỉ là che mắt người khác, thật ra cái cửa hàng đó Dương Lãnh Thiên đã mua lại và hiện tại chủ cửa hàng đó chính là anh ta.
“Hả? Thật sự là không sao chứ, ngộ nhỡ….” Dạ Nguyệt lo lắng nói, cô nghĩ anh đi làm chỉ mới có một ngày mà đã xin nghỉ phép rồi.
“Uhm không sao, ông chủ rất là tốt bụng, tôi sẽ làm bù thêm giờ sau khi về” Lăng Chi Hiên hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt nhàn nhạt nhu tình nhìn Dạ Nguyệt. Tên đó mà không cho anh nghỉ thì thật sự là lớn gan rồi.
Ở một nơi nào đó Dương Lãnh Thiên đột nhiên cảm thấy lạnh gáy “Chậc sát khí mạnh thế này chỉ có thể là tên đó…..lạy hồn, mình có làm điều gì chọc giận thái tuế sao?” vừa nói vừa đổ mồ hôi lo lắng.
Dù Dạ Nguyệt không phát hiện có điều gì khác lạ nhưng Tề Mạc Thông luôn quan sát Lăng Chi Hiên thì lại thấy rõ ràng. Thái độ của anh ta dành cho Dạ Nguyệt và người khác rất khác nhau, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt như nhìn….. Không thể nào, hai người họ là anh em họ, không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được. Tề Mạc Thông chấn chỉnh lại tâm trạng.
Còn Dương Hoàng Trí cũng đang có suy nghĩ riêng trong lòng, lần party này anh sẽ chính thức ngỏ lời với Vân Nhi của anh, phải chuẩn bị cho thật hoàn hảo mới được.
Và thế là tối hôm đó mọi người đều mang theo một tâm trạng riêng mà chìm vào giấc ngủ. Chắc chỉ có Dạ Nguyệt và Tuyết Lang là không suy nghĩ gì mà ngủ ngon đến sáng hôm sau. (Dạ Nguyệt: ai nói vậy? tui cũng lo cho chuyện báo cáo hôm sau lắm chứ bộ *gào thét* …… *tác giả chuồn lẹ* )
********** Ò Ó O Lằn ranh giới…đầy khinh bỉ oOo
Trưa hôm sau, mọi người lên đường đến khu biệt thự nhà họ Hoàng trên chiếc Audi của Hoàng Trí. Khu biệt thự này nằm ở ngoại ô thành phố, được xây dựng trên núi nhưng có thể nhìn thấy biển, và chỉ cách 20p đồng hồ lái xe ra bãi biển. Bên cạnh khu biệt thự cũng là những khu biệt thự của các nhà tài phiệt khác.
Chị họ của Hoàng Trí kết giao với con trai của Hàn gia Hàn Tử Minh, tập đoàn họ Hàn cũng lớn mạnh như tập đoàn họ Dương của bọn họ nhưng nếu so với họ Lăng cùng với ba gia tộc khác thì cũng chỉ là một con tép trên cả dĩa thức ăn lớn. Sở dĩ bọn họ kết hôn với nhau dĩ nhiên là vì môn đăng hộ đối đồng thời có thể kết hợp với nhau để lớn mạnh hơn. Nhưng tổng kết lại bọn họ là bên bạch đạo, luôn không muốn dính dáng gì đến hắc đạo. Người bạch đạo và hắc đạo luôn phân rõ ranh giới nước sông không phạm nước giếng, chỉ duy có bốn gia tộc lớn là nằm ở giữa – cả hắc bạch lưỡng đạo đều phải kính sợ. Bốn gia tộc này có thế lực trên khắp thế giới, cả hắc bạch lưỡng đạo cùng những nhà chính trị gia trên khắp thế giới cũng phải kính nể họ.
Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang dựa vào cửa kính xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, tâm trạng cực kì thoải mái. Lăng Chi Hiên ngồi kế bên vẫn lạnh nhạt và ít nói như cũ, nhưng lâu lâu lại nhìn qua Dạ Nguyệt mà cong khóe môi lên. Dĩ nhiên người ngồi kế bên nữa là Tề Mạc Thông, tuy muốn ngồi kế Dạ Nguyệt nhưng lúc lên xe thì Lăng Chi Hiên đã lên trước ngồi vào giữa.
Tuy nói là ngoại ô thành phố nhưng cũng mất 2 tiếng đồng hồ lái xe, Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ đã ngủ không biết trời trăng gì. Dương Hoàng Trí cưng chiều ngắm Lý Vân Nhi qua kính chiếu hậu.
Còn ở phía sau Dạ Nguyệt cũng không hơn gì, chớp mắt đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng để Dạ Nguyệt tựa vào vai mình ngủ cho thoải mái, trong đáy mắt ẩn hiện ý cười. Ngồi kế bên Tề Mạc Thông vô cùng cảm thấy khó chịu, dù cho trong lòng anh cứ tự nói họ chỉ là anh em họ.
Lăng Chi Hiên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt khó coi của Tề Mạc Thông, anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Gia tộc họ Tề anh không phải không biết, đó là một gia tộc cổ hũ luôn cố chấp về những truyền thống xưa. Thứ nhất là phải môn đăng hộ đối, thứ hai bắt buộc nữ phải nhỏ tuổi hơn nam - nam lúc nào cũng phải trên cơ nắm quyền, thứ ba phải tài đức vẹn toàn, thứ tư phải là mỹ nhân sắc nước hương trời vì họ cần duy trì gen hoàn hảo của gia tộc mình, và cuối cùng là phải luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng tất cả những người trong gia tộc bọn họ. Nhìn sơ qua ngoại trừ yếu tố thứ ba thì những cái còn lại Dạ Nguyệt chắc chắn không thể đáp ứng đủ tiêu chuẩn của gia tộc họ.
Đối với anh mà nói những cái yêu cầu đó thật sự là rất biến thái, anh làm sao có thể giao Dạ Nguyệt cho một gia tộc biến thái như vậy được. Anh không biết cảm xúc của bản thân dành cho Dạ Nguyệt hiện tại là đến đâu nhưng ít nhất cô cũng cứu anh một mạng, anh hy vọng cô nhất định phải có được một hạnh phúc trọn vẹn.
Hai giờ sau, mọi người dừng xe trước cổng lớn bằng đá, xung quanh là cây cối um tùm, chỉ có một con đường dẫn lên biệt thự. Ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển của Anh, màu xám tro lạnh lẽo nổi bật lên giữa màu xanh tươi mát của khu rừng, thoạt nhìn rất cổ kính mang theo âm u lạnh lẽo. Party hóa trang lần này là theo phong cách cổ điển, cho nên chúng ta sắp chứng kiến một party của nước Anh xa xưa.
Bất giác Dạ Nguyệt ôm chặt lấy Tuyết Lang, mặt tái đi vài phần. Trước giờ, cô sợ nhất chính là cái đó cái đó……..những linh hồn =.=!!! Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ cũng không khỏi rùng mình, cô cũng rất sợ những cái kia a.
“Dạ Nguyệt à, em với chị ở chung một phòng ha” Lý Vân Nhi quay xuống nói với Dạ Nguyệt.
“Uhm uhm” Dạ Nguyệt ra sức gật đầu lia lịa, cứ như sợ Vân Nhi không thấy hành động này vậy.
Lăng Chi Hiên lại bất giác cong khóe môi lên nghĩ “Hóa ra người nào đó lại nhát gan như vậy” Anh lại được biết đến một vẻ mặt thú vị khác của cô gái nhỏ này.
Dương Hoàng Trí thì ảo não “Phải chi người được nghe nói câu đó là mình a”
Còn Tề Mạc Thông thì cảm thấy lo lắng, là bạn cùng lớp với hai người nên anh biết rõ Dạ Nguyệt nhạy cảm với những chuyện tâm linh như thế nào.
Cánh cửa lớn mở ra, Dương Hoàng Trí nhanh chóng lái xe vào phía cửa chính của khu biệt thự. Sở dĩ nói là khu biệt thự vì không chỉ có một ngôi biệt thự kia mà ở phía sau là hai ngôi biệt thự khác cũng nằm trong khu đất này, có điều những ngôi biệt thự này không lớn bằng ngôi biệt thự chính kia. Khu biệt thự này vốn dĩ được xem là một khu nhà truyền thống, dành cho gia tộc họ Dương trong những cuộc họp mặt gia tộc quan trọng hay là những buổi tiệc đặc biệt. Buổi party này do Dương Hoàng Trí cùng chị họ đứng ra tổ chức.
Sau khi xe dừng lại, Lăng Chi Hiên với tay mở cửa xe cho Dạ Nguyệt. Mọi người vừa xuống xe thì có một người đàn ông mặc trang phục comle đen trạc 50 mấy tuổi từ phía bên hông biệt thự đi ra. Ông ta nhìn thấy Dương Hoàng Trí thì cúi người xuống chào.
“Mừng cậu chủ về”
“Chào ông quản gia” Dương Hoàng Trí cười rồi đưa chìa khóa xe cho quản gia để ông ấy chạy xe vào gara.
Rồi Dương Hoàng Trí cùng mọi người đi vào cửa chính biệt thự. Cửa lớn biệt thự mở ra, một cô gái với một vẻ đẹp thuần khiết vui vẻ bước ra. Đây không phải ai khác chính là chị họ của Dương Hoàng Trí – Dương Ngọc Linh. Cô ấy trang điểm rất nhạt nhưng lại nổi bật lên vẻ đẹp thanh thuần của bản thân, trên người diện một cái đầm trắng đơn giản nhưng lại càng tôn lên đường cong linh động của cơ thể, nước da trắng hồng rạng rỡ. Dương Ngọc Linh vui mừng ôm Dương Hoàng Trí
“Lâu lắm rồi chị em mình mới gặp nhau” Dương Ngọc Linh cười thật dịu dàng. Dương Hoàng Trí cũng cười vui vẻ.
“Giới thiệu với mọi người đây là chị họ của mình – Dương Ngọc Linh” Dương Hoàng Trí quay qua vui vẻ giới thiệu. “Còn đây là các bạn học của em”
Mọi người lại rối rít giới thiệu về bản thân, riêng Lăng Chi Hiên chỉ gật nhẹ đầu như có như không nên Dạ Nguyệt đành phải lên tiếng thay anh. Sau tất cả Dạ Nguyệt rút ra được một điều, con người này ở trước mặt người khác cho dù có dùng dao chĩa trước mặt anh thì anh cũng hờ hững xem như không khí mà không buồn mở miệng.
“Ngọc Linh” một tiếng nói từ phía trong vang ra, đồng thời đi theo đó là một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn khá chững chạc bước ra. Anh ta không có vẻ ngoài soái ca đáng đánh đòn như Lăng Chi Hiên, cũng không anh tuấn như Dương Hoàng Trí và Tề Mạc Thông, nhưng ở anh ta lại toát lên một cổ khí chất cao quý cao ngạo. (Về điểm này dĩ nhiên cũng không thể so với anh Chi Hiên nhà ta, chỉ là anh đang cố che giấu mà thôi :3 )
“Tử Minh” Dương Ngọc Linh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hàn Tử Minh và mọi người lại bắt đầu một màn giới thiệu nhàm chán, theo như suy nghĩ của Lăng Chi Hiên a. ( =)) )
Ánh mắt của Lăng Chi Hiên lạnh nhạt như có như không lướt qua Hàn Tử Minh rồi rất nhanh liền thu về, dĩ nhiên không ai phát hiện ra điều này. Lăng Chi Hiên cũng biết người đàn ông Hàn Tử Minh này từ trước, anh ta là con thứ hai của Hàn gia. Hiện nay tổng giám đốc điều hành tập đoàn Hàn thị chính là anh cả của Hàn Tử Minh – Hàn Tử Ngộ, con người đó vô cùng khiêm nhường và xử lý mọi việc vô cùng cẩn trọng.
Mấy năm gần đây Hàn thị không ngừng phát triển hơn trước và ngày càng lớn mạnh. Mặc dù ở Hàn gia Hàn Tử Minh cũng làm giám đốc nhưng quyền hành đều nằm trong tay ba anh ta và Hàn Tử Ngộ, anh ta thật sự không nổi bật và ít khi nào có tiếng nói trong gia tộc, nhưng điều khiến Lăng Chi Hiên không thể bỏ qua anh ta chính là cách làm việc của anh ta vô cùng quyết tuyệt và âm hiểm. Ấn tượng của Lăng Chi Hiên chính là con người này không hề đơn giản như cách anh ta thể hiện ra bên ngoài, và trước đây anh đã từng đoán Hàn gia sẽ có một cuộc thay đổi vô cùng lớn trong tương lai.
Hôm nay gặp lại Hàn Tử Minh anh càng khẳng định ngày đó không còn xa nữa. Bởi vì anh ta đã không còn che giấu ngạo khí và cao ngạo của bản thân mình.
Đồng lúc đó, Hàn Tử Minh ánh mắt vừa nhìn về phía Lăng Chi Hiên. Đứng ở trong mọi người thì anh ta cao nhất nên dễ nhìn thấy nhất, nhưng điều khiến Hàn Tử Minh chú ý chính là vừa rồi anh vừa cảm nhận được một luồng khí lạnh bức người bắn về phía này và nếu anh không nhầm thì nó phát ra từ hướng đó. Dù cho người đàn ông đang đứng nghiêm chỉnh tại đó, tay nhẹ nhàng đặt lên hai vai của người con gái kia, ánh mắt cũng như có như không đang nhìn cô gái đó hoàn toàn không có hé nữa mắt nhìn về phía anh, nhưng anh dám khẳng định cái khí lạnh bức người đó là từ hắn. Mày nhíu lại, Hàn Tử Minh nghi ngờ trong lòng và cố lục lại trong trí nhớ. Người đàn ông này là ai? Với cái khí thế bức người như vậy thì đúng ra không thể nào là một nhân vật tầm thường được, nhưng anh cũng chưa từng nghe hay thấy qua danh tính của người đàn ông này. “Xem ra phải cảnh giác với hắn ta, không thể để hắn ta phá hỏng chuyện lần này được” Hàn Từ Minh đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan suy nghĩ trong lòng.
Và tất nhiên là không thể nào qua mắt được Lăng Chi Hiên, xem ra chuyện lần này không đơn giản. Lăng Chi Hiên cũng có tính toán trong lòng.
Còn về Dạ Nguyệt, cô có ấn tượng rất tốt với Dương Ngọc Linh. Cô cảm thấy người con gái này vừa xinh đẹp lại vừa hiền hoà tĩnh lặng. Tất cả những cử chỉ và cảm xúc đều là thật sự đơn thuần và thánh thiện, chứ không phải giả dối hay cao ngạo như những người cô từng tiếp xúc qua trong trường, dĩ nhiên Lý Vân Nhi cũng giống vậy nên hai người mới thân với nhau được. Còn về người đàn ông là vị hôn phu của Dương Ngọc Linh, Dạ Nguyệt không để ý nhiều nhưng ấn tượng ban đầu của Dạ Nguyệt là người này không thể đụng vào, anh ta là một người nguy hiểm. Theo suy nghĩ của Dạ Nguyệt nguy hiểm ở đây chính là cảm giác bức bách không an toàn.
/115
|