Cửa mở ra, cô tay cầm một khay đồ ăn thịnh soạn lấy chân đá đá cửa phòng thay cho tiếng gõ cửa.
“Nha, chắc không làm phiền anh chứ? Tôi đem đồ ăn cho anh ăn đây, đừng có nói tôi vô tình vô nghĩa để cho thuộc hạ của mình đói meo nhá……Ai ui, sao lạnh vậy?” Cô thao thao bất tuyệt, đem khay đồ ăn để xuống bào, xoa xoa 2 bàn tay.
“Anh 2 này muốn anh lạnh cóng hả gì ta? Chậc, 17 độ, tội lỗi quá đi..” Cô nói xong cầm cái rì-mọt điều khiển bấm “tít tít” tăng nhiệt độ.
Hắn kì kì quái quái nhìn cô.
“Này này, tôi cởi trói cho anh nhá, nhưng đừng có vội mà động thủ nha, quân tử động khẩu không động thủ” cô nói mà có chút chột dạ, chậc, người ta nói mình không sao, đằng này cô tự nói mình là tiểu nhân mới chết chứ?
“Rột rột” một chút dây thừng được cởi ra. Hắn đứng dậy, tuy tay có chút đau và hơi nặng nhưng cố gắng đứng dậy thủ thế.
“Anh làm cái gì? Sợ tôi xxx anh à? Sao không tự xem lại bản thân đi nha..” Cô bĩu môi khinh bỉ, hắn có cái giá đó sao?
“Này, cô không được tới gần tôi, tránh ra, tránh ra…” Hắn đứng trên giường nhún nhún nhìn cô đang từ từ tiếng lại.
Cô “oành” một tiếng nhảy lên giường nắm lỗ tay lôi hắn xuống “Nháo cái gì? Anh là người sắt hay gì mà không đói?”
Nhắc mới nhớ, bụng hắn đang lên tiếng khởi nghĩa đánh trống ầm ầm. “Ái đau, buông tay tôi tự biết ăn…”
“Hừ” cô hừ lạnh một tiếng buôn hắn ra. “Cơm đó tự lấy mà ăn, mẹ tôi nói ăn cá mới có lợi cho vết thương nên toàn món cá không đó.” Cô vẫn có gắng nhải nhải.
“Cô ngừng nói một chút chết ai à?” Hắn nhíu nhíu mày cằn nhằn lại cô.
“Vớ vẩn” Cô vô cùng bực mình với tên nhãi này. Láo nhĩ, ở nhà của bà, ăn cơm của bà mà còn lớn tiếng. Hừ, nhịn, nhẫn nhịn để hắn mau khỏi rồi còn tống cổ hắn ra khỏi nhà.
Cô nhìn nhìn hắn, thấy có điểm gì đó không đúng nha. Nhìn hắn ăn còn lúng ta lúng túng. Chậc, người cổ nó thế a~ Ý nhưng mà, mặt hắn đỏ đỏ, nhìn buồn cười vô cùng.
“Này, anh bị sốt à?” Cô đưa tay chạm trán hắn, hắn giật mình lui ra sau “Cô…Cô làm cái gì?” Hắn bối rối hỏi.
“Làm cái gì, mặt anh càng ngày càng đỏ kìa, có bị sốt không nha? Bị gãy xương còn ngồi trong phòng lạnh như thế nãy giờ chắc bị sốt rồi” Cô sờ sờ cằm ra vẻ trí thức dỏm nói.
Hắn sờ sờ mặt mình, có chút thất thần. Bị cô nhìn chằm chằm như thế hắn xấu hổ quay đầu đi “Cô không biết cài gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân à? Cô nam quả nữ trong một phòng….” Hắn chưa nói xong đã bị cô cắt ngang “Anh dẹp cái tư tưởng cô lỗ sĩ đó đi.”
Cô bực mình đạp cái rầm sau đó ầm ầm đi ra. Hắn khỏ hiểu, cô nổi nóng cái gì? Haiz……Vì sao cô như thế cô còn không giải thích được, cái tính nó thế, đang êm đẹp quay qua nói nóng bất nhơn vậy đó.
Khoảng 30’ sau cô quay lên phòng hắn. “Nước này, uống đi” Cô đưa cho hắn chai coca, gương mặt hậm hực như hắn thiếu cô mấy tỷ không trả tiền vậy.
Hắn cầm chai nước xem chút rớt, lạnh a… “Thứ trong này là gì? Uống được sao?” không trách hắn được, hắn là người cổ nha, còn chưa biết cái gì gọi là công nghệ tiên tiến hiện đại hóa.
Cô cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh đáp “Đừng có hỏi nhìu, vặn nắp ra như thế này” cô làm mẫu cho hắn. Đưa cho hắn bảo hắn uống.
Hắn nhíu mày nhìn cô vẫn không tin tưởng. Nhưng thấy ánh mắt hình viên đạn muốn xuyên thủng tường kia thì hắn miễn cưỡng uống vào…. “Phụt…khụ khụ khụ khụ”
Cô trợn mắt nhìn hắn, hắn làm gì? Hắn đang làm cái gì? Bộ pajama hình đôraêmon mà cô ưa thịch bị hắn phun ướt nhẹp, lóm đóm nhìu hình dạng….
“Khụ khụ……nó có cái gì…..khụ khụ” Hắn khó khăn ho, bị sặc nước có ga nha….
CHưa kịp tịnh tâm thì…… “Rầm” “Choang”
“Con mẹ nó, anh bị điên rồi à?” Cô nổi điên lật bàn chỉ vào mặt hắn mắng nhiếc.
“Cô….” Hắn chưa nói được tròn câu thì nhìn xuống tác phẩm của hắn, xấu hổ cười cười “Xin…xin lỗi”
“Xin lỗi cái mông, con bà nó” Cô đá cái rầm vô bộ sa long êm ái chạy rầm rầm ra ngoài. “Anh 2 đâu rồi? Anh 2, anh 2222222222222222…” Cô la bài hải trước cầu thang.
“Cái gì nha? Em phiền phức…..” Chưa nói xong chữ “thật” đã bị cô lôi vào phòng hắn “Anh dọn cái chỗ này cho em” Nói xong không kịp để anh phản bác thì đã chạy cái vèo mất xác….
Không bao lâu sau thì nghe phía bể bơi bên ngoài vang lên tiếng “oành..”. Chả là cô tức giận không thèm thay đồ nhảy xuống hồ bơi để giảm nhiệt độ cho não. Cô bơi đến muốn chết đuối ở dưới thì mới ngôi lên bì bỡm trên bờ..
“Chị lau đi, mặc áo khoát vào kẻo lạnh nha…” Bé Hưng cầm cái khăn to đùng và cái áo cho cô.
“Lại đây..” Cô ngoắc ngoắc cậu nhóc… “Cưng nói, tên chết bầm kia có phải là sao chổi hay không?”
Cậu nhóc khó hiểu nhìn cô, lắc lắc đầu “Không phải đâu, em thấy anh ấy cũng không tệ mà…”
“Không tệ ở điểm nào?” Cô càng khó hiểu hơn nhìn cậu nhóc, thằng nhãi đó làm cái quái gì mà ai trong nhà cũng bênh vực hắn, ngay cả đứa em thương cô nhất cũng nói giúp cho hắn?
“Mẹ bảo lúc trước mẹ đi coi bói, thầy bói nói rằng năm nay sẽ có chân mệnh thiên tử của chị từ trên trời rơi xuống” Cậu bé nhìn cô cười ngọt ngào, cô thì bĩu môi biểu tình bất mãn “Ông nói hắn có thể chịu mấy cước của ông thì không tòi chút nào” Cô nghiếng răng ken két nhìn cậu bé, cậu bé vẫn thản nhiên cười nói “Cha bảo chị phải chịu trách nhiệm vì làm bị thương hắn” Cô lại bất mãn bĩu môi, cha lúc nào cũng trách nhiệm trách nhiệm, cứng nhắc à. Cậu bé cười rực rỡ hơn “Anh 2 nói để chị trông hắn để sau này chị có em bé sẽ có kinh nghiệm hơn”. Cô sặc nước miếng. Kinh nghiệm cái mông, anh 2 này ngày càng khùng điên, ai bảo ảnh ít nói? Anh bảo ảnh trầm tĩnh? Có ma mới tin.
“Còn cưng?” Cô mắt lợi hại nhìn cậu bé, câu bé nhìn cô lắc lắc đầu “Em nói……theo ý kiến của mọi người” nói xong cậu bé cuối đầu xuống không dám nhìn cô.
Cô cười tươi cốc đầu cậu bé “Tuy chị có chút phiền muộn cưng không bênh chị, nhưng mà cưng làm thế là đúng. Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết nịnh nọt mới được lòng người. Hắc hắc, nhưng mà phải nhớ là biết chừng mực nha…”
“Dạ vâng” cậu bé bẽn lẽn cười nhìn cô “Chị vào nhà thay quần áo đi, kẻo bị bệnh nha…”
Cô đứng dậy vươn vai “Chị 365 ngày có được mấy ngày bị bệnh chứ?” Cô dắt tay cậu bé vào nhà “Đi thôi, hôm nay chị vào phòng cưng ngủ” Cậu bé vui vẻ theo chị 3 thương yêu của mình vào.
Ngày hôm sau….
Cô không có thói quen ngủ nướng, trừ một số trường hợp ngoại lệ thì cô cảm thấy một ngày quá ngắn ngủi để thực hiện hết những kế hoạch của cô. Vì vậy, mới 6h sáng cô đã rời giường, thay đồ thể thao chạy vòng vòng quanh khu phố của cô.
Cô vừa bước vào nhà thì mẹ cổ đã nhắc nhỡ “Cốm vào ăn sáng nè con” Cô nhăn mũi trả lời “Người ta lớn rồi mà mẹ cứ bảo người ta là cốm mãi…..Chán con gián” Mẹ cô cười dịu dãng “Con dù có lớn bao nhiu thì với ba mẹ con vẫn còn nhỏ lắm” cô bĩu môi, quá sến.
“7h sáng rồi bé Hưng và anh 2 dậy chưa mẹ? À, còn ông và cha đâu rồi?” Cô chạy chạy vào bếp ăn vụng miếng trứng opla nóng hỏi.
“Mọi người dậy từ sớm rồi, ông đi đánh cờ với bạn ông, anh 2 đưa bé HƯng đi học rồi cùng cha đi vào công ty.”
Cô gật gù “Bé Hưng nghĩ hè cũng phải học nữa hả mẹ?”
Mẹ cô nhìn nhìn cô nói “Em nó học lớp năng khiếu”
“Woa, giỏi thế? Môn gì á?” Cô tròn mắt, cười
“Đàn piano” Mẹ cô mỉm cười dịu dàng đáp.
“Hừm, chán phèo” Cô nói xong ngúng ngoảy đi ra ngoài bàn ăn. Nhìn nhìn, sao có 2 phần? Mẹ cô ăn rồi, còn cô….và hắn? Chậc, quên mất nhà có thêm một ẻm mới.
“Mẹ anh ta dậy chưa?” Cô gọi lớn từ trong ngoài bàn ăn vào phòng bếp.
“Chưa thấy” mẹ gọn lõm đáp.
Cô nhí nha nhí nhảnh đi lên lầu và rất thành công lôi hắn vất va vất vưởng từ trên giường xuống. “Cô buông tôi ra làm cái gì a?”
Cô trừng mắt nhìn hắn, mặt trời lên 3 sào rồi mà còn ngủ a? Hừm, thật ra thì cô so với mọi người là dậy rất sớm rồi, cô nói “Bỏ cái tật vương giả của anh ngay đi, bay giờ anh là vệ sĩ của tôi, phải thức sớm hơn tôi chứ nào có chuyện tôi phải gọi anh dậy a?”
“Biết rồi, buôn tôi ra…” Hắn khó chịu giựt lại cái vạt áo bị cô kéo. “Nháo cái gì, xuống ăn sáng mau” cô bực mình đáp, sao đó lại chợt nhớ ra cái gì vội hô lên “Ách, quên bén, anh phải vệ sinh cá nhân a..”
“Vệ sinh cá nhân?” Hắn khó hỉu nhìn cô chờ một lời giải đáp. Cô bất mãn í ới “Đi vào phòng, đi vào phòng lẹ lên”
Cô đi dẫn hắn vào phòng, chỉ hắn này nọ. Hắn nhìn cái bàn chải và cây kem đánh răng mà đứng như trời trồng không biết làm thế nào, cô phải “ân cần” giải thích đến hắn bầm dập hắn mới hiểu. Hắn ngu đến nổi la oai oái khi phát hiện kem đánh răng cay xè…
Sau một hồi vật lộn với bao nhiêu là hình thức, cuối cùng cô chật vật lôi hắn ra đem bộ đồ anh 2 cô cho hắn bận.
“Anh dùng cái này lau khô tóc đi” Cô đưa cái khăn lau cho hắn “Tóc dài ghê, phiền lắm, chiều dẫn anh đi cắt tóc”.
“Anh bận cái quần này trước, sau đó đến cái này, cái này, rồi đến cái áo….À nhớ kéo “rịch ma te” lên nhá, còn nữa, cái áo phải cài nút như thế này…”
“Anh phải mang dép này ở trong nhà, đi ra ngoài thì mang đôi này nha”
“Không không, anh tạm thời buộc tóc bằng cái này đi”
“Cái này gọi là cái đồng hồ đeo tay, đeo ở đây này. Cái này chỉ giờ nha, giống như tính canh giờ ở nơi anh……”
“Trời, coi chừng tuột, nãy giờ không đeo dây nịch vào, ghê chết đi được”
Sao một tiếng đồng hô la lói ôm sòm cô cũng hướng dẫn được cho hắn tự xử lý bản thân.
Chiều hôm đó cô kêu thợ cắt tóc đỉnh nhất thành phố về cắt cho hắn, chỉ sợ dẫn hắn đi với cái đầu óc cổ hủ kia chắc chắn sẽ quậy phá lung tung cho coi.
Nhìn qua nhìn lại, hắn quả thật rất soái nha. Tóc cái hợp thời, áo sơ mi quần jeans, giày da hàng hiệu. Chậc, trông hắn bây giờ so với minh tinh điện ảnh không khác là mấy, thậm chí còn đẹp hơn nữa nha.
Thời gian cứ thế….Trôi a trôi, gió thổi a gió thổi….1 tháng trôi qua với bao biến cố thăng trầm.
“Nha, chắc không làm phiền anh chứ? Tôi đem đồ ăn cho anh ăn đây, đừng có nói tôi vô tình vô nghĩa để cho thuộc hạ của mình đói meo nhá……Ai ui, sao lạnh vậy?” Cô thao thao bất tuyệt, đem khay đồ ăn để xuống bào, xoa xoa 2 bàn tay.
“Anh 2 này muốn anh lạnh cóng hả gì ta? Chậc, 17 độ, tội lỗi quá đi..” Cô nói xong cầm cái rì-mọt điều khiển bấm “tít tít” tăng nhiệt độ.
Hắn kì kì quái quái nhìn cô.
“Này này, tôi cởi trói cho anh nhá, nhưng đừng có vội mà động thủ nha, quân tử động khẩu không động thủ” cô nói mà có chút chột dạ, chậc, người ta nói mình không sao, đằng này cô tự nói mình là tiểu nhân mới chết chứ?
“Rột rột” một chút dây thừng được cởi ra. Hắn đứng dậy, tuy tay có chút đau và hơi nặng nhưng cố gắng đứng dậy thủ thế.
“Anh làm cái gì? Sợ tôi xxx anh à? Sao không tự xem lại bản thân đi nha..” Cô bĩu môi khinh bỉ, hắn có cái giá đó sao?
“Này, cô không được tới gần tôi, tránh ra, tránh ra…” Hắn đứng trên giường nhún nhún nhìn cô đang từ từ tiếng lại.
Cô “oành” một tiếng nhảy lên giường nắm lỗ tay lôi hắn xuống “Nháo cái gì? Anh là người sắt hay gì mà không đói?”
Nhắc mới nhớ, bụng hắn đang lên tiếng khởi nghĩa đánh trống ầm ầm. “Ái đau, buông tay tôi tự biết ăn…”
“Hừ” cô hừ lạnh một tiếng buôn hắn ra. “Cơm đó tự lấy mà ăn, mẹ tôi nói ăn cá mới có lợi cho vết thương nên toàn món cá không đó.” Cô vẫn có gắng nhải nhải.
“Cô ngừng nói một chút chết ai à?” Hắn nhíu nhíu mày cằn nhằn lại cô.
“Vớ vẩn” Cô vô cùng bực mình với tên nhãi này. Láo nhĩ, ở nhà của bà, ăn cơm của bà mà còn lớn tiếng. Hừ, nhịn, nhẫn nhịn để hắn mau khỏi rồi còn tống cổ hắn ra khỏi nhà.
Cô nhìn nhìn hắn, thấy có điểm gì đó không đúng nha. Nhìn hắn ăn còn lúng ta lúng túng. Chậc, người cổ nó thế a~ Ý nhưng mà, mặt hắn đỏ đỏ, nhìn buồn cười vô cùng.
“Này, anh bị sốt à?” Cô đưa tay chạm trán hắn, hắn giật mình lui ra sau “Cô…Cô làm cái gì?” Hắn bối rối hỏi.
“Làm cái gì, mặt anh càng ngày càng đỏ kìa, có bị sốt không nha? Bị gãy xương còn ngồi trong phòng lạnh như thế nãy giờ chắc bị sốt rồi” Cô sờ sờ cằm ra vẻ trí thức dỏm nói.
Hắn sờ sờ mặt mình, có chút thất thần. Bị cô nhìn chằm chằm như thế hắn xấu hổ quay đầu đi “Cô không biết cài gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân à? Cô nam quả nữ trong một phòng….” Hắn chưa nói xong đã bị cô cắt ngang “Anh dẹp cái tư tưởng cô lỗ sĩ đó đi.”
Cô bực mình đạp cái rầm sau đó ầm ầm đi ra. Hắn khỏ hiểu, cô nổi nóng cái gì? Haiz……Vì sao cô như thế cô còn không giải thích được, cái tính nó thế, đang êm đẹp quay qua nói nóng bất nhơn vậy đó.
Khoảng 30’ sau cô quay lên phòng hắn. “Nước này, uống đi” Cô đưa cho hắn chai coca, gương mặt hậm hực như hắn thiếu cô mấy tỷ không trả tiền vậy.
Hắn cầm chai nước xem chút rớt, lạnh a… “Thứ trong này là gì? Uống được sao?” không trách hắn được, hắn là người cổ nha, còn chưa biết cái gì gọi là công nghệ tiên tiến hiện đại hóa.
Cô cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh đáp “Đừng có hỏi nhìu, vặn nắp ra như thế này” cô làm mẫu cho hắn. Đưa cho hắn bảo hắn uống.
Hắn nhíu mày nhìn cô vẫn không tin tưởng. Nhưng thấy ánh mắt hình viên đạn muốn xuyên thủng tường kia thì hắn miễn cưỡng uống vào…. “Phụt…khụ khụ khụ khụ”
Cô trợn mắt nhìn hắn, hắn làm gì? Hắn đang làm cái gì? Bộ pajama hình đôraêmon mà cô ưa thịch bị hắn phun ướt nhẹp, lóm đóm nhìu hình dạng….
“Khụ khụ……nó có cái gì…..khụ khụ” Hắn khó khăn ho, bị sặc nước có ga nha….
CHưa kịp tịnh tâm thì…… “Rầm” “Choang”
“Con mẹ nó, anh bị điên rồi à?” Cô nổi điên lật bàn chỉ vào mặt hắn mắng nhiếc.
“Cô….” Hắn chưa nói được tròn câu thì nhìn xuống tác phẩm của hắn, xấu hổ cười cười “Xin…xin lỗi”
“Xin lỗi cái mông, con bà nó” Cô đá cái rầm vô bộ sa long êm ái chạy rầm rầm ra ngoài. “Anh 2 đâu rồi? Anh 2, anh 2222222222222222…” Cô la bài hải trước cầu thang.
“Cái gì nha? Em phiền phức…..” Chưa nói xong chữ “thật” đã bị cô lôi vào phòng hắn “Anh dọn cái chỗ này cho em” Nói xong không kịp để anh phản bác thì đã chạy cái vèo mất xác….
Không bao lâu sau thì nghe phía bể bơi bên ngoài vang lên tiếng “oành..”. Chả là cô tức giận không thèm thay đồ nhảy xuống hồ bơi để giảm nhiệt độ cho não. Cô bơi đến muốn chết đuối ở dưới thì mới ngôi lên bì bỡm trên bờ..
“Chị lau đi, mặc áo khoát vào kẻo lạnh nha…” Bé Hưng cầm cái khăn to đùng và cái áo cho cô.
“Lại đây..” Cô ngoắc ngoắc cậu nhóc… “Cưng nói, tên chết bầm kia có phải là sao chổi hay không?”
Cậu nhóc khó hiểu nhìn cô, lắc lắc đầu “Không phải đâu, em thấy anh ấy cũng không tệ mà…”
“Không tệ ở điểm nào?” Cô càng khó hiểu hơn nhìn cậu nhóc, thằng nhãi đó làm cái quái gì mà ai trong nhà cũng bênh vực hắn, ngay cả đứa em thương cô nhất cũng nói giúp cho hắn?
“Mẹ bảo lúc trước mẹ đi coi bói, thầy bói nói rằng năm nay sẽ có chân mệnh thiên tử của chị từ trên trời rơi xuống” Cậu bé nhìn cô cười ngọt ngào, cô thì bĩu môi biểu tình bất mãn “Ông nói hắn có thể chịu mấy cước của ông thì không tòi chút nào” Cô nghiếng răng ken két nhìn cậu bé, cậu bé vẫn thản nhiên cười nói “Cha bảo chị phải chịu trách nhiệm vì làm bị thương hắn” Cô lại bất mãn bĩu môi, cha lúc nào cũng trách nhiệm trách nhiệm, cứng nhắc à. Cậu bé cười rực rỡ hơn “Anh 2 nói để chị trông hắn để sau này chị có em bé sẽ có kinh nghiệm hơn”. Cô sặc nước miếng. Kinh nghiệm cái mông, anh 2 này ngày càng khùng điên, ai bảo ảnh ít nói? Anh bảo ảnh trầm tĩnh? Có ma mới tin.
“Còn cưng?” Cô mắt lợi hại nhìn cậu bé, câu bé nhìn cô lắc lắc đầu “Em nói……theo ý kiến của mọi người” nói xong cậu bé cuối đầu xuống không dám nhìn cô.
Cô cười tươi cốc đầu cậu bé “Tuy chị có chút phiền muộn cưng không bênh chị, nhưng mà cưng làm thế là đúng. Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết nịnh nọt mới được lòng người. Hắc hắc, nhưng mà phải nhớ là biết chừng mực nha…”
“Dạ vâng” cậu bé bẽn lẽn cười nhìn cô “Chị vào nhà thay quần áo đi, kẻo bị bệnh nha…”
Cô đứng dậy vươn vai “Chị 365 ngày có được mấy ngày bị bệnh chứ?” Cô dắt tay cậu bé vào nhà “Đi thôi, hôm nay chị vào phòng cưng ngủ” Cậu bé vui vẻ theo chị 3 thương yêu của mình vào.
Ngày hôm sau….
Cô không có thói quen ngủ nướng, trừ một số trường hợp ngoại lệ thì cô cảm thấy một ngày quá ngắn ngủi để thực hiện hết những kế hoạch của cô. Vì vậy, mới 6h sáng cô đã rời giường, thay đồ thể thao chạy vòng vòng quanh khu phố của cô.
Cô vừa bước vào nhà thì mẹ cổ đã nhắc nhỡ “Cốm vào ăn sáng nè con” Cô nhăn mũi trả lời “Người ta lớn rồi mà mẹ cứ bảo người ta là cốm mãi…..Chán con gián” Mẹ cô cười dịu dãng “Con dù có lớn bao nhiu thì với ba mẹ con vẫn còn nhỏ lắm” cô bĩu môi, quá sến.
“7h sáng rồi bé Hưng và anh 2 dậy chưa mẹ? À, còn ông và cha đâu rồi?” Cô chạy chạy vào bếp ăn vụng miếng trứng opla nóng hỏi.
“Mọi người dậy từ sớm rồi, ông đi đánh cờ với bạn ông, anh 2 đưa bé HƯng đi học rồi cùng cha đi vào công ty.”
Cô gật gù “Bé Hưng nghĩ hè cũng phải học nữa hả mẹ?”
Mẹ cô nhìn nhìn cô nói “Em nó học lớp năng khiếu”
“Woa, giỏi thế? Môn gì á?” Cô tròn mắt, cười
“Đàn piano” Mẹ cô mỉm cười dịu dàng đáp.
“Hừm, chán phèo” Cô nói xong ngúng ngoảy đi ra ngoài bàn ăn. Nhìn nhìn, sao có 2 phần? Mẹ cô ăn rồi, còn cô….và hắn? Chậc, quên mất nhà có thêm một ẻm mới.
“Mẹ anh ta dậy chưa?” Cô gọi lớn từ trong ngoài bàn ăn vào phòng bếp.
“Chưa thấy” mẹ gọn lõm đáp.
Cô nhí nha nhí nhảnh đi lên lầu và rất thành công lôi hắn vất va vất vưởng từ trên giường xuống. “Cô buông tôi ra làm cái gì a?”
Cô trừng mắt nhìn hắn, mặt trời lên 3 sào rồi mà còn ngủ a? Hừm, thật ra thì cô so với mọi người là dậy rất sớm rồi, cô nói “Bỏ cái tật vương giả của anh ngay đi, bay giờ anh là vệ sĩ của tôi, phải thức sớm hơn tôi chứ nào có chuyện tôi phải gọi anh dậy a?”
“Biết rồi, buôn tôi ra…” Hắn khó chịu giựt lại cái vạt áo bị cô kéo. “Nháo cái gì, xuống ăn sáng mau” cô bực mình đáp, sao đó lại chợt nhớ ra cái gì vội hô lên “Ách, quên bén, anh phải vệ sinh cá nhân a..”
“Vệ sinh cá nhân?” Hắn khó hỉu nhìn cô chờ một lời giải đáp. Cô bất mãn í ới “Đi vào phòng, đi vào phòng lẹ lên”
Cô đi dẫn hắn vào phòng, chỉ hắn này nọ. Hắn nhìn cái bàn chải và cây kem đánh răng mà đứng như trời trồng không biết làm thế nào, cô phải “ân cần” giải thích đến hắn bầm dập hắn mới hiểu. Hắn ngu đến nổi la oai oái khi phát hiện kem đánh răng cay xè…
Sau một hồi vật lộn với bao nhiêu là hình thức, cuối cùng cô chật vật lôi hắn ra đem bộ đồ anh 2 cô cho hắn bận.
“Anh dùng cái này lau khô tóc đi” Cô đưa cái khăn lau cho hắn “Tóc dài ghê, phiền lắm, chiều dẫn anh đi cắt tóc”.
“Anh bận cái quần này trước, sau đó đến cái này, cái này, rồi đến cái áo….À nhớ kéo “rịch ma te” lên nhá, còn nữa, cái áo phải cài nút như thế này…”
“Anh phải mang dép này ở trong nhà, đi ra ngoài thì mang đôi này nha”
“Không không, anh tạm thời buộc tóc bằng cái này đi”
“Cái này gọi là cái đồng hồ đeo tay, đeo ở đây này. Cái này chỉ giờ nha, giống như tính canh giờ ở nơi anh……”
“Trời, coi chừng tuột, nãy giờ không đeo dây nịch vào, ghê chết đi được”
Sao một tiếng đồng hô la lói ôm sòm cô cũng hướng dẫn được cho hắn tự xử lý bản thân.
Chiều hôm đó cô kêu thợ cắt tóc đỉnh nhất thành phố về cắt cho hắn, chỉ sợ dẫn hắn đi với cái đầu óc cổ hủ kia chắc chắn sẽ quậy phá lung tung cho coi.
Nhìn qua nhìn lại, hắn quả thật rất soái nha. Tóc cái hợp thời, áo sơ mi quần jeans, giày da hàng hiệu. Chậc, trông hắn bây giờ so với minh tinh điện ảnh không khác là mấy, thậm chí còn đẹp hơn nữa nha.
Thời gian cứ thế….Trôi a trôi, gió thổi a gió thổi….1 tháng trôi qua với bao biến cố thăng trầm.
/7
|