Được rồi, muốn cô lập cô lập đi, không ảnh hưởng. Chỉ cần đừng vượt quá giới hạn như sỉ nhục, bạo lực với cô là ok rồi. Hắc hắc, cô mãi mãi chính là lạc quan như vậy, thích nghi hoàn cảnh là sở trường của cô.
Một tháng 2 tuần không có bạn bè thì cũng hơi chán một chút, nhưng tự biết tìm niềm vui cho mình mới là quan trọng.
Bước vào lớp 11A3 trước bao con mắt e dè của những đồng học trong lớp, cô thản nhiên quan sát một chút các phương tiện học hành mà cô phải đối mặt hằng ngày. Đúng là trường giàu có mà, trong lớp bàn ghế sắp xếp theo hình chữ U, mỗi một học viên đều ngồi độc lập ở một bàn có sẵn máy vi tính. Chính diện là bàn giáo viên với các thiết bị dạy và học tân tiến. Một tivi màn hình phẳng, một máy điều hòa, một camera quan sát và nhiều thứ linh tinh khác.
Nói thật, mới 17 tuổi mà đã hưởng chiều cao đỉnh đỉnh của cha, 1m73 a, thật là nổi bậc trước đám đông. Đôi mắt to tròn, trên môi treo một nụ cười thân thiện, từng bước từng bước đi vào lớp trước hàng chục cặp mắt quan sát.
“Chào, tôi là lớp trưởng, tên tôi là Mado Cenie” Một bạn học nam đeo kính cận dày mấy đi-ốp đứng trước mặt cô, cuối chào, cười xã giao.
“Chào lớp trước Mado, tôi là du học sinh, tên Trác Khởi Hà” Cô cười nhẹ cuối đầu, xem ra lớp trưởng này không phải là người bị ảnh hưởng bởi thị phi.
“Khởi Hà, vì lý do chiều cao, bạn ngồi bàn này nhé” Thái độ rất trí thức, rất lịch sự, cậu Mado chỉ vào cái bàn thứ 2 từ trái vào ở dãy cuối chót.
Cả lớp ồ lên bất bình, đã có những nữ sinh không chấp nhận, những nam sinh thì cười hề hề xem kịch vui. Xem ra cô phải ngồi gần đại nhân vật nào đó rồi. Ấy chà, xem ra lớp trưởng này không vừa chút nào, tuy có nhiều người không đồng ý nhưng không có ai lên tiếng phản đối nhỉ?
“Được, cám ơn” Cô nhếch miệng nói, lần này không cười nữa, cười hoài cũng thật là mỏi hàm a—
Mọi chuyện không có gì đặc biệt ngoài những cái miệng kia cứ chỉ chỉ nói nói bình luận về học viên mới là cô đây. Chậc, cô vẫn mặc đồng phục bình thường a, tóc tai cũng không có quá xuề xòa, phụ kiện tuy không phải hàng hiệu nhưng cũng không quá tầm thường nha.
[---Phòng Hội học sinh---]
Hội trưởng ca ca nhìn vào màn hình máy tính đang bật chế độ quan sát ở lớp 11A3, cẩn thận đánh giá người họ Trác nào đó đang rất yên phận ngồi. Cô gái kia mở laptop riêng sau đó chuyên chú vào đó, không có hành động gì quái lạ cả.
“Cạch”Cửa phòng bậc mở, một bóng dáng cao ngất đi vào. Chỉ thấy cậu thanh niên tóc vàng dưới ánh mắt trường càng thêm chói mắt, ngũ quan như từ loại ngọc quý nhất điêu khắc mà thành. Đôi mắt màu xanh lam đậm chất Tây Âu, nhưng lại mất đi một phần thô kệch, thêm một phần khỏe khoắn của Á Âu. Cậu thanh niên hướng Hội trưởng ca ca cất tiếng nói
“Trần Giang, chỉ mới đầu tuần cậu gọi tôi vào làm cái gì?”
“Join, có một học viên mới vừa nhập học đấy” Hội trưởng ca ca họ Trần tên Giang mắt vẫn nhìn vào màn hình, giọng điệu không nhận ra thái độ gì.
“Sao? Có học viên mới nhập học à? Chậc, là nam hay nữ? Tên gì? Người này không nghe đến Ngũ Độc Long chúng ta sao?” Chàng trai tóc vàng tên Join nhướng mày hứng thú.
Ngũ Độc Long, chính là 5 chàng trai vừa sinh ra chính là 5 con rồng ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên. 5 con người hoàn mỹ từ ngoại hình đến tài năng, duy nhất chỉ có tính cách là rất “độc” vì thế 5 chàng trai này mang danh Ngũ Độc Long được xem như huyền thoại của Học Viện King này. Nhưng bây giờ Ngũ Độc Long vẫn chưa tập hợp đủ nha. Lão trưởng nhóm trở về nước, lão nhị vừa đáp chuyến bay sang New York, lão ngũ lại rong chơi lúc ẩn lúc hiện. Nghĩ đến đây Join ảo não thở dài thường thượt.
“Cậu hứng thú sao? Đến đây mà nhìn” Hội trưởng Trần Giang nhướng mày kêu gọi cậu bạn thân.
Join cũng lọt tọt đi lại, nhìn vào nơi mà Trần Giang nhìn chăm chú, phút chốc trợn mắt…
“Đây, đây là…? Nhìn giống…giống—-” Join đẹp trai lắp ba lắp bắp “Không lẽ—” Chàng trai tóc vàng nhìn cậu thanh niên tóc đen ôn nhã đang nhìn cậu mỉm cười, chỉ mong là câu ta lắc đầu, lắc đầu đi, cậu nhìn nhầm thôi—
Nhưng rất không may, Trần Giang nói một câu “Đúng vậy. Xem ra chúng ta sau này có việc làm rồi”
Join suy sụp ngồi trên ghế sofa, nhớ lại những kí ức kia, anh ta từng nói, cô gái này chỉ có anh ta mới trị được thôi, bây giờ anh ta không có ở đây, cô gái kia lại đang ở chốn này, không xong. Mái tóc vàng được chảy chuốt mướt rượt giờ đây đang bị chủ nhân của nó vò đến thảm hại.
“Tôi rất muốn thử xem cô gái này có thật như lời anh ta nói hay không, cô ta…sẽ xử lý như thế nào đây?” Hội trưởng ca ca hứng thú nhìn họ Trác nào đó đang không ngừng nhấp chuột trên màn hình.
“Không phải chứ? Từ khi nào cậu có hứng thú chơi đùa một cô gái như thế?” Mâu quang xanh lam sâu thẳm ánh lên chữ không-thể-tin a!
Họ Trác vẫn không hay biết, đập bàn cái rầm, cười thỏa mãn, không hề để ý ánh mắt các đồng học nhìn cô như nhìn những đứa trẻ tự kỉ!!!
[---Giờ nghĩ trưa---]
Tiết học trôi qua không có gì đặc biệt, cho đến khi giờ nghĩ trưa đến, cô lực tực ôm balô, cầm sơ đồ đi tìm phòng ăn của trường. Nhìn nhìn cái sơ đồ loạn xì ngầu kia, cô búng tay cái ‘chách’, đi ra khỏi phòng.
Ố mờ gờ (OMG), cái gì kia? Nhà hàng 5* sao? Thật đúng là đẳng cấp a! Nhưng mà…nhìn thức ăn màu mè chảy mỡ trước mắt, cô không khỏi nhàm chán. Trước giờ cô không bị ảnh hưởng bởi mấy cái này, đi nhà hàng là điều cô chán nhất. Vào đó phải để ý hình tượng, ăn no cái lông a. Nhìn lại nhìn, chọn một cái hambuger size big, mua thêm một lon coca lạnh, thỏa mãn vừa gặm hambuger vừa đi ra khỏi nhà ăn.
“Nha, phải tìm câu lạc bộ ngoài giờ thôi, dù sao cũng mang tiếng học bổng thể thao vào trường mà” Vừa nhai vừa lẩm bẩm, nhìn vào cái sơ đồ một lần nữa, không khỏi choáng váng, diện tích lớn, đường đi thì ngoằn ngoèo, hảo phiền phức a!
“Đây rồi, đúng câu lạc bộ mình tìm” Cười thỏa mãn nhìn cái bản ‘Club Bơi Lội’. Đăng kí xong, cô đi dạo loanh quanh khu này, cũng thật náo nhiệt, tuy là giờ nghĩ nhưng nhiều người vào đây luyện tập nhỉ, cũng chăm chỉ quá đi.
“Khởi Hà, cậu cũng đăng kí câu lạc bộ ngoài giờ sao?” Lớp trưởng Mado mặc đồng phục thể thao bóng rổ chạy lại. Kính cận đã dẹp đi, mái tóc dính mồ hôi được xướt lên lộ ra khuôn mặt đẹp trai không kém ai của lớp trưởng.
“Đúng vậy, cậu luyện bóng rổ sao?” Biết rồi vẫn hỏi a, đây là phép lịch sự, phép lịch sự.
“Ừ, cậu đã đăng kí club nào chưa?” Mado thân thiện hỏi, tuy mồ hôi chảy nhiều nhưng hơi thở không mấy rối loạn, chứng tỏ không phải thư sinh như cô đã nghĩ a.
Khởi Hà “Rồi a, tôi đăng kí club bơi lội”
Mado “Bơi lội sao? Tiếc quá, với chiều cao của cậu có lợi thế chơi bóng rổ, bóng chuyền lắm đấy”
Khởi Hà đùa “Bơi có thể giúp điều hòa năng lượng cơ thể mà không chảy mồ hôi, luyện sức dẻo dai mà không sợ có cơ bắp, giữ được sự trầm tĩnh và tinh thần thoải mái với lại bơi có thể giúp giữ vóc dáng thon thả nha”
Mado nhìn đánh giá cô “Cũng đúng, mà cậu còn muốn ôm hơn sao? Cậu đã có thân hình người mẫu rồi nha”
Cô và lớp trưởng Mado nói chuyện khá tự nhiên, Mado mời cô qua tham quan câu lạc bộ bóng rổ nam của cậu ấy, cô tò mò gật đầu. Những cậu con trai chơi bóng rổ đều có thân hình rất đẹp, lại rất phong độ nha, hắc hắc.
Nhìn Mado và các đội viên chơi không khỏi trầm trồ, đúng là đội tuyển của trường danh tiếng có khác, tinh thần đồng đội cao, chiến thuật lợi hại, cách chơi lại đẹp, từng cú tâng bóng hay nâng người đều rất có tiêu chuẩn, không hổ là đỉnh của đỉnh a!
“Học viên mới, sao cậu lại ở đây?” Hội trưởng ca ca mặc bộ đồ thể thao bóng rổ hàng hiệu, vừa ngạc nhiên vừa thích thú nhìn cô gái đang mặc đồng phục ngồi trong câu lạc bộ bóng rổ nam.
“Đương nhiên đang thưởng thức cái đẹp” Say sưa xem tuấn nam từng người từng người xuất chiêu đẹp, cô theo bản năng trả lời.
Hội trưởng ca ca nhíu mày, cô gái này là sao đây? Thưởng thức cái đẹp? Trong một nơi được xem là thế giới đàn ông này? Không sợ sẽ bị gì bất lợi sao? Muốn xem cũng phải lên ghế khản giả mà coi, sao lại ở trong phòng chuẩn bị này mà nhìn ra?
Nói thật, cô cũng đã tìm đường đi đến chỗ khan đài xem, nhưng đi qua đi lại chẳng thấy chỗ nào có đường vào cả, chỉ thấy phòng này có cửa kính rộng nhìn thấu sân tập nên cô nhào vào đây thôi, chứ có biết đây là chỗ nào đâu. Đúng là ma mới thật là đáng thương nha!
Cô cảm thấy có chút kì lạ, một đôi mắt đang nhìn mình a, thiện ý hay sát ý còn chưa phân. Quay đầu nhìn lại, xém chút cô bị hù chết, gương mặt phóng đại của Hội trưởng ca ca làm cô đứng tim, theo phản xạ nhém chút đã cho anh ta một quả đấm rồi. Chẹp—
“Hội…hội trưởng? Cậu đến mà không lên tiếng a!”
= =
“Không lên tiếng? Vậy lúc nãy ai hỏi cậu mà cậu trả lời?” Trần Giang có chút khó đỡ, đây là ngây thơ không cảnh giác và đãng trí hay là cố ý gây chú ý cho cậu a?
“Nha, vậy là cậu?” Cô gật đầu bừng tỉnh đại ngộ, lúc nãy còn tưởng tiếng lòng đang hỏi cô chứ! “Cậu cũng chơi bóng rổ sao?”
“Ừ, nếu không tôi đến đây làm gì?”
Cô thật muốn gào thét là: Nhìn cậu yểu điệu như vậy biết đâu là gay, đến đây giành xem trai đẹp với tôi thì sao????
Cô cười gượng gạo, Hội trưởng ca ca lại nói “Cô có muốn xem tôi chơi một màn không?”
Cô nghiên đầu nhìn cậu ta, nhìn ôn nhã nhưng đôi mắt sắc bén kia, cậu ta tốt thế sao? Người ta nói đàn ông chơi bóng rổ là nhìn men nhất, cậu ta không phải dùng mỹ nam kế mê hoặc cô chứ? Ặc, nhưng không sao, có trai đẹp để ngắm ngu gì mà từ chối a!
Một tháng 2 tuần không có bạn bè thì cũng hơi chán một chút, nhưng tự biết tìm niềm vui cho mình mới là quan trọng.
Bước vào lớp 11A3 trước bao con mắt e dè của những đồng học trong lớp, cô thản nhiên quan sát một chút các phương tiện học hành mà cô phải đối mặt hằng ngày. Đúng là trường giàu có mà, trong lớp bàn ghế sắp xếp theo hình chữ U, mỗi một học viên đều ngồi độc lập ở một bàn có sẵn máy vi tính. Chính diện là bàn giáo viên với các thiết bị dạy và học tân tiến. Một tivi màn hình phẳng, một máy điều hòa, một camera quan sát và nhiều thứ linh tinh khác.
Nói thật, mới 17 tuổi mà đã hưởng chiều cao đỉnh đỉnh của cha, 1m73 a, thật là nổi bậc trước đám đông. Đôi mắt to tròn, trên môi treo một nụ cười thân thiện, từng bước từng bước đi vào lớp trước hàng chục cặp mắt quan sát.
“Chào, tôi là lớp trưởng, tên tôi là Mado Cenie” Một bạn học nam đeo kính cận dày mấy đi-ốp đứng trước mặt cô, cuối chào, cười xã giao.
“Chào lớp trước Mado, tôi là du học sinh, tên Trác Khởi Hà” Cô cười nhẹ cuối đầu, xem ra lớp trưởng này không phải là người bị ảnh hưởng bởi thị phi.
“Khởi Hà, vì lý do chiều cao, bạn ngồi bàn này nhé” Thái độ rất trí thức, rất lịch sự, cậu Mado chỉ vào cái bàn thứ 2 từ trái vào ở dãy cuối chót.
Cả lớp ồ lên bất bình, đã có những nữ sinh không chấp nhận, những nam sinh thì cười hề hề xem kịch vui. Xem ra cô phải ngồi gần đại nhân vật nào đó rồi. Ấy chà, xem ra lớp trưởng này không vừa chút nào, tuy có nhiều người không đồng ý nhưng không có ai lên tiếng phản đối nhỉ?
“Được, cám ơn” Cô nhếch miệng nói, lần này không cười nữa, cười hoài cũng thật là mỏi hàm a—
Mọi chuyện không có gì đặc biệt ngoài những cái miệng kia cứ chỉ chỉ nói nói bình luận về học viên mới là cô đây. Chậc, cô vẫn mặc đồng phục bình thường a, tóc tai cũng không có quá xuề xòa, phụ kiện tuy không phải hàng hiệu nhưng cũng không quá tầm thường nha.
[---Phòng Hội học sinh---]
Hội trưởng ca ca nhìn vào màn hình máy tính đang bật chế độ quan sát ở lớp 11A3, cẩn thận đánh giá người họ Trác nào đó đang rất yên phận ngồi. Cô gái kia mở laptop riêng sau đó chuyên chú vào đó, không có hành động gì quái lạ cả.
“Cạch”Cửa phòng bậc mở, một bóng dáng cao ngất đi vào. Chỉ thấy cậu thanh niên tóc vàng dưới ánh mắt trường càng thêm chói mắt, ngũ quan như từ loại ngọc quý nhất điêu khắc mà thành. Đôi mắt màu xanh lam đậm chất Tây Âu, nhưng lại mất đi một phần thô kệch, thêm một phần khỏe khoắn của Á Âu. Cậu thanh niên hướng Hội trưởng ca ca cất tiếng nói
“Trần Giang, chỉ mới đầu tuần cậu gọi tôi vào làm cái gì?”
“Join, có một học viên mới vừa nhập học đấy” Hội trưởng ca ca họ Trần tên Giang mắt vẫn nhìn vào màn hình, giọng điệu không nhận ra thái độ gì.
“Sao? Có học viên mới nhập học à? Chậc, là nam hay nữ? Tên gì? Người này không nghe đến Ngũ Độc Long chúng ta sao?” Chàng trai tóc vàng tên Join nhướng mày hứng thú.
Ngũ Độc Long, chính là 5 chàng trai vừa sinh ra chính là 5 con rồng ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên. 5 con người hoàn mỹ từ ngoại hình đến tài năng, duy nhất chỉ có tính cách là rất “độc” vì thế 5 chàng trai này mang danh Ngũ Độc Long được xem như huyền thoại của Học Viện King này. Nhưng bây giờ Ngũ Độc Long vẫn chưa tập hợp đủ nha. Lão trưởng nhóm trở về nước, lão nhị vừa đáp chuyến bay sang New York, lão ngũ lại rong chơi lúc ẩn lúc hiện. Nghĩ đến đây Join ảo não thở dài thường thượt.
“Cậu hứng thú sao? Đến đây mà nhìn” Hội trưởng Trần Giang nhướng mày kêu gọi cậu bạn thân.
Join cũng lọt tọt đi lại, nhìn vào nơi mà Trần Giang nhìn chăm chú, phút chốc trợn mắt…
“Đây, đây là…? Nhìn giống…giống—-” Join đẹp trai lắp ba lắp bắp “Không lẽ—” Chàng trai tóc vàng nhìn cậu thanh niên tóc đen ôn nhã đang nhìn cậu mỉm cười, chỉ mong là câu ta lắc đầu, lắc đầu đi, cậu nhìn nhầm thôi—
Nhưng rất không may, Trần Giang nói một câu “Đúng vậy. Xem ra chúng ta sau này có việc làm rồi”
Join suy sụp ngồi trên ghế sofa, nhớ lại những kí ức kia, anh ta từng nói, cô gái này chỉ có anh ta mới trị được thôi, bây giờ anh ta không có ở đây, cô gái kia lại đang ở chốn này, không xong. Mái tóc vàng được chảy chuốt mướt rượt giờ đây đang bị chủ nhân của nó vò đến thảm hại.
“Tôi rất muốn thử xem cô gái này có thật như lời anh ta nói hay không, cô ta…sẽ xử lý như thế nào đây?” Hội trưởng ca ca hứng thú nhìn họ Trác nào đó đang không ngừng nhấp chuột trên màn hình.
“Không phải chứ? Từ khi nào cậu có hứng thú chơi đùa một cô gái như thế?” Mâu quang xanh lam sâu thẳm ánh lên chữ không-thể-tin a!
Họ Trác vẫn không hay biết, đập bàn cái rầm, cười thỏa mãn, không hề để ý ánh mắt các đồng học nhìn cô như nhìn những đứa trẻ tự kỉ!!!
[---Giờ nghĩ trưa---]
Tiết học trôi qua không có gì đặc biệt, cho đến khi giờ nghĩ trưa đến, cô lực tực ôm balô, cầm sơ đồ đi tìm phòng ăn của trường. Nhìn nhìn cái sơ đồ loạn xì ngầu kia, cô búng tay cái ‘chách’, đi ra khỏi phòng.
Ố mờ gờ (OMG), cái gì kia? Nhà hàng 5* sao? Thật đúng là đẳng cấp a! Nhưng mà…nhìn thức ăn màu mè chảy mỡ trước mắt, cô không khỏi nhàm chán. Trước giờ cô không bị ảnh hưởng bởi mấy cái này, đi nhà hàng là điều cô chán nhất. Vào đó phải để ý hình tượng, ăn no cái lông a. Nhìn lại nhìn, chọn một cái hambuger size big, mua thêm một lon coca lạnh, thỏa mãn vừa gặm hambuger vừa đi ra khỏi nhà ăn.
“Nha, phải tìm câu lạc bộ ngoài giờ thôi, dù sao cũng mang tiếng học bổng thể thao vào trường mà” Vừa nhai vừa lẩm bẩm, nhìn vào cái sơ đồ một lần nữa, không khỏi choáng váng, diện tích lớn, đường đi thì ngoằn ngoèo, hảo phiền phức a!
“Đây rồi, đúng câu lạc bộ mình tìm” Cười thỏa mãn nhìn cái bản ‘Club Bơi Lội’. Đăng kí xong, cô đi dạo loanh quanh khu này, cũng thật náo nhiệt, tuy là giờ nghĩ nhưng nhiều người vào đây luyện tập nhỉ, cũng chăm chỉ quá đi.
“Khởi Hà, cậu cũng đăng kí câu lạc bộ ngoài giờ sao?” Lớp trưởng Mado mặc đồng phục thể thao bóng rổ chạy lại. Kính cận đã dẹp đi, mái tóc dính mồ hôi được xướt lên lộ ra khuôn mặt đẹp trai không kém ai của lớp trưởng.
“Đúng vậy, cậu luyện bóng rổ sao?” Biết rồi vẫn hỏi a, đây là phép lịch sự, phép lịch sự.
“Ừ, cậu đã đăng kí club nào chưa?” Mado thân thiện hỏi, tuy mồ hôi chảy nhiều nhưng hơi thở không mấy rối loạn, chứng tỏ không phải thư sinh như cô đã nghĩ a.
Khởi Hà “Rồi a, tôi đăng kí club bơi lội”
Mado “Bơi lội sao? Tiếc quá, với chiều cao của cậu có lợi thế chơi bóng rổ, bóng chuyền lắm đấy”
Khởi Hà đùa “Bơi có thể giúp điều hòa năng lượng cơ thể mà không chảy mồ hôi, luyện sức dẻo dai mà không sợ có cơ bắp, giữ được sự trầm tĩnh và tinh thần thoải mái với lại bơi có thể giúp giữ vóc dáng thon thả nha”
Mado nhìn đánh giá cô “Cũng đúng, mà cậu còn muốn ôm hơn sao? Cậu đã có thân hình người mẫu rồi nha”
Cô và lớp trưởng Mado nói chuyện khá tự nhiên, Mado mời cô qua tham quan câu lạc bộ bóng rổ nam của cậu ấy, cô tò mò gật đầu. Những cậu con trai chơi bóng rổ đều có thân hình rất đẹp, lại rất phong độ nha, hắc hắc.
Nhìn Mado và các đội viên chơi không khỏi trầm trồ, đúng là đội tuyển của trường danh tiếng có khác, tinh thần đồng đội cao, chiến thuật lợi hại, cách chơi lại đẹp, từng cú tâng bóng hay nâng người đều rất có tiêu chuẩn, không hổ là đỉnh của đỉnh a!
“Học viên mới, sao cậu lại ở đây?” Hội trưởng ca ca mặc bộ đồ thể thao bóng rổ hàng hiệu, vừa ngạc nhiên vừa thích thú nhìn cô gái đang mặc đồng phục ngồi trong câu lạc bộ bóng rổ nam.
“Đương nhiên đang thưởng thức cái đẹp” Say sưa xem tuấn nam từng người từng người xuất chiêu đẹp, cô theo bản năng trả lời.
Hội trưởng ca ca nhíu mày, cô gái này là sao đây? Thưởng thức cái đẹp? Trong một nơi được xem là thế giới đàn ông này? Không sợ sẽ bị gì bất lợi sao? Muốn xem cũng phải lên ghế khản giả mà coi, sao lại ở trong phòng chuẩn bị này mà nhìn ra?
Nói thật, cô cũng đã tìm đường đi đến chỗ khan đài xem, nhưng đi qua đi lại chẳng thấy chỗ nào có đường vào cả, chỉ thấy phòng này có cửa kính rộng nhìn thấu sân tập nên cô nhào vào đây thôi, chứ có biết đây là chỗ nào đâu. Đúng là ma mới thật là đáng thương nha!
Cô cảm thấy có chút kì lạ, một đôi mắt đang nhìn mình a, thiện ý hay sát ý còn chưa phân. Quay đầu nhìn lại, xém chút cô bị hù chết, gương mặt phóng đại của Hội trưởng ca ca làm cô đứng tim, theo phản xạ nhém chút đã cho anh ta một quả đấm rồi. Chẹp—
“Hội…hội trưởng? Cậu đến mà không lên tiếng a!”
= =
“Không lên tiếng? Vậy lúc nãy ai hỏi cậu mà cậu trả lời?” Trần Giang có chút khó đỡ, đây là ngây thơ không cảnh giác và đãng trí hay là cố ý gây chú ý cho cậu a?
“Nha, vậy là cậu?” Cô gật đầu bừng tỉnh đại ngộ, lúc nãy còn tưởng tiếng lòng đang hỏi cô chứ! “Cậu cũng chơi bóng rổ sao?”
“Ừ, nếu không tôi đến đây làm gì?”
Cô thật muốn gào thét là: Nhìn cậu yểu điệu như vậy biết đâu là gay, đến đây giành xem trai đẹp với tôi thì sao????
Cô cười gượng gạo, Hội trưởng ca ca lại nói “Cô có muốn xem tôi chơi một màn không?”
Cô nghiên đầu nhìn cậu ta, nhìn ôn nhã nhưng đôi mắt sắc bén kia, cậu ta tốt thế sao? Người ta nói đàn ông chơi bóng rổ là nhìn men nhất, cậu ta không phải dùng mỹ nam kế mê hoặc cô chứ? Ặc, nhưng không sao, có trai đẹp để ngắm ngu gì mà từ chối a!
/7
|