Có một ngày Tôi lặng nhìn lại bản thân
Rồi tôi nhận ra
Tôi đã yêu
Yêu rất nhiều
Yêu con người tôi từng tạo khoảng cách
Yêu cá tính chân thật của người ấy
Nhưng tôi lại
Làm tổn thương người mà tôi yêu...
===========
Bây giờ đang là mùa đông. Những chiếc lá bàng màu vàng đang rơi xuống. Những chiếc là cuối cùng....
Subaru rất vui. Lần đầu tiên Aki hẹn anh ra một nơi nào đó từ khi về Việt Nam. Anh vui lắm. Nhưng rồi,nụ cười đó bị dập tắt sau câu nói của cô gái nhỏ tên Aki Phan.
- Chúng ta, em và anh...Một mối quan hệ giả tạo! Chúng ta...nên dừng lại thôi!
Subaru lặng người sau câu nói của Aki. Chưa bao giờ anh thấy Aki lạ như vậy. Chưa bao giờ...
- Ý em là?
Aki hít một hơi thật sau rồi nói
- Anh không hiểu ư? Giữa anh và em ấy. Em biết, anh quan tâm em vì người con gái tên Băng. Em giống chị ấy đúng không? Em ghét sự giả tạo này rồi. Anh không cần....hoàn toàn không cần....giả vờ quan tâm em....hay...giả vờ...yêu em...Chỉ vì...em giống chị Băng! Vì thế, chúng ta đặt dấu chấm cho sự giả dối này đi!
Aki nói. Càng về sau càng nhỏ dần....
- Em...đang nói đùa đúng không?
Subaru hỏi lại. Ai đó nói anh đi. Nói rằng anh nghe nhầm đi. Nói đi.
- Anh không nghe nhầm đâu! Em biết tất cả...Kể cả việc...anh yêu Băng hay anh...ôm Kelly hôm qua....Em...muốn chúng ta dừng lại.
Aki nói. Giọng như sắp khóc. Cô gái nhỏ này đang cố mạnh mẽ để Subaru biết, cô gái này không sao...
Subaru nghe xong. Anh đã nghe hết rồi. Là chuyện đó sao? Anh...đã làm tổn thương Aki sao? Mùa đông năm nay rất lạnh. Nhưng bây giờ....anh thấy....người anh còn lạnh hơn cả thời tiết...
Subaru ngừng một lúc....Aki thấy Subaru im lặng thì liền nói tiếp:
- Anh hiểu mà! Chúng ta dừng lại đi! Em....
Aki định nói một điều gì đó. Nhưng chưa kịp nói đã bị Subaru lôi tuột vào lòng, anh dùng cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy Aki.
Aki mặt trợn tròn. Subaru đang ôm Aki...
- Em đừng nói nữa! Xin em đấy!
Subaru nói. Lúc Băng qua đời,anh cũng không đau đến mức này. Lời Aki nói như kiểu dao cứa vào tim anh vậy. Anh nhận ra rằng,mình yêu Aki rất nhiều. Nhiều hơn cả Băng...
Aki khóc thật rồi. Cô đang khóc trong lòng Subaru. Đang khóc đấy....
Subaru ôm Aki. Anh khẽ hỏi:
- Aki! Em...từng yêu ai chưa?
Aki nhíu mày...Kể ra cũng lạ...Hỏi vấn đề với người đang khóc thế này.
- Rồi! Mà cũng không hẳn!
Aki lau nước mắt bằng...áo của Subaru..rồi trả lời một cách cộc lốc. Nhưng câu: Mà cũng không hẳn! chứa chút gì đó đầy chua chát...
- Nếu như....em đã yêu ai đó...mà người đó không yêu em...Vậy để anh...thay thế được không?
Subaru hỏi. Anh đang chấp nhận làm người thay thế...chấp nhận...Subaru đã biết,anh chủ cần cô gái này,Aki Phan!
Aki đang ngớ người. Subaru đang nói cái gì...Yêu sao? Yêu? Aki nên nói gì đây? Nói là anh yêu em à? hay là yêu em vì gì? ....
- Anh nói thật đấy! Aki à! Anh...yêu em. Vì em là em mà thôi.....
Câu nói đã đánh thẳng vào tim Aki. Bất giác,Aki ôm anh và hỏi:
- Chỉ yêu mình em thôi nhé!
....
.
.
.
======
- Cô có biết cô đã làm gì không?
Một người con trai nói bằng một chất giọng lạnh tanh. Thiếu cảm xúc nếu không muốn nói là không có cảm xúc.
- Cậu chủ...tôi tôi...
Cô gái đó lắp bắp trước lời chàng trai hỏi. Cô gái toát mồ hôi. Sống lưng lạnh lại. Có lẽ,cô gái này đã phạm phải lỗi làm nào mà mình không không nên phạm.
- Cô nhận của hắn ta bao nhiêu?
- Tôi...
- Chạm vào bạn của tôi, cái giá phải trả...
Chàng trai đó nói ngập ngừng...Rút ra một khẩu 54. Rút chốt, giơ súng nên trước chán cô gái....
- Cậu chủ! Đừng! Đừng! Em...em chỉ...
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
-Cái giá chính là CHẾT!
2 phát súng. Một nhát bắn trúng tim...một nhát bắn trúng chán. Cô gái đó đã chết. Chàng trai bắn cô gái mà khi bóp còi....không hề thương tiếc. Giết xong rồi,chàng trai mang xác cô gái đó đi chôn cất tự tế...Mọi chuyện không ai biết...
===========
Ở nơi khác...rất gần với chỗ chàng trai đó đứng...Nhưng không ai biết...Một chàng trai khác với khuôn mặt vô cảm. Giọng lạnh băng,sự lãnh đạm toát lên từ chàng trai này..
Một người đàn ông trung niên đang bị dò hỏi và cái giá phải trả cũng tương tự:CHẾT! Chàng trai này cũng an táng người vừa chết ngay dưới tay mình như chàng trai kia...
Điện thoại reng. Người con trai ấy mở máy...
[Xong chưa?] -Giọng nói lãnh đạm vang lên.
- Rồi! Chắc vẫn còn nhiều tay chân! Cẩn thận đi! -Chàng trai này cũng lạnh không kém
[Ừ!]
.
.
.
===========
Ken chạy thật nhanh khi có thể. Nếu như Ken đúng thì chắc chắn...mọi việc năm đó là như vậy.
Yun và Kelly đi theo sau.
- Chị! Đúng là 5 năm trước có một cậu bé đã nhập viện ở bệnh viện Nguyễn Gia.
- Ừ! Cậu bé đó có thể chính là.... -Yun nói
- Vậy tức là anh Đăng phán đoán khá chính xác! -Kelly tiếp lời.
==========
.
.
.
- Vũ! Cậu biết chuyện 5 năm trước của Lý đúng không?
- Ừ! Hình như tớ và cậu đã từng gặp nhau!
Vũ nói sau khi nghe Thiên Anh hỏi.
- Có thể lắm! Có khi.....
- Cái gì đến rồi sẽ đến! Chúng ta nên chuẩn bị vẫn hơn....
=======
P.s: ~~ nhận xét đi ạ! Chương này hơi lủng củng
Rồi tôi nhận ra
Tôi đã yêu
Yêu rất nhiều
Yêu con người tôi từng tạo khoảng cách
Yêu cá tính chân thật của người ấy
Nhưng tôi lại
Làm tổn thương người mà tôi yêu...
===========
Bây giờ đang là mùa đông. Những chiếc lá bàng màu vàng đang rơi xuống. Những chiếc là cuối cùng....
Subaru rất vui. Lần đầu tiên Aki hẹn anh ra một nơi nào đó từ khi về Việt Nam. Anh vui lắm. Nhưng rồi,nụ cười đó bị dập tắt sau câu nói của cô gái nhỏ tên Aki Phan.
- Chúng ta, em và anh...Một mối quan hệ giả tạo! Chúng ta...nên dừng lại thôi!
Subaru lặng người sau câu nói của Aki. Chưa bao giờ anh thấy Aki lạ như vậy. Chưa bao giờ...
- Ý em là?
Aki hít một hơi thật sau rồi nói
- Anh không hiểu ư? Giữa anh và em ấy. Em biết, anh quan tâm em vì người con gái tên Băng. Em giống chị ấy đúng không? Em ghét sự giả tạo này rồi. Anh không cần....hoàn toàn không cần....giả vờ quan tâm em....hay...giả vờ...yêu em...Chỉ vì...em giống chị Băng! Vì thế, chúng ta đặt dấu chấm cho sự giả dối này đi!
Aki nói. Càng về sau càng nhỏ dần....
- Em...đang nói đùa đúng không?
Subaru hỏi lại. Ai đó nói anh đi. Nói rằng anh nghe nhầm đi. Nói đi.
- Anh không nghe nhầm đâu! Em biết tất cả...Kể cả việc...anh yêu Băng hay anh...ôm Kelly hôm qua....Em...muốn chúng ta dừng lại.
Aki nói. Giọng như sắp khóc. Cô gái nhỏ này đang cố mạnh mẽ để Subaru biết, cô gái này không sao...
Subaru nghe xong. Anh đã nghe hết rồi. Là chuyện đó sao? Anh...đã làm tổn thương Aki sao? Mùa đông năm nay rất lạnh. Nhưng bây giờ....anh thấy....người anh còn lạnh hơn cả thời tiết...
Subaru ngừng một lúc....Aki thấy Subaru im lặng thì liền nói tiếp:
- Anh hiểu mà! Chúng ta dừng lại đi! Em....
Aki định nói một điều gì đó. Nhưng chưa kịp nói đã bị Subaru lôi tuột vào lòng, anh dùng cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy Aki.
Aki mặt trợn tròn. Subaru đang ôm Aki...
- Em đừng nói nữa! Xin em đấy!
Subaru nói. Lúc Băng qua đời,anh cũng không đau đến mức này. Lời Aki nói như kiểu dao cứa vào tim anh vậy. Anh nhận ra rằng,mình yêu Aki rất nhiều. Nhiều hơn cả Băng...
Aki khóc thật rồi. Cô đang khóc trong lòng Subaru. Đang khóc đấy....
Subaru ôm Aki. Anh khẽ hỏi:
- Aki! Em...từng yêu ai chưa?
Aki nhíu mày...Kể ra cũng lạ...Hỏi vấn đề với người đang khóc thế này.
- Rồi! Mà cũng không hẳn!
Aki lau nước mắt bằng...áo của Subaru..rồi trả lời một cách cộc lốc. Nhưng câu: Mà cũng không hẳn! chứa chút gì đó đầy chua chát...
- Nếu như....em đã yêu ai đó...mà người đó không yêu em...Vậy để anh...thay thế được không?
Subaru hỏi. Anh đang chấp nhận làm người thay thế...chấp nhận...Subaru đã biết,anh chủ cần cô gái này,Aki Phan!
Aki đang ngớ người. Subaru đang nói cái gì...Yêu sao? Yêu? Aki nên nói gì đây? Nói là anh yêu em à? hay là yêu em vì gì? ....
- Anh nói thật đấy! Aki à! Anh...yêu em. Vì em là em mà thôi.....
Câu nói đã đánh thẳng vào tim Aki. Bất giác,Aki ôm anh và hỏi:
- Chỉ yêu mình em thôi nhé!
....
.
.
.
======
- Cô có biết cô đã làm gì không?
Một người con trai nói bằng một chất giọng lạnh tanh. Thiếu cảm xúc nếu không muốn nói là không có cảm xúc.
- Cậu chủ...tôi tôi...
Cô gái đó lắp bắp trước lời chàng trai hỏi. Cô gái toát mồ hôi. Sống lưng lạnh lại. Có lẽ,cô gái này đã phạm phải lỗi làm nào mà mình không không nên phạm.
- Cô nhận của hắn ta bao nhiêu?
- Tôi...
- Chạm vào bạn của tôi, cái giá phải trả...
Chàng trai đó nói ngập ngừng...Rút ra một khẩu 54. Rút chốt, giơ súng nên trước chán cô gái....
- Cậu chủ! Đừng! Đừng! Em...em chỉ...
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
-Cái giá chính là CHẾT!
2 phát súng. Một nhát bắn trúng tim...một nhát bắn trúng chán. Cô gái đó đã chết. Chàng trai bắn cô gái mà khi bóp còi....không hề thương tiếc. Giết xong rồi,chàng trai mang xác cô gái đó đi chôn cất tự tế...Mọi chuyện không ai biết...
===========
Ở nơi khác...rất gần với chỗ chàng trai đó đứng...Nhưng không ai biết...Một chàng trai khác với khuôn mặt vô cảm. Giọng lạnh băng,sự lãnh đạm toát lên từ chàng trai này..
Một người đàn ông trung niên đang bị dò hỏi và cái giá phải trả cũng tương tự:CHẾT! Chàng trai này cũng an táng người vừa chết ngay dưới tay mình như chàng trai kia...
Điện thoại reng. Người con trai ấy mở máy...
[Xong chưa?] -Giọng nói lãnh đạm vang lên.
- Rồi! Chắc vẫn còn nhiều tay chân! Cẩn thận đi! -Chàng trai này cũng lạnh không kém
[Ừ!]
.
.
.
===========
Ken chạy thật nhanh khi có thể. Nếu như Ken đúng thì chắc chắn...mọi việc năm đó là như vậy.
Yun và Kelly đi theo sau.
- Chị! Đúng là 5 năm trước có một cậu bé đã nhập viện ở bệnh viện Nguyễn Gia.
- Ừ! Cậu bé đó có thể chính là.... -Yun nói
- Vậy tức là anh Đăng phán đoán khá chính xác! -Kelly tiếp lời.
==========
.
.
.
- Vũ! Cậu biết chuyện 5 năm trước của Lý đúng không?
- Ừ! Hình như tớ và cậu đã từng gặp nhau!
Vũ nói sau khi nghe Thiên Anh hỏi.
- Có thể lắm! Có khi.....
- Cái gì đến rồi sẽ đến! Chúng ta nên chuẩn bị vẫn hơn....
=======
P.s: ~~ nhận xét đi ạ! Chương này hơi lủng củng
/31
|