Em Ngốc Lắm Bé Ạ!

Chương 30 - Tôi Không Đủ Dũng Cảm Để Tha Thứ (Tiếp)

/31


Người đàn ông đó cất giọng lãnh đạm đầy quyền uy lên. Vị bác sĩ già nhìn người đàn ông đó rồi thốt lên: - Chủ tịch! Chúng tôi sẽ cố gắng!...

Nói rồi vị bác sĩ đi vào trong phòng cấp cứu...

Người đàn ông được gọi là chủ tịch đó kéo Tử Thiên ngồi xuống, lau nước mắt cho Thiên:

- Thiên Thiên ngoan! Không sao đâu! Mẹ con sẽ không sao!

Tử Thiên ôm lấy người đàn ông trước mắt mà khóc. Dù là con trai nhưng làm sao có thể không bị kích động được chứ...

- Bác Thắng! Cháu cháu...

Nguyễn Thắng ôm lấy Tử Thiên. Dỗ dành cậu bé. Nhìn Thiên thế này, ông thật sự xót xa...

1h

2h

3h

4h

5h

Cửa phòng xấp cứu bật mở. Vị bác sĩ đó bước ra đối diện với ngài Nguyễn Thắng...

- Chủ tịch! Chúng tôi xin lỗi!

- Cái gì? Em gái ta....?

- Vâng! Cô ấy đã không qua khỏi! Người hãy vào gặp cô ấy lần cuối...

- Bác sĩ! Bác nói sao mẹ cháu...mẹ cháu...mất ư? -Tử Thiên hỏi bác sĩ. Hi vọng là Thiên nghe sai. Ai nói rằng cậu đã nghe nhầm đi...

Vị bác sĩ đó gật đầu...

Hôm sau...

- Bác! Mẹ con....

- Bác đã chôn cất lúc con ngất rồi! Con có muốn đến chỗ mẹ không...?

Im lặng...gật đầu...

================

Tử Thiên ôm mộ mẹ mà khóc...khóc trước mộ của mẹ...

- cháu ở với ta nhé?

- Không! Bác hay qua Mĩ...mà Mĩ thì xa đây quá!

- Vậy cháu ở nhà ngoại nhé?

- Không! Ông ta sẽ sẽ biết...

- Cháu trai! Cháu nói cho ta mọi chuyện đi..

Tử Thiên thành thật kể cho ngài Nguyễn Thắng nghe...

Nguyễn Thắng nghe xong...Khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận... Trịnh Luân! Tuyết Lam có chuyện gì....tôi sẽ không tha cho ông Ngài Nguyễn Thắng nghĩ(câu này t/g trích vào để kích thích trí tò mò của mấy bạn)

- Cháu sẽ sống tiếp! Cháu đã hứa với mẹ rồi!

- Ừm! Có khó khăn gì gọi cho ta nhé!

- Vâng!....

Kết thúc câu chuyện....

- Sao? Ông hài lòng chưa? Mẹ tôi mất rồi! Ông vui không? -Phong...à không, Tử Thiên hỏi...

- Con nói cái gì? -Trịnh Luân hỏi lại. Ông không tin những điều mà ông vừa nghe...

......

Tử Đăng ngồi đằng sau nghe rành rọt từng chữ một. Cậu shock nói không lên lời. Bất động...

.....

An Phong đứng dạy. Mọi chuyện đã xong. Anh bước ra khỏi bàn.

- Tôi đã nói hết rồi! Ông nên nhớ, tại ông mà tôi thành thế này...

Nói rồi, anh chạy vụt đi. Trịnh Luân đứng dạy đuổi theo để mặc những người đang bất động...

.....

- Thiên! Tiểu Thiên! Dừng lại! -Trịnh Luân gọi lớn.

Trời lại mưa. Giống hết đêm hôm đó...giống hệt cái đêm anh bị đuổi ra khỏi nhà. Cơn mưa mùa đông....

Anh chạy. Chạy không để ý đến ai. Anh không đủ bình tĩnh đối mặt với ông ta. Anh không đủ...

- Tiểu Thiên! Tránh ra!

Trịnh Luân đẩy An Phong ra...một mình ông đón lấy cái đâm của chiếc ô tô chạy giữa trời mưa....

- Không!

Phong hét lên...Trước mặt anh, Trịnh Luân đang nằm giữa vũng máu....giữa trời mưa...Giống như mẹ của anh. Anh chạy đến bên Trịnh Luân và gọi:

- Cha! Đừng giống mẹ đừng bỏ con!

Ken và Subaru từ trong quán thấy liền chạy ra gọi cho bệnh viện...và bệnh viện gần đó nhất là bệnh viện:Nguyễn Gia.

Trịnh Luân giơ tay lên xoa đầu An Phong. Ông nói:

- Cuối cùng con cũng gọi cha là cha rồi....Cha...vui...lắm! Xin...lỗi...con! -Ông nói ngắt quãng...


/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status