Phương mở cửa ra ban công phòng của nhỏ. Phương nhìn lên bầu trời tối đen như mực nhưng vẫn có một vài ngôi sao chiếu sáng. Suy nghĩ trong Phương bây giờ đang rối lắm. Ánh mắt lúc sáng Khánh dành cho Phương, Phương biết hết chứ, nhưng nhỏ chí cố tình lờ đi thôi. Ánh mắt đó, tại sao lại thân quen và tha thiết đến thế. Nó làm Phương rung động nhưng lại muốn né tránh vì sâu trong tim Phương vẫn chỉ có duy nhất một người con trai. Phương rung động với Khánh nhưng nhỏ không dám thừa nhận vì Phương sợmình sẽ phản bội lại người con trai năm xưa. Giữa bầu trời, một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất. Phương nhìn ngôi sao đó đầy xót xa.
_ Đông Đăng à, cậu vẫn dõi theo tớ đúng không? Tớ muốn khóc lắm, thật sự đấy. Nhưng yên tâm nhé, tớ không khóc đâu, tớ đã hứa với cậu rồi mà. Đăng à, bây giờ tớ phải làm gì mới đúng đây, cho tớ biết đi.
***
Hắn ngồi trong phòng và tập trung hết sức để suy nghĩ, nghĩ cách để giải thích với nó. Hắn không thể để nó hiểu sai con người của hắn được. Cảm giác bị hiểu lầm cực kì khó chịu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không thể tìm ra cách nào cho hợp lí được. Chắc chắn có nói thế nào thì nó cũng không tin hắn đâu. Phải làm sao, phải làm sao. Trong lúc hắn đang rối trí, thì Quân mở cửa bước vào và nằm trên giường của hắn hết sức tự nhiên.
_ Sao vậy, cần giúp không? - Quân vơ lấy cuốn sách ở đầu giường hắn mở ra xem.
_ Không biết có giúp nổi không thôi. - Hắn thở dài đầy chán nản.
_ Liên quan tới cô bé đó thì giúp được đấy. - Quân nói như đi guốc trong bụng hắn.
_ Giúp tao giải thích đi, nó không tin tao đâu. Tao không muốn bị hiểu lầm.
_ Tao thấy mày có ưa gì nó đâu, thôi thì cứ để hiểu lầm vậy luôn đi. Giải thích làm gì.
_ Nhưng tao thấy khó chịu lắm. - Hắn nhăn mặt, cứ nghĩ tới gương mặt đầy khinh thường của nó dành cho mình là lại điên lên.
_ Vì sao? - Quân rời mắt khỏi cuốn sách, anh bắt đầu chú tâm vào cuộc trò chuyện.
_ Tao... tao không biết. Cảm thấy khó chịu thôi. Aiz, rốt cuộc giờ có giúp không?
_ Có, ngày mai cứ đi giải thích. Có gì tao nói đỡ cho. - Quân cười, lại vỗ vai hắn.
_ Ơ mà thằng Khánh đâu rồi nhỉ? - Hắn thắc mắc, từ khi Khánh tỉnh rượu tới giờ không thấy đâu cả.
_ Trong phòng á, hình như đang có tâm sự tao không dám làm phiền. - Quân nói.
_ Khổ cho nó thật, tự nhiên gặp một người giống Nhã Đan nên nó mới xúc động như thế. - Hắn thở dài khi nghĩ đến Khánh khi sáng.
_ Ừ.
***
Quân đi bộ dọc khuôn viên kí túc xá, một cảm giác khó tả dâng lên trong anh. Giúp hắn là một quyết định đúng hay sai, anh nên làm chứ. Nếu hắn và nó hết hiểu lầm không lẽ sẽ quay lại cãi nhau như trước sao. Dù chỉ là cãi nhau nhưng Quân cũng không thích, những lúc họ cãi nhau thì không gian giống như chỉ có hai người mà cho dù có muốn anh cũng không xen vào được. Nhưng hắn và Quân là bạn thân từ nhỏ, thấy bạn khó khăn, trong khi mình có khả năng giúp đỡ mà lơ đi thì kì quá. Thôi thì cứ cư xử theo lí trí như trước giờ Quân vẫn làm, có lẽ sẽ hối hận nhưng đó là quyết định đúng đắn.
Quân đang đi thì thấy Yến Chi ngồi ở ghế đá và đang nói chuyện với một người nào đó. Ánh mắt chất chứa nội căm hận và giọng nói mang phần cay nghiệt. Hình như là vì chia tay hắn thì phải, Quân nghĩ thế. Chuyện hắn và Yến Chi đã lan rộng toàn trường vì hắn đã nhờ một "loa phát thanh" đi lan truyền. Quân vừa nhận ra sức mạnh của "loa phát thanh" quá ghê gớm, chỉ trong vòng vài tiếng mà đã lan đi toàn trường thậm chí là sang cả trường khác. Quân bước tới gần hơn. Yến Chi tắt điện thoại, dường như cuộc nói chuyện đã kết thúc.
_ Mình mà biết ai đã cho anh ấy biết sự thật mình sẽ không để kẻ đó sống. - Yến Chi lầm bầm.
_ Em không để anh sống sao? - Giọng nói trầm và lạnh của Quân vang lên khiến Yến Chi giật mình.
_ Anh Quân, anh đang nói đùa gì thế? - Yến Chi cười trừ, thật sự cô chưa hiểu Quân đang nói gì.
_ Anh là người cho Đạt biết sự thật đấy, nói đi, không để anh sống thì sẽ giết anh à. - Quân nói đầy thách thức và mia mai.
_ Em... Sao anh lại làm vậy? - Yến Chi sững sờ trước những gi Quân vừa nói.
_ Vì anh muốn cho thằng đấy biết được bộ mặt thật của em.
_ Nhưng, chẳng phải trước giờ anh luôn ủng hộ em sao? - Yến Chi rưng rưng gần như khóc.
_ Không phản đối không có nghĩa là ủng hộ. - Quân lạnh lùng.
_ Hay là anh yêu con nhỏ đó rồi. - Yến Chi cười khẩy. Trước giờ Quân chẳng bao giờ để ý những chuyện cô làm vậy mà giờ lại phá sao, chắc vì có tình cảm với nó rồi.
_ Em không hiểu rõ được tôi đang nghĩ gì đâu, đừng suy diễn. - Quân nói rồi bỏ đi, để lại Yến Chi ở đó cười thầm và càng chắc chắn hơn những gì cô vừa nói.
Quân quay trở lại về phòng của mình. Yêu ư, anh không xác định được tình cảm của mình là gì. Có lẽ là yêu đấy. Nhưng Quân không có ý định hẹn hò với nó, vì anh biết trong mắt nó, anh chỉ dừng lại ở mức một người bạn, hay cao lắm là một người anh trai. Quân không thích gượng ép hay tranh giành gì cả, điều Quân cần là người mình thích vui vẻ là được rồi. Với lại, Quân cũng chưa xác định rõ lắm thứ tình cảm đó, không cần phải vội.
***
Hãy ủng hộ truyện dự thi của tác giả nếu bạn có thời gian ^^
_ Đông Đăng à, cậu vẫn dõi theo tớ đúng không? Tớ muốn khóc lắm, thật sự đấy. Nhưng yên tâm nhé, tớ không khóc đâu, tớ đã hứa với cậu rồi mà. Đăng à, bây giờ tớ phải làm gì mới đúng đây, cho tớ biết đi.
***
Hắn ngồi trong phòng và tập trung hết sức để suy nghĩ, nghĩ cách để giải thích với nó. Hắn không thể để nó hiểu sai con người của hắn được. Cảm giác bị hiểu lầm cực kì khó chịu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không thể tìm ra cách nào cho hợp lí được. Chắc chắn có nói thế nào thì nó cũng không tin hắn đâu. Phải làm sao, phải làm sao. Trong lúc hắn đang rối trí, thì Quân mở cửa bước vào và nằm trên giường của hắn hết sức tự nhiên.
_ Sao vậy, cần giúp không? - Quân vơ lấy cuốn sách ở đầu giường hắn mở ra xem.
_ Không biết có giúp nổi không thôi. - Hắn thở dài đầy chán nản.
_ Liên quan tới cô bé đó thì giúp được đấy. - Quân nói như đi guốc trong bụng hắn.
_ Giúp tao giải thích đi, nó không tin tao đâu. Tao không muốn bị hiểu lầm.
_ Tao thấy mày có ưa gì nó đâu, thôi thì cứ để hiểu lầm vậy luôn đi. Giải thích làm gì.
_ Nhưng tao thấy khó chịu lắm. - Hắn nhăn mặt, cứ nghĩ tới gương mặt đầy khinh thường của nó dành cho mình là lại điên lên.
_ Vì sao? - Quân rời mắt khỏi cuốn sách, anh bắt đầu chú tâm vào cuộc trò chuyện.
_ Tao... tao không biết. Cảm thấy khó chịu thôi. Aiz, rốt cuộc giờ có giúp không?
_ Có, ngày mai cứ đi giải thích. Có gì tao nói đỡ cho. - Quân cười, lại vỗ vai hắn.
_ Ơ mà thằng Khánh đâu rồi nhỉ? - Hắn thắc mắc, từ khi Khánh tỉnh rượu tới giờ không thấy đâu cả.
_ Trong phòng á, hình như đang có tâm sự tao không dám làm phiền. - Quân nói.
_ Khổ cho nó thật, tự nhiên gặp một người giống Nhã Đan nên nó mới xúc động như thế. - Hắn thở dài khi nghĩ đến Khánh khi sáng.
_ Ừ.
***
Quân đi bộ dọc khuôn viên kí túc xá, một cảm giác khó tả dâng lên trong anh. Giúp hắn là một quyết định đúng hay sai, anh nên làm chứ. Nếu hắn và nó hết hiểu lầm không lẽ sẽ quay lại cãi nhau như trước sao. Dù chỉ là cãi nhau nhưng Quân cũng không thích, những lúc họ cãi nhau thì không gian giống như chỉ có hai người mà cho dù có muốn anh cũng không xen vào được. Nhưng hắn và Quân là bạn thân từ nhỏ, thấy bạn khó khăn, trong khi mình có khả năng giúp đỡ mà lơ đi thì kì quá. Thôi thì cứ cư xử theo lí trí như trước giờ Quân vẫn làm, có lẽ sẽ hối hận nhưng đó là quyết định đúng đắn.
Quân đang đi thì thấy Yến Chi ngồi ở ghế đá và đang nói chuyện với một người nào đó. Ánh mắt chất chứa nội căm hận và giọng nói mang phần cay nghiệt. Hình như là vì chia tay hắn thì phải, Quân nghĩ thế. Chuyện hắn và Yến Chi đã lan rộng toàn trường vì hắn đã nhờ một "loa phát thanh" đi lan truyền. Quân vừa nhận ra sức mạnh của "loa phát thanh" quá ghê gớm, chỉ trong vòng vài tiếng mà đã lan đi toàn trường thậm chí là sang cả trường khác. Quân bước tới gần hơn. Yến Chi tắt điện thoại, dường như cuộc nói chuyện đã kết thúc.
_ Mình mà biết ai đã cho anh ấy biết sự thật mình sẽ không để kẻ đó sống. - Yến Chi lầm bầm.
_ Em không để anh sống sao? - Giọng nói trầm và lạnh của Quân vang lên khiến Yến Chi giật mình.
_ Anh Quân, anh đang nói đùa gì thế? - Yến Chi cười trừ, thật sự cô chưa hiểu Quân đang nói gì.
_ Anh là người cho Đạt biết sự thật đấy, nói đi, không để anh sống thì sẽ giết anh à. - Quân nói đầy thách thức và mia mai.
_ Em... Sao anh lại làm vậy? - Yến Chi sững sờ trước những gi Quân vừa nói.
_ Vì anh muốn cho thằng đấy biết được bộ mặt thật của em.
_ Nhưng, chẳng phải trước giờ anh luôn ủng hộ em sao? - Yến Chi rưng rưng gần như khóc.
_ Không phản đối không có nghĩa là ủng hộ. - Quân lạnh lùng.
_ Hay là anh yêu con nhỏ đó rồi. - Yến Chi cười khẩy. Trước giờ Quân chẳng bao giờ để ý những chuyện cô làm vậy mà giờ lại phá sao, chắc vì có tình cảm với nó rồi.
_ Em không hiểu rõ được tôi đang nghĩ gì đâu, đừng suy diễn. - Quân nói rồi bỏ đi, để lại Yến Chi ở đó cười thầm và càng chắc chắn hơn những gì cô vừa nói.
Quân quay trở lại về phòng của mình. Yêu ư, anh không xác định được tình cảm của mình là gì. Có lẽ là yêu đấy. Nhưng Quân không có ý định hẹn hò với nó, vì anh biết trong mắt nó, anh chỉ dừng lại ở mức một người bạn, hay cao lắm là một người anh trai. Quân không thích gượng ép hay tranh giành gì cả, điều Quân cần là người mình thích vui vẻ là được rồi. Với lại, Quân cũng chưa xác định rõ lắm thứ tình cảm đó, không cần phải vội.
***
Hãy ủng hộ truyện dự thi của tác giả nếu bạn có thời gian ^^
/40
|