Nó ngồi trên một thảm cỏ xanh rộng lớn, trước mặt nó là một dòng sông. Dòng sông tĩnh lặng, dường như không thể cảm nhận được rằng nó đang chuyển động. Những chuyển động rất nhỏ và khó thấy. Mọi thứ im lặng đến lạ. Nó nhìn về dòng sông rồi lại nhìn lên bầu trời với những suy nghĩ mông lung. Nó nhớ em trai của mình, nhớ ba, nhớ mẹ và người anh trai đã nhiều năm chưa gặp mặt. Rồi suy nghĩ của nó hướng về hắn. Kẻ nó đã không ưa gì ngay lần gặp đầu tiên, có thể xem là oan gia. Kẻ đã không tin nó, không cho nó cơ hội được giải thích. Nó khó chịu, vơ lấy một viên đá nhỏ bên cạnh ném xuống dòng sông. Dòng sông chuyển động nhẹ rồi quay trở lại trạng thái ban đầu.
Phá tan không gian yên tĩnh ấy là những tiếng nói ồn ào, rất đông người đang kéo đến, và họ là những tên cao to lực lưỡng. Nó biết nhưng vờ như không. Vẫn tiếp tục những suy nghĩ của mình. Xa xăm vô tận, số phận, tương lai không rõ ràng. Mông lung lắm. Một khoảng lặng hiếm có của nó. Bỗng nhiên có ai đó kéo tay nó rất mạnh, nó cảm thấy.
đau, đưa mắt sang nhìn kẻ vừa mới gây sự. Là đám người đó, kẻ đã phá vỡ không gian yên tĩnh ở nơi này.
_ Muốn gì? - Nó lạnh lùng hỏi. Đồng thời giật tay ra khỏi tên đó.
_ Tụi tao được lệnh, phải xử mày. - Tên đấy nói.
_ Vậy thì... xử đi. - Giọng nó bình thản đến lạ. Ánh mắt vô hồn, rơi vào vô cực.
Nó đánh nhau không biết lần thứ bao nhiêu rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên nó đánh mà không tính toán, không suy nghĩ. Cứ đánh và đánh mà không rõ mình đang đánh nhau vì điều gì. Những lúc nó chản nản trong cuộc sống, nó sẽ trở nên mơ màng như thế, không tỉnh táo. Nhưng chính vì sự không tỉnh táo đó càng khiến nó mạnh lên thêm nhiều lần. Ánh mắt nó bỗng dưng sáng lên khi nhìn thấy một thanh kiếm Nhật từ một người trong nhóm. Nó tránh tất cả những đòn tấn công của những người khác, nhanh chóng tiến đến kẻ đang giữ thanh kiếm. Rất nhanh, nó né được đường kiếm còn vụng về ấy. Bằng vài động tác đơn giản mà thuần thục nó đã đoạt được thanh kiếm về tay mình. Trận chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Máu, lâu rồi nó không cảm nhận được máu từ kẻ thù của mình. Thanh kiếm khá bén, cùng những đường chém khá ngọt và chuyên nghiệp từ nó, máu bắt đầu rỉ ra từ những vết chém trên lưng của mỗi tên cho nó gây ra. Nó không có ý định giết người, chủ yếu là đòn cảnh cáo để cho bọn chúng không thể lại gần mình thêm nữa. Máu bắn ra, dính vào chiếc áo thun màu trắng của nó tạo thành những vệt dài. Chỉ còn lại một vài tên nhưng cũng nhanh chóng rút lui. Nó ném thanh kiếm xuống sông,đứng nhìn những gì mình tạo ra. Hoang tàn, từng tên nằm rên rỉ, một vài kẻ ôm vết thương bỏ chạy. Họ, nhìn nó với ánh mắt kinh hãi. Họ không hề được báo trước về con mồi của mình. Họ chủ quan khi nhận hình từ khách hàng. Chỉ là một cô gái, rất xinh và yếu đuối. Nhưng họ đã không lường trước, cô gái đó đã đánh bại toàn bộ số người được cử đi làm nhiệm vụ. Nơi dòng sông vắng vẻ đã quay về trạng thái im lặng như ban đầu. Im lặng đến đáng sợ, thoang thoảng mùi tanh của máu.
Nó đứng thần người nhìn những con người dưới chân mình. Bọn họ, chưa chết, chỉ là bị thương. Nhưng có điều gì đó chưa đúng. Tên trùm, hắn đã biến mất. Nó nghe bên tai mình một tiếng gió, rất nhanh và nhẹ. Đường chém rất ngọt, ngay lúc nó vừa quay người. Chiếc áo thun của nó bị rách một đường, lộ một đường dài trên da nó, máu đang rỉ ra, màu đỏ tươi. Nó nhìn vào vết thương, không cảm xúc nào được bộc lộ. Tên trùm thẫn thờ nhìn nó, đáng lẽ ra hắn phải tiếp tục chém nó, nhưng hắn không thể nhấc tay lên được khi nhìn vào đôi mắt của nó. Đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp. Màu mắt rất hiếm người có, hắn đã đối đầu với một người cũng có đôi mắt màu xanh lục, và kết cục không hề tốt đẹp gì. Nhưng nếu chỉ là màu mắt thì cũng không làm hắn hoảng sợ đến vậy. Mà từ ngoại hình đến khuôn mặt, khí chất đều rất giống với một người, hắn luôn nể sợ. Giống, rất giống. Chỉ khác duy nhất, nó là nữ, còn người kia là nam. Có thể nói đối với tên trùm, nó và người hắn sợ là hai bản sao chỉ khác nhau về giới tính.
_ Sao không chém tiếp? - Nó nhẹ nhàng hỏi, nhìn chằm chằm vào con dao đang vươn tí máu trên tay của tên trùm.
_ Jake... Jake.... Chẳng phải.... mày .... đã chết? - Tên trùm nói bằng giọng run run, không rõ ràng, gần như là sợ hãi. Hắn không đứng vững được nữa. Hắn quỳ thụp xuống, con dao văng sang một bên.
Nó quỳ xuống ngang hàng với tên trùm. Ánh mắt nó dường như có cảm xúc trở lại. Nó lấy con dao, dùng chính con dao ấy, nâng cằm tên trùm.
_ Jake là em trai tôi.
_ Em trai? Vậy... mày... là Alie? - Hắn xanh mặt, coi bộ lần này hắn khó lòng sống sót trở về.
_ Nếu đúng thì sao, không đúng thì sao? - Nó tiếp tục đe dọa tinh thần của tên trùm.
_ Chị à, tha cho hắn đi.
Kent từ đằng xa chạy đến. Kent sợ nếu để thêm một lát nữa, tên đó có thể chết vì hoảng sợ mất.
_ Ừ, thì tha.
Nó ném con dao sượt qua mặt tên đó cắm phập vào cái cây sau lưng hắn rồi đứng lên bước về phía Kent. Máu đã nhuộm đỏ một vùng ngay chiếc áo thun màu trắng.
_ Chị à, chị cần đi bệnh viện gấp. Chị sẽ mất nhiều máu đấy.
Kent vội đưa nó lên chiếc xe ô tô thể thao của mình. Chiếc xe nhanh chóng lao đi, để lại tên trùm còn ngồi đó, thất thần như kẻ mất hồn. Miệng hắn thầm nguyền rủa.
_ Tại sao lại bắt mình đi ám sát người mà mình sợ nhất chứ. Khỉ thật.
Nó im lặng trên suốt đường đi, Kent cố gắng lách khỏi những chiếc xe khác để nhanh chóng đến bệnh viện. Cậu không hiểu nó đang nghĩ gì nữa. Nó không cảm thấy đau sao, dù chỉ là một chút.
_ Chị không có cảm giác đau đớn sao? - Kent hỏi nó trong lúc cậu đang phóng tốc độ tối đa ở đường cao tốc.
_ Không. Vì chị đã trải qua nhiều thứ còn khủng khiếp hơn.
Giọng nó nhẹ bẫng, như gió thoảng. Kent nghe và cậu đã hiểu một phần nào đó. Cậu cũng không muốn nhắc lại vì sợ làm nó nhớ lại những chuyện không vui.
Phá tan không gian yên tĩnh ấy là những tiếng nói ồn ào, rất đông người đang kéo đến, và họ là những tên cao to lực lưỡng. Nó biết nhưng vờ như không. Vẫn tiếp tục những suy nghĩ của mình. Xa xăm vô tận, số phận, tương lai không rõ ràng. Mông lung lắm. Một khoảng lặng hiếm có của nó. Bỗng nhiên có ai đó kéo tay nó rất mạnh, nó cảm thấy.
đau, đưa mắt sang nhìn kẻ vừa mới gây sự. Là đám người đó, kẻ đã phá vỡ không gian yên tĩnh ở nơi này.
_ Muốn gì? - Nó lạnh lùng hỏi. Đồng thời giật tay ra khỏi tên đó.
_ Tụi tao được lệnh, phải xử mày. - Tên đấy nói.
_ Vậy thì... xử đi. - Giọng nó bình thản đến lạ. Ánh mắt vô hồn, rơi vào vô cực.
Nó đánh nhau không biết lần thứ bao nhiêu rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên nó đánh mà không tính toán, không suy nghĩ. Cứ đánh và đánh mà không rõ mình đang đánh nhau vì điều gì. Những lúc nó chản nản trong cuộc sống, nó sẽ trở nên mơ màng như thế, không tỉnh táo. Nhưng chính vì sự không tỉnh táo đó càng khiến nó mạnh lên thêm nhiều lần. Ánh mắt nó bỗng dưng sáng lên khi nhìn thấy một thanh kiếm Nhật từ một người trong nhóm. Nó tránh tất cả những đòn tấn công của những người khác, nhanh chóng tiến đến kẻ đang giữ thanh kiếm. Rất nhanh, nó né được đường kiếm còn vụng về ấy. Bằng vài động tác đơn giản mà thuần thục nó đã đoạt được thanh kiếm về tay mình. Trận chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Máu, lâu rồi nó không cảm nhận được máu từ kẻ thù của mình. Thanh kiếm khá bén, cùng những đường chém khá ngọt và chuyên nghiệp từ nó, máu bắt đầu rỉ ra từ những vết chém trên lưng của mỗi tên cho nó gây ra. Nó không có ý định giết người, chủ yếu là đòn cảnh cáo để cho bọn chúng không thể lại gần mình thêm nữa. Máu bắn ra, dính vào chiếc áo thun màu trắng của nó tạo thành những vệt dài. Chỉ còn lại một vài tên nhưng cũng nhanh chóng rút lui. Nó ném thanh kiếm xuống sông,đứng nhìn những gì mình tạo ra. Hoang tàn, từng tên nằm rên rỉ, một vài kẻ ôm vết thương bỏ chạy. Họ, nhìn nó với ánh mắt kinh hãi. Họ không hề được báo trước về con mồi của mình. Họ chủ quan khi nhận hình từ khách hàng. Chỉ là một cô gái, rất xinh và yếu đuối. Nhưng họ đã không lường trước, cô gái đó đã đánh bại toàn bộ số người được cử đi làm nhiệm vụ. Nơi dòng sông vắng vẻ đã quay về trạng thái im lặng như ban đầu. Im lặng đến đáng sợ, thoang thoảng mùi tanh của máu.
Nó đứng thần người nhìn những con người dưới chân mình. Bọn họ, chưa chết, chỉ là bị thương. Nhưng có điều gì đó chưa đúng. Tên trùm, hắn đã biến mất. Nó nghe bên tai mình một tiếng gió, rất nhanh và nhẹ. Đường chém rất ngọt, ngay lúc nó vừa quay người. Chiếc áo thun của nó bị rách một đường, lộ một đường dài trên da nó, máu đang rỉ ra, màu đỏ tươi. Nó nhìn vào vết thương, không cảm xúc nào được bộc lộ. Tên trùm thẫn thờ nhìn nó, đáng lẽ ra hắn phải tiếp tục chém nó, nhưng hắn không thể nhấc tay lên được khi nhìn vào đôi mắt của nó. Đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp. Màu mắt rất hiếm người có, hắn đã đối đầu với một người cũng có đôi mắt màu xanh lục, và kết cục không hề tốt đẹp gì. Nhưng nếu chỉ là màu mắt thì cũng không làm hắn hoảng sợ đến vậy. Mà từ ngoại hình đến khuôn mặt, khí chất đều rất giống với một người, hắn luôn nể sợ. Giống, rất giống. Chỉ khác duy nhất, nó là nữ, còn người kia là nam. Có thể nói đối với tên trùm, nó và người hắn sợ là hai bản sao chỉ khác nhau về giới tính.
_ Sao không chém tiếp? - Nó nhẹ nhàng hỏi, nhìn chằm chằm vào con dao đang vươn tí máu trên tay của tên trùm.
_ Jake... Jake.... Chẳng phải.... mày .... đã chết? - Tên trùm nói bằng giọng run run, không rõ ràng, gần như là sợ hãi. Hắn không đứng vững được nữa. Hắn quỳ thụp xuống, con dao văng sang một bên.
Nó quỳ xuống ngang hàng với tên trùm. Ánh mắt nó dường như có cảm xúc trở lại. Nó lấy con dao, dùng chính con dao ấy, nâng cằm tên trùm.
_ Jake là em trai tôi.
_ Em trai? Vậy... mày... là Alie? - Hắn xanh mặt, coi bộ lần này hắn khó lòng sống sót trở về.
_ Nếu đúng thì sao, không đúng thì sao? - Nó tiếp tục đe dọa tinh thần của tên trùm.
_ Chị à, tha cho hắn đi.
Kent từ đằng xa chạy đến. Kent sợ nếu để thêm một lát nữa, tên đó có thể chết vì hoảng sợ mất.
_ Ừ, thì tha.
Nó ném con dao sượt qua mặt tên đó cắm phập vào cái cây sau lưng hắn rồi đứng lên bước về phía Kent. Máu đã nhuộm đỏ một vùng ngay chiếc áo thun màu trắng.
_ Chị à, chị cần đi bệnh viện gấp. Chị sẽ mất nhiều máu đấy.
Kent vội đưa nó lên chiếc xe ô tô thể thao của mình. Chiếc xe nhanh chóng lao đi, để lại tên trùm còn ngồi đó, thất thần như kẻ mất hồn. Miệng hắn thầm nguyền rủa.
_ Tại sao lại bắt mình đi ám sát người mà mình sợ nhất chứ. Khỉ thật.
Nó im lặng trên suốt đường đi, Kent cố gắng lách khỏi những chiếc xe khác để nhanh chóng đến bệnh viện. Cậu không hiểu nó đang nghĩ gì nữa. Nó không cảm thấy đau sao, dù chỉ là một chút.
_ Chị không có cảm giác đau đớn sao? - Kent hỏi nó trong lúc cậu đang phóng tốc độ tối đa ở đường cao tốc.
_ Không. Vì chị đã trải qua nhiều thứ còn khủng khiếp hơn.
Giọng nó nhẹ bẫng, như gió thoảng. Kent nghe và cậu đã hiểu một phần nào đó. Cậu cũng không muốn nhắc lại vì sợ làm nó nhớ lại những chuyện không vui.
/40
|