Sân trường mẫu giáo đông đúc,những đứa trẻ đều mải mê với những trò chơi của mình. Không ai để ý nơi góc sân,Nhã Đan đang ngồi khóc. Đan khóc một mình, nức nở và ấm ức. Cô bé cứ cúi gầm mặt xuống đất,từng hàng nước mắt lăn dài. Bỗng nhiên,trước mặt Nhã Đan xuất hiện một cây kẹo nhiều màu sắc rất dễ thương và bắt mắt. Nhã Đan nhìn lên,cô bé thấy Đông Đăng đang chìa ra cây kẹo cùng nụ cười tươi rói. Nhận ra gương mặt đầm đía nước mắt của Nhã Đan, Đông Đăng vội ngồi xuống bên cạnh.
_ Sao Đan khóc? - Đông Đăng ngây thơ hỏi.
_ Tụi nó... lấy mất... gấu bông... của Đan... rồi. Quà... mẹ Đan đi công... tác về tặng Đan. - Nhã Đan nói trong tiếng nấc.
_ Thôi Đan đừng buồn nữa. Đan ăn kẹo đi này. Kẹo này đẹp không,ba Đăngmua ở nước ngoài về á. Chưa ai có đâu nha. - Đăng đưa cho Đan cây kẹo. - Đan ngồi ăn kẹo đi,đợi Đăng chút.
Rồi Đăng bỏ đi đâu mất để Đan ngơ ngác nhìn theo. Đan chờ mãi vẫn chưa thấy Đăng quay lại. Đan định đứng dậy đi tìm, nhưng Đăng đã quay trở lại, với chú gấu bông màu trắng mà Đan yêu quý. Nhưng Đăng trông có vẻ không ổn tí nào, trên má cậu có một vết bầm. Quần áo cậu xộc xệch và đầu tóc thì rối tung. Đăng bước đến đưa cho Đan chú gấu bông.
_ Của Đan này. - Đăng cười để cho Đan yên tâm.
_ Đăng làm sao thế,má Đăng bị bầm rồi này. - Đan vội cầm lấy chú gấu bông rồi đứng lên nhìn Đăng đầy lo lắng. Bàn tay nho nhỏ khẽ chạm vào vết bầm.
_ Á. Đau. - Đăng khẽ nhăn mặt.
_ Đăng đánh nhau? - Giọng Đan có vẻ khó chịu và dò xét.
_ Chỉ là xây xước nhẹ thôi. Đan đừng lo ha. - Đăng gãi gãi đầu,cười khì.
Đan nhìn Đăng một hồi rồi bỗng nhiên òa khóc nức nở. Đăng lúng túng chỉ viết đứng thần người ra nhìn rồi ấp úng gì đó.
_ Ơ,sao Đan khóc,Đăng lấy lại gấu bông rồi mà? - Đăng lúng túng.
_ Đăng ngốc nghếch,Đăng ngốc nhất thế giới,ai bảo Đăng lấy lại đâu. Đăng bị thương rồi kìa.
_ Ơ,Đăng xin lỗi. Là Đăng ngốc,Đăng để mình bị thương. Đan đừng khóc nữa mà. - Giọng Đăng cầu khẩn.
Đan nín khóc,chỉ còn vài tiếng nấc nghẹn. Đăng thở phào,nếu Đan khóc nữa chắc cậu cũng hoảng mà òa lên mất.
_ Nói đi,sao Đăng đánh nhau.
_ Ờ thì để lấy lại gấu bông cho Đan nè. - Đăng chỉ chỉ và chú gấu bông Đan đang ôm trước ngực.
_ Đăng không làm cũng được mà.
_ Vì Đăng không muốn Đan khóc.
Đan nhìn Đăng đầy ngạc nhiên,cô bé vẫn chưa hiểu rõ hết ý nghĩa của câu nói.
_ Đăng nói vậy là sao?
_ Đan khóc Đăng sẽ rất buồn. Đăng chỉ muốn thấy Đan cười. - Giọng Đăng trần hẳn.
_ Vậy Đan không khóc nữa.
_ Hứa với Đăng: Đan đừng khóc khi không có Đăng bên cạnh. - Đăng trở nên nghiêm túc đến kì lạ.
_ Đan hứa.
Rồi hình ảnh Đăng mờ dần,mờ dần rồi biến mất,mọi thứ trở nên tối đen. Một mình Đan trong bóng tối vô tận. Sợ hãi,hoảng loạn. Đan gào thét tên Đăng nhưng không có tiếng trả lời. Xung quanh chỉ vang vọng câu nói '' Đan đừng khóc khi không có Đăng bên cạnh'' như 1 lời nhắc nhở.
Phương hét lên rồi choàng tỉnh. Trán nhỏ lấm tấm mồ hôi,Phương thở gấp. Nhỏ vừa trải qua một cơn ác mộng. Cảm giác thật tệ. Nó bóp nghẹt tim Phương dù chỉ là trong giấc mơ. Phương lấy chiếc điện thoại bên cạnh để xem giờ. Mới 2 giờ sáng. Nhỏ lên Facebook,đọc vài tin off của nó rồi out. Giờ này chắc Phương không thể ngủ tiếp,nhỏ đi ra ngoài phòng khách.
Phương gần như hét lên khi thấy Minh ngồi trong bóng tối. Mắt dán ra ngoài cửa sổ không rời. Nhìn thật là hãi,Minh cứ như một bóng ma. Phương giữ tim mình lại trước khi nó bay ra khỏi lồng ngực. Phương bật đèn,Minh vì chói mắt nên quay sang nhìn Phương.
_ Hình như bà vừa gặp ác mộng? - Minh nhìn Phương 1 lượt cộng thêm tiếng hét khi nãy rồi đoán.
_ Ừ,giờ không ngủ được nữa. Mà bà làm gì như ma thế? - Tim Phương vẫn còn đập mạnh khi nhớ đến hình ảnh khi nãy.
_ À,suy nghĩ một số chuyện về nhỏ Trang thôi. Được minh oan rồi,giờ làm sao kêu nó trở về đây.
_ Tui cũng liên lạc với bả rồi. Thông báo hết tình hình luôn. Bả chỉ ậm ừ. Không hứng thú với việc quay lại trường lắm. Cũng đúng,có con nhỏ cứ thích gây sự với mình mỗi ngày ai mà không nản. - Phương lắc đầu,mở tủ lạnh rót một cốc sữa.
_ Sẵn tiện rót dùm li luôn đi. - Minh nhờ. - Mà tui muốn bả học chung cơ,dù chưa tiếp xúc được bao lâu,nhưng tui cũng thấy nhớ bả. - Minh thở dài.
_ Ờ,để tui rủ bả đi học lại. Mà mai có định đến lớp không? - Phương đưa cho Minh cốc sữa rồi ngồi xuống bên cạnh.
_ Không biết nữa. Hên xui. - Minh nhún vai.
_ Chẳng lẽ bà định trốn thằng nhóc hoài sao. Tui nghĩ không ổn.
_ Chắc mai tui đi nói rõ với nó luôn. Chứ trốn mãi cũng không được.
Minh chán nản bật tivi,Minh và Phương nằm coi phim suốt đêm. Đêm nay có thể sẽ khá dài,nhưng ngày mai sẽ đến. Bình minh sẽ hé rạng. Sớm thôi....
Minh ngáp một cái rõ dài, hậu quả của việc thức trắng nguyên đêm, tình hình của Phương có vẻ khá hơn bởi ít nhất Phương còn ngủ được gần bốn tiếng trước khi tỉnh giấc nửa chừng vì cơn ác mộng. Minh đi đến chỗ hẹn, là quầy pha chế ở trường. Minh không muốn, cực kì không muốn đến nhưng vì muốn dứt điểm ngay từ lúc này nên nhỏ phải đi. Minh thở dài đẩy cửa vào trong. Quang thấy TáMinh bước vào thì mắt sáng rực, vội vẫy tay. Minh chán nản bước đến bàn Quang đang ngồi.
_ Chị đến rồi à? - Quang niềm nở hỏi.
_ Ừ.
_ Chị hẹn gặp em có chuyện gì không ạ?
_ À, chị muốn nói rõ với em là, chị thật sự không có tình cảm với em, nên đừng bám theo chị nữa. - Minh lạnh lùng nói.
Gương mặt Quang tối sầm, có vẻ cậu khá hụt hẫng và thất vọng. Minh thở dài nhìn Quang đầy tội lỗi. Thật sự Minh không muốn làm thằng bé buồn nhưng nhỏ không còn cách nào khác. Đành phải phũ phàng cho Quang nản và rút lui. Bỗng nhiên Quang cười, vẻ hụt hẫng và thất vọng khi nãy hoàn toàn biến mất. Cậu bé ngước lên nhìn Minh cười tươi hơn bao giờ hết.
_ Không sao đâu chị, làm sao chị thích em ngay được. Phải có thêm thời gian chị nhỉ?
Minh bị sặc khi đang uống một ít nước ép. Minh nhìn lên Quang đầy oán hận nhưng có vẻ cậu bé vẫn chưa nhạn ra điều này. Minh không còn cách nào khác đành vội đi ra khỏi quầy pha chế của trường mà không nói thêm gì cả vì Minh vốn là người không thích nói nhiều. Phương từ xa bước đến nhìn Minh đầy thông cảm. Có lẽ Quang còn bám theo dài dài. Minh im lặng không nói gì nhưng Phương cũng đủ hiểu tâm trạng của Minh hết sức tồi tệ, có lẽ nhỏ sắp giết người. Minh và Phương đi đến lớp trong im lặng.
Từ xa hắn và Khánh bước đến chặn đường Minh và Phương.
_ Tránh ra! - Minh bực bội nói.
_ Cho anh hỏi cái này. - Khánh vội nói.
_ Anh nói lẹ đi. - Phương hối, vì nhỏ biết Minh có thể bùng bất cứ lúc nào.
_ Cho tụi anh xin chỗ ở của Trang được không? - Hắn ấp úng.
_ Xin làm gì. Không biết. Tránh ra.
Minh đẩy hắn và Khánh ra rồi bỏ đi. Phương định đuổi theo nhưng bị Khánh giữ lại.
_ Anh làm gì vậy?
_ Em biết đúng không? - Khánh gặn hỏi.
_ Không. Mà có biết em cũng không nói. Cuộc sống bây giờ của bạn ấy rất tốt nên đừng phá.
Nói rồi Phương nhanh chóng đuổi theo Minh.Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Cuộc sống tốt, tốt quá là đằng khác chứ. Hắn buồn buồn nghĩ đến chàng trai đi cùng nó hôm nọ, chắc nó đang hạnh phúc rồi. Đâu muốn quay về trường nữa. Hắn hơi buồn nhưng vội gạt đi, vì hắn cần phải đi giải quyết Yến Chi.
Phòng hiệu trưởng, hắn đẩy cửa bước vào. Ở trong đã có hiệu trưởng và một người đàn ông trung niên. Có lẽ là ba Yến Chi. Hình như họ đang tranh luận một điều gì đó rất căng thẳng. Hiệu trưởng rất nghiêm khắc còn về phần ba Yến Chi có vẻ van nài.
_ Đại diện của hội học sinh đến rồi. Mọi chuyện sẽ do cậu ta quyết định. - Hiệu trưởng chỉ vào hắn.
Hắn lịch sự cúi đầu chào rồi ngồi xuống đối diện ba Yến Chi.
_ Mời bác rút hồ sơ của Yến Chi. - Hắn lễ phép.
_ Cậu có thể tha cho con bé không. Nó mới chỉ phạm lỗi 1 lần. - Ba Yến Chi nói. Ông là người tốt nhưng vợ và con gái ông thì không như vậy.
_Không chỉ một lần. - Hắn lạnh lùng.
_ Xin cậu hãy nghĩ đến danh dự của gia đình tôi. - Ba Yến Chi đang hy vọng một điều gì đó.
Hắn im lặng. Hắn thấy thương cho ba Yến Chi, dù sao ông cũng là người tốt và không hề biết về những gì Yến Chi làm. Thôi hắn đành nể tình ba cô vậy.
_ Cô ta sẽ bị chuyển sang khu F, khu cá biệt.
Đó là cháu đã cố lắm rồi. - Hắn đưa ra quyết định.
_ Cảm ơn cậu. - Ba Yến Chi cười, ông thật sự biết ơn hắn.
Hắn chào ba Yến Chi và hiệu trưởng rồi bước ra ngoài. Thôi thì cho Yến Chi một cơ hội. Có lẽ ở khu F một thời gian cô ta sẽ bỏ tính ỷ mạnh hiếp yếu. Còn nó, đến bao giờ hắn mới tìm thấy và nó
lời xin lỗi...
_ Sao Đan khóc? - Đông Đăng ngây thơ hỏi.
_ Tụi nó... lấy mất... gấu bông... của Đan... rồi. Quà... mẹ Đan đi công... tác về tặng Đan. - Nhã Đan nói trong tiếng nấc.
_ Thôi Đan đừng buồn nữa. Đan ăn kẹo đi này. Kẹo này đẹp không,ba Đăngmua ở nước ngoài về á. Chưa ai có đâu nha. - Đăng đưa cho Đan cây kẹo. - Đan ngồi ăn kẹo đi,đợi Đăng chút.
Rồi Đăng bỏ đi đâu mất để Đan ngơ ngác nhìn theo. Đan chờ mãi vẫn chưa thấy Đăng quay lại. Đan định đứng dậy đi tìm, nhưng Đăng đã quay trở lại, với chú gấu bông màu trắng mà Đan yêu quý. Nhưng Đăng trông có vẻ không ổn tí nào, trên má cậu có một vết bầm. Quần áo cậu xộc xệch và đầu tóc thì rối tung. Đăng bước đến đưa cho Đan chú gấu bông.
_ Của Đan này. - Đăng cười để cho Đan yên tâm.
_ Đăng làm sao thế,má Đăng bị bầm rồi này. - Đan vội cầm lấy chú gấu bông rồi đứng lên nhìn Đăng đầy lo lắng. Bàn tay nho nhỏ khẽ chạm vào vết bầm.
_ Á. Đau. - Đăng khẽ nhăn mặt.
_ Đăng đánh nhau? - Giọng Đan có vẻ khó chịu và dò xét.
_ Chỉ là xây xước nhẹ thôi. Đan đừng lo ha. - Đăng gãi gãi đầu,cười khì.
Đan nhìn Đăng một hồi rồi bỗng nhiên òa khóc nức nở. Đăng lúng túng chỉ viết đứng thần người ra nhìn rồi ấp úng gì đó.
_ Ơ,sao Đan khóc,Đăng lấy lại gấu bông rồi mà? - Đăng lúng túng.
_ Đăng ngốc nghếch,Đăng ngốc nhất thế giới,ai bảo Đăng lấy lại đâu. Đăng bị thương rồi kìa.
_ Ơ,Đăng xin lỗi. Là Đăng ngốc,Đăng để mình bị thương. Đan đừng khóc nữa mà. - Giọng Đăng cầu khẩn.
Đan nín khóc,chỉ còn vài tiếng nấc nghẹn. Đăng thở phào,nếu Đan khóc nữa chắc cậu cũng hoảng mà òa lên mất.
_ Nói đi,sao Đăng đánh nhau.
_ Ờ thì để lấy lại gấu bông cho Đan nè. - Đăng chỉ chỉ và chú gấu bông Đan đang ôm trước ngực.
_ Đăng không làm cũng được mà.
_ Vì Đăng không muốn Đan khóc.
Đan nhìn Đăng đầy ngạc nhiên,cô bé vẫn chưa hiểu rõ hết ý nghĩa của câu nói.
_ Đăng nói vậy là sao?
_ Đan khóc Đăng sẽ rất buồn. Đăng chỉ muốn thấy Đan cười. - Giọng Đăng trần hẳn.
_ Vậy Đan không khóc nữa.
_ Hứa với Đăng: Đan đừng khóc khi không có Đăng bên cạnh. - Đăng trở nên nghiêm túc đến kì lạ.
_ Đan hứa.
Rồi hình ảnh Đăng mờ dần,mờ dần rồi biến mất,mọi thứ trở nên tối đen. Một mình Đan trong bóng tối vô tận. Sợ hãi,hoảng loạn. Đan gào thét tên Đăng nhưng không có tiếng trả lời. Xung quanh chỉ vang vọng câu nói '' Đan đừng khóc khi không có Đăng bên cạnh'' như 1 lời nhắc nhở.
Phương hét lên rồi choàng tỉnh. Trán nhỏ lấm tấm mồ hôi,Phương thở gấp. Nhỏ vừa trải qua một cơn ác mộng. Cảm giác thật tệ. Nó bóp nghẹt tim Phương dù chỉ là trong giấc mơ. Phương lấy chiếc điện thoại bên cạnh để xem giờ. Mới 2 giờ sáng. Nhỏ lên Facebook,đọc vài tin off của nó rồi out. Giờ này chắc Phương không thể ngủ tiếp,nhỏ đi ra ngoài phòng khách.
Phương gần như hét lên khi thấy Minh ngồi trong bóng tối. Mắt dán ra ngoài cửa sổ không rời. Nhìn thật là hãi,Minh cứ như một bóng ma. Phương giữ tim mình lại trước khi nó bay ra khỏi lồng ngực. Phương bật đèn,Minh vì chói mắt nên quay sang nhìn Phương.
_ Hình như bà vừa gặp ác mộng? - Minh nhìn Phương 1 lượt cộng thêm tiếng hét khi nãy rồi đoán.
_ Ừ,giờ không ngủ được nữa. Mà bà làm gì như ma thế? - Tim Phương vẫn còn đập mạnh khi nhớ đến hình ảnh khi nãy.
_ À,suy nghĩ một số chuyện về nhỏ Trang thôi. Được minh oan rồi,giờ làm sao kêu nó trở về đây.
_ Tui cũng liên lạc với bả rồi. Thông báo hết tình hình luôn. Bả chỉ ậm ừ. Không hứng thú với việc quay lại trường lắm. Cũng đúng,có con nhỏ cứ thích gây sự với mình mỗi ngày ai mà không nản. - Phương lắc đầu,mở tủ lạnh rót một cốc sữa.
_ Sẵn tiện rót dùm li luôn đi. - Minh nhờ. - Mà tui muốn bả học chung cơ,dù chưa tiếp xúc được bao lâu,nhưng tui cũng thấy nhớ bả. - Minh thở dài.
_ Ờ,để tui rủ bả đi học lại. Mà mai có định đến lớp không? - Phương đưa cho Minh cốc sữa rồi ngồi xuống bên cạnh.
_ Không biết nữa. Hên xui. - Minh nhún vai.
_ Chẳng lẽ bà định trốn thằng nhóc hoài sao. Tui nghĩ không ổn.
_ Chắc mai tui đi nói rõ với nó luôn. Chứ trốn mãi cũng không được.
Minh chán nản bật tivi,Minh và Phương nằm coi phim suốt đêm. Đêm nay có thể sẽ khá dài,nhưng ngày mai sẽ đến. Bình minh sẽ hé rạng. Sớm thôi....
Minh ngáp một cái rõ dài, hậu quả của việc thức trắng nguyên đêm, tình hình của Phương có vẻ khá hơn bởi ít nhất Phương còn ngủ được gần bốn tiếng trước khi tỉnh giấc nửa chừng vì cơn ác mộng. Minh đi đến chỗ hẹn, là quầy pha chế ở trường. Minh không muốn, cực kì không muốn đến nhưng vì muốn dứt điểm ngay từ lúc này nên nhỏ phải đi. Minh thở dài đẩy cửa vào trong. Quang thấy TáMinh bước vào thì mắt sáng rực, vội vẫy tay. Minh chán nản bước đến bàn Quang đang ngồi.
_ Chị đến rồi à? - Quang niềm nở hỏi.
_ Ừ.
_ Chị hẹn gặp em có chuyện gì không ạ?
_ À, chị muốn nói rõ với em là, chị thật sự không có tình cảm với em, nên đừng bám theo chị nữa. - Minh lạnh lùng nói.
Gương mặt Quang tối sầm, có vẻ cậu khá hụt hẫng và thất vọng. Minh thở dài nhìn Quang đầy tội lỗi. Thật sự Minh không muốn làm thằng bé buồn nhưng nhỏ không còn cách nào khác. Đành phải phũ phàng cho Quang nản và rút lui. Bỗng nhiên Quang cười, vẻ hụt hẫng và thất vọng khi nãy hoàn toàn biến mất. Cậu bé ngước lên nhìn Minh cười tươi hơn bao giờ hết.
_ Không sao đâu chị, làm sao chị thích em ngay được. Phải có thêm thời gian chị nhỉ?
Minh bị sặc khi đang uống một ít nước ép. Minh nhìn lên Quang đầy oán hận nhưng có vẻ cậu bé vẫn chưa nhạn ra điều này. Minh không còn cách nào khác đành vội đi ra khỏi quầy pha chế của trường mà không nói thêm gì cả vì Minh vốn là người không thích nói nhiều. Phương từ xa bước đến nhìn Minh đầy thông cảm. Có lẽ Quang còn bám theo dài dài. Minh im lặng không nói gì nhưng Phương cũng đủ hiểu tâm trạng của Minh hết sức tồi tệ, có lẽ nhỏ sắp giết người. Minh và Phương đi đến lớp trong im lặng.
Từ xa hắn và Khánh bước đến chặn đường Minh và Phương.
_ Tránh ra! - Minh bực bội nói.
_ Cho anh hỏi cái này. - Khánh vội nói.
_ Anh nói lẹ đi. - Phương hối, vì nhỏ biết Minh có thể bùng bất cứ lúc nào.
_ Cho tụi anh xin chỗ ở của Trang được không? - Hắn ấp úng.
_ Xin làm gì. Không biết. Tránh ra.
Minh đẩy hắn và Khánh ra rồi bỏ đi. Phương định đuổi theo nhưng bị Khánh giữ lại.
_ Anh làm gì vậy?
_ Em biết đúng không? - Khánh gặn hỏi.
_ Không. Mà có biết em cũng không nói. Cuộc sống bây giờ của bạn ấy rất tốt nên đừng phá.
Nói rồi Phương nhanh chóng đuổi theo Minh.Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Cuộc sống tốt, tốt quá là đằng khác chứ. Hắn buồn buồn nghĩ đến chàng trai đi cùng nó hôm nọ, chắc nó đang hạnh phúc rồi. Đâu muốn quay về trường nữa. Hắn hơi buồn nhưng vội gạt đi, vì hắn cần phải đi giải quyết Yến Chi.
Phòng hiệu trưởng, hắn đẩy cửa bước vào. Ở trong đã có hiệu trưởng và một người đàn ông trung niên. Có lẽ là ba Yến Chi. Hình như họ đang tranh luận một điều gì đó rất căng thẳng. Hiệu trưởng rất nghiêm khắc còn về phần ba Yến Chi có vẻ van nài.
_ Đại diện của hội học sinh đến rồi. Mọi chuyện sẽ do cậu ta quyết định. - Hiệu trưởng chỉ vào hắn.
Hắn lịch sự cúi đầu chào rồi ngồi xuống đối diện ba Yến Chi.
_ Mời bác rút hồ sơ của Yến Chi. - Hắn lễ phép.
_ Cậu có thể tha cho con bé không. Nó mới chỉ phạm lỗi 1 lần. - Ba Yến Chi nói. Ông là người tốt nhưng vợ và con gái ông thì không như vậy.
_Không chỉ một lần. - Hắn lạnh lùng.
_ Xin cậu hãy nghĩ đến danh dự của gia đình tôi. - Ba Yến Chi đang hy vọng một điều gì đó.
Hắn im lặng. Hắn thấy thương cho ba Yến Chi, dù sao ông cũng là người tốt và không hề biết về những gì Yến Chi làm. Thôi hắn đành nể tình ba cô vậy.
_ Cô ta sẽ bị chuyển sang khu F, khu cá biệt.
Đó là cháu đã cố lắm rồi. - Hắn đưa ra quyết định.
_ Cảm ơn cậu. - Ba Yến Chi cười, ông thật sự biết ơn hắn.
Hắn chào ba Yến Chi và hiệu trưởng rồi bước ra ngoài. Thôi thì cho Yến Chi một cơ hội. Có lẽ ở khu F một thời gian cô ta sẽ bỏ tính ỷ mạnh hiếp yếu. Còn nó, đến bao giờ hắn mới tìm thấy và nó
lời xin lỗi...
/40
|