Nó đợi Phương và Minh đã say giấc liền mở cửa ra ban công và gọi cho một người. Mỗi lần nó gọi cho người này đều phải lén lút như thế. Sẽ không lường trước hậu quả nếu như người khác nghe thấy. Thậm chí trong điện thoại nó cũng không lưu số người đó chỉ cố gắng học thuộc. Từng tiếc “tút” dài làm nó sốt ruột. Nhưng rồi đầu dây bên kia cũng bắt máy, là giọng của một người đàn ông trung niên.
_ Chú à, mọi chuyện đến đâu rồi. Việc điều tra cái chết của cháu á. – Nó nói với đầu dây bên kia.
_ “ Thưa tiểu thư mọi chuyện đã rõ, do bà Jane sắp đặt, còn người bỏ thuốc ngủ vào li rượu của cô hôm đó chắc chắn là David.” – Bên kia thông báo lại tình hình, giọng khẳng định.
_ Cháu biết mà. Còn về việc lật đổ bà Jane?
_ “ Có lẽ lần này trời đã giúp chúng ta. Ngoài tội mưu sát tiểu thư, tôi còn điều tra được việc buôn người qua biên giới cùng các mặt hàng cấm khác. Bà ta là tội phạm quốc tế đấy. Mong tiểu thư cẩn thận.”
_ Vậy sao, chỉ cần tìm ra giấy tờ chứng minh tội của bà ta là được đúng không? – Nó khẽ cười, ngày trở lại gần rồi.
_ “ Tiểu thư đừng chủ quan, thế lực bà ta rất lớn, xung quanh bà ta được bảo vệ rất cẩn thận. Chúng ta không thể làm gì được đâu. Tôi nghĩ chúng ta cần đến sự giúp đỡ của CIA.
_ CIA sẽ lo việc bắt và đưa bà ta vào tù, còn chúng ta sẽ tìm ra chứng cứ phạm tội của bà ấy. Nhưng, bà ta có thế lực lớn thế còn kết hôn với ba cháu làm gì? – Nó nghi ngờ, có điều gì đó bất thường và không hợp lí.
_ “ Bà ta dùng tên của ông chủ cho những phi vụ làm ăn bất hợp pháp của mình. Hiện nay, ông chủ đã giao toàn bộ cho bà ta quản lí rồi và ông ấy đang đi nghỉ mát ở Florida.”
_ Nếu vậy… khi tìm ra chứng cứ thì ba cháu cũng bị liên lụy. – Giọng nó trầm hẳn xuống. Một chút phân vân và lưỡng lự.
_ “ Tiểu thư yên tâm, ông chủ sẽ không bị bắt vì không biết đến những việc làm phi pháp đó, nhưng toàn bộ tài sản sẽ bị thu hồi.”
Trâm trạng nó chùng xuống. Cảm giác tội lỗi bao trùm. Nếu nó mà ra tay, cơ nghiệp của ba nó sẽ sụp đổ hoàn toàn. Ông đã từ bỏ con đường đầy máu của mình ở quá khứ và xây dựng lại tập đoàn hùng mạnh như ngày hôm nay chỉ với hai bàn tay trắng. Chẳng lẽ bây giờ nó lại đạp đổ công sức, mồ hôi nước mắt của ba mình chỉ vì thù hận riêng. Nó không thể. Nhưng nếu để như thế rồi cũng sẽ có ngày, CIA đánh hơi ra bà ấy, rồi mọi chuyện cũng sẽ như vậy, thậm chí còn tồi tệ hơn. Lương tâm nó đang bị dằn vặt bởi những sự lựa chọn.
_ Còn tập đoàn của cháu với chú phát triển tới đâu rồi?
_ “Tôi đang cố
gắng đưa nó lên top 5, vì bây giờ cũng lên đến top 10 rồi.”
_ Vậy sau khi mọi chuyện kết thúc, tập đoàn của cháu có thể sát nhập cùng tập đoàn của ba và xây dựng lại toàn bộ không. Và chúng ta có thể nhờ mẹ giúp. – Tim nó nhói đau khi nhắc đến mẹ của mình, lâu lắm rồi, nó không được thấy bà, được bà ôm vào lòng.
_ “ Tôi sẽ tính con đường này. Chúng ta cần thêm thời gian để thực hiện kế hoạch. Tôi đã tạo một tài khoản ảo cho tiểu thư và gửi doanh thu của tập đoàn vào đó, tiểu thư cần gì thì cứ dùng. Có lẽ cô còn phải sống ở thân phận đó thêm một thời gian cho đến khi tôi thu thập đầy đủ chứng cứ”
_ Thôi cháu không dùng đâu, chú cứ giữ lấy mà phục vụ cho việc điều tra. À, còn điều này. Jake, nó không nghi ngờ gì chứ?
_ “ Cậu ấy vẫn đang ở Úc và có vẻ chẳng nghi ngờ gì cả.”
_ Dạ, cảm ơn chú. Thôi cháu chào chú ạ.
Nó buồn hẳn, có lẽ sắp đến lúc phải rời xa nơi này. Nhưng từ đầu nó đã xác định chỉ ở đây một thời gian rồi đi, nhưng tại sao bây giờ lại lưu luyến đến thế, phải chăng, là vì hắn….
**
Canteen nhộn nhịp, tiếng cười đùa nói chuyện rôm rả. Nó ngồi xem màn kịch trước mắt với nụ cười trên môi. Vui thật, kể từ lúc sang Việt Nam nó cười nhiều hơn thì phải. Những người bạn mới, thật đáng quý.
_ Thôi được rồi, tôi muốn ở đây với bạn, mời em đi cho. – Minh nói một cách lịch sự hết mức có thể
_ Thôi mà chị, em muốn ở đây cùng chị cơ. – Quang năn nỉ.
_ Bà chị mặt dày thật, làm sao mà cua được anh Quang của tụi em vậy.
Một cô bé lớp 10 bước đến bàn nó, nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinhthường. Minh cười nhạt, khuôn mặt lạnh cố hữu. Quang đanh mặt lại quay sang nhìn người vừa nói kia bằng một ánh mắt tức giận. Nó dừng cười, có lẽ màn kịch đã bắt đầu chuyển sang cảnh khác, một cách không hề thú vị nữa.
_ Lan Vi, cô vừa nói cái gì?
Mắt Quang đầy sát khí, cậu bé dễ thương mà hằng ngày nó và Phương vẫn thấy đã hoàn toàn biến mất. Minh thì thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Minh khẽ dựa người vào tường chờ xem chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra. Đánh ghen, một chuyện khá thú vị. Minh luôn muốn được chứng kiến tận mắt mà không phải qua những tran tiểu thuyết mà Minh đọc. Và Minh cảm thấy thật vinh dự khi mình là nhân vật chính.
_ Em nói gì sai sao? Anh đã bị chị ta bỏ bùa rồi. – Lan Vi không hề sợ hãi trước thái độ của Quang mà vẫn bướng bỉnh cãi.
_ Em nên im miệng trước khi anh mất bình tĩnh đấy. – Quang cảnh cáo.
_ Em không im thì sao. Chị ta không dám nói gì kìa, chắc do nói trúng tim đen rồi chứ gì? Chị đúng là mặt dày, đi cua trai trẻ mà không biết nhục sao.
Quang tức giận thật sự, bàn tay siết chặt cố để không đánh Lan Vi. Minh nãy giờ chỉ im lặng nghe người ta nói mình cái gì. Nhỏ cũng chẳng có ý định bật lại hay cãi nhau. Đó không phải là tính cách của Minh. Cũng may vì hôm nay Phương không đi học, nếu không Lan Vi sẽ không được yên thân. Nó nghe nãy giờ cũng rất tức nhưng có lẽ là chưa phải lúc, cố gắng kiềm chế.
_ Em nói đủ chưa? – Minh lúc này nhẹ nhàng lên tiếng. Vẫn thái độ điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
_ Chưa, tôi vẫn còn phải kể ra hết những âm mưu, thủ đoạn của chị. Chị đã làm gì anh Quang, để anh ấy suốt ngày nghĩ đến chị. Chị đã làm gì hả?
CHÁT! Một cái tát giáng xuống mặt Lan Vi, không phải là Minh, Quang cũng không. Mà là nó. Lan Vi loạng choạng muốn ngã xuống đất. Quang nhìn thấy, nhưng không đỡ, chỉ đứng nhìn.
_ Sao chị đánh tôi? – Lan Vi trừng mắt nhìn nó.
_ Đụng tới bạn tôi, sẽ không yên đâu. – Nó lạnh lùng đáp trả.
_ Đi!
Quang lôi Lan Vi đi vì biết để cô ở đây, mọi chuyện chỉ càng tồi tệ. Minh lắc đầu ngao ngán nhìn theo. Minh thoáng thất vọng, cứ ngỡ sẽ có một trận đánh ghen ra trò, nhưng không phải vậy. Chưa đến cao trào gì mà đã kết thúc. Minh thở dài kéo ghế ngồi cạnh nó.
_ Sao ngăn lại chi vậy bà?
_ Nghe chướng tai quá. – Nó lấy một chiếc bánh ngọt.
_ Bó tay bà luôn. – Minh chán nản nói.
Nó chưa kịp thưởng thức chiếc bánh ngọt đầy hấp dẫn thì đã bị một người giật lấy. Nó bực bội nhìn lên thì thấy hắn đang cầm ăn chiếc bánh đó đầy nhăn nhở. Máu nóng nổi lên, cộng thêm bộ mặt đầy khiêu khích của hắn, khiến nó không kiềm chế được mà đap vào bụng hắn một phát, khiến hắn ôm bụng đầy đau đớn.
_ Cô tính giết người à? – Hắn quát.
_ Dám giật bánh của tôi sao. – Nó cười cười.
_ Đồ ác độc, lỡ tôi bị gì thì sao? – Hắn hét lên
_ Tự chịu.
Nó lè lưỡi trêu hắn. Dù đang tức và đau ngay bụng nhưng hắn lại thấy vui vui không rõ tại sao
Quân đóng sập cửa phòng lại, trong anh bây giờ là một đống hỗn độn. Lo sợ, bất an, dằn vặt, nghi ngờ. Quân đang sợ, sợ cái sự thật đau lòng mà đang sắp phải đón nhận phía trước. Tình cảm của Quân mới chớm nở, anh vừa định hịnh được nó, chẳng lẽ lại phải dập tắt. Hình vẽ mà anh đã thấy trên cánh tay nó lúc nó tát Lan Vi. Hình một chú bướm màu hồng đen, ngay thân hình con bướm là một vết sẹo được đè lên bằng những nét vẽ chuyên nghiệp và mượt mà. Hai bên con bướm là hai chữ H L.
Quân bực bội giật tung chiếc áo sơ mi đồng phục trên người ném vào phòng tắm. Để lộ trên ngực một hình vẽ của một con rồng xanh, hai bên là hai kí tự H L. Quân nhìn xuống hình vẽ ở ngực mình mà nhói đau, hai kí tự H L làm cho vết thương vừa lành của anh nhức nhối. Quân cần một sự kiểm chứng, và có lẽ sau khi làm xong, Quân sẽ phải trải qua một nỗi đau, một sự tổn thương qua lớn cho sai lầm của mình. Dành tình yêu cho cô em gái của mình, một tình yêu loạn luân đầy tội lỗi.
_ Mẹ ơi, hình xăm các linh thú có hai kí tự H và L của con… – Quân nói lấp lửng khi gọi cho mẹ anh.
_ “Thì sao con”
_ Hai em con cũng có phải không?
_ “Ừ, Alie là hình bướm đen ở cánh tay, còn Jake là hình đại bàng cũng ở cánh tay. Tại vì khi xưa ba con làm bang chủ bang Hắc Long, còn mẹ là bang phó. Ba mẹ đã yêu nhau ở đấy. Những hình vẽ đó, được mẹ dùng bút không xóa được vẽ cho anh em con. Con không nhớ sao?” – Mẹ Quân ôn tồn giải thích
_ Dạ, con nhớ rồi. Alie, khi nhỏ em ấy có bị tai nạn gì để lại sẹo nơi cánh tay không? – Quân hỏi tiếp, giọng anh càng trở nên vô hồn hơn.
_ “Lúc nhỏ, Alie bị bắt cóc rồi bị thương ở tay, thành sẹo rất xấu nên mẹ mới vẽ hình cho em con đè lên vết sẹo ấy.”
_ Thật sao… – Giọng Quân nhẹ bẫng.
_ “ Con hỏi những chuyện này chi vậy?”
_ À, không có gì đâu mẹ. Chỉ là con bỗng nhiên nhớ ra. Thôi chúc mẹ ngủ ngon.
Quân lấy chiếc áo thể dục của mình mặc vào, anh cần đi giải tỏa áp lực. Dù đã khuya nhưng với quyền lực của một hội phó anh có quyền đến khu thể dục. Quân đẩy cửa vào sàn đấu quyền anh. Ở giữa là một bao cát treo lủng lẳng. Quân lao đến đấm điên dại vào bao cát ấy. Ông trời muốn trêu đùa với anh sao. Lần đầu tiên anh dành tình cảm cho một cô gái nhiều đến thế vậy mà người đó lại là chính cô em gái thất lạc của mình.
Quân vẫn đấm vào bao cát, bằng tay không. Quân không có ý định dừng lại để đeo găng tay, bất chấp cả việc đó lẽ làm tay anh bị thương. Quân phải làm gì đây. Anh đã lỡ thích nó mất rồi. Cũng may chưa phải là tình yêu. Nhưng làm sao có thể quên. Như một trò đùa của số phận., chia cắt gia đình anh từ bé, bắt anh phải trải qua nỗi đau. Rồi bây giờ cho anh gặp lại em gái mình rồi yêu nó. Quân như hóa điên, vẫn đấm vào bao cát vô tri bằng tất cả sức lực của mình, cho đến khi tay anh trầy và bật máu.
Buông thõng tay, Quân không đấm nữa. Bao cát dội ngược lại vào người anh một lực mạnh. Quân loạng choạng vài bước, tay anh bật máu. Đau ư, hoàn toàn không. Một lần nữa, ông trời lại rạch vào tim anh thêm một vết thương dài và sâu đè lên vết thương cũ chưa liền sẹo. Rồi đây, làm sao anh có thể đối diện với chính bản thân mình, đối diện với nó , đối diện với một tình yêu loạn luân đầy tội lỗi. Làm sao anh có thể đối diện.
Đôi mắt, đúng rồi chính là đôi mắt. Quân đanghi vọng, tự cho mình một niềm tin. Mắt của nó màu nâu, trong khi mắt em gái anh màu xanh lục. Chắc chắn nó không phải là em gái anh. Nhưng rồi Quân lại nhói đau, kính áp tròng có thể thay đổi màu mắt, sự thật vẫn là sự thật, Quân không thể trốn tránh hay giả vờ không biết, không tin, anh phải đối diện, với một thái độ khác. Vẫn còn một cách, giám định DNA. Nhưng làm sao để lấy mẫu tóc là một điều hết sức khó khăn. Chiếc áo khoác mà Quân đã cho nó mượn từ ngày đầu gặp mặt, đến nay anh vẫn chưa dùng đến, vẫn cất nó chỉ vì muốn lưu giữ một mùi hương, một hơi ấm của người duy nhất được chạm vào.
Quân chạy nhanh về phòng của mình, mở tủ đồ ra, chiếc áo khoác, nó vẫn còn. Quân vội kiểm tra. Thật may mắn anh đã thấy một vài sợi tóc còn dính ở đó. Sợi tóc dài màu nâu. Đúng là của nó. Không đợi trời sáng, Quân nhanh chóng đến bệnh viện. Quân đang nuôi dưỡng một hy vọng. Dù sự thật đã quá rõ ràng.
_ Bao giờ có kết quả? – Quân hỏi bác sĩ, anh muốn biết sự thật, ngay lập tức.
_ Chắc vài ngày nữa. – Bác sĩ đang ghi chép một số thứ.
_ Không thể nhanh hơn sao.
_ Nhanh lắm là chiều mai. Có kết quả, chúng tôi sẽ liên lạc cho cậu. Kiểm tra xem có phải là anh em đúng không.
_ Dạ, mong bác sĩ làm nhanh dùm tôi. Tôi đang cần gấp.
Kent vội chạy đến sân bay, cậu cần tìm một người trong dòng người đông đúc. Chốc chốc Kent lại nhìn lại tấm hình trong điện thoại mà nó vừa gửi cho cậu. Nó nhờ Kent đón ông Lâm, ông về Việt Nam một thời gian để giải quyết một vài chuyện rồi lại sang Mĩ. Kent mải tập trung vào dòng người đông đúc nên đã vô tình đụng trúng một cô gái. Chiếc điện thoại trên tay Kent rơi xuống, hình như bên kia cô gái cũng vừa rơi điện thoại. Cả hai nhanh chóng nhặt điện thoại lên, Kent liền chạy đi tìm ông Lâm thì bị cô gái đó giữ lại.
_ Anh đụng người khác mà không tính xin lỗi à.
_ Đang gấp mà cô còn… – Kent bực bội giật tay ra.
_ Xin lỗi tôi đã. – Cô gái đó vẫn bướng bỉnh.
_ Tại sao tôi phải xin lỗi cô chứ. Cô đụng tôi trước mà. – Kent muốn điên lên.
_ Chính anh đụng tôi trước thì có. – Cô gái đó vẫn tiếp tục cãi bướng.
_ Aiz, tránh ra coi, tôi đang gấp. Phiền thật.
Kent bực bội bước đi không thèm ngoái lại. Bước chân Kent khá nhanh vì cậu đã thấy ông Lâm và sợ lạc mất. Cô gái đó nhìn Kent chạy mất mà ấm ức. Kéo vali và rời khỏi sân bay.
_ Đừng để tui gặp lại anh thêm một lần nào nữa.
**
Quân buông thõng điện thoại, cái tin trời giáng đó. Bác sĩ vừa mới gọi cho anh, thông báo kết quả giám định DNA. Là anh em, Quân và nó là anh em. Vậy là những gì anh lo sợ là thật. Anh đang yêu chính em gái mình. Bây giờ anh không còn mặt mũi gì gặp nó nữa. Trái tim Quân đập những nhịp thật nặng nề. Giờ anh phải làm sao để quên được nó…
Quân đi bộ dọc vỉa hè đông đúc. Tai anh như ù đi, không còn nghe tiếng ồn ào, náo nhiệt xung quanh nữa. Quân cứ đi mà không biết mình đi đến đâu và đi về đâu nữa. Quân bước sang vạch trắng kẻ bên đường. Tiếng còi xe vang vọng mà anh không hề để ý, trong anh bây giờ tràn ngập bóng tối. Nó bao phủ tâm hồn anh, không cho anh
lối thoát. Tiếng còi xe ngày một to hơn, tử thần đang đến một gần hơn, và hắn ta đang vung lưỡi hái xuống. Quân vẫn không hay biết.
RẦM!!! Tiếng va chạm giữa người và xe. Một âm thanh nghe xé lòng, một tai nạn giao thông vừa diễn ra. Quân ngã ra đường, anh chỉ bị xây xác nhẹ. Quân chợt tỉnh, những giây phút u mê khi nãy biến mất, ngay lúc này đây anh hoàn toàn tỉnh táo. Hoàn toàn tỉnh táo để thấy có người vừa đỡ dùm anh. Quân lao đến chỗ người vừa thay thế anh đang nằm bất động trên vũng máu.
_ NGỌC, EM VỪA LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – Quân hét lên, đỡ Ngọc dựa vào người của mình.
_ Anh không sao chứ? – Ngọc nói yếu ớt, máu càng chảy nhiều hơn, làm một vũng to trên mặt đường nhựa.
_ Không sao không sao cả. Sao em lại làm vậy chứ?
_ Chỉ vì em yêu anh…
Ngọc ngất đi…
Quân ngồi chờ trước phòng cấp cứu. Anh lo lắng sốt tuột hơn bao giờ hết. Cảm giác như sắp mất một điều gì đó quan trọng với mình đang vây lấy Quân. Chưa bao giờ cảm xúc anh dâng trào đến vậy. Lo lắng, sợ hãi. Kể cả với nó, chưa bao giờ anh cảm thấy như vậy. Quân muốn lao vào phòng cấp cứu chỉ nhìn thấy Ngọc vẫn bình yên.
Ngọc đã yêu Quân quá nhiều mà anh không hề hay biết. Anh đau khổ vì thứ tình yêu loạn luân mà anh dành cho nó trong khi chính anh cũng chưa xác định rõ nó có phải là tình yêu hay không. Quân đã vô tình quên đi mất Ngọc, người anh âm thầm bảo vệ vì nhiều lí do khác nhau. Anh đã vô tình lãng quên đi hình ảnh nhỏ bé và nhút nhát của Ngọc, luôn cần được anh bảo vệ. Quân vô tâm như thế mà Ngọc còn hy sinh tính mạng để bảo vệ anh. Một tình yêu thầm lặng và hi sinh.
Quân cảm thấy tội lỗi, có lẽ anh nên nhận ra sớm hơn, ai thật sự quan trọng với mình. Anh đã khiến Ngọc bị thương. Những cảm giác hỗn độn khi nãy đã biến mất, giờ đây trong anh chỉ có hình ảnh của Ngọc, chỉ Ngọc mà thôi. Quân sốt ruột, nếu như Ngọc có chuyện gì anh sẽ ân hận cả đời. Quân đã lầm tưởng, tình cảm anh em mà anh đã nghĩ đó là tình yêu. Đúng, anh thấy vui khi bên nó. Nhưng hạnh phúc, ấm áp và bình yên chỉ có ở Ngọc. Người con gái anh thật sự sợ sẽ đánh mất là Ngọc. Đến giây phút này, Quân đã xác định được, trái tim của anh thuộc về người con gái nào…
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Quân vội chạy đến ông bác sĩ vừa bước ra, Quân không thể chờ thêm một giây phút nào nữa để được thấy Ngọc.
_ Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
_ Cậu yên tâm, đã qua cơn nguy kịch, đang chuyển qua phòng hồi sức, cậu có thể vào thăm.
Quân mở cửa bước vào phòng bệnh của Ngọc. Ngọc đang ngủ, có lẽ còn tác dụng của thuốc mê. Quân ngồi cạnh giường Ngọc, im lặng quan sát cô ngủ. Quân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ngọc ngủ bình yên như thế anh cũng thấy nhẹ lòng. Quân vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán của Ngọc sang một bên, khẽ ngắm cô ngủ như thế. Ngay lúc này Quân cảm thấy tim mình ấm áp lạ thường.
Ngọc lờ mờ tỉnh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Quân đang ngồi đó và đang nhìn mình. Ngọc cảm thấy ngượng, hai má cô đỏ bừng, nóng ran. Ngọc gượng ngồi dậy, nhưng mà đau quá.
_ Em nằm nghỉ thêm đi. Anh đã gọi báo ba mẹ em rồi. Họ sẽ đáp máy bay chuyến sớm nhất.
_ Anh… anh không bị thương chứ? – Ngọc lolắng.
_ Em lo cho mình đi. Anh bị trầy có xíu à. Ngốc!!! Tự nhiên ra dỡ dùm anh làm gì? – Quân xoa đầu Ngọc, thật dịu dàng, khiến tim Ngọc cứ đập loạn cả lên.
_ Vì em không muốn anh bị thương
_ Nhưng vì vậy em lại bị thương đó. Lần sau đừng làm vậy nữa. Anh không muốn em vì anh mà bị như thế này đâu.
_ Dạ.
_ Em nghỉ ngơi đi. Anh đi mua cháo cho em nha.
Quân bước ra khỏi bệnh viện thì hắn gọi đến.
_ “Mày đang ở đâu vậy?”
_ Tao thăm người thân ở bệnh viện, có thể đêm nay không về KTX đâu á, có gì điểm danh dùm.
_ “Ờ.”
_ Khoan, cho tao hỏi cái này
_ “Ờm, hỏi đi.”
_ Mày biết Quỳnh Trang như thế nào vậy?
_ “ Ba mẹ tao tình cờ gặp cổ ở một khung đường vắng ở L.A trong tình trạng bị thương nặng và mất trí nhớ nên ba mẹ tao giúp đỡ.”
_ Ừ, cảm ơn.
Quân suy nghĩ suốt dọc đường đi, L.A nơi ba anh và hai người em của anh đang sống. Người vợ sau của anh đã đối xử với em gái anh ra sao mà nó lại bị thương nặng. Hàng chục câu hỏi vây lấy Quân. Anh cần một lời giải đáp, có lẽ anh cần sang L.A và tự điều tra.
Quân cầm những hộp thức ăn vừa mua bước vào phòng Ngọc. Ngọc thấy anh thì vui hẳn lên. Quân lấy cháo ra khỏi hộp.
_ Để anh đút cho ăn nha.
_ Thôi thôi, em tự ăn được. – Ngọc lắc đầu.
Quân đỡ Ngọc ngồi dậy và ngồi nhìn cô ăn. Ngọc hơi ngượng nhưng thấy vui vui trong lòng. Quân suy nghĩ một điều gì đó.
_ Ngọc này, khi em bình phục rồi, tụi mình sang Mĩ nha. Anh sẽ xin phép gia đình em.
_ Sao đường đột vậy anh? – Ngọc bất ngờ, nhìn Quân đầy ngạc nhiên.
_ Anh cần sang bên đó làm một số việc. Sẵn tiện đưa em theo cùng vì ở đây em cũng chẳng yên thân với Yến Chi được đâu. Thôi thì mình qua bên đó cho an toàn.
_ Dạ cũng được, để em xin phép ba.
Quân trầm ngâm, anh phải tìm ra sự thật về cuộc sống của hai đứa em mình trong suốt thời gian qua. Quân có linh cảm không tốt về người vợ kế của ba mình. Có điều gì đó nguy hiểm và bất an…
Yến Chi chạm nhẹ vào vết bầm nơi khóe môi, tay kia vẫn khuấy đều cốc sữa nóng đang tỏa khói nghi ngút. Đôi mắt màu nâu nhạt luôn hướng về một chiếc bàn ở canteen, đôi mắt màu nâu nhạt ấy hằn lên những tia đầy hận thù và đố kị. Nam sinh có vóc dáng cao to, cùng đôi mắt màu xám đang trêu ghẹo nữ sinh khác, họ trông thật hạnh phúc. Dù nữ sinh ấy có tức điên nhưng Yến Chi biết họ… đang hạnh phúc. Hạnh phúc đó, đáng ra phải là của Yến Chi, không ai được cướp lấy.
Cô nữ sinh dừng khuấy sữa, cô nhấp một ngụm sữa ngọt, ngọt nhưng mà đắng, vì Yến Chi đã hòa một chút café. Giống như tâm trạng của cô hiện giờ, giả vờ không quan tâm, giả vờ mình đang có cuộc sống mới tốt hơn, nhưng thật sự chỉ là những vị đắng từ trái tim, một nỗi thù hận mù quáng, che mờ lí trí cô nữ sinh xinh đẹp. Có thể nó đã được Quân bảo vệ nên cô không thể làm gì, nhưng nếu là một người con gái khác, nhất định cô sẽ không để yên.
Hắn ngừng việc trêu chọc nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện chạm vào vết nhéo của nó ngay bắp tay vạm vỡ của mình. Đau nhưng mà vui. Hắn thích nhìn ai kia cáu giận, đánh hắn, thậm chí là cãi nhau với hắn. Đôi khi hắn cũng thấy mình thật ngớ ngẩn, nhưng thôi hắn buông xuôi cho cảm xúc lạ điều khiển mình, hắn chưa bận tâm đấy có phải là tình yêu nhưng mặc kệ, hắn chẳng để tâm.
Cánh cửa ra vào của canteen mở toang, hầu hết mọi học sinh của trường đều hướng ánh nhìn vào đó. Một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn ngang vai màu đen, đôi mắt to tròn long lanh màu xám. Cô gái nhỏ khoác lên mình một chiếc áo phông trắng hình đầu lâu đen, cùng chiếc short jean, chân cô mang đôi sneaker đen nốt, trên vai cô mang một chiếc ba lô đinh màu đen. Từ cô gái nhỏ tỏa ra nét nghịch ngợm nhưng cũng rất dễ thương. Mọi tiếng xì xào từ các ngóc ngách lớn nhỏ dần vang lên, về sự dễ thương nhí nhảnh của cô gái nhỏ, vì sự xuất hiện của cô gái nhỏ ở đây, và về nhiều thứ khác nữa.
Cô gái nhỏ bỏ mặt tất cả các ánh nhìn hướng về mình, bỏ ngoài tai tất cả những lời xì xào bàn tán, lúc này, ánh mắt cô chỉ có một hình bóng duy nhất. Cô gái nhỏ chạy thật nhanh đến chỗ người đó đang ngồi nhìn mình ngạc nhiên, cô ôm choàng lấy cổ người đó đầy nũng nịu. Một giây phút im lặng vì hành động khá bạo dạn của cô gái nhỏ, rồi cả canteen như vỡ òa, ngay cả những kẻ không bận tâm đến cũng phải ngoái nhìn. Họ đưa ra nhiều suy đoán, người đó sẽ đẩy cô bé ra và từ chối thật nhẹ nhàng, người đó sẽ la mắng và đánh cô bé một trận và nhiều suy luận khác nữa.
Nhưng trái lại những suy đoán đó, người đó ôm lây cô gái nhỏ đầy tình yêu thương. Đặt cô ngồi trong lòng mình, nâng niu như một báu vật. Giay phút đó, hai ánh mắt, hai ánh nhìn, hai trái tim, hai con người như hoàn toàn sụp đổ. Nữ sinh ngồi đối diện người đó quét ánh mắt lạnh vào cậu ta và cô gái nhỏ, một cái nhìn thờ ơ rồi cô nhìn sang hướng khác cốt chỉ để che giấu cảm giác khó chịu, nhói đau và vụn vỡ nơi trái tim đang đập lỗi nhip vì yêu của mình. Nữ sinh ngồi ở góc canteen dừng uống sữa café của mình. Cô đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn như dồn tất cả sự giận dữ vào đấy. Cô bước đến nơi mà người đó và cô gái nhỏ đang ngồi, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên một tia nhìn độc ác.
Cô gái nhỏ đang hít hà hương thơm quen thuộc mà cô xa cách lâu ngày. Hắn ôm trọn cô gái bé nhỏ trong vòng tay vững chãi của mình, tay khẽ vuốt nhẹ những cộng tóc ru lòa xòa trước mặt. Hắn chưa từng cư xử dịu dàng với ai như thế, ân cần như thế, cô gái nhỏ đã hưởng một đặc ân là được hắn ôm, được hắn cho ngồi vào lòng đầy trìu mến. Giay phút ấm áp, hạnh phúc ấy tồn tại không bao lâu thì một bàn tay đầy bạo lực đã nắm tóc cô gái nhỏ lôi xuống đất đầy bạo lực. Vì bất ngờ, cô gái nhỏ té phịch xuống đất. Nữ sinh cười hả hê, cô gái nhỏ quá yếu đuối so với cô, một nữ sinh đã trưởng thành và đầy lòng thù hận.
Đôi mắt màu xám của cô gái nhỏ đanh lại, một ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua Yến Chi khiến cô rùng mình. Cô gái nhỏ tự đứng lên, phủi bụi lại hết quần áo, dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của mình đã rối lên vì cái nắm đầy thô bạo kia. Cô gái nhỏ mỉm cười, nụ cười đẹp như thiên thần khiến cho một vài nam sinh xao xuyến, cô định lấy từ ba lô ra một vật gì đó nhưng nhanh chóng bị ngăn lại mới ánh mắt nhắc nhởcủa hắn.
Hắn bước đến gần Yến Chi, ánh mắt sắc lạnh màu xám chiếu xuống bàn tay đã nắm tóc cô gái nhỏ. Chưa bao giờ các học sinh được chứng kiến khuôn mặt giận giữ như thế này của hội trưởng. Nó như một điềm báo chẳng lành, hoàng tử đã trút bỏ lớp mặt nạ thân thiện và thay vào đó là một bộ mặt của ác quỷ đang tức giận. Hắn cầm bàn tay Yến Chi lên, cô như muốn ngất ngây vì điều đó, nụ cười mãn nguyện chưa ngất thì đã thay vào là khuôn mặt cực kì đau đớn. Tay cô, bị chính người con trai mình yêu bẻ gãy, chỉ vì một con bé khác.
_ Tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng cô không nắm bắt thì đừng trách tôi vô tình.
Hắn buông tay Yến Chi ra, mượn dung dịch rửa tay của một nữ sinh bên cạnh đang sử dụng. Rất cận thật, hắn xoa dung dịch đều khắp bàn tay như sợ sự tanh bẩn của con người đầy thủ đoạn như Yến Chi còn dính lại trên da thịt của mình.
_ Anh… không cần làm vậy mà? – Cô gái nhỏ tròn xoe mắt nhìn hắn. Cô không hề sợ hãi trước hành động của anh trai mình, chỉ là sự ngạc nhiên.
_ Mày câm đi, chính mày xúi anh ấy làm vậy đúng không. Con quỷ cái. – Yến Chi ôm cánh tay đã gãy hoàn toàn của mình mà hét lên.
Ánh nhìn sắc lạnh một lần nữa xoáy sâu vào Yến Chi như muốn ăn tươi nuốt sống. Cánh tay của hắn vung lên nhưng lại bị chặn lại bởi cô gái nhỏ cùng với một cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Cô gái nhỏ bước về phía Yến Chi đang nhìn mình bằng một ánh mắt có lửa. Cô gái nhỏ im lặng một hồi, khẽ nở nụ cười như thiên thần ấy. Mái tóc ngắn của cô lắc
nhẹ, tỏa hương thơm cúc dại.
_ Ô, hóa ra chị yêu anh ấy à? – Cô gái nhỏ đưa ra suy đoán của mình, đồng thời nhìn về phía hắn như ám chỉ.
_ Không liên quan đến mày.
Từng bước chân cô gái nhỏ nhanh chóng tiến về hắn, nam sinh đang âm thầm quan sát kia. Cả canteen im lặng, hồi hộp quan sát, giờ đây sự xuất hiện của cô gái nhỏ đã đem lại cho cả trường một vở kịch thú vị và gay cấn. Nó cũng xem, xem rất kĩ là đằng khác, mặc cho sự đau nhói đang âm ỉ nơi trái tim.
Cô gái nhỏ bước đến trước mặt hắn. Cô vòng tay qua cổ chàng trai, khẽ nhón chân cho tương xứng chiều cao của một chàng trai cao hơn mình một cái đầu. Cô nhắm mắt, đặt lên má chàng trai một nụ hôn thật dịu dàng và đầy tình cảm. Toàn canteen căn mắt ra nhìn, các nam sinh sau khi bình tĩnh lại thì nghiến răng đầy ganh tị, các nữ sinh thì xuýt xoa vì khung cảnh lãng mạng có một không hai mà họ chỉ được thấy trên phim Hàn Quốc. Yến Chi đông cứng, đôi mắt cô đờ đẫn, đau. Cảm giác như bị phản bội, nhưng hắn đâu phải người yêu của cô đâu mà phản bội. Mọi người nín thở quan sát biểu hiện của hắn. Hắn khẽ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ, buông một câu hơi trách mắng.
_ Em đùa hơi lố rồi đấy.
Cô gái nhỏ không đáp lại lời trách mắng kia, cô bước chậm rãi đến chỗ Yến Chi cùng nụ cười đắc thắng trên khóe môi màu hồng nhạt.
_ Thế nào, chị đau chứ?
_ Câm đi, mày là gì của anh ấy?
Nhìn Yến Chi ngày một tức giận, cô gái nhỏ khá hài lòng với thành quả của mình. Lại một nụ cười quỷ quyệt xuất hiện nơi cánh môi màu hồng nhạt. Cô gái nhỏ nhìn lơ đãng, đôi mắt mơ màng, đôi môi xinh đẹp và quyến rũ thốt nên những từ khiến Yến Chi ghi nhớ cả đời.
_ Người yêu.
Yến Chi vẫn còn sock, cô không tin vào những gì mình vừa được nghe. Hắn có người yêu, từ khi nào cô lại không biết. Phải chăng tất cả chỉ là một màn kịch, chỉ là một màn kịch mà thôi.
_ Tao không tin.
_ Chị cần chứng minh sao. Anh Khánh, trả lời những câu hỏi của em, được chứ?
Lời nói của cô gái nhỏ làm Khánh khẽ giật mình, vội đánh ánh mắt đi một hướng khác, che giấu cho hành động nhìn trộm của mình. Ở một nơi khác, không xa, Phương bất giác đỏ mặt khi ánh mắt ấm áp đó, cứ liên tục hướng về mình một cách rõ ràng.
_ Rồi hỏi đi. – Khánh nhún vai chờ câu hỏi từ cô gái nhỏ.
_ Anh chơi chung với anh Đạt từ nhỏ vậy anh biết mối quan hệ của em với anh ấy như thế nào chứ?
_ Rất tốt, không gì có thể chia cắt. – Khánh nhận xét khi nhớ lại một số chuyện.
_ Em sống chung nhà với anh ấy từ nhỏ đúng không?
_ Không những thế em còn ngủ chung với nó. – Khánh nói đầy gian manh.
Ngay lập tức Khánh cảm nhận được một luồn điện nơi sống lưng, lạnh cả người. Qủa thật cảm giác bán đứng thằng bạn thân thật thú vị. Khánh nhìn sang hắn với ánh mắt đầy thông cảm kiểu như chuyện-hiển-nhiên-ý-mà-cậu-đừng-bận-tâm.
_ Thế còn nụ hôn ban nãy, anh nghĩ thế nào?
_ Chuyện thường ngày ở huyện.
_ Thế nào? Chị tin rồi chứ.
Cô gái nhỏ cười nửa miệng nhìn Yến Chi đầy khinh **. Muốn đến với hắn phải vượt qua cô đã. Mà xem chừng, cô ta quá yếu đuối và thủ đoạn, chỉ vài chiêu thách thức tinh thần đã không thể vượt qua thì không xứng đáng với hắn một chút nào. Cô gái nhỏ quay lưng bước đi mà không thèm ngoái lại, ánh mắt lướt qua nó. Cô gái nhỏ đã đọc được hết những cảm xúc mà nó cố che giấu. Cô gái nhỏ khẽ cười, người này mới thật sự dành cho anh trai cô.
Hắn lôi cô gái nhỏ xềnh xệch vào phòng hội học sinh ném cô bé xuống chiếc ghế salong đầy thô bạo. Hắn điên lên mất với cô em gái đầy nghịch ngợm của mình. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đùa như thế. Khánh bước vào theo, khẽ lắc đầu, anh em nhà này là thế, thương nhau bao nhiêu nhưng cũng bạo lực với nhau bấy nhiêu.
_ Em hết trò để chơi rồi hả, Xuân Nghi. – Hắn quát lên, đi qua đi lại, lườm cô gái nhỏ đang giương đôi mắt ngây thơ nhìn hắn vô tội.
_ Thật mà, có phải trò chơi đâu. Chẳng phải quan hệ em với anh rất tốt, em với anh ở chung nhà tử nhỏ, em ngủ chung phòng với anh, và em vẫn hôn anh như thế sao. – Nghi cãi lại, nhìn hắn đầy giận dỗi.
_ Thì không sai nhưng có nhất thiết em phải làm cô ta đau khổ đến vậy không?
_ Em thích thế. Những kẻ lảng vảng gần anh đều phải chịu hậu quả như vậy.
_ Cứ thế thằng nào dám thích em.
_ Yên tâm đi anh trai ạ, thằng con trai nào trừ anh ra dám ôm em quá 1 phút em cưới thằng đó.
_ Bó tay với em luôn rồi đấy. Về nước làm gì?
_ Thì hoàn thành xong chương trình lớp 10 rồi về ăn chơi chứ sao.
_ Em mới học lớp 8, mà hoàn thành chương trình lớp 10 cái gì?
_ Em nhảy lớp.
_ Sao bữa giờ anh gọi không nghe máy?
_ Anh có gọi hả?
Nghi vội lấy điện thoại trong ba lô của mình ra. Khuôn mặt cô bé tối sầm, tia nhìn giận giữ lướt quađôi mắt màu xám. Cô xiết chặt chiếc điện thoại có hình nền một chàng trai bảnh bao.
_ Aiz, tên bất lịch sự ở sân bay, anh lấy nhầm điện thoại tôi rồi.
**
Nó đi dạo trên sân thượng, hương thơm từ các chậu cây được đặt xung quanh thoang thoảng, dịu nhẹ hòa vào không gian tĩnh lặng mang đến cho người thưởng thức một cảm giác thanh khiết trong lành đến lạ. Đôi mắt màu xanh lục được che đậy dưới cặp kính áp tròng màu nâu khẽ nhắm hờ, nó đang cố gẳng sử dụng tất cả mọi giác quan để cảm nhận hình bóng, hơi ấm của Quần còn đọng lại nơi đây. Hơi ấm đó, hương táo thoang thoảng hình như cũng tan biến theo người con trai đó mất rồi.
Tin nhắn tạm biệt được gửi đến sau khi máy bay cất cánh để lại trong nó chấn động lớn. Mất mát, trống rỗng, nó đã quen với sự hiện diện của Quân, sự ấm áp mà anh mang lại. Buồn khi anh đi, mất mát khi anh không còn ở trên sân thượng này, không âm thầm giúp đỡ nữa. Buồn, chỉ là buồn, không phải là đau, không phải là thương, không phải là nhớ. Nó chỉ xem Quân như một người anh trai không hơn không kém. Thế nhưng sự biến mất đột ngột của anh trai cũng khiến em gái buồn, buồn lắm chứ…
_ Buồn lắm sao?
Một giọng nói nam trầm cất lên, xen lẫn là vị xót xa cay đắng. Người con gái anh yêu đang buồn, đang nhớ một chàng trai khác không phải anh. Thân hình bé nhỏ mong manh trước những cơn gió thu vô tình quật mạnh, cô nhỏ bé và cô độc đến mức gần như bị thổi bay. Mái tóc dài ngang lưng bay trong gió, hương hoa hồng từ dầu gội đầu hòa cùng những hương thơm tự nhiên xung quanh tạo nên một loại hương ngây ngất. Cô gái cô không quay lại vì cô biết người vừa lên tiếng là ai, người đã mang đến cho cô nhiều cảm xúc lạ, ngọt ngào, hạnh phúc nhưng cũng có đau khổ và đắng cay.
Chàng trai nắm tay cô gái, anh kéo cô đi. Cô im lặng, cô không muốn phản khán, cô vẫn đi theo anh mà không biết mình sẽ đi đến đâu. Cô cứ đi theo anh cho đến khi xa dần khu giảng đường. Luồn qua cách ngóc ngách phức tạp, chàng trai đưa cô gái đến một vườn hoa. Thơm ngát, cô gái thu hết những hương thơm thanh khiết, dịu nhẹ đó vào lồng ngực như muốn lưu giữ mãi. Trong ánh mắt cô gái ánh lên sự hân hoan háo hức khi nhìn thấy những loài hoa tuyệt đẹp.
_ Thích không? – Chàng trai hỏi, anh quan sát biểu hiện của cô gái.
_ Rất thích. Cảm ơn nhiều.
_ Chỉ cần cô thích là được rồi. Tự tôi trồng đấy nhá.
_ Cô bé khi sáng là người yêu anh thật hả? – Nó hỏi bất ngờ, rồi cũng tự hỏi mình tại sao lại hỏi những câu như thế.
_ Không. Em gái tôi.
Cô gái không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa đầy màu sắc, thỉnh thoảng lại cảm nhận mùi hương tuyệt diệu mà nó tỏa ra đầy hứng thú. Một cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ. Nó vui, vì hắn chưa có người yêu sao.
Một đôi mắt âm thầm quan sát cô gái, anh ta nghi ngờ một điều gì đó. Khóe môi khẽ cong như lời khẳng định. Chuyến này, anh sẽ được thưởng lớn. Anh đút hai tay vào túi quần, bước đi, chỉ cần thêm chứng cứ và kết luận, anh sẽ thành công.
_ Chú à, mọi chuyện đến đâu rồi. Việc điều tra cái chết của cháu á. – Nó nói với đầu dây bên kia.
_ “ Thưa tiểu thư mọi chuyện đã rõ, do bà Jane sắp đặt, còn người bỏ thuốc ngủ vào li rượu của cô hôm đó chắc chắn là David.” – Bên kia thông báo lại tình hình, giọng khẳng định.
_ Cháu biết mà. Còn về việc lật đổ bà Jane?
_ “ Có lẽ lần này trời đã giúp chúng ta. Ngoài tội mưu sát tiểu thư, tôi còn điều tra được việc buôn người qua biên giới cùng các mặt hàng cấm khác. Bà ta là tội phạm quốc tế đấy. Mong tiểu thư cẩn thận.”
_ Vậy sao, chỉ cần tìm ra giấy tờ chứng minh tội của bà ta là được đúng không? – Nó khẽ cười, ngày trở lại gần rồi.
_ “ Tiểu thư đừng chủ quan, thế lực bà ta rất lớn, xung quanh bà ta được bảo vệ rất cẩn thận. Chúng ta không thể làm gì được đâu. Tôi nghĩ chúng ta cần đến sự giúp đỡ của CIA.
_ CIA sẽ lo việc bắt và đưa bà ta vào tù, còn chúng ta sẽ tìm ra chứng cứ phạm tội của bà ấy. Nhưng, bà ta có thế lực lớn thế còn kết hôn với ba cháu làm gì? – Nó nghi ngờ, có điều gì đó bất thường và không hợp lí.
_ “ Bà ta dùng tên của ông chủ cho những phi vụ làm ăn bất hợp pháp của mình. Hiện nay, ông chủ đã giao toàn bộ cho bà ta quản lí rồi và ông ấy đang đi nghỉ mát ở Florida.”
_ Nếu vậy… khi tìm ra chứng cứ thì ba cháu cũng bị liên lụy. – Giọng nó trầm hẳn xuống. Một chút phân vân và lưỡng lự.
_ “ Tiểu thư yên tâm, ông chủ sẽ không bị bắt vì không biết đến những việc làm phi pháp đó, nhưng toàn bộ tài sản sẽ bị thu hồi.”
Trâm trạng nó chùng xuống. Cảm giác tội lỗi bao trùm. Nếu nó mà ra tay, cơ nghiệp của ba nó sẽ sụp đổ hoàn toàn. Ông đã từ bỏ con đường đầy máu của mình ở quá khứ và xây dựng lại tập đoàn hùng mạnh như ngày hôm nay chỉ với hai bàn tay trắng. Chẳng lẽ bây giờ nó lại đạp đổ công sức, mồ hôi nước mắt của ba mình chỉ vì thù hận riêng. Nó không thể. Nhưng nếu để như thế rồi cũng sẽ có ngày, CIA đánh hơi ra bà ấy, rồi mọi chuyện cũng sẽ như vậy, thậm chí còn tồi tệ hơn. Lương tâm nó đang bị dằn vặt bởi những sự lựa chọn.
_ Còn tập đoàn của cháu với chú phát triển tới đâu rồi?
_ “Tôi đang cố
gắng đưa nó lên top 5, vì bây giờ cũng lên đến top 10 rồi.”
_ Vậy sau khi mọi chuyện kết thúc, tập đoàn của cháu có thể sát nhập cùng tập đoàn của ba và xây dựng lại toàn bộ không. Và chúng ta có thể nhờ mẹ giúp. – Tim nó nhói đau khi nhắc đến mẹ của mình, lâu lắm rồi, nó không được thấy bà, được bà ôm vào lòng.
_ “ Tôi sẽ tính con đường này. Chúng ta cần thêm thời gian để thực hiện kế hoạch. Tôi đã tạo một tài khoản ảo cho tiểu thư và gửi doanh thu của tập đoàn vào đó, tiểu thư cần gì thì cứ dùng. Có lẽ cô còn phải sống ở thân phận đó thêm một thời gian cho đến khi tôi thu thập đầy đủ chứng cứ”
_ Thôi cháu không dùng đâu, chú cứ giữ lấy mà phục vụ cho việc điều tra. À, còn điều này. Jake, nó không nghi ngờ gì chứ?
_ “ Cậu ấy vẫn đang ở Úc và có vẻ chẳng nghi ngờ gì cả.”
_ Dạ, cảm ơn chú. Thôi cháu chào chú ạ.
Nó buồn hẳn, có lẽ sắp đến lúc phải rời xa nơi này. Nhưng từ đầu nó đã xác định chỉ ở đây một thời gian rồi đi, nhưng tại sao bây giờ lại lưu luyến đến thế, phải chăng, là vì hắn….
**
Canteen nhộn nhịp, tiếng cười đùa nói chuyện rôm rả. Nó ngồi xem màn kịch trước mắt với nụ cười trên môi. Vui thật, kể từ lúc sang Việt Nam nó cười nhiều hơn thì phải. Những người bạn mới, thật đáng quý.
_ Thôi được rồi, tôi muốn ở đây với bạn, mời em đi cho. – Minh nói một cách lịch sự hết mức có thể
_ Thôi mà chị, em muốn ở đây cùng chị cơ. – Quang năn nỉ.
_ Bà chị mặt dày thật, làm sao mà cua được anh Quang của tụi em vậy.
Một cô bé lớp 10 bước đến bàn nó, nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinhthường. Minh cười nhạt, khuôn mặt lạnh cố hữu. Quang đanh mặt lại quay sang nhìn người vừa nói kia bằng một ánh mắt tức giận. Nó dừng cười, có lẽ màn kịch đã bắt đầu chuyển sang cảnh khác, một cách không hề thú vị nữa.
_ Lan Vi, cô vừa nói cái gì?
Mắt Quang đầy sát khí, cậu bé dễ thương mà hằng ngày nó và Phương vẫn thấy đã hoàn toàn biến mất. Minh thì thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Minh khẽ dựa người vào tường chờ xem chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra. Đánh ghen, một chuyện khá thú vị. Minh luôn muốn được chứng kiến tận mắt mà không phải qua những tran tiểu thuyết mà Minh đọc. Và Minh cảm thấy thật vinh dự khi mình là nhân vật chính.
_ Em nói gì sai sao? Anh đã bị chị ta bỏ bùa rồi. – Lan Vi không hề sợ hãi trước thái độ của Quang mà vẫn bướng bỉnh cãi.
_ Em nên im miệng trước khi anh mất bình tĩnh đấy. – Quang cảnh cáo.
_ Em không im thì sao. Chị ta không dám nói gì kìa, chắc do nói trúng tim đen rồi chứ gì? Chị đúng là mặt dày, đi cua trai trẻ mà không biết nhục sao.
Quang tức giận thật sự, bàn tay siết chặt cố để không đánh Lan Vi. Minh nãy giờ chỉ im lặng nghe người ta nói mình cái gì. Nhỏ cũng chẳng có ý định bật lại hay cãi nhau. Đó không phải là tính cách của Minh. Cũng may vì hôm nay Phương không đi học, nếu không Lan Vi sẽ không được yên thân. Nó nghe nãy giờ cũng rất tức nhưng có lẽ là chưa phải lúc, cố gắng kiềm chế.
_ Em nói đủ chưa? – Minh lúc này nhẹ nhàng lên tiếng. Vẫn thái độ điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
_ Chưa, tôi vẫn còn phải kể ra hết những âm mưu, thủ đoạn của chị. Chị đã làm gì anh Quang, để anh ấy suốt ngày nghĩ đến chị. Chị đã làm gì hả?
CHÁT! Một cái tát giáng xuống mặt Lan Vi, không phải là Minh, Quang cũng không. Mà là nó. Lan Vi loạng choạng muốn ngã xuống đất. Quang nhìn thấy, nhưng không đỡ, chỉ đứng nhìn.
_ Sao chị đánh tôi? – Lan Vi trừng mắt nhìn nó.
_ Đụng tới bạn tôi, sẽ không yên đâu. – Nó lạnh lùng đáp trả.
_ Đi!
Quang lôi Lan Vi đi vì biết để cô ở đây, mọi chuyện chỉ càng tồi tệ. Minh lắc đầu ngao ngán nhìn theo. Minh thoáng thất vọng, cứ ngỡ sẽ có một trận đánh ghen ra trò, nhưng không phải vậy. Chưa đến cao trào gì mà đã kết thúc. Minh thở dài kéo ghế ngồi cạnh nó.
_ Sao ngăn lại chi vậy bà?
_ Nghe chướng tai quá. – Nó lấy một chiếc bánh ngọt.
_ Bó tay bà luôn. – Minh chán nản nói.
Nó chưa kịp thưởng thức chiếc bánh ngọt đầy hấp dẫn thì đã bị một người giật lấy. Nó bực bội nhìn lên thì thấy hắn đang cầm ăn chiếc bánh đó đầy nhăn nhở. Máu nóng nổi lên, cộng thêm bộ mặt đầy khiêu khích của hắn, khiến nó không kiềm chế được mà đap vào bụng hắn một phát, khiến hắn ôm bụng đầy đau đớn.
_ Cô tính giết người à? – Hắn quát.
_ Dám giật bánh của tôi sao. – Nó cười cười.
_ Đồ ác độc, lỡ tôi bị gì thì sao? – Hắn hét lên
_ Tự chịu.
Nó lè lưỡi trêu hắn. Dù đang tức và đau ngay bụng nhưng hắn lại thấy vui vui không rõ tại sao
Quân đóng sập cửa phòng lại, trong anh bây giờ là một đống hỗn độn. Lo sợ, bất an, dằn vặt, nghi ngờ. Quân đang sợ, sợ cái sự thật đau lòng mà đang sắp phải đón nhận phía trước. Tình cảm của Quân mới chớm nở, anh vừa định hịnh được nó, chẳng lẽ lại phải dập tắt. Hình vẽ mà anh đã thấy trên cánh tay nó lúc nó tát Lan Vi. Hình một chú bướm màu hồng đen, ngay thân hình con bướm là một vết sẹo được đè lên bằng những nét vẽ chuyên nghiệp và mượt mà. Hai bên con bướm là hai chữ H L.
Quân bực bội giật tung chiếc áo sơ mi đồng phục trên người ném vào phòng tắm. Để lộ trên ngực một hình vẽ của một con rồng xanh, hai bên là hai kí tự H L. Quân nhìn xuống hình vẽ ở ngực mình mà nhói đau, hai kí tự H L làm cho vết thương vừa lành của anh nhức nhối. Quân cần một sự kiểm chứng, và có lẽ sau khi làm xong, Quân sẽ phải trải qua một nỗi đau, một sự tổn thương qua lớn cho sai lầm của mình. Dành tình yêu cho cô em gái của mình, một tình yêu loạn luân đầy tội lỗi.
_ Mẹ ơi, hình xăm các linh thú có hai kí tự H và L của con… – Quân nói lấp lửng khi gọi cho mẹ anh.
_ “Thì sao con”
_ Hai em con cũng có phải không?
_ “Ừ, Alie là hình bướm đen ở cánh tay, còn Jake là hình đại bàng cũng ở cánh tay. Tại vì khi xưa ba con làm bang chủ bang Hắc Long, còn mẹ là bang phó. Ba mẹ đã yêu nhau ở đấy. Những hình vẽ đó, được mẹ dùng bút không xóa được vẽ cho anh em con. Con không nhớ sao?” – Mẹ Quân ôn tồn giải thích
_ Dạ, con nhớ rồi. Alie, khi nhỏ em ấy có bị tai nạn gì để lại sẹo nơi cánh tay không? – Quân hỏi tiếp, giọng anh càng trở nên vô hồn hơn.
_ “Lúc nhỏ, Alie bị bắt cóc rồi bị thương ở tay, thành sẹo rất xấu nên mẹ mới vẽ hình cho em con đè lên vết sẹo ấy.”
_ Thật sao… – Giọng Quân nhẹ bẫng.
_ “ Con hỏi những chuyện này chi vậy?”
_ À, không có gì đâu mẹ. Chỉ là con bỗng nhiên nhớ ra. Thôi chúc mẹ ngủ ngon.
Quân lấy chiếc áo thể dục của mình mặc vào, anh cần đi giải tỏa áp lực. Dù đã khuya nhưng với quyền lực của một hội phó anh có quyền đến khu thể dục. Quân đẩy cửa vào sàn đấu quyền anh. Ở giữa là một bao cát treo lủng lẳng. Quân lao đến đấm điên dại vào bao cát ấy. Ông trời muốn trêu đùa với anh sao. Lần đầu tiên anh dành tình cảm cho một cô gái nhiều đến thế vậy mà người đó lại là chính cô em gái thất lạc của mình.
Quân vẫn đấm vào bao cát, bằng tay không. Quân không có ý định dừng lại để đeo găng tay, bất chấp cả việc đó lẽ làm tay anh bị thương. Quân phải làm gì đây. Anh đã lỡ thích nó mất rồi. Cũng may chưa phải là tình yêu. Nhưng làm sao có thể quên. Như một trò đùa của số phận., chia cắt gia đình anh từ bé, bắt anh phải trải qua nỗi đau. Rồi bây giờ cho anh gặp lại em gái mình rồi yêu nó. Quân như hóa điên, vẫn đấm vào bao cát vô tri bằng tất cả sức lực của mình, cho đến khi tay anh trầy và bật máu.
Buông thõng tay, Quân không đấm nữa. Bao cát dội ngược lại vào người anh một lực mạnh. Quân loạng choạng vài bước, tay anh bật máu. Đau ư, hoàn toàn không. Một lần nữa, ông trời lại rạch vào tim anh thêm một vết thương dài và sâu đè lên vết thương cũ chưa liền sẹo. Rồi đây, làm sao anh có thể đối diện với chính bản thân mình, đối diện với nó , đối diện với một tình yêu loạn luân đầy tội lỗi. Làm sao anh có thể đối diện.
Đôi mắt, đúng rồi chính là đôi mắt. Quân đanghi vọng, tự cho mình một niềm tin. Mắt của nó màu nâu, trong khi mắt em gái anh màu xanh lục. Chắc chắn nó không phải là em gái anh. Nhưng rồi Quân lại nhói đau, kính áp tròng có thể thay đổi màu mắt, sự thật vẫn là sự thật, Quân không thể trốn tránh hay giả vờ không biết, không tin, anh phải đối diện, với một thái độ khác. Vẫn còn một cách, giám định DNA. Nhưng làm sao để lấy mẫu tóc là một điều hết sức khó khăn. Chiếc áo khoác mà Quân đã cho nó mượn từ ngày đầu gặp mặt, đến nay anh vẫn chưa dùng đến, vẫn cất nó chỉ vì muốn lưu giữ một mùi hương, một hơi ấm của người duy nhất được chạm vào.
Quân chạy nhanh về phòng của mình, mở tủ đồ ra, chiếc áo khoác, nó vẫn còn. Quân vội kiểm tra. Thật may mắn anh đã thấy một vài sợi tóc còn dính ở đó. Sợi tóc dài màu nâu. Đúng là của nó. Không đợi trời sáng, Quân nhanh chóng đến bệnh viện. Quân đang nuôi dưỡng một hy vọng. Dù sự thật đã quá rõ ràng.
_ Bao giờ có kết quả? – Quân hỏi bác sĩ, anh muốn biết sự thật, ngay lập tức.
_ Chắc vài ngày nữa. – Bác sĩ đang ghi chép một số thứ.
_ Không thể nhanh hơn sao.
_ Nhanh lắm là chiều mai. Có kết quả, chúng tôi sẽ liên lạc cho cậu. Kiểm tra xem có phải là anh em đúng không.
_ Dạ, mong bác sĩ làm nhanh dùm tôi. Tôi đang cần gấp.
Kent vội chạy đến sân bay, cậu cần tìm một người trong dòng người đông đúc. Chốc chốc Kent lại nhìn lại tấm hình trong điện thoại mà nó vừa gửi cho cậu. Nó nhờ Kent đón ông Lâm, ông về Việt Nam một thời gian để giải quyết một vài chuyện rồi lại sang Mĩ. Kent mải tập trung vào dòng người đông đúc nên đã vô tình đụng trúng một cô gái. Chiếc điện thoại trên tay Kent rơi xuống, hình như bên kia cô gái cũng vừa rơi điện thoại. Cả hai nhanh chóng nhặt điện thoại lên, Kent liền chạy đi tìm ông Lâm thì bị cô gái đó giữ lại.
_ Anh đụng người khác mà không tính xin lỗi à.
_ Đang gấp mà cô còn… – Kent bực bội giật tay ra.
_ Xin lỗi tôi đã. – Cô gái đó vẫn bướng bỉnh.
_ Tại sao tôi phải xin lỗi cô chứ. Cô đụng tôi trước mà. – Kent muốn điên lên.
_ Chính anh đụng tôi trước thì có. – Cô gái đó vẫn tiếp tục cãi bướng.
_ Aiz, tránh ra coi, tôi đang gấp. Phiền thật.
Kent bực bội bước đi không thèm ngoái lại. Bước chân Kent khá nhanh vì cậu đã thấy ông Lâm và sợ lạc mất. Cô gái đó nhìn Kent chạy mất mà ấm ức. Kéo vali và rời khỏi sân bay.
_ Đừng để tui gặp lại anh thêm một lần nào nữa.
**
Quân buông thõng điện thoại, cái tin trời giáng đó. Bác sĩ vừa mới gọi cho anh, thông báo kết quả giám định DNA. Là anh em, Quân và nó là anh em. Vậy là những gì anh lo sợ là thật. Anh đang yêu chính em gái mình. Bây giờ anh không còn mặt mũi gì gặp nó nữa. Trái tim Quân đập những nhịp thật nặng nề. Giờ anh phải làm sao để quên được nó…
Quân đi bộ dọc vỉa hè đông đúc. Tai anh như ù đi, không còn nghe tiếng ồn ào, náo nhiệt xung quanh nữa. Quân cứ đi mà không biết mình đi đến đâu và đi về đâu nữa. Quân bước sang vạch trắng kẻ bên đường. Tiếng còi xe vang vọng mà anh không hề để ý, trong anh bây giờ tràn ngập bóng tối. Nó bao phủ tâm hồn anh, không cho anh
lối thoát. Tiếng còi xe ngày một to hơn, tử thần đang đến một gần hơn, và hắn ta đang vung lưỡi hái xuống. Quân vẫn không hay biết.
RẦM!!! Tiếng va chạm giữa người và xe. Một âm thanh nghe xé lòng, một tai nạn giao thông vừa diễn ra. Quân ngã ra đường, anh chỉ bị xây xác nhẹ. Quân chợt tỉnh, những giây phút u mê khi nãy biến mất, ngay lúc này đây anh hoàn toàn tỉnh táo. Hoàn toàn tỉnh táo để thấy có người vừa đỡ dùm anh. Quân lao đến chỗ người vừa thay thế anh đang nằm bất động trên vũng máu.
_ NGỌC, EM VỪA LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – Quân hét lên, đỡ Ngọc dựa vào người của mình.
_ Anh không sao chứ? – Ngọc nói yếu ớt, máu càng chảy nhiều hơn, làm một vũng to trên mặt đường nhựa.
_ Không sao không sao cả. Sao em lại làm vậy chứ?
_ Chỉ vì em yêu anh…
Ngọc ngất đi…
Quân ngồi chờ trước phòng cấp cứu. Anh lo lắng sốt tuột hơn bao giờ hết. Cảm giác như sắp mất một điều gì đó quan trọng với mình đang vây lấy Quân. Chưa bao giờ cảm xúc anh dâng trào đến vậy. Lo lắng, sợ hãi. Kể cả với nó, chưa bao giờ anh cảm thấy như vậy. Quân muốn lao vào phòng cấp cứu chỉ nhìn thấy Ngọc vẫn bình yên.
Ngọc đã yêu Quân quá nhiều mà anh không hề hay biết. Anh đau khổ vì thứ tình yêu loạn luân mà anh dành cho nó trong khi chính anh cũng chưa xác định rõ nó có phải là tình yêu hay không. Quân đã vô tình quên đi mất Ngọc, người anh âm thầm bảo vệ vì nhiều lí do khác nhau. Anh đã vô tình lãng quên đi hình ảnh nhỏ bé và nhút nhát của Ngọc, luôn cần được anh bảo vệ. Quân vô tâm như thế mà Ngọc còn hy sinh tính mạng để bảo vệ anh. Một tình yêu thầm lặng và hi sinh.
Quân cảm thấy tội lỗi, có lẽ anh nên nhận ra sớm hơn, ai thật sự quan trọng với mình. Anh đã khiến Ngọc bị thương. Những cảm giác hỗn độn khi nãy đã biến mất, giờ đây trong anh chỉ có hình ảnh của Ngọc, chỉ Ngọc mà thôi. Quân sốt ruột, nếu như Ngọc có chuyện gì anh sẽ ân hận cả đời. Quân đã lầm tưởng, tình cảm anh em mà anh đã nghĩ đó là tình yêu. Đúng, anh thấy vui khi bên nó. Nhưng hạnh phúc, ấm áp và bình yên chỉ có ở Ngọc. Người con gái anh thật sự sợ sẽ đánh mất là Ngọc. Đến giây phút này, Quân đã xác định được, trái tim của anh thuộc về người con gái nào…
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Quân vội chạy đến ông bác sĩ vừa bước ra, Quân không thể chờ thêm một giây phút nào nữa để được thấy Ngọc.
_ Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
_ Cậu yên tâm, đã qua cơn nguy kịch, đang chuyển qua phòng hồi sức, cậu có thể vào thăm.
Quân mở cửa bước vào phòng bệnh của Ngọc. Ngọc đang ngủ, có lẽ còn tác dụng của thuốc mê. Quân ngồi cạnh giường Ngọc, im lặng quan sát cô ngủ. Quân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ngọc ngủ bình yên như thế anh cũng thấy nhẹ lòng. Quân vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán của Ngọc sang một bên, khẽ ngắm cô ngủ như thế. Ngay lúc này Quân cảm thấy tim mình ấm áp lạ thường.
Ngọc lờ mờ tỉnh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Quân đang ngồi đó và đang nhìn mình. Ngọc cảm thấy ngượng, hai má cô đỏ bừng, nóng ran. Ngọc gượng ngồi dậy, nhưng mà đau quá.
_ Em nằm nghỉ thêm đi. Anh đã gọi báo ba mẹ em rồi. Họ sẽ đáp máy bay chuyến sớm nhất.
_ Anh… anh không bị thương chứ? – Ngọc lolắng.
_ Em lo cho mình đi. Anh bị trầy có xíu à. Ngốc!!! Tự nhiên ra dỡ dùm anh làm gì? – Quân xoa đầu Ngọc, thật dịu dàng, khiến tim Ngọc cứ đập loạn cả lên.
_ Vì em không muốn anh bị thương
_ Nhưng vì vậy em lại bị thương đó. Lần sau đừng làm vậy nữa. Anh không muốn em vì anh mà bị như thế này đâu.
_ Dạ.
_ Em nghỉ ngơi đi. Anh đi mua cháo cho em nha.
Quân bước ra khỏi bệnh viện thì hắn gọi đến.
_ “Mày đang ở đâu vậy?”
_ Tao thăm người thân ở bệnh viện, có thể đêm nay không về KTX đâu á, có gì điểm danh dùm.
_ “Ờ.”
_ Khoan, cho tao hỏi cái này
_ “Ờm, hỏi đi.”
_ Mày biết Quỳnh Trang như thế nào vậy?
_ “ Ba mẹ tao tình cờ gặp cổ ở một khung đường vắng ở L.A trong tình trạng bị thương nặng và mất trí nhớ nên ba mẹ tao giúp đỡ.”
_ Ừ, cảm ơn.
Quân suy nghĩ suốt dọc đường đi, L.A nơi ba anh và hai người em của anh đang sống. Người vợ sau của anh đã đối xử với em gái anh ra sao mà nó lại bị thương nặng. Hàng chục câu hỏi vây lấy Quân. Anh cần một lời giải đáp, có lẽ anh cần sang L.A và tự điều tra.
Quân cầm những hộp thức ăn vừa mua bước vào phòng Ngọc. Ngọc thấy anh thì vui hẳn lên. Quân lấy cháo ra khỏi hộp.
_ Để anh đút cho ăn nha.
_ Thôi thôi, em tự ăn được. – Ngọc lắc đầu.
Quân đỡ Ngọc ngồi dậy và ngồi nhìn cô ăn. Ngọc hơi ngượng nhưng thấy vui vui trong lòng. Quân suy nghĩ một điều gì đó.
_ Ngọc này, khi em bình phục rồi, tụi mình sang Mĩ nha. Anh sẽ xin phép gia đình em.
_ Sao đường đột vậy anh? – Ngọc bất ngờ, nhìn Quân đầy ngạc nhiên.
_ Anh cần sang bên đó làm một số việc. Sẵn tiện đưa em theo cùng vì ở đây em cũng chẳng yên thân với Yến Chi được đâu. Thôi thì mình qua bên đó cho an toàn.
_ Dạ cũng được, để em xin phép ba.
Quân trầm ngâm, anh phải tìm ra sự thật về cuộc sống của hai đứa em mình trong suốt thời gian qua. Quân có linh cảm không tốt về người vợ kế của ba mình. Có điều gì đó nguy hiểm và bất an…
Yến Chi chạm nhẹ vào vết bầm nơi khóe môi, tay kia vẫn khuấy đều cốc sữa nóng đang tỏa khói nghi ngút. Đôi mắt màu nâu nhạt luôn hướng về một chiếc bàn ở canteen, đôi mắt màu nâu nhạt ấy hằn lên những tia đầy hận thù và đố kị. Nam sinh có vóc dáng cao to, cùng đôi mắt màu xám đang trêu ghẹo nữ sinh khác, họ trông thật hạnh phúc. Dù nữ sinh ấy có tức điên nhưng Yến Chi biết họ… đang hạnh phúc. Hạnh phúc đó, đáng ra phải là của Yến Chi, không ai được cướp lấy.
Cô nữ sinh dừng khuấy sữa, cô nhấp một ngụm sữa ngọt, ngọt nhưng mà đắng, vì Yến Chi đã hòa một chút café. Giống như tâm trạng của cô hiện giờ, giả vờ không quan tâm, giả vờ mình đang có cuộc sống mới tốt hơn, nhưng thật sự chỉ là những vị đắng từ trái tim, một nỗi thù hận mù quáng, che mờ lí trí cô nữ sinh xinh đẹp. Có thể nó đã được Quân bảo vệ nên cô không thể làm gì, nhưng nếu là một người con gái khác, nhất định cô sẽ không để yên.
Hắn ngừng việc trêu chọc nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện chạm vào vết nhéo của nó ngay bắp tay vạm vỡ của mình. Đau nhưng mà vui. Hắn thích nhìn ai kia cáu giận, đánh hắn, thậm chí là cãi nhau với hắn. Đôi khi hắn cũng thấy mình thật ngớ ngẩn, nhưng thôi hắn buông xuôi cho cảm xúc lạ điều khiển mình, hắn chưa bận tâm đấy có phải là tình yêu nhưng mặc kệ, hắn chẳng để tâm.
Cánh cửa ra vào của canteen mở toang, hầu hết mọi học sinh của trường đều hướng ánh nhìn vào đó. Một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn ngang vai màu đen, đôi mắt to tròn long lanh màu xám. Cô gái nhỏ khoác lên mình một chiếc áo phông trắng hình đầu lâu đen, cùng chiếc short jean, chân cô mang đôi sneaker đen nốt, trên vai cô mang một chiếc ba lô đinh màu đen. Từ cô gái nhỏ tỏa ra nét nghịch ngợm nhưng cũng rất dễ thương. Mọi tiếng xì xào từ các ngóc ngách lớn nhỏ dần vang lên, về sự dễ thương nhí nhảnh của cô gái nhỏ, vì sự xuất hiện của cô gái nhỏ ở đây, và về nhiều thứ khác nữa.
Cô gái nhỏ bỏ mặt tất cả các ánh nhìn hướng về mình, bỏ ngoài tai tất cả những lời xì xào bàn tán, lúc này, ánh mắt cô chỉ có một hình bóng duy nhất. Cô gái nhỏ chạy thật nhanh đến chỗ người đó đang ngồi nhìn mình ngạc nhiên, cô ôm choàng lấy cổ người đó đầy nũng nịu. Một giây phút im lặng vì hành động khá bạo dạn của cô gái nhỏ, rồi cả canteen như vỡ òa, ngay cả những kẻ không bận tâm đến cũng phải ngoái nhìn. Họ đưa ra nhiều suy đoán, người đó sẽ đẩy cô bé ra và từ chối thật nhẹ nhàng, người đó sẽ la mắng và đánh cô bé một trận và nhiều suy luận khác nữa.
Nhưng trái lại những suy đoán đó, người đó ôm lây cô gái nhỏ đầy tình yêu thương. Đặt cô ngồi trong lòng mình, nâng niu như một báu vật. Giay phút đó, hai ánh mắt, hai ánh nhìn, hai trái tim, hai con người như hoàn toàn sụp đổ. Nữ sinh ngồi đối diện người đó quét ánh mắt lạnh vào cậu ta và cô gái nhỏ, một cái nhìn thờ ơ rồi cô nhìn sang hướng khác cốt chỉ để che giấu cảm giác khó chịu, nhói đau và vụn vỡ nơi trái tim đang đập lỗi nhip vì yêu của mình. Nữ sinh ngồi ở góc canteen dừng uống sữa café của mình. Cô đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn như dồn tất cả sự giận dữ vào đấy. Cô bước đến nơi mà người đó và cô gái nhỏ đang ngồi, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên một tia nhìn độc ác.
Cô gái nhỏ đang hít hà hương thơm quen thuộc mà cô xa cách lâu ngày. Hắn ôm trọn cô gái bé nhỏ trong vòng tay vững chãi của mình, tay khẽ vuốt nhẹ những cộng tóc ru lòa xòa trước mặt. Hắn chưa từng cư xử dịu dàng với ai như thế, ân cần như thế, cô gái nhỏ đã hưởng một đặc ân là được hắn ôm, được hắn cho ngồi vào lòng đầy trìu mến. Giay phút ấm áp, hạnh phúc ấy tồn tại không bao lâu thì một bàn tay đầy bạo lực đã nắm tóc cô gái nhỏ lôi xuống đất đầy bạo lực. Vì bất ngờ, cô gái nhỏ té phịch xuống đất. Nữ sinh cười hả hê, cô gái nhỏ quá yếu đuối so với cô, một nữ sinh đã trưởng thành và đầy lòng thù hận.
Đôi mắt màu xám của cô gái nhỏ đanh lại, một ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua Yến Chi khiến cô rùng mình. Cô gái nhỏ tự đứng lên, phủi bụi lại hết quần áo, dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của mình đã rối lên vì cái nắm đầy thô bạo kia. Cô gái nhỏ mỉm cười, nụ cười đẹp như thiên thần khiến cho một vài nam sinh xao xuyến, cô định lấy từ ba lô ra một vật gì đó nhưng nhanh chóng bị ngăn lại mới ánh mắt nhắc nhởcủa hắn.
Hắn bước đến gần Yến Chi, ánh mắt sắc lạnh màu xám chiếu xuống bàn tay đã nắm tóc cô gái nhỏ. Chưa bao giờ các học sinh được chứng kiến khuôn mặt giận giữ như thế này của hội trưởng. Nó như một điềm báo chẳng lành, hoàng tử đã trút bỏ lớp mặt nạ thân thiện và thay vào đó là một bộ mặt của ác quỷ đang tức giận. Hắn cầm bàn tay Yến Chi lên, cô như muốn ngất ngây vì điều đó, nụ cười mãn nguyện chưa ngất thì đã thay vào là khuôn mặt cực kì đau đớn. Tay cô, bị chính người con trai mình yêu bẻ gãy, chỉ vì một con bé khác.
_ Tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng cô không nắm bắt thì đừng trách tôi vô tình.
Hắn buông tay Yến Chi ra, mượn dung dịch rửa tay của một nữ sinh bên cạnh đang sử dụng. Rất cận thật, hắn xoa dung dịch đều khắp bàn tay như sợ sự tanh bẩn của con người đầy thủ đoạn như Yến Chi còn dính lại trên da thịt của mình.
_ Anh… không cần làm vậy mà? – Cô gái nhỏ tròn xoe mắt nhìn hắn. Cô không hề sợ hãi trước hành động của anh trai mình, chỉ là sự ngạc nhiên.
_ Mày câm đi, chính mày xúi anh ấy làm vậy đúng không. Con quỷ cái. – Yến Chi ôm cánh tay đã gãy hoàn toàn của mình mà hét lên.
Ánh nhìn sắc lạnh một lần nữa xoáy sâu vào Yến Chi như muốn ăn tươi nuốt sống. Cánh tay của hắn vung lên nhưng lại bị chặn lại bởi cô gái nhỏ cùng với một cái nháy mắt đầy tinh nghịch. Cô gái nhỏ bước về phía Yến Chi đang nhìn mình bằng một ánh mắt có lửa. Cô gái nhỏ im lặng một hồi, khẽ nở nụ cười như thiên thần ấy. Mái tóc ngắn của cô lắc
nhẹ, tỏa hương thơm cúc dại.
_ Ô, hóa ra chị yêu anh ấy à? – Cô gái nhỏ đưa ra suy đoán của mình, đồng thời nhìn về phía hắn như ám chỉ.
_ Không liên quan đến mày.
Từng bước chân cô gái nhỏ nhanh chóng tiến về hắn, nam sinh đang âm thầm quan sát kia. Cả canteen im lặng, hồi hộp quan sát, giờ đây sự xuất hiện của cô gái nhỏ đã đem lại cho cả trường một vở kịch thú vị và gay cấn. Nó cũng xem, xem rất kĩ là đằng khác, mặc cho sự đau nhói đang âm ỉ nơi trái tim.
Cô gái nhỏ bước đến trước mặt hắn. Cô vòng tay qua cổ chàng trai, khẽ nhón chân cho tương xứng chiều cao của một chàng trai cao hơn mình một cái đầu. Cô nhắm mắt, đặt lên má chàng trai một nụ hôn thật dịu dàng và đầy tình cảm. Toàn canteen căn mắt ra nhìn, các nam sinh sau khi bình tĩnh lại thì nghiến răng đầy ganh tị, các nữ sinh thì xuýt xoa vì khung cảnh lãng mạng có một không hai mà họ chỉ được thấy trên phim Hàn Quốc. Yến Chi đông cứng, đôi mắt cô đờ đẫn, đau. Cảm giác như bị phản bội, nhưng hắn đâu phải người yêu của cô đâu mà phản bội. Mọi người nín thở quan sát biểu hiện của hắn. Hắn khẽ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ, buông một câu hơi trách mắng.
_ Em đùa hơi lố rồi đấy.
Cô gái nhỏ không đáp lại lời trách mắng kia, cô bước chậm rãi đến chỗ Yến Chi cùng nụ cười đắc thắng trên khóe môi màu hồng nhạt.
_ Thế nào, chị đau chứ?
_ Câm đi, mày là gì của anh ấy?
Nhìn Yến Chi ngày một tức giận, cô gái nhỏ khá hài lòng với thành quả của mình. Lại một nụ cười quỷ quyệt xuất hiện nơi cánh môi màu hồng nhạt. Cô gái nhỏ nhìn lơ đãng, đôi mắt mơ màng, đôi môi xinh đẹp và quyến rũ thốt nên những từ khiến Yến Chi ghi nhớ cả đời.
_ Người yêu.
Yến Chi vẫn còn sock, cô không tin vào những gì mình vừa được nghe. Hắn có người yêu, từ khi nào cô lại không biết. Phải chăng tất cả chỉ là một màn kịch, chỉ là một màn kịch mà thôi.
_ Tao không tin.
_ Chị cần chứng minh sao. Anh Khánh, trả lời những câu hỏi của em, được chứ?
Lời nói của cô gái nhỏ làm Khánh khẽ giật mình, vội đánh ánh mắt đi một hướng khác, che giấu cho hành động nhìn trộm của mình. Ở một nơi khác, không xa, Phương bất giác đỏ mặt khi ánh mắt ấm áp đó, cứ liên tục hướng về mình một cách rõ ràng.
_ Rồi hỏi đi. – Khánh nhún vai chờ câu hỏi từ cô gái nhỏ.
_ Anh chơi chung với anh Đạt từ nhỏ vậy anh biết mối quan hệ của em với anh ấy như thế nào chứ?
_ Rất tốt, không gì có thể chia cắt. – Khánh nhận xét khi nhớ lại một số chuyện.
_ Em sống chung nhà với anh ấy từ nhỏ đúng không?
_ Không những thế em còn ngủ chung với nó. – Khánh nói đầy gian manh.
Ngay lập tức Khánh cảm nhận được một luồn điện nơi sống lưng, lạnh cả người. Qủa thật cảm giác bán đứng thằng bạn thân thật thú vị. Khánh nhìn sang hắn với ánh mắt đầy thông cảm kiểu như chuyện-hiển-nhiên-ý-mà-cậu-đừng-bận-tâm.
_ Thế còn nụ hôn ban nãy, anh nghĩ thế nào?
_ Chuyện thường ngày ở huyện.
_ Thế nào? Chị tin rồi chứ.
Cô gái nhỏ cười nửa miệng nhìn Yến Chi đầy khinh **. Muốn đến với hắn phải vượt qua cô đã. Mà xem chừng, cô ta quá yếu đuối và thủ đoạn, chỉ vài chiêu thách thức tinh thần đã không thể vượt qua thì không xứng đáng với hắn một chút nào. Cô gái nhỏ quay lưng bước đi mà không thèm ngoái lại, ánh mắt lướt qua nó. Cô gái nhỏ đã đọc được hết những cảm xúc mà nó cố che giấu. Cô gái nhỏ khẽ cười, người này mới thật sự dành cho anh trai cô.
Hắn lôi cô gái nhỏ xềnh xệch vào phòng hội học sinh ném cô bé xuống chiếc ghế salong đầy thô bạo. Hắn điên lên mất với cô em gái đầy nghịch ngợm của mình. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đùa như thế. Khánh bước vào theo, khẽ lắc đầu, anh em nhà này là thế, thương nhau bao nhiêu nhưng cũng bạo lực với nhau bấy nhiêu.
_ Em hết trò để chơi rồi hả, Xuân Nghi. – Hắn quát lên, đi qua đi lại, lườm cô gái nhỏ đang giương đôi mắt ngây thơ nhìn hắn vô tội.
_ Thật mà, có phải trò chơi đâu. Chẳng phải quan hệ em với anh rất tốt, em với anh ở chung nhà tử nhỏ, em ngủ chung phòng với anh, và em vẫn hôn anh như thế sao. – Nghi cãi lại, nhìn hắn đầy giận dỗi.
_ Thì không sai nhưng có nhất thiết em phải làm cô ta đau khổ đến vậy không?
_ Em thích thế. Những kẻ lảng vảng gần anh đều phải chịu hậu quả như vậy.
_ Cứ thế thằng nào dám thích em.
_ Yên tâm đi anh trai ạ, thằng con trai nào trừ anh ra dám ôm em quá 1 phút em cưới thằng đó.
_ Bó tay với em luôn rồi đấy. Về nước làm gì?
_ Thì hoàn thành xong chương trình lớp 10 rồi về ăn chơi chứ sao.
_ Em mới học lớp 8, mà hoàn thành chương trình lớp 10 cái gì?
_ Em nhảy lớp.
_ Sao bữa giờ anh gọi không nghe máy?
_ Anh có gọi hả?
Nghi vội lấy điện thoại trong ba lô của mình ra. Khuôn mặt cô bé tối sầm, tia nhìn giận giữ lướt quađôi mắt màu xám. Cô xiết chặt chiếc điện thoại có hình nền một chàng trai bảnh bao.
_ Aiz, tên bất lịch sự ở sân bay, anh lấy nhầm điện thoại tôi rồi.
**
Nó đi dạo trên sân thượng, hương thơm từ các chậu cây được đặt xung quanh thoang thoảng, dịu nhẹ hòa vào không gian tĩnh lặng mang đến cho người thưởng thức một cảm giác thanh khiết trong lành đến lạ. Đôi mắt màu xanh lục được che đậy dưới cặp kính áp tròng màu nâu khẽ nhắm hờ, nó đang cố gẳng sử dụng tất cả mọi giác quan để cảm nhận hình bóng, hơi ấm của Quần còn đọng lại nơi đây. Hơi ấm đó, hương táo thoang thoảng hình như cũng tan biến theo người con trai đó mất rồi.
Tin nhắn tạm biệt được gửi đến sau khi máy bay cất cánh để lại trong nó chấn động lớn. Mất mát, trống rỗng, nó đã quen với sự hiện diện của Quân, sự ấm áp mà anh mang lại. Buồn khi anh đi, mất mát khi anh không còn ở trên sân thượng này, không âm thầm giúp đỡ nữa. Buồn, chỉ là buồn, không phải là đau, không phải là thương, không phải là nhớ. Nó chỉ xem Quân như một người anh trai không hơn không kém. Thế nhưng sự biến mất đột ngột của anh trai cũng khiến em gái buồn, buồn lắm chứ…
_ Buồn lắm sao?
Một giọng nói nam trầm cất lên, xen lẫn là vị xót xa cay đắng. Người con gái anh yêu đang buồn, đang nhớ một chàng trai khác không phải anh. Thân hình bé nhỏ mong manh trước những cơn gió thu vô tình quật mạnh, cô nhỏ bé và cô độc đến mức gần như bị thổi bay. Mái tóc dài ngang lưng bay trong gió, hương hoa hồng từ dầu gội đầu hòa cùng những hương thơm tự nhiên xung quanh tạo nên một loại hương ngây ngất. Cô gái cô không quay lại vì cô biết người vừa lên tiếng là ai, người đã mang đến cho cô nhiều cảm xúc lạ, ngọt ngào, hạnh phúc nhưng cũng có đau khổ và đắng cay.
Chàng trai nắm tay cô gái, anh kéo cô đi. Cô im lặng, cô không muốn phản khán, cô vẫn đi theo anh mà không biết mình sẽ đi đến đâu. Cô cứ đi theo anh cho đến khi xa dần khu giảng đường. Luồn qua cách ngóc ngách phức tạp, chàng trai đưa cô gái đến một vườn hoa. Thơm ngát, cô gái thu hết những hương thơm thanh khiết, dịu nhẹ đó vào lồng ngực như muốn lưu giữ mãi. Trong ánh mắt cô gái ánh lên sự hân hoan háo hức khi nhìn thấy những loài hoa tuyệt đẹp.
_ Thích không? – Chàng trai hỏi, anh quan sát biểu hiện của cô gái.
_ Rất thích. Cảm ơn nhiều.
_ Chỉ cần cô thích là được rồi. Tự tôi trồng đấy nhá.
_ Cô bé khi sáng là người yêu anh thật hả? – Nó hỏi bất ngờ, rồi cũng tự hỏi mình tại sao lại hỏi những câu như thế.
_ Không. Em gái tôi.
Cô gái không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa đầy màu sắc, thỉnh thoảng lại cảm nhận mùi hương tuyệt diệu mà nó tỏa ra đầy hứng thú. Một cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ. Nó vui, vì hắn chưa có người yêu sao.
Một đôi mắt âm thầm quan sát cô gái, anh ta nghi ngờ một điều gì đó. Khóe môi khẽ cong như lời khẳng định. Chuyến này, anh sẽ được thưởng lớn. Anh đút hai tay vào túi quần, bước đi, chỉ cần thêm chứng cứ và kết luận, anh sẽ thành công.
/40
|