Mio dần dần lấp đầy các khoảng trống mà nàng tạo ra.
Từng chút một.
Mỗi lần tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi lại nghe thấy hơi thở đều đều của nàng bên cạnh Yuji. Tôi đã quen với hơi thở của người vợ chỉ còn là hồn ma, giống như lão ngư đã quen với tiếng sóng.
Điều này khiến tôi thấy vui.
Câu chuyện bắt đầu từ mùa xuân năm mười lăm tuổi đã kéo dài được đến mùa hè năm chúng mình hai mươi ba tuổi.
Sinh Yuji xong, ngực em đẫy đà đến khó tin. Bầu ngực ngày xưa e lệ là thế, nay đã kiêu hãnh ngửa mặt lên trời. Những đường gân màu xanh nhạt tạo thành những hoa văn tuyệt đẹp như vân lá cây. Sữa của em lúc nào cũng dồi dào như suối nước dưới chân núi. Mỗi lần bú xong Yuji lại được rửa mặt bằng sữa mẹ. Lúc nào ngực em căng sữa là lúc Yuji đòi ăn.
"Sắp đến giờ ăn rồi," em bảo. "Khi nào đói, con sẽ khóc."
Quả đúng như em nói.
Em và con lúc nào cũng gần với nhau như một.
Hồi này, em bắt đầu yếu đi, em cố làm những điều có thể cho Yuji mặc dù bản thân không còn khoẻ. Yuji vẫn còn là một sinh vật kỳ lạ chưa cứng cáp, vì vậy chúng mình chăm sóc con rất thận trọng.
Cả hai cùng tắm cho con, anh bế Yuji, còn em thì dùng miếng gạc để lau cho thằng bé. Khi em cho con bú, anh có nhiệm vụ vỗ lưng cho con. Khi Yuji quấy khóc không chịu ngủ, anh đặt con nằm lên bụng mình, em nằm bên cạnh hát ru.
À ơi à ơi, à ơi ......
Thế là con sẽ ngủ ngay.
Anh lúng túng nhìn Yuji nằm trên bụng mình thở khò khè. Anh sẽ phải nằm im một lúc. Mỗi lần như vậy, anh lại thấy rất thông cảm với con chim cánh cụt Bố.
Cuối tuần, ba chúng tôi đi vào rừng.
Mio đạp chiếc xe thường ngày tôi vẫn dùng đi làm. Nàng đạp xe khá thành thạo, dù đã mất trí nhớ.
Hai mẹ con Mio và Yuji đi tìm cỏ bốn lá ở bìa rừng. Mỗi lần tôi chạy một vòng về, hai mẹ con lại khoe tôi thành quả thu được. Bao nhiêu là cỏ bốn lá. Hình như đây là lãnh địa của cỏ bốn lá thì phải.
Một lãnh địa hạnh phúc!
Thời gian lặng lẽ trôi.
Chưa có dấu hiệu kết thúc mùa mưa.
Ngày nào chúng tôi cũng gặp thầy Nombre. Mio rất hào hứng nghe thầy Nombre kể chuyện về hai vợ chồng. Buổi tối, tôi lại tiếp tục quản công việc đó của thầy Nombre.
Từ đầu tiên Yuji nhớ được là “Mệ mệ”. Không rõ thằng bé dùng từ này để gọi mẹ hay để gọi sữa mẹ nữa. Có thể với Yuji khi ấy, mẹ và sữa mẹ là một khối tổng hòa không thể tách rời.
Mệ mệ.
Yuji dùng từ này để đòi mẹ và thứ chất lỏng ấm nóng sẽ giúp nó no bụng.
Yuji chưa bao giờ gọi anh là “Bố”. Mio gọi anh là “Takkun” nên thằng bé học luôn từ này. Người đàn ông gầy gò, mang gương mặt ốm yếu kia chính là “Takkun”.
“Em cũng gọi anh là Takkun?”
“Ừ. Sau khi lấy nhau, chúng mình quy định gọi anh như vậy.”
“Quy định?”
“Ừ. Vì chúng mình là một cặp vợ chồng nghiêm túc. Mọi chuyện đều phải quy định rõ ràng.”
“Không được gọi là 'chồng' sao?”
“Không hẳn. Em gọi anh theo nhiều cách, tùy tâm trạng. Lúc là 'Takkun', lúc lại là 'Aio'. Chúng mình chỉ quy định cách gọi cơ bản thôi.”
“Giờ anh thích được gọi thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời nàng.
“Tên nào anh cũng thích. Vì tất cả đều là anh.”
“Nghĩa là gọi 'chồng' cũng được?”
“Được. Anh quen rồi mà.”
“Vậy từ giờ đến lúc hồi phục trí nhớ, em sẽ gọi anh là 'chồng' nhé?”
Từng chút một.
Mỗi lần tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi lại nghe thấy hơi thở đều đều của nàng bên cạnh Yuji. Tôi đã quen với hơi thở của người vợ chỉ còn là hồn ma, giống như lão ngư đã quen với tiếng sóng.
Điều này khiến tôi thấy vui.
Câu chuyện bắt đầu từ mùa xuân năm mười lăm tuổi đã kéo dài được đến mùa hè năm chúng mình hai mươi ba tuổi.
Sinh Yuji xong, ngực em đẫy đà đến khó tin. Bầu ngực ngày xưa e lệ là thế, nay đã kiêu hãnh ngửa mặt lên trời. Những đường gân màu xanh nhạt tạo thành những hoa văn tuyệt đẹp như vân lá cây. Sữa của em lúc nào cũng dồi dào như suối nước dưới chân núi. Mỗi lần bú xong Yuji lại được rửa mặt bằng sữa mẹ. Lúc nào ngực em căng sữa là lúc Yuji đòi ăn.
"Sắp đến giờ ăn rồi," em bảo. "Khi nào đói, con sẽ khóc."
Quả đúng như em nói.
Em và con lúc nào cũng gần với nhau như một.
Hồi này, em bắt đầu yếu đi, em cố làm những điều có thể cho Yuji mặc dù bản thân không còn khoẻ. Yuji vẫn còn là một sinh vật kỳ lạ chưa cứng cáp, vì vậy chúng mình chăm sóc con rất thận trọng.
Cả hai cùng tắm cho con, anh bế Yuji, còn em thì dùng miếng gạc để lau cho thằng bé. Khi em cho con bú, anh có nhiệm vụ vỗ lưng cho con. Khi Yuji quấy khóc không chịu ngủ, anh đặt con nằm lên bụng mình, em nằm bên cạnh hát ru.
À ơi à ơi, à ơi ......
Thế là con sẽ ngủ ngay.
Anh lúng túng nhìn Yuji nằm trên bụng mình thở khò khè. Anh sẽ phải nằm im một lúc. Mỗi lần như vậy, anh lại thấy rất thông cảm với con chim cánh cụt Bố.
Cuối tuần, ba chúng tôi đi vào rừng.
Mio đạp chiếc xe thường ngày tôi vẫn dùng đi làm. Nàng đạp xe khá thành thạo, dù đã mất trí nhớ.
Hai mẹ con Mio và Yuji đi tìm cỏ bốn lá ở bìa rừng. Mỗi lần tôi chạy một vòng về, hai mẹ con lại khoe tôi thành quả thu được. Bao nhiêu là cỏ bốn lá. Hình như đây là lãnh địa của cỏ bốn lá thì phải.
Một lãnh địa hạnh phúc!
Thời gian lặng lẽ trôi.
Chưa có dấu hiệu kết thúc mùa mưa.
Ngày nào chúng tôi cũng gặp thầy Nombre. Mio rất hào hứng nghe thầy Nombre kể chuyện về hai vợ chồng. Buổi tối, tôi lại tiếp tục quản công việc đó của thầy Nombre.
Từ đầu tiên Yuji nhớ được là “Mệ mệ”. Không rõ thằng bé dùng từ này để gọi mẹ hay để gọi sữa mẹ nữa. Có thể với Yuji khi ấy, mẹ và sữa mẹ là một khối tổng hòa không thể tách rời.
Mệ mệ.
Yuji dùng từ này để đòi mẹ và thứ chất lỏng ấm nóng sẽ giúp nó no bụng.
Yuji chưa bao giờ gọi anh là “Bố”. Mio gọi anh là “Takkun” nên thằng bé học luôn từ này. Người đàn ông gầy gò, mang gương mặt ốm yếu kia chính là “Takkun”.
“Em cũng gọi anh là Takkun?”
“Ừ. Sau khi lấy nhau, chúng mình quy định gọi anh như vậy.”
“Quy định?”
“Ừ. Vì chúng mình là một cặp vợ chồng nghiêm túc. Mọi chuyện đều phải quy định rõ ràng.”
“Không được gọi là 'chồng' sao?”
“Không hẳn. Em gọi anh theo nhiều cách, tùy tâm trạng. Lúc là 'Takkun', lúc lại là 'Aio'. Chúng mình chỉ quy định cách gọi cơ bản thôi.”
“Giờ anh thích được gọi thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời nàng.
“Tên nào anh cũng thích. Vì tất cả đều là anh.”
“Nghĩa là gọi 'chồng' cũng được?”
“Được. Anh quen rồi mà.”
“Vậy từ giờ đến lúc hồi phục trí nhớ, em sẽ gọi anh là 'chồng' nhé?”
/27
|