Thời điểm cuối tháng cũng là lúc mùa mưa đi được nửa chặng đường.
Mấy hôm nay không thấy thầy Nombre đến công viên. Tôi bảo chắc ông bận việc gì đó nhưng Mio chỉ buồn bã lắc đầu.
Bốn hôm, rồi năm hôm vẫn không thấy thầy Nombre đâu. Con Pooh cũng không thấy.
“Thầy gặp chuyện gì chăng?” tôi nói.
“Em cũng nghĩ thế. Hay mình thử qua nhà thầy xem thế nào.”
Nhưng tôi không biết nhà thầy. Đến tên thật của thầy tôi còn chẳng biết.
“Thầy bao nhiêu tuổi ạ?”
“Bao nhiêu nhỉ? Anh nghĩ thầy tầm tuổi ông giám đốc của anh.”
“Giám đốc của chồng bao nhiêu tuổi?”
“Chà, anh cũng không rõ.”
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là ông ấy đã qua tuổi tám mươi từ lâu.
“Hay thầy bị ốm?”
“Cũng có thể.”
“Mình thử hỏi thăm ai đó ở công viên xem thế nào?”
“Ừ.”
Có một cậu thanh niên là khách thường xuyên của công viên số 17, lúc nào cậu ta cũng đọc đúng một cuốn sách.
Một lần, vì tò mò muốn xem cậu ta đọc sách gì nên tôi nhẹ nhàng lại gần, hóa ra đó là cuốn Từ điển cuộc sống. Nhận ra tôi, cậu ta nói luôn.
“Những điều quan trọng,” cậu giơ quyển sách lên cho tôi xem, “đều có hết trong này.”
“Thế à.”
Tôi cũng từng hỏi cậu làm nghề gì.
“Tôi là nhà văn,” cậu ta ưỡn ngực trả lời. “Dù tôi chưa ra được cuốn nào.”
Hóa ra là thế.
Chưa ra được cuốn sách nào mà vẫn được coi là nhà văn thì bất kỳ ai trên thế giời này cũng có quyền tự xưng như vậy. Do đó, tôi nói.
“Tôi cũng là nhà văn đấy. Mặc dù tôi cũng chưa có cuốn nào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” cậu thanh niên nói. “Qua mùi của anh.”
Cậu hỏi tôi đang viết gì, tôi trả lời là vẫn chưa viết gì cả.
(Chuyện xảy ra trước khi tôi viết cuốn sách này.)
“Một ngày nào đó tôi sẽ viết. Về những kỷ niệm với vợ tôi.”
“Hay lắm,” cậu ta nói. “Ít ra thì xác định được mình sẽ viết cái gì cũng là hạnh phúc rồi.”
“Ồ?”
“Còn tôi, cứ nghĩ ra được thứ gì thì thứ đó lại được viết trong này mất rồi.”
Nói rồi cậu ta lại giơ cuốn Từ điển cuộc sống lên cho tôi mà xem. Tôi thấy tội nghiệp thay cho cậu ta.
Hôm nay cậu thanh niên cũng có mặt ở công viên số 17. Như mọi lần, cậu ngồi ở ghế băng trong cùng và đọc cuốn Từ điển cuộc sống.
Tôi bảo Mio và Yuji ở lại để mình đến chỗ cậu thanh niên. Nhận ra tôi, cậu ta ngẩng lên khỏi cuốn sách.
“Xin chào,” tôi nói.
“A, anh đấy à.”
“Vâng, tôi đây.”
Cậu ta có vẻ cụt hứng, lại chúi mũi vào cuốn từ điển. Tôi vội lên tiếng.
“À…”
Cậu ngẩng lên.
“Sao cơ?”
“Cậu có biết một ông lúc nào cũng ngồi ở ghế băng đằng kia không?”
Tôi chỉ về phía ghế băng của thầy Nombre. Cậu thanh niên gật đầu thân thiện.
“Tôi biết chứ. Bác Toyama.”
“Toyama? Tên của thầy Nombre hả?”
“Nombre?”
Cậu thanh niên lục tìm trí nhớ chừng ba giây.
“À à,” cậu ta nói. “Phải rồi. Thầy Nombre. Tôi có nghe đến cái tên này. Phải rồi, bác Toyama đấy.”
“Mấy hôm nay tôi không nhìn thấy ông ấy.”
“Tôi nghe nói bác ấy bị đột quỵ.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Bây giờ ông thế nào?”
“Không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Có lần bác bảo bác bị bệnh về não hay là mạch máu gì đó.”
Cậu ta đóng sập cuốn từ điển đang cầm trên tay. Chắc cậu ta muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi.
“Có điều, bệnh này để lại nhiều di chứng lắm. Bác ấy không thể trở lại cuộc sống như trước được đâu.”
Tôi ngoảnh lại nhìn Mio. Vừa thấy tôi ngoảnh lại, Mio lao đến ngay. Trông nàng rất lo lắng. Yuji chạy theo sau mẹ.
“Thầy làm sao ạ?” nàng hỏi.
Tôi thuật lại lời cậu thanh niên.
“Trời ơi…”
Cậu thanh niên tiếp tục.
“Nghe nói bác sẽ được chuyển đến một nhà dưỡng lão cách đây khá xa. Chuyển thẳng từ bệnh viện luôn.”
“Chắc có ai dó làm thủ tục cho ông?”
“Ông chủ tịch thị trấn chứ ai. Cái ông lúc nào cũng xen vào chuyện người khác.”
“Sao cậu biết chuyện đó?”
“Vì tôi là con trai ông ấy. Chủ tịch thị trấn là bố tôi.”
“À, ra vậy.”
Sau khi hỏi được địa chỉ nhà thầy Nombre, chúng tôi ra về.
“Con Pooh thế nào ạ?” Yuji hỏi.
“Nó không sao đâu.” Mio nói. “Không sao đâu.”
“Chúng mình còn bao nhiêu chuyện muốn nói với thầy,” tôi nói khi chúng tôi trên đường về nhà. “Bao nhiêu chuyện!”
“Vâng.”
Mio đưa chân đá mấy viên sỏi bên lề đường.
“Chồng rất cần đến thầy phải không?”
“Em cũng thế.”
“À vâng.” nàng khẽ gật đầu. “Vâng.”
Nhưng mà, Mio ngẩng lên nhìn tôi.
“Nhưng mà làm gì có chuyện không gặp được thầy nữa.”
“Ừ, nhưng.”
“Hay là mình đến thăm thầy.”
“Không được. Cậu kia bảo ở xa lắm.”
“Không sao đâu,” Mio nói. “Không sao đâu.”
Mấy hôm nay không thấy thầy Nombre đến công viên. Tôi bảo chắc ông bận việc gì đó nhưng Mio chỉ buồn bã lắc đầu.
Bốn hôm, rồi năm hôm vẫn không thấy thầy Nombre đâu. Con Pooh cũng không thấy.
“Thầy gặp chuyện gì chăng?” tôi nói.
“Em cũng nghĩ thế. Hay mình thử qua nhà thầy xem thế nào.”
Nhưng tôi không biết nhà thầy. Đến tên thật của thầy tôi còn chẳng biết.
“Thầy bao nhiêu tuổi ạ?”
“Bao nhiêu nhỉ? Anh nghĩ thầy tầm tuổi ông giám đốc của anh.”
“Giám đốc của chồng bao nhiêu tuổi?”
“Chà, anh cũng không rõ.”
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là ông ấy đã qua tuổi tám mươi từ lâu.
“Hay thầy bị ốm?”
“Cũng có thể.”
“Mình thử hỏi thăm ai đó ở công viên xem thế nào?”
“Ừ.”
Có một cậu thanh niên là khách thường xuyên của công viên số 17, lúc nào cậu ta cũng đọc đúng một cuốn sách.
Một lần, vì tò mò muốn xem cậu ta đọc sách gì nên tôi nhẹ nhàng lại gần, hóa ra đó là cuốn Từ điển cuộc sống. Nhận ra tôi, cậu ta nói luôn.
“Những điều quan trọng,” cậu giơ quyển sách lên cho tôi xem, “đều có hết trong này.”
“Thế à.”
Tôi cũng từng hỏi cậu làm nghề gì.
“Tôi là nhà văn,” cậu ta ưỡn ngực trả lời. “Dù tôi chưa ra được cuốn nào.”
Hóa ra là thế.
Chưa ra được cuốn sách nào mà vẫn được coi là nhà văn thì bất kỳ ai trên thế giời này cũng có quyền tự xưng như vậy. Do đó, tôi nói.
“Tôi cũng là nhà văn đấy. Mặc dù tôi cũng chưa có cuốn nào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” cậu thanh niên nói. “Qua mùi của anh.”
Cậu hỏi tôi đang viết gì, tôi trả lời là vẫn chưa viết gì cả.
(Chuyện xảy ra trước khi tôi viết cuốn sách này.)
“Một ngày nào đó tôi sẽ viết. Về những kỷ niệm với vợ tôi.”
“Hay lắm,” cậu ta nói. “Ít ra thì xác định được mình sẽ viết cái gì cũng là hạnh phúc rồi.”
“Ồ?”
“Còn tôi, cứ nghĩ ra được thứ gì thì thứ đó lại được viết trong này mất rồi.”
Nói rồi cậu ta lại giơ cuốn Từ điển cuộc sống lên cho tôi mà xem. Tôi thấy tội nghiệp thay cho cậu ta.
Hôm nay cậu thanh niên cũng có mặt ở công viên số 17. Như mọi lần, cậu ngồi ở ghế băng trong cùng và đọc cuốn Từ điển cuộc sống.
Tôi bảo Mio và Yuji ở lại để mình đến chỗ cậu thanh niên. Nhận ra tôi, cậu ta ngẩng lên khỏi cuốn sách.
“Xin chào,” tôi nói.
“A, anh đấy à.”
“Vâng, tôi đây.”
Cậu ta có vẻ cụt hứng, lại chúi mũi vào cuốn từ điển. Tôi vội lên tiếng.
“À…”
Cậu ngẩng lên.
“Sao cơ?”
“Cậu có biết một ông lúc nào cũng ngồi ở ghế băng đằng kia không?”
Tôi chỉ về phía ghế băng của thầy Nombre. Cậu thanh niên gật đầu thân thiện.
“Tôi biết chứ. Bác Toyama.”
“Toyama? Tên của thầy Nombre hả?”
“Nombre?”
Cậu thanh niên lục tìm trí nhớ chừng ba giây.
“À à,” cậu ta nói. “Phải rồi. Thầy Nombre. Tôi có nghe đến cái tên này. Phải rồi, bác Toyama đấy.”
“Mấy hôm nay tôi không nhìn thấy ông ấy.”
“Tôi nghe nói bác ấy bị đột quỵ.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Bây giờ ông thế nào?”
“Không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Có lần bác bảo bác bị bệnh về não hay là mạch máu gì đó.”
Cậu ta đóng sập cuốn từ điển đang cầm trên tay. Chắc cậu ta muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi.
“Có điều, bệnh này để lại nhiều di chứng lắm. Bác ấy không thể trở lại cuộc sống như trước được đâu.”
Tôi ngoảnh lại nhìn Mio. Vừa thấy tôi ngoảnh lại, Mio lao đến ngay. Trông nàng rất lo lắng. Yuji chạy theo sau mẹ.
“Thầy làm sao ạ?” nàng hỏi.
Tôi thuật lại lời cậu thanh niên.
“Trời ơi…”
Cậu thanh niên tiếp tục.
“Nghe nói bác sẽ được chuyển đến một nhà dưỡng lão cách đây khá xa. Chuyển thẳng từ bệnh viện luôn.”
“Chắc có ai dó làm thủ tục cho ông?”
“Ông chủ tịch thị trấn chứ ai. Cái ông lúc nào cũng xen vào chuyện người khác.”
“Sao cậu biết chuyện đó?”
“Vì tôi là con trai ông ấy. Chủ tịch thị trấn là bố tôi.”
“À, ra vậy.”
Sau khi hỏi được địa chỉ nhà thầy Nombre, chúng tôi ra về.
“Con Pooh thế nào ạ?” Yuji hỏi.
“Nó không sao đâu.” Mio nói. “Không sao đâu.”
“Chúng mình còn bao nhiêu chuyện muốn nói với thầy,” tôi nói khi chúng tôi trên đường về nhà. “Bao nhiêu chuyện!”
“Vâng.”
Mio đưa chân đá mấy viên sỏi bên lề đường.
“Chồng rất cần đến thầy phải không?”
“Em cũng thế.”
“À vâng.” nàng khẽ gật đầu. “Vâng.”
Nhưng mà, Mio ngẩng lên nhìn tôi.
“Nhưng mà làm gì có chuyện không gặp được thầy nữa.”
“Ừ, nhưng.”
“Hay là mình đến thăm thầy.”
“Không được. Cậu kia bảo ở xa lắm.”
“Không sao đâu,” Mio nói. “Không sao đâu.”
/27
|