Sáng hôm sau ngủ dậy, con Pooh đã biến mất.
Tôi biết ngay thủ phạm là Yuji. Bởi đôi giày bé xíu của thằng bé không ở trên giá mà nằm lăn lóc chỗ bậc thềm xi măng trước cửa.
Yuji vẫn đang ngủ, tôi lật chăn lên thì thấy cu cậu mặc chiếc quần soóc màu vàng bên ngoài quần ngủ. Chắc đêm qua cu cậu đã ra ngoài trong bộ dạng thế này.
“Yuji ơi.”
Thấy tôi gọi, Yuji quay người lại, mở mắt ra.
“Chào… Takkun…”
Tôi cũng chào Yuji và hỏi
“Con Pooh đâu?”
Không muốn trả lời, Yuji tránh cái nhìn của tôi.
“Bố bảo này.”
Tôi ngồi xuống cạnh Yuji.
“Hôm qua bố đã nói với con. Nếu không gửi Pooh vào chỗ tử tế thì nó sẽ bị đưa đến sở y tế đấy.”
“Nhưng mà…”
“Bố hiểu là con muốn ở cùng với Pooh, nhưng con cũng phải nghĩ cho Pooh nữa.”
Yuji nhỏm dậy, nhìn tôi như trách móc.
“Con có nghĩ cho Pooh đấy chứ.”
“Vậy à?”
“Vâng. Ở cùng con thì Pooh mới sướng được.”
“Phải rồi.”
Tôi gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của thằng bé.
“Nhưng lúc nào con cũng sẽ lo nơm nớp.”
“Lo nơm nớp?”
“Ừ. Kể cả lúc ăn hay lúc ngủ trưa. Lo sẽ có người đến bắt Pooh đi.”
“Nếu Pooh bị bắt đi thì sao ạ?”
“Pooh sẽ bị dẫn đến sở y tế hoặc trung tâm chăm sóc động vật.”
“Rồi sao ạ?”
“Sẽ phải đợi đến khi có người nhận nuôi.”
“Nếu không có ai nhận thì sao ạ?”
Tôi không trả lời được câu này. Tôi nhìn vào mắtYuji lúc này đang im lặng chờ câu trả lời của tôi.
“Nếu không có ai nhận thì sao ạ?”
Yuji hỏi lại. Tôi khẽ lắc đầu.
“Thế thì…”
“Đúng như con nghĩ đấy.”
“Con không muốn vậy đâu,” Yuji nói. “Con không muốn.”
Thàng bé vùng dậy khỏi chăn, kéo tay tôi đi ra đến cửa. Mio đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
“Bố con anh ra đây một lát nhé.”
Tôi nói với Mio rồi đi cùng với Yuji. Đúng như tôi nghĩ. Yuji dẫn tôi đến bãi đất trống sau nhà.
“Ơ?” Yuji đưa mắt nhìn quanh.
“Sao hả con?”
“Ở đây mà.” Yuji chỉ vào chiếc Scooter đang dựng ở đó. “Con đã buộc nó vào xe, giờ không thấy nó đâu nữa.”
Đúng là ở bánh xe vẫn còn chiếc dây buộc.
“Nó trốn mất rồi.”
Chuẩn bị bữa sáng xong, Mio cũng đi tìm Pooh quanh khu nhà vớ hai bố con, tuy nhiên bóng con Pooh vẫn biệt tăm.
Bỗng nhiên trời đổ mưa, ba chúng tôi ướt sũng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chúng tôi đến cả nhà thầy Nombre, Pooh không có ở đó.
Mưa mỗi lúc một to hơn.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi. Nếu không sẽ bị cảm.”
“Vâng. Biết đâu mai con Pooh sẽ về.”
“Nó không về đâu,” Yuji nói. “Nó không về nữa đâu.”
Trên đường về, Yuji hỏi tôi.
“Con Pooh bị bắt đem đến trung tâm chăm sóc động vật rồi ạ?”
“Bố không biết. Có thể ai đó yêu động vật đã đem nó về nuôi chăng.”
“Nếu như nó bị bắt?”
“Bố sẽ thử hỏi người ta. Đề nghị người ta liên lạc với bố nếu họ bắt được một con chó lông xù sủa ‘hự hự’. Bố sẽ đến đón Pooh về. Gửi nó vào một nơi thật tốt.”
Yuji mỉm cười yên tâm.
“Vâng. Đúng rồi. Chúng ta sẽ làm thế.”
“Đúng thế.”
Tôi biết ngay thủ phạm là Yuji. Bởi đôi giày bé xíu của thằng bé không ở trên giá mà nằm lăn lóc chỗ bậc thềm xi măng trước cửa.
Yuji vẫn đang ngủ, tôi lật chăn lên thì thấy cu cậu mặc chiếc quần soóc màu vàng bên ngoài quần ngủ. Chắc đêm qua cu cậu đã ra ngoài trong bộ dạng thế này.
“Yuji ơi.”
Thấy tôi gọi, Yuji quay người lại, mở mắt ra.
“Chào… Takkun…”
Tôi cũng chào Yuji và hỏi
“Con Pooh đâu?”
Không muốn trả lời, Yuji tránh cái nhìn của tôi.
“Bố bảo này.”
Tôi ngồi xuống cạnh Yuji.
“Hôm qua bố đã nói với con. Nếu không gửi Pooh vào chỗ tử tế thì nó sẽ bị đưa đến sở y tế đấy.”
“Nhưng mà…”
“Bố hiểu là con muốn ở cùng với Pooh, nhưng con cũng phải nghĩ cho Pooh nữa.”
Yuji nhỏm dậy, nhìn tôi như trách móc.
“Con có nghĩ cho Pooh đấy chứ.”
“Vậy à?”
“Vâng. Ở cùng con thì Pooh mới sướng được.”
“Phải rồi.”
Tôi gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của thằng bé.
“Nhưng lúc nào con cũng sẽ lo nơm nớp.”
“Lo nơm nớp?”
“Ừ. Kể cả lúc ăn hay lúc ngủ trưa. Lo sẽ có người đến bắt Pooh đi.”
“Nếu Pooh bị bắt đi thì sao ạ?”
“Pooh sẽ bị dẫn đến sở y tế hoặc trung tâm chăm sóc động vật.”
“Rồi sao ạ?”
“Sẽ phải đợi đến khi có người nhận nuôi.”
“Nếu không có ai nhận thì sao ạ?”
Tôi không trả lời được câu này. Tôi nhìn vào mắtYuji lúc này đang im lặng chờ câu trả lời của tôi.
“Nếu không có ai nhận thì sao ạ?”
Yuji hỏi lại. Tôi khẽ lắc đầu.
“Thế thì…”
“Đúng như con nghĩ đấy.”
“Con không muốn vậy đâu,” Yuji nói. “Con không muốn.”
Thàng bé vùng dậy khỏi chăn, kéo tay tôi đi ra đến cửa. Mio đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
“Bố con anh ra đây một lát nhé.”
Tôi nói với Mio rồi đi cùng với Yuji. Đúng như tôi nghĩ. Yuji dẫn tôi đến bãi đất trống sau nhà.
“Ơ?” Yuji đưa mắt nhìn quanh.
“Sao hả con?”
“Ở đây mà.” Yuji chỉ vào chiếc Scooter đang dựng ở đó. “Con đã buộc nó vào xe, giờ không thấy nó đâu nữa.”
Đúng là ở bánh xe vẫn còn chiếc dây buộc.
“Nó trốn mất rồi.”
Chuẩn bị bữa sáng xong, Mio cũng đi tìm Pooh quanh khu nhà vớ hai bố con, tuy nhiên bóng con Pooh vẫn biệt tăm.
Bỗng nhiên trời đổ mưa, ba chúng tôi ướt sũng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Chúng tôi đến cả nhà thầy Nombre, Pooh không có ở đó.
Mưa mỗi lúc một to hơn.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi. Nếu không sẽ bị cảm.”
“Vâng. Biết đâu mai con Pooh sẽ về.”
“Nó không về đâu,” Yuji nói. “Nó không về nữa đâu.”
Trên đường về, Yuji hỏi tôi.
“Con Pooh bị bắt đem đến trung tâm chăm sóc động vật rồi ạ?”
“Bố không biết. Có thể ai đó yêu động vật đã đem nó về nuôi chăng.”
“Nếu như nó bị bắt?”
“Bố sẽ thử hỏi người ta. Đề nghị người ta liên lạc với bố nếu họ bắt được một con chó lông xù sủa ‘hự hự’. Bố sẽ đến đón Pooh về. Gửi nó vào một nơi thật tốt.”
Yuji mỉm cười yên tâm.
“Vâng. Đúng rồi. Chúng ta sẽ làm thế.”
“Đúng thế.”
/27
|