Mio bắt đầu chuẩn bị, từng chút một, cho việc rời khỏi thế giới này. Sao cho tôi và Yuji có thể yên tâm sống khi chỉ còn lại hai bố con. Mio nói khi nào phải đi, nàng sẽ nói với Yuji, vì vậy nàng tiếp tục giả vờ chưa biết gì hết. Nàng đọc sách để nghiên cứu những vấn đề của tôi. Nàng mất hai tiếng đồng hồ đi tàu để mang về cho tôi ba lọ thủy tinh nhỏ.
“Đây là tinh dầu thảo dược,” nàng nói. “Dầu oải hương, bạch đàn và đàn hương.”
“Dùng tinh dầu này thế nào?”
“Chồng chỉ cần ngửi thôi.”
“Chỉ thế thôi?”
Nàng gật đầu.
“Đây là một trong những chất hóa học chồng vẫn hay nói tới. Chúng sẽ vào trong cơ thể chồng, nhắc chồng phải thật bình tĩnh.”
“Nếu làm thế vẫn không có tác dụng thì sao?”
“Chuyện đó thì…” nàng suy nghĩ một chút rồi nói. “Vậy thì chồng hãy hát.”
“Hát?”
“Vâng, chồng hãy hát bài này”
Một chú voi con
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
“A!” tôi nói.
“Anh biết bài đấy. Yuji dạy anh.”
“Yuji?”
“Con nói chính em đã dạy cho con.”
“Vậy chắc em đã dạy con nhỉ.”
“Em học bài đó ở đâu?”
“Em không nhớ nữa,” nàng nói. “Em chợt nảy ra ý này thôi. Rằng chồng nên hát bài này nếu thấy đau.”
“Chắc tại hồi xưa em vẫn thường hát bài này.”
“Vâng, những lúc cảm thấy đau.”
Mio nhỏ giọt tinh dầu oải hương vào tờ giấy ăn. Tôi cầm tờ giấy đưa lên mũi ngửi.
“Chồng thấy thế nào?”
“Ừ, thơm lắm. Lần đầu tiên anh ngửi mùi này,” tôi nói. “Ừm. Chẳng hiểu sao anh thấy rất quen.”
“Quen thế nào?”
“Không biết nữa, hình như hồi nhỏ…”
“Hồi nhỏ?”
“À, đúng rồi.” Tôi đưa tờ giấy lên ngửi lần nữa. “Đúng rồi, hồi nhỏ, mỗi lần thổi kèn harmonica, anh lại ngửi thấy mùi này.”
“Kèn harmonica? Kèn đó có mùi này sao?”
“Đó là cái kèn rất to, làm bằng sắt, loại kèn có hai hàng lỗ, anh được một người anh họ cho. Mỗi khi chạm môi vào miếng sắt đó là mùi hương này lại xộc thẳng vào mũi.”
Tuy không hiểu lắm điều tôi nói nhưng nàng vẫn đưa tiếp cho tôi tờ giấy ăn có nhỏ tinh dầu đàm hương.
“A, mùi này anh nhận ra ngay.”
“Vậy sao?”
“Mùi quạt giấy của bà.”
“Gì cơ?”
“Không, anh không nhầm đâu. Đây là mùi quạt giấy của bà. Mùi này đặc trưng lắm.”
Nàng nghiêng đầu một lát rồi vỗ tay reo lên.
“Có lẽ là thế này”
“Thế nào?”
“Vâng. Đàn hương nghĩa là gỗ đàn hương.”
“Ừ, thì sao?”
“Khung quạt giấy thường được làm bằng gỗ đàn hương.”
“À, thảo nào.”
Tiếp theo, Mio nói và đưa cho tôi thử mùi dầu bạch đàn.
“Đây là mùi dầu Mentholatum rồi. Không thể là mùi khác được.”
Mio đưa tờ giấy lại gần mũi và gật đầu.
“Đúng rồi. Em cũng nghĩ thế.”
Vì chồng rất hay bị cảm, nàng nói.
“Chồng có thể nhỏ một giọt dầu bạch đàn vào nước súc miệng. Hoặc pha loãng với dầu nền rồi bôi vào cổ họng.”
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ làm thế.”
“Chồng không được uống thuốc nên phải cẩn thận dễ không bị cảm.”
“Ừ.”
“Bệnh của chồng cũng làm giảm khả năng miễn dịch của cơ thể đấy.”
“Thế hả.”
“Vâng. Vì thế chồng phải cẩn thận gấp đôi người khác. Chồng cũng không được ăn đồ ăn sẵn mà phải tự nấu.”
“Ừ.”
“Phải ăn đủ rau nữa. Bắt cả Yuji ăn, dù con không thích.”
“Không sao đâu. Em cứ để anh.”
Mio nhìn tôi đăm chiêu. Trong mắt nàng không có hình ảnh của tôi. Ít nhất là không phải tôi bây giờ. Đó là hình ảnh của tôi trong sáu tháng tới hoặc sau đó nữa.
Nàng nói.
“Phải rồi.”
“Phải rồi?”
“Có lẽ em nên dặn dò Yuji hơn là dặn dò chồng.”
“Sao cơ?” tôi nói.
“Nghĩa là Yuji đáng tin cậy hơn anh?”
“Một phần nào đó thì đúng là như vậy,” Mio khẽ gật đầu.
“Chồng chẳng nói thế là gì. Rằng Yuji thừa hưởng một nửa từ em. Em có cảm giác một nửa đó của con rất chững chạc.”
“Thế còn phần còn lại?”
À, nàng nghĩ ngợi.
“À, có lẽ là phần hiền lành chăng?”
“À, ra thế.”
Sau đó, Mio bắt đầu hướng dẫn Yuji cách làm việc nhà. Từ cách cầm dao, chọn thực phẩm ngon cho tới việc phải giũ quần áo thật phẳng trước khi phơi.
Yuji như muốn chọc tức tôi khi tỏ ra có tố chất của một người quản gia xuất sắc.
Tôi có cảm giác mình là cầu thủ bị loại ra khỏi đội hình chính thức. Một lão già ngồi trên ghế băng nhìn tay lính mới toe đang nhận sự chỉ đạo tận tình của huấn luyện viên. Lão suýt cắn nát cả đầu khăn bông vì ghen tị.
Cái gì cũng dành cho tay đó!
Đây là một điều tôi không ngờ tới. Tôi vẫn bắt thằng bé phụ giúp việc nhà nhưng vì được học từ một ông thầy hậu đậu nên cu cậu tỏ ra rất vụng về. Ấy thế nhưng, chỉ cần được một cô giáo xuất sắc chỉ bảo, ngay lập tức nó đã phát huy được hết tài năng vốn có.
Dù gì thì thằng bé cũng thừa hưởng một nửa từ Mio. Còn cái kiểu ngơ ngác hỏi “thế hả?” thì chức chắn là thừa hưởng từ tôi.
Cũng chẳng sao.
Buổi tối, trong lúc Yuji xem hoạt hình trên tivi thì tôi luyện chữ.
“Tại hồi trước em chê nên anh mới luyện đấy.”
“Thế hả?”
“Em định nói là “Thế mà chữ chồng vẫn xấu” phải không?”
“Cũng hơi hơi ạ.”
“Anh biết ngay.”
Mio rất mong tôi hoàn thành cuốn tiểu thuyết. Khi tôi bảo sẽ cho Yuji đọc, nàng vui lắm.
“Con trai em mới có sáu tuổi thôi. Sau này con sẽ quên nhiều chuyện.”
Vì vậy, nàng nói.
“Em thấy cần thiết phải ghi lại. Từ chuyện chúng mình gặp nhau cho đến chuyện bây giờ.”
Tức là phải viết sao cho Yuji có thể đọc được. Trước hết là như vậy.
“Chữ anh viết trong vở khó đọc lắm à?”
“Vâng. Không đến mức khó đọc như chữ khắc trên tấm bia Rosetta Stone[1] nhưng cũng gần như vậy.”
[1].Tấm bia đá được một người lính Pháp tìm thấy ở thị trấn Rosetta (Ai Cập) khi quân Pháp xâm lược Ai Cập năm 1799. Trên tấm bia có khắc các văn bản cổ bằng ba thứ tiếng: Hy Lạp, chữ tượng hình và Ai Cập cổ. Các văn bản ghi trên hòn đá giúp các nhà nghiên cứu hiểu rõ hơn về nền văn minh Ai Cập cổ đại.
“À, thế à.”
“Anh luyện chữ từ hồi Yuji còn bé xíu.”
“Thế cũng khá lâu rồi. Nếu chăm chỉ thì giờ chữ chồng phải đẹp lắm.”
“Anh luyện được ba tháng. Nhưng khi Yuji biết bò thì anh thôi.”
“Tại con đến phá đám chồng à?”
“Ừ, thằng bé tò mò lắm. Nó lại gần chỗ anh, làm bộ mặt kiểu như hỏi ‘bố làm gì thế?’ rồi còn định giật cả bút của anh nữa.”
“Đáng yêu ghê.”
“Đáng yêu đấy nhưng chưa đến lần thứ một triệu thì anh phát cáu. Sao bọn trẻ con có thể lặp đi lặp lại mỗi một việc như vậy nhỉ?”
“Tại bọn chúng quên ngay việc vừa làm xong chăng?”
“Có thể. Anh bực quá, dùng chăn chất lên làm tường chắn nhưng Yuji vẫn trèo qua được, cười hì hì với anh.”
“Con khỏe thế cơ à.”
“Khỏe lắm. Vì con uống không biết bao nhiêu gallon[2] sữa của em. Khỏe ngang với Roger Bannister[3] thời hoàng kim ấy chứ.”
[2].Đơn vị đo chất lỏng phổ biến của Mỹ, tương đương 3,7 lít.
[3].Vận động viên điền kinh nổi tiếng người Anh.
“Ai vậy?”
“Người anh biết rất rõ.”
“Vậy ư?”
“Nhưng, ông ấy không biết anh.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Tôi cũng xin giới thiệu luôn, Roger Bennister là người đầu tiên trên thế giới chạy hết một dặm trong vòng chưa đầy bốn phút. Một tạp chí đã bầu chọn ông vào danh sách một trăm nhân vật đại diện cho thế kỷ 20. Tôi đã so sánh Yuji vơi người vĩ đại như thế đấy.
“Đây là tinh dầu thảo dược,” nàng nói. “Dầu oải hương, bạch đàn và đàn hương.”
“Dùng tinh dầu này thế nào?”
“Chồng chỉ cần ngửi thôi.”
“Chỉ thế thôi?”
Nàng gật đầu.
“Đây là một trong những chất hóa học chồng vẫn hay nói tới. Chúng sẽ vào trong cơ thể chồng, nhắc chồng phải thật bình tĩnh.”
“Nếu làm thế vẫn không có tác dụng thì sao?”
“Chuyện đó thì…” nàng suy nghĩ một chút rồi nói. “Vậy thì chồng hãy hát.”
“Hát?”
“Vâng, chồng hãy hát bài này”
Một chú voi con
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
“A!” tôi nói.
“Anh biết bài đấy. Yuji dạy anh.”
“Yuji?”
“Con nói chính em đã dạy cho con.”
“Vậy chắc em đã dạy con nhỉ.”
“Em học bài đó ở đâu?”
“Em không nhớ nữa,” nàng nói. “Em chợt nảy ra ý này thôi. Rằng chồng nên hát bài này nếu thấy đau.”
“Chắc tại hồi xưa em vẫn thường hát bài này.”
“Vâng, những lúc cảm thấy đau.”
Mio nhỏ giọt tinh dầu oải hương vào tờ giấy ăn. Tôi cầm tờ giấy đưa lên mũi ngửi.
“Chồng thấy thế nào?”
“Ừ, thơm lắm. Lần đầu tiên anh ngửi mùi này,” tôi nói. “Ừm. Chẳng hiểu sao anh thấy rất quen.”
“Quen thế nào?”
“Không biết nữa, hình như hồi nhỏ…”
“Hồi nhỏ?”
“À, đúng rồi.” Tôi đưa tờ giấy lên ngửi lần nữa. “Đúng rồi, hồi nhỏ, mỗi lần thổi kèn harmonica, anh lại ngửi thấy mùi này.”
“Kèn harmonica? Kèn đó có mùi này sao?”
“Đó là cái kèn rất to, làm bằng sắt, loại kèn có hai hàng lỗ, anh được một người anh họ cho. Mỗi khi chạm môi vào miếng sắt đó là mùi hương này lại xộc thẳng vào mũi.”
Tuy không hiểu lắm điều tôi nói nhưng nàng vẫn đưa tiếp cho tôi tờ giấy ăn có nhỏ tinh dầu đàm hương.
“A, mùi này anh nhận ra ngay.”
“Vậy sao?”
“Mùi quạt giấy của bà.”
“Gì cơ?”
“Không, anh không nhầm đâu. Đây là mùi quạt giấy của bà. Mùi này đặc trưng lắm.”
Nàng nghiêng đầu một lát rồi vỗ tay reo lên.
“Có lẽ là thế này”
“Thế nào?”
“Vâng. Đàn hương nghĩa là gỗ đàn hương.”
“Ừ, thì sao?”
“Khung quạt giấy thường được làm bằng gỗ đàn hương.”
“À, thảo nào.”
Tiếp theo, Mio nói và đưa cho tôi thử mùi dầu bạch đàn.
“Đây là mùi dầu Mentholatum rồi. Không thể là mùi khác được.”
Mio đưa tờ giấy lại gần mũi và gật đầu.
“Đúng rồi. Em cũng nghĩ thế.”
Vì chồng rất hay bị cảm, nàng nói.
“Chồng có thể nhỏ một giọt dầu bạch đàn vào nước súc miệng. Hoặc pha loãng với dầu nền rồi bôi vào cổ họng.”
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ làm thế.”
“Chồng không được uống thuốc nên phải cẩn thận dễ không bị cảm.”
“Ừ.”
“Bệnh của chồng cũng làm giảm khả năng miễn dịch của cơ thể đấy.”
“Thế hả.”
“Vâng. Vì thế chồng phải cẩn thận gấp đôi người khác. Chồng cũng không được ăn đồ ăn sẵn mà phải tự nấu.”
“Ừ.”
“Phải ăn đủ rau nữa. Bắt cả Yuji ăn, dù con không thích.”
“Không sao đâu. Em cứ để anh.”
Mio nhìn tôi đăm chiêu. Trong mắt nàng không có hình ảnh của tôi. Ít nhất là không phải tôi bây giờ. Đó là hình ảnh của tôi trong sáu tháng tới hoặc sau đó nữa.
Nàng nói.
“Phải rồi.”
“Phải rồi?”
“Có lẽ em nên dặn dò Yuji hơn là dặn dò chồng.”
“Sao cơ?” tôi nói.
“Nghĩa là Yuji đáng tin cậy hơn anh?”
“Một phần nào đó thì đúng là như vậy,” Mio khẽ gật đầu.
“Chồng chẳng nói thế là gì. Rằng Yuji thừa hưởng một nửa từ em. Em có cảm giác một nửa đó của con rất chững chạc.”
“Thế còn phần còn lại?”
À, nàng nghĩ ngợi.
“À, có lẽ là phần hiền lành chăng?”
“À, ra thế.”
Sau đó, Mio bắt đầu hướng dẫn Yuji cách làm việc nhà. Từ cách cầm dao, chọn thực phẩm ngon cho tới việc phải giũ quần áo thật phẳng trước khi phơi.
Yuji như muốn chọc tức tôi khi tỏ ra có tố chất của một người quản gia xuất sắc.
Tôi có cảm giác mình là cầu thủ bị loại ra khỏi đội hình chính thức. Một lão già ngồi trên ghế băng nhìn tay lính mới toe đang nhận sự chỉ đạo tận tình của huấn luyện viên. Lão suýt cắn nát cả đầu khăn bông vì ghen tị.
Cái gì cũng dành cho tay đó!
Đây là một điều tôi không ngờ tới. Tôi vẫn bắt thằng bé phụ giúp việc nhà nhưng vì được học từ một ông thầy hậu đậu nên cu cậu tỏ ra rất vụng về. Ấy thế nhưng, chỉ cần được một cô giáo xuất sắc chỉ bảo, ngay lập tức nó đã phát huy được hết tài năng vốn có.
Dù gì thì thằng bé cũng thừa hưởng một nửa từ Mio. Còn cái kiểu ngơ ngác hỏi “thế hả?” thì chức chắn là thừa hưởng từ tôi.
Cũng chẳng sao.
Buổi tối, trong lúc Yuji xem hoạt hình trên tivi thì tôi luyện chữ.
“Tại hồi trước em chê nên anh mới luyện đấy.”
“Thế hả?”
“Em định nói là “Thế mà chữ chồng vẫn xấu” phải không?”
“Cũng hơi hơi ạ.”
“Anh biết ngay.”
Mio rất mong tôi hoàn thành cuốn tiểu thuyết. Khi tôi bảo sẽ cho Yuji đọc, nàng vui lắm.
“Con trai em mới có sáu tuổi thôi. Sau này con sẽ quên nhiều chuyện.”
Vì vậy, nàng nói.
“Em thấy cần thiết phải ghi lại. Từ chuyện chúng mình gặp nhau cho đến chuyện bây giờ.”
Tức là phải viết sao cho Yuji có thể đọc được. Trước hết là như vậy.
“Chữ anh viết trong vở khó đọc lắm à?”
“Vâng. Không đến mức khó đọc như chữ khắc trên tấm bia Rosetta Stone[1] nhưng cũng gần như vậy.”
[1].Tấm bia đá được một người lính Pháp tìm thấy ở thị trấn Rosetta (Ai Cập) khi quân Pháp xâm lược Ai Cập năm 1799. Trên tấm bia có khắc các văn bản cổ bằng ba thứ tiếng: Hy Lạp, chữ tượng hình và Ai Cập cổ. Các văn bản ghi trên hòn đá giúp các nhà nghiên cứu hiểu rõ hơn về nền văn minh Ai Cập cổ đại.
“À, thế à.”
“Anh luyện chữ từ hồi Yuji còn bé xíu.”
“Thế cũng khá lâu rồi. Nếu chăm chỉ thì giờ chữ chồng phải đẹp lắm.”
“Anh luyện được ba tháng. Nhưng khi Yuji biết bò thì anh thôi.”
“Tại con đến phá đám chồng à?”
“Ừ, thằng bé tò mò lắm. Nó lại gần chỗ anh, làm bộ mặt kiểu như hỏi ‘bố làm gì thế?’ rồi còn định giật cả bút của anh nữa.”
“Đáng yêu ghê.”
“Đáng yêu đấy nhưng chưa đến lần thứ một triệu thì anh phát cáu. Sao bọn trẻ con có thể lặp đi lặp lại mỗi một việc như vậy nhỉ?”
“Tại bọn chúng quên ngay việc vừa làm xong chăng?”
“Có thể. Anh bực quá, dùng chăn chất lên làm tường chắn nhưng Yuji vẫn trèo qua được, cười hì hì với anh.”
“Con khỏe thế cơ à.”
“Khỏe lắm. Vì con uống không biết bao nhiêu gallon[2] sữa của em. Khỏe ngang với Roger Bannister[3] thời hoàng kim ấy chứ.”
[2].Đơn vị đo chất lỏng phổ biến của Mỹ, tương đương 3,7 lít.
[3].Vận động viên điền kinh nổi tiếng người Anh.
“Ai vậy?”
“Người anh biết rất rõ.”
“Vậy ư?”
“Nhưng, ông ấy không biết anh.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Tôi cũng xin giới thiệu luôn, Roger Bennister là người đầu tiên trên thế giới chạy hết một dặm trong vòng chưa đầy bốn phút. Một tạp chí đã bầu chọn ông vào danh sách một trăm nhân vật đại diện cho thế kỷ 20. Tôi đã so sánh Yuji vơi người vĩ đại như thế đấy.
/27
|