Những ngày còn lại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng.
Mio dạy Yuji nấu ăn, còn tôi laị ngồi luyện chữ vào buổi tối. mỗi lần đi chợ về, chúng tôi lại rẽ vào công viên số 17 – nơi không còn thầy Nombre và con Pooh (trong lúc tôi ốm liệt giường vì sốt cao, thầy đã được chuyển đến một trung tâm khác ở rất xa), sau bữa tối, cả nhà lại đi dạo dọc con kênh dẫn nước.
Tranh thủ những lúc Yuji không để ý, tôi và Mio lén hôn nhau.
Chương trình dự báo thời tiết trên tivi thông báo mùa mưa sắp kết thúc. Sáng nay, khi trời còn chưa tỏ, một cơn mưa to kèm theo sấm chớp ập xuống, đây cũng là cơn mưa báo hiệu mùa mưa sắp hết.
Còn hai ngày nữa.
Yuji mải ăn sang nên không để ý đến tivi.
Tôi nhìn Mio.
Nàng lắc đầu, mặt như muốn khóc.
(Xin mùa mưa đừng kết thúc…)
Yuji tiếp tục ăn mà không biết chuyện sắp xảy ra.
Đêm hôm đó, tôi và Mio làm tình.
Sau khi chắc chắn nghe tiếng khò khè của Yuji, Mio chui vào chăn của tôi.
“Hồi xưa, chúng mình phải mất hơn sáu năm”.
“Giờ chỉ có sáu tuần, nhanh thật”.
Ở đất nước này, có biết bao nhiêu cặp đôi chỉ mất có sáu ngày cho chuyện này. Tôi dò dẫm cởi bộ đồ ngủ bằng vải cotton trên người Mio. Nàng gồng người lên, để tôi thoải mái cởi đồ cho nàng.
“Chồng có vẻ thành thạo nhỉ?”
“Ơn trời, anh đã được tập luyện rất nhiều với em”.
Tôi cởi đồ lót của nàng, vo tròn lại rồi vứt ra khỏi chăn cùng bộ đồ ngủ. Nàng cuống cuồng thò tay ra giấu đồ lót xuống dưới đồ ngủ. Khi ấy, tôi nhìn thấy bầu ngực nhỏ của nàng khẽ đung đưa. Phát hiện ra tôi đang nhìn, nàng bèn kéo chăn đến tận vai.
“Chẳng hiểu tại sao nữa?” nàng nói. “Em cứ cảm thấy không yên tâm, chỉ vì không mặc quần áo. Cảm giác cứ hớ hênh thế nào ấy”.
“Vậy à?”
“Vâng. Chồng cũng cởi quần áo đi. Em không thích mình em không mặc gì đâu”.
“Được rồi.”
Tôi cởi đồ ngủ, quần lót, vo tròn lại ném ra ngoài chăn.
“Thế này là chúng mình giống nhau rồi”.
Chúng tôi nằm nghiêng, quay mặt vào nhau, rồi nhẹ nhàng và chậm rãi, ôm ghì lấy cơ thể nhau.
“Hmm…” nàng nói. “ Hóa ra là thế này”.
“Ừ. Nhưng không chỉ thế này đâu”.
“Lo quá. Không biết em có theo kịp không?”
“Sẽ ổn thôi. Ít ra thì ngày xưa em cũng ổn”.
“Em sẽ cố gắng”.
“ Phải cố sao?”
“Đương nhiên rồi”.
“Ừ”.
Tuy nhiên, mọi chuyện không ổn chút nào. Nàng đã phải rất cố gắng.
“Em thấy đau”.
“Thật không?”
“Thật”.
“Nhưng mà…”
“Hay tại không đúng vị trí?”
Tôi cố gắng tập trung vào một điểm.
“Không, đúng đấy”.
“Vậy thì sao nhỉ?”
Nằm bên dưới, nàng nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi chống hai tay để đỡ lấy cơ thể mình rồi ngẫm nghĩ.
“Có lẽ mọi thứ đã bị xóa sạch khi em rời khỏi nơi đây rồi lại quay trở lại”.
“Xóa sạch?”
“Giống như trò chơi điện tử ấy. Tất cả kinh nghiệm đã có đều trở thành con số không”.
“Vậy ạ?”
“Thế nên em mới không nhớ gì cả, khinh nghiệm cũng không”, tôi nói.
“Chắc là vậy rồi. Trước hết phải nạp những thông tin cần thiết, sau đó mới bắt đầu được”.
“Nghĩa là em còn trong trắng?”
“Đúng vậy”.
Nàng hoang mang.
Đương nhiên.
Bà mẹ nào có con sáu tuổi chẳng hoang mang khi bỗng nhiên bị bảo: cô vẫn còn trong trắng.
“Sẽ ổn thôi em”, tôi nói.
“Em cứ để anh. Vì anh đã luyện tập nhiều rồi”.
Câu nói của tôi khiến nét mặt nàng bớt căng thẳng hơn.
“Phải rồi. Phải rồi”.
Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn bộ cơ thể như thể muốn bảo nàng đã sẵn sàng tuân lệnh. Khi tôi từ từ tiến vào trong nàng, nàng ưỡn người, hướng cái cổ trắng ngần về phía tôi. Nàng hé môi, rên khe khẽ.
“Em xin chồng. Nhẹ thôi, từ từ thôi…”
Tuy nhiên, tôi có cảm giác mình làm không được khéo như nàng mong đợi. Có vẻ như lần đầu của hai đứa cách đây mấy năm còn khả dĩ hơn. Hồi ấy, tôi quá mải mê nên chẳng còn tâm trí đâu mà giữ ý với nàng, chuyện kết thúc khi cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Còn lần này, chính vì có kinh nghiệm đâm ra lại giữ ý và rụt rè hơn. Kết quả là tôi khiến nàng phải chịu đau lâu hơn.
Tôi nằm ngắm bộ ngực trắng để trần của Mio với cảm giác hoàn toàn thư thái. Đôi gò bồng đảo đẫm mồ hôi của nàng trông như cặp mèo sinh đôi mới chào đời.
“Em đã rất cố gắng. Em tuyệt lắm”.
Nghe tôi nói vậy, nàng mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Nếu em bảo không được như vậy đâu thì có sao không?”
“Không đâu, em đã rất cố gắng mà”.
“Cám ơn chồng”.
“Không không”.
Hai chúng tôi, không mặc gì, nằm cạnh nhau, ngắm nhìn trần nhà màu da cam.
Chồng à, Mio nói.
“Em rất vui”.
“Thế hả?”
“Sáu tuần qua thật tuyệt”.
“Ừ”.
“Chúng mình đã yêu nhau”.
“Ừ”.
“Chúng mình đã nắm tay nhau, đã hôn nhau”.
“Và làm cả chuyện ấy”.
“Em còn được làm mẹ nữa”.
Thế là đủ rồi nhỉ, nàng nói.
“Em không mong gì hơn”.
“Ừ…”
“Em thật may mắn vì gặp được hai bố con”.
“Ừ…”
Nàng nhẹ nhàng đặt hai cánh tay lên ngực mình.
“Em nghĩ thế này, tuy có vẻ hơi buồn cười”.
Nàng nghiêng đầu sang nhìn tôi.
“Hồi đầu, em đã ghen với vợ của chồng”.
“Vợ của anh chính là em mà”.
Nàng lắc đầu.
“Em là em. Một cô gái mới ra đời cách đây sáu tuần”.
“Ừ, anh hiểu rồi. Anh hiểu cảm giác của em”.
“Cô ấy thật hạnh phúc. Cô ấy được bố con anh yêu quí, nhưng đó không phải là em, mà là người phụ nữ trong kí ức của hai bố con”.
Vì vậy, nàng nói.
“Em đã nỗ lực hết mình. Nỗ lực để trở thành một người vợ tốt, được bố con anh yêu”.
“Ừ. Và anh đã yêu. Giống như lần đầu tiên yêu em”.
“Vậy ư?”
“Tim anh lại xốn xang. Anh lại gục ngã”.
Trước người con gái mới ra đời là em.
Mio nhìn tôi, mắt nàng sáng bừng lên. Rồi nàng mỉm cười ngượng ngùng, mặt rưng rưng muốn khóc.
“Em không thể nào không yêu chồng được”.
Tôi vươn tay, kéo nàng lại gần. Mồ hôi khiến cả cơ thể nàng lạnh toát.
“Anh cũng vậy. Chắc chắn chúng mình sẽ còn yêu nhau thêm nhiều lần nữa. Chỉ cần gặp nhau là mình sẽ bị hút về nhau”.
“Một ngày nào đó, tại một nơi nào đó?”
“Ừ, nhất định một ngày nào đó, tại một nơi nào đó. Khi đấy, nhất định em phải cho anh ở bên cạnh em nhé. Ở bên em thật dễ chịu”.
“Vâng”, nàng nói.
“Em cũng rất thích được ở bên chồng”.
Nàng dúi đầu vào cổ tôi.
“Tư thế thích hợp nhất, chồng nhỉ?”
Giọng của Mio khẽ dội vào xương bả vai của tôi.
“Vì chúng mình là vợ chồng mà”, tôi nói.
“Vâng”.
Sắp rồi, nàng nói.
“Sắp sang ngày mới rồi”.
Nàng hỏi tôi có buồn ngủ không, tôi trả lời là không.
“Với lại, mai là thứ Bảy, anh không phải đi làm, không vấn đề gì đâu”.
“Vậy, em nằm thế này thêm chút nữa nhé?”
“Ừ, chúng mình sẽ nằm thêm chút nữa”.
“Cảm ơn chồng”.
“Không có gì”.
Mio dạy Yuji nấu ăn, còn tôi laị ngồi luyện chữ vào buổi tối. mỗi lần đi chợ về, chúng tôi lại rẽ vào công viên số 17 – nơi không còn thầy Nombre và con Pooh (trong lúc tôi ốm liệt giường vì sốt cao, thầy đã được chuyển đến một trung tâm khác ở rất xa), sau bữa tối, cả nhà lại đi dạo dọc con kênh dẫn nước.
Tranh thủ những lúc Yuji không để ý, tôi và Mio lén hôn nhau.
Chương trình dự báo thời tiết trên tivi thông báo mùa mưa sắp kết thúc. Sáng nay, khi trời còn chưa tỏ, một cơn mưa to kèm theo sấm chớp ập xuống, đây cũng là cơn mưa báo hiệu mùa mưa sắp hết.
Còn hai ngày nữa.
Yuji mải ăn sang nên không để ý đến tivi.
Tôi nhìn Mio.
Nàng lắc đầu, mặt như muốn khóc.
(Xin mùa mưa đừng kết thúc…)
Yuji tiếp tục ăn mà không biết chuyện sắp xảy ra.
Đêm hôm đó, tôi và Mio làm tình.
Sau khi chắc chắn nghe tiếng khò khè của Yuji, Mio chui vào chăn của tôi.
“Hồi xưa, chúng mình phải mất hơn sáu năm”.
“Giờ chỉ có sáu tuần, nhanh thật”.
Ở đất nước này, có biết bao nhiêu cặp đôi chỉ mất có sáu ngày cho chuyện này. Tôi dò dẫm cởi bộ đồ ngủ bằng vải cotton trên người Mio. Nàng gồng người lên, để tôi thoải mái cởi đồ cho nàng.
“Chồng có vẻ thành thạo nhỉ?”
“Ơn trời, anh đã được tập luyện rất nhiều với em”.
Tôi cởi đồ lót của nàng, vo tròn lại rồi vứt ra khỏi chăn cùng bộ đồ ngủ. Nàng cuống cuồng thò tay ra giấu đồ lót xuống dưới đồ ngủ. Khi ấy, tôi nhìn thấy bầu ngực nhỏ của nàng khẽ đung đưa. Phát hiện ra tôi đang nhìn, nàng bèn kéo chăn đến tận vai.
“Chẳng hiểu tại sao nữa?” nàng nói. “Em cứ cảm thấy không yên tâm, chỉ vì không mặc quần áo. Cảm giác cứ hớ hênh thế nào ấy”.
“Vậy à?”
“Vâng. Chồng cũng cởi quần áo đi. Em không thích mình em không mặc gì đâu”.
“Được rồi.”
Tôi cởi đồ ngủ, quần lót, vo tròn lại ném ra ngoài chăn.
“Thế này là chúng mình giống nhau rồi”.
Chúng tôi nằm nghiêng, quay mặt vào nhau, rồi nhẹ nhàng và chậm rãi, ôm ghì lấy cơ thể nhau.
“Hmm…” nàng nói. “ Hóa ra là thế này”.
“Ừ. Nhưng không chỉ thế này đâu”.
“Lo quá. Không biết em có theo kịp không?”
“Sẽ ổn thôi. Ít ra thì ngày xưa em cũng ổn”.
“Em sẽ cố gắng”.
“ Phải cố sao?”
“Đương nhiên rồi”.
“Ừ”.
Tuy nhiên, mọi chuyện không ổn chút nào. Nàng đã phải rất cố gắng.
“Em thấy đau”.
“Thật không?”
“Thật”.
“Nhưng mà…”
“Hay tại không đúng vị trí?”
Tôi cố gắng tập trung vào một điểm.
“Không, đúng đấy”.
“Vậy thì sao nhỉ?”
Nằm bên dưới, nàng nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi chống hai tay để đỡ lấy cơ thể mình rồi ngẫm nghĩ.
“Có lẽ mọi thứ đã bị xóa sạch khi em rời khỏi nơi đây rồi lại quay trở lại”.
“Xóa sạch?”
“Giống như trò chơi điện tử ấy. Tất cả kinh nghiệm đã có đều trở thành con số không”.
“Vậy ạ?”
“Thế nên em mới không nhớ gì cả, khinh nghiệm cũng không”, tôi nói.
“Chắc là vậy rồi. Trước hết phải nạp những thông tin cần thiết, sau đó mới bắt đầu được”.
“Nghĩa là em còn trong trắng?”
“Đúng vậy”.
Nàng hoang mang.
Đương nhiên.
Bà mẹ nào có con sáu tuổi chẳng hoang mang khi bỗng nhiên bị bảo: cô vẫn còn trong trắng.
“Sẽ ổn thôi em”, tôi nói.
“Em cứ để anh. Vì anh đã luyện tập nhiều rồi”.
Câu nói của tôi khiến nét mặt nàng bớt căng thẳng hơn.
“Phải rồi. Phải rồi”.
Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn bộ cơ thể như thể muốn bảo nàng đã sẵn sàng tuân lệnh. Khi tôi từ từ tiến vào trong nàng, nàng ưỡn người, hướng cái cổ trắng ngần về phía tôi. Nàng hé môi, rên khe khẽ.
“Em xin chồng. Nhẹ thôi, từ từ thôi…”
Tuy nhiên, tôi có cảm giác mình làm không được khéo như nàng mong đợi. Có vẻ như lần đầu của hai đứa cách đây mấy năm còn khả dĩ hơn. Hồi ấy, tôi quá mải mê nên chẳng còn tâm trí đâu mà giữ ý với nàng, chuyện kết thúc khi cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Còn lần này, chính vì có kinh nghiệm đâm ra lại giữ ý và rụt rè hơn. Kết quả là tôi khiến nàng phải chịu đau lâu hơn.
Tôi nằm ngắm bộ ngực trắng để trần của Mio với cảm giác hoàn toàn thư thái. Đôi gò bồng đảo đẫm mồ hôi của nàng trông như cặp mèo sinh đôi mới chào đời.
“Em đã rất cố gắng. Em tuyệt lắm”.
Nghe tôi nói vậy, nàng mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Nếu em bảo không được như vậy đâu thì có sao không?”
“Không đâu, em đã rất cố gắng mà”.
“Cám ơn chồng”.
“Không không”.
Hai chúng tôi, không mặc gì, nằm cạnh nhau, ngắm nhìn trần nhà màu da cam.
Chồng à, Mio nói.
“Em rất vui”.
“Thế hả?”
“Sáu tuần qua thật tuyệt”.
“Ừ”.
“Chúng mình đã yêu nhau”.
“Ừ”.
“Chúng mình đã nắm tay nhau, đã hôn nhau”.
“Và làm cả chuyện ấy”.
“Em còn được làm mẹ nữa”.
Thế là đủ rồi nhỉ, nàng nói.
“Em không mong gì hơn”.
“Ừ…”
“Em thật may mắn vì gặp được hai bố con”.
“Ừ…”
Nàng nhẹ nhàng đặt hai cánh tay lên ngực mình.
“Em nghĩ thế này, tuy có vẻ hơi buồn cười”.
Nàng nghiêng đầu sang nhìn tôi.
“Hồi đầu, em đã ghen với vợ của chồng”.
“Vợ của anh chính là em mà”.
Nàng lắc đầu.
“Em là em. Một cô gái mới ra đời cách đây sáu tuần”.
“Ừ, anh hiểu rồi. Anh hiểu cảm giác của em”.
“Cô ấy thật hạnh phúc. Cô ấy được bố con anh yêu quí, nhưng đó không phải là em, mà là người phụ nữ trong kí ức của hai bố con”.
Vì vậy, nàng nói.
“Em đã nỗ lực hết mình. Nỗ lực để trở thành một người vợ tốt, được bố con anh yêu”.
“Ừ. Và anh đã yêu. Giống như lần đầu tiên yêu em”.
“Vậy ư?”
“Tim anh lại xốn xang. Anh lại gục ngã”.
Trước người con gái mới ra đời là em.
Mio nhìn tôi, mắt nàng sáng bừng lên. Rồi nàng mỉm cười ngượng ngùng, mặt rưng rưng muốn khóc.
“Em không thể nào không yêu chồng được”.
Tôi vươn tay, kéo nàng lại gần. Mồ hôi khiến cả cơ thể nàng lạnh toát.
“Anh cũng vậy. Chắc chắn chúng mình sẽ còn yêu nhau thêm nhiều lần nữa. Chỉ cần gặp nhau là mình sẽ bị hút về nhau”.
“Một ngày nào đó, tại một nơi nào đó?”
“Ừ, nhất định một ngày nào đó, tại một nơi nào đó. Khi đấy, nhất định em phải cho anh ở bên cạnh em nhé. Ở bên em thật dễ chịu”.
“Vâng”, nàng nói.
“Em cũng rất thích được ở bên chồng”.
Nàng dúi đầu vào cổ tôi.
“Tư thế thích hợp nhất, chồng nhỉ?”
Giọng của Mio khẽ dội vào xương bả vai của tôi.
“Vì chúng mình là vợ chồng mà”, tôi nói.
“Vâng”.
Sắp rồi, nàng nói.
“Sắp sang ngày mới rồi”.
Nàng hỏi tôi có buồn ngủ không, tôi trả lời là không.
“Với lại, mai là thứ Bảy, anh không phải đi làm, không vấn đề gì đâu”.
“Vậy, em nằm thế này thêm chút nữa nhé?”
“Ừ, chúng mình sẽ nằm thêm chút nữa”.
“Cảm ơn chồng”.
“Không có gì”.
/27
|