Hai bố con đạp xe đến ga tàu điện, trên đầu là bầu trời thu trong xanh vời vợi. Từ đó, chúng tôi sẽ lên tàu đi thăm thầy Nombre hiện đang ở thị trấn sát bờ biển cách đây hai tiếng đi tàu.
Đó cũng là ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.
Ở một mình thầy có buồn không?
Có gì bất tiện không?
Nàng từng bảo muốn một mình đi thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy không tốt nên kế hoạch đã đổ bể.
Trước khi ra đi, nàng dặn tôi “Chồng thăm thầy giúp em nhé”. Bản thân tôi cũng muốn gặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, về cuốn tiểu thuyết tôi đang viết.
Tôi quyết định sẽ đi thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong thì mạch của tôi tăng thêm hai mươi.
Thật hết sảy!
Sự bồn chồn, đứng ngồi không yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vương là tâm trạng của tôi lúc này.
Đến ga tàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máy này đã tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấp đôi. Có một màn hình tinh thể lỏng, nếu không làm đúng theo trình tự có phần hơi phức tạp thì khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàu mỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi sẽ phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tự động.
Tôi đã biết đến sự tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứng trước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặt với cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu tiên tôi bị căng thẳng đến vậy.
Cuối cùng tôi cũng vượt được qua cửa soát vé. Tôi phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho vụ này.
Tôi nói với Yuji.
“Bố con mình sẽ đi tàu thường”.
“Đi tàu nhanh sẽ nhanh hơn chứ”.
“Không, tàu nhanh không ổn. Rất lâu tàu mới dừng ở một ga”.
“Lâu thì sao ạ?”
“Chẳng sao cả. Nhưng nhỡ bị làm sao thì rất nguy hiểm”.
“Thế hả?”
“Ừ”.
Tàu thường dừng lại ở hơn bốn mươi ga.
Chạy, dừng…phù… con tàu phát ra âm thanh như tiếng thở dài rồi lại xình xịch đi tiếp. Chu trình này lặp lại bốn mươi lần.
Như cuộc đời một con người.
Phù…
Tàu đến, chúng tôi lên tàu.
Đúng như đã lường trước, hai chân tôi run lẩy bẩy. Tôi nắm chặt tay Yuji.
“Takkun ơi!” Yuji gọi.
“Gì thế?”
“Tay Takkun đầy mồ hôi”.
Chẳng cần nói tôi cũng biết đấy là mồ hôi lạnh.
Cửa đóng, đoàn tàu chuyển bánh là lập tức tôi nghe thấy tiếng “cạch”. Thứ âm thanh quen thuộc. Phát ra ở giữa ngực và dạ dày.
Tôi vội lấy lọ tinh dầu đàn hương, nhỏ một giọt vào khăn mùi xoa. Tôi dưa khăn lên bịt miệng. Mùi đàn hương ngọt ngào lan tỏa trong khoang mũi. Van đã mở nhưng chất hóa học tiết ra vẫn giữ ở mức tối thiểu.
Tôi đứng ở ngay cạnh cửa lên xuống, cố gắng tập trung nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Ngồi thôi, Takkun. Tàu vắng tanh à”.
“Không, đứng tốt hơn”.
“Thế hả?”
“Ừ. Đứng thế này thoải mái hơn”.
“Thế thì mệt lắm”.
“Ừ, mệt lắm”.
Tôi quyết định đếm số xe ô tô chạy dọc con đường men theo đường ray. Trước mắt, tôi phải làm gì đó để quên việc đang ở trên tàu.
“Một, hai, ba, bốn…”
“Gì thế ạ?”
“Bố đang đếm ô tô”.
“Hay đấy. Con sẽ đếm cùng”.
“Được thôi”.
Phải rồi, đây sẽ là một trò chơi. Tôi sẽ coi đây là một trò chơi chứ không phải cách để tôi quên việc mình đang đi tàu. Thế là trong đầu tôi cứ hiện ra câu “đây sẽ là một trò chơi.” Dù trò này chẳng có gì là vui,
Lát sau, những chiếc xe bị ngắt quãng bởi cảnh đồng ruộng bát ngàn. Tỉ lệ nghịch với số lượng xe ô tô là lượng chất hóa học tiết ra bắt đầu tăng lên. Tôi hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra.
Tôi tru miệng kêu “pụ pụ pụ”.
Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.
“Cái gì thế ạ?”
Pụ!
“Đấy là cái gì?”
“Kêu pụ pụ thế này sẽ giữ được bình tĩnh”.
“Thế hả?”
“Con làm thử đi”.
Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.
Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.
“Con bảo!” Yuji nói. “Mọi người đang nhìn đấy”.
“Tại con đáng yêu quá”.
“Đâu có”.
“Thế à”.
“Mình hát đi”.
“Hát?”
“Bài hát của mẹ. Bài mẹ dạy ý”.
“Đúng rồi! Bài mẹ dạy”.
“Cả hai cùng hát nhé?”
“Ừ. Cùng hát nào.”
“Hát bé thôi. Giọng Takkun to lắm”.
“Được rồi”.
Một chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
Cứ như vậy tôi vượt qua được cả chặng đường dài. Tôi ngửi mùi dầu đàn hương, đếm số xe ô tô, kêu pụ pụ và hát cùng Yuji. tôi phải xuống tàu ba lần để lấy lại bình tĩnh. Yuji không phàn nàn gì, chỉ im lặng đi theo tôi.
Sao Diêm Vương ở xa hơn tôi tưởng.
Phù…
Bệnh viện nằm lưng chừng một quả núi, hướng mặt ra phía biển. Đó là một tòa nhà sáu tầng, nom có vẻ giản dị và sạch sẽ.
Tôi hỏi lễ tân số phòng của thầy Nombre. Phòng ở cuối hành làng tầng ba. Chúng tôi đi cầu thang bộ lên tầng ba.
“Có thang máy mà”.
“Ừ. Nhưng bố thích đi thang bộ hơn”.
“Tại sao?”
“Vì không biết thang máy đưa mình đi đâu”.
“Thế hả?”
“Thang máy không có cửa sổ, cửa ra vào lại đóng kín nên chẳng biết thang máy đưa mình đi đâu. Nhỡ bị đưa lên tận Sao Hỏa thì sao”.
“Ồ?”
“Thang máy là phương tiện tệ nhất đấy”.
“Buồn cười thật”.
Thầy Nombre đang ở trong phòng. Thầy ngồi đọc sách trên chiếc giường cạnh cửa sổ trong căn phòng dành cho bốn người. Không thấy bóng dáng của ba người còn lại đâu.
“Chào thầy”.
Nghe thấy tiếng tôi, thầy liền rời mắt khỏi quyển sách.
Thầy khẽ rên “ồ, ồ” rồi gật đầu thật mạnh.
“Hai bố con đến đấy à”.
“Vâng, cháu đến đây ạ”.
Yuji nói.
Thầy Nombre đặt quyển sách xuống chiếc bàn cạnh giường rồi xoay người để hạ chân xuống sàn.
“Lên tầng thượng nói chuyện đi”. Thầy bảo. “ Chỗ đấy là tuyệt nhất. Ngắm cảnh rất đẹp”.
Thầy thận trọng đứng dậy, với tay lấy cây ba- toong dựng cạnh giường.
“Đi thôi”.
Thầy hơi kéo lê bàn trên trái, đi trước dẫn đường cho hai bố con.
Thầy ngoảnh lại:
“Nhờ luyện tập phục hồi chức năng đấy”.
Thầy bảo:
“Giờ thì tôi đi được bằng chính đôi chân của mình rồi”.
Sắc mặt thầy rất tốt, giọng nói cũng sang sảng.
“Có vẻ thầy đã khỏe hơn”.
“Ừ. Hồi xưa tệ hơn bây giờ nhiều. Giờ thì khỏe như vâm”.
“Vâng”.
Thầy Nombre và Yuji đi thang máy, còn tôi vẫn nhất quyết đi thang bộ. Vừa mở cánh cửa thông ra sân thượng, cả một khoảng không xanh bao la đập vào mắt tôi. Thầy Nombre và Yuji nhìn tôi cười.
“Chậm quá”.
“Tại bố không muốn bị lên sao Hỏa”.
“Buồn cười thật”.
Toàn bộ mặt sân thượng được lót cỏ nhân tạo cùng rất nhiều ghế băng. Cụ ông, cụ bà và những người có vẻ là người thân của các cụ đang ngồi ngắm biển và chuyện trò rầm rì.
“Cảnh đẹp quá”.
“Đẹp không!”
“Mấy năm rồi em mới nhìn thấy biển. Còn Yuji chắc là lần đầu tiên?”
“Biển thật thì mới lần đầu ạ”.
“Ừ, đây là biển thật đấy”.
“Con thấy hơi sợ”.
“Ừ. Tại đây là biển thật mà”.
Trên nền trời xanh hiện lên những vầng mây ti tích. Mây trôi về phía trời trông như bầy chim đang đổ về phương Nam. Gió biển se lạnh khiến mái tóc màu mật ong của Yuji bay bay.
“Mio đi rồi hả?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi của thầy Nombre. Chắc Mio đã viết điều đó trong bức thư gửi cho thầy.
“Em cả thấy mọi chuyện vừa xảy ra trong tích tắc”.
“Đến cùng cơn mưa, ra đi cũng cùng cơn mưa…”
Giống như hoa cẩm tú cầu.
Ừ, thầy Nombre thì thào.
“Nhưng em lại yêu được thêm lần nữa”.
Ừ ừ, thầy Nombre gật đầu.
“Tuy tình yêu chỉ kéo dài sáu tuần nhưng em rất hạnh phúc”.
Thầy Nombre ngẩng lên nhìn những vầng mây ti tích trên cao.
“Aio này”.
“Dạ?”
“Trên đời này, liệu có mấy người may mắn gặp gỡ nhau như vậy nhỉ?”
Thầy Nombre từ từ cúi mặt xuống, quay sang nhìn tôi mỉm cười. Con ngươi trong đôi mắt ngân ngấn nước của thầy ánh lên những tia ấm áp.
“Gặp nhau là sẽ bị hút về phía nhau. Dù có gặp bao nhiêu lần đi nữa”.
Ngón tay thầy run run chỉ về phía đường chân trời.
“Giống như thế kia. Như bầu trời và biển cả nhất định sẽ hòa làm một. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào”.
Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người yêu duy nhất đó.
(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)
“Và các em đã gặp được nhau”.
“Vâng ạ”.
“Giống như biển cả”.
“Và bầu trời?”
Tôi kể lại tường tận cho thầy chuyện con Pooh.
Cậu chàng đó, thầy nói sau khi nghe xong.
“Giờ cậu ta được tự do rồi. Hồi xưa bị tù túng chắc cu cậu khó chịu lắm”.
“Không biết nó có sống tiếp được không?”
“Không sao đâu. Cu cậu mạnh mẽ lắm. Giờ này chắc đang thảnh thơi ở đâu đó rồi”.
Hự, Yuji nói.
Thầy Nombre nhìn xuống Yuji như muốn hỏi: Gì thế cháu.
Hự.
Yuji đáp lại với vẻ khoái chí.
“Ông à”, thằng bé nói. “Con Pooh biết sủa đấy. Thế này này.”
Hự?
Yuji bắt chước tiếng con Pooh rất chuẩn. Tôi thì chịu. Tuy là âm gió nhưng nghe rất lạ, giống như tiếng ai đó đang bị siết cổ vậy.
“Nó sủa như thế à?” thầy Nombre hỏi.
“Vâng. Nó sủa như thế ạ”.
“Khi rời khỏi nhà thầy, lần đầu tiên con Pooh sủa như vậy”.
Thế mà tôi không biết, thầy nói.
“Cu cậu thật là tệ. Cứ im ỉm suốt bao lâu nay. Được lắm”.
“Trông nó có vẻ buồn. Vì phải xa thầy và xa ngôi nhà đó”.
“Tôi cũng buồn. Buồn vì phải xa nó”.
Nhưng mà, thầy nói tiếp.
“Chúng ta vẫn phải sống. Dù phải chia tay bao nhiêu lần, dù bị trôi dạt đến nơi nào đi nữa”.
Thôi, trời lạnh rồi. Về phòng thôi.
Về đến phòng, thầy Nombre lấy từ ngăn kéo bàn ra một chiếc phong bì màu trắng.
“Của cậu đấy”.
Tôi đón phong bì từ tay thầy, lật mặt sau thì thấy có dòng chữ “Aio Mio”.
“Hôm đó là ba ngày trước hôm Mio vào viện. Cô ấy đưa cho tôi lúc gặp ở công viên. Cô ấy nói muốn tôi trao lại cho cậu khi mùa mưa kết thúc một năm sau đó”.
Thầy Nombre ngồi xuống giường, dựng cái gối lên để dựa.
“Tôi không biết trong đó viết gì. Mio không nói gì cả. Tôi cứ thấp thỏm suốt, giờ đưa được cho cậu là yên tâm rồi”.
Tôi ngắm nghía chiếc phong bì rồi cho vào túi áo ngực của áo khoác.
“Cám ơn thầy bấy lâu nay đã giữ nó giúp em”.
“Ừ. Kể ra thì tôi hơi lo. Nhỡ đâu tôi ra đi khi chưa kịp trao cho cậu”.
“Ôi thầy…”
“Không sao. Giờ thì tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
“Nhưng tại sao? Tại sao lại là bây giờ?”
“Ánh mắt Mio lúc đấy như thể đã tiên liệu được điều gì đó. Chắc cô ấy nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất để cậu đọc chăng?”
“Vâng”.
Đã đến lúc phải về, hai bố con đứng dậy chào thầy Nombre.
“Hai bố con em sẽ lại đến thăm thầy”.
“Ừ. Gặp hai bố con vui lắm. Biết hai bố con sẽ đến, tôi lại thấy mong đến ngày mai”.
“Em hiểu cảm giác đó”.
Tôi nhắc lại câu “Em hiểu” và vẫy hai tay trước ngực để chào thầy.
“Chào thầy nhé”.
“Xin lỗi vì không tiễn được hai bố con”.
“Vâng”.
Hai bố con đi giật lùi đến giữa phòng mới quay người lại để đi ra cửa. Thầy dõi theo cho đến khi chúng tôi ra hẳn khỏi phòng.
“Chào ông nhé”.
Thầy Nombre vẫy bàn tay run run đáp lại Yuji.
“Takkun à”. Nàng gọi tôi.
“Takkun ơi, chồng khỏe không? Sức khỏe chồng vẫn ổn chứ?”
Trên xe điện trở về nhà, tôi dứng bám vào tay vịn gần cửa tàu và đọc bức thư của Mio. Còn Yuji đếm số xe ô tô chạy dọc đường tàu.
Takkun ơi, chồng khỏe không?
Sức khỏe chồng vẫn ổn chứ?
Ba ngày nữa là em nhập viện rồi, em quyết định viết bức thư này trong khi vẫn còn được tự do.
Chồng đang đi làm. Khoảng một tiếng nữa Yuji sẽ đi mẫu giáo về. Viết thư xong, em sẽ đi chợ mua đồ ăn tối, trên đường về em sẽ gặp thầy Nombre và gửi thầy bức thư này.
Em sẽ dặn thầy trao lại cho chồng sau một năm nữa, khi mùa mưa kết thúc.
Em biết, lúc đó em không còn ở bên chồng nữa.
Linh hồn của em đã về lại tinh cầu Lưu Trữ chưa hả chồng?
Chồng đang ngạc nhiên?
Chồng không biết em là có khả năng dự đoán tương lai à?
Em đùa thôi.
Em ngoan ngoãn, nghiêm túc nhưng cũng biết đùa đấy.
Còn bây giờ, em sẽ kể cho chồng một chuyện có thật.
Có thể chồng sẽ còn ngạc nhiên hơn khi nghe chuyện này. Nhưng đây là chuyện thật một trăm phần trăm. Chuyện đã xảy ra với em.
Để chồng hiểu được toàn bộ câu chuyện, em xin phép bắt đầu từ câu chuyện của chúng mình năm hai mươi tuổi.
Được không chồng?
Chồng hãy đọc nhé.
Đầu tiên là bức thư của chồng.
Giờ nghĩ lại thì đó là bức thư cuối cùng chồng gửi cho em.
Vì lý do bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa, tạm biệt. Chồng đã viết cho em bằng nét bút mực đen như thế đó.
Bức thư chỉ có ba dòng.
Chuyện của chúng mình sẽ kết thúc ở đây sao?
“Lý do bất khả kháng là gì?”
Em đọc đi đọc lại bức thư ngắn ngủi của chồng. Lần nào đọc em cũng khóc.
Việc duy nhất em có thể làm là tiếp tục viết thư cho chồng. Em nén lại mọi câu hỏi muốn bật ra khỏi cổ họng, giả vờ như không biết đến sự cự tuyệt của chồng, tiếp tục viết thư và kể cho chồng những chuyện thường ngày.
Một công việc đơn độc như thể cố nói với sao trên trời vậy.
Đọc đến đây, thế nào chồng sẽ cười ngơ ngác hỏi “ thế à?” cho mà xem. Còn em, em sẽ bị cuốn theo nụ cười ấy, để rồi cũng bật cười theo chồng.
Không thể đau khổ thêm nữa, em quyết định đến chỗ chồng làm để gặp chồng.
Em đã phải dốc hết can đảm.
Những lời chồng nói với em hôm ấy.
“Gặp lại được nhau thì vui nhỉ.” Và “ Lúc đấy cả hai đều có gia đình rồi.”
Chồng nhớ không?
Mặt đất dưới chân em như sụp xuống.
Chồng cho rằng, tỏ ra lạnh nhạt với em như vậy thì em sẽ rời xa chồng phải không?
Chồng chẳng hiểu gì cả.
Em là người hiểu linh hoạt hơn chồng tưởng, lúc nào cũng suy nghĩ mọi việc cứng nhắc. Khi đã yêu ai, em không thể dễ dàng quên hay ghét bỏ người đó. Ông trời tạo ra em là người chỉ có thể yêu một lần trong đời. Vì vậy, em chỉ có thể sống và yêu chồng thôi.
Chắc chắn chồng phải có lý do nào đó.
Điều này khiến em có thêm chút hy vọng.
Một năm trôi qua, cuối cùng “ngày định mệnh” đó cũng đến.
Đó là một ngày mưa tháng sáu.
Em đang đạp xe từ chỗ làm về nhà, đến đoạn gần nhà thì bị một chiếc ô tô tông phải. Vụ tai nạn không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Xe đỗ, em bị ngã nhưng không có vết thương ngoài nào.
Em đứng dậy đi được vài bước thì ngất.
Rất khó có thể miêu tả trình tự nhận thức của em trước và sau khi xảy ra sự việc. Em chỉ có thể kể lại những gì em nhớ lại sau này.
Theo đó, cảnh tiếp theo là như thế này.
Lúc tỉnh lại, em nhận ra mình đang ngồi co ro dưới trời mưa, bên trong nhà máy bỏ hoang.
Chồng có hiểu những gì em đang viết không?
Đây là bí mật em giấu chồng bấy lâu nay.
Năm hai mươi mốt tuổi, em bị ô tô đâm và đã bay đến tương lai tám năm sau.
Một bước nhảy vọt.
Đúng sở trường của em.
Em đã nhảy được khá xa.
Giờ đây, khi chồng đọc bức thư này thì câu chuyện mới xảy ra chưa lâu.
Em cứ than phiền về chuyện em đau đầu là vì em bị ngã dập đầu xuống đất trong vụ tai nạn đó. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ bảo em có dấu hiệu bị xuất huyết não. Có thể chuyện em mất hết trí nhớ cũng bắt nguồn từ việc này.
Tuy nhiên, em cũng cho rằng.
Trái tim con người không thể chịu đựng nổi chuyện vượt thời gian, vì vậy để giữ được tỉnh táo, mình phải mất trí nhớ tạm thời. Bởi nếu còn trí nhớ, chắc em đã vô cùng hoảng loạn.
Kể cả khi quay trở lại thế giới cũ, ký ức của em cũng không còn nguyên vẹn. Ký ức sáu tuần ở cùng chồng và Yuji.
Để lấy lại được toàn bộ trí nhớ, em phải chờ hai tháng.
Nếu cú nhảy lần này của em là trò đùa của người tạo ra thế giới của chúng ta thì có lẽ việc em mất trí nhớ cũng là dụng ý của họ.
Khi em hồi tưởng lại sự việc và viết cho chồng thế này, em không thể không cảm thấy sự hiện diện của “mong muốn” điều khiển số phận của con người. Bởi sáu tuần lễ đó đã thay đổi toàn bộ cuộc đời em sau này.
Việc em nhảy vọt đến đúng chỗ đó, vào chính lúc đó khi em hai mươi mốt tuổi không thể là sự tình cờ được. Ai đó đã chìa tay ra giúp em khi thấy em mòn mỏi đi tìm lý do trong câu nói của chồng suốt một năm trời.
Bây giờ em cũng vẫn nghĩ như vậy.
Lúc gặp hai bố con, hai bố con đang ở trong tình trạng rất kinh khủng.
Nhà cửa bừa bộn và bẩn thỉu. Quần áo đầy vết ố của thức ăn, tóc tai người nào người nấy bù xù như tổ quạ. Yuji thì cả năm chưa được lấy ráy tai.
Cứ nghĩ đến cảnh hai bố con sau này, em lại thấy lo.
Nhưng sẽ ổn thôi chồng nhỉ. Chắc chắn hai bố con sẽ vượt qua. Hai bố con sẽ dựa vào nhau để sống.
Em tin như vậy.
Lúc chứng kiến cảnh chồng bị đột quỵ, em rất sốc. Giờ thì quen rồi nhưng đấy là lần đầu tiên em thấy chồng bị như vậy. Em đã dặn chồng không được uống thuốc giảm sốt, thế mà chồng lại quên mất. Chuyện này là do lời cam kết “ không được thay đổi lịch sử” kia chăng?
Qua những gì em kể, chắc chồng đã hiểu lý do tại sao mắt kính không đúng với số mắt em hay việc em hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện ấy phải không?
Thật kì lạ.
Em, hai mươi mốt tuổi, đã trao đời con gái cho chồng, chàng trai hai mươi chín tuổi. Hai tháng sau, em lại cùng chồng làm chuyện đó.
Chồng tưởng cả hai bọn mình đều lần đầu tiên làm chuyện đó, nhưng không phải vậy.
Chính vì không phải lần đầu tiên. Nên chúng mình mới ăn ý như vậy đấy chồng ạ.
Chồng nghĩ sao?
Chồng có thấy tổn thương không?
Em thì nghĩ, đây mới là mô hình lý tưởng. Hẳn chồng lại bảo em suy nghĩ thực tế quá.
Sáu tuần trôi qua trong nháy mắt.
Em đã rất hạnh phúc.
Được yêu chồng, được nghe chồng kể một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp và vui sướng khi biết mình là nhân vật chính của câu chuyện ấy.
Được gặp Yuji.
Con trai em.
Hoàng tử Anh quốc.
Yuji lúc học cấp I có vẻ mạnh mẽ hơn Yuji bây giờ.
Con sẽ khôn lớn.
Sẽ trở thành một chàng trai tuyệt vời.
Thật vui biết bao.
Em biết được cả sự thật.
Về số phận của em qua cuốn tiểu thuyết chồng viết.
Em sẽ rời bỏ thế giới này vào năm hai mươi tám tuổi.
Chỉ còn linh hồn của em ở đây mà thôi!
Tất nhiên, đây chỉ là sự ngộ nhận của chồng nhưng em đã hoàn toàn tin vào câu chuyện đó.
Cảm giác mơ hồ, phi hiện thực cứ đeo đuổi em. Lối cư xử thiếu tự nhiên của hai bố con. Ánh mắt hoài nghi của mọi người xung quanh mỗi khi chúng ta đi ra ngoài. Hóa ra tất cả chỉ vì em là một bóng ma.
Em đã tin mà không mảy may nghi ngờ.
Chính vì thế, khi phải chia tay hai bố con, em thực sự đau đớn. Em cứ đinh ninh mình sẽ phải về tinh cầu Lưu Trữ thật. Phải xa hai bố con, em buồn lắm. Việc phải từ bỏ thế giới này cũng khiến em hoảng sợ.
Em không thể quên những điều Yuji vừa khóc vừa nói với em.
Cứ nghĩ đến chuyện con phải khổ là tim em lại đau nhói. Khi nào con lại lớn hơn chút nữa, chồng hãy nói lại với con giúp em. Nói với con những gì em nghĩ. Những gì em dành cho con trong lá thư này. Mong rằng qua đó, con có thể mạnh mẽ và sống lạc quan hơn.
Em sẽ kể tiếp đoạn sau.
Sau khi chia tay hai bố con tại chỗ đó, em quay về thời gian mà em đã sống.
Em thấy mình đang nằm trên giường trong bệnh viện. Vụ tai nạn mới xảy ra cách đó vài tiếng. Em đã nhảy vọt đến tương lai của tám năm sau rồi lập tức quay trở lại. Sự vắng mặt của em chỉ diễn ra trong khoảng một phần bao nhiêu của một giây thôi, cực kì ngắn ngủi.
Người lái xe gây ra vụ tai nạn hình như cũng không có gì bất thường.
Em bị mất trí nhớ.
Em đánh mất cả ký ức sáu tuần sống với bố con anh. Ngày qua ngày, em chỉ nằm ngắm trần nhà bệnh viện, không biết bản thân mình là ai.
Một tháng sau, em dần dần lấy lại được trí nhớ.
Đầu tiên em nghĩ. Ký ức sáu tuần đó chỉ là ảo giác do em tự tạo.
Nhưng ký ức đó vẫn rất tuyệt vời.
Em cứ bị cuốn theo sáu tuần lễ sống với hai bố con.
Nụ hôn với chồng.
Những lần đi dạo trong rừng.
Cậu bé xinh đẹp là con trai em.
Cảm xúc dâng trào trong lòng ngực khi chúng mình làm chuyện ấy.
Điều em cảm nhận rõ rệt nhất là từng mẫu kí ức đều rất sống động, chúng đã tác động mạnh đến mạch cảm xúc của em.
Niềm vui đó hoàn toàn có thật?
Sự lo lắng, đau buồn khi phải chia tay. Ánh mắt buồn bã của chồng khi nói “Anh muốn làm em hạnh phúc”.
Mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian đó, em dần tin vào tính hiện thực của câu chuyện, rằng em vừa trở lại sau cú nhảy vọt đến tương lai của tám năm sau. Vì vậy, ngay khi ra viện và đi lại được bình thường, em lập tức gọi điện cho chồng.
Mẹ anh bảo em:
“Takumi đang đi du lịch”.
Giống hệt câu chuyện chồng kể cho em.
Nhờ câu nói này mà em càng chắc chắn hơn. Em nhờ mẹ anh chuyển lại lời nhắn.
“Nhờ bác nhắn Takumi gọi ngay cho cháu vì cháu có chuyện muốn nói. Cháu sẽ đợi”.
Những ngày sau, em ngồi bất động hàng giờ trước máy điện thoại.
Nhất định anh sẽ gọi điện. Chúng mình sẽ gặp nhau tại một thị trấn có hồ nước.
Rồi điện thoại đổ chuông.
Em vồ ngay lấy máy điện thoại khi chuông mới đổ một hồi.
Chưa nghe thấy gì nhưng em đã biết đầu dây bên kia là chồng.
Vì vậy, em mới nói mà không hề do dự.
“Aio phải không?”
Giọng của chồng có vẻ lo lắng.
Vì vậy, em bảo chồng.
Không sao đâu , không sao đâu .
Cũng tại thị trấn đó, khi đứng dưới cầu đi bộ, em đã nói với chồng “không sao đâu”.
Trong khi biết trước chồng sẽ cưới em vì câu nói này.
Lúc chồng hỏi, em bảo rằng em không nhớ nhưng đó là nói dối. Thực ra em vẫn nhớ.
Bởi đó chính là lời cầu hôn của em với chồng.
Đối với em, những ngày sau đó là quãng thời gian mong gặp lại mọi người.
Em được gặp lại thầy Nombre. Thầy không khác nhiều so với tám năm sau đó. Con Pooh thì còn trẻ và rất sung sức. Nhờ lần hội ngộ này mà em biết được tên thật của nó là Alex.
Yuji ra đời, thời gian cứ êm đềm trôi.
Vào khoảng thời gian này, ký ức về sáu tuần lễ trở nên quá xa vời.
Tất cả đều rất mơ hồ, hay đó chỉ là ảo giác của em mà thôi? Có lúc em đã nghĩ vậy. Mỗi lần, những sự việc trước mắt trùng khớp với mảnh ký ức kia, em lại nghĩ hay đây chỉ là một loại ký ức ảo giác?
Nếu vậy, biết đâu em có thể vượt qua cột mốc hai mươi tám tuổi.
Em đã giấu chồng, lén uống loại thảo dược để biến đổi thể trạng.
Tuy nhiên…
Ngày đó vẫn đến.
Chúng ta không thể trốn được tương lai đã định đoạt.
Lý do em giấu chồng chuyện này là vì nghĩ đến giờ phút này, chồng sẽ hiểu em.
Em không muốn chồng biết một tương lai đau khổ đang chờ chồng phía trước. Em muốn chúng mình luôn mỉm cười, tin tưởng vào tương lai như những cặp vợ chồng bình thường khác.
Ngoài ra, em cũng nghĩ thế này. Chồng sẽ nghĩ gì khi biết động lực khiến em quyết định gọi điện cho chồng chính là câu chuyện hạnh phúc về những ngày tháng em vẫn tự huyễn hoặc mình?
Chồng sẽ làm gì?
Có thể, chồng sẽ muốn em - người đến từ thế giới của tám năm sau – hãy từ bỏ ý định làm ý định đám cưới với chồng. Chồng sẽ kể một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt để em – người đã trở lại thế giới cũ – hãy tránh xa chồng. Bởi vì bảy năm sau cuộc hội ngộ bên hồ nước và ba tuần sau khi viết bức thư này, em sẽ rời bỏ thế giới này mà?
Chồng sẽ nghĩ, chính cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời em, dù em có phủ nhận thế nào đi nữa. Hoặc chồng sẽ không chấp nhận việc chúng ta có con.
Phải vậy không?
Cứ nghĩ đến chuyện này là mọi thứ trong đầu em lại rối tung lên. Giả sử chồng bịa ra chuyện để em từ bỏ ý định làm đám cưới thì em không thể ngồi đây viết lá thư này được. Sự thật là em đã cưới chồng và sinh Yuji. Nếu vậy, tối nay, khi chồng đi làm về và đưa chồng lá thư này, không biết chúng mình sẽ thế nào?
Em sẽ biến mất, vào đúng giây phút đó?
Hai chúng mình, mỗi người sẽ sống một cuộc đời riêng, sẽ không có chuyện chúng mình có Yuji nữa?
Tất cả đều kì lạ và em không thể tìm ra câu trả lời.
Chính vì vậy, em quyết định sẽ giữ im lặng.
Em ghét việc không được sống với chồng.
Em không thích cuộc đời không có Yuji.
Nếu ngày ấy, em không tới thị trấn đó thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào?
Rất nhiều lần, ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu em.
Thậm chí, lúc ngồi trên xe điện đến chỗ hẹn với chồng ngày hôm ấy, em cũng đã nghĩ vậy.
Nếu em xuống tàu, quay về, không đi gặp chồng nữa, cuộc đời em sẽ thế nào?
Em sẽ cưới một người khác?
Sẽ sống cùng người đó đến khi đầu bạc răng long?
Những ngày tháng hạnh phúc tạm gọi là yên ả, êm đềm đang đợi em phía trước?
Nhưng khi về già, em sẽ băn khoăn tự hỏi.
Đây có phải cuộc đời em lựa chọn?
Cuộc đời em mong muốn đến nỗi gạt bỏ cả những thứ quan trọng?
Tương lai em đã nhìn thấy vào mùa mưa năm em hai mươi mốt tuổi.
Người chồng vụng về, có gương mặt rất tội nghiệp mỗi khi không có em bên cạnh.
Chàng hoàng tử Anh quốc của em.
Em sẽ vĩnh viễn mất đi khoảng thời gian mà lẽ ra em phải có với hai người đó
Em sẽ hối hận.
Vì em đã biết trước.
Vì em đã gặp chồng và con.
Em không thể sống một cuộc đời khác khi vẫn giữ tất cả những kỉ niệm đó trong lòng.
Em phải cưới chồng và sinh Yuji thôi.
Phải cùng chồng chào đón cậu con trai của em.
Em sẽ mỉm cười ra đi với con tim tràn ngập kỉ niệm hạnh phúc.
Em đã quyết tâm như vậy và đi thẳng đến chỗ chồng.
Em cũng muốn được sống lâu hơn nữa.
Em cũng thấy sợ khi nghĩ đến những chuyện xảy ra với em.
Em tiếc lắm khi không thể chứng kiến Yuji trở thành một chàng trai tuyệt vời.
Nhưng đây là cuộc đời em đã chọn.
Vì vậy…
Ôi, sắp đến giờ Yuji đi học về rồi.
Em phải đi đón con. Phải đi chợ để chuẩn bị bữa tối cho hai bố con. Bữa tối nay sẽ là món ca ri yêu thích của Yuji.
Em chỉ có thể nấu cho hai bố con ít hôm nữa thôi. Dù em rất muốn nấu thật nhiều, thật nhiều món ngon nữa cho hai người.
Thứ lỗi cho em.
Em không thể làm gì nữa rồi.
Thôi, em dừng ở đây nhé.
Tình yêu em dành cho chồng không thể kể hết qua ngòi bút này.
Mười bốn năm bên chồng, em đã rất vui. Chỉ cần được ở bên chồng em cũng thấy hạnh phúc, dù chúng mình không thể đi du lịch cùng nhau, không thể lên tầng thượng ngắm bầu trời đêm.
Em sẽ lên tinh cầu Lưu Trữ trước.
Bọn mình sẽ gặp lại nhau ở đó chồng nhé.
Em luôn dành chỗ bên cạnh em cho chồng.
Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe.
Chăm sóc Yuji hộ em.
Cảm ơn chồng rất nhiều.
Em yêu anh.
Từ tận đáy lòng.
Tạm biệt anh.
Mio
Ngoài phong bì là một trang xé ra từ cuốn nhật ký.
Trang viết ngày 15 tháng Tám.
Đã đến lúc rồi.
Mình phải đi thôi.
Người ấy đang đợi mình ở ga bên hồ.
Người đó mang theo tương lai tươi đẹp của mình.
Đợi nhé, những chàng trai của tôi.
Em sẽ đến bên anh.
Lời Kết
Hôm nay hai bố con lại vaò rừng. Yuji đạp xe, áo sơ mi trắng của thằng bé lấp lánh dưới ánh nắng. Tóc cu cậu được cắt gọn ghẽ, khẽ phất phơ trong gió.
Em à, bố con anh đang cố gắng đây. Cố gắng từng chút, từng chút như em mong muốn, Chút một thôi. Từng chút một. Poco Poco, Sinh linh em để lại cho anh đang lớn lên khỏe mạnh. Sinh linh đó rất yêu em. Anh sẽ viết điều này vào chương cuối cùng trước khi khép lại cuốn tiểu thuyết.
Anh thong thả chạy trong rừng chừng bốn mươi phút.Anh mặc chiếc quần sóoc đã bạc màu cùng chiếc áo phông có in chữ ”KSC”. Yuji đạp xe theo sau anh. Giờ con không bị bỏ lại đằng sau nữa. Con đã có thể đạp băng băng như thể bẩm sinh đã biết đạp xe.
Hai bố con đi xuyên rừng đến chỗ nhà máy bỏ hoang. Thằng bé sẽ lại đi nhặt bu lông, đai ốc và lò xo. Anh sẽ ngồi nghỉ ở một góc và chợp mắt một lát. Nhưng anh vẫn biết. Yuji đang giấu một thứ trong túi quần. Đó là thư gửi cho em sau khi em đến Tinh cầu Lưu Trữ. Bức thư đề “Gửi Aio Mio, tinh cầu Lưu Trữ” viết bằng nét nguệch ngoạc (đáng tiếc điều này con lại giống anh) Mặt sau bức thư đề ”Aio Yuji” Thằng bé lén bỏ bức thư vào thùng thư xiêu vẹo có ghi số #5 (có vẻ như cu cậu tưởng đây là thùng thư bưu điện).
Không hiểu sao con lại giấu anh. Vì vậy, trong lúc con đang mải mê đi nhặt bu lông, anh đã lấy lại bức thư mà không bị phát hiện. Anh chưa bao giờ mở bức thư đó ra. Anh chỉ lấy về và cất trong hộp đựng giày. Lát sau, sau khi kiểm tra bức thưu không còn trong thùng thư, Yuji khẽ gật đầu. (Anh thấy rõ. Dù đang giả vờ ngủ). Theo cách đó, Yuji tiếp tục trò chuyện với em sau khi em tìm đến tinh cầu Lưu Trữ. Vào những hôm cuối tuần trời mưa, Yuji đặc biệt muốn đến nhà máy bỏ hoang.
Thế là hai bố con đành phải đi bộ và che ô vào rừng. Anh trải tấm ni lông lên cái bệ còn sót lại của nhà máy và ngồi nghỉ. Yuji giả vờ đi nhặt bu lông để mon men lại gần cánh cửa #5.
Con khẽ gọi em:
Mẹ ơi? Yuji tin rằng…Một ngày nào đó, em sẽ mở cánh cửa #5 đó và trở về với hai bố con.Ngày hôm đó, nhất định sẽ là ngày mưa. Và hôm nay, chàng hoàng tử Anh quốc với chiếc ô màu vàng trên tay lại gọi em.
Mẹ ơi?Mẹ ơi?Mẹ ơi?
____The end___
Đó cũng là ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.
Ở một mình thầy có buồn không?
Có gì bất tiện không?
Nàng từng bảo muốn một mình đi thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy không tốt nên kế hoạch đã đổ bể.
Trước khi ra đi, nàng dặn tôi “Chồng thăm thầy giúp em nhé”. Bản thân tôi cũng muốn gặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, về cuốn tiểu thuyết tôi đang viết.
Tôi quyết định sẽ đi thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong thì mạch của tôi tăng thêm hai mươi.
Thật hết sảy!
Sự bồn chồn, đứng ngồi không yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vương là tâm trạng của tôi lúc này.
Đến ga tàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máy này đã tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấp đôi. Có một màn hình tinh thể lỏng, nếu không làm đúng theo trình tự có phần hơi phức tạp thì khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàu mỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi sẽ phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tự động.
Tôi đã biết đến sự tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứng trước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặt với cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu tiên tôi bị căng thẳng đến vậy.
Cuối cùng tôi cũng vượt được qua cửa soát vé. Tôi phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho vụ này.
Tôi nói với Yuji.
“Bố con mình sẽ đi tàu thường”.
“Đi tàu nhanh sẽ nhanh hơn chứ”.
“Không, tàu nhanh không ổn. Rất lâu tàu mới dừng ở một ga”.
“Lâu thì sao ạ?”
“Chẳng sao cả. Nhưng nhỡ bị làm sao thì rất nguy hiểm”.
“Thế hả?”
“Ừ”.
Tàu thường dừng lại ở hơn bốn mươi ga.
Chạy, dừng…phù… con tàu phát ra âm thanh như tiếng thở dài rồi lại xình xịch đi tiếp. Chu trình này lặp lại bốn mươi lần.
Như cuộc đời một con người.
Phù…
Tàu đến, chúng tôi lên tàu.
Đúng như đã lường trước, hai chân tôi run lẩy bẩy. Tôi nắm chặt tay Yuji.
“Takkun ơi!” Yuji gọi.
“Gì thế?”
“Tay Takkun đầy mồ hôi”.
Chẳng cần nói tôi cũng biết đấy là mồ hôi lạnh.
Cửa đóng, đoàn tàu chuyển bánh là lập tức tôi nghe thấy tiếng “cạch”. Thứ âm thanh quen thuộc. Phát ra ở giữa ngực và dạ dày.
Tôi vội lấy lọ tinh dầu đàn hương, nhỏ một giọt vào khăn mùi xoa. Tôi dưa khăn lên bịt miệng. Mùi đàn hương ngọt ngào lan tỏa trong khoang mũi. Van đã mở nhưng chất hóa học tiết ra vẫn giữ ở mức tối thiểu.
Tôi đứng ở ngay cạnh cửa lên xuống, cố gắng tập trung nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Ngồi thôi, Takkun. Tàu vắng tanh à”.
“Không, đứng tốt hơn”.
“Thế hả?”
“Ừ. Đứng thế này thoải mái hơn”.
“Thế thì mệt lắm”.
“Ừ, mệt lắm”.
Tôi quyết định đếm số xe ô tô chạy dọc con đường men theo đường ray. Trước mắt, tôi phải làm gì đó để quên việc đang ở trên tàu.
“Một, hai, ba, bốn…”
“Gì thế ạ?”
“Bố đang đếm ô tô”.
“Hay đấy. Con sẽ đếm cùng”.
“Được thôi”.
Phải rồi, đây sẽ là một trò chơi. Tôi sẽ coi đây là một trò chơi chứ không phải cách để tôi quên việc mình đang đi tàu. Thế là trong đầu tôi cứ hiện ra câu “đây sẽ là một trò chơi.” Dù trò này chẳng có gì là vui,
Lát sau, những chiếc xe bị ngắt quãng bởi cảnh đồng ruộng bát ngàn. Tỉ lệ nghịch với số lượng xe ô tô là lượng chất hóa học tiết ra bắt đầu tăng lên. Tôi hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra.
Tôi tru miệng kêu “pụ pụ pụ”.
Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.
“Cái gì thế ạ?”
Pụ!
“Đấy là cái gì?”
“Kêu pụ pụ thế này sẽ giữ được bình tĩnh”.
“Thế hả?”
“Con làm thử đi”.
Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.
Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.
“Con bảo!” Yuji nói. “Mọi người đang nhìn đấy”.
“Tại con đáng yêu quá”.
“Đâu có”.
“Thế à”.
“Mình hát đi”.
“Hát?”
“Bài hát của mẹ. Bài mẹ dạy ý”.
“Đúng rồi! Bài mẹ dạy”.
“Cả hai cùng hát nhé?”
“Ừ. Cùng hát nào.”
“Hát bé thôi. Giọng Takkun to lắm”.
“Được rồi”.
Một chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
Cứ như vậy tôi vượt qua được cả chặng đường dài. Tôi ngửi mùi dầu đàn hương, đếm số xe ô tô, kêu pụ pụ và hát cùng Yuji. tôi phải xuống tàu ba lần để lấy lại bình tĩnh. Yuji không phàn nàn gì, chỉ im lặng đi theo tôi.
Sao Diêm Vương ở xa hơn tôi tưởng.
Phù…
Bệnh viện nằm lưng chừng một quả núi, hướng mặt ra phía biển. Đó là một tòa nhà sáu tầng, nom có vẻ giản dị và sạch sẽ.
Tôi hỏi lễ tân số phòng của thầy Nombre. Phòng ở cuối hành làng tầng ba. Chúng tôi đi cầu thang bộ lên tầng ba.
“Có thang máy mà”.
“Ừ. Nhưng bố thích đi thang bộ hơn”.
“Tại sao?”
“Vì không biết thang máy đưa mình đi đâu”.
“Thế hả?”
“Thang máy không có cửa sổ, cửa ra vào lại đóng kín nên chẳng biết thang máy đưa mình đi đâu. Nhỡ bị đưa lên tận Sao Hỏa thì sao”.
“Ồ?”
“Thang máy là phương tiện tệ nhất đấy”.
“Buồn cười thật”.
Thầy Nombre đang ở trong phòng. Thầy ngồi đọc sách trên chiếc giường cạnh cửa sổ trong căn phòng dành cho bốn người. Không thấy bóng dáng của ba người còn lại đâu.
“Chào thầy”.
Nghe thấy tiếng tôi, thầy liền rời mắt khỏi quyển sách.
Thầy khẽ rên “ồ, ồ” rồi gật đầu thật mạnh.
“Hai bố con đến đấy à”.
“Vâng, cháu đến đây ạ”.
Yuji nói.
Thầy Nombre đặt quyển sách xuống chiếc bàn cạnh giường rồi xoay người để hạ chân xuống sàn.
“Lên tầng thượng nói chuyện đi”. Thầy bảo. “ Chỗ đấy là tuyệt nhất. Ngắm cảnh rất đẹp”.
Thầy thận trọng đứng dậy, với tay lấy cây ba- toong dựng cạnh giường.
“Đi thôi”.
Thầy hơi kéo lê bàn trên trái, đi trước dẫn đường cho hai bố con.
Thầy ngoảnh lại:
“Nhờ luyện tập phục hồi chức năng đấy”.
Thầy bảo:
“Giờ thì tôi đi được bằng chính đôi chân của mình rồi”.
Sắc mặt thầy rất tốt, giọng nói cũng sang sảng.
“Có vẻ thầy đã khỏe hơn”.
“Ừ. Hồi xưa tệ hơn bây giờ nhiều. Giờ thì khỏe như vâm”.
“Vâng”.
Thầy Nombre và Yuji đi thang máy, còn tôi vẫn nhất quyết đi thang bộ. Vừa mở cánh cửa thông ra sân thượng, cả một khoảng không xanh bao la đập vào mắt tôi. Thầy Nombre và Yuji nhìn tôi cười.
“Chậm quá”.
“Tại bố không muốn bị lên sao Hỏa”.
“Buồn cười thật”.
Toàn bộ mặt sân thượng được lót cỏ nhân tạo cùng rất nhiều ghế băng. Cụ ông, cụ bà và những người có vẻ là người thân của các cụ đang ngồi ngắm biển và chuyện trò rầm rì.
“Cảnh đẹp quá”.
“Đẹp không!”
“Mấy năm rồi em mới nhìn thấy biển. Còn Yuji chắc là lần đầu tiên?”
“Biển thật thì mới lần đầu ạ”.
“Ừ, đây là biển thật đấy”.
“Con thấy hơi sợ”.
“Ừ. Tại đây là biển thật mà”.
Trên nền trời xanh hiện lên những vầng mây ti tích. Mây trôi về phía trời trông như bầy chim đang đổ về phương Nam. Gió biển se lạnh khiến mái tóc màu mật ong của Yuji bay bay.
“Mio đi rồi hả?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi của thầy Nombre. Chắc Mio đã viết điều đó trong bức thư gửi cho thầy.
“Em cả thấy mọi chuyện vừa xảy ra trong tích tắc”.
“Đến cùng cơn mưa, ra đi cũng cùng cơn mưa…”
Giống như hoa cẩm tú cầu.
Ừ, thầy Nombre thì thào.
“Nhưng em lại yêu được thêm lần nữa”.
Ừ ừ, thầy Nombre gật đầu.
“Tuy tình yêu chỉ kéo dài sáu tuần nhưng em rất hạnh phúc”.
Thầy Nombre ngẩng lên nhìn những vầng mây ti tích trên cao.
“Aio này”.
“Dạ?”
“Trên đời này, liệu có mấy người may mắn gặp gỡ nhau như vậy nhỉ?”
Thầy Nombre từ từ cúi mặt xuống, quay sang nhìn tôi mỉm cười. Con ngươi trong đôi mắt ngân ngấn nước của thầy ánh lên những tia ấm áp.
“Gặp nhau là sẽ bị hút về phía nhau. Dù có gặp bao nhiêu lần đi nữa”.
Ngón tay thầy run run chỉ về phía đường chân trời.
“Giống như thế kia. Như bầu trời và biển cả nhất định sẽ hòa làm một. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào”.
Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người yêu duy nhất đó.
(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)
“Và các em đã gặp được nhau”.
“Vâng ạ”.
“Giống như biển cả”.
“Và bầu trời?”
Tôi kể lại tường tận cho thầy chuyện con Pooh.
Cậu chàng đó, thầy nói sau khi nghe xong.
“Giờ cậu ta được tự do rồi. Hồi xưa bị tù túng chắc cu cậu khó chịu lắm”.
“Không biết nó có sống tiếp được không?”
“Không sao đâu. Cu cậu mạnh mẽ lắm. Giờ này chắc đang thảnh thơi ở đâu đó rồi”.
Hự, Yuji nói.
Thầy Nombre nhìn xuống Yuji như muốn hỏi: Gì thế cháu.
Hự.
Yuji đáp lại với vẻ khoái chí.
“Ông à”, thằng bé nói. “Con Pooh biết sủa đấy. Thế này này.”
Hự?
Yuji bắt chước tiếng con Pooh rất chuẩn. Tôi thì chịu. Tuy là âm gió nhưng nghe rất lạ, giống như tiếng ai đó đang bị siết cổ vậy.
“Nó sủa như thế à?” thầy Nombre hỏi.
“Vâng. Nó sủa như thế ạ”.
“Khi rời khỏi nhà thầy, lần đầu tiên con Pooh sủa như vậy”.
Thế mà tôi không biết, thầy nói.
“Cu cậu thật là tệ. Cứ im ỉm suốt bao lâu nay. Được lắm”.
“Trông nó có vẻ buồn. Vì phải xa thầy và xa ngôi nhà đó”.
“Tôi cũng buồn. Buồn vì phải xa nó”.
Nhưng mà, thầy nói tiếp.
“Chúng ta vẫn phải sống. Dù phải chia tay bao nhiêu lần, dù bị trôi dạt đến nơi nào đi nữa”.
Thôi, trời lạnh rồi. Về phòng thôi.
Về đến phòng, thầy Nombre lấy từ ngăn kéo bàn ra một chiếc phong bì màu trắng.
“Của cậu đấy”.
Tôi đón phong bì từ tay thầy, lật mặt sau thì thấy có dòng chữ “Aio Mio”.
“Hôm đó là ba ngày trước hôm Mio vào viện. Cô ấy đưa cho tôi lúc gặp ở công viên. Cô ấy nói muốn tôi trao lại cho cậu khi mùa mưa kết thúc một năm sau đó”.
Thầy Nombre ngồi xuống giường, dựng cái gối lên để dựa.
“Tôi không biết trong đó viết gì. Mio không nói gì cả. Tôi cứ thấp thỏm suốt, giờ đưa được cho cậu là yên tâm rồi”.
Tôi ngắm nghía chiếc phong bì rồi cho vào túi áo ngực của áo khoác.
“Cám ơn thầy bấy lâu nay đã giữ nó giúp em”.
“Ừ. Kể ra thì tôi hơi lo. Nhỡ đâu tôi ra đi khi chưa kịp trao cho cậu”.
“Ôi thầy…”
“Không sao. Giờ thì tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
“Nhưng tại sao? Tại sao lại là bây giờ?”
“Ánh mắt Mio lúc đấy như thể đã tiên liệu được điều gì đó. Chắc cô ấy nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất để cậu đọc chăng?”
“Vâng”.
Đã đến lúc phải về, hai bố con đứng dậy chào thầy Nombre.
“Hai bố con em sẽ lại đến thăm thầy”.
“Ừ. Gặp hai bố con vui lắm. Biết hai bố con sẽ đến, tôi lại thấy mong đến ngày mai”.
“Em hiểu cảm giác đó”.
Tôi nhắc lại câu “Em hiểu” và vẫy hai tay trước ngực để chào thầy.
“Chào thầy nhé”.
“Xin lỗi vì không tiễn được hai bố con”.
“Vâng”.
Hai bố con đi giật lùi đến giữa phòng mới quay người lại để đi ra cửa. Thầy dõi theo cho đến khi chúng tôi ra hẳn khỏi phòng.
“Chào ông nhé”.
Thầy Nombre vẫy bàn tay run run đáp lại Yuji.
“Takkun à”. Nàng gọi tôi.
“Takkun ơi, chồng khỏe không? Sức khỏe chồng vẫn ổn chứ?”
Trên xe điện trở về nhà, tôi dứng bám vào tay vịn gần cửa tàu và đọc bức thư của Mio. Còn Yuji đếm số xe ô tô chạy dọc đường tàu.
Takkun ơi, chồng khỏe không?
Sức khỏe chồng vẫn ổn chứ?
Ba ngày nữa là em nhập viện rồi, em quyết định viết bức thư này trong khi vẫn còn được tự do.
Chồng đang đi làm. Khoảng một tiếng nữa Yuji sẽ đi mẫu giáo về. Viết thư xong, em sẽ đi chợ mua đồ ăn tối, trên đường về em sẽ gặp thầy Nombre và gửi thầy bức thư này.
Em sẽ dặn thầy trao lại cho chồng sau một năm nữa, khi mùa mưa kết thúc.
Em biết, lúc đó em không còn ở bên chồng nữa.
Linh hồn của em đã về lại tinh cầu Lưu Trữ chưa hả chồng?
Chồng đang ngạc nhiên?
Chồng không biết em là có khả năng dự đoán tương lai à?
Em đùa thôi.
Em ngoan ngoãn, nghiêm túc nhưng cũng biết đùa đấy.
Còn bây giờ, em sẽ kể cho chồng một chuyện có thật.
Có thể chồng sẽ còn ngạc nhiên hơn khi nghe chuyện này. Nhưng đây là chuyện thật một trăm phần trăm. Chuyện đã xảy ra với em.
Để chồng hiểu được toàn bộ câu chuyện, em xin phép bắt đầu từ câu chuyện của chúng mình năm hai mươi tuổi.
Được không chồng?
Chồng hãy đọc nhé.
Đầu tiên là bức thư của chồng.
Giờ nghĩ lại thì đó là bức thư cuối cùng chồng gửi cho em.
Vì lý do bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa, tạm biệt. Chồng đã viết cho em bằng nét bút mực đen như thế đó.
Bức thư chỉ có ba dòng.
Chuyện của chúng mình sẽ kết thúc ở đây sao?
“Lý do bất khả kháng là gì?”
Em đọc đi đọc lại bức thư ngắn ngủi của chồng. Lần nào đọc em cũng khóc.
Việc duy nhất em có thể làm là tiếp tục viết thư cho chồng. Em nén lại mọi câu hỏi muốn bật ra khỏi cổ họng, giả vờ như không biết đến sự cự tuyệt của chồng, tiếp tục viết thư và kể cho chồng những chuyện thường ngày.
Một công việc đơn độc như thể cố nói với sao trên trời vậy.
Đọc đến đây, thế nào chồng sẽ cười ngơ ngác hỏi “ thế à?” cho mà xem. Còn em, em sẽ bị cuốn theo nụ cười ấy, để rồi cũng bật cười theo chồng.
Không thể đau khổ thêm nữa, em quyết định đến chỗ chồng làm để gặp chồng.
Em đã phải dốc hết can đảm.
Những lời chồng nói với em hôm ấy.
“Gặp lại được nhau thì vui nhỉ.” Và “ Lúc đấy cả hai đều có gia đình rồi.”
Chồng nhớ không?
Mặt đất dưới chân em như sụp xuống.
Chồng cho rằng, tỏ ra lạnh nhạt với em như vậy thì em sẽ rời xa chồng phải không?
Chồng chẳng hiểu gì cả.
Em là người hiểu linh hoạt hơn chồng tưởng, lúc nào cũng suy nghĩ mọi việc cứng nhắc. Khi đã yêu ai, em không thể dễ dàng quên hay ghét bỏ người đó. Ông trời tạo ra em là người chỉ có thể yêu một lần trong đời. Vì vậy, em chỉ có thể sống và yêu chồng thôi.
Chắc chắn chồng phải có lý do nào đó.
Điều này khiến em có thêm chút hy vọng.
Một năm trôi qua, cuối cùng “ngày định mệnh” đó cũng đến.
Đó là một ngày mưa tháng sáu.
Em đang đạp xe từ chỗ làm về nhà, đến đoạn gần nhà thì bị một chiếc ô tô tông phải. Vụ tai nạn không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Xe đỗ, em bị ngã nhưng không có vết thương ngoài nào.
Em đứng dậy đi được vài bước thì ngất.
Rất khó có thể miêu tả trình tự nhận thức của em trước và sau khi xảy ra sự việc. Em chỉ có thể kể lại những gì em nhớ lại sau này.
Theo đó, cảnh tiếp theo là như thế này.
Lúc tỉnh lại, em nhận ra mình đang ngồi co ro dưới trời mưa, bên trong nhà máy bỏ hoang.
Chồng có hiểu những gì em đang viết không?
Đây là bí mật em giấu chồng bấy lâu nay.
Năm hai mươi mốt tuổi, em bị ô tô đâm và đã bay đến tương lai tám năm sau.
Một bước nhảy vọt.
Đúng sở trường của em.
Em đã nhảy được khá xa.
Giờ đây, khi chồng đọc bức thư này thì câu chuyện mới xảy ra chưa lâu.
Em cứ than phiền về chuyện em đau đầu là vì em bị ngã dập đầu xuống đất trong vụ tai nạn đó. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ bảo em có dấu hiệu bị xuất huyết não. Có thể chuyện em mất hết trí nhớ cũng bắt nguồn từ việc này.
Tuy nhiên, em cũng cho rằng.
Trái tim con người không thể chịu đựng nổi chuyện vượt thời gian, vì vậy để giữ được tỉnh táo, mình phải mất trí nhớ tạm thời. Bởi nếu còn trí nhớ, chắc em đã vô cùng hoảng loạn.
Kể cả khi quay trở lại thế giới cũ, ký ức của em cũng không còn nguyên vẹn. Ký ức sáu tuần ở cùng chồng và Yuji.
Để lấy lại được toàn bộ trí nhớ, em phải chờ hai tháng.
Nếu cú nhảy lần này của em là trò đùa của người tạo ra thế giới của chúng ta thì có lẽ việc em mất trí nhớ cũng là dụng ý của họ.
Khi em hồi tưởng lại sự việc và viết cho chồng thế này, em không thể không cảm thấy sự hiện diện của “mong muốn” điều khiển số phận của con người. Bởi sáu tuần lễ đó đã thay đổi toàn bộ cuộc đời em sau này.
Việc em nhảy vọt đến đúng chỗ đó, vào chính lúc đó khi em hai mươi mốt tuổi không thể là sự tình cờ được. Ai đó đã chìa tay ra giúp em khi thấy em mòn mỏi đi tìm lý do trong câu nói của chồng suốt một năm trời.
Bây giờ em cũng vẫn nghĩ như vậy.
Lúc gặp hai bố con, hai bố con đang ở trong tình trạng rất kinh khủng.
Nhà cửa bừa bộn và bẩn thỉu. Quần áo đầy vết ố của thức ăn, tóc tai người nào người nấy bù xù như tổ quạ. Yuji thì cả năm chưa được lấy ráy tai.
Cứ nghĩ đến cảnh hai bố con sau này, em lại thấy lo.
Nhưng sẽ ổn thôi chồng nhỉ. Chắc chắn hai bố con sẽ vượt qua. Hai bố con sẽ dựa vào nhau để sống.
Em tin như vậy.
Lúc chứng kiến cảnh chồng bị đột quỵ, em rất sốc. Giờ thì quen rồi nhưng đấy là lần đầu tiên em thấy chồng bị như vậy. Em đã dặn chồng không được uống thuốc giảm sốt, thế mà chồng lại quên mất. Chuyện này là do lời cam kết “ không được thay đổi lịch sử” kia chăng?
Qua những gì em kể, chắc chồng đã hiểu lý do tại sao mắt kính không đúng với số mắt em hay việc em hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện ấy phải không?
Thật kì lạ.
Em, hai mươi mốt tuổi, đã trao đời con gái cho chồng, chàng trai hai mươi chín tuổi. Hai tháng sau, em lại cùng chồng làm chuyện đó.
Chồng tưởng cả hai bọn mình đều lần đầu tiên làm chuyện đó, nhưng không phải vậy.
Chính vì không phải lần đầu tiên. Nên chúng mình mới ăn ý như vậy đấy chồng ạ.
Chồng nghĩ sao?
Chồng có thấy tổn thương không?
Em thì nghĩ, đây mới là mô hình lý tưởng. Hẳn chồng lại bảo em suy nghĩ thực tế quá.
Sáu tuần trôi qua trong nháy mắt.
Em đã rất hạnh phúc.
Được yêu chồng, được nghe chồng kể một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp và vui sướng khi biết mình là nhân vật chính của câu chuyện ấy.
Được gặp Yuji.
Con trai em.
Hoàng tử Anh quốc.
Yuji lúc học cấp I có vẻ mạnh mẽ hơn Yuji bây giờ.
Con sẽ khôn lớn.
Sẽ trở thành một chàng trai tuyệt vời.
Thật vui biết bao.
Em biết được cả sự thật.
Về số phận của em qua cuốn tiểu thuyết chồng viết.
Em sẽ rời bỏ thế giới này vào năm hai mươi tám tuổi.
Chỉ còn linh hồn của em ở đây mà thôi!
Tất nhiên, đây chỉ là sự ngộ nhận của chồng nhưng em đã hoàn toàn tin vào câu chuyện đó.
Cảm giác mơ hồ, phi hiện thực cứ đeo đuổi em. Lối cư xử thiếu tự nhiên của hai bố con. Ánh mắt hoài nghi của mọi người xung quanh mỗi khi chúng ta đi ra ngoài. Hóa ra tất cả chỉ vì em là một bóng ma.
Em đã tin mà không mảy may nghi ngờ.
Chính vì thế, khi phải chia tay hai bố con, em thực sự đau đớn. Em cứ đinh ninh mình sẽ phải về tinh cầu Lưu Trữ thật. Phải xa hai bố con, em buồn lắm. Việc phải từ bỏ thế giới này cũng khiến em hoảng sợ.
Em không thể quên những điều Yuji vừa khóc vừa nói với em.
Cứ nghĩ đến chuyện con phải khổ là tim em lại đau nhói. Khi nào con lại lớn hơn chút nữa, chồng hãy nói lại với con giúp em. Nói với con những gì em nghĩ. Những gì em dành cho con trong lá thư này. Mong rằng qua đó, con có thể mạnh mẽ và sống lạc quan hơn.
Em sẽ kể tiếp đoạn sau.
Sau khi chia tay hai bố con tại chỗ đó, em quay về thời gian mà em đã sống.
Em thấy mình đang nằm trên giường trong bệnh viện. Vụ tai nạn mới xảy ra cách đó vài tiếng. Em đã nhảy vọt đến tương lai của tám năm sau rồi lập tức quay trở lại. Sự vắng mặt của em chỉ diễn ra trong khoảng một phần bao nhiêu của một giây thôi, cực kì ngắn ngủi.
Người lái xe gây ra vụ tai nạn hình như cũng không có gì bất thường.
Em bị mất trí nhớ.
Em đánh mất cả ký ức sáu tuần sống với bố con anh. Ngày qua ngày, em chỉ nằm ngắm trần nhà bệnh viện, không biết bản thân mình là ai.
Một tháng sau, em dần dần lấy lại được trí nhớ.
Đầu tiên em nghĩ. Ký ức sáu tuần đó chỉ là ảo giác do em tự tạo.
Nhưng ký ức đó vẫn rất tuyệt vời.
Em cứ bị cuốn theo sáu tuần lễ sống với hai bố con.
Nụ hôn với chồng.
Những lần đi dạo trong rừng.
Cậu bé xinh đẹp là con trai em.
Cảm xúc dâng trào trong lòng ngực khi chúng mình làm chuyện ấy.
Điều em cảm nhận rõ rệt nhất là từng mẫu kí ức đều rất sống động, chúng đã tác động mạnh đến mạch cảm xúc của em.
Niềm vui đó hoàn toàn có thật?
Sự lo lắng, đau buồn khi phải chia tay. Ánh mắt buồn bã của chồng khi nói “Anh muốn làm em hạnh phúc”.
Mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian đó, em dần tin vào tính hiện thực của câu chuyện, rằng em vừa trở lại sau cú nhảy vọt đến tương lai của tám năm sau. Vì vậy, ngay khi ra viện và đi lại được bình thường, em lập tức gọi điện cho chồng.
Mẹ anh bảo em:
“Takumi đang đi du lịch”.
Giống hệt câu chuyện chồng kể cho em.
Nhờ câu nói này mà em càng chắc chắn hơn. Em nhờ mẹ anh chuyển lại lời nhắn.
“Nhờ bác nhắn Takumi gọi ngay cho cháu vì cháu có chuyện muốn nói. Cháu sẽ đợi”.
Những ngày sau, em ngồi bất động hàng giờ trước máy điện thoại.
Nhất định anh sẽ gọi điện. Chúng mình sẽ gặp nhau tại một thị trấn có hồ nước.
Rồi điện thoại đổ chuông.
Em vồ ngay lấy máy điện thoại khi chuông mới đổ một hồi.
Chưa nghe thấy gì nhưng em đã biết đầu dây bên kia là chồng.
Vì vậy, em mới nói mà không hề do dự.
“Aio phải không?”
Giọng của chồng có vẻ lo lắng.
Vì vậy, em bảo chồng.
Không sao đâu , không sao đâu .
Cũng tại thị trấn đó, khi đứng dưới cầu đi bộ, em đã nói với chồng “không sao đâu”.
Trong khi biết trước chồng sẽ cưới em vì câu nói này.
Lúc chồng hỏi, em bảo rằng em không nhớ nhưng đó là nói dối. Thực ra em vẫn nhớ.
Bởi đó chính là lời cầu hôn của em với chồng.
Đối với em, những ngày sau đó là quãng thời gian mong gặp lại mọi người.
Em được gặp lại thầy Nombre. Thầy không khác nhiều so với tám năm sau đó. Con Pooh thì còn trẻ và rất sung sức. Nhờ lần hội ngộ này mà em biết được tên thật của nó là Alex.
Yuji ra đời, thời gian cứ êm đềm trôi.
Vào khoảng thời gian này, ký ức về sáu tuần lễ trở nên quá xa vời.
Tất cả đều rất mơ hồ, hay đó chỉ là ảo giác của em mà thôi? Có lúc em đã nghĩ vậy. Mỗi lần, những sự việc trước mắt trùng khớp với mảnh ký ức kia, em lại nghĩ hay đây chỉ là một loại ký ức ảo giác?
Nếu vậy, biết đâu em có thể vượt qua cột mốc hai mươi tám tuổi.
Em đã giấu chồng, lén uống loại thảo dược để biến đổi thể trạng.
Tuy nhiên…
Ngày đó vẫn đến.
Chúng ta không thể trốn được tương lai đã định đoạt.
Lý do em giấu chồng chuyện này là vì nghĩ đến giờ phút này, chồng sẽ hiểu em.
Em không muốn chồng biết một tương lai đau khổ đang chờ chồng phía trước. Em muốn chúng mình luôn mỉm cười, tin tưởng vào tương lai như những cặp vợ chồng bình thường khác.
Ngoài ra, em cũng nghĩ thế này. Chồng sẽ nghĩ gì khi biết động lực khiến em quyết định gọi điện cho chồng chính là câu chuyện hạnh phúc về những ngày tháng em vẫn tự huyễn hoặc mình?
Chồng sẽ làm gì?
Có thể, chồng sẽ muốn em - người đến từ thế giới của tám năm sau – hãy từ bỏ ý định làm ý định đám cưới với chồng. Chồng sẽ kể một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt để em – người đã trở lại thế giới cũ – hãy tránh xa chồng. Bởi vì bảy năm sau cuộc hội ngộ bên hồ nước và ba tuần sau khi viết bức thư này, em sẽ rời bỏ thế giới này mà?
Chồng sẽ nghĩ, chính cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời em, dù em có phủ nhận thế nào đi nữa. Hoặc chồng sẽ không chấp nhận việc chúng ta có con.
Phải vậy không?
Cứ nghĩ đến chuyện này là mọi thứ trong đầu em lại rối tung lên. Giả sử chồng bịa ra chuyện để em từ bỏ ý định làm đám cưới thì em không thể ngồi đây viết lá thư này được. Sự thật là em đã cưới chồng và sinh Yuji. Nếu vậy, tối nay, khi chồng đi làm về và đưa chồng lá thư này, không biết chúng mình sẽ thế nào?
Em sẽ biến mất, vào đúng giây phút đó?
Hai chúng mình, mỗi người sẽ sống một cuộc đời riêng, sẽ không có chuyện chúng mình có Yuji nữa?
Tất cả đều kì lạ và em không thể tìm ra câu trả lời.
Chính vì vậy, em quyết định sẽ giữ im lặng.
Em ghét việc không được sống với chồng.
Em không thích cuộc đời không có Yuji.
Nếu ngày ấy, em không tới thị trấn đó thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào?
Rất nhiều lần, ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu em.
Thậm chí, lúc ngồi trên xe điện đến chỗ hẹn với chồng ngày hôm ấy, em cũng đã nghĩ vậy.
Nếu em xuống tàu, quay về, không đi gặp chồng nữa, cuộc đời em sẽ thế nào?
Em sẽ cưới một người khác?
Sẽ sống cùng người đó đến khi đầu bạc răng long?
Những ngày tháng hạnh phúc tạm gọi là yên ả, êm đềm đang đợi em phía trước?
Nhưng khi về già, em sẽ băn khoăn tự hỏi.
Đây có phải cuộc đời em lựa chọn?
Cuộc đời em mong muốn đến nỗi gạt bỏ cả những thứ quan trọng?
Tương lai em đã nhìn thấy vào mùa mưa năm em hai mươi mốt tuổi.
Người chồng vụng về, có gương mặt rất tội nghiệp mỗi khi không có em bên cạnh.
Chàng hoàng tử Anh quốc của em.
Em sẽ vĩnh viễn mất đi khoảng thời gian mà lẽ ra em phải có với hai người đó
Em sẽ hối hận.
Vì em đã biết trước.
Vì em đã gặp chồng và con.
Em không thể sống một cuộc đời khác khi vẫn giữ tất cả những kỉ niệm đó trong lòng.
Em phải cưới chồng và sinh Yuji thôi.
Phải cùng chồng chào đón cậu con trai của em.
Em sẽ mỉm cười ra đi với con tim tràn ngập kỉ niệm hạnh phúc.
Em đã quyết tâm như vậy và đi thẳng đến chỗ chồng.
Em cũng muốn được sống lâu hơn nữa.
Em cũng thấy sợ khi nghĩ đến những chuyện xảy ra với em.
Em tiếc lắm khi không thể chứng kiến Yuji trở thành một chàng trai tuyệt vời.
Nhưng đây là cuộc đời em đã chọn.
Vì vậy…
Ôi, sắp đến giờ Yuji đi học về rồi.
Em phải đi đón con. Phải đi chợ để chuẩn bị bữa tối cho hai bố con. Bữa tối nay sẽ là món ca ri yêu thích của Yuji.
Em chỉ có thể nấu cho hai bố con ít hôm nữa thôi. Dù em rất muốn nấu thật nhiều, thật nhiều món ngon nữa cho hai người.
Thứ lỗi cho em.
Em không thể làm gì nữa rồi.
Thôi, em dừng ở đây nhé.
Tình yêu em dành cho chồng không thể kể hết qua ngòi bút này.
Mười bốn năm bên chồng, em đã rất vui. Chỉ cần được ở bên chồng em cũng thấy hạnh phúc, dù chúng mình không thể đi du lịch cùng nhau, không thể lên tầng thượng ngắm bầu trời đêm.
Em sẽ lên tinh cầu Lưu Trữ trước.
Bọn mình sẽ gặp lại nhau ở đó chồng nhé.
Em luôn dành chỗ bên cạnh em cho chồng.
Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe.
Chăm sóc Yuji hộ em.
Cảm ơn chồng rất nhiều.
Em yêu anh.
Từ tận đáy lòng.
Tạm biệt anh.
Mio
Ngoài phong bì là một trang xé ra từ cuốn nhật ký.
Trang viết ngày 15 tháng Tám.
Đã đến lúc rồi.
Mình phải đi thôi.
Người ấy đang đợi mình ở ga bên hồ.
Người đó mang theo tương lai tươi đẹp của mình.
Đợi nhé, những chàng trai của tôi.
Em sẽ đến bên anh.
Lời Kết
Hôm nay hai bố con lại vaò rừng. Yuji đạp xe, áo sơ mi trắng của thằng bé lấp lánh dưới ánh nắng. Tóc cu cậu được cắt gọn ghẽ, khẽ phất phơ trong gió.
Em à, bố con anh đang cố gắng đây. Cố gắng từng chút, từng chút như em mong muốn, Chút một thôi. Từng chút một. Poco Poco, Sinh linh em để lại cho anh đang lớn lên khỏe mạnh. Sinh linh đó rất yêu em. Anh sẽ viết điều này vào chương cuối cùng trước khi khép lại cuốn tiểu thuyết.
Anh thong thả chạy trong rừng chừng bốn mươi phút.Anh mặc chiếc quần sóoc đã bạc màu cùng chiếc áo phông có in chữ ”KSC”. Yuji đạp xe theo sau anh. Giờ con không bị bỏ lại đằng sau nữa. Con đã có thể đạp băng băng như thể bẩm sinh đã biết đạp xe.
Hai bố con đi xuyên rừng đến chỗ nhà máy bỏ hoang. Thằng bé sẽ lại đi nhặt bu lông, đai ốc và lò xo. Anh sẽ ngồi nghỉ ở một góc và chợp mắt một lát. Nhưng anh vẫn biết. Yuji đang giấu một thứ trong túi quần. Đó là thư gửi cho em sau khi em đến Tinh cầu Lưu Trữ. Bức thư đề “Gửi Aio Mio, tinh cầu Lưu Trữ” viết bằng nét nguệch ngoạc (đáng tiếc điều này con lại giống anh) Mặt sau bức thư đề ”Aio Yuji” Thằng bé lén bỏ bức thư vào thùng thư xiêu vẹo có ghi số #5 (có vẻ như cu cậu tưởng đây là thùng thư bưu điện).
Không hiểu sao con lại giấu anh. Vì vậy, trong lúc con đang mải mê đi nhặt bu lông, anh đã lấy lại bức thư mà không bị phát hiện. Anh chưa bao giờ mở bức thư đó ra. Anh chỉ lấy về và cất trong hộp đựng giày. Lát sau, sau khi kiểm tra bức thưu không còn trong thùng thư, Yuji khẽ gật đầu. (Anh thấy rõ. Dù đang giả vờ ngủ). Theo cách đó, Yuji tiếp tục trò chuyện với em sau khi em tìm đến tinh cầu Lưu Trữ. Vào những hôm cuối tuần trời mưa, Yuji đặc biệt muốn đến nhà máy bỏ hoang.
Thế là hai bố con đành phải đi bộ và che ô vào rừng. Anh trải tấm ni lông lên cái bệ còn sót lại của nhà máy và ngồi nghỉ. Yuji giả vờ đi nhặt bu lông để mon men lại gần cánh cửa #5.
Con khẽ gọi em:
Mẹ ơi? Yuji tin rằng…Một ngày nào đó, em sẽ mở cánh cửa #5 đó và trở về với hai bố con.Ngày hôm đó, nhất định sẽ là ngày mưa. Và hôm nay, chàng hoàng tử Anh quốc với chiếc ô màu vàng trên tay lại gọi em.
Mẹ ơi?Mẹ ơi?Mẹ ơi?
____The end___
/27
|