Không nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng lơ đãng nhìn những giọt mưa vỡ òa dưới chân. Tôi để ý thấy hai bầu má Mio đầy đặn hơn so với hồi nàng mất. Đây là gương mặt trước khi bệnh tình của nàng xấu đi. Trông nàng rất khỏe mạnh và trẻ trung.
Có gì đó hơi mâu thuẫn.
“Một linh hồn khỏe mạnh”, nghe thật mâu thuẫn, như kiểu “một nhà tài chính hảo tâm” hay “Woody Allen(*) có lối suy nghĩ
tích cực”. Nhưng biết đâu, linh hồn thường trở về hạ giới trong hình hài của thời kỳ hạnh phúc nhất.
Dưới lớp áo len mỏng màu hoa anh đào là chiếc váy liền màu trắng không hoa văn. Nàng được cấp bộ quần áo này ở tinh cầu
Lưu Trữ chăng? Những người sống trên đó đều mặc đồ màu trắng? Tôi biết từ ngày xưa, các linh hồn đã được mặc định là bận đồ trắng, nhưng không lẽ kiểu mốt đó giờ đang quay trở lại?
(*): Đạo diễn, biên kịch, diễn viên nổi tiếng người Mỹ. Ông đã giành được ba giải thưởng Oscar trong số 21 lần được đề cử, tuy nhiên ông chưa từng tham gia lễ trao giải nào.
“Mẹ?”
Quá nôn nóng, Yuji khẽ gọi, giọng run run.
Bấy giờ Mio mới nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng ngẩng lên. Nàng nhìn hai bố con với ánh mắt bình thản, lãnh đạm.
Nàng chầm chậm nhắm mắt, sau đó lại mở ra, đầu khẽ nghiêng sang một bên.
Từng cử chỉ quá đỗi đáng yêu và thân thương ấy khiến tôi suýt trào nước mắt. Không nghi ngờ gì, đây chính là vợ tôi, dù
nàng chỉ còn là linh hồn. Đương nhiên, cả sự đáng yêu kia nữa cũng không hề thay đổi.
Tôi nhẹ nhàng chìa tay ra để kiểm chứng sự hiện diện của nàng. Nàng hoảng sợ, vội co người lại.
Có gì đó bất tiện ư? Nàng không được phép để con người chạm vào?
Không thể kiềm chế hành động của bản thân, tôi đặt tay lên vai nàng.
Tôi ngỡ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng không có gì cả.
Tôi cảm nhận được bờ vai mong manh của nàng dưới tay mình, bờ vai ấy tuy đang bị ướt mưa nhưng vẫn có chút hơi ấm.
Tôi thoáng ngạc nhiên. Giả dụ đây chỉ là cảm giác lạnh lẽo hơn cả cơn mưa tháng Sáu, hoặc thứ tôi nắm trong tay chỉ là giọt
sương màu hoa anh đào chứ không phải bờ vai nàng thì có vẻ còn hợp lý hơn.
Dù là gì đi nữa thì sự sự thật là nàng đang hiện hữu đây và mùi hương êm dịu tỏa ra từ người nàng khiến trái tim tôi chao đảo.
Yuji cũng rón rén tiến lại gần Mio, dè dặt chìa bàn tay xinh xắn kéo áo nàng. Mio mỉm cười đáp lại Yuji nhưng hai gò má nàng
căng cứng khiến nụ cười trở nên gượng gạo.
Sao thế này?
Cảm giác lạ lẫm này là sao?
Tôi hơi lo, bèn thử gọi tên nàng.
“Mio à?”
Nàng quay sang nhìn tôi, đôi môi mỏng của nàng khẽ lộ ra, để lộ chiếc răng khểnh lớn.
“Mio?” nàng nói. “Đó là tên tôi ư?”
Giọng nói quen thuộc với âm điệu cao, mỏng và hơi run ở cuối câu.
Ban đầu, tôi muốn òa khóc vì giọng nói quen thuộc ấy, nhưng rồi trước câu hỏi của nàng, tôi ngạc nhiên đến mức nước mắt
không trào ra nổi.
“Sao em lại hỏi vậy?” Tôi nói. “Em không nhớ gì ư?”
“Hả?” Yuji nói.
“Có lẽ vậy.” Mio nói.
“Thế hả?” Tiếng của Yuji.
“Tôi, tôi không nhớ gì cả.”
“Không nhớ gì cả?” Hai tay tôi cứ huơ huơ một cách vô nghĩa. “Không gì cả?”
“Vâng.”
Nàng nhếch mép như thể thất vọng vì vừa rút thăm trượt.
“Vậy còn…” nàng hỏi, “Hai người là ai?”
“Là ai?”
Tôi nói với nàng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Anh là chồng em, còn Yuji là con trai em.”
“Đúng thế, CON TRAI,” Yuji nói.
“Không thể nào,” Nàng nói.
“Đúng vậy.”
“Đúng đấy mẹ,” Yuji nói.
“Khoan đã.”
Mio giơ một tay ra như muốn ngăn hai bố con đừng nói nữa, tay còn lại nàng ôm lấy đầu mình.
“Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ngồi đây.”
Nàng nhắm mắt, lần hồi lại trí nhớ với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chừng mười phút trước thôi. Tôi đã cố nhưng không nhớ được gì cả. Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, tôi là ai mà lại ngồi đây
nghĩ ngợi thế này?”
Nghe nàng nói, tôi bắt đầu suy nghĩ. Như vậy là nàng rơi xuống dưới này cách đây mười phút. Trong khi đó, toàn bộ kí ức của
nàng vẫn ở lại tinh cầu Lưu Trữ. Nghĩa là nàng cũng quên luôn cả việc mình đang là một linh hồn. (Có lẽ vậy… )
Tóm lại, chuyện này là thế nào?
“Hôm nay tôi đến đây cùng hai người?”
“Phải!” tôi nhanh trí trả lời.
“Sao cơ?” Yuji nói.
Tôi khẽ cấu vào cái gáy mảnh khảnh của Yuji.
Thằng bé im lặng.
“Ba chúng ta đã đến đây. Chủ nhật nào cả nhà cũng đi dạo.”
“Thật vậy à?”
“Thật!” tôi gật đầu.
“Anh và Yuji chạy vào rừng chơi. Khi quay lại thì thấy em như thế này. Chắc em đã bị ngã đập đầu vào đâu đó.”
“Tức là tôi mất trí nhớ vì cú đập đầu đó?”
“Có vẻ như vậy.”
“Thật thế hả?” Yuji hỏi.
Tôi cấu gáy Yuji mạnh hơn nữa.
Thằng bé liền im bặt.
“Dẫu sao em cứ về nhà với bố con anh đã. Trí nhớ của em sẽ sớm trở lại thôi.”
“Thật vậy ư?”
“Ừ.”
Nàng từ từ đứng dậy. Chiếc váy ướt dính chặt vào đùi, nước mưa chảy tong tỏng dưới gấu váy.
“Ta mau về thôi. Để bị lạnh sẽ cảm mất.”
“Vâng.”
Nàng không biết gì cả có khi lại hay. Như thế, nàng sẽ không phải nhớ đến những kí ức đau buồn.
Tôi nhớ lại câu nói của nàng, “Đến mùa mưa, em sẽ quay lại”, câu nói vào giây phút cuối cùng ấy.
Nàng nói thế này:
“Phải rồi. Em sẽ đến cùng với cơn mưa, sau khi chắc chắn hai bố con sống ổn, em sẽ lại ra đi, trước khi mùa hè đến. Vì em
không chịu được nóng.”
Nếu nàng không nhớ mình đã đến từ đâu thì rất có thể nàng cũng sẽ quên luôn việc phải quay về tinh cầu Lưu Trữ. Và nếu vậy
thì nàng có thể ở lại sống với hai bố con.
Ba chúng tôi gồm tôi, Yuji và nàng.
Chỉ cần chúng tôi có thể sống cùng nhau thì việc vợ tôi là một linh hồn cũng chẳng có vấn đề gì.
Thật sự chẳng có vấn đề gì.
Mio và Yuji đi cạnh nhau trên đường mòn, tôi dắt xe đạp theo sau. Ban đầu, Yuji có vẻ căng thẳng và rụt rè, nhưng cuối cùng
thằng bé quyết định chìa tay về phía Mio. Mio nắm ngay lấy tay thằng bé. Yuji giật mình, ngẩng lên nhìn Mio. Nàng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Yuji òa khóc nức nở.
Dễ hiểu thôi. Vì một năm rồi, thằng bé không được chạm vào tay mẹ.
Có gì đó hơi mâu thuẫn.
“Một linh hồn khỏe mạnh”, nghe thật mâu thuẫn, như kiểu “một nhà tài chính hảo tâm” hay “Woody Allen(*) có lối suy nghĩ
tích cực”. Nhưng biết đâu, linh hồn thường trở về hạ giới trong hình hài của thời kỳ hạnh phúc nhất.
Dưới lớp áo len mỏng màu hoa anh đào là chiếc váy liền màu trắng không hoa văn. Nàng được cấp bộ quần áo này ở tinh cầu
Lưu Trữ chăng? Những người sống trên đó đều mặc đồ màu trắng? Tôi biết từ ngày xưa, các linh hồn đã được mặc định là bận đồ trắng, nhưng không lẽ kiểu mốt đó giờ đang quay trở lại?
(*): Đạo diễn, biên kịch, diễn viên nổi tiếng người Mỹ. Ông đã giành được ba giải thưởng Oscar trong số 21 lần được đề cử, tuy nhiên ông chưa từng tham gia lễ trao giải nào.
“Mẹ?”
Quá nôn nóng, Yuji khẽ gọi, giọng run run.
Bấy giờ Mio mới nhận ra sự có mặt của hai bố con, nàng ngẩng lên. Nàng nhìn hai bố con với ánh mắt bình thản, lãnh đạm.
Nàng chầm chậm nhắm mắt, sau đó lại mở ra, đầu khẽ nghiêng sang một bên.
Từng cử chỉ quá đỗi đáng yêu và thân thương ấy khiến tôi suýt trào nước mắt. Không nghi ngờ gì, đây chính là vợ tôi, dù
nàng chỉ còn là linh hồn. Đương nhiên, cả sự đáng yêu kia nữa cũng không hề thay đổi.
Tôi nhẹ nhàng chìa tay ra để kiểm chứng sự hiện diện của nàng. Nàng hoảng sợ, vội co người lại.
Có gì đó bất tiện ư? Nàng không được phép để con người chạm vào?
Không thể kiềm chế hành động của bản thân, tôi đặt tay lên vai nàng.
Tôi ngỡ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng không có gì cả.
Tôi cảm nhận được bờ vai mong manh của nàng dưới tay mình, bờ vai ấy tuy đang bị ướt mưa nhưng vẫn có chút hơi ấm.
Tôi thoáng ngạc nhiên. Giả dụ đây chỉ là cảm giác lạnh lẽo hơn cả cơn mưa tháng Sáu, hoặc thứ tôi nắm trong tay chỉ là giọt
sương màu hoa anh đào chứ không phải bờ vai nàng thì có vẻ còn hợp lý hơn.
Dù là gì đi nữa thì sự sự thật là nàng đang hiện hữu đây và mùi hương êm dịu tỏa ra từ người nàng khiến trái tim tôi chao đảo.
Yuji cũng rón rén tiến lại gần Mio, dè dặt chìa bàn tay xinh xắn kéo áo nàng. Mio mỉm cười đáp lại Yuji nhưng hai gò má nàng
căng cứng khiến nụ cười trở nên gượng gạo.
Sao thế này?
Cảm giác lạ lẫm này là sao?
Tôi hơi lo, bèn thử gọi tên nàng.
“Mio à?”
Nàng quay sang nhìn tôi, đôi môi mỏng của nàng khẽ lộ ra, để lộ chiếc răng khểnh lớn.
“Mio?” nàng nói. “Đó là tên tôi ư?”
Giọng nói quen thuộc với âm điệu cao, mỏng và hơi run ở cuối câu.
Ban đầu, tôi muốn òa khóc vì giọng nói quen thuộc ấy, nhưng rồi trước câu hỏi của nàng, tôi ngạc nhiên đến mức nước mắt
không trào ra nổi.
“Sao em lại hỏi vậy?” Tôi nói. “Em không nhớ gì ư?”
“Hả?” Yuji nói.
“Có lẽ vậy.” Mio nói.
“Thế hả?” Tiếng của Yuji.
“Tôi, tôi không nhớ gì cả.”
“Không nhớ gì cả?” Hai tay tôi cứ huơ huơ một cách vô nghĩa. “Không gì cả?”
“Vâng.”
Nàng nhếch mép như thể thất vọng vì vừa rút thăm trượt.
“Vậy còn…” nàng hỏi, “Hai người là ai?”
“Là ai?”
Tôi nói với nàng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Anh là chồng em, còn Yuji là con trai em.”
“Đúng thế, CON TRAI,” Yuji nói.
“Không thể nào,” Nàng nói.
“Đúng vậy.”
“Đúng đấy mẹ,” Yuji nói.
“Khoan đã.”
Mio giơ một tay ra như muốn ngăn hai bố con đừng nói nữa, tay còn lại nàng ôm lấy đầu mình.
“Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ngồi đây.”
Nàng nhắm mắt, lần hồi lại trí nhớ với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chừng mười phút trước thôi. Tôi đã cố nhưng không nhớ được gì cả. Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, tôi là ai mà lại ngồi đây
nghĩ ngợi thế này?”
Nghe nàng nói, tôi bắt đầu suy nghĩ. Như vậy là nàng rơi xuống dưới này cách đây mười phút. Trong khi đó, toàn bộ kí ức của
nàng vẫn ở lại tinh cầu Lưu Trữ. Nghĩa là nàng cũng quên luôn cả việc mình đang là một linh hồn. (Có lẽ vậy… )
Tóm lại, chuyện này là thế nào?
“Hôm nay tôi đến đây cùng hai người?”
“Phải!” tôi nhanh trí trả lời.
“Sao cơ?” Yuji nói.
Tôi khẽ cấu vào cái gáy mảnh khảnh của Yuji.
Thằng bé im lặng.
“Ba chúng ta đã đến đây. Chủ nhật nào cả nhà cũng đi dạo.”
“Thật vậy à?”
“Thật!” tôi gật đầu.
“Anh và Yuji chạy vào rừng chơi. Khi quay lại thì thấy em như thế này. Chắc em đã bị ngã đập đầu vào đâu đó.”
“Tức là tôi mất trí nhớ vì cú đập đầu đó?”
“Có vẻ như vậy.”
“Thật thế hả?” Yuji hỏi.
Tôi cấu gáy Yuji mạnh hơn nữa.
Thằng bé liền im bặt.
“Dẫu sao em cứ về nhà với bố con anh đã. Trí nhớ của em sẽ sớm trở lại thôi.”
“Thật vậy ư?”
“Ừ.”
Nàng từ từ đứng dậy. Chiếc váy ướt dính chặt vào đùi, nước mưa chảy tong tỏng dưới gấu váy.
“Ta mau về thôi. Để bị lạnh sẽ cảm mất.”
“Vâng.”
Nàng không biết gì cả có khi lại hay. Như thế, nàng sẽ không phải nhớ đến những kí ức đau buồn.
Tôi nhớ lại câu nói của nàng, “Đến mùa mưa, em sẽ quay lại”, câu nói vào giây phút cuối cùng ấy.
Nàng nói thế này:
“Phải rồi. Em sẽ đến cùng với cơn mưa, sau khi chắc chắn hai bố con sống ổn, em sẽ lại ra đi, trước khi mùa hè đến. Vì em
không chịu được nóng.”
Nếu nàng không nhớ mình đã đến từ đâu thì rất có thể nàng cũng sẽ quên luôn việc phải quay về tinh cầu Lưu Trữ. Và nếu vậy
thì nàng có thể ở lại sống với hai bố con.
Ba chúng tôi gồm tôi, Yuji và nàng.
Chỉ cần chúng tôi có thể sống cùng nhau thì việc vợ tôi là một linh hồn cũng chẳng có vấn đề gì.
Thật sự chẳng có vấn đề gì.
Mio và Yuji đi cạnh nhau trên đường mòn, tôi dắt xe đạp theo sau. Ban đầu, Yuji có vẻ căng thẳng và rụt rè, nhưng cuối cùng
thằng bé quyết định chìa tay về phía Mio. Mio nắm ngay lấy tay thằng bé. Yuji giật mình, ngẩng lên nhìn Mio. Nàng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Yuji òa khóc nức nở.
Dễ hiểu thôi. Vì một năm rồi, thằng bé không được chạm vào tay mẹ.
/27
|