Đỗ Uyên cảm thấy thân nhiệt mình nóng lên từng hồi. Vô duyên vô cớ lại đi làm ô sin cho người khác không công. Mà mất gì phải làm chứ? Vừa đi vừa nhăn nhó khó chịu. Thấy cô bạn mình có vẻ đang bức xúc, Jenny chạy lại hỏi. Uyên không nói gì chỉ thở dài ngán ngẩm.
Bất giác, cô suy nghĩ ra điều gì đó rồi chạy lại căn phòng của Ryan. Nhưng ông quản gia ngăn lại không cho làm phiền cậu chủ của mình đang ngủ.
…………………..
Sáng hôm sau, cô bé lại đứng trước cửa phòng Khánh Dương. Trong đầu có ý định gì đó rồi cười tủm tỉm một mình. Chợt thấy bóng dáng của ông quản gia bước ra, Uyên lên tiếng:
-Cậu chủ của ông thức chưa? – đôi mắt biết cười đầy vẻ tinh nghịch của Uyên khiến ông thầm nhủ trong đầu \\\"con nhỏ này sắp bày trò\\\" (hãy tội nghiệp cho tác giả ●︿● )
Người đàn ông mặc áo vest đen nhìn Đỗ Uyên đầy ánh mắt tò mò rồi trả lời.
-Thức rồi! Nhưng đừng làm phiền cậu chủ hoặc chọc cậu ấy điên!
Đỗ Uyên không giữ phép tắt, phóng vào phòng của Khánh Dương, đứng trước giường của anh. Dương giật mình khi thấy cô bé nhưng vẫn tỏ ra bình thản và khuôn mặt lạnh tanh như không quan tâm. Dù thế, nhưng anh ta vẫn hỏi.
-Gì thế? – Dương đưa mắt nhìn về Uyên.
-Cái chuyện hôm qua ấy. Anh bảo tôi làm giúp việc cho nhà anh. Nhưng mà tôi vừa hậu đậu, vụng về, không biết nấu nướng, đụng đâu hư đó………
Ryan không đáp nhưng lắc đầu bó tay trước cô bé.
Một hồi lâu..
Anh ta lên tiếng hỏi.
-Cô bao nhiêu tuổi rồi? À không, nghe họ nói cô bị mất trí nhớ từ khi được cứu từ dưới biển lên. Nhìn cô đã 17,18 tuổi thế mà nói không biết nấu nướng?
Câu nói đó của Dương làm Uyên đỏ mặt vì xấu hổ. Ai đời con gái lớn rồi lại chưa từng vào bếp một lần?????????
-Thế đấy! Vậy nên cái gì tôi cũng không biết làm nên có làm người giúp việc cũng chỉ phá hoại thôi. Anh miễn cho tôi cái vụ làm ô sin cả đời đi…………
Đến mức này Uyên đành xuống nước mà năn nỉ cầu xin.
-Cô thật lạ! Lúc tôi giết cô thì không chịu cầu xin, bây giờ lại nài nỉ vì vụ làm người giúp việc. – Dương khẽ nhếch miệng.
Ngừng một hồi rồi anh ta nói tiếp: - Không biết làm những việc ấy thì làm ô sin cho riêng tôi sai vặt hành hạ!
Gì cơ????????????? Có nghe lầm không nhỉ? \\\"sai vặt\\\"… \\\"hành hạ\\\"… nghe bốn chữ ấy Đỗ Uyên xanh mặt. Đã vậy còn ô sin riêng nữa, thế là hằng ngày phải ở cạnh \\\"tử thần\\\" sao ?? Cái chết gần như cận kề với cô bé………….
Nhưng đây cũng là một thời cơ để trút giận! Anh ta đang bị thương thì cho dù là đại bàng thì sức mạnh cũng chỉ bằng một con chim bồ câu yếu ớt. Lợi dụng việc này mà tha hồ \\\"bắt nạt\\\" để trả thù cái việc bóp cổ con bé lần trước. (không biết có bắt nạt được không =_=)
-Đỡ tôi ngồi thẳng dậy! Nhanh lên! – tiếng quát của Ryan cứ như dội vào vào màng nhĩ của Uyên từng hồi khiến cô bé giật mình thót tim.
Thấy anh có vẻ cực khổ với cái tư thế ngồi không ra ngồi, nằm không ra năm. Uyên hơi xót, nhưng vẫn mặc kệ! Cứ để anh ta như thế đi.
-Không! Anh không phải là ông trời! –Uyên cương quyết.
Ryan không phản ứng được, nhưng đôi mắt đã đỏ ngầu như muốn nổi điên. Nếu như là một Ryan thường ngày thì cô bé không sống được rồi. Đằng này bị thương nặng như thế thì chém giết được ai chứ?
- Im đi! Muốn chết không ?
Chẳng hiểu sao…nhưng mà mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Khánh Dương, Đỗ Uyên lại sợ hãi vô cùng…một đôi mắt sắc lạnh chen lẫn giận dữ. Dù là con trai nhưng hàng mi cong và dài, rậm rạp. Nếu như Ryan là một người con trai bình thường thì có lẽ bao nhiêu ánh mắt của những cô hot girl nóng bỏng sẽ đổ dồn vào người cậu ta, thậm chí là theo sát như bóng với hình. Đằng này, với một bản tính tàn bạo thì cô nào dám đeo? Nói thẳng ra là họ sợ chết…
Bất giác, cô suy nghĩ ra điều gì đó rồi chạy lại căn phòng của Ryan. Nhưng ông quản gia ngăn lại không cho làm phiền cậu chủ của mình đang ngủ.
…………………..
Sáng hôm sau, cô bé lại đứng trước cửa phòng Khánh Dương. Trong đầu có ý định gì đó rồi cười tủm tỉm một mình. Chợt thấy bóng dáng của ông quản gia bước ra, Uyên lên tiếng:
-Cậu chủ của ông thức chưa? – đôi mắt biết cười đầy vẻ tinh nghịch của Uyên khiến ông thầm nhủ trong đầu \\\"con nhỏ này sắp bày trò\\\" (hãy tội nghiệp cho tác giả ●︿● )
Người đàn ông mặc áo vest đen nhìn Đỗ Uyên đầy ánh mắt tò mò rồi trả lời.
-Thức rồi! Nhưng đừng làm phiền cậu chủ hoặc chọc cậu ấy điên!
Đỗ Uyên không giữ phép tắt, phóng vào phòng của Khánh Dương, đứng trước giường của anh. Dương giật mình khi thấy cô bé nhưng vẫn tỏ ra bình thản và khuôn mặt lạnh tanh như không quan tâm. Dù thế, nhưng anh ta vẫn hỏi.
-Gì thế? – Dương đưa mắt nhìn về Uyên.
-Cái chuyện hôm qua ấy. Anh bảo tôi làm giúp việc cho nhà anh. Nhưng mà tôi vừa hậu đậu, vụng về, không biết nấu nướng, đụng đâu hư đó………
Ryan không đáp nhưng lắc đầu bó tay trước cô bé.
Một hồi lâu..
Anh ta lên tiếng hỏi.
-Cô bao nhiêu tuổi rồi? À không, nghe họ nói cô bị mất trí nhớ từ khi được cứu từ dưới biển lên. Nhìn cô đã 17,18 tuổi thế mà nói không biết nấu nướng?
Câu nói đó của Dương làm Uyên đỏ mặt vì xấu hổ. Ai đời con gái lớn rồi lại chưa từng vào bếp một lần?????????
-Thế đấy! Vậy nên cái gì tôi cũng không biết làm nên có làm người giúp việc cũng chỉ phá hoại thôi. Anh miễn cho tôi cái vụ làm ô sin cả đời đi…………
Đến mức này Uyên đành xuống nước mà năn nỉ cầu xin.
-Cô thật lạ! Lúc tôi giết cô thì không chịu cầu xin, bây giờ lại nài nỉ vì vụ làm người giúp việc. – Dương khẽ nhếch miệng.
Ngừng một hồi rồi anh ta nói tiếp: - Không biết làm những việc ấy thì làm ô sin cho riêng tôi sai vặt hành hạ!
Gì cơ????????????? Có nghe lầm không nhỉ? \\\"sai vặt\\\"… \\\"hành hạ\\\"… nghe bốn chữ ấy Đỗ Uyên xanh mặt. Đã vậy còn ô sin riêng nữa, thế là hằng ngày phải ở cạnh \\\"tử thần\\\" sao ?? Cái chết gần như cận kề với cô bé………….
Nhưng đây cũng là một thời cơ để trút giận! Anh ta đang bị thương thì cho dù là đại bàng thì sức mạnh cũng chỉ bằng một con chim bồ câu yếu ớt. Lợi dụng việc này mà tha hồ \\\"bắt nạt\\\" để trả thù cái việc bóp cổ con bé lần trước. (không biết có bắt nạt được không =_=)
-Đỡ tôi ngồi thẳng dậy! Nhanh lên! – tiếng quát của Ryan cứ như dội vào vào màng nhĩ của Uyên từng hồi khiến cô bé giật mình thót tim.
Thấy anh có vẻ cực khổ với cái tư thế ngồi không ra ngồi, nằm không ra năm. Uyên hơi xót, nhưng vẫn mặc kệ! Cứ để anh ta như thế đi.
-Không! Anh không phải là ông trời! –Uyên cương quyết.
Ryan không phản ứng được, nhưng đôi mắt đã đỏ ngầu như muốn nổi điên. Nếu như là một Ryan thường ngày thì cô bé không sống được rồi. Đằng này bị thương nặng như thế thì chém giết được ai chứ?
- Im đi! Muốn chết không ?
Chẳng hiểu sao…nhưng mà mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Khánh Dương, Đỗ Uyên lại sợ hãi vô cùng…một đôi mắt sắc lạnh chen lẫn giận dữ. Dù là con trai nhưng hàng mi cong và dài, rậm rạp. Nếu như Ryan là một người con trai bình thường thì có lẽ bao nhiêu ánh mắt của những cô hot girl nóng bỏng sẽ đổ dồn vào người cậu ta, thậm chí là theo sát như bóng với hình. Đằng này, với một bản tính tàn bạo thì cô nào dám đeo? Nói thẳng ra là họ sợ chết…
/60
|