Hai chị em dạo khắp con phố này tới con phố kia. Thiên Ngân thì cứ chạy tung tăng như đứa trẻ ba tuổi được ba mẹ dắt ra công viên chơi. Trời cũng gần tối, Diệp Thảo dẫn Thiên Ngân tới một quán thịt nướng vỉa hè. Đang đói mà đi ăn thịt nướng phải gọi là đỉnh của đỉnh.
Tạm thời quên hết mọi thứ, quên đi mình là ai, hiện tại chỉ có ăn và ăn mà thôi.
Diệp Thảo nhìn đống que thịt xiên đã ăn hết ở trên bàn rồi lại nhìn Thiên Ngân đang ăn ngon lành. Cô kẽ nuốt nước miếng, muốn khóc mà không thể khóc vì hiện tại trong người cô không có tiền mặt a. Mà quán thịt ở vỉa hè mà đưa thẻ người ta không đập cho là may rồi.
Đợi Thiên Ngân ăn xong, Diệp Thảo vẻ xấu hổ nói, “Xin lỗi em, chị không có tiền trong người...”
Thiên Ngân chớp chớp đôi mắt to tròn, hai mắt đảo xung quanh, “Nhân tiện bây giờ không có ai để ý, em đếm từ một đến ba chúng ta cùng chạy.” Cô bé cho tay lên miệng nói nhỏ chỉ có hai người nghe được.
Diệp Thảo lấy tay búng lên trán của Thiên Ngân cười, “Không được, như vậy là rất xấu, từ giờ không được nghĩ như vậy nữa, biết chưa?”
“chẳng phải trên ti vi thường làm như vậy sao?” Thiên Ngân xoa trán, tủi thân nói.
Với tình huống như thế này cô sẽ gọi cho anh trai nhưng hiện tại thì không thích hợp cho lắm nên loại anh trai ra khỏi phương án. Gọi cho bạn bè cầu cứu cũng không được, mà để Thiên Ngân ở lại để đi rút tiền thì cũng không xong.
Diệp Thảo nhìn chiếc vòng tay tên cổ tay, mắt chợp sáng lên. Cô tháo chiếc vòng tay ra đi tới chỗ chủ quán. Lúc đầu chủ quán không tin chiếc vòng này là thật, cô đưa cả thẻ chứng minh thư cho người chủ quan hẹn ngày mai sẽ tới trả tiền.
Trời càng về đêm thì càng lạnh, Diệp Thảo cởi áo khoác của mình đưa cho Thiên Ngân mặc. “cũng muộn rồi, em nên về nhà đi, để mấy người kia đi theo chúng ta suốt từ chiều cũng mệt rồi.” Diệp Thảo nghiêng đầu về phía sau nhưng không thấy một bóng người nào nhưng cô biết rằng từ lúc cô cùng Thiên Ngân dạo phố đã có người theo sau cô rồi, không phải theo cô mà là theo Thiên Ngân.
“Không, em không muốn về đâu. Nếu về thì chị đi cùng em có được không?” anh mắt của Thiên Ngân chớp chớp, nếu cô mà từ chối thì chắc chắn giọt nước mắt sẽ trào ra ngay lập tức.
Diệp Thảo gật đầu, “được.” Cô nắm lấy tay Thiên Ngân đi tới một cái cây gần đó, nhìn người sau cái cây, “không cần trốn nữa, mọi người cũng ra hết đi, đưa tiểu thư nhà các người về.”
Khi vào trong xe, Diệp Thảo mới cảm nhận được hơi ấm, rất nhanh cô đã vô thức đi vào giấc ngủ.
Lúc Diệp Thảo tỉnh lại thì đã là chuyện của hai ngày sau rồi. Cô tưởng mình chỉ ngủ một lúc rồi tỉnh, ai ngờ lại bị sốt tới bất tỉnh nhân sự.
Khi tới nhà, Thiên Ngân gọi Diệp Thảo dậy nhưng mà cô không có tỉnh lại, người lại nóng ran, miệng không ngừng nói hai tiếng xin lỗi khiến cho Thiên Ngân một trận như muốn rớt tim ra ngoài. May mà anh trai cô hôm nay ở nhà nên cô cũng yên tâm hơn.
Thiên Ngân như cái đuôi nhỏ bám sau lưng anh trai, “Anh, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại? Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy? Anh không lo lắng cho bệnh nhân của mình sao?”
“Có là bác sĩ thế nào chăng nữa cũng không tới lượt em quản, đi ra ngoài cho anh làm việc. Anh còn chưa xử em cái vụ em bỏ nhà đi đâu.” Trịnh Kiệt lúc này đã mất hết kiên nhẫn, suốt hai ngày nay Thiên Ngân đã gọi anh không biết bao nhiêu lần, tệ hơn là trời còn chưa sáng đã bị đánh thức, thử hỏi xem có ai không mất kiên nhẫn?
Kì thật thì Diệp Thảo cũng chỉ bị cảm lạnh đến sốt thôi chứ không có vấn đề gì, nên Trịnh Kiệt mới không cảm thấy lo lắng. Chỉ là do cơ thể không được ổn định nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Còn về phía Lục Sơn, khi được thông báo Diệp Thảo cả đêm không về nhà anh liền bật định vị lên xem và lái xe tới đó. Khi tới nơi nhưng không có người, lúc đó anh mới cảm thấy bất an vì không tìm được một chút manh mối của Diệp Thảo.
Diệp Thảo đã nói với chủ quán là sẽ tới trả tiền nhưng tới nay vẫn chưa có tới, điều này lại khiến anh càng thấy bất an hơn. Rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trời tối, mưa lại không ngừng rơi, cảm giác lạnh thấu xương khi bị nước mưa rơi xuống người. Diệp Thảo đã không có tin tức được một ngày một đêm rồi, tính tới thời điểm hiện tại cũng sắp được hai đêm.
Dường như Lục Sơn sắp chuẩn bị san bằng cái thành phố này thì điện thoại chợp kêu lên, anh không thèm liếc trực tiếp bắt máy, “Tìm được người rồi sao?”
“Anh?”
Thảo khi tỉnh lại vội vàng sạc điện thoại, khi mở lên thì tròn mắt khi thấy hiển thị trên màn hình hàng trăm cuộc gọi nhỡ. Cô vội vàng gọi điện Lục Sơn để anh khỏi lo lắng và cũng để anh tới đón cô về.
“Em không sao chứ? Bây giờ đang ở đâu.” Lục Sơn giật mình nhìn vào điện thoại rồi nói vào điện thoại.
Sau khi biết em gái không sao anh liền lái xe tới nhà Thiên Ngân để đón Diệp Thảo về.
Tạm thời quên hết mọi thứ, quên đi mình là ai, hiện tại chỉ có ăn và ăn mà thôi.
Diệp Thảo nhìn đống que thịt xiên đã ăn hết ở trên bàn rồi lại nhìn Thiên Ngân đang ăn ngon lành. Cô kẽ nuốt nước miếng, muốn khóc mà không thể khóc vì hiện tại trong người cô không có tiền mặt a. Mà quán thịt ở vỉa hè mà đưa thẻ người ta không đập cho là may rồi.
Đợi Thiên Ngân ăn xong, Diệp Thảo vẻ xấu hổ nói, “Xin lỗi em, chị không có tiền trong người...”
Thiên Ngân chớp chớp đôi mắt to tròn, hai mắt đảo xung quanh, “Nhân tiện bây giờ không có ai để ý, em đếm từ một đến ba chúng ta cùng chạy.” Cô bé cho tay lên miệng nói nhỏ chỉ có hai người nghe được.
Diệp Thảo lấy tay búng lên trán của Thiên Ngân cười, “Không được, như vậy là rất xấu, từ giờ không được nghĩ như vậy nữa, biết chưa?”
“chẳng phải trên ti vi thường làm như vậy sao?” Thiên Ngân xoa trán, tủi thân nói.
Với tình huống như thế này cô sẽ gọi cho anh trai nhưng hiện tại thì không thích hợp cho lắm nên loại anh trai ra khỏi phương án. Gọi cho bạn bè cầu cứu cũng không được, mà để Thiên Ngân ở lại để đi rút tiền thì cũng không xong.
Diệp Thảo nhìn chiếc vòng tay tên cổ tay, mắt chợp sáng lên. Cô tháo chiếc vòng tay ra đi tới chỗ chủ quán. Lúc đầu chủ quán không tin chiếc vòng này là thật, cô đưa cả thẻ chứng minh thư cho người chủ quan hẹn ngày mai sẽ tới trả tiền.
Trời càng về đêm thì càng lạnh, Diệp Thảo cởi áo khoác của mình đưa cho Thiên Ngân mặc. “cũng muộn rồi, em nên về nhà đi, để mấy người kia đi theo chúng ta suốt từ chiều cũng mệt rồi.” Diệp Thảo nghiêng đầu về phía sau nhưng không thấy một bóng người nào nhưng cô biết rằng từ lúc cô cùng Thiên Ngân dạo phố đã có người theo sau cô rồi, không phải theo cô mà là theo Thiên Ngân.
“Không, em không muốn về đâu. Nếu về thì chị đi cùng em có được không?” anh mắt của Thiên Ngân chớp chớp, nếu cô mà từ chối thì chắc chắn giọt nước mắt sẽ trào ra ngay lập tức.
Diệp Thảo gật đầu, “được.” Cô nắm lấy tay Thiên Ngân đi tới một cái cây gần đó, nhìn người sau cái cây, “không cần trốn nữa, mọi người cũng ra hết đi, đưa tiểu thư nhà các người về.”
Khi vào trong xe, Diệp Thảo mới cảm nhận được hơi ấm, rất nhanh cô đã vô thức đi vào giấc ngủ.
Lúc Diệp Thảo tỉnh lại thì đã là chuyện của hai ngày sau rồi. Cô tưởng mình chỉ ngủ một lúc rồi tỉnh, ai ngờ lại bị sốt tới bất tỉnh nhân sự.
Khi tới nhà, Thiên Ngân gọi Diệp Thảo dậy nhưng mà cô không có tỉnh lại, người lại nóng ran, miệng không ngừng nói hai tiếng xin lỗi khiến cho Thiên Ngân một trận như muốn rớt tim ra ngoài. May mà anh trai cô hôm nay ở nhà nên cô cũng yên tâm hơn.
Thiên Ngân như cái đuôi nhỏ bám sau lưng anh trai, “Anh, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại? Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy? Anh không lo lắng cho bệnh nhân của mình sao?”
“Có là bác sĩ thế nào chăng nữa cũng không tới lượt em quản, đi ra ngoài cho anh làm việc. Anh còn chưa xử em cái vụ em bỏ nhà đi đâu.” Trịnh Kiệt lúc này đã mất hết kiên nhẫn, suốt hai ngày nay Thiên Ngân đã gọi anh không biết bao nhiêu lần, tệ hơn là trời còn chưa sáng đã bị đánh thức, thử hỏi xem có ai không mất kiên nhẫn?
Kì thật thì Diệp Thảo cũng chỉ bị cảm lạnh đến sốt thôi chứ không có vấn đề gì, nên Trịnh Kiệt mới không cảm thấy lo lắng. Chỉ là do cơ thể không được ổn định nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Còn về phía Lục Sơn, khi được thông báo Diệp Thảo cả đêm không về nhà anh liền bật định vị lên xem và lái xe tới đó. Khi tới nơi nhưng không có người, lúc đó anh mới cảm thấy bất an vì không tìm được một chút manh mối của Diệp Thảo.
Diệp Thảo đã nói với chủ quán là sẽ tới trả tiền nhưng tới nay vẫn chưa có tới, điều này lại khiến anh càng thấy bất an hơn. Rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trời tối, mưa lại không ngừng rơi, cảm giác lạnh thấu xương khi bị nước mưa rơi xuống người. Diệp Thảo đã không có tin tức được một ngày một đêm rồi, tính tới thời điểm hiện tại cũng sắp được hai đêm.
Dường như Lục Sơn sắp chuẩn bị san bằng cái thành phố này thì điện thoại chợp kêu lên, anh không thèm liếc trực tiếp bắt máy, “Tìm được người rồi sao?”
“Anh?”
Thảo khi tỉnh lại vội vàng sạc điện thoại, khi mở lên thì tròn mắt khi thấy hiển thị trên màn hình hàng trăm cuộc gọi nhỡ. Cô vội vàng gọi điện Lục Sơn để anh khỏi lo lắng và cũng để anh tới đón cô về.
“Em không sao chứ? Bây giờ đang ở đâu.” Lục Sơn giật mình nhìn vào điện thoại rồi nói vào điện thoại.
Sau khi biết em gái không sao anh liền lái xe tới nhà Thiên Ngân để đón Diệp Thảo về.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/32
|