Chương 8: Trung tâm mua sắm
Sáng hôm sau Diệp Thảo thức dậy sớm hơn mọi ngày, vệ sinh cá nhân xong cô xuống nhà ăn sáng với mọi người. Khi xuống nhà ăn thì đã thấy anh trai cùng Phong Nhã đã ngồi ở bàn ăn đang ăn sáng, “chào buổi sáng cả nhà.”
Dì Lan thấy Diệp Thảo xuống thì gọi, “Lại đây ăn sáng đi cháu.”
Diệp Thảo chạy đến ngồi vào chỗ của mình, cô nhìn anh trai, “Anh, biết hôm nay là ngày gì không?”
Lục Sơn nhướng mày, “Sao em lại hỏi vậy? Thì hôm nay là ngày anh đi làm chứ là ngày gì.”
Diệp Thảo nghe câu trả lời của anh trai tức giận, “Anh quên rồi à? Hôm nay là ngày anh làm bạn trai em đó.”
“Ừm, anh nhớ rồi, tối nay anh sẽ đến trường cùng em.” Lục Sơn bắt đầu nhớ ra gật gật đầu.
“Anh nhớ nhé, không được nuốt lời?”
“Anh nhớ rồi, sẽ không nuốt lời. Chúng ta mau ăn cơm thôi, ăn xong anh sẽ đưa em và chị Nhã đi học.”
Ăn xong Lục Sơn cầm chìa khoá xe đưa hai người đi học. Đến cổng trường, Diệp Thảo mở cửa xe đi ra, đến chỗ tay lái, “Anh phải nhớ lời hứa của mình đó.”
“Anh biết rồi, em đi vào lớp đi không là bị muộn đó.”
“Tạm biệt!” Diệp Thảo vẫy tay chào anh trai rồi kéo tay Phong Nhã đi lên lớp học.
Lục Sơn nhìn em gái cười sau đó quay xe đến nhà hàng.
Ở phía xa, Nam Vũ nhìn thấy cảnh Lục Sơn đua Phong Nhã và Diệp Thảo thì nghi hoặc, cậu nhìn theo xe Lục Sơn cho tới lúc khuất dần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Buổi chiều Phong Nhã cùng Diệp Thảo đi đến trường thì đã thấy Bạch Nguyệt đứng đợi ở cổng trường. Ba người đi xe của nhà Bạch Nguyệt. Ở trên xe, Bạch Nguyệt hỏi, “Chúng ta bây giờ đi đâu?”
Diệp Thảo suy nghĩ, “Mình không biết.” cô quay sang Phong Nhã, “Chị Nhã, chị muốn đi đâu?”
“Uh… Hay là chúng ta đến trung tâm mua sắm Tú Đạt đi, hôm chị đi ngang qua đó thấy có mấy bộ váy dự tiệc rất đẹp.”
“Được vậy chúng ta đến đó đi” Bạch Nguyệt vui sướng, “Sắp có thêm vài cái nữa trong bộ sưu tập rồi.”.
Diệp Thảo nghe con bạn nói thế thì cười trêu, “Haizz!! Mày lúc nào cũng túi xách, không túi thì quần áo, giày dép. Số đó ở nhà mày chưa đủ hay sao? Tao thấy số đó có thể mang ra bán rẻ cũng được nhiều tiền phết.”
Bạch Nguyệt thấy Diệp Thảo nói thế liền biện minh cho mình, “Mỗi người một sở thích khác nhau, tao cũng như mày thôi, cái đồ thấy tiền là sáng mắt.”
Phong Nhã thấy thế cũng hùa theo, “Ngoài tiền ra, Diệp Thảo nhà ta còn ham ngủ nữa. Có nhớ hồi Diệp Thảo 10 tuổi không, hồi đó vì ngủ mà bị muộn học nên bị cô giáo phạt đứng xó lớp…ha…ha…”
Diệp Thảo xấu hổ, mặt đỏ như trái gấc chín, “Đó là lần duy nhất, về sau có thế nữa đâu.”
Ba người nói chuyện rôm rả làm cho bầu không khí trong xe tràn ngập tiếng cười. Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa trung tâm mua sắm, ba người dắt tay nhau vào trong.
Bạch Nguyệt và Phong Nhã đi chọn trang phục cho buổi hội vào buổi tối của trường, còn Diệp Thảo ngồi sofa đọc báo. Hai người chọn hết bộ này đến bộ nọ mà chẳng có cái nào vừa ý, Bạch Nguyệt thấy Diệp Thảo không có ý định chọn đồ thì hỏi, “Diệp Thảo, sao mày không chọn đồ?”
Diệp Thảo chán nản lắc đầu, “Tao không có hứng chọn.” sau đó cười vui vẻ nói, “Chọn làm gì, phiền phức, tao biết là tao mặc gì cũng đẹp mà.”
T/G: chị lại bắt đầu tự sướng rồi!
Bạch Nguyệt nghe câu nói của con bạn thì giả vờ té xỉu, “Trời ơi!! Sao tao lại có đứa bạn như mày chứ, mày yêu bản thân nó vừa vừa thôi, đúng là cái đồ tự luyến.” Bạch Nguyệt đứng dậy chọn trang phục tiếp.
“Bản thân tao đương nhiên là yêu rồi, không yêu mình thì ai yêu mình?”
Phong Nhã yên lặng chọn đồ, mắt bỗng nhiên sáng rực, “Diệp Thảo cái váy này đẹp quá, chị thấy rất hợp với em đó, em vào phòng thay đồ thử đi.” Cô giơ chiếc váy ra trước mặt Diệp Thảo.
“Em không thử đâu, nếu đẹp thì chị thử đi sao lại bảo em?”
Phong Nhã vẻ hơi nổi giận, “Này! Em rủ bọn chị đi chơi hay bọn chị rủ em đi chơi hả? Em vào thay nhanh lên.”
“Tao thấy mày hợp với cái váy này đó.” Bạch Nguyệt chỉ vào cái váy, “Mà cái váy này màu xanh dương, mày thích màu này mà.” Bạch Nguyệt kéo Diệp Thảo vào phòng thay đồ, “Mau thử đi.” Cô đẩy Diệp Thảo vào phòng thay đồ rồi đóng cửa lại.
Diệp Thảo bất đắc dĩ mặc chiếc váy vào. Khi cô bước ra, hai mắt của Phong Nhã và Bạch Nguyệt loé sáng, quá là đẹp, đẹp đến mê người!
Bộ váy dài đến chân, màu của bộ váy làm tôn lên làn da trắng ngần của Diệp Thảo. Cô như là một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
“OMG!! Tuyệt vời!! Chị không ngờ em mặc cái này đẹp đến như vậy đó!” Phong Nhã không khỏi phát ra tiếng thán phục.
Bạch Nguyệt cũng mở miệng tán thưởng, “Cái váy này như là thiết kế riêng cho mày vậy. Hôm nay tao hào phóng, sẽ mua tặng mày cái này.”
Diệp Thảo nghe hai người không ngừng khen mình thì hai má ửng hồng nhìn chiếc váy, “Công nhận cũng đẹp thật, nhưng không đẹp như hai người nói đâu.” Cô quay người sang Bạch Nguyệt, “Nếu như mày có lòng tốt như vậy thì tao xin nhận vậy.” Diệp Thảo cười đi vào thay đồ lại.
Diệp Thảo thay xong đi đến sofa ngồi đợi Bạch Nguyệt và Phong nhã chọn đồ tiếp. một lúc sau có người đi ngang qua cô nói vang lên, “Em muốn mua cái này.” Nói xong cô ta kéo tay người đàn ông đi đến lấy chiếc váy bên cạnh Diệp Thảo. Cô ta nhìn Diệp Thảo, trên môi nở nụ cười thách thức.
Diệp Thảo thấy thế thì tức điên người, cô đưa tay ra lấy lại chiếc váy thì có bàn tay nhanh hơn lấy lại.
Phong Nhã cầm chiếc váy, “Này! Ngọc Hương, cậu đừng tưởng mình muốn làn gì thì làm nhé, cái này Diệp Thảo chọn nó trước rồi, thế nên cậu đừng mơ lấy lại được.” Phong Nhã kéo em gái đến tình tiền.
“Cái này Diệp Thảo chọn rồi sao? Sợ cậu ta không có tiền để mua đâu.” Ngọc Hương nhìn Diệp Thảo cười khinh bỉ.
Bạch Nguyệt có vẻ không hiểu gì khi nghe những lời Ngọc Hương nói, “Cậu nói gì cơ? Đang đùa chúng tôi chắc?”
Ngọc Hương thấy biểu hiện trên khuôn mặt Bạch Nguyệt và Phong Nhã thì đắc chí, “A! Chuyện là thế này: Mấy hôm trước Nhật Thiên cùng tôi đến nhà hàng Lục Sơn dùng bữa. Các cậu biết tôi nhìn thấy ai không? Người đó chính là hotgirl của trường chúng ta, tôi cũng không ngờ Diệp Thảo lại làm phục vụ trong nhà hàng Lục Sơn đó.” Ngọc Hương cười quỷ dị nhìn Diệp Thảo, “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi Diệp Thảo à. Coi như tôi tiếc kiệm tiền lương một tháng cho cậu.”
Ngọc Hương giơ tay định lấy lại chiếc váy, nhưng Bạch Nguyệt đã nhanh hơn lùi lại phía sau.
Phong Nhã càng nghe những lời Ngọc Hương nói thì càng không hiểu, quay sang nhìn em họ, “Làm phục vụ ở nhà hàng Lục Sơn?”
“Chẳng lẽ các cậu không biết sao? Hay là Diệp Thảo cố tình muốn giấu các cậu?” Ngọc Hương vui sướng vì sắp có kịch hay để xem.
Làm sao mà biết được? Đường đường là em gái của chủ nhà hàng đó, lại đi làm phục vụ. Thử hỏi xem chuyện này có ai tin không?
“Ai nói Diệp Thảo sẽ mua cái này, tôi sẽ mua nó tặng cho cô ấy.” Tuy Bạch Nguyệt cũng chẳng hiểu Ngọc Hương đang nói gì nữa. Nhưng cô cũng chẳng để cho Ngọc Hương đắc ý. Kéo tay Diệp Thảo đến tính tiền.
Nhật Thiên đứng đó không nói gì, vẻ mặt trầm tư, nhìn theo cánh tay của Diệp Thảo.
Trên cổ tay của Diệp Thảo có một chiếc vòng tay được thiết kế rất đặc biệt, chất liệu quý giá, xung quanh viền có đính kim cương. Nhìn qua là biết chiếc vòng này có giá không hề rẻ chút nào.
Ngọc Hương thấy thế thì tức điên lên, “Bạch Nguyệt tôi cho cậu một lời khuyên, đừng nên chơi với loại người như Diệp Thảo, không biết chừng lại bị cậu ta lừa đó.”
Phong Nhã tức giận nhìn Ngọc Hương, “Loại người như Diệp Thảo thì thế nào? Em ấy còn tốt hơn gấp hàng ngàn hàng vạn loại người như cậu.”
Bạch Nguyệt xoay người lại, “Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm.”
Những lời Ngọc Hương nói từ nãy đến giờ Diệp Thảo đã cố nhịn, nhưng giờ không nhịn được nữa, cô mỉm cười sảo quyệt đến chỗ Ngọc Hương, “Loại người như tôi thì sao nào? Chẳng lẽ lại đi chơi với loại người tự cao, tự phụ như cậu. Là con người phải biết tự trọng một chút. Cậu về nhà hãy lấy gương ra soi lại bản thân mình đi, đúng là đồ không biết tự trọng.”
Ngọc Hương rất tức giận, “ Sao mày dám?” Cô ta túm lấy cổ Diệp Thảo, “Loại người ở tầng lớp thấp kém như mày có tư cách gì mà dạy đời tao.” Cô ta đẩy Diệp Thảo ngã xuống đất.
Không nhanh không chậm, Diệp Thảo đứng dậy tát cho Ngọc Hương một bạt tai, “Đừng tưởng tôi không làm gì mà được nước lấn tới, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không nhịn cậu nữa đâu.”
Ngọc Hương tức đến cực điểm, cô ta chuẩn bị đánh Diệp Thảo thì lại bị tay của Nhật Thiên giữ chặt.
Diệp Thảo xoay người sang nhìn Nhật Thiên, “Này, Nhật Thiên, cậu muốn đưa bạn gái của mình đi đâu thì đi nhưng phải trông coi cẩn thận vào, đừng để đi ra đường cắn người lung tung.”
“Sao mày dám, ý mày nói tao là chó.” Ngọc Hương nhìn Diệp Thảo với ánh mắt hình viên đạn.
Diệp Thảo nhếch mép, nở nụ cười vô (số) tội, “Tôi không nói cậu là chó nha, là chính miệng cậu tự nói đó.” Cô quay người, khoác tay Bạch Nguyệt và Phong Nhã đến quầy thanh toán.
Ngọc Hương nghiến răng nghiến lợi, cô ta cố thoát khỏi bàn tay Nhật Thiên, “Anh buông tay em ra, để hôm nay em nhất định phải dạy cho con nhỏ này một bài học.”
Nhật Thiên mặt lạnh, khuôn mặt tỏ vẻ giận dữ nhìn Ngọc Hương vẻ chán ghét, “Đủ rồi, chúng ta chia tay.” Nói xong Nhật Thiên bỏ tay Ngọc Hương ra xoay người bước đi.
Ngọc Hương cứng đờ người ấp a ấp úng, “Tại sao? Chúng ta chưa…chưa được bao lâu mà?”
Nhật Thiên xoay người lại, khuôn mặt vẫn như cũ, “Tự nhìn lại bản thân mình đi.” Anh đút tay vào túi quần, đi thẳng phía ngoài cửa.
“Diệp Thảo, tất cả là tại mày, thù này không trả tao không phải Ngọc Hương.” Cô ta nhìn theo bóng Nhật Thiên khuất dần, bàn tay nắm chặt lại.
Ở trên xe, Bạch Nguyệt vẻ khó hiểu, “Diệp Thảo à, sao Ngọc Hương nó bảo mày làm phục vụ ở nhà hàng Lục Sơn?”
“À! Hi..hi…cũng chẳng có gì, chỉ là giao dịch với anh trai thôi.”
“Em nói là chuyện bạn trai phải không?” Phong Nhã không chắc chắn lắm, buổi sáng cô nghe đến chuyện Lục Sơn phải làm bạn trai cho Diệp Thảo nên cô hỏi xem là có phải không.
“Vâng.” Diệp Thảo gật đầu.
Bạch Nguyệt nghe hai người nói thì càng không hiểu, “Cái gì mà giao dịch, mà bạn trai sao lại lôi vào đây? Diệp Thảo, mày có thể nói rõ hơn không?”
“Mày còn nhớ có một nam sinh đến tỏ tình với tao không?”
“Có!”
“Tao bảo với cậu ta là hôm nay sẽ dẫn bạn trai tới, dúng không?”
“Ừ!”
“Chuyện là thế này: Sáng hôm sau, tao đến chỗ của anh trai nhờ anh ấy đóng giả làm bạn trai của tao, mà đúng hôm ấy nhà hàng thiếu người làm nên tao làm luôn, sau đó lại không may gặp được con Ngọc Hương đó. Đúng là đen mà.”
“Này, con Ngọc Hương đó có gây khó dễ cho mày không?”
Diệp Thảo gãi đầu cười, “Hi…hi… có một chút nhưng tao đã trả thù rồi.”
Xe dừng lại trước cửa nhà Diệp Thảo, “Đến nhà tao rồi, tao vào nhà nhé, tối nay gặp lại !”
“Ừ!!” Bạch Nguyệt cười nhìn con bạn.
Ba người chào nhau rồi Diệp Thảo và Phong Nhã bước vào nhà.
Sáng hôm sau Diệp Thảo thức dậy sớm hơn mọi ngày, vệ sinh cá nhân xong cô xuống nhà ăn sáng với mọi người. Khi xuống nhà ăn thì đã thấy anh trai cùng Phong Nhã đã ngồi ở bàn ăn đang ăn sáng, “chào buổi sáng cả nhà.”
Dì Lan thấy Diệp Thảo xuống thì gọi, “Lại đây ăn sáng đi cháu.”
Diệp Thảo chạy đến ngồi vào chỗ của mình, cô nhìn anh trai, “Anh, biết hôm nay là ngày gì không?”
Lục Sơn nhướng mày, “Sao em lại hỏi vậy? Thì hôm nay là ngày anh đi làm chứ là ngày gì.”
Diệp Thảo nghe câu trả lời của anh trai tức giận, “Anh quên rồi à? Hôm nay là ngày anh làm bạn trai em đó.”
“Ừm, anh nhớ rồi, tối nay anh sẽ đến trường cùng em.” Lục Sơn bắt đầu nhớ ra gật gật đầu.
“Anh nhớ nhé, không được nuốt lời?”
“Anh nhớ rồi, sẽ không nuốt lời. Chúng ta mau ăn cơm thôi, ăn xong anh sẽ đưa em và chị Nhã đi học.”
Ăn xong Lục Sơn cầm chìa khoá xe đưa hai người đi học. Đến cổng trường, Diệp Thảo mở cửa xe đi ra, đến chỗ tay lái, “Anh phải nhớ lời hứa của mình đó.”
“Anh biết rồi, em đi vào lớp đi không là bị muộn đó.”
“Tạm biệt!” Diệp Thảo vẫy tay chào anh trai rồi kéo tay Phong Nhã đi lên lớp học.
Lục Sơn nhìn em gái cười sau đó quay xe đến nhà hàng.
Ở phía xa, Nam Vũ nhìn thấy cảnh Lục Sơn đua Phong Nhã và Diệp Thảo thì nghi hoặc, cậu nhìn theo xe Lục Sơn cho tới lúc khuất dần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Buổi chiều Phong Nhã cùng Diệp Thảo đi đến trường thì đã thấy Bạch Nguyệt đứng đợi ở cổng trường. Ba người đi xe của nhà Bạch Nguyệt. Ở trên xe, Bạch Nguyệt hỏi, “Chúng ta bây giờ đi đâu?”
Diệp Thảo suy nghĩ, “Mình không biết.” cô quay sang Phong Nhã, “Chị Nhã, chị muốn đi đâu?”
“Uh… Hay là chúng ta đến trung tâm mua sắm Tú Đạt đi, hôm chị đi ngang qua đó thấy có mấy bộ váy dự tiệc rất đẹp.”
“Được vậy chúng ta đến đó đi” Bạch Nguyệt vui sướng, “Sắp có thêm vài cái nữa trong bộ sưu tập rồi.”.
Diệp Thảo nghe con bạn nói thế thì cười trêu, “Haizz!! Mày lúc nào cũng túi xách, không túi thì quần áo, giày dép. Số đó ở nhà mày chưa đủ hay sao? Tao thấy số đó có thể mang ra bán rẻ cũng được nhiều tiền phết.”
Bạch Nguyệt thấy Diệp Thảo nói thế liền biện minh cho mình, “Mỗi người một sở thích khác nhau, tao cũng như mày thôi, cái đồ thấy tiền là sáng mắt.”
Phong Nhã thấy thế cũng hùa theo, “Ngoài tiền ra, Diệp Thảo nhà ta còn ham ngủ nữa. Có nhớ hồi Diệp Thảo 10 tuổi không, hồi đó vì ngủ mà bị muộn học nên bị cô giáo phạt đứng xó lớp…ha…ha…”
Diệp Thảo xấu hổ, mặt đỏ như trái gấc chín, “Đó là lần duy nhất, về sau có thế nữa đâu.”
Ba người nói chuyện rôm rả làm cho bầu không khí trong xe tràn ngập tiếng cười. Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa trung tâm mua sắm, ba người dắt tay nhau vào trong.
Bạch Nguyệt và Phong Nhã đi chọn trang phục cho buổi hội vào buổi tối của trường, còn Diệp Thảo ngồi sofa đọc báo. Hai người chọn hết bộ này đến bộ nọ mà chẳng có cái nào vừa ý, Bạch Nguyệt thấy Diệp Thảo không có ý định chọn đồ thì hỏi, “Diệp Thảo, sao mày không chọn đồ?”
Diệp Thảo chán nản lắc đầu, “Tao không có hứng chọn.” sau đó cười vui vẻ nói, “Chọn làm gì, phiền phức, tao biết là tao mặc gì cũng đẹp mà.”
T/G: chị lại bắt đầu tự sướng rồi!
Bạch Nguyệt nghe câu nói của con bạn thì giả vờ té xỉu, “Trời ơi!! Sao tao lại có đứa bạn như mày chứ, mày yêu bản thân nó vừa vừa thôi, đúng là cái đồ tự luyến.” Bạch Nguyệt đứng dậy chọn trang phục tiếp.
“Bản thân tao đương nhiên là yêu rồi, không yêu mình thì ai yêu mình?”
Phong Nhã yên lặng chọn đồ, mắt bỗng nhiên sáng rực, “Diệp Thảo cái váy này đẹp quá, chị thấy rất hợp với em đó, em vào phòng thay đồ thử đi.” Cô giơ chiếc váy ra trước mặt Diệp Thảo.
“Em không thử đâu, nếu đẹp thì chị thử đi sao lại bảo em?”
Phong Nhã vẻ hơi nổi giận, “Này! Em rủ bọn chị đi chơi hay bọn chị rủ em đi chơi hả? Em vào thay nhanh lên.”
“Tao thấy mày hợp với cái váy này đó.” Bạch Nguyệt chỉ vào cái váy, “Mà cái váy này màu xanh dương, mày thích màu này mà.” Bạch Nguyệt kéo Diệp Thảo vào phòng thay đồ, “Mau thử đi.” Cô đẩy Diệp Thảo vào phòng thay đồ rồi đóng cửa lại.
Diệp Thảo bất đắc dĩ mặc chiếc váy vào. Khi cô bước ra, hai mắt của Phong Nhã và Bạch Nguyệt loé sáng, quá là đẹp, đẹp đến mê người!
Bộ váy dài đến chân, màu của bộ váy làm tôn lên làn da trắng ngần của Diệp Thảo. Cô như là một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
“OMG!! Tuyệt vời!! Chị không ngờ em mặc cái này đẹp đến như vậy đó!” Phong Nhã không khỏi phát ra tiếng thán phục.
Bạch Nguyệt cũng mở miệng tán thưởng, “Cái váy này như là thiết kế riêng cho mày vậy. Hôm nay tao hào phóng, sẽ mua tặng mày cái này.”
Diệp Thảo nghe hai người không ngừng khen mình thì hai má ửng hồng nhìn chiếc váy, “Công nhận cũng đẹp thật, nhưng không đẹp như hai người nói đâu.” Cô quay người sang Bạch Nguyệt, “Nếu như mày có lòng tốt như vậy thì tao xin nhận vậy.” Diệp Thảo cười đi vào thay đồ lại.
Diệp Thảo thay xong đi đến sofa ngồi đợi Bạch Nguyệt và Phong nhã chọn đồ tiếp. một lúc sau có người đi ngang qua cô nói vang lên, “Em muốn mua cái này.” Nói xong cô ta kéo tay người đàn ông đi đến lấy chiếc váy bên cạnh Diệp Thảo. Cô ta nhìn Diệp Thảo, trên môi nở nụ cười thách thức.
Diệp Thảo thấy thế thì tức điên người, cô đưa tay ra lấy lại chiếc váy thì có bàn tay nhanh hơn lấy lại.
Phong Nhã cầm chiếc váy, “Này! Ngọc Hương, cậu đừng tưởng mình muốn làn gì thì làm nhé, cái này Diệp Thảo chọn nó trước rồi, thế nên cậu đừng mơ lấy lại được.” Phong Nhã kéo em gái đến tình tiền.
“Cái này Diệp Thảo chọn rồi sao? Sợ cậu ta không có tiền để mua đâu.” Ngọc Hương nhìn Diệp Thảo cười khinh bỉ.
Bạch Nguyệt có vẻ không hiểu gì khi nghe những lời Ngọc Hương nói, “Cậu nói gì cơ? Đang đùa chúng tôi chắc?”
Ngọc Hương thấy biểu hiện trên khuôn mặt Bạch Nguyệt và Phong Nhã thì đắc chí, “A! Chuyện là thế này: Mấy hôm trước Nhật Thiên cùng tôi đến nhà hàng Lục Sơn dùng bữa. Các cậu biết tôi nhìn thấy ai không? Người đó chính là hotgirl của trường chúng ta, tôi cũng không ngờ Diệp Thảo lại làm phục vụ trong nhà hàng Lục Sơn đó.” Ngọc Hương cười quỷ dị nhìn Diệp Thảo, “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi Diệp Thảo à. Coi như tôi tiếc kiệm tiền lương một tháng cho cậu.”
Ngọc Hương giơ tay định lấy lại chiếc váy, nhưng Bạch Nguyệt đã nhanh hơn lùi lại phía sau.
Phong Nhã càng nghe những lời Ngọc Hương nói thì càng không hiểu, quay sang nhìn em họ, “Làm phục vụ ở nhà hàng Lục Sơn?”
“Chẳng lẽ các cậu không biết sao? Hay là Diệp Thảo cố tình muốn giấu các cậu?” Ngọc Hương vui sướng vì sắp có kịch hay để xem.
Làm sao mà biết được? Đường đường là em gái của chủ nhà hàng đó, lại đi làm phục vụ. Thử hỏi xem chuyện này có ai tin không?
“Ai nói Diệp Thảo sẽ mua cái này, tôi sẽ mua nó tặng cho cô ấy.” Tuy Bạch Nguyệt cũng chẳng hiểu Ngọc Hương đang nói gì nữa. Nhưng cô cũng chẳng để cho Ngọc Hương đắc ý. Kéo tay Diệp Thảo đến tính tiền.
Nhật Thiên đứng đó không nói gì, vẻ mặt trầm tư, nhìn theo cánh tay của Diệp Thảo.
Trên cổ tay của Diệp Thảo có một chiếc vòng tay được thiết kế rất đặc biệt, chất liệu quý giá, xung quanh viền có đính kim cương. Nhìn qua là biết chiếc vòng này có giá không hề rẻ chút nào.
Ngọc Hương thấy thế thì tức điên lên, “Bạch Nguyệt tôi cho cậu một lời khuyên, đừng nên chơi với loại người như Diệp Thảo, không biết chừng lại bị cậu ta lừa đó.”
Phong Nhã tức giận nhìn Ngọc Hương, “Loại người như Diệp Thảo thì thế nào? Em ấy còn tốt hơn gấp hàng ngàn hàng vạn loại người như cậu.”
Bạch Nguyệt xoay người lại, “Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm.”
Những lời Ngọc Hương nói từ nãy đến giờ Diệp Thảo đã cố nhịn, nhưng giờ không nhịn được nữa, cô mỉm cười sảo quyệt đến chỗ Ngọc Hương, “Loại người như tôi thì sao nào? Chẳng lẽ lại đi chơi với loại người tự cao, tự phụ như cậu. Là con người phải biết tự trọng một chút. Cậu về nhà hãy lấy gương ra soi lại bản thân mình đi, đúng là đồ không biết tự trọng.”
Ngọc Hương rất tức giận, “ Sao mày dám?” Cô ta túm lấy cổ Diệp Thảo, “Loại người ở tầng lớp thấp kém như mày có tư cách gì mà dạy đời tao.” Cô ta đẩy Diệp Thảo ngã xuống đất.
Không nhanh không chậm, Diệp Thảo đứng dậy tát cho Ngọc Hương một bạt tai, “Đừng tưởng tôi không làm gì mà được nước lấn tới, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không nhịn cậu nữa đâu.”
Ngọc Hương tức đến cực điểm, cô ta chuẩn bị đánh Diệp Thảo thì lại bị tay của Nhật Thiên giữ chặt.
Diệp Thảo xoay người sang nhìn Nhật Thiên, “Này, Nhật Thiên, cậu muốn đưa bạn gái của mình đi đâu thì đi nhưng phải trông coi cẩn thận vào, đừng để đi ra đường cắn người lung tung.”
“Sao mày dám, ý mày nói tao là chó.” Ngọc Hương nhìn Diệp Thảo với ánh mắt hình viên đạn.
Diệp Thảo nhếch mép, nở nụ cười vô (số) tội, “Tôi không nói cậu là chó nha, là chính miệng cậu tự nói đó.” Cô quay người, khoác tay Bạch Nguyệt và Phong Nhã đến quầy thanh toán.
Ngọc Hương nghiến răng nghiến lợi, cô ta cố thoát khỏi bàn tay Nhật Thiên, “Anh buông tay em ra, để hôm nay em nhất định phải dạy cho con nhỏ này một bài học.”
Nhật Thiên mặt lạnh, khuôn mặt tỏ vẻ giận dữ nhìn Ngọc Hương vẻ chán ghét, “Đủ rồi, chúng ta chia tay.” Nói xong Nhật Thiên bỏ tay Ngọc Hương ra xoay người bước đi.
Ngọc Hương cứng đờ người ấp a ấp úng, “Tại sao? Chúng ta chưa…chưa được bao lâu mà?”
Nhật Thiên xoay người lại, khuôn mặt vẫn như cũ, “Tự nhìn lại bản thân mình đi.” Anh đút tay vào túi quần, đi thẳng phía ngoài cửa.
“Diệp Thảo, tất cả là tại mày, thù này không trả tao không phải Ngọc Hương.” Cô ta nhìn theo bóng Nhật Thiên khuất dần, bàn tay nắm chặt lại.
Ở trên xe, Bạch Nguyệt vẻ khó hiểu, “Diệp Thảo à, sao Ngọc Hương nó bảo mày làm phục vụ ở nhà hàng Lục Sơn?”
“À! Hi..hi…cũng chẳng có gì, chỉ là giao dịch với anh trai thôi.”
“Em nói là chuyện bạn trai phải không?” Phong Nhã không chắc chắn lắm, buổi sáng cô nghe đến chuyện Lục Sơn phải làm bạn trai cho Diệp Thảo nên cô hỏi xem là có phải không.
“Vâng.” Diệp Thảo gật đầu.
Bạch Nguyệt nghe hai người nói thì càng không hiểu, “Cái gì mà giao dịch, mà bạn trai sao lại lôi vào đây? Diệp Thảo, mày có thể nói rõ hơn không?”
“Mày còn nhớ có một nam sinh đến tỏ tình với tao không?”
“Có!”
“Tao bảo với cậu ta là hôm nay sẽ dẫn bạn trai tới, dúng không?”
“Ừ!”
“Chuyện là thế này: Sáng hôm sau, tao đến chỗ của anh trai nhờ anh ấy đóng giả làm bạn trai của tao, mà đúng hôm ấy nhà hàng thiếu người làm nên tao làm luôn, sau đó lại không may gặp được con Ngọc Hương đó. Đúng là đen mà.”
“Này, con Ngọc Hương đó có gây khó dễ cho mày không?”
Diệp Thảo gãi đầu cười, “Hi…hi… có một chút nhưng tao đã trả thù rồi.”
Xe dừng lại trước cửa nhà Diệp Thảo, “Đến nhà tao rồi, tao vào nhà nhé, tối nay gặp lại !”
“Ừ!!” Bạch Nguyệt cười nhìn con bạn.
Ba người chào nhau rồi Diệp Thảo và Phong Nhã bước vào nhà.
/32
|