Bạn có tin cái tên của một ai đó sẽ đem đến sự nguyền cho người đó cả đời không?
Nếu như người đó có vẻ ngoài không xinh đẹp lại còn tên Tống Tuệ Kiều, thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.
“Tống Tuệ Kiều.” Giáo viên gọi lớn tên cô.
Tống Tuệ Kiều đứng lên, bạn cùng bàn của cô đã đứng dậy đi ra trước nhường đường cho cô. Cô chầm chậm đi đến bục giảng, giáo viên đập mạnh bài thi xuống bàn, ngón tay liên tục chỉ vào những vết mực đỏ thẩm trên đó: “Em làm bài kiểu gì vậy, tất cả chỗ này đều là câu hỏi đơn giản nhất, em học hành kiểu gì mà chỉ làm được có bao nhiêu đây điểm? Nếu vậy em không cần tham gia thi đại học nữa đâu, trực tiếp học lại thêm một năm nữa đi cho nhanh.”
Bên dưới bục giảng có rất nhiều tiếng xì xầm chế giễu, giáo viên chắc là không nghe thấy, còn cô cố gắng vờ như không nghe thấy.
Đây là cuộc sống hằng ngày ở cấp 3 của cô, hôm nay cũng chỉ là một tiết tự học bình thường mà thôi. Những tiếng xì xầm cùng ánh mắt khinh khi bên dưới cô đã nếm trải gần hai năm.
Cô cúi đầu, mái tóc dài như ngăn cô với thế giới bên ngoài.
Giáo viên lại nói cô thêm hai câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng dầu muối không ăn thì đành chọn từ bỏ.
Cô bị gạt sang một bên, một lúc lâu mới yên lặng quay về chỗ. Khi đã gần đến chỗ ngồi của mình không biết ai gạt chân làm cô mất trọng tâm. Tống Tuệ Kiều cảm thấy bản thân sắp quỳ xuống đất đến nơi, may thay có một bàn tay rắn chắc nhanh chóng đưa ra đỡ lấy giúp cô đứng vững.
Là bạn ngồi cùng bàn mới của cô, từ khe hở của mái tóc cô nhìn về phía cậu. Thiếu niên nhẹ nhàng thu tay về, trong đáy mắt vẫn còn sót lại chút ít dịu dàng.
Hai chữ cảm ơn đã đến bên miệng nhưng vẫn không thể nói nên lời. Đã rất nhiều lần, cô tiếp nhận lòng tốt mà thả lỏng bản thân. Nhưng tình huống tiếp theo lại bất ngờ có chuyển biến, bọn họ lập tức phản bội cô, cười nhạo cô.
Quá nhiều sự ác ý đến từ những người xung quanh, điều này làm cô trở thành một con ốc sên nhỏ, cố gắng hết sức cuộn tròn lại một góc. Nhưng lúc nào cũng sợ hãi có người đi đến dẫm nát lớp vỏ bọc của bản thân.
“Cậu khóc sao?” Sau khi ngồi xuống đã rất lâu nhưng cô không hề mở miệng nói chuyện, cho nên bạn cùng bàn mới của cô quay sang hỏi.
Tống Tuệ Kiều yên lặng cất bài kiểm tra, lấy tay xoa xoa khóe mắt, nhẹ lắc đầu. Đến khi cô hoàn hồn mới phát hiện ra cậu lấy quyển bài tập mới tinh ra đặt trước mặt mình. Cầm bút ra viết lên đó hai chữ: “Tần Lãng.”
Hai chữ Tần Lãng này nếu phát âm không rõ sẽ nghe như ánh mặt trời.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt của cô nên cậu ngừng bút nghiêng đầu nhìn qua.
Khoảnh khắc đó ánh Mặt Trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong lớp học. Cô ngồi ngược sáng còn cậu thì lại ngồi ở hướng đón ánh nắng, thiếu niên nhìn cô nở nụ cười như núi tuyết: “Tớ tên Trần Lãng còn cậu tên gì?”
Chút ấm áp vừa dâng lên từ đáy lòng hoàn toàn tiêu tan, đôi môi mỏng của cô gái nhỏ khó khăn mấp máy, nhưng mãi vẫn không phát ra được âm thanh gì.
Cô có thể nói sao? Cái tên đã khiến cô bị nguyền rủa nhiều năm, khoảng thời gian mọi người xung quanh nhạo báng cô kéo dài bằng với thời kì hoàng kim của nữ diễn viên kia.
“Cậu ấy tên Tống Tuệ Kiều, có mắc cười không?” Chuông ta học vang lên, bạn học ngồi bàn trước nhịn không được quay đầu lại nói. Cậu ta muốn chia sẻ câu chuyện cười này cho Tần Lãng: “Tiếc là cậu ta quá xấu!”
“Tống Tuệ Kiều?” Cậu thiếu niên lặp lại lần nữa, cậu cố ý không nghe thấy những câu phía sau bạn học ngồi bàn trên nói: “Cái tên này nghe rất êm tai.”
Giọng nói của cậu không lớn nhưng lại thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Cậu không phải đang nói giỡn chứ?” Cô gái bàn trước giật mình, cô ta nghĩ rằng bạn học đẹp trai mới chuyển đến này chưa bắt kịp trò đùa của bọn họ.
“Tớ không có thói quen lấy tên người khác để làm trò đùa.” Giọng nói của Tần Lãng trầm trầm lịch sự trả lời.
Giọng phổ thông của cậu vô cùng tốt.
“Trời ạ!” Cô gái bàn trước khó tin hét lên.
Tần Lãng không thèm để ý cô ta, cậu quay sang nhìn Tống Tuệ Kiều nói: “Sau này chúng ta chính thức trở thành bạn cùng bàn, mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn. Bạn học Tống Tuệ Kiều.”
Cô vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó, là học kỳ hai của lớp 11. Ngày 13 tháng 11. Bên ngoài trời âm u, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Tần Lãng chính thức bước vào cuộc sống của cô.
Nếu như người đó có vẻ ngoài không xinh đẹp lại còn tên Tống Tuệ Kiều, thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.
“Tống Tuệ Kiều.” Giáo viên gọi lớn tên cô.
Tống Tuệ Kiều đứng lên, bạn cùng bàn của cô đã đứng dậy đi ra trước nhường đường cho cô. Cô chầm chậm đi đến bục giảng, giáo viên đập mạnh bài thi xuống bàn, ngón tay liên tục chỉ vào những vết mực đỏ thẩm trên đó: “Em làm bài kiểu gì vậy, tất cả chỗ này đều là câu hỏi đơn giản nhất, em học hành kiểu gì mà chỉ làm được có bao nhiêu đây điểm? Nếu vậy em không cần tham gia thi đại học nữa đâu, trực tiếp học lại thêm một năm nữa đi cho nhanh.”
Bên dưới bục giảng có rất nhiều tiếng xì xầm chế giễu, giáo viên chắc là không nghe thấy, còn cô cố gắng vờ như không nghe thấy.
Đây là cuộc sống hằng ngày ở cấp 3 của cô, hôm nay cũng chỉ là một tiết tự học bình thường mà thôi. Những tiếng xì xầm cùng ánh mắt khinh khi bên dưới cô đã nếm trải gần hai năm.
Cô cúi đầu, mái tóc dài như ngăn cô với thế giới bên ngoài.
Giáo viên lại nói cô thêm hai câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng dầu muối không ăn thì đành chọn từ bỏ.
Cô bị gạt sang một bên, một lúc lâu mới yên lặng quay về chỗ. Khi đã gần đến chỗ ngồi của mình không biết ai gạt chân làm cô mất trọng tâm. Tống Tuệ Kiều cảm thấy bản thân sắp quỳ xuống đất đến nơi, may thay có một bàn tay rắn chắc nhanh chóng đưa ra đỡ lấy giúp cô đứng vững.
Là bạn ngồi cùng bàn mới của cô, từ khe hở của mái tóc cô nhìn về phía cậu. Thiếu niên nhẹ nhàng thu tay về, trong đáy mắt vẫn còn sót lại chút ít dịu dàng.
Hai chữ cảm ơn đã đến bên miệng nhưng vẫn không thể nói nên lời. Đã rất nhiều lần, cô tiếp nhận lòng tốt mà thả lỏng bản thân. Nhưng tình huống tiếp theo lại bất ngờ có chuyển biến, bọn họ lập tức phản bội cô, cười nhạo cô.
Quá nhiều sự ác ý đến từ những người xung quanh, điều này làm cô trở thành một con ốc sên nhỏ, cố gắng hết sức cuộn tròn lại một góc. Nhưng lúc nào cũng sợ hãi có người đi đến dẫm nát lớp vỏ bọc của bản thân.
“Cậu khóc sao?” Sau khi ngồi xuống đã rất lâu nhưng cô không hề mở miệng nói chuyện, cho nên bạn cùng bàn mới của cô quay sang hỏi.
Tống Tuệ Kiều yên lặng cất bài kiểm tra, lấy tay xoa xoa khóe mắt, nhẹ lắc đầu. Đến khi cô hoàn hồn mới phát hiện ra cậu lấy quyển bài tập mới tinh ra đặt trước mặt mình. Cầm bút ra viết lên đó hai chữ: “Tần Lãng.”
Hai chữ Tần Lãng này nếu phát âm không rõ sẽ nghe như ánh mặt trời.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt của cô nên cậu ngừng bút nghiêng đầu nhìn qua.
Khoảnh khắc đó ánh Mặt Trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong lớp học. Cô ngồi ngược sáng còn cậu thì lại ngồi ở hướng đón ánh nắng, thiếu niên nhìn cô nở nụ cười như núi tuyết: “Tớ tên Trần Lãng còn cậu tên gì?”
Chút ấm áp vừa dâng lên từ đáy lòng hoàn toàn tiêu tan, đôi môi mỏng của cô gái nhỏ khó khăn mấp máy, nhưng mãi vẫn không phát ra được âm thanh gì.
Cô có thể nói sao? Cái tên đã khiến cô bị nguyền rủa nhiều năm, khoảng thời gian mọi người xung quanh nhạo báng cô kéo dài bằng với thời kì hoàng kim của nữ diễn viên kia.
“Cậu ấy tên Tống Tuệ Kiều, có mắc cười không?” Chuông ta học vang lên, bạn học ngồi bàn trước nhịn không được quay đầu lại nói. Cậu ta muốn chia sẻ câu chuyện cười này cho Tần Lãng: “Tiếc là cậu ta quá xấu!”
“Tống Tuệ Kiều?” Cậu thiếu niên lặp lại lần nữa, cậu cố ý không nghe thấy những câu phía sau bạn học ngồi bàn trên nói: “Cái tên này nghe rất êm tai.”
Giọng nói của cậu không lớn nhưng lại thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Cậu không phải đang nói giỡn chứ?” Cô gái bàn trước giật mình, cô ta nghĩ rằng bạn học đẹp trai mới chuyển đến này chưa bắt kịp trò đùa của bọn họ.
“Tớ không có thói quen lấy tên người khác để làm trò đùa.” Giọng nói của Tần Lãng trầm trầm lịch sự trả lời.
Giọng phổ thông của cậu vô cùng tốt.
“Trời ạ!” Cô gái bàn trước khó tin hét lên.
Tần Lãng không thèm để ý cô ta, cậu quay sang nhìn Tống Tuệ Kiều nói: “Sau này chúng ta chính thức trở thành bạn cùng bàn, mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn. Bạn học Tống Tuệ Kiều.”
Cô vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó, là học kỳ hai của lớp 11. Ngày 13 tháng 11. Bên ngoài trời âm u, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Tần Lãng chính thức bước vào cuộc sống của cô.
/9
|