Một năm sau, Tống Tuệ Kiều đến sân bay tiễn Tần Lãng.
Hiện tại cậu muốn đến Anh Quốc làm sinh viên trao đổi ở học viện nghệ thuật hoàng gia. Mà cô với tư cách là quán quân của cuộc thi hát nên bắt buộc phải ở lại Bắc Kinh tham dự khóa huấn luyện chuyên nghiệp của một công ty, để chuẩn bị ra mắt album đầu tiên trong đời của bản thân.
Tuy là trước đây một người ở Bắc Kinh một người ở Thượng Hải, nhưng chỉ cần ngồi xe lửa mấy tiếng thì đã có thể gặp mặt. Nếu không ngại vất vả thì cuối tuần nào cũng có thể gặp nhau. Nhưng hiện tại muốn gặp nhau nhất định phải đi máy bay lại còn tốn rất nhiều thời gian…. Tình huống bất ngờ thay đổi, cả hai đều quyến luyến không nỡ rời xa nhau.
Tống Tuệ Kiều siết chặt eo cậu, tủi thân mà khóc. Nước mắt bên dưới kính râm không ngừng rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn ở sân bay.
Tần Lãng thấy có gì đó không đúng lắm, nhẹ nhàng đẩy cô ra mới phát hiện cô đang khóc. Mặt mũi giàn giụa nước mắt, cậu lại lần nữa ôm cô vào lòng không ngừng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nào, bảo bối ngoan không khóc nha. Bảo bối mau nín đi, anh sẽ sớm trở về với em được không!”
Sau khi dỗ dành cô xong cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
“Sau khi anh đi em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt biết không?”
“Em biết rồi.”
“Đúng giờ thì phải ăn cơm, nhất định không được giảm cân. Dù sao em cũng không có mập.”
“Vâng ạ.”
“Em là người đã có bạn trai, cho dù ở công ty có gặp được trai đẹp cũng không cho phép em nhìn có biết không hả?”
Tống Tuệ Kiều bị anh cảnh cáo nên ngoan ngoãn gật đầu theo quán tính, sau đó lại ngây ra.
“Em có đồng ý không hả, giả ngốc gì chứ?” Tần Lãng nhìn thấy cô không nói gì thì chau mày thúc giục.
Cô ngược lại không gấp chút nào, tỉ mỉ ngắm nhìn người trước mặt. Sau một lúc lâu có lẽ đã đủ để khắc sâu hình bóng cậu vào trong tâm trí thì cô bất ngờ gọi tên cậu: “Tần Lãng.”
“Anh đây.”
“Kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa. Cho dù những người con trai khác có đẹp hơn anh em cũng không cần.”
Đột nhiên lại nghe thấy những lời ngọt ngào như vậy trong trạng thái không có chuẩn bị trước. Lại còn là lần đầu tiên cô nói mấy lời thế này.
Cảm giác này khiến cho tim anh như bị cào nhẹ, hô hấp khó khăn một lúc rồi mới từ từ ổn định lại. Thì ra đây là cảm giác đạt được ước nguyện.
Thiếu niên cong cong đôi mắt, nắm lấy tay cô gái nhỏ đặt lên ngực mình: “Bảo bối, những lời vừa rồi em nói lại lần nữa được không?”
Cô đỏ mặt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.
“Thật đó.” Cậu siết nhẹ tay cô, giọng điệu còn mang theo chút làm nũng: “Em lặp lại lần nữa được không? Bảo bối à, anh muốn nghe thêm…”
Mặt cô gái nhỏ ngày càng đỏ hơn, sau một lúc suy nghĩ vừa định mở miệng thì cậu đã chồm tới, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Ngoại trừ lần đầu tiên hôn môi, bởi vì hoàn cảnh lúc đó kích thích hơi mạnh đến cậu. Thì về sau cậu đều chỉ thích hôn lên má cô, nhẹ nhàng mà biểu đạt tình cảm của mình. Đối với cô thể hiện sự nâng niu, trân trọng như thể cô chính là búp bê sứ chạm mạnh sẽ vỡ ra ngay. Lúc này vì sắp chia xa, mà nụ hôn của cậu dường như muốn hôn vào tận tim cô. Tống Tuệ Kiều cảm giác bên dưới không phải là mặt đất sân bay mà là vực sâu không đáy.
Cho đến khi Tống Tuệ Kiều thở dốc hô hấp có chút khăn Tần Lãng vẫn không chịu buông ra, cô gái nhỏ chỉ có thể dùng khuỷu tay cố gắng thoát ra. Cô ghé sát vào tai cậu hổn hển nói, trong giọng nói còn có chút tức giận: “Anh đứng đắn một chút cho em! Ở đây là sân bay đó, lại còn là ban ngày ban mặt nữa!”
Nào ngờ cậu không nhận sai còn cố ý ôm chặt cô vào lòng, thật sự nghiêm túc mà nói: “Lần này phải rời xa nhau khá lâu. Anh ký tên đóng dấu phải cẩn thận một chút, như vậy mới lâu phai được.”
Cuối cùng vẫn là cô rời đi trước cậu, bởi vì cậu nói muốn nhìn cô lâu thêm một chút.
Cô cho rằng bản thân có thể đi thẳng một mạch ra ngoài, nhưng vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại. Tần Lãng vẫn đứng đó, ánh mắt cậu lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô.
Không khác gì một giấc mơ.
Lần đầu hai người gặp nhau cô còn không nghĩ rằng cậu lại là giấc mộng đẹp nhất cả đời này của mình.
Hiện tại cậu muốn đến Anh Quốc làm sinh viên trao đổi ở học viện nghệ thuật hoàng gia. Mà cô với tư cách là quán quân của cuộc thi hát nên bắt buộc phải ở lại Bắc Kinh tham dự khóa huấn luyện chuyên nghiệp của một công ty, để chuẩn bị ra mắt album đầu tiên trong đời của bản thân.
Tuy là trước đây một người ở Bắc Kinh một người ở Thượng Hải, nhưng chỉ cần ngồi xe lửa mấy tiếng thì đã có thể gặp mặt. Nếu không ngại vất vả thì cuối tuần nào cũng có thể gặp nhau. Nhưng hiện tại muốn gặp nhau nhất định phải đi máy bay lại còn tốn rất nhiều thời gian…. Tình huống bất ngờ thay đổi, cả hai đều quyến luyến không nỡ rời xa nhau.
Tống Tuệ Kiều siết chặt eo cậu, tủi thân mà khóc. Nước mắt bên dưới kính râm không ngừng rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn ở sân bay.
Tần Lãng thấy có gì đó không đúng lắm, nhẹ nhàng đẩy cô ra mới phát hiện cô đang khóc. Mặt mũi giàn giụa nước mắt, cậu lại lần nữa ôm cô vào lòng không ngừng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nào, bảo bối ngoan không khóc nha. Bảo bối mau nín đi, anh sẽ sớm trở về với em được không!”
Sau khi dỗ dành cô xong cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
“Sau khi anh đi em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt biết không?”
“Em biết rồi.”
“Đúng giờ thì phải ăn cơm, nhất định không được giảm cân. Dù sao em cũng không có mập.”
“Vâng ạ.”
“Em là người đã có bạn trai, cho dù ở công ty có gặp được trai đẹp cũng không cho phép em nhìn có biết không hả?”
Tống Tuệ Kiều bị anh cảnh cáo nên ngoan ngoãn gật đầu theo quán tính, sau đó lại ngây ra.
“Em có đồng ý không hả, giả ngốc gì chứ?” Tần Lãng nhìn thấy cô không nói gì thì chau mày thúc giục.
Cô ngược lại không gấp chút nào, tỉ mỉ ngắm nhìn người trước mặt. Sau một lúc lâu có lẽ đã đủ để khắc sâu hình bóng cậu vào trong tâm trí thì cô bất ngờ gọi tên cậu: “Tần Lãng.”
“Anh đây.”
“Kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa. Cho dù những người con trai khác có đẹp hơn anh em cũng không cần.”
Đột nhiên lại nghe thấy những lời ngọt ngào như vậy trong trạng thái không có chuẩn bị trước. Lại còn là lần đầu tiên cô nói mấy lời thế này.
Cảm giác này khiến cho tim anh như bị cào nhẹ, hô hấp khó khăn một lúc rồi mới từ từ ổn định lại. Thì ra đây là cảm giác đạt được ước nguyện.
Thiếu niên cong cong đôi mắt, nắm lấy tay cô gái nhỏ đặt lên ngực mình: “Bảo bối, những lời vừa rồi em nói lại lần nữa được không?”
Cô đỏ mặt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.
“Thật đó.” Cậu siết nhẹ tay cô, giọng điệu còn mang theo chút làm nũng: “Em lặp lại lần nữa được không? Bảo bối à, anh muốn nghe thêm…”
Mặt cô gái nhỏ ngày càng đỏ hơn, sau một lúc suy nghĩ vừa định mở miệng thì cậu đã chồm tới, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Ngoại trừ lần đầu tiên hôn môi, bởi vì hoàn cảnh lúc đó kích thích hơi mạnh đến cậu. Thì về sau cậu đều chỉ thích hôn lên má cô, nhẹ nhàng mà biểu đạt tình cảm của mình. Đối với cô thể hiện sự nâng niu, trân trọng như thể cô chính là búp bê sứ chạm mạnh sẽ vỡ ra ngay. Lúc này vì sắp chia xa, mà nụ hôn của cậu dường như muốn hôn vào tận tim cô. Tống Tuệ Kiều cảm giác bên dưới không phải là mặt đất sân bay mà là vực sâu không đáy.
Cho đến khi Tống Tuệ Kiều thở dốc hô hấp có chút khăn Tần Lãng vẫn không chịu buông ra, cô gái nhỏ chỉ có thể dùng khuỷu tay cố gắng thoát ra. Cô ghé sát vào tai cậu hổn hển nói, trong giọng nói còn có chút tức giận: “Anh đứng đắn một chút cho em! Ở đây là sân bay đó, lại còn là ban ngày ban mặt nữa!”
Nào ngờ cậu không nhận sai còn cố ý ôm chặt cô vào lòng, thật sự nghiêm túc mà nói: “Lần này phải rời xa nhau khá lâu. Anh ký tên đóng dấu phải cẩn thận một chút, như vậy mới lâu phai được.”
Cuối cùng vẫn là cô rời đi trước cậu, bởi vì cậu nói muốn nhìn cô lâu thêm một chút.
Cô cho rằng bản thân có thể đi thẳng một mạch ra ngoài, nhưng vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại. Tần Lãng vẫn đứng đó, ánh mắt cậu lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô.
Không khác gì một giấc mơ.
Lần đầu hai người gặp nhau cô còn không nghĩ rằng cậu lại là giấc mộng đẹp nhất cả đời này của mình.
/9
|