Chương 34.
Những ngày tháng sau đó cứ êm đềm trôi qua, hằng ngày Hoàng Linh và anh sẽ cùng đến trường, sau đó anh sẽ đưa cô về, những ngày cuối tuần thỉnh thoảng sẽ rong rủi đâu đó, có lần khi đang đi dạo xung quanh bờ hồ Jack đột ngột xuất hiện, có lẽ muốn dọa cô một chút nhưng không ngờ lại lao cả người xuống hồ. Vậy là bắt đầu từ hôm đó, Jack cứ như ôm hận trong lòng, hễ cứ lúc nào cô đi chơi với anh Jack liền xuất hiện để phá rối. Hôm đó cô không nhịn được nữa định lên tiếng thì anh đã nói trước “ Chúng tôi thực sự không cảm thấy phiền nếu có cậu đi cùng nhưng cậu không cảm thấy mất mặt khi mọi người nhìn cậu như bóng đèn à?”
Hoàng Linh nhìn anh cảm thán “anh chỉnh người cũng không cần phải chỉnh đến không một chỗ hở như vậy chứ”
Anh liếc mắt nhìn cô, không cần nghe có lẽ cũng biết cô đang nghĩ gì “ cậu ta thực sự là không biết đều”
Hoàng Linh chỉ còn biết cười trừ, nhìn khuôn mặt biến dạng của Jack, trong lòng thầm nghĩ “ai bảo cậu lại đắc tội anh ấy, đáng đời”
Bị nói đến thẳng thừng như vậy, Jack ngay lập tức ú ớ không mở miệng được. Hoàng Linh nhìn bộ dạng của Jack, không nỡ mà lên tiếng “chắc cậu còn có việc phải không?”
“vậy tôi đi trước đây” Jack nhanh chân rời khỏi.
Hoàng Linh lay lay tay anh “năng lực chịu đựng của cậu ấy không tốt, anh không cần phải đả kích mạnh đến vậy đâu”
“Nếu không nói như vậy, cậu ta sẽ tiếp tục bám theo chúng ta, với lại có cậu ta thật sự không tiện”
* Không tiện * Cô lặp lại trong đầu, rồi nói “ anh đừng nói với ánh mắt háo sắc như vậy chứ”
Minh Vũ nhếch mép cười, “ Kiềm chế cơ thể đã rất khó, ngay cả ánh mắt em cũng bắt anh phải kiềm chế sao?”
Hoàng Linh bị hỏi đến á khẩu, liền nhìn đi nơi khác, vỗ vỗ lên mặt,giả vờ như không nghe thấy.
Anh cười cười “em sao vậy? Mặt bị gì à?”
“Không có gì, đột nhiên em cảm thấy ngoài trời nóng quá” Cô tiếp tục vỗ vỗ má.
Vào một ngày khi gần cuối kỳ hạn giao lưu, lúc đó cũng đã dần chuyển sang mùa thu, cây lá bên đường cũng đổi sắc, cô đang đứng dưới tán cây gần trường đợi anh thì đột ngột ngất đi, điều duy nhất cô còn nhớ chính là câu nói cuối cùng với bác sĩ “ Tuyệt đối đừng báo cho ai biết”
Vì nghỉ không được bao lâu, nên chuyến trờ về nước lần này chỉ có thể đi được hơn một tuần, mặc dù thời gian rất ít nhưng cô vẫn muốn trở về để nói lời tạm biệt với Lam Lam và Khánh Quân. Lần này trở về chỉ có Cô, anh và Lục Thành, Jack vì có một số chuyện nên phải trở về sớm.
Lần này cô không đến với tư cách là sinh viên nên không thể ở lại ký túc xá của trường, cô và Lục Thành đành dọn hành lí đến nhà anh. Lúc đó anh còn cười gian xảo nói với cô “ em như vầy có phải đưa thịt vào miệng cọp không?”
“Con cọp như anh không nuốt nổi miếng thịt dai như em đâu” Ai bảo cô trời sinh không biết chửi người, đứa bé ngoan ngoãn làm gì để bị anh trêu chọc vẫn chỉ có thể nói như vậy.
Đó là ngày cuối cùng của thời hạn, mọi người quyết định tổ chức một bửa tiệc để tiễn cô đi, không khí đang rất vui vẻ thì Vân Yến xuất hiện, sự hiện diện của cô ta làm buổi tiệc mất đi sự vui vẻ. Mặc dù không nói ra nhưng ai cũng biết chuyện lần trước không ít cũng nhiều có liên quan đến cô ta. Cô lẳng lặng nhìn sang anh, ánh mắt như muốn nói “ Anh mời cô ấy?”
Anh nắm lấy tay cô “Những điều tổn hại đến em, anh tuyết đối không làm”
Không cần giải thích, không cần nói vòng vo, chỉ một câu như vậy cũng khiến cô hoàn toàn tin lời anh. Không ai lên tiếng, thấy vậy Vân Yến bước đến gần cô “ Thật ngại quá, chị không mời mà tới, em sẽ không phiền chứ?”
Cô gái này, ban đầu cô luôn giữ một phần thiện ý với cô ta, nhưng từ sau vụ việc lần đó, ngay cả nhìn đến cũng khiến cô cảm thấy rất có lỗi với bản thân, chỉ cần cô ta ở cạnh cô luôn có một phần đề phòng. Cô lùi lại một bước, mỉn cười “không sao, càng đông càng vui”
Những ngày tháng sau đó cứ êm đềm trôi qua, hằng ngày Hoàng Linh và anh sẽ cùng đến trường, sau đó anh sẽ đưa cô về, những ngày cuối tuần thỉnh thoảng sẽ rong rủi đâu đó, có lần khi đang đi dạo xung quanh bờ hồ Jack đột ngột xuất hiện, có lẽ muốn dọa cô một chút nhưng không ngờ lại lao cả người xuống hồ. Vậy là bắt đầu từ hôm đó, Jack cứ như ôm hận trong lòng, hễ cứ lúc nào cô đi chơi với anh Jack liền xuất hiện để phá rối. Hôm đó cô không nhịn được nữa định lên tiếng thì anh đã nói trước “ Chúng tôi thực sự không cảm thấy phiền nếu có cậu đi cùng nhưng cậu không cảm thấy mất mặt khi mọi người nhìn cậu như bóng đèn à?”
Hoàng Linh nhìn anh cảm thán “anh chỉnh người cũng không cần phải chỉnh đến không một chỗ hở như vậy chứ”
Anh liếc mắt nhìn cô, không cần nghe có lẽ cũng biết cô đang nghĩ gì “ cậu ta thực sự là không biết đều”
Hoàng Linh chỉ còn biết cười trừ, nhìn khuôn mặt biến dạng của Jack, trong lòng thầm nghĩ “ai bảo cậu lại đắc tội anh ấy, đáng đời”
Bị nói đến thẳng thừng như vậy, Jack ngay lập tức ú ớ không mở miệng được. Hoàng Linh nhìn bộ dạng của Jack, không nỡ mà lên tiếng “chắc cậu còn có việc phải không?”
“vậy tôi đi trước đây” Jack nhanh chân rời khỏi.
Hoàng Linh lay lay tay anh “năng lực chịu đựng của cậu ấy không tốt, anh không cần phải đả kích mạnh đến vậy đâu”
“Nếu không nói như vậy, cậu ta sẽ tiếp tục bám theo chúng ta, với lại có cậu ta thật sự không tiện”
* Không tiện * Cô lặp lại trong đầu, rồi nói “ anh đừng nói với ánh mắt háo sắc như vậy chứ”
Minh Vũ nhếch mép cười, “ Kiềm chế cơ thể đã rất khó, ngay cả ánh mắt em cũng bắt anh phải kiềm chế sao?”
Hoàng Linh bị hỏi đến á khẩu, liền nhìn đi nơi khác, vỗ vỗ lên mặt,giả vờ như không nghe thấy.
Anh cười cười “em sao vậy? Mặt bị gì à?”
“Không có gì, đột nhiên em cảm thấy ngoài trời nóng quá” Cô tiếp tục vỗ vỗ má.
Vào một ngày khi gần cuối kỳ hạn giao lưu, lúc đó cũng đã dần chuyển sang mùa thu, cây lá bên đường cũng đổi sắc, cô đang đứng dưới tán cây gần trường đợi anh thì đột ngột ngất đi, điều duy nhất cô còn nhớ chính là câu nói cuối cùng với bác sĩ “ Tuyệt đối đừng báo cho ai biết”
Vì nghỉ không được bao lâu, nên chuyến trờ về nước lần này chỉ có thể đi được hơn một tuần, mặc dù thời gian rất ít nhưng cô vẫn muốn trở về để nói lời tạm biệt với Lam Lam và Khánh Quân. Lần này trở về chỉ có Cô, anh và Lục Thành, Jack vì có một số chuyện nên phải trở về sớm.
Lần này cô không đến với tư cách là sinh viên nên không thể ở lại ký túc xá của trường, cô và Lục Thành đành dọn hành lí đến nhà anh. Lúc đó anh còn cười gian xảo nói với cô “ em như vầy có phải đưa thịt vào miệng cọp không?”
“Con cọp như anh không nuốt nổi miếng thịt dai như em đâu” Ai bảo cô trời sinh không biết chửi người, đứa bé ngoan ngoãn làm gì để bị anh trêu chọc vẫn chỉ có thể nói như vậy.
Đó là ngày cuối cùng của thời hạn, mọi người quyết định tổ chức một bửa tiệc để tiễn cô đi, không khí đang rất vui vẻ thì Vân Yến xuất hiện, sự hiện diện của cô ta làm buổi tiệc mất đi sự vui vẻ. Mặc dù không nói ra nhưng ai cũng biết chuyện lần trước không ít cũng nhiều có liên quan đến cô ta. Cô lẳng lặng nhìn sang anh, ánh mắt như muốn nói “ Anh mời cô ấy?”
Anh nắm lấy tay cô “Những điều tổn hại đến em, anh tuyết đối không làm”
Không cần giải thích, không cần nói vòng vo, chỉ một câu như vậy cũng khiến cô hoàn toàn tin lời anh. Không ai lên tiếng, thấy vậy Vân Yến bước đến gần cô “ Thật ngại quá, chị không mời mà tới, em sẽ không phiền chứ?”
Cô gái này, ban đầu cô luôn giữ một phần thiện ý với cô ta, nhưng từ sau vụ việc lần đó, ngay cả nhìn đến cũng khiến cô cảm thấy rất có lỗi với bản thân, chỉ cần cô ta ở cạnh cô luôn có một phần đề phòng. Cô lùi lại một bước, mỉn cười “không sao, càng đông càng vui”
/40
|