Chương 39
Như có một cú đánh thẳng vào đầu, cô choáng váng, bất chợt lùi về mấy bước *thì ra, cô còn được sống đến bây giờ chỉ vì 1 bản di chúc* cô dựa vào tường, một lúc sau lại ngân lên nhìn anh “ có 1 điều em không hiểu, tại sao phải đợi đến khi em 24 tuổi, chẳng phải chỉ cần giết luôn em, ông ấy sẽ có được tất cả sao?”
“cái ông ta cần, chính là người có huyết thống của Trịnh Gia, tiểu linh lúc đó e còn rất nhỏ, vốn không thể nhớ chuyện gì, điều này cũng khiến ông ta yên tâm mà giữ em” anh ngừng một lúc, rồi bước đến bên cô nhẹ nhàng ôm lấy cô “ những chuyện không tốt đẹp đó, tiểu Linh em hãy quên đi, hiện giờ bất cứ ai cũng không thể làm hại em”
Cô choàng tay qua lưng anh “ Minh Vũ, giúp em một chuyện, anh có thể tìm bản di chúc đó giúp em không”
“Được”
Trên đường trở về, cô im lặng không lên tiếng, anh thấy vậy nhẹ nhàng xoa đầu cô “ đầu em có tóc bạc này”
Cô lúc đầu không để ý câu nói của anh, một lúc sau mới ý thức được “ sao cơ?” Cô bật kính xuống, vạch vạch tóc “ có sao? Em đâu thấy” Cô quay sang thấy mép miệng anh lộ rõ ý cười, nhẹ nhàng đậy kính lại “ Âu sư huynh, đừng mang chuyện này ra đùa chứ”
Anh vẫn nhìn về phía trước, nhưng miệng càng lộ rõ ý cười trêu chọc cô “ anh rất thích cách gọi này của em, trước giờ chưa từng có ai gọi như vậy, tiếp tục phát huy”
Cô chỉ nghe được vế trước hoàn toàn bỏ qua vế sau “ chưa có ai gọi? Anh lừa ai vậy chứ”
“ Anh không lừa em, chỉ là người khác gọi anh đều không nghe thấy, như vậy….” anh quay sang nhìn cô “ có tính là có không”
Cô tự nhủ “ có cố nói cô cũng không thể nói lại con người này, không nên tự mình khiến bản thân chịu thiệc”. Cô chuyển chủ đề “Âu sư huynh, em đột nhiên thắc mắc, anh ưu tú như vậy, chắc chắn có rất nhiều tiểu muội mếm mộ, rốt cuộc anh đã nhận được bao nhiêu thư rồi?” cô chống cằm chờ anh trả lời.
“Anh tự biết bản thân rất kém về khoản văn học, nên nhưng tác phẩm đó anh không thể hiểu, toàn bộ đều được chuyển đến nơi có người đọc hiểu”
“Nơi nào vậy?”
Anh nhếch mép “ em nghĩ xem”
Cô đột nhiên hiểu ra, liền bật cười “ anh... không phải làm vậy thật chứ?”
“Anh chỉ cho chúng đến nơi chúng cần đến”
“ Cái bưu điện đó chắc sẽ rất biết ơn anh”
“Anh cũng biết mình là người tốt, chắc chắn sẽ được đền đáp” anh nhìn cô một lúc “ em có muốn đi nghỉ ở đâu đó không?”
Cô nhìn ra ngoài một lúc, rồi quay lại “ em muốn đến nơi nào yên tĩnh một chút”
Như có một cú đánh thẳng vào đầu, cô choáng váng, bất chợt lùi về mấy bước *thì ra, cô còn được sống đến bây giờ chỉ vì 1 bản di chúc* cô dựa vào tường, một lúc sau lại ngân lên nhìn anh “ có 1 điều em không hiểu, tại sao phải đợi đến khi em 24 tuổi, chẳng phải chỉ cần giết luôn em, ông ấy sẽ có được tất cả sao?”
“cái ông ta cần, chính là người có huyết thống của Trịnh Gia, tiểu linh lúc đó e còn rất nhỏ, vốn không thể nhớ chuyện gì, điều này cũng khiến ông ta yên tâm mà giữ em” anh ngừng một lúc, rồi bước đến bên cô nhẹ nhàng ôm lấy cô “ những chuyện không tốt đẹp đó, tiểu Linh em hãy quên đi, hiện giờ bất cứ ai cũng không thể làm hại em”
Cô choàng tay qua lưng anh “ Minh Vũ, giúp em một chuyện, anh có thể tìm bản di chúc đó giúp em không”
“Được”
Trên đường trở về, cô im lặng không lên tiếng, anh thấy vậy nhẹ nhàng xoa đầu cô “ đầu em có tóc bạc này”
Cô lúc đầu không để ý câu nói của anh, một lúc sau mới ý thức được “ sao cơ?” Cô bật kính xuống, vạch vạch tóc “ có sao? Em đâu thấy” Cô quay sang thấy mép miệng anh lộ rõ ý cười, nhẹ nhàng đậy kính lại “ Âu sư huynh, đừng mang chuyện này ra đùa chứ”
Anh vẫn nhìn về phía trước, nhưng miệng càng lộ rõ ý cười trêu chọc cô “ anh rất thích cách gọi này của em, trước giờ chưa từng có ai gọi như vậy, tiếp tục phát huy”
Cô chỉ nghe được vế trước hoàn toàn bỏ qua vế sau “ chưa có ai gọi? Anh lừa ai vậy chứ”
“ Anh không lừa em, chỉ là người khác gọi anh đều không nghe thấy, như vậy….” anh quay sang nhìn cô “ có tính là có không”
Cô tự nhủ “ có cố nói cô cũng không thể nói lại con người này, không nên tự mình khiến bản thân chịu thiệc”. Cô chuyển chủ đề “Âu sư huynh, em đột nhiên thắc mắc, anh ưu tú như vậy, chắc chắn có rất nhiều tiểu muội mếm mộ, rốt cuộc anh đã nhận được bao nhiêu thư rồi?” cô chống cằm chờ anh trả lời.
“Anh tự biết bản thân rất kém về khoản văn học, nên nhưng tác phẩm đó anh không thể hiểu, toàn bộ đều được chuyển đến nơi có người đọc hiểu”
“Nơi nào vậy?”
Anh nhếch mép “ em nghĩ xem”
Cô đột nhiên hiểu ra, liền bật cười “ anh... không phải làm vậy thật chứ?”
“Anh chỉ cho chúng đến nơi chúng cần đến”
“ Cái bưu điện đó chắc sẽ rất biết ơn anh”
“Anh cũng biết mình là người tốt, chắc chắn sẽ được đền đáp” anh nhìn cô một lúc “ em có muốn đi nghỉ ở đâu đó không?”
Cô nhìn ra ngoài một lúc, rồi quay lại “ em muốn đến nơi nào yên tĩnh một chút”
/40
|