Chương 5.
Hoàng Linh lang thang trên phố cả buổi vẫn không tìm được nơi cô muốn đi, thẩn thờ một hồi lâu cô lại nghĩ đến một nơi, rời xa khu thành thị đông đúc, xuất hiện trước mắt cô là một ngọn đồi phủ đầy hoa trà, cô đi dọc theo con đường mòn dẫn lên ngọn đồi, 4 năm rồi nơi này cũng có nhiều thay đổi, xung quanh có rất nhiều cây cỏ mọc lên, 4 năm trước con đường này chỉ có đất với sỏi đến một ngọn cây cũng không có . Phía sau con đường đó là một đồi hoa trà, loài hoa mà cô thích , từng cây từng cây đều do anh và cô cùng trồng, cùng chăm sóc….cô thích nhất là hoa trà trắng cô không biết ý nghĩa của nó cô thích hoa trà chỉ đơn giản vì sự thanh cao của nó, cô dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt lại cảm nhận từng cơn gió tươi mát ở đây, thả mình theo cơn gió cô lịm đi lúc nào không hay .
Cả buổi chiều Lam Lam không liên lạc được với cô cứ nghĩ cô đi cùng với anh, nhưng khi hỏi anh, anh lại nói không đi cùng cô, Lam Lam cùng anh chạy khắp nơi tìm cô nhưng ngay cả bóng cũng không thấy, không lo cô bị bắt cóc hay gặp tai nạn vì không ai đụng được cô chứ đùng nói bắt cóc còn tại nạn thì không thể nào vì cô là người vô cùng cẩn thận nhưng Lam Lam chỉ lo cô lạc đường, chuyện gì chứ bệnh mù đường của cô là hết thuốc chữa, Lam Lam đi đi lại lại đứng ngồi không yên.
Con ngốc này đi đâu vậy chứ?!
Thấy Lam Lam đứng ngồi không yên anh cũng sốt rột theo chợt nghĩ “ không lẽ cô đến nơi đó?” thì cửa phòng bị ai đó đá tung, anh và Lam Lam giật mình nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy cô từ cửa bình thản bước vào, cô đi lướt qua anh và Lam Lam bước thẳng đến giường ngủ ngã phịch xuống, Lam Lam chưa kịp tiếp thu chuyện gì đang xảy ra thì thấy cô ngã xuống giường như người không trọng lượng Lam Lam thấy vậy liền chạy đến lay lay vai cô “ tiểu Linh cậu làm gì cả ngày tớ gọi không bắt máy” cô xoay người nhìn cô và anh “ tớ đi hóng gió vì thoải mái quá nên ngủ quên” Lam Lam cứng người nhìn điệu bộ không biết trời đất của cô “ cậu biết tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không?”
“ Hả? tớ để chế độ im lặng, nhưng cậu gọi cho tớ làm gì?” cô ngây thơ hỏi
“ cậu….”
“ Lam Lam tìm em cả ngày rồi, không trở về phòng điện thoại cũng không gọi được, cô ấy sợ em gặp chuyện” anh lên tiếng, thấy thái độ ngơ ngơ ngác ngác của cô, nếu còn tiếp tục anh nghĩ Lam Lam sẽ bị cô chọc cho tức chết. Cô lơ ngơ nhìn anh, mãi một lúc sau những lời anh nói mới được não cô tiếp thu. “ Xin lỗi Lam Lam tớ thực sự không nghe thấy điện thoại của cậu”cô nài nỉ
Lam Lam ngơ cô đi, cô bắt đầu dụ dỗ “ Lam Lam tớ mời cậu một chầu ăn ở Tokyo Town chịu không?”
Thấy Lam Lam không trả lời cô tiếp tục “ và trọn bộ sách của Harry Potter, thế nào?”Vừa nghe thấy vậy Lam Lam liền quay lại chụp tay cô, ánh mắt mừng rỡ “ cậu nói thật không?”
“ cậu hết giận rồi à” cô nheo mắt
“ Tớ đâu có giận cậu” Lam Lam nhe răng cười nhìn cô, cô mỉm cười đáp trả rồi nhìn sang anh “ vì sao anh lại ở đây?” Anh thấy bộ dạng nó vừa vui vẻ nhưng khi nói chuyện với anh ngay cả một cảm xúc cũng không có liền cau mày “ Tôi đi tìm em cùng với Lam Lam, em không muốn nhìn thấy tôi phải không?” , : Phải “cô vốn tâm trạng có chút không tốt về lại gặp anh gương mặt và nụ cười của 4 năm trước lại xuất hiện, tâm trạng cô liền xấu đi. Nghe cô trả lời như vậy anh thật sự tức đến nghẹn lời, anh nhìn cô rồi quay người bước ra khỏi phòng” tôi đi đây, em nên quan tâm đến người khác một chút ”. Cô nhìn theo bóng lưng anh muốn gọi lại nhưng cổ họng cứ nghẹn cứng….
Những ngày sau đó cô không gặp lại anh, khi cô đến lớp thì các bạn anh cho biết anh được thầy hiệu trưởng cho ra Hà Nội trao đổi với sinh viên ở đó một thời gian, cô nhoẻn miệng cười bước đi, cô về đến phòng hét lên với Lam Lam “ tớ muốn có bạn trai” lúc đầu Lam Lam cứ nghĩ cô đùa giỡn nên chỉ làm lơ nhưng kể từ hôm đó cô bắt đầu đến các buổi giới thiệu, câu lạc bộ kết bạn mỗi lần đi đều say bí tỉ mới về, tình trạng cứ kéo dài cho đến khi Lam Lam thấy cô ngất xỉu trước hành lang, Lam Lam ngồi cạnh giường cô chờ cô tỉnh để hỏi cho rõ ràng, không thể để tình trạng này kéo dài, nếu cứ tiếp tục người thiệt hại cũng chỉ là bản thân cô. Cô mơ màng mở mắt dùng tay xoay xoay hai thái dương “ đau….đầu …quá”
“ cậu tỉnh rồi à?” Lam Lam hỏi
“ Lam Lam sao cậu…. lại ngồi đây”
“ Tớ muốn nói chuyện với cậu, tiểu Linh dạo này cậu sao vậy?”
“ Tớ có sao đâu, vẫn bình thường mà” nó cười cười trả lời
“ Chắc chắn là có chuyện, có phải liên quan đến Âu Minh Vũ?’’
“ Thực sự không có”
“ Thôi được rồi, cậu ngủ thêm đi tớ cũng ngủ đây” Lam Lam thấy cô không chịu nói, cũng không hỏi nữa, Lam Lam biết cho dù hỏi thêm cũng không được gì.
“ Ngủ ngon”
“ Ngủ ngon”
Cô xoay mặt vào trong từ từ chìm vào giấc ngủ, kể từ lúc biết tin anh đi cô quyết định sẽ sống cuộc sống vui vẻ nhất hạnh phúc nhất, cô không muốn lại chìm vào quá khứ nữa 4 năm, 4 năm là đủ rồi………Lam Lam định đi ngủ nhưng lại cầm điện thoại quay số của anh rồi bước ra khỏi phòng, tiếng chuông ngân một lúc mới có người bắt máy, người bên kia giọng khan khan lên tiếng “ Alo?” Lam Lam lấy lại bình tĩnh, lựa lời để nói với anh “ Anh Minh Vũ là em Lam Lam đây” , “ À Lam Lam , em vẫn khoẻ chứ?” , “ em rất tốt, em gọi là để hỏi anh một chuyện”, “ Em nói đi” Lam Lam do dự không biết có nên hỏi không, hồi lâu vãn không thấy nói gì, anh thấy Lam Lam im lặng mãi vẫn không có động tĩnh liền lên tiếng “ Lam Lam e còn đó không”, “ Em….em, anh Minh Vũ dạo này anh có nói gì với Tiểu Linh không?” Anh đang viết báo cáo nghe thấy vậy động tác liền ngưng lại “ cô ấy xảy ra chuyện gì à?” Lam Lam là người rất quan tâm cô, chuyện gì giúp được cô Lam Lam sẽ giúp, lần này lại hỏi như vậy cộng thêm giọng điệu khó xử của Lam Lam anh biết chắc chắn là có chuyện, “ Tiểu Linh dạo này rất lạ”
“ Lạ??”
“ Em biết tiểu Linh không phải là người buông thả bản thân, nhưng dạo gần đây nó rất lạ thường xuyên uống rượu, còn nói với em nó muốn có bạn trai, em nghĩ có liên quan đến anh, anh có nói chuyện gì với nó không?”
Anh sững người, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô là người không thích uống rượu không thích tiệc tùng sao lại có thể trở thành như vậy chứ, anh im lặng hồi lâu rồi nói với Lam Lam “ Anh sẽ nói chuyện với cô ấy”
“ Được, cảm ơn anh”
“ Anh là người phải cảm ơn em Lam Lam, Tiểu Linh thật có phúc có được một người bạn như em”
Lam Lam chỉ cười rồi tắt máy, cô đã giúp đỡ Lam Lam rất nhiều nhưng những chuyện Lam Lam có thể làm cho cô cũng chỉ có vậy thôi.
Anh dọn dẹp lại tài liệu, thật sự bây giờ anh không thể tập trung làm việc được, lấy điện thoại bấm vào số của cô, một hồi chuông ngân lên, rất lâu sau cô mới bắt máy giọng có chút hơi men “ Alooo?”, anh nghe thấy giọng nói cô như vậy liền vào thẳng vấn đề “ Em.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Là anh à…tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ” cô bỡn cợt
Anh đã cố kìm lữa giận để nói chuyện với cô, nhưng lại nghe thấy giọng điệu bỡn cợt của cô anh liền không nhịn được hét và điện thoại “ Em rốt cuộc là muốn thế nào, sao lại hành hạ bản thân mình chứ, cuộc sống đó vốn không phải em muốn”
“ Anh có quyền gì mà nói điều đó với tôi, cuộc sống là của tôi, sống như thế nào cũng là quyền của tôi, anh vì sao phải quan tâm chứ?” cô hét lên
“ Vì tôi yêu em…..”
Hoàng Linh lang thang trên phố cả buổi vẫn không tìm được nơi cô muốn đi, thẩn thờ một hồi lâu cô lại nghĩ đến một nơi, rời xa khu thành thị đông đúc, xuất hiện trước mắt cô là một ngọn đồi phủ đầy hoa trà, cô đi dọc theo con đường mòn dẫn lên ngọn đồi, 4 năm rồi nơi này cũng có nhiều thay đổi, xung quanh có rất nhiều cây cỏ mọc lên, 4 năm trước con đường này chỉ có đất với sỏi đến một ngọn cây cũng không có . Phía sau con đường đó là một đồi hoa trà, loài hoa mà cô thích , từng cây từng cây đều do anh và cô cùng trồng, cùng chăm sóc….cô thích nhất là hoa trà trắng cô không biết ý nghĩa của nó cô thích hoa trà chỉ đơn giản vì sự thanh cao của nó, cô dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt lại cảm nhận từng cơn gió tươi mát ở đây, thả mình theo cơn gió cô lịm đi lúc nào không hay .
Cả buổi chiều Lam Lam không liên lạc được với cô cứ nghĩ cô đi cùng với anh, nhưng khi hỏi anh, anh lại nói không đi cùng cô, Lam Lam cùng anh chạy khắp nơi tìm cô nhưng ngay cả bóng cũng không thấy, không lo cô bị bắt cóc hay gặp tai nạn vì không ai đụng được cô chứ đùng nói bắt cóc còn tại nạn thì không thể nào vì cô là người vô cùng cẩn thận nhưng Lam Lam chỉ lo cô lạc đường, chuyện gì chứ bệnh mù đường của cô là hết thuốc chữa, Lam Lam đi đi lại lại đứng ngồi không yên.
Con ngốc này đi đâu vậy chứ?!
Thấy Lam Lam đứng ngồi không yên anh cũng sốt rột theo chợt nghĩ “ không lẽ cô đến nơi đó?” thì cửa phòng bị ai đó đá tung, anh và Lam Lam giật mình nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy cô từ cửa bình thản bước vào, cô đi lướt qua anh và Lam Lam bước thẳng đến giường ngủ ngã phịch xuống, Lam Lam chưa kịp tiếp thu chuyện gì đang xảy ra thì thấy cô ngã xuống giường như người không trọng lượng Lam Lam thấy vậy liền chạy đến lay lay vai cô “ tiểu Linh cậu làm gì cả ngày tớ gọi không bắt máy” cô xoay người nhìn cô và anh “ tớ đi hóng gió vì thoải mái quá nên ngủ quên” Lam Lam cứng người nhìn điệu bộ không biết trời đất của cô “ cậu biết tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không?”
“ Hả? tớ để chế độ im lặng, nhưng cậu gọi cho tớ làm gì?” cô ngây thơ hỏi
“ cậu….”
“ Lam Lam tìm em cả ngày rồi, không trở về phòng điện thoại cũng không gọi được, cô ấy sợ em gặp chuyện” anh lên tiếng, thấy thái độ ngơ ngơ ngác ngác của cô, nếu còn tiếp tục anh nghĩ Lam Lam sẽ bị cô chọc cho tức chết. Cô lơ ngơ nhìn anh, mãi một lúc sau những lời anh nói mới được não cô tiếp thu. “ Xin lỗi Lam Lam tớ thực sự không nghe thấy điện thoại của cậu”cô nài nỉ
Lam Lam ngơ cô đi, cô bắt đầu dụ dỗ “ Lam Lam tớ mời cậu một chầu ăn ở Tokyo Town chịu không?”
Thấy Lam Lam không trả lời cô tiếp tục “ và trọn bộ sách của Harry Potter, thế nào?”Vừa nghe thấy vậy Lam Lam liền quay lại chụp tay cô, ánh mắt mừng rỡ “ cậu nói thật không?”
“ cậu hết giận rồi à” cô nheo mắt
“ Tớ đâu có giận cậu” Lam Lam nhe răng cười nhìn cô, cô mỉm cười đáp trả rồi nhìn sang anh “ vì sao anh lại ở đây?” Anh thấy bộ dạng nó vừa vui vẻ nhưng khi nói chuyện với anh ngay cả một cảm xúc cũng không có liền cau mày “ Tôi đi tìm em cùng với Lam Lam, em không muốn nhìn thấy tôi phải không?” , : Phải “cô vốn tâm trạng có chút không tốt về lại gặp anh gương mặt và nụ cười của 4 năm trước lại xuất hiện, tâm trạng cô liền xấu đi. Nghe cô trả lời như vậy anh thật sự tức đến nghẹn lời, anh nhìn cô rồi quay người bước ra khỏi phòng” tôi đi đây, em nên quan tâm đến người khác một chút ”. Cô nhìn theo bóng lưng anh muốn gọi lại nhưng cổ họng cứ nghẹn cứng….
Những ngày sau đó cô không gặp lại anh, khi cô đến lớp thì các bạn anh cho biết anh được thầy hiệu trưởng cho ra Hà Nội trao đổi với sinh viên ở đó một thời gian, cô nhoẻn miệng cười bước đi, cô về đến phòng hét lên với Lam Lam “ tớ muốn có bạn trai” lúc đầu Lam Lam cứ nghĩ cô đùa giỡn nên chỉ làm lơ nhưng kể từ hôm đó cô bắt đầu đến các buổi giới thiệu, câu lạc bộ kết bạn mỗi lần đi đều say bí tỉ mới về, tình trạng cứ kéo dài cho đến khi Lam Lam thấy cô ngất xỉu trước hành lang, Lam Lam ngồi cạnh giường cô chờ cô tỉnh để hỏi cho rõ ràng, không thể để tình trạng này kéo dài, nếu cứ tiếp tục người thiệt hại cũng chỉ là bản thân cô. Cô mơ màng mở mắt dùng tay xoay xoay hai thái dương “ đau….đầu …quá”
“ cậu tỉnh rồi à?” Lam Lam hỏi
“ Lam Lam sao cậu…. lại ngồi đây”
“ Tớ muốn nói chuyện với cậu, tiểu Linh dạo này cậu sao vậy?”
“ Tớ có sao đâu, vẫn bình thường mà” nó cười cười trả lời
“ Chắc chắn là có chuyện, có phải liên quan đến Âu Minh Vũ?’’
“ Thực sự không có”
“ Thôi được rồi, cậu ngủ thêm đi tớ cũng ngủ đây” Lam Lam thấy cô không chịu nói, cũng không hỏi nữa, Lam Lam biết cho dù hỏi thêm cũng không được gì.
“ Ngủ ngon”
“ Ngủ ngon”
Cô xoay mặt vào trong từ từ chìm vào giấc ngủ, kể từ lúc biết tin anh đi cô quyết định sẽ sống cuộc sống vui vẻ nhất hạnh phúc nhất, cô không muốn lại chìm vào quá khứ nữa 4 năm, 4 năm là đủ rồi………Lam Lam định đi ngủ nhưng lại cầm điện thoại quay số của anh rồi bước ra khỏi phòng, tiếng chuông ngân một lúc mới có người bắt máy, người bên kia giọng khan khan lên tiếng “ Alo?” Lam Lam lấy lại bình tĩnh, lựa lời để nói với anh “ Anh Minh Vũ là em Lam Lam đây” , “ À Lam Lam , em vẫn khoẻ chứ?” , “ em rất tốt, em gọi là để hỏi anh một chuyện”, “ Em nói đi” Lam Lam do dự không biết có nên hỏi không, hồi lâu vãn không thấy nói gì, anh thấy Lam Lam im lặng mãi vẫn không có động tĩnh liền lên tiếng “ Lam Lam e còn đó không”, “ Em….em, anh Minh Vũ dạo này anh có nói gì với Tiểu Linh không?” Anh đang viết báo cáo nghe thấy vậy động tác liền ngưng lại “ cô ấy xảy ra chuyện gì à?” Lam Lam là người rất quan tâm cô, chuyện gì giúp được cô Lam Lam sẽ giúp, lần này lại hỏi như vậy cộng thêm giọng điệu khó xử của Lam Lam anh biết chắc chắn là có chuyện, “ Tiểu Linh dạo này rất lạ”
“ Lạ??”
“ Em biết tiểu Linh không phải là người buông thả bản thân, nhưng dạo gần đây nó rất lạ thường xuyên uống rượu, còn nói với em nó muốn có bạn trai, em nghĩ có liên quan đến anh, anh có nói chuyện gì với nó không?”
Anh sững người, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô là người không thích uống rượu không thích tiệc tùng sao lại có thể trở thành như vậy chứ, anh im lặng hồi lâu rồi nói với Lam Lam “ Anh sẽ nói chuyện với cô ấy”
“ Được, cảm ơn anh”
“ Anh là người phải cảm ơn em Lam Lam, Tiểu Linh thật có phúc có được một người bạn như em”
Lam Lam chỉ cười rồi tắt máy, cô đã giúp đỡ Lam Lam rất nhiều nhưng những chuyện Lam Lam có thể làm cho cô cũng chỉ có vậy thôi.
Anh dọn dẹp lại tài liệu, thật sự bây giờ anh không thể tập trung làm việc được, lấy điện thoại bấm vào số của cô, một hồi chuông ngân lên, rất lâu sau cô mới bắt máy giọng có chút hơi men “ Alooo?”, anh nghe thấy giọng nói cô như vậy liền vào thẳng vấn đề “ Em.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Là anh à…tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ” cô bỡn cợt
Anh đã cố kìm lữa giận để nói chuyện với cô, nhưng lại nghe thấy giọng điệu bỡn cợt của cô anh liền không nhịn được hét và điện thoại “ Em rốt cuộc là muốn thế nào, sao lại hành hạ bản thân mình chứ, cuộc sống đó vốn không phải em muốn”
“ Anh có quyền gì mà nói điều đó với tôi, cuộc sống là của tôi, sống như thế nào cũng là quyền của tôi, anh vì sao phải quan tâm chứ?” cô hét lên
“ Vì tôi yêu em…..”
/40
|