“Cho nên cô liền tự làm chủ mà giới thiệu bạn gái cho tôi sao.” Minh Hiên tự động nói tiếp lời cô còn chưa nói xong.
Minh Nhan cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, không thể nhận ra lắm mà gật đầu.
Ngữ khí của Minh Hiên càng thêm mềm nhẹ, tiến thêm một bước xác nhận. “Đêm qua cô hỏi tôi một đống vấn đề là vì muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”
Minh nhan nuốt ngụm nước miếng, áp chế dục vọng muốn chạy trốn, thân là chị thế nhưng lại sợ đứa em trai nhỏ hơn mình đến vài tuổi, thật sự là quá mất mặt a. Ngoan ngoãn lên tiếng đáp. “Đúng.”
Minh Hiên nghe vậy thu hồi tươi cười trên mặt, chậm rãi đứng lên, vừa đứng dậy vừa nói. “Hôm nay tôi không có tâm tình làm cơm chiều, tự cô giải quyết đi.” Nói xong liền đi thẳng vào phòng mình.
“Ách?” Trong lúc nhất thời Minh Nhan không phản ứng kịp những gì hắn nói, chỉ biết trơ trơ nhìn bóng dáng hắn rời đi. Chờ cô phản ứng lại thì Minh Hiên đã đi tới cửa phòng, tay phải dĩ nhiên để trên nắm tay cầm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Nhan nhất thời suy sụp xuống, suy sụp ngồi xuống sô pha, mỹ thực đã đến miệng còn bay đi mất, sớm biết vậy đã chờ ăn no rồi hãy nói có phải tốt hơn không, thất sách a, ô ô, hôm nay Hiên Hiên dường như mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn a.
“Đúng rồi.” Lúc gần vào phòng Minh Hiên chợt xoay người lại nói một câu khiến cô gái nào đó đang ngồi ở sô pha hối hận không thôi lại dâng lên hy vọng, vẻ mặt chờ mong mà đứng dậy nhìn hắn.
“Kỳ thật cô không phải hình tượng xinh đẹp.” Người nào đó sau khi ném một quả bom uy lực không nhỏ thì tự nhiên đi vào phòng mình, thuận tay khóa cửa lại.
Cô gái bị oanh tạc thì trong óc chỉ còn một mảnh trắng bệch, sau khi từ trong dư âm chấn động của bom mà tỉnh lại, đầu tiên là nhảy dựng lên, chạy đến trước cửa phòng Minh Hiên, cũng không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng cửa đi vào, đáng tiếc không thành công, bởi vì người nào đó đã khóa lại rồi. Cô đành phải đứng ở ngoài cửa, vừa gõ cửa, vừa công khai lên án hắn.
“Tư Đồ Minh Hiên, cậu mở cửa ra cho tôi, cậu nói cho rõ ràng, sao tôi lại không phải là hình tượng xinh đẹp, tôi đều mang danh hiệu này hơn hai mươi năm , sao cậu lại dám nói không phải. Tư Đồ Minh Hiên, tôi bảo cậu mở cửa ra, cậu có nghe thấy không. Tư Đồ Minh Hiên......” Minh Nhan thì ở ngoài cửa mặc sức kêu gào, trong khi đó người ở bên trong thì căn bản không để ý tới cô, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Tư Đồ Minh Nhan kêu đến mệt mỏi, cũng biết không có biện pháp với tính tình thối của hắn nên tốt nhất buông tha lấy lại công đạo, dù sao em trai này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là không có ánh mắt thưởng thức phụ nữ, điều này không phải cô vừa mới rồi đã chứng thật được sao! Quên đi, anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân.
Đi phòng bếp tự rót ly nước trái cây cho mình, ngồi trên sô pha một bên uống nước trái cây, một bên gọi điện thoại cho cô bạn Tân Vãn, muốn ở chỗ cô ấy tìm an ủi.
Sau khi gác điện thoại, Minh Nhan lại bị đả kích, ngẫm lại sau khi Tân Vãn nghe được cô hỏi mình có phải hình tượng xinh đẹp không, ở đầu dây điện thoại bên kia cười đến ngã lên bàn, chảy cả nước mắt, còn nói đây là chuyện khôi hài nhất trong hôm nay mà cô ấy đã nghe được.
Cô tức giận một phát dập điện thoại, tại sao mình nói mình là hình tượng xinh đẹp lại biến thành đang kể chuyện cười ?
Minh Nhan cầm lấy gương, vừa nhìn khuôn mặt đoan trang của mình, vừa bất mãn than thở. Nhìn đôi mắt này xem, thật giống ánh sao lóe sáng trong đêm tối, thật đẹp a, còn cái mũi này, cao ngất khéo léo, cũng rất đẹp a, lại nhìn đến đôi môi, hồng đô đô gợi cảm ướt át, cũng đủ kiều diễm đi, như thế nào hợp cùng một chỗ lại không phải là hình tượng xinh đẹp đây, đám người này đều là cái ánh mắt gì a.
Minh Nhan tức giận trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo. Tắm rửa xong cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng bụng lại không chịu nổi đói. Trông Minh Hiên như vậy, hôm nay là đừng nghĩ đến việc hắn làm cơm chiều cho
Nhớ lần trước khi hắn tức giận như vậy là một lần tại vũ hội chào đón sinh viên mới cô quen biết một cậu con trai, sau khi vũ hội kết thúc cậu con trai kia đưa cô về, ở dưới lầu lại đụng phải Minh Hiên đang chờ đón cô, kết quả hắn tức giận cả một tuần không làm cơm chiều cho cô, đều để cô tự mình giải quyết. Thật không biết hắn rốt cuộc là tức giận cái gì a.
Lần này không biết muốn giận bao lâu, ai, em trai này của cô cũng không phải quá keo kiệt một chút đi, người trưởng thành thì không thể thích được, vẫn là như lúc trước tốt hơn, cô nói gì cũng đều nghe. Bất quá quay lại hiện tại, hắn lần này rốt cuộc giận cái gì, là giận cô giới thiệu bạn gái cho hắn, hay là kỳ thật hắn không thích hình tượng xinh đẹp mà cô lại hiểu lầm?
Mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thật sự là không rõ Hiên Hiên đang suy nghĩ cái gì, ai nói là tâm sự của phụ nữ không ai đoán được, mình thấy tâm sự của đàn ông cũng không thể đoán. Mặc kệ, trước hết no bụng đã. Lấy điện thoại gọi hai phần thức ăn bên ngoài, thức ăn rất nhanh sẽ đưa đến đây.
Minh Nhan kiên trì đi gõ cửa phòng Minh Hiên, tuy rằng em trai không để ý tới cô, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc hắn đói bụng được, hắn đói bụng cô sẽ rất đau lòng.
“Hiên Hiên a, đi ra ăn cơm , chị đã kêu thức ăn bên ngoài rồi.”
Minh Nhan cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, không thể nhận ra lắm mà gật đầu.
Ngữ khí của Minh Hiên càng thêm mềm nhẹ, tiến thêm một bước xác nhận. “Đêm qua cô hỏi tôi một đống vấn đề là vì muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”
Minh nhan nuốt ngụm nước miếng, áp chế dục vọng muốn chạy trốn, thân là chị thế nhưng lại sợ đứa em trai nhỏ hơn mình đến vài tuổi, thật sự là quá mất mặt a. Ngoan ngoãn lên tiếng đáp. “Đúng.”
Minh Hiên nghe vậy thu hồi tươi cười trên mặt, chậm rãi đứng lên, vừa đứng dậy vừa nói. “Hôm nay tôi không có tâm tình làm cơm chiều, tự cô giải quyết đi.” Nói xong liền đi thẳng vào phòng mình.
“Ách?” Trong lúc nhất thời Minh Nhan không phản ứng kịp những gì hắn nói, chỉ biết trơ trơ nhìn bóng dáng hắn rời đi. Chờ cô phản ứng lại thì Minh Hiên đã đi tới cửa phòng, tay phải dĩ nhiên để trên nắm tay cầm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Nhan nhất thời suy sụp xuống, suy sụp ngồi xuống sô pha, mỹ thực đã đến miệng còn bay đi mất, sớm biết vậy đã chờ ăn no rồi hãy nói có phải tốt hơn không, thất sách a, ô ô, hôm nay Hiên Hiên dường như mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn a.
“Đúng rồi.” Lúc gần vào phòng Minh Hiên chợt xoay người lại nói một câu khiến cô gái nào đó đang ngồi ở sô pha hối hận không thôi lại dâng lên hy vọng, vẻ mặt chờ mong mà đứng dậy nhìn hắn.
“Kỳ thật cô không phải hình tượng xinh đẹp.” Người nào đó sau khi ném một quả bom uy lực không nhỏ thì tự nhiên đi vào phòng mình, thuận tay khóa cửa lại.
Cô gái bị oanh tạc thì trong óc chỉ còn một mảnh trắng bệch, sau khi từ trong dư âm chấn động của bom mà tỉnh lại, đầu tiên là nhảy dựng lên, chạy đến trước cửa phòng Minh Hiên, cũng không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng cửa đi vào, đáng tiếc không thành công, bởi vì người nào đó đã khóa lại rồi. Cô đành phải đứng ở ngoài cửa, vừa gõ cửa, vừa công khai lên án hắn.
“Tư Đồ Minh Hiên, cậu mở cửa ra cho tôi, cậu nói cho rõ ràng, sao tôi lại không phải là hình tượng xinh đẹp, tôi đều mang danh hiệu này hơn hai mươi năm , sao cậu lại dám nói không phải. Tư Đồ Minh Hiên, tôi bảo cậu mở cửa ra, cậu có nghe thấy không. Tư Đồ Minh Hiên......” Minh Nhan thì ở ngoài cửa mặc sức kêu gào, trong khi đó người ở bên trong thì căn bản không để ý tới cô, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Tư Đồ Minh Nhan kêu đến mệt mỏi, cũng biết không có biện pháp với tính tình thối của hắn nên tốt nhất buông tha lấy lại công đạo, dù sao em trai này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là không có ánh mắt thưởng thức phụ nữ, điều này không phải cô vừa mới rồi đã chứng thật được sao! Quên đi, anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân.
Đi phòng bếp tự rót ly nước trái cây cho mình, ngồi trên sô pha một bên uống nước trái cây, một bên gọi điện thoại cho cô bạn Tân Vãn, muốn ở chỗ cô ấy tìm an ủi.
Sau khi gác điện thoại, Minh Nhan lại bị đả kích, ngẫm lại sau khi Tân Vãn nghe được cô hỏi mình có phải hình tượng xinh đẹp không, ở đầu dây điện thoại bên kia cười đến ngã lên bàn, chảy cả nước mắt, còn nói đây là chuyện khôi hài nhất trong hôm nay mà cô ấy đã nghe được.
Cô tức giận một phát dập điện thoại, tại sao mình nói mình là hình tượng xinh đẹp lại biến thành đang kể chuyện cười ?
Minh Nhan cầm lấy gương, vừa nhìn khuôn mặt đoan trang của mình, vừa bất mãn than thở. Nhìn đôi mắt này xem, thật giống ánh sao lóe sáng trong đêm tối, thật đẹp a, còn cái mũi này, cao ngất khéo léo, cũng rất đẹp a, lại nhìn đến đôi môi, hồng đô đô gợi cảm ướt át, cũng đủ kiều diễm đi, như thế nào hợp cùng một chỗ lại không phải là hình tượng xinh đẹp đây, đám người này đều là cái ánh mắt gì a.
Minh Nhan tức giận trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo. Tắm rửa xong cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng bụng lại không chịu nổi đói. Trông Minh Hiên như vậy, hôm nay là đừng nghĩ đến việc hắn làm cơm chiều cho
Nhớ lần trước khi hắn tức giận như vậy là một lần tại vũ hội chào đón sinh viên mới cô quen biết một cậu con trai, sau khi vũ hội kết thúc cậu con trai kia đưa cô về, ở dưới lầu lại đụng phải Minh Hiên đang chờ đón cô, kết quả hắn tức giận cả một tuần không làm cơm chiều cho cô, đều để cô tự mình giải quyết. Thật không biết hắn rốt cuộc là tức giận cái gì a.
Lần này không biết muốn giận bao lâu, ai, em trai này của cô cũng không phải quá keo kiệt một chút đi, người trưởng thành thì không thể thích được, vẫn là như lúc trước tốt hơn, cô nói gì cũng đều nghe. Bất quá quay lại hiện tại, hắn lần này rốt cuộc giận cái gì, là giận cô giới thiệu bạn gái cho hắn, hay là kỳ thật hắn không thích hình tượng xinh đẹp mà cô lại hiểu lầm?
Mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thật sự là không rõ Hiên Hiên đang suy nghĩ cái gì, ai nói là tâm sự của phụ nữ không ai đoán được, mình thấy tâm sự của đàn ông cũng không thể đoán. Mặc kệ, trước hết no bụng đã. Lấy điện thoại gọi hai phần thức ăn bên ngoài, thức ăn rất nhanh sẽ đưa đến đây.
Minh Nhan kiên trì đi gõ cửa phòng Minh Hiên, tuy rằng em trai không để ý tới cô, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc hắn đói bụng được, hắn đói bụng cô sẽ rất đau lòng.
“Hiên Hiên a, đi ra ăn cơm , chị đã kêu thức ăn bên ngoài rồi.”
/125
|