“Anh họ.” Minh Hiên lễ phép lên tiếng chào hỏi, ngừng lại một chút giải thích. “Tình huống lúc ấy có chút đặc biệt, kết hôn có vẻ gấp gút, em sợ chậm trễ, bà xã bị người ta cướp mất, cho nên chưa kịp báo với mọi người.”
Minh Nhan nghe hắn nói xong, mặt nóng như phát sốt, cái gì mà chậm tr sợ cô bị người khác cướp mất, rõ ràng là hắn lừa cô kết hôn, nhưng trước mặt người ngoài cô cũng không tiện vạch trần a, chỉ có thể giả mù mặc kệ hắn.
“Nga?” Anh họ của hắn – Mạc Dịch Minh đánh giá Minh Nhan từ trên xuống dưới, nhận xét. “Một cô gái xinh đẹp như vậy, cũng khó trách em lo lắng a. Không biết em dâu họ gì a?”
“Anh họ, em tên Tư Đồ Minh Nhan, anh cứ gọi Minh Nhan là được.” Minh Nhan lễ phép chào hỏi, tuy rằng cô không thích hắn, nhưng trên cơ bản, vẫn lễ phép tối thiểu cũng phải có a.
“Tư Đồ Minh Nhan, Tư Đồ Minh Hiên, em không phải?” Mạc Dịch Minh lặp đi lặp lại tên của Minh Nhan, dường như nhớ tới cái gì đó, hai mắt sáng lên.
“Đúng vậy, bà xã em chính là ân nhân từng cứu mạng em.” Minh Hiên giành thay cô trả lời trước, hắn không muốn nhắc lại quan hệ chị em trên danh nghĩa lúc trước, lúc này đây Minh Nhan vừa mới có dấu hiệu chấp nhận hắn, hắn không muốn lại làm phức tạp thêm nữa.
“Chị nhớ ra rồi, cô ấy không phải là chị của em sao? Vậy hai người không phải loạn luân sao?” Trương Tĩnh Nghi ở bên cạnh đột nhiên chen vào nói, còn tỏ ra một bộ dáng giật mình. [BN: mụi ghét cái con mụ này, đọc lời mụ thôi cũng đủ thấy mụ ấy là người thế nào, đồ đàn bà ngu mà cứ tỏ ra nguy hiểm, đã xấu còn xa, si đa còn bày đặt xông pha đi hiến máu, hứ x-( , NV: uhm mấy người sợ thiên hạ ko loạn mà lị.]
“Em nói bậy bạ gì vậy? Bọn họ không có quan hệ huyết thống, không tính là loạn luân.” Mạc Dịch Minh mắng bà xã của mình một chút, ngăn cô nói lung tung, sau đó áy náy nhìn về phía Minh Nhan.
Minh Nhan nở nụ cười, tỏ vẻ cô không ngại, cho dù có để ý cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt bọn họ, hai người này chắc chắn là đến đây để thăm dò.
“Nhưng mà dù sao lấy thân phận chị em cùng nhau sống mười mấy năm, đột nhiên biến thành vợ chồng, không chỉ người ngoài khó chấp nhận, trong lòng chính mình cũng sẽ cảm thấy không thoải mái a, cô nói có phải hay không, Minh Nhan?” Trương Tĩnh Nghi không đồng ý cùng tranh cãi với ông xã của cô ta, cuối cùng còn cố ý hỏi Minh Nhan. [BN: mụi muốn băm vằm con mụ này ra a~~~ *cầm dao mài mài*, NV: haha bình tĩnh bình tĩnh xem chị Nhan Nhan trả lời thế nào này, e hèm]
Minh Nhan cười với cô ta, tỏ vẻ thâm tình nhìn Minh Hiên, thẹn thùng đáp. “Sẽ không a, ông xã em rất thương em, hơn nữa luôn luôn sống cùng nhau, càng làm cho chúng em hiểu nhau hơn, nên khi đã quyết định ở cùng nhau thì tuyệt đối không bao giờ có chuyện chia tay, còn làm cho chúng em có nhiều điều ăn ý hơn những vợ chồng khác, em cảm thấy thực hạnh phúc, còn không ít bạn bè hâm mộ chúng em biết bao nhiêu, đúng không, ông xã?”
“Đúng, bà xã em nói rất đúng.” Minh Hiên cảm động, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, mặc kệ có phải đang đóng kịch hay không, có thể nghe được cô nói như vậy cũng làm hắn thực cảm động rồi.
Trương Tĩnh Nghi nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, Mạc Dịch Minh liền nhanh nhảu hòa giải, nói rằng thấy vợ chồng bọn họ ân ân ái ái như thế cũng thực sự rất mừng, sau đó bảo mọi người cùng nhau đi vào.
La Khương đúng là thực không nể mặt, nói là mệt, sau đó trở về phòng mình, nếu không phải tại Tân Vãn cứ một mực muốn ở cùng Minh Nhan, lần này hắn cũng lười đến cái đất nước chẳng mong muốn gì này.
Mấy người còn lại thì ngồi ở sô pha, nghe hai vợ chồng Mạc Dịch Minh nói những lời khách sáo rỗng tuếch, Minh Hiên chỉ “Ân, a.” hai câu cho có lệ, dù sao hắn cũng không phải là người nói nhiều trước mặt người ngoài, hắn ngồi ở đây nhìn bọn họ khách sáo qua lại, đơn giản là vì hắn muốn nhìn bộ dáng Minh Nhan vì hắn chiến đấu một chút thôi.
Không bao lâu, chợt nghe tiếng Tân Vãn ngáp liên tục, Minh Nhan liền nói. “Thật ngại quá, bạn của em hôm nay vừa xuống máy bay, có chút mệt mỏi, em đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút. Mọi người cứ từ từ trò chuyện a.” Nói xong cô liền kéo Tân Vãn trở về phòng .
Minh Hiên cũng đứng dậy, nói hai chữ “Thất lễ.” Sau đó liền đuổi sát theo.
Trước lúc Minh Nhan và Tân Vãn đi vào phòng, hắn liền giữ chặt Minh Nhan lại, sau đó đẩy Tân Vãn đi vào, còn rất khách khí nói. “Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, Nhan Nhan để tôi chăm sóc là được.”
Minh Nhan nghe hắn nói xong, mặt nóng như phát sốt, cái gì mà chậm tr sợ cô bị người khác cướp mất, rõ ràng là hắn lừa cô kết hôn, nhưng trước mặt người ngoài cô cũng không tiện vạch trần a, chỉ có thể giả mù mặc kệ hắn.
“Nga?” Anh họ của hắn – Mạc Dịch Minh đánh giá Minh Nhan từ trên xuống dưới, nhận xét. “Một cô gái xinh đẹp như vậy, cũng khó trách em lo lắng a. Không biết em dâu họ gì a?”
“Anh họ, em tên Tư Đồ Minh Nhan, anh cứ gọi Minh Nhan là được.” Minh Nhan lễ phép chào hỏi, tuy rằng cô không thích hắn, nhưng trên cơ bản, vẫn lễ phép tối thiểu cũng phải có a.
“Tư Đồ Minh Nhan, Tư Đồ Minh Hiên, em không phải?” Mạc Dịch Minh lặp đi lặp lại tên của Minh Nhan, dường như nhớ tới cái gì đó, hai mắt sáng lên.
“Đúng vậy, bà xã em chính là ân nhân từng cứu mạng em.” Minh Hiên giành thay cô trả lời trước, hắn không muốn nhắc lại quan hệ chị em trên danh nghĩa lúc trước, lúc này đây Minh Nhan vừa mới có dấu hiệu chấp nhận hắn, hắn không muốn lại làm phức tạp thêm nữa.
“Chị nhớ ra rồi, cô ấy không phải là chị của em sao? Vậy hai người không phải loạn luân sao?” Trương Tĩnh Nghi ở bên cạnh đột nhiên chen vào nói, còn tỏ ra một bộ dáng giật mình. [BN: mụi ghét cái con mụ này, đọc lời mụ thôi cũng đủ thấy mụ ấy là người thế nào, đồ đàn bà ngu mà cứ tỏ ra nguy hiểm, đã xấu còn xa, si đa còn bày đặt xông pha đi hiến máu, hứ x-( , NV: uhm mấy người sợ thiên hạ ko loạn mà lị.]
“Em nói bậy bạ gì vậy? Bọn họ không có quan hệ huyết thống, không tính là loạn luân.” Mạc Dịch Minh mắng bà xã của mình một chút, ngăn cô nói lung tung, sau đó áy náy nhìn về phía Minh Nhan.
Minh Nhan nở nụ cười, tỏ vẻ cô không ngại, cho dù có để ý cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt bọn họ, hai người này chắc chắn là đến đây để thăm dò.
“Nhưng mà dù sao lấy thân phận chị em cùng nhau sống mười mấy năm, đột nhiên biến thành vợ chồng, không chỉ người ngoài khó chấp nhận, trong lòng chính mình cũng sẽ cảm thấy không thoải mái a, cô nói có phải hay không, Minh Nhan?” Trương Tĩnh Nghi không đồng ý cùng tranh cãi với ông xã của cô ta, cuối cùng còn cố ý hỏi Minh Nhan. [BN: mụi muốn băm vằm con mụ này ra a~~~ *cầm dao mài mài*, NV: haha bình tĩnh bình tĩnh xem chị Nhan Nhan trả lời thế nào này, e hèm]
Minh Nhan cười với cô ta, tỏ vẻ thâm tình nhìn Minh Hiên, thẹn thùng đáp. “Sẽ không a, ông xã em rất thương em, hơn nữa luôn luôn sống cùng nhau, càng làm cho chúng em hiểu nhau hơn, nên khi đã quyết định ở cùng nhau thì tuyệt đối không bao giờ có chuyện chia tay, còn làm cho chúng em có nhiều điều ăn ý hơn những vợ chồng khác, em cảm thấy thực hạnh phúc, còn không ít bạn bè hâm mộ chúng em biết bao nhiêu, đúng không, ông xã?”
“Đúng, bà xã em nói rất đúng.” Minh Hiên cảm động, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, mặc kệ có phải đang đóng kịch hay không, có thể nghe được cô nói như vậy cũng làm hắn thực cảm động rồi.
Trương Tĩnh Nghi nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, Mạc Dịch Minh liền nhanh nhảu hòa giải, nói rằng thấy vợ chồng bọn họ ân ân ái ái như thế cũng thực sự rất mừng, sau đó bảo mọi người cùng nhau đi vào.
La Khương đúng là thực không nể mặt, nói là mệt, sau đó trở về phòng mình, nếu không phải tại Tân Vãn cứ một mực muốn ở cùng Minh Nhan, lần này hắn cũng lười đến cái đất nước chẳng mong muốn gì này.
Mấy người còn lại thì ngồi ở sô pha, nghe hai vợ chồng Mạc Dịch Minh nói những lời khách sáo rỗng tuếch, Minh Hiên chỉ “Ân, a.” hai câu cho có lệ, dù sao hắn cũng không phải là người nói nhiều trước mặt người ngoài, hắn ngồi ở đây nhìn bọn họ khách sáo qua lại, đơn giản là vì hắn muốn nhìn bộ dáng Minh Nhan vì hắn chiến đấu một chút thôi.
Không bao lâu, chợt nghe tiếng Tân Vãn ngáp liên tục, Minh Nhan liền nói. “Thật ngại quá, bạn của em hôm nay vừa xuống máy bay, có chút mệt mỏi, em đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút. Mọi người cứ từ từ trò chuyện a.” Nói xong cô liền kéo Tân Vãn trở về phòng .
Minh Hiên cũng đứng dậy, nói hai chữ “Thất lễ.” Sau đó liền đuổi sát theo.
Trước lúc Minh Nhan và Tân Vãn đi vào phòng, hắn liền giữ chặt Minh Nhan lại, sau đó đẩy Tân Vãn đi vào, còn rất khách khí nói. “Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, Nhan Nhan để tôi chăm sóc là được.”
/125
|