Một tuần trôi qua, khuôn mặt Mạc Dịch Hiên cũng càng ngày càng đen, Mạc lão nhân căn bản là không chịu đi khám bác sĩ, hơn nữa mỗi ngày đều dẫn hắn tham dự các yến hội lớn, vũ hội đa dạng, khác nhau.
Hắn không rõ ông ta đang muốn làm gì, cũng không thèm nghĩ đến việc đó.
Hắn chỉ muốn sớm trở về thành phố A, về bên người phụ nữ không có lương tâm Tư Đồ Minh Nhan kia, hắn đã dỗi một tuần chưa gọi điện thoại cho cô rồi mà cô cư nhiên cũng không thèm gọi cho hắn. Hắn thực hận không thể bay trở về ngay bây giờ, đem cô đặt ở dưới thân mà hành hạ thật tốt một phen, dám không để ý tới hắn một tuần nay, không muốn sống nữa chăng.
Hắn lặng lẽ đi đến chỗ khuất ngồi xuống, mắt lạnh nhìn cảnh tượng những vị khách sang trọng đến tham dự yến hội, hắn đối với cái gọi là yến hội thượng lưu này thật sự không có chút cảm tình nào.
Huống chi nơi này còn có không ít sắc nữ làm bộ tao nhã. Nếu không phải tại hắn quá lạnh lùng làm bọn họ không dám đến gần, phỏng chừng giờ phút này hắn đang bị họ cuốn lấy.
Nhìn bộ dáng Mạc lão nhân đang chuyện trò vui vẻ với mấy người đứng đầu trong giới kinh doanh, thực khiến hắn bắt đầu hoài nghi có phải hắn đang bị lão nhân đùa giỡn hay không, ông ấy căn bản không bị bệnh, sở dĩ ông ấy bảo Lưu quản gia nói như vậy chỉ là muốn giữ hắn lại mà thôi.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Vũ Trạch, bảo hắn đột nhập vào hệ thống máy tính của bệnh viện để tra bệnh án của lão nhân.
Hai mươi phút sau, hắn nhận được tin tức, cúi đầu nhìn một chút.
Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tốt lắm, rất tốt, lão nhân này quả nhiên đang lừa hắn.
Hắn không hề chào hỏi mà trực tiếp lái xe về nhà họ Mạc. Nếu không phải quà hắn mua cho Minh Nhan vẫn còn ở đó thì căn bản hắn cũng lười trở về.
Lấy đồ xong hắn đi ra thì vừa lúc gặp được Lưu quản gia, Lưu quản gia thấy hắn xách túi đi ra thì có chút kinh ngạc, vừa định đến gần hỏi đã bị Mạc Dịch Hiên giành nói trước. “Chú Lưu, khi nào ông Mạc về phiền chú nói giúp với ông ấy một tiếng là cháu có việc gấp phải đi trước. Còn nữa, cháu thấy thân thể ông ấy rất khỏe, về sau đừng lấy cớ này mà gạt cháu ở lại, cháu sẽ không tin lần nữa đâu.” Nói xong không quay đầu lại, tiêu sái bước đi.
Lưu quản gia sững sờ tại chỗ nửa ngày mới có phản ứng, xong rồi, mưu kế của ông chủ đã bị cậu Hiên phát hiện, hắn phải thông báo nhanh cho ông chủ mới được.
Đáng tiếc, cho dù hắn có thông báo cho ông Mạc đi nữa thì ông Mạc cũng không có cách nào, cho tới bây giờ ông Mạc chưa bao giờ có thể giữ chân Mạc Dịch Hiên được.
Mạc Dịch Hiên cầm theo món quà đi thẳng đến sân bay, lúc đang trên đường đến còn thuận tiện gọi điện giao phó cho Lưu Vũ Trạch một việc.
Ai ngờ lúc tới sân bay thì bốn người bọn họ đã xuất hiện tại đó trước, họ đã hẹn nhau cùng vội tới đưa hắn lên máy bay?
Bỗng thấy trong tay Phương Thần Ngạo cầm cái gói gì đó, ánh mắt lóe lên đi về phía hắn, ấp a ấp úng nói. “Hiên, Hiên lão đại, đây, đây là chút tâm ý của mấy người bọn tôi, hy vọng có thể giúp được cậu. Cái này, khi nào cậu lên máy bay hãy xem, đi đi, sắp trễ
Lúc đã lên máy bay rồi, dù lão đại có xem xong mà muốn nổi bão, cũng tạm thời không làm gì được bọn họ, dưới đáy lòng Phương Thần Ngạo tỉ mỉ tính toán một phen.
Mạc Dịch Hiên hoài nghi liếc mắt nhìn bốn người họ một cái, lại nhìn cái gói trong tay, đây rốt cuộc là cái gì? Nhìn thần sắc bọn họ thì cái này tựa hồ không phải cái thứ tốt gì.
Bất quá lòng hắn hiện tại chỉ muốn sớm trở về, không có thời gian để ý đến bọn họ. Liền tùy tiện gật đầu, sau đó lên máy bay rời đi.
Hắn không rõ ông ta đang muốn làm gì, cũng không thèm nghĩ đến việc đó.
Hắn chỉ muốn sớm trở về thành phố A, về bên người phụ nữ không có lương tâm Tư Đồ Minh Nhan kia, hắn đã dỗi một tuần chưa gọi điện thoại cho cô rồi mà cô cư nhiên cũng không thèm gọi cho hắn. Hắn thực hận không thể bay trở về ngay bây giờ, đem cô đặt ở dưới thân mà hành hạ thật tốt một phen, dám không để ý tới hắn một tuần nay, không muốn sống nữa chăng.
Hắn lặng lẽ đi đến chỗ khuất ngồi xuống, mắt lạnh nhìn cảnh tượng những vị khách sang trọng đến tham dự yến hội, hắn đối với cái gọi là yến hội thượng lưu này thật sự không có chút cảm tình nào.
Huống chi nơi này còn có không ít sắc nữ làm bộ tao nhã. Nếu không phải tại hắn quá lạnh lùng làm bọn họ không dám đến gần, phỏng chừng giờ phút này hắn đang bị họ cuốn lấy.
Nhìn bộ dáng Mạc lão nhân đang chuyện trò vui vẻ với mấy người đứng đầu trong giới kinh doanh, thực khiến hắn bắt đầu hoài nghi có phải hắn đang bị lão nhân đùa giỡn hay không, ông ấy căn bản không bị bệnh, sở dĩ ông ấy bảo Lưu quản gia nói như vậy chỉ là muốn giữ hắn lại mà thôi.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Vũ Trạch, bảo hắn đột nhập vào hệ thống máy tính của bệnh viện để tra bệnh án của lão nhân.
Hai mươi phút sau, hắn nhận được tin tức, cúi đầu nhìn một chút.
Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tốt lắm, rất tốt, lão nhân này quả nhiên đang lừa hắn.
Hắn không hề chào hỏi mà trực tiếp lái xe về nhà họ Mạc. Nếu không phải quà hắn mua cho Minh Nhan vẫn còn ở đó thì căn bản hắn cũng lười trở về.
Lấy đồ xong hắn đi ra thì vừa lúc gặp được Lưu quản gia, Lưu quản gia thấy hắn xách túi đi ra thì có chút kinh ngạc, vừa định đến gần hỏi đã bị Mạc Dịch Hiên giành nói trước. “Chú Lưu, khi nào ông Mạc về phiền chú nói giúp với ông ấy một tiếng là cháu có việc gấp phải đi trước. Còn nữa, cháu thấy thân thể ông ấy rất khỏe, về sau đừng lấy cớ này mà gạt cháu ở lại, cháu sẽ không tin lần nữa đâu.” Nói xong không quay đầu lại, tiêu sái bước đi.
Lưu quản gia sững sờ tại chỗ nửa ngày mới có phản ứng, xong rồi, mưu kế của ông chủ đã bị cậu Hiên phát hiện, hắn phải thông báo nhanh cho ông chủ mới được.
Đáng tiếc, cho dù hắn có thông báo cho ông Mạc đi nữa thì ông Mạc cũng không có cách nào, cho tới bây giờ ông Mạc chưa bao giờ có thể giữ chân Mạc Dịch Hiên được.
Mạc Dịch Hiên cầm theo món quà đi thẳng đến sân bay, lúc đang trên đường đến còn thuận tiện gọi điện giao phó cho Lưu Vũ Trạch một việc.
Ai ngờ lúc tới sân bay thì bốn người bọn họ đã xuất hiện tại đó trước, họ đã hẹn nhau cùng vội tới đưa hắn lên máy bay?
Bỗng thấy trong tay Phương Thần Ngạo cầm cái gói gì đó, ánh mắt lóe lên đi về phía hắn, ấp a ấp úng nói. “Hiên, Hiên lão đại, đây, đây là chút tâm ý của mấy người bọn tôi, hy vọng có thể giúp được cậu. Cái này, khi nào cậu lên máy bay hãy xem, đi đi, sắp trễ
Lúc đã lên máy bay rồi, dù lão đại có xem xong mà muốn nổi bão, cũng tạm thời không làm gì được bọn họ, dưới đáy lòng Phương Thần Ngạo tỉ mỉ tính toán một phen.
Mạc Dịch Hiên hoài nghi liếc mắt nhìn bốn người họ một cái, lại nhìn cái gói trong tay, đây rốt cuộc là cái gì? Nhìn thần sắc bọn họ thì cái này tựa hồ không phải cái thứ tốt gì.
Bất quá lòng hắn hiện tại chỉ muốn sớm trở về, không có thời gian để ý đến bọn họ. Liền tùy tiện gật đầu, sau đó lên máy bay rời đi.
/125
|