Kỳ thi tháng vào thứ năm, trời còn chưa hửng sáng Ninh Trăn đã thức dậy, ôn lại bài vở, kiểm tra sách bút rồi đi đến trường.
Tuy biết rõ hôm nay là ngày thi, nhưng khi Ninh Trăn tới nơi trong lớp mới chỉ có lác đác vài khuôn mặt. Sau mấy ngày cố gắng, cuối cùng cô cũng đã lấy lại được nền tảng kiến thức trước kia.
Hôm nay Hạ Tiểu Thi cũng đi học rất sớm, cô bạn nhỏ ghé sát đầu lại hỏi: “Trăn Trăn, số báo danh của cậu bao nhiêu vậy?”
Ninh Trăn nói với cô ấy mấy số cuối: “153.”
“Ừm, à, của tớ là 287, không cùng chung một phòng thi rồi. Phòng của cậu hẳn là… ừm, nằm ở lầu ba dãy toà nhà phòng học phía đối diện bên kia.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô không mấy lo lắng, sáng nay đã ôn lại bài, giờ tranh thủ thời gian còn sớm lấy sách giáo khoa ra ôn lại thêm lần nữa là được.
Hạ Tiểu Thi ngồi chưa được mấy chốc đã bồn chồn không yên, khều Ninh Trăn nói chuyện: “Trăn Trăn, bật mí với cậu, tớ đoán đề cực kỳ chính xác.”
Cô nàng bừng bừng khí thế mở sách ngữ văn ra – chương 6:
“Ví dụ, cậu xem bài ‘Quả nhân chi ư quốc dã’, nhất định đề thi sẽ có câu ‘Sác cổ bất nhập ô trì, ngư biết bất khả thăng thực dã’* này, chữ lạ nhiều như vậy, bằng không chính là ‘Cẩu trệ thực nhân tự, nhi bất tri kiểm; đồ hữu ngạ biểu, nhi bất tri phát.’**. Chắc chắn như thế, tớ đã biết tỏng mấy chiêu ra đề của các thầy cô!”
(Trích trong bài ‘Quả nhân chi ư quốc dã’ sách Mạnh Tử
*‘Sác cổ bất nhập ô trì, ngư biết bất khả thăng thực dã’ nghĩa là ‘Nếu không thường xuyên thả lưới dày vào ao hồ bắt cá, cá tôm không thể nào ăn hết’,
**‘Cẩu trệ thực nhân tự, nhi bất tri kiểm; đồ hữu ngạ biểu, nhi bất tri phát’ nghĩa là ‘bọn chó heo ăn đồ ăn của người mà không biết kiềm chế, ngoài đường có người chết đói mà không biết phát chẩn.)
Ninh Trăn ngẩng cằm lên, ngón tay chỉ vào một chỗ trên trang sách: “Nhưng cũng có thể sẽ ra câu ‘ban bạch giả bất phụ đái ư đạo lộ hỹ’*, chữ ‘ban’ rất dễ viết sai.”
(*‘Ban bạch giả bất phụ đái ư đạo lộ hỹ’ nghĩa là ‘thì những người tóc hoa râm không phải vác đội ngoài đường xá. Chữ ban: ‘颁’)
“Đúng ha, có lý. Cậu đừng nói chuyện với tớ nữa, tớ phải ôn lại toàn bộ từ đầu.”
“…”
Đến tám giờ, mọi người gần như đã có mặt đông đủ, tám giờ ba mươi sẽ phải tập trung về phòng thi.
Tối qua, nhóm Lục Chấp Lâm Tử Xuyên chơi game với đám nam sinh 11B6 đến gần bốn giờ sáng, vừa vào lớp đã nằm sấp mặt xuống bàn ngủ. Dù sao thi cũng chẳng được mấy điểm, đối với bọn họ mà nói không có gì khác biệt với các kỳ kiểm tra thông thường.
Cô giáo ngữ văn hắng giọng một cái: “Mọi người phải đọc đề cẩn thận, câu hỏi viết chính tả nhất định không được để mất điểm, rất nhiều em chỉ vì một hai điểm này mà bỏ lỡ cơ hội bước chân vào trường đại học. Làm bài nhớ chú ý nội dung chính coi chừng lạc đề, lần này không phải cô ra đề, nhưng các thầy cô ra đề nói một nửa số điểm nằm ở phần văn nghị luận. Làm văn nghị luận phải có luận điểm rõ ràng, có lí lẽ, dẫn chứng thuyết phục.”
“Trần Đông Thụ.”
“A? Cô Đường.” Trần Đông Thụ mơ mơ màng màng đứng dậy.
“Làm bài không được phép sáng chế rồi viết mấy tiết mục đồi trụy vào đâu đấy.”
Cả lớp cười ồ lên một trận.
“Còn Lục Chấp và Lâm Tử Xuyên, hai em viết cho đủ số chữ có được không? Đề bài yêu cầu tám trăm chữ trở lên, lần nào các em cũng viết được hai trăm chữ là ngừng! Mấy em chính là những nhân tố đi đầu trong việc kéo điểm trung bình của cả lớp xuống đấy.”
Đường Uyển dặn dò xong, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhịp nhịp thước lên bàn bảo học sinh đi về phòng thi tương ứng trên số báo danh.
Ninh Trăn kiểm tra lại vật dụng của mình một lần nữa, giấy báo thi… bút mực đen…
Hạ Tiểu Thi nói không sai, phòng thi của cô nằm góc trong cùng dãy lầu ba tòa nhà phòng học đối diện.
Số báo danh dự thi của Tam trung được sắp xếp ngẫu nhiên bằng máy tính, lúc Ninh Trăn đi vào chỉ thấy ba gương mặt quen thuộc là Ngụy Nghị Kiệt, Tạ Vũ và Dư San San.
Sơ đồ chỗ ngồi được vẽ trên bảng đen, Ninh Trăn dựa theo sơ đồ tìm được vị trí dán số báo danh của mình, bàn năm tổ hai.
Tạ Vũ cũng nhìn thấy Ninh Trăn, bĩu môi. Hiện giờ, Ninh Trăn chính là nữ sinh cô ta ghét nhất!
Dư San San đang ngồi yên lặng đọc sách ngữ văn.
Mái tóc dài xoăn nhẹ, đồng phục đã được sửa lại vừa vặn ôm sát cơ thể làm nổi bật lên vóc dáng lung linh, lúc đọc sách rất nhẹ nhàng yên tĩnh, chiếc cổ thon dài, cánh môi đỏ thắm. Trong phòng thi rất nhiều nam sinh len lén nhìn cô ta.
Dư San San ngồi ngay trước Ninh Trăn, dáng vẻ trong sáng lạnh lùng, thần thái điềm nhiên chững chạc.
Ninh Trăn không cách nào gắn kết được hình ảnh trước mặt và nữ sinh hôm đó đã ôm Lục Chấp bi lụy cầu xin tha thứ làm một.
Cũng rất khó tưởng tượng, cô ta sẽ đánh nhau với Đổng Tuyết Vi.
Ninh Trăn thu ánh mắt, tập trung xem lại những từ hiếm gặp.
Đúng chín giờ, bắt đầu vào giờ thi.
Tiếng chuông báo hiệu vừa vang lên, lớp học hoàn toàn yên lặng, tiếng ồn ào được thay bằng âm thanh sột soạt của bút mực chạy trên giấy.
Tổng thời gian làm bài là hai tiếng ba mươi phút, lúc Ninh Trăn làm xong, kim đồng hồ chỉ vừa nhích tới mười giờ bốn mươi lăm. Cô cẩn thận kiểm tra bài làm lại một lượt từ trên xuống dưới rồi ngồi đợi hết thời gian thi.
Hai phút sau, Dư San San đứng dậy đi về phía bục giảng.
“Thưa thầy, em làm xong rồi.”
Thầy giám thị nhíu mày nhưng không nói gì, thu bài thi của cô ta. Dư San San lấy cặp sách của mình bước thẳng ra cửa, không hề nhìn tới phản ứng của người khác.
Vừa có người tiên phong, tiếp theo đó mấy học sinh khác cũng lục tục lên nộp bài.
Thi xong môn ngữ văn, trên mặt mọi người đều hiện vẻ nhẹ nhõm thoải mái, nhưng đến môn toán buổi chiều thì tinh thần sa sút không ít.
“A a a môn toán khó quá.” Hạ Tiểu Thi bụm mặt: “Ba câu hỏi cuối tớ chỉ làm được câu đầu tiên, tiêu đời rồi, mẹ tớ sẽ đánh chết tớ.”
Trần Đông Thụ ngồi phía sau chọc chọc Lâm Tử Xuyên: “Xuyên à, cậu nói lần này đệ nhất ngai vàng thuộc về tớ hay cậu?”
Đệ nhất vị trí đếm ngược, hai người bọn họ cùng chung tay nắm giữ.
“Nếu con đã muốn nó đến vậy, ba sẵn sàng tặng nó cho con.” Lâm Tử Xuyên vỗ vỗ vai hắn.
“Gì chứ, con mới muốn, ông nội tặng cho con đó!”
“Chấp ca, cậu chọn đúng được khoảng mấy câu?”
Đầu ngón tay Lục Chấp kẹp điếu thuốc: “Không biết, toàn bộ chọn C.”
Cho nên, trong đáp án có bao nhiêu câu trả lời là C thì anh đúng bấy nhiêu, tóm lại không thể nào nấm mốc tới mức không trúng được câu nào.
“Ẹc, ý tưởng hay tuyệt, sao tớ lại không nghĩ ra chứ! Sớm biết như vậy tớ đã chọn D toàn bộ rồi.” Trần Đông Thụ sờ cằm: “Không sao, môn tiếng Anh ngày mai chọn kiểu này là khỏe.”
Trần Đông Thụ đánh mắt một vòng, phân chia công tác.
“Tiếu Phong cậu chọn A, Lâm Tử Xuyên chọn B, Chấp ca chọn C, tớ chọn D thế nào?”
“Không làm, con bà cậu vì sao không chọn A bắt tớ chọn?” Tiếu Phong bất bình phản đối: “Cậu chọn F, lão tử lập tức chọn A!”
“…”
~
Chiều hôm sau, trước khi bắt đầu bước vào môn thi cuối cùng, Ninh Trăn đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tạ Vũ vung mực vào người cô.
Mực đen dính vào đồng phục trắng, chẳng mấy chốc loang ra một mảng lớn.
Ninh Trăn đứng dậy, quay lại nhìn cô ta, Tạ Vũ cầm cây bút máy trên tay: “Ngại quá, tớ không cố ý.”
Nói thì nói vậy nhưng trên mặt hoàn toàn không có mảy may ý xin lỗi nào, cằm hất cao nhìn cô, như muốn nói —— sao nào, tôi cố tình đó cậu làm gì được tôi?
Ninh Trăn chẳng đặng đừng, không biết phải nói gì: “Tạ Vũ, cậu cố ý.”
Ánh mắt Ninh Trăn điềm tĩnh trong veo: “Làm điều xấu sẽ không thể che giấu được, cậu nghĩ có đúng không? Chỗ của chúng ta cách nhau xa như thế, cho dù cậu dùng bút máy, mực cũng không thể nào văng chính xác như vậy, tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng.”
Rất nhiều học sinh đang hiếu kì xem náo nhiệt, đều gật đầu tán thành.
Tạ Vũ xấu hổ mặt ửng lên đỏ bừng, cô ta không ngờ Ninh Trăn lại nói thẳng ra như thế. Con nhỏ ngồi cùng bàn này lúc nào cũng nhẹ nhàng như cái bánh bao mềm, cô ta cho rằng dù có bị chọc giận Ninh Trăn cũng sẽ im lặng nhẫn nhịn.
Dư San San cũng ngoái đầu lại liếc nhìn hai người bọn họ một cái, gương mặt không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì, sau đó lập tức xoay đi chỗ khác.
Ninh Trăn không đợi cô ta trả lời, đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười tám phút nữa mới đến giờ vào thi, cô nhủ bụng vẫn còn kịp thời gian để vào nhà vệ sinh rửa bớt vết mực. Mực nước không dễ tẩy, để lâu càng khó tẩy hơn, đồng phục còn phải mặc cả năm, thế này không ổn chút nào.
Ninh Trăn vặn vòi nước, nhúm vạt áo bên hông vò thật mạnh, vết mực nhạt đi nhưng nước ướt nhòe ra một mảng rất lớn.
Y phục lành lạnh dán sát vào người rất khó chịu, cũng may đang mùa hè nên sẽ không bị cảm.
Ninh Trăn vội vàng quay trở về phòng thi.
Cô sè sẹ thở ra một hơi, khoa học tự nhiên, môn cuối cùng rồi, sau khi thi xong sẽ về nhà thay đồng phục ra rồi dùng xà phòng giặt sạch là được.
(*Thi môn khoa học tự nhiên bên Trung là bài thi tổng hợp các môn Vật lí, Hóa học, Sinh học: tổng số điểm là 300, trong đó vật lý chiếm 110 điểm, hóa chiếm 100 điểm, và sinh chiếm 90 điểm.)
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu giờ làm bài vang lên, cô cúi đầu điền số báo danh.
Ninh Trăn làm phần vật lý trước, tổng thời gian của môn khoa học tự nhiên là một trăm năm mươi phút, thông thường chia theo tỉ lệ bốn năm sáu cho từng môn. Ninh Trăn học vật lý tốt nhất nên sẽ làm phần đó nhanh, vừa vặn có thể dành nhiều thời gian cho môn hóa và sinh học.
Cô giám thị đi giày cao gót bước rất khẽ đến từng bàn kiểm tra số báo danh có trùng khớp với giấy báo thi không.
Cô ấy dừng lại bên cạnh Ninh Trăn, cầm thẻ dự thi lên, nhíu mày, lật ra sau…
“Bạn học.” Cô giám thị vỗ vỗ xuống bàn cô.
Ninh Trăn ngước mắt lên.
“Đứng dậy, em gian lận trong phòng thi, điểm số của môn khoa học tự nhiên sẽ bị hủy bỏ, bây giờ em đi lên bục giảng ký biên bản, em không cần thi môn này nữa.” Không một giáo viên nào thích học trò gian dối, giọng nói của cô giám thị đanh lại, ánh mắt lạnh lùng.
Trái tim Ninh Trăn trĩu xuống, nhìn tờ giấy báo thi trên tay cô giám thị.
Kẹp giữa mặt sau bao nhựa trong suốt đựng thẻ dự thi là một tờ giấy viết chi chít công thức vật lý, nếu không lật qua thì không cách nào thấy được.
“Thưa cô, cái này không phải của em, em không có gian lận.” Ninh Trăn cắn môi.
Xảy ra chuyện lớn như thế, trong tối ngoài sáng vô số ánh mắt đổ dồn sang.
Điều khiến các thầy cô giám thị ghét hơn nữa chính là gặp phải những học sinh ngụy biện: “Chứng cứ rành rành ở đây, có phải em muốn nói vì em chưa kịp xem nên không tính là gian lận? Bây giờ em hãy đi ra ngoài, đừng đứng ở đây đôi co ảnh hưởng đến các bạn học khác!”
~
Ninh Trăn ký tên, bước ra khỏi phòng thi. Ánh mặt trời gay gắt giữa trưa chói vào mắt cô nhức buốt, cả Tam trung đều đang làm bài, trong sân trường chỉ có sự yên ắng tĩnh mịch.
Hàng ngô đồng vươn tán dày rậm phủ một màu xanh um, trong cái nắng chói chang của mùa hạ, dường như ve sầu cũng biếng lười tắt hẳn tiếng râm ran.
Cô ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, hai mắt xót đến đau nhức.
Lại là thế này… Luôn như vậy…
Ninh Trăn dụi mắt, đừng khóc, người làm sai mới phải khóc.
Một đời tái sinh, cho dù những điều khác không tiến bộ, thì ít nhất cũng phải học được cách mạnh mẽ kiên cường.
Ninh Trăn đứng dậy đi xuống lầu.
~
Tiếu Phong đánh chọn toàn bộ đáp án C cho phần câu hỏi trắc nghiệm, phần còn lại hắn tùy tiện viết hai ba công thức trông có vẻ được được, xem như xong.
Mới qua giữa trưa, phía ngoài mặt trời treo cao. Chiếc quạt trần cũ kỹ trên đầu lảo đảo quay cọt kẹt, Tiếu Phong nằm sấp xuống bàn, cũng lười nộp bài sớm. Giờ này bên ngoài nóng như thiêu đốt, đi ra chính là tự tìm ngược.
Hắn đưa mắt ngó Lục Chấp ngồi phía trước.
Chẹp chẹp, Chấp ca mà nổi lên nghiêm túc thì đến sườn mặt nghiêng cũng đẹp thấu trời xanh mà.
Lần đầu tiên Tiếu Phong thấy Lục Chấp làm bài thi nghiêm túc như thế, nếu không phải thầy giám thị đứng ở trên dòm lom lom bốn phía như hổ đói, Tiếu Phong thật sự muốn chồm tới nói một câu, ‘Cần gì phải vậy chứ Chấp ca, lão nhân gia ngài nhìn chằm chằm lâu như thế sao không thấy ngài viết chữ nào, bài thi bị ánh mắt ngài bắn tỉa đang run lẩy bẩy kìa.’
Không biết thì không biết có sao, miễn cưỡng làm gì?
Ánh mắt hắn lang thang dạo ra bên ngoài.
Éc éc… đó là…
Tiếu Phong tưởng mình bị hoa mắt, trừng thật to dòm đi dòm lại mấy lần, lấy điện thoại di động giấu trong túi quần ra liếc một cái, không phải chứ, giờ này mới bắt đầu vào thi chưa tới mười phút, cho dù có nộp bài sớm thì cũng đâu đến mức khoa trương như vậy!
“pusi~pusi~” Tiếu Phong hướng về phía Lục Chấp phát ám hiệu, cách xa quá Lục Chấp không nghe thấy.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Rốt cuộc Lục Chấp cũng cau mày quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn —— muốn chết hả? Không thấy lão tử đang làm bài sao?
Tiểu Phong đá mắt liếc ra ngoài, ý bảo Lục Chấp dòm ra sân.
Lục Chấp đảo mắt nhìn ra, nét mặt sầm xuống.
Đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Thầy giám thị trừng to hai mắt: “Bạn học, em làm gì thế?”
“Nộp bài thi!”
Editor: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Truyện bắt đầu đi vào cao trào mặt dày siêu đáng yêu.
Tuần sau mọi người sẽ thấy bạn Chấp tuyệt đỉnh vật vã cỡ nào. Nếu có thời gian, mình sẽ cố edit tới chương bạn Trăn Trăn xinh đẹp ‘lộ diện’ để mọi người đỡ sốt ruột.
Tuy biết rõ hôm nay là ngày thi, nhưng khi Ninh Trăn tới nơi trong lớp mới chỉ có lác đác vài khuôn mặt. Sau mấy ngày cố gắng, cuối cùng cô cũng đã lấy lại được nền tảng kiến thức trước kia.
Hôm nay Hạ Tiểu Thi cũng đi học rất sớm, cô bạn nhỏ ghé sát đầu lại hỏi: “Trăn Trăn, số báo danh của cậu bao nhiêu vậy?”
Ninh Trăn nói với cô ấy mấy số cuối: “153.”
“Ừm, à, của tớ là 287, không cùng chung một phòng thi rồi. Phòng của cậu hẳn là… ừm, nằm ở lầu ba dãy toà nhà phòng học phía đối diện bên kia.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô không mấy lo lắng, sáng nay đã ôn lại bài, giờ tranh thủ thời gian còn sớm lấy sách giáo khoa ra ôn lại thêm lần nữa là được.
Hạ Tiểu Thi ngồi chưa được mấy chốc đã bồn chồn không yên, khều Ninh Trăn nói chuyện: “Trăn Trăn, bật mí với cậu, tớ đoán đề cực kỳ chính xác.”
Cô nàng bừng bừng khí thế mở sách ngữ văn ra – chương 6:
“Ví dụ, cậu xem bài ‘Quả nhân chi ư quốc dã’, nhất định đề thi sẽ có câu ‘Sác cổ bất nhập ô trì, ngư biết bất khả thăng thực dã’* này, chữ lạ nhiều như vậy, bằng không chính là ‘Cẩu trệ thực nhân tự, nhi bất tri kiểm; đồ hữu ngạ biểu, nhi bất tri phát.’**. Chắc chắn như thế, tớ đã biết tỏng mấy chiêu ra đề của các thầy cô!”
(Trích trong bài ‘Quả nhân chi ư quốc dã’ sách Mạnh Tử
*‘Sác cổ bất nhập ô trì, ngư biết bất khả thăng thực dã’ nghĩa là ‘Nếu không thường xuyên thả lưới dày vào ao hồ bắt cá, cá tôm không thể nào ăn hết’,
**‘Cẩu trệ thực nhân tự, nhi bất tri kiểm; đồ hữu ngạ biểu, nhi bất tri phát’ nghĩa là ‘bọn chó heo ăn đồ ăn của người mà không biết kiềm chế, ngoài đường có người chết đói mà không biết phát chẩn.)
Ninh Trăn ngẩng cằm lên, ngón tay chỉ vào một chỗ trên trang sách: “Nhưng cũng có thể sẽ ra câu ‘ban bạch giả bất phụ đái ư đạo lộ hỹ’*, chữ ‘ban’ rất dễ viết sai.”
(*‘Ban bạch giả bất phụ đái ư đạo lộ hỹ’ nghĩa là ‘thì những người tóc hoa râm không phải vác đội ngoài đường xá. Chữ ban: ‘颁’)
“Đúng ha, có lý. Cậu đừng nói chuyện với tớ nữa, tớ phải ôn lại toàn bộ từ đầu.”
“…”
Đến tám giờ, mọi người gần như đã có mặt đông đủ, tám giờ ba mươi sẽ phải tập trung về phòng thi.
Tối qua, nhóm Lục Chấp Lâm Tử Xuyên chơi game với đám nam sinh 11B6 đến gần bốn giờ sáng, vừa vào lớp đã nằm sấp mặt xuống bàn ngủ. Dù sao thi cũng chẳng được mấy điểm, đối với bọn họ mà nói không có gì khác biệt với các kỳ kiểm tra thông thường.
Cô giáo ngữ văn hắng giọng một cái: “Mọi người phải đọc đề cẩn thận, câu hỏi viết chính tả nhất định không được để mất điểm, rất nhiều em chỉ vì một hai điểm này mà bỏ lỡ cơ hội bước chân vào trường đại học. Làm bài nhớ chú ý nội dung chính coi chừng lạc đề, lần này không phải cô ra đề, nhưng các thầy cô ra đề nói một nửa số điểm nằm ở phần văn nghị luận. Làm văn nghị luận phải có luận điểm rõ ràng, có lí lẽ, dẫn chứng thuyết phục.”
“Trần Đông Thụ.”
“A? Cô Đường.” Trần Đông Thụ mơ mơ màng màng đứng dậy.
“Làm bài không được phép sáng chế rồi viết mấy tiết mục đồi trụy vào đâu đấy.”
Cả lớp cười ồ lên một trận.
“Còn Lục Chấp và Lâm Tử Xuyên, hai em viết cho đủ số chữ có được không? Đề bài yêu cầu tám trăm chữ trở lên, lần nào các em cũng viết được hai trăm chữ là ngừng! Mấy em chính là những nhân tố đi đầu trong việc kéo điểm trung bình của cả lớp xuống đấy.”
Đường Uyển dặn dò xong, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhịp nhịp thước lên bàn bảo học sinh đi về phòng thi tương ứng trên số báo danh.
Ninh Trăn kiểm tra lại vật dụng của mình một lần nữa, giấy báo thi… bút mực đen…
Hạ Tiểu Thi nói không sai, phòng thi của cô nằm góc trong cùng dãy lầu ba tòa nhà phòng học đối diện.
Số báo danh dự thi của Tam trung được sắp xếp ngẫu nhiên bằng máy tính, lúc Ninh Trăn đi vào chỉ thấy ba gương mặt quen thuộc là Ngụy Nghị Kiệt, Tạ Vũ và Dư San San.
Sơ đồ chỗ ngồi được vẽ trên bảng đen, Ninh Trăn dựa theo sơ đồ tìm được vị trí dán số báo danh của mình, bàn năm tổ hai.
Tạ Vũ cũng nhìn thấy Ninh Trăn, bĩu môi. Hiện giờ, Ninh Trăn chính là nữ sinh cô ta ghét nhất!
Dư San San đang ngồi yên lặng đọc sách ngữ văn.
Mái tóc dài xoăn nhẹ, đồng phục đã được sửa lại vừa vặn ôm sát cơ thể làm nổi bật lên vóc dáng lung linh, lúc đọc sách rất nhẹ nhàng yên tĩnh, chiếc cổ thon dài, cánh môi đỏ thắm. Trong phòng thi rất nhiều nam sinh len lén nhìn cô ta.
Dư San San ngồi ngay trước Ninh Trăn, dáng vẻ trong sáng lạnh lùng, thần thái điềm nhiên chững chạc.
Ninh Trăn không cách nào gắn kết được hình ảnh trước mặt và nữ sinh hôm đó đã ôm Lục Chấp bi lụy cầu xin tha thứ làm một.
Cũng rất khó tưởng tượng, cô ta sẽ đánh nhau với Đổng Tuyết Vi.
Ninh Trăn thu ánh mắt, tập trung xem lại những từ hiếm gặp.
Đúng chín giờ, bắt đầu vào giờ thi.
Tiếng chuông báo hiệu vừa vang lên, lớp học hoàn toàn yên lặng, tiếng ồn ào được thay bằng âm thanh sột soạt của bút mực chạy trên giấy.
Tổng thời gian làm bài là hai tiếng ba mươi phút, lúc Ninh Trăn làm xong, kim đồng hồ chỉ vừa nhích tới mười giờ bốn mươi lăm. Cô cẩn thận kiểm tra bài làm lại một lượt từ trên xuống dưới rồi ngồi đợi hết thời gian thi.
Hai phút sau, Dư San San đứng dậy đi về phía bục giảng.
“Thưa thầy, em làm xong rồi.”
Thầy giám thị nhíu mày nhưng không nói gì, thu bài thi của cô ta. Dư San San lấy cặp sách của mình bước thẳng ra cửa, không hề nhìn tới phản ứng của người khác.
Vừa có người tiên phong, tiếp theo đó mấy học sinh khác cũng lục tục lên nộp bài.
Thi xong môn ngữ văn, trên mặt mọi người đều hiện vẻ nhẹ nhõm thoải mái, nhưng đến môn toán buổi chiều thì tinh thần sa sút không ít.
“A a a môn toán khó quá.” Hạ Tiểu Thi bụm mặt: “Ba câu hỏi cuối tớ chỉ làm được câu đầu tiên, tiêu đời rồi, mẹ tớ sẽ đánh chết tớ.”
Trần Đông Thụ ngồi phía sau chọc chọc Lâm Tử Xuyên: “Xuyên à, cậu nói lần này đệ nhất ngai vàng thuộc về tớ hay cậu?”
Đệ nhất vị trí đếm ngược, hai người bọn họ cùng chung tay nắm giữ.
“Nếu con đã muốn nó đến vậy, ba sẵn sàng tặng nó cho con.” Lâm Tử Xuyên vỗ vỗ vai hắn.
“Gì chứ, con mới muốn, ông nội tặng cho con đó!”
“Chấp ca, cậu chọn đúng được khoảng mấy câu?”
Đầu ngón tay Lục Chấp kẹp điếu thuốc: “Không biết, toàn bộ chọn C.”
Cho nên, trong đáp án có bao nhiêu câu trả lời là C thì anh đúng bấy nhiêu, tóm lại không thể nào nấm mốc tới mức không trúng được câu nào.
“Ẹc, ý tưởng hay tuyệt, sao tớ lại không nghĩ ra chứ! Sớm biết như vậy tớ đã chọn D toàn bộ rồi.” Trần Đông Thụ sờ cằm: “Không sao, môn tiếng Anh ngày mai chọn kiểu này là khỏe.”
Trần Đông Thụ đánh mắt một vòng, phân chia công tác.
“Tiếu Phong cậu chọn A, Lâm Tử Xuyên chọn B, Chấp ca chọn C, tớ chọn D thế nào?”
“Không làm, con bà cậu vì sao không chọn A bắt tớ chọn?” Tiếu Phong bất bình phản đối: “Cậu chọn F, lão tử lập tức chọn A!”
“…”
~
Chiều hôm sau, trước khi bắt đầu bước vào môn thi cuối cùng, Ninh Trăn đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tạ Vũ vung mực vào người cô.
Mực đen dính vào đồng phục trắng, chẳng mấy chốc loang ra một mảng lớn.
Ninh Trăn đứng dậy, quay lại nhìn cô ta, Tạ Vũ cầm cây bút máy trên tay: “Ngại quá, tớ không cố ý.”
Nói thì nói vậy nhưng trên mặt hoàn toàn không có mảy may ý xin lỗi nào, cằm hất cao nhìn cô, như muốn nói —— sao nào, tôi cố tình đó cậu làm gì được tôi?
Ninh Trăn chẳng đặng đừng, không biết phải nói gì: “Tạ Vũ, cậu cố ý.”
Ánh mắt Ninh Trăn điềm tĩnh trong veo: “Làm điều xấu sẽ không thể che giấu được, cậu nghĩ có đúng không? Chỗ của chúng ta cách nhau xa như thế, cho dù cậu dùng bút máy, mực cũng không thể nào văng chính xác như vậy, tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng.”
Rất nhiều học sinh đang hiếu kì xem náo nhiệt, đều gật đầu tán thành.
Tạ Vũ xấu hổ mặt ửng lên đỏ bừng, cô ta không ngờ Ninh Trăn lại nói thẳng ra như thế. Con nhỏ ngồi cùng bàn này lúc nào cũng nhẹ nhàng như cái bánh bao mềm, cô ta cho rằng dù có bị chọc giận Ninh Trăn cũng sẽ im lặng nhẫn nhịn.
Dư San San cũng ngoái đầu lại liếc nhìn hai người bọn họ một cái, gương mặt không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì, sau đó lập tức xoay đi chỗ khác.
Ninh Trăn không đợi cô ta trả lời, đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười tám phút nữa mới đến giờ vào thi, cô nhủ bụng vẫn còn kịp thời gian để vào nhà vệ sinh rửa bớt vết mực. Mực nước không dễ tẩy, để lâu càng khó tẩy hơn, đồng phục còn phải mặc cả năm, thế này không ổn chút nào.
Ninh Trăn vặn vòi nước, nhúm vạt áo bên hông vò thật mạnh, vết mực nhạt đi nhưng nước ướt nhòe ra một mảng rất lớn.
Y phục lành lạnh dán sát vào người rất khó chịu, cũng may đang mùa hè nên sẽ không bị cảm.
Ninh Trăn vội vàng quay trở về phòng thi.
Cô sè sẹ thở ra một hơi, khoa học tự nhiên, môn cuối cùng rồi, sau khi thi xong sẽ về nhà thay đồng phục ra rồi dùng xà phòng giặt sạch là được.
(*Thi môn khoa học tự nhiên bên Trung là bài thi tổng hợp các môn Vật lí, Hóa học, Sinh học: tổng số điểm là 300, trong đó vật lý chiếm 110 điểm, hóa chiếm 100 điểm, và sinh chiếm 90 điểm.)
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu giờ làm bài vang lên, cô cúi đầu điền số báo danh.
Ninh Trăn làm phần vật lý trước, tổng thời gian của môn khoa học tự nhiên là một trăm năm mươi phút, thông thường chia theo tỉ lệ bốn năm sáu cho từng môn. Ninh Trăn học vật lý tốt nhất nên sẽ làm phần đó nhanh, vừa vặn có thể dành nhiều thời gian cho môn hóa và sinh học.
Cô giám thị đi giày cao gót bước rất khẽ đến từng bàn kiểm tra số báo danh có trùng khớp với giấy báo thi không.
Cô ấy dừng lại bên cạnh Ninh Trăn, cầm thẻ dự thi lên, nhíu mày, lật ra sau…
“Bạn học.” Cô giám thị vỗ vỗ xuống bàn cô.
Ninh Trăn ngước mắt lên.
“Đứng dậy, em gian lận trong phòng thi, điểm số của môn khoa học tự nhiên sẽ bị hủy bỏ, bây giờ em đi lên bục giảng ký biên bản, em không cần thi môn này nữa.” Không một giáo viên nào thích học trò gian dối, giọng nói của cô giám thị đanh lại, ánh mắt lạnh lùng.
Trái tim Ninh Trăn trĩu xuống, nhìn tờ giấy báo thi trên tay cô giám thị.
Kẹp giữa mặt sau bao nhựa trong suốt đựng thẻ dự thi là một tờ giấy viết chi chít công thức vật lý, nếu không lật qua thì không cách nào thấy được.
“Thưa cô, cái này không phải của em, em không có gian lận.” Ninh Trăn cắn môi.
Xảy ra chuyện lớn như thế, trong tối ngoài sáng vô số ánh mắt đổ dồn sang.
Điều khiến các thầy cô giám thị ghét hơn nữa chính là gặp phải những học sinh ngụy biện: “Chứng cứ rành rành ở đây, có phải em muốn nói vì em chưa kịp xem nên không tính là gian lận? Bây giờ em hãy đi ra ngoài, đừng đứng ở đây đôi co ảnh hưởng đến các bạn học khác!”
~
Ninh Trăn ký tên, bước ra khỏi phòng thi. Ánh mặt trời gay gắt giữa trưa chói vào mắt cô nhức buốt, cả Tam trung đều đang làm bài, trong sân trường chỉ có sự yên ắng tĩnh mịch.
Hàng ngô đồng vươn tán dày rậm phủ một màu xanh um, trong cái nắng chói chang của mùa hạ, dường như ve sầu cũng biếng lười tắt hẳn tiếng râm ran.
Cô ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, hai mắt xót đến đau nhức.
Lại là thế này… Luôn như vậy…
Ninh Trăn dụi mắt, đừng khóc, người làm sai mới phải khóc.
Một đời tái sinh, cho dù những điều khác không tiến bộ, thì ít nhất cũng phải học được cách mạnh mẽ kiên cường.
Ninh Trăn đứng dậy đi xuống lầu.
~
Tiếu Phong đánh chọn toàn bộ đáp án C cho phần câu hỏi trắc nghiệm, phần còn lại hắn tùy tiện viết hai ba công thức trông có vẻ được được, xem như xong.
Mới qua giữa trưa, phía ngoài mặt trời treo cao. Chiếc quạt trần cũ kỹ trên đầu lảo đảo quay cọt kẹt, Tiếu Phong nằm sấp xuống bàn, cũng lười nộp bài sớm. Giờ này bên ngoài nóng như thiêu đốt, đi ra chính là tự tìm ngược.
Hắn đưa mắt ngó Lục Chấp ngồi phía trước.
Chẹp chẹp, Chấp ca mà nổi lên nghiêm túc thì đến sườn mặt nghiêng cũng đẹp thấu trời xanh mà.
Lần đầu tiên Tiếu Phong thấy Lục Chấp làm bài thi nghiêm túc như thế, nếu không phải thầy giám thị đứng ở trên dòm lom lom bốn phía như hổ đói, Tiếu Phong thật sự muốn chồm tới nói một câu, ‘Cần gì phải vậy chứ Chấp ca, lão nhân gia ngài nhìn chằm chằm lâu như thế sao không thấy ngài viết chữ nào, bài thi bị ánh mắt ngài bắn tỉa đang run lẩy bẩy kìa.’
Không biết thì không biết có sao, miễn cưỡng làm gì?
Ánh mắt hắn lang thang dạo ra bên ngoài.
Éc éc… đó là…
Tiếu Phong tưởng mình bị hoa mắt, trừng thật to dòm đi dòm lại mấy lần, lấy điện thoại di động giấu trong túi quần ra liếc một cái, không phải chứ, giờ này mới bắt đầu vào thi chưa tới mười phút, cho dù có nộp bài sớm thì cũng đâu đến mức khoa trương như vậy!
“pusi~pusi~” Tiếu Phong hướng về phía Lục Chấp phát ám hiệu, cách xa quá Lục Chấp không nghe thấy.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Rốt cuộc Lục Chấp cũng cau mày quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn —— muốn chết hả? Không thấy lão tử đang làm bài sao?
Tiểu Phong đá mắt liếc ra ngoài, ý bảo Lục Chấp dòm ra sân.
Lục Chấp đảo mắt nhìn ra, nét mặt sầm xuống.
Đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Thầy giám thị trừng to hai mắt: “Bạn học, em làm gì thế?”
“Nộp bài thi!”
Editor: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Truyện bắt đầu đi vào cao trào mặt dày siêu đáng yêu.
Tuần sau mọi người sẽ thấy bạn Chấp tuyệt đỉnh vật vã cỡ nào. Nếu có thời gian, mình sẽ cố edit tới chương bạn Trăn Trăn xinh đẹp ‘lộ diện’ để mọi người đỡ sốt ruột.
/74
|