Nhị gia tới, Cỏ không ra tiếp, cô cảm thấy dù có quen biết từ trước thì cô cũng không nên ra tiếp bạn của chồng mà không có mặt chồng. Với lại, nói là quen biết nhưng cũng không hẳn là quen biết, lại đâu có thân giống như chị Hai và Nhị gia. Còn về chuyện mà bé Nhí nói với cô, cô nghe rồi để đó, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Bởi vì có nghĩ tới cũng không rõ được ất giáp gì, phần nữa, cô cũng đâu phải nhân vật chính trong câu chuyện, nghĩ nhiều chỉ tổ nặng cái đầu!
Đêm xuống, ngó thấy cậu Ba vẫn còn ngủ say trên giường, Cỏ không dám kêu, cô nhẹ nhàng rón rén đi đi lại lại, không dám làm ồn dù chỉ là thở mạnh. Ban đầu Cỏ định là ngủ ở trên giường nhưng cứ mỗi lần định trèo lên giường thì cô lại thấy quá ngại. Thành thử ra cuối cùng cô ngủ ở ghế gỗ gần cửa sổ, nhường hết giường trống cho cậu Ba. Mang tiếng là vợ chồng nhưng vẫn còn ngại ngùng lắm, cô không có bạo dạn đến mức tự leo lên giường ngủ với người ta như vậy được...
Sáng ngày hôm sau, qua một giấc ngủ dài, Duy Long dậy khá sớm. Anh lúc này đang đứng hóng gió trước cửa phòng, sẵn tiện đợi Cỏ thay quần áo xong sẽ xuống nhà ăn sáng cùng mọi người. Đêm qua, anh biết vợ anh ngại không dám ngủ cùng anh, anh thức đó nhưng cũng không ép cô phải lên giường để ngủ cùng. Dạo này anh cảm thấy khá mệt nên vẫn chưa có đủ tinh thần để nghĩ tới những chuyện khác. Nhưng anh cũng đã nhận định rất rõ, Cỏ là vợ anh, suốt đời này sẽ là vợ của anh!
Lúc Cỏ bước ra ngoài, cô nhìn thấy cậu Ba đang đứng đợi ở cửa. Thấy cô bước ra, anh nhìn cô một lượt, vẫn là cảm thấy cô mặc như thế này rất nết na và thuỳ mị. Cũng không biết là anh giống ai nhưng anh rất thích con gái ở quê ăn mặc mộc mạc giống như thế này. Chẳng qua là con gái bây giờ dù là ở quê hay là thành thị thì đều không thích ăn mặc kiểu truyền thống, mà anh thì anh lại không giống như những người đàn ông khác...
Ngó thấy cậu Ba cứ nhìn mình, Cỏ hơi ngại, cô thấp giọng hỏi:
- Gì vậy cậu? Bộ em mặc xấu quá hả?
Duy Long lắc đầu, anh đáp, giọng khá dịu:
- Không, tôi thích em mặc như thế này, dễ thương.
Cỏ tròn mắt, cô được khen nên khoái chí, cười tủm tỉm:
- Vậy hả cậu, em tưởng cậu chê...
- Sao em nghĩ là tôi chê?
Cỏ dè chừng, cô đáp:
- Tại em thấy cậu mặc sơ mi đen quần tây không hà, mà thời giờ người trẻ tuổi đâu có thích kiểu truyền thống dân tộc đâu. Hoa với Nguyệt cũng mặc áo quần hiện đại, chị Hai với thím Năm cũng thi thoảng mới mặc đồ này.
Anh nhìn cô, hỏi nghiêm túc:
- Vậy em có thích mặc giống thế này không?
Cỏ thật thà trả lời:
- Dạ thích chớ, vải đồ này đẹp, em khoái lắm. Lúc ở nhà cũng mặc bà ba nhưng vải thô lắm, vải này mắc tiền nhưng mặc đẹp lắm cậu!
Duy Long sinh ra tò mò, anh đút hai tay vào túi quần, tiếp tục hỏi cô:
- Sao em còn trẻ tuổi mà lại không thích váy đầm màu sắc? Tôi thấy con gái ai cũng thích mặc như vậy mà?
Cô cười cười, đáp ngay:
- Thì cũng thích chớ hông phải là hông thích nhưng ở đây cũng còn gọi là quê mà, em mặc như vậy cũng là hợp lý. Nếu em có đi công chuyện hay đi ra ngoài gặp người ta, em sẽ mặc đồ khác, lịch sự và hiện đại hơn. Em thấy vậy là vừa tôn trọng người đối diện, cũng là tôn trọng chính bản thân mình.
Duy Long thầm khen suy nghĩ chính chắn của cô, anh thấy cô gái nhỏ này rất có chính kiến, vừa hiểu chuyện lại vừa đơn giản mộc mạc. Anh trước giờ không có mẫu hình con gái lý tưởng, nếu trong lòng anh nhìn thấy vừa mắt thì là vừa mắt, không có khuôn khổ nhất định. Chẳng qua là cô gái này lại vừa vặn hợp mắt anh, cả suy nghĩ của cô, sở thích của cô, dáng mạo của cô... tất cả đều rất vừa mắt anh... cũng hiếm hoi lắm đó chứ!
Đang còn định hỏi cô thêm vài câu nữa thì lại thấy bé Nhí đi tới, con bé đến để kêu cậu mợ Ba xuống ăn sáng. Long cũng không muốn chậm trễ vì anh biết tính của ba anh rất nghiêm khắc, vậy nên anh liền ra hiệu nói với cô:
- Đi xuống nhà ăn sáng, ba không thích chờ đợi.
Cỏ khẽ gật:
- Dạ, đi thôi cậu Ba.
.........................................
Bữa sáng hôm nay đông đủ thành viên trong gia đình, ông Lệnh chấm một miếng bánh mì vào sữa đặc, giọng ông nhàn nhạt, ông hỏi Duy Long:
- Sau này con kêu chị em Xuân Hoa Xuân Nguyệt tới đây ăn cùng mọi người, cũng là chỗ quen thân, nói tụi nó không cần ngại.
Duy Long khẽ đáp:
- Nguyệt thì được nhưng Hoa chắc là không được, em ấy vẫn sợ người ngoài, không dám nói chuyện với ai.
Bà Lệnh dịu giọng, nói:
- Vậy kêu con bé Nguyệt thôi cũng được con, mới tối hôm qua, dì Xuân có gọi cho mẹ... nhờ mẹ để ý tới chị em tụi nó đây nè.
Ông Lệnh cũng tiếp lời:
- Ông nội của Xuân Hoa cũng gọi cho anh, bác ấy nhờ nhà mình chăm sóc cho hai đứa nó. Em coi để ý tới hai đứa nó, đừng để tụi nó thấy không thoải mái khi ở nhà mình. Bác Can là bạn của ba, mà tánh của ba thì nhà mình ai cũng hiểu hết rồi đó.
Bà Lệnh vâng lời đáp vội:
- Dạ, em biết mà, em sẽ để ý nhiều tới hai đứa nó.
Thấy ba mẹ bàn về chuyện này, Duy Long cũng không muốn chen vào. Nếu hai người họ không nói thì anh cũng sẽ không để cho chị em Xuân Hoa thiếu thốn thứ gì. Coi như là bọn anh lớn lên cùng nhau, nếu không có chuyện kia của Xuân Hoa xảy ra thì anh cũng sẽ chăm sóc giúp đỡ cho hai chị em bọn họ, đó là tình nghĩa bạn bè nên có.
Lúc này, mợ Năm Tiên đột nhiên lên tiếng, mợ hỏi:
- Vậy là sau này chị em Nguyệt sẽ ở lại nhà mình hả mẹ?
Bà Lệnh nhìn con dâu, bà gật đầu:
- Ừ, ở một thời gian, đợi bé Hoa nó khỏe lại thì về lại nhà.
Cỏ nhìn em dâu, cô cảm thấy cô em dâu này rất không thích Xuân Nguyệt. Lúc cô ấy hỏi cũng mang ý tứ không hài lòng, không vui vẻ gì khi nhắc đến tên của Xuân Nguyệt.
Cậu Năm ngồi bên cạnh vợ mình, cậu vừa nhai bánh mì vừa nói:
- Cũng được, giúp người là điều đáng quý mà.
Mợ Năm Tiên quay sang nhìn chồng mình, mợ liếc mắt hỏi khẽ chồng:
- Bữa nay anh tốt quá ha?
Cậu Năm nhìn vợ, cậu cười nhếch môi:
- Chồng em tốt tánh từ nhỏ tới giờ.
Mợ Năm cười nhạt, mợ liếc mắt nhìn chồng, mợ biết thừa là chồng mình si mê con Nguyệt chứ dễ gì mà có chuyện cậu Năm Quý con ông Lệnh đột nhiên lại trở tính biết thương người. Chồng mợ, mợ không sinh ra nhưng tánh tình thì mợ rành quá mà, con Nguyệt ở lại đây, chồng mợ thiếu điều mua heo quay về ăn mừng đó chớ...
Cậu Năm Quý khác với cậu Ba Long, cậu Năm sinh ra đã rất giống với ông Lệnh, không tính là tuấn nam khí chất hơn người nhưng vẫn thừa hưởng được gen trội của cả ông Lệnh lẫn bà Lệnh. Mà con cháu nhà ông Lệnh thì không một ai xấu, từ con trai cho tới con gái, đều thuộc hàng có sắc, thông minh sáng lạng hơn người. Chỉ là nếu so với cậu Ba thì cậu Năm không bằng, cả về tính cách, diện mạo lẫn mưu trí. Chẳng qua là cậu Ba có đường đi riêng của mình, còn cậu Năm thì thích kế thừa của cải có sẵn của ông Lệnh. Ở nhà ông Lệnh chỉ có duy nhất cậu Hai An là đúng chuẩn đàn ông điềm đạm. Cậu Hai dễ tính, đẹp trai lại thông minh, mà mợ Hai cũng đẹp người đẹp nết, không giống như mợ Năm đanh đá kiêu ngạo...
Ăn xong bữa sáng, ông Lệnh đi làm, mọi người cũng ra khỏi nhà để bắt đầu một ngày làm việc năng suất. Cậu Ba tới thăm chị em Xuân Hoa, sau đó cậu có hẹn với Nhị gia ra ngoài có công chuyện.
Đứng ngoài cửa, cậu Ba dặn dò Cỏ một số việc, cậu nói:
- Nếu trưa tôi về không kịp thì em cứ ăn cơm trước, nói mọi người đừng chờ tôi. Còn nữa, tối ngủ thì lên giường ngủ, em ngủ ở ghế... đau lưng.
Hai má hơi ửng, Cỏ khẽ gật đầu vâng dạ:
- Dạ cậu, em biết rồi...
Duy Long gật đầu, anh cũng không có gì căn dặn cô nhiều. Nửa tháng không có anh ở nhà cô sống vẫn rất tốt. Một cô gái tự lập như cô thì không cần lo về khoản ăn uống ngủ nghỉ, anh tin là chắc chắn cô sẽ không để cho bản thân cô chịu thiệt thòi.
Lúc này xe của Nhị gia đã tới trước cửa, cậu Ba chào tạm biệt vợ rồi đi thẳng ra bên ngoài. Lúc xe chuẩn bị chạy đi, Duy Long khẽ liếc nhìn qua cửa kính xe, anh thấy Cỏ vẫn đang đứng nhìn theo xe, trong lòng thoáng chốc cảm thấy có chút vui vẻ. Anh chưa từng thiếu người săn kẻ đón, nhưng mà được vợ ra tiễn... đây quả thật là lần đầu tiên.
Nhị gia ngồi bên cạnh, anh ấy nhìn thấy Long cứ thẩn thờ nhìn vào kiếng chiếu hậu, anh ấy tò mò nhìn theo, lại vừa hay lúc này Cỏ cũng vừa xoay lưng đi vào trong nhà. Chợt nhìn thấy sườn mặt có chút quen quen, anh nhíu mày suy ngẫm một lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi Tam gia:
- Em dâu đó à? Là người ở đâu?
Duy Long ngồi thẳng người, cũng không còn để mắt vào kiếng chiếu hậu nữa. Anh dựa người vào lưng ghế, biểu cảm nhàn nhạt, giọng trầm trầm:
- Vợ em. Là người làng bên, con gái nhà nông, gia thế bình thường thôi.
Nhị gia khẽ gật, anh ấy im lặng vài giây, đột nhiên lại nói:
- Anh thấy em dâu có chút quen mắt nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu...
Duy Long nhíu mày, anh quay sang nhìn Nhị gia, thấp giọng, anh hỏi:
- Anh quen vợ em à?
Nhị gia là người tinh ý, anh ấy biết Duy Long có chút nghi ngờ, vì vậy anh ấy liền nói:
- À chắc không rồi, nếu em dâu là người làng bên thì chắc không phải.
Duy Long khẽ gật đầu:
- Em nghĩ là không phải người quen của anh đâu... vợ em khác người lắm.
Nhị gia nghe thấy anh một tiếng cũng vợ em, hai tiếng cũng vợ em... anh ấy nở nụ cười, chọc ghẹo:
- Tam gia nổi tiếng đào hoa cuối cùng cũng chịu gác kiếm rồi đó đa! Một tiếng cũng vợ, hai tiếng cũng vợ em... nhất em dâu rồi!
Nhị gia cười, Duy Long cũng cười, cả hai sau đó cũng không nhắc gì đến Cỏ nữa. Chẳng qua là trong lòng Duy Long tự hiểu rõ, sẽ không bao giờ có cái chuyện vô duyên vô cớ mà Nhị gia lại nói với anh là anh ấy nhìn thấy Như Ý quen mặt...
Anh không sợ Như Ý là người quen của Nhị gia, thứ mà anh sợ... đó là sợ Như Ý... cô ấy có khả năng lớn là người... người con gái mà Nhị gia đã luôn tìm kiếm trong mấy năm qua...
Nhị gia thủ đoạn thế nào, anh không phải không biết. Anh ấy là người từng giúp đỡ anh ra sao, anh chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Nhưng Như Ý là cô gái rất hợp ý anh, cô ấy còn là "bùa hộ mệnh" của anh. Mà nếu đúng Như Ý là người mà Nhị gia đang tìm kiếm... vậy thì anh...
Chịu thôi! Anh không thể phụ mình... càng không thể để người của anh... rơi vào tay người đàn ông khác!
/7
|