Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sáng hôm sau, khi Mộc Khanh Khanh còn đang chìm trong giấc mộng, trợ lý Dung Tự phái tới đã chạy đến.
Tiểu trợ lý một thân chính trang mang cặp công văn, vẻ mặt xấu hổ, một đôi mắt sáng ngời thị lực tốt không biết nên đặt ở nơi nào.
Mộc Khanh Khanh xoa hai mắt nhập nhèm mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn vì dậy sớm, "A, buổi sáng tốt lành, cậu vào đây đi."
Nói lời tiếp đón xong, Mộc Khanh Khanh liền xoay người rời đi, đi trong chốc lát, phát hiện phía sau không có một chút động tĩnh, Mộc Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện tiểu trợ lý hay xấu hổ của Dung Tự đang nhìn trái nhìn phải nhưng lại không dám giương mắt nhìn phía sau cô.
Mộc Khanh Khanh bất đắc dĩ kéo dây áo ngủ đã rơi xuống vai lên, nói với tiểu trợ lý một câu: "Tôi đi sửa sang một chút, cậu chờ ở phòng khách một lát." Tư thế này, mười phần là tư thế của nữ chủ nhân.
Kết quả là chờ đến sau khi Mộc Khanh Khanh thay quần áo xong, thu thập thỏa đáng, lại lần nữa xuất hiện trước tầm mắt của tiểu trợ lý thì cậu ta càng không dám nhìn thẳng...
Áo ngắn khoét cổ chữ V lộ rốn, quần đùi siêu ngắn. Tiểu trợ lý yên lặng ngẩng đầu lên một góc 45°, chỉ muốn lẳng lặng thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của tổng tài phu nhân.
Thấy động tác ngốc manh quái dị kia của tiểu trợ lý, Mộc Khanh Khanh không nhịn được, "Phụt --" cười một tiếng.
"Ai u, cậu cũng đáng yêu quá đi ~ rất hợp khẩu vị của tôi ~" Trong giọng nói của Mộc Khanh Khanh tràn đầy ý cười, nháy mắt nhắm ngay tiểu trợ lý phóng ra mị nhãn công kích, "Sau khi xong chính sự nhớ để lại cách thức liên lạc cho tôi đó ~~"
Tiểu trợ lý vốn đang hồng thấu mặt, sau khi nghe thấy một câu này của Mộc Khanh Khanh lại lập tức trưng ra biểu cảm đoan chính, dáng vẻ nghiêm túc cùng với bộ dạng xấu hổ chân tay luống cuống cách biệt một trời một vực, "Mộc tiểu thư, về chuyện ly hôn của ngài và tổng giám đốc..."
"Dung Tự hẳn là bảo cậu mang theo giấy thỏa thuận ly hôn nhỉ? Ừm -- trực tiếp đưa cho tôi luôn đi, giờ tôi sẽ ký ngay." Mộc Khanh Khanh đánh gãy lời tiểu trợ lý nói, dứt khoát sảng khoái, trong giọng nói dường như còn lộ ra một chút chờ mong và vui sướng.
"...Dạ... Tôi, tôi có mang theo." Tiểu trợ lý đã tiến vào trạng thái làm việc hiếm khi lại có hơi ngu ngơ, phản ứng của vị tổng tài phu nhân này hiện giờ có chênh lệch rất lớn với những gì cậu ta đoán...
Sau khi ký tên mình lên giấy thỏa thuận ly hôn, Mộc Khanh Khanh cũng không đưa lại cho tiểu trợ lý mà lại ngẩng đầu, cười lẳng lơ với tiểu trợ lý, sự sung sướng vui vẻ trên mặt không giả tạo chút nào, "Tôi có thể chụp một tấm làm kỷ niệm không? Cuối cùng cũng khôi phục độc thân rồi ha ha..."
"Có, có thể..." Lúc này tiểu trợ lý cũng không ý thức được, ba chữ lắp bắp này sẽ trở thành sự đau đầu nhức óc nhất trong kiếp sống làm việc dài đằng đẵng của cậu ta, hối hận vì không kịp trả lời rõ ràng.
Bị tổng tài phu nhân tiền nhiệm không làm theo kịch bản dọa sợ, sau khi tiểu trợ lý nỗ lực xây dựng tâm lý thật tốt, lại lần nữa mở miệng: "Về vấn đề phân chia tài sản..."
"Về phương diện phân chia tài sản sau ly hôn, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn thật nhiều thật nhiều tiền." Mộc Khanh Khanh mặt không đỏ tim không loạn nói ra yêu cầu duy nhất của cô, vô cùng thẳng thắn, "Tốt nhất là số lượng đủ để tôi có thể sống xa xỉ cả đời."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mắt thấy khuôn mặt của tiểu trợ lý lại ngu ngơ, đánh mất hệ thống ngôn ngữ, Mộc Khanh Khanh hảo tâm kiến nghị an ủi nói: "Cậu cứ trực tiếp đồng ý là được, không cần sợ Dung Tự không đồng ý, loại vật ngoài thân như tiền bạc này đối với tổng tài bá đạo mà nói không tính là gì..."
...
Buổi chiều cùng ngày, Mộc Khanh Khanh liền rời căn phòng cô đã ở hai buổi tối.
Lái chiếc xe thể thao số lượng có hạn trong ga ra mà Dung Tự quý nhất đi, mang đi bất cứ thứ gì có liên quan đến tiền bạc mà Dung Tự cho cô, toàn bộ đều chỉ có hai thứ đồ này. Mộc Khanh Khanh cứ như vậy tiêu sái sảng khoái như Dung Tự mong muốn "Chạy khỏi" thành phố này.
Quần áo giày dép túi xách đồ trang điểm, đồ dùng ăn uống đồ chơi... Còn có những hình ảnh ướt át, tất cả Mộc Khanh Khanh đều khẳng khái hào phóng để lại cho Dung Tự.
...
Lại là một đêm khuya yên tĩnh, một người một mình trong một không gian.
Dung Tự tùy ý lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, hai chân tùy ý đặt trên một đầu khác của sô pha. Hắn nhắm đôi mắt đang được ánh đèn ấm áp chiếu rọi xuống, phảng phất như cũng mang đến ấm áp, lóe lên mấy điểm tinh quang rời rạc.
Nhất định là hắn ngu ngốc nên mới có thể không ngừng tra tấn chính mình, một lần lại một lần hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Trước một giây khi hai tay của hắn cướp đi sinh mệnh người vợ cũ, những đoạn ngắn rõ ràng đó đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu...
Hắn rất yêu Khanh Khanh, rất yêu Mộc Khanh Khanh... Không thể giết cô ấy được!
Bị loại nhận thức phảng phất như khắc vào xương cốt này tác động đến, ngay lập tức hắn liền rút đôi tay sắp giết chết Mộc Khanh Khanh về, ngơ ngẩn nhìn cô đang nằm trên giường vừa vô tội lại nhu nhược, đủ loại ảo giác đau lòng hối hận đột nhiên không kịp phòng ngừa vọt vào trái tim hắn...
Cô ta rất giống Khanh Khanh vừa mới hiện lên trong đầu hắn, nếu không phải trên mặt người phụ nữ này nhiều hơn những giả dối thanh thuần như ánh mặt trời đó, sẽ thật sự giống hệt Khanh Khanh của hắn.
Hắn đã trải qua chuyện thần quái ly kỳ như trọng sinh này nên cũng không hoài nghi thế gian này có kiếp trước kiếp này tồn tại. Mà mới vừa rồi trong chớp mắt kia, từ chỗ sâu trong linh hồn truyền đến một cảm giác quen thuộc không thể xóa nhòa, khiến hắn khó có thể trốn tránh mà nhận ra rằng, Dung Tự hắn chính là Đường Kỳ Dung, chính là người đã phác gục cô giáo dạy toán của mình Đường Kỳ Dung.
Nếu vậy thì, Khanh Khanh kia đâu? Mộc Khanh Khanh kia ở đâu? Là người phụ nữ dơ bẩn lẳng lơ ghê tởm này ư?
Tiếng hít thở bỗng nhiên trở nên nặng nề trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Dung Tự nắm chặt hai tay, gân xanh trên tay nổi lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm dung nhan an tường khi ngủ của Mộc Khanh Khanh.
Tuyệt đối không phải! Tuyệt đối không thể là cô ta!
Đã bị niệm tưởng đáng sợ có thể dễ dàng bức điên người ta khống chế, hắn chỉ có thể đào tẩu, đối với cô gái đang nằm trên giường lại chật vật chạy đi vì thất bại.
...
"Đinh --" Âm thanh báo tin nhắn phá lệ chói tai trong không gian yên tĩnh.
Mộc Khanh Khanh?
"Căn phòng gần nhất trên lầu hai kia, nếu anh rảnh rỗi thì tự mình dọn sạch một chút đi, đây là lời khuyên cuối cùng với tư cách là vợ chồng, chồng cũ thân ái của em, trước khi anh bắt đầu dọn dẹp, tốt nhất đừng cho bất kỳ kẻ nào đi vào căn phòng đó."
"P/S: Số điện thoại này em sẽ không dùng, tin nhắn này chính là sứ mệnh cuối cùng của nó, cho nên không cần làm phiền ngài tìm định vị GPS."
Dung Tự xem tin nhắn xong, hắn có hơi say tùy tay ném điện thoại di động rơi xuống thảm dày trên sàn nhà. Ly rượu bị Dung Tự uống một hơi cạn sạch, Dung Tự rảnh rỗi không có việc gì, quyết định hiện tại liền đi xem căn phòng thần bí hắn phải tự mình dọn sạch theo như lời yêu cầu của vợ cũ.
Sáng hôm sau, khi Mộc Khanh Khanh còn đang chìm trong giấc mộng, trợ lý Dung Tự phái tới đã chạy đến.
Tiểu trợ lý một thân chính trang mang cặp công văn, vẻ mặt xấu hổ, một đôi mắt sáng ngời thị lực tốt không biết nên đặt ở nơi nào.
Mộc Khanh Khanh xoa hai mắt nhập nhèm mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn vì dậy sớm, "A, buổi sáng tốt lành, cậu vào đây đi."
Nói lời tiếp đón xong, Mộc Khanh Khanh liền xoay người rời đi, đi trong chốc lát, phát hiện phía sau không có một chút động tĩnh, Mộc Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện tiểu trợ lý hay xấu hổ của Dung Tự đang nhìn trái nhìn phải nhưng lại không dám giương mắt nhìn phía sau cô.
Mộc Khanh Khanh bất đắc dĩ kéo dây áo ngủ đã rơi xuống vai lên, nói với tiểu trợ lý một câu: "Tôi đi sửa sang một chút, cậu chờ ở phòng khách một lát." Tư thế này, mười phần là tư thế của nữ chủ nhân.
Kết quả là chờ đến sau khi Mộc Khanh Khanh thay quần áo xong, thu thập thỏa đáng, lại lần nữa xuất hiện trước tầm mắt của tiểu trợ lý thì cậu ta càng không dám nhìn thẳng...
Áo ngắn khoét cổ chữ V lộ rốn, quần đùi siêu ngắn. Tiểu trợ lý yên lặng ngẩng đầu lên một góc 45°, chỉ muốn lẳng lặng thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của tổng tài phu nhân.
Thấy động tác ngốc manh quái dị kia của tiểu trợ lý, Mộc Khanh Khanh không nhịn được, "Phụt --" cười một tiếng.
"Ai u, cậu cũng đáng yêu quá đi ~ rất hợp khẩu vị của tôi ~" Trong giọng nói của Mộc Khanh Khanh tràn đầy ý cười, nháy mắt nhắm ngay tiểu trợ lý phóng ra mị nhãn công kích, "Sau khi xong chính sự nhớ để lại cách thức liên lạc cho tôi đó ~~"
Tiểu trợ lý vốn đang hồng thấu mặt, sau khi nghe thấy một câu này của Mộc Khanh Khanh lại lập tức trưng ra biểu cảm đoan chính, dáng vẻ nghiêm túc cùng với bộ dạng xấu hổ chân tay luống cuống cách biệt một trời một vực, "Mộc tiểu thư, về chuyện ly hôn của ngài và tổng giám đốc..."
"Dung Tự hẳn là bảo cậu mang theo giấy thỏa thuận ly hôn nhỉ? Ừm -- trực tiếp đưa cho tôi luôn đi, giờ tôi sẽ ký ngay." Mộc Khanh Khanh đánh gãy lời tiểu trợ lý nói, dứt khoát sảng khoái, trong giọng nói dường như còn lộ ra một chút chờ mong và vui sướng.
"...Dạ... Tôi, tôi có mang theo." Tiểu trợ lý đã tiến vào trạng thái làm việc hiếm khi lại có hơi ngu ngơ, phản ứng của vị tổng tài phu nhân này hiện giờ có chênh lệch rất lớn với những gì cậu ta đoán...
Sau khi ký tên mình lên giấy thỏa thuận ly hôn, Mộc Khanh Khanh cũng không đưa lại cho tiểu trợ lý mà lại ngẩng đầu, cười lẳng lơ với tiểu trợ lý, sự sung sướng vui vẻ trên mặt không giả tạo chút nào, "Tôi có thể chụp một tấm làm kỷ niệm không? Cuối cùng cũng khôi phục độc thân rồi ha ha..."
"Có, có thể..." Lúc này tiểu trợ lý cũng không ý thức được, ba chữ lắp bắp này sẽ trở thành sự đau đầu nhức óc nhất trong kiếp sống làm việc dài đằng đẵng của cậu ta, hối hận vì không kịp trả lời rõ ràng.
Bị tổng tài phu nhân tiền nhiệm không làm theo kịch bản dọa sợ, sau khi tiểu trợ lý nỗ lực xây dựng tâm lý thật tốt, lại lần nữa mở miệng: "Về vấn đề phân chia tài sản..."
"Về phương diện phân chia tài sản sau ly hôn, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn thật nhiều thật nhiều tiền." Mộc Khanh Khanh mặt không đỏ tim không loạn nói ra yêu cầu duy nhất của cô, vô cùng thẳng thắn, "Tốt nhất là số lượng đủ để tôi có thể sống xa xỉ cả đời."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mắt thấy khuôn mặt của tiểu trợ lý lại ngu ngơ, đánh mất hệ thống ngôn ngữ, Mộc Khanh Khanh hảo tâm kiến nghị an ủi nói: "Cậu cứ trực tiếp đồng ý là được, không cần sợ Dung Tự không đồng ý, loại vật ngoài thân như tiền bạc này đối với tổng tài bá đạo mà nói không tính là gì..."
...
Buổi chiều cùng ngày, Mộc Khanh Khanh liền rời căn phòng cô đã ở hai buổi tối.
Lái chiếc xe thể thao số lượng có hạn trong ga ra mà Dung Tự quý nhất đi, mang đi bất cứ thứ gì có liên quan đến tiền bạc mà Dung Tự cho cô, toàn bộ đều chỉ có hai thứ đồ này. Mộc Khanh Khanh cứ như vậy tiêu sái sảng khoái như Dung Tự mong muốn "Chạy khỏi" thành phố này.
Quần áo giày dép túi xách đồ trang điểm, đồ dùng ăn uống đồ chơi... Còn có những hình ảnh ướt át, tất cả Mộc Khanh Khanh đều khẳng khái hào phóng để lại cho Dung Tự.
...
Lại là một đêm khuya yên tĩnh, một người một mình trong một không gian.
Dung Tự tùy ý lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, hai chân tùy ý đặt trên một đầu khác của sô pha. Hắn nhắm đôi mắt đang được ánh đèn ấm áp chiếu rọi xuống, phảng phất như cũng mang đến ấm áp, lóe lên mấy điểm tinh quang rời rạc.
Nhất định là hắn ngu ngốc nên mới có thể không ngừng tra tấn chính mình, một lần lại một lần hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Trước một giây khi hai tay của hắn cướp đi sinh mệnh người vợ cũ, những đoạn ngắn rõ ràng đó đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu...
Hắn rất yêu Khanh Khanh, rất yêu Mộc Khanh Khanh... Không thể giết cô ấy được!
Bị loại nhận thức phảng phất như khắc vào xương cốt này tác động đến, ngay lập tức hắn liền rút đôi tay sắp giết chết Mộc Khanh Khanh về, ngơ ngẩn nhìn cô đang nằm trên giường vừa vô tội lại nhu nhược, đủ loại ảo giác đau lòng hối hận đột nhiên không kịp phòng ngừa vọt vào trái tim hắn...
Cô ta rất giống Khanh Khanh vừa mới hiện lên trong đầu hắn, nếu không phải trên mặt người phụ nữ này nhiều hơn những giả dối thanh thuần như ánh mặt trời đó, sẽ thật sự giống hệt Khanh Khanh của hắn.
Hắn đã trải qua chuyện thần quái ly kỳ như trọng sinh này nên cũng không hoài nghi thế gian này có kiếp trước kiếp này tồn tại. Mà mới vừa rồi trong chớp mắt kia, từ chỗ sâu trong linh hồn truyền đến một cảm giác quen thuộc không thể xóa nhòa, khiến hắn khó có thể trốn tránh mà nhận ra rằng, Dung Tự hắn chính là Đường Kỳ Dung, chính là người đã phác gục cô giáo dạy toán của mình Đường Kỳ Dung.
Nếu vậy thì, Khanh Khanh kia đâu? Mộc Khanh Khanh kia ở đâu? Là người phụ nữ dơ bẩn lẳng lơ ghê tởm này ư?
Tiếng hít thở bỗng nhiên trở nên nặng nề trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Dung Tự nắm chặt hai tay, gân xanh trên tay nổi lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm dung nhan an tường khi ngủ của Mộc Khanh Khanh.
Tuyệt đối không phải! Tuyệt đối không thể là cô ta!
Đã bị niệm tưởng đáng sợ có thể dễ dàng bức điên người ta khống chế, hắn chỉ có thể đào tẩu, đối với cô gái đang nằm trên giường lại chật vật chạy đi vì thất bại.
...
"Đinh --" Âm thanh báo tin nhắn phá lệ chói tai trong không gian yên tĩnh.
Mộc Khanh Khanh?
"Căn phòng gần nhất trên lầu hai kia, nếu anh rảnh rỗi thì tự mình dọn sạch một chút đi, đây là lời khuyên cuối cùng với tư cách là vợ chồng, chồng cũ thân ái của em, trước khi anh bắt đầu dọn dẹp, tốt nhất đừng cho bất kỳ kẻ nào đi vào căn phòng đó."
"P/S: Số điện thoại này em sẽ không dùng, tin nhắn này chính là sứ mệnh cuối cùng của nó, cho nên không cần làm phiền ngài tìm định vị GPS."
Dung Tự xem tin nhắn xong, hắn có hơi say tùy tay ném điện thoại di động rơi xuống thảm dày trên sàn nhà. Ly rượu bị Dung Tự uống một hơi cạn sạch, Dung Tự rảnh rỗi không có việc gì, quyết định hiện tại liền đi xem căn phòng thần bí hắn phải tự mình dọn sạch theo như lời yêu cầu của vợ cũ.
/70
|