Editor: Dương Gia Uy Vũ
Chẳng qua chỉ trải qua một thế giới mà thôi, nhưng Mộc Khanh Khanh lại có cảm giác như đã qua trăm kiếp, bị chèn ép dưới dâm uy của mỗ Dung, đây là lần đầu tiên sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, có được ký ức hoàn chỉnh.
Sau khi hệ thống của cô bị Dung Hiên bắt đi, Dung Hiên đã cải tạo hệ thống một phen, cũng thu hồi "Công cụ loại bỏ tình cảm" của cô, lúc ấy cô còn ngây thơ hỏi, sau này nếu lại làm nhiệm vụ, không có công cụ loại bỏ tình cảm sao cô có thể yên tâm thoải mái quyến rũ người khác được?
Hậu quả của những lời này chính là, cô bị giam vào phòng tối, bảy ngày bảy đêm, ngày ngày đêm đêm.
Cho đến khi gặp lại ánh mặt trời, cô chỉ nhớ rõ một ý niệm, sau này không bao giờ được nói chuyện mà quên mang đầu óc, bằng không thân thể sẽ bị tra tấn.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Mộc Khanh Khanh tất nhiên cũng nhớ lại dáng vẻ "Nam phụ" đẹp trai của cô, chậc, tên boy tâm cơ này, thì ra ở thế giới hiện thực cũng đã sớm thông đồng với mình.
Nằm trên giường trong phòng nghỉ, Mộc Khanh Khanh chậm rãi lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho tiểu ca ca của mình, chỉ là chưa kịp làm thì cô đã trực tiếp bị gọi tới văn phòng tổng giám đốc.
Mộc Khanh Khanh vẻ mặt mộng bức còn không biết đã xảy ra chuyện gì, khiếp sợ nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này.
"Sao vậy? Lại quên anh là ai rồi à?" Tổng giám đốc tây trang giày da tới gần Mộc Khanh Khanh, trong giọng nói chậm rì rì lại ít nhiều chứa đựng uy hiếp và cảnh cáo.
Ở thế giới trước đã chịu đủ các loại trừng phạt, Mộc Khanh Khanh vội vàng lắc lắc đầu, "Không, không... Sao em lại quên anh được chứ."
Dung Hiên nhìn tiểu bộ dáng gặp may còn khoe mẽ kia của cô, sao còn nhịn được nữa, kéo người vào trong lòng ngực xoa bóp một phen rồi mới nghiêm túc cúi đầu, kề sát bên tai cô nhẹ nhàng nói lời âu yếm: "Ở bên nhau đi... Khanh Khanh của anh."
Mộc Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng dựa vào lồng ngực Dung Hiên, bên tai trái là tiếng tim đập thình thịch, tai phải là tiếng thông báo dịu dàng của người đàn ông.
"...Được, ở bên nhau."
TOÀN VĂN HOÀN
_____________
Dương: Vậy là kết thúc rồi. Tuy có hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ đến những bữa thịt thơm mà bộ truyện này đã mang lại cho chúng ta thì cái kết cũng không khó chấp nhận đến vậy. Có vẻ như nói đúng ra là hơi có thiên hướng OE để cho độc giả tự suy diễn một tẹo, nhưng trong lòng mình thì nó vẫn là HE. Mong mọi người cũng sẽ yêu thích bộ truyện này nhé.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt khoảng thời gian mình edit bộ này, đây là bộ đầu tiên mà mình edit hoàn thành, còn nhiều chỗ sai sót mong mọi người thông cảm, mình sẽ beta lại trong thời gian sớm nhất có thể.
GÓC PR TRUYỆN
Chẳng qua chỉ trải qua một thế giới mà thôi, nhưng Mộc Khanh Khanh lại có cảm giác như đã qua trăm kiếp, bị chèn ép dưới dâm uy của mỗ Dung, đây là lần đầu tiên sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, có được ký ức hoàn chỉnh.
Sau khi hệ thống của cô bị Dung Hiên bắt đi, Dung Hiên đã cải tạo hệ thống một phen, cũng thu hồi "Công cụ loại bỏ tình cảm" của cô, lúc ấy cô còn ngây thơ hỏi, sau này nếu lại làm nhiệm vụ, không có công cụ loại bỏ tình cảm sao cô có thể yên tâm thoải mái quyến rũ người khác được?
Hậu quả của những lời này chính là, cô bị giam vào phòng tối, bảy ngày bảy đêm, ngày ngày đêm đêm.
Cho đến khi gặp lại ánh mặt trời, cô chỉ nhớ rõ một ý niệm, sau này không bao giờ được nói chuyện mà quên mang đầu óc, bằng không thân thể sẽ bị tra tấn.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Mộc Khanh Khanh tất nhiên cũng nhớ lại dáng vẻ "Nam phụ" đẹp trai của cô, chậc, tên boy tâm cơ này, thì ra ở thế giới hiện thực cũng đã sớm thông đồng với mình.
Nằm trên giường trong phòng nghỉ, Mộc Khanh Khanh chậm rãi lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho tiểu ca ca của mình, chỉ là chưa kịp làm thì cô đã trực tiếp bị gọi tới văn phòng tổng giám đốc.
Mộc Khanh Khanh vẻ mặt mộng bức còn không biết đã xảy ra chuyện gì, khiếp sợ nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này.
"Sao vậy? Lại quên anh là ai rồi à?" Tổng giám đốc tây trang giày da tới gần Mộc Khanh Khanh, trong giọng nói chậm rì rì lại ít nhiều chứa đựng uy hiếp và cảnh cáo.
Ở thế giới trước đã chịu đủ các loại trừng phạt, Mộc Khanh Khanh vội vàng lắc lắc đầu, "Không, không... Sao em lại quên anh được chứ."
Dung Hiên nhìn tiểu bộ dáng gặp may còn khoe mẽ kia của cô, sao còn nhịn được nữa, kéo người vào trong lòng ngực xoa bóp một phen rồi mới nghiêm túc cúi đầu, kề sát bên tai cô nhẹ nhàng nói lời âu yếm: "Ở bên nhau đi... Khanh Khanh của anh."
Mộc Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng dựa vào lồng ngực Dung Hiên, bên tai trái là tiếng tim đập thình thịch, tai phải là tiếng thông báo dịu dàng của người đàn ông.
"...Được, ở bên nhau."
TOÀN VĂN HOÀN
_____________
Dương: Vậy là kết thúc rồi. Tuy có hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ đến những bữa thịt thơm mà bộ truyện này đã mang lại cho chúng ta thì cái kết cũng không khó chấp nhận đến vậy. Có vẻ như nói đúng ra là hơi có thiên hướng OE để cho độc giả tự suy diễn một tẹo, nhưng trong lòng mình thì nó vẫn là HE. Mong mọi người cũng sẽ yêu thích bộ truyện này nhé.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt khoảng thời gian mình edit bộ này, đây là bộ đầu tiên mà mình edit hoàn thành, còn nhiều chỗ sai sót mong mọi người thông cảm, mình sẽ beta lại trong thời gian sớm nhất có thể.
GÓC PR TRUYỆN
/70
|