Một cơn gió cuốn dạt hết sương mù. Eragon há hốc mồm ngắm nhìn thành phố hiện ra trước mắt. Teirm nằm trên bờ biển, mặt nước sáng ngời với những con tàu đã cuốn buồm, hiên ngang cặp bến. Từ xa đã nghe tiếng sóng vỗ rạt rào.
Bao quanh thành phố là một bức tường trắng – cao một trăm mét, dày mười mét - với những cọc sắt nhọn hoắt và lối đi cho lính gác. Hai cửa sắt nặng nề mở ra hai con đường phía tây và nam. Một pháo đài khổng lồ bằng đá vượt hẳn lên. Trên tháp cao nhất, ngọn hải đăng sáng ánh đèn.
Nhìn đám lính gác cổng thành nam, ơ hờ cầm ngọn giáo, ông Brom bảo:
- Đây là thử thách đầu tiên của chúng ta. Hy vọng chúng chưa nhận chỉ thị của triều đình và đừng làm khó dễ chúng ta. Nhưng dù có gì xảy ra, đừng hoảng hốt để chúng nghi ngờ.
Eragon dặn dò Saphira: “Tìm chỗ trốn đi, anh vào thành đây.”
“Đừng dí mũi vào những chuyện không phải của mình, nhớ không?”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Dù sao tôi và ông Brom còn có lợi thế hơn nhiều người, lo gì.”
“Hay quá há. Có chuyện gì là tôi sà xuống quắp anh đi luôn, đừng ấm ớ.”
“Dễ thương quá.”
Tiến gần cổng, nhìn lá cờ hiệu, nổi bật hình ảnh một con sư tử tay cầm cành huệ trắng vẫy chào, Eragon hớn hở hỏi:
- Thành phố này lớn cỡ nào?
- Lớn hơn tất cả các thành phố cháu đã thấy.
Một tên lính gác chặn cây giáo ngang lối vào, ngọng nghịu:
- Tên gì? Li lâu? Thằng dỏ lày là ai?
- Tôi tên Neal, thằng cháu con cô em tôi này là Evan. Nó đi thăm một người bạn. Sợ cháu bị lạc tôi mới phải đi cùng. Nó… nó hơi bị tưng tưng.
- Lược dồi. Kêu thằng nhỏ không lược quậy phá, nghe chưa?
Vừa qua khỏi cổng, ông già tủm tỉm:
- Tửng tưng khùng khùng hả?
- Đã vậy cháu khật khùng quậy tưng lên cho ông biết.
Eragon trêu chọc lại. Hai người thong thả qua những căn nhà, với những cửa sổ chỉ đủ đón ánh mặt trời. Vó ngựa lóc cóc trên đường trải đá. Eragon thấy những căn nhà gần tường bao nhất, đều là nhà một tầng, cửa ra vào rất hẹp, nhưng càng vào sâu nhà cửa lại cao dần. Gần pháo đài là những ngôi nhà cao nhất, nhưng vẫn thấp hơn pháo đài. Ông Brom lên tiếng:
- Lịch sử thành phố này là luôn phải chống lại những lần tấn công của cướp biển, Urgals và nhiều kẻ thù khác. Từ xưa tới giờ, đây là trung tâm thương mại. Nơi cạnh tranh ráo riết của những tay giàu sụ. Dân chúng bắt buộc phải tự vệ. Vua Galbatorix cũng gửi lính tới giúp họ bảo vệ thành phố.
- Sao cháu thấy nhiều nhà cao hơn những nhà khác nhiều?
- Hãy nhìn thành quách của họ. Từ đó, tầm quan sát của họ không bị ngăn chặn vì nhà cửa. Nếu bức tường bao bên ngoài bị đánh đổ, ngay lập tức, các xạ thủ xuất hiện trên những mái nhà. Vì những nhà ngòai cùng thấp hơn, họ không sợ bắn lầm đồng đội. Nếu xạ thủ của quân địch chiếm được những căn nhà thấp ở đó, thì những người trong thành vẫn lợi thế vì ở những điểm cao hơn.
- Cháu chưa bao giờ thấy một thành phố xây dựng như thế này.
- Đúng, nhưng Teirm xây dựng như thế này, chỉ sau khi suýt bị thiêu rụi trong một lần đánh phá của hải tặc.
Dọc đường qua các phố, mọi người nhìn hai người nhưng không có vẻ tò mò nghi hoặc. Eragon thầm nhủ, chắc thành phố này thoát khỏi sự quan tâm của lũ Urgals. Nhưng ý nghĩ này của nó chợt thay đổi, khi một người đàn ông to lớn, lủng lẳng thanh kiếm, lách qua hai người. Và còn những dấu hiệu bất thường khác nữa: không trẻ con chơi đùa trên đường phố, người lớn đăm chiêu căng thẳng, nhiều ngôi nhà bỏ trống, cỏ mọc đầy sân. Eragon bảo:
- Hình như nơi này đang có vấn đề.
- Cũng như tất cả các nơi khác vậy. Chúng ta phải tìm ra ông Jeod đã.
Khi hai người bước vào quán rượu, lửa trong lò sưởi đang tàn, nhưng không có ai buồn bỏ thêm củi. Vài người khách lẻ lẻ ngồi nhâm nhi cốc rượu, mặt mày ủ dột. Một người đàn ông cụt hai ngón tay, lặng lẽ ngắm nghía cây gậy cong queo. Gã bán rượu bậm môi lau một cái ly đã nứt. Ông Brom cúi mình trên quầy hỏi:
- Anh có thể chỉ giúp tôi nhà ông Jeod ở đâu không?
Gã chủ quán oang oang nói:
- Làm sao tôi biết nhà ông ta ở đâu. Bộ tôi phải theo dõi thất cả những tên cha căng chú kiết khắp thành phố này sao?
Eragon nháy mắt khi thấy mọi người đổ dồn những cặp mắt về phía quầy rượu. Nhưng ông già buông mấy đồng tiền lên mặt quầy, nhỏ nhẹ nói:
- Anh thử cố nhớ coi.
Mắt gã sáng lên:
- Có thể, nhưng trí nhớ tôi lộn xộn lắm…
Ông già bỏ thêm tiền. Gã kêu lên: “À, nhớ rồi.” Nhưng gã vừa chạm tay vào mấy đồng tiền, người đàn ông cụp hai ngón tay lên tiếng:
- Gareth, cậu giở trò bỉ ổi gì thế? Mọi người trên đường này đều biết ông Jeod ở đâu. Cầm tiền của họ không biết xấu à?
Ông già bỏ ngay tiền vào túi, tiến đến người vừa nói:
- Cám ơn ông. Tên tôi là Neal, còn đây là cháu Evan.
Người kia nâng ly nói:
- Tôi là Martin. Không thể trách Gareth được, gần đây chuyện làm ăn ế ẩm quá. Ông ngồi đi, Jeod sống ở phía tây thành phố, ngay cạnh nhà Angela, bà bán dược thảo. Ông có chuyện làm ăn với ông ta à? Ông ta chẳng tha thiết mua bán gì nữa đâu, lại mới mất một tàu hàng nữa đấy.
- Xảy ra chuyện gì? Phải tụi Urgals không?
- Không, chúng ra khỏi vùng này rồi. Cả năm nay không ai còn thấy chúng. Hình như chúng đã sang miền nam hay miền đông cả rồi. Ông biết đó, việc buôn bán tại đây là nhờ đường biển, vậy mà mấy tháng nay tàu hàng của chúng tôi luôn bị tấn công. Không thuyền trưởng nào còn nhận chở hàng, làm đời sống ở đây trở nên khốn đốn. Nhất là những người giao mối lớn cho triều đình, họ phải chuyển hàng bằng đường bộ. Tốn kém lắm.
- Nhưng chắc phải có nhân chứng biết kẻ nào gây ra những vụ tấn công chứ?
- Không còn ai sống sót. Tàu ra khơi và biến mất. Các thủy thủ đoán già đoán non là… ma thuật.
- Ông nghĩ sao?
- Tôi không biết. Chắc khi nào vô phúc có mặt trên một con tàu bị cướp, tôi mới biết được chuyện gì xảy ra.
Eragon hỏi:
- Ông có phải thủy thủ không ạ?
- Không, nhưng các thuyền trưởng thuê tôi bảo vệ tàu. Một công việc cũng hay hay.
- Nhưng nguy hiểm lắm.
Martin nhún vai sau câu nói của ông Brom, rồi uống cạn cốc bia.
Eragon theo ông già rời quán, đi thẳng về hướng tây - một khu nhà cửa khang trang, rộng rãi của thành phố.
Bao quanh thành phố là một bức tường trắng – cao một trăm mét, dày mười mét - với những cọc sắt nhọn hoắt và lối đi cho lính gác. Hai cửa sắt nặng nề mở ra hai con đường phía tây và nam. Một pháo đài khổng lồ bằng đá vượt hẳn lên. Trên tháp cao nhất, ngọn hải đăng sáng ánh đèn.
Nhìn đám lính gác cổng thành nam, ơ hờ cầm ngọn giáo, ông Brom bảo:
- Đây là thử thách đầu tiên của chúng ta. Hy vọng chúng chưa nhận chỉ thị của triều đình và đừng làm khó dễ chúng ta. Nhưng dù có gì xảy ra, đừng hoảng hốt để chúng nghi ngờ.
Eragon dặn dò Saphira: “Tìm chỗ trốn đi, anh vào thành đây.”
“Đừng dí mũi vào những chuyện không phải của mình, nhớ không?”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Dù sao tôi và ông Brom còn có lợi thế hơn nhiều người, lo gì.”
“Hay quá há. Có chuyện gì là tôi sà xuống quắp anh đi luôn, đừng ấm ớ.”
“Dễ thương quá.”
Tiến gần cổng, nhìn lá cờ hiệu, nổi bật hình ảnh một con sư tử tay cầm cành huệ trắng vẫy chào, Eragon hớn hở hỏi:
- Thành phố này lớn cỡ nào?
- Lớn hơn tất cả các thành phố cháu đã thấy.
Một tên lính gác chặn cây giáo ngang lối vào, ngọng nghịu:
- Tên gì? Li lâu? Thằng dỏ lày là ai?
- Tôi tên Neal, thằng cháu con cô em tôi này là Evan. Nó đi thăm một người bạn. Sợ cháu bị lạc tôi mới phải đi cùng. Nó… nó hơi bị tưng tưng.
- Lược dồi. Kêu thằng nhỏ không lược quậy phá, nghe chưa?
Vừa qua khỏi cổng, ông già tủm tỉm:
- Tửng tưng khùng khùng hả?
- Đã vậy cháu khật khùng quậy tưng lên cho ông biết.
Eragon trêu chọc lại. Hai người thong thả qua những căn nhà, với những cửa sổ chỉ đủ đón ánh mặt trời. Vó ngựa lóc cóc trên đường trải đá. Eragon thấy những căn nhà gần tường bao nhất, đều là nhà một tầng, cửa ra vào rất hẹp, nhưng càng vào sâu nhà cửa lại cao dần. Gần pháo đài là những ngôi nhà cao nhất, nhưng vẫn thấp hơn pháo đài. Ông Brom lên tiếng:
- Lịch sử thành phố này là luôn phải chống lại những lần tấn công của cướp biển, Urgals và nhiều kẻ thù khác. Từ xưa tới giờ, đây là trung tâm thương mại. Nơi cạnh tranh ráo riết của những tay giàu sụ. Dân chúng bắt buộc phải tự vệ. Vua Galbatorix cũng gửi lính tới giúp họ bảo vệ thành phố.
- Sao cháu thấy nhiều nhà cao hơn những nhà khác nhiều?
- Hãy nhìn thành quách của họ. Từ đó, tầm quan sát của họ không bị ngăn chặn vì nhà cửa. Nếu bức tường bao bên ngoài bị đánh đổ, ngay lập tức, các xạ thủ xuất hiện trên những mái nhà. Vì những nhà ngòai cùng thấp hơn, họ không sợ bắn lầm đồng đội. Nếu xạ thủ của quân địch chiếm được những căn nhà thấp ở đó, thì những người trong thành vẫn lợi thế vì ở những điểm cao hơn.
- Cháu chưa bao giờ thấy một thành phố xây dựng như thế này.
- Đúng, nhưng Teirm xây dựng như thế này, chỉ sau khi suýt bị thiêu rụi trong một lần đánh phá của hải tặc.
Dọc đường qua các phố, mọi người nhìn hai người nhưng không có vẻ tò mò nghi hoặc. Eragon thầm nhủ, chắc thành phố này thoát khỏi sự quan tâm của lũ Urgals. Nhưng ý nghĩ này của nó chợt thay đổi, khi một người đàn ông to lớn, lủng lẳng thanh kiếm, lách qua hai người. Và còn những dấu hiệu bất thường khác nữa: không trẻ con chơi đùa trên đường phố, người lớn đăm chiêu căng thẳng, nhiều ngôi nhà bỏ trống, cỏ mọc đầy sân. Eragon bảo:
- Hình như nơi này đang có vấn đề.
- Cũng như tất cả các nơi khác vậy. Chúng ta phải tìm ra ông Jeod đã.
Khi hai người bước vào quán rượu, lửa trong lò sưởi đang tàn, nhưng không có ai buồn bỏ thêm củi. Vài người khách lẻ lẻ ngồi nhâm nhi cốc rượu, mặt mày ủ dột. Một người đàn ông cụt hai ngón tay, lặng lẽ ngắm nghía cây gậy cong queo. Gã bán rượu bậm môi lau một cái ly đã nứt. Ông Brom cúi mình trên quầy hỏi:
- Anh có thể chỉ giúp tôi nhà ông Jeod ở đâu không?
Gã chủ quán oang oang nói:
- Làm sao tôi biết nhà ông ta ở đâu. Bộ tôi phải theo dõi thất cả những tên cha căng chú kiết khắp thành phố này sao?
Eragon nháy mắt khi thấy mọi người đổ dồn những cặp mắt về phía quầy rượu. Nhưng ông già buông mấy đồng tiền lên mặt quầy, nhỏ nhẹ nói:
- Anh thử cố nhớ coi.
Mắt gã sáng lên:
- Có thể, nhưng trí nhớ tôi lộn xộn lắm…
Ông già bỏ thêm tiền. Gã kêu lên: “À, nhớ rồi.” Nhưng gã vừa chạm tay vào mấy đồng tiền, người đàn ông cụp hai ngón tay lên tiếng:
- Gareth, cậu giở trò bỉ ổi gì thế? Mọi người trên đường này đều biết ông Jeod ở đâu. Cầm tiền của họ không biết xấu à?
Ông già bỏ ngay tiền vào túi, tiến đến người vừa nói:
- Cám ơn ông. Tên tôi là Neal, còn đây là cháu Evan.
Người kia nâng ly nói:
- Tôi là Martin. Không thể trách Gareth được, gần đây chuyện làm ăn ế ẩm quá. Ông ngồi đi, Jeod sống ở phía tây thành phố, ngay cạnh nhà Angela, bà bán dược thảo. Ông có chuyện làm ăn với ông ta à? Ông ta chẳng tha thiết mua bán gì nữa đâu, lại mới mất một tàu hàng nữa đấy.
- Xảy ra chuyện gì? Phải tụi Urgals không?
- Không, chúng ra khỏi vùng này rồi. Cả năm nay không ai còn thấy chúng. Hình như chúng đã sang miền nam hay miền đông cả rồi. Ông biết đó, việc buôn bán tại đây là nhờ đường biển, vậy mà mấy tháng nay tàu hàng của chúng tôi luôn bị tấn công. Không thuyền trưởng nào còn nhận chở hàng, làm đời sống ở đây trở nên khốn đốn. Nhất là những người giao mối lớn cho triều đình, họ phải chuyển hàng bằng đường bộ. Tốn kém lắm.
- Nhưng chắc phải có nhân chứng biết kẻ nào gây ra những vụ tấn công chứ?
- Không còn ai sống sót. Tàu ra khơi và biến mất. Các thủy thủ đoán già đoán non là… ma thuật.
- Ông nghĩ sao?
- Tôi không biết. Chắc khi nào vô phúc có mặt trên một con tàu bị cướp, tôi mới biết được chuyện gì xảy ra.
Eragon hỏi:
- Ông có phải thủy thủ không ạ?
- Không, nhưng các thuyền trưởng thuê tôi bảo vệ tàu. Một công việc cũng hay hay.
- Nhưng nguy hiểm lắm.
Martin nhún vai sau câu nói của ông Brom, rồi uống cạn cốc bia.
Eragon theo ông già rời quán, đi thẳng về hướng tây - một khu nhà cửa khang trang, rộng rãi của thành phố.
/240
|