Sau khi ghi nhớ chuyện của Lăng Tử Nhật, Diệp Phù Dư tắt Weibo, rút kịch bản phim sắp rơi rụng* để bên cạnh gối.
rơi rụng*: nguyên văn là "翻烂" [fān làn], nghĩa là sách, báo (những thứ có nhiều trang) bị lật nhiều đến mức các trang giấy bị bung, sứt ra. Chỗ này tui dùng từ 'rơi rụng' thấy không hay lắm, cao nhân nào đi ngang có cao kiến thì đóng góp nha
Lúc đầu Tô Dẫn cũng chuẩn bị kịch bản cho cô, nhưng sau khi biết trong tay cô có phim của Kim Mân, không nói hai lời liền để cô tự mình chọn.
Ai cũng biết phim của Kim Mân không có khả năng xảy ra sự cố.
Kịch bản kể về mối tình ngắn ngủi giữa con trai của một quân phiệt và cô đào hát tên Lê Viên.
Một người du ngoạn nhân gian, một người gian nan kiếm sống.
Dù là đọc lại lần nữa vẫn khiến Diệp Phù Dư có chút chua xót. Cô dụi đôi mắt hồ ly hơi phiếm hồng, móng vuốt còn chưa kịp để xuống, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa vô cùng quy luật.
Cô giật mình, đi tới mở cửa, chỉ thấy người đàn ông đẹp lười biếng dựa vào cửa.
Lận Châu cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của tiểu hồ ly, tâm tình rất tốt mà mỉm cười, "Không có gì, chỉ là báo cho cô biết tôi đã trở về mà thôi."
Tiểu hồ ly "ồ" một tiếng.
Ảnh đế Lận chính là ảnh đế Lận, ngay cả về nhà cũng phải đặc biệt thông báo cho người khác một tiếng.
(Tại chị đâu phải người khác...)
Hồ ly sờ cái mũi nhỏ hồng hồng, cô nghiêng đầu, "Anh đóng máy rồi?"
Lận Châu gật đầu.
Cái đuôi to xù xù của tiểu hồ ly đưa qua đưa lại, vô tình cọ đến cằng chân của Lận Châu. Thế nhưng Lận Châu ngược lại cảm giác rõ ràng.
Chờ tới khi anh kịp phản ứng lại, hai tay đã xuyên qua cánh tay của tiểu hồ ly, mu bàn tay cọ qua cái bụng nhỏ mềm mại, ôm tiểu hồ ly lên.
Mắt hồ ly cùng đôi mắt màu vàng nhạt trừng nhau một cái, cô nhe răng, "Anh lại ôm tôi!"
Rõ ràng lúc mới dọn tới đều đã thống nhất không tiếp xúc thân thể.
Lận Châu làm bộ nghe không hiểu tiểu hồ ly đang tố cáo, vẻ mặt vô tội.
Chuyện này không thể trách tôi ——
Trên đời này người nào có thể chống cự được lông xù xù?
Nếu có cũng không có khả năng là Lận Châu.
Người đàn ông vì vậy nhàn nhạt nhìn cô, cười một tiếng, "Tôi giúp cô giải quyết Ngô Quan Quân và Bối Ni, tôi vuốt một chút cũng không tính là quá đáng."
Anh ta đang coi cô là thú cưng đúng không?!
Tiểu hồ ly nghiêng đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nhưng dù sao da mặt Lận Châu chưa bao giờ mỏng, mặc cho cô im lặng cũng không tính buông tay.
Liếc mắt nhìn cái bụng mềm mại của tiểu hồ ly. Cô bị nâng lên, hai chân sau bổng trên không đạp loạn. Lận Châu vô cùng tốt bụng, nghiêng người để hai chân hồ ly giẫm lên ngực mình.
Chỉ là ——
"Mắt cô sao lại đỏ như vậy?"
Không biết còn nghĩ rằng bị anh tàn nhẫn khi dễ.
Chân Diệp Phù Dư giẫm lên ngực Lận Châu, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm anh.
Nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không thấy Lận Châu có chút động tác khác, nhất thời nhụt chí.
"Xem kịch bản."
Xem kịch bản?
Lận Châu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn. Đương nhiên, ngoài ý muốn không phải chuyện Diệp Phù Dư đọc kịch bản mà khóc, đối với một diễn viên mà nói, cảm thụ được nhân vật là chuyện tốt.
Anh tò mò tiểu hồ ly này giấu diếm anh nhận kịch bản gì.
"Kịch bản mới? Phù Hoa bên kia cho cô?"
"Không phải, đạo diễn Kim Mân đưa. Nói là nếu tôi thích có thể tranh thủ vai nữ chính cho tôi." Tiểu hồ ly ăn ngay nói thật.
Quan hệ giữa Lận Châu và Kim Mân tốt như vậy, cũng không cần gạt anh làm gì.
Lại nói tiếp ——
Tiểu hồ ly chớp mắt, chân lại giẫm giẫm ngực Lận Châu, "Tôi để kịch bản của anh ở phòng sách, không đụng tới những đồ vật khác. Mà anh với đạo diễn Kim Mân sắp hợp tác đúng không? Phim thể loại gì á?"
"Đều đọc tới khóc, còn hỏi tôi thể loại gì?"
---
Editor có lời muốn nói:
Sorry các tình iu của tui, mải mê đọc truyện nên quên mất thời gian o(╥﹏╥)o để chuộc lại lỗi thì hôm nay tui sẽ cố gắng edit tới chương 70 luôn nháaa
rơi rụng*: nguyên văn là "翻烂" [fān làn], nghĩa là sách, báo (những thứ có nhiều trang) bị lật nhiều đến mức các trang giấy bị bung, sứt ra. Chỗ này tui dùng từ 'rơi rụng' thấy không hay lắm, cao nhân nào đi ngang có cao kiến thì đóng góp nha
Lúc đầu Tô Dẫn cũng chuẩn bị kịch bản cho cô, nhưng sau khi biết trong tay cô có phim của Kim Mân, không nói hai lời liền để cô tự mình chọn.
Ai cũng biết phim của Kim Mân không có khả năng xảy ra sự cố.
Kịch bản kể về mối tình ngắn ngủi giữa con trai của một quân phiệt và cô đào hát tên Lê Viên.
Một người du ngoạn nhân gian, một người gian nan kiếm sống.
Dù là đọc lại lần nữa vẫn khiến Diệp Phù Dư có chút chua xót. Cô dụi đôi mắt hồ ly hơi phiếm hồng, móng vuốt còn chưa kịp để xuống, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa vô cùng quy luật.
Cô giật mình, đi tới mở cửa, chỉ thấy người đàn ông đẹp lười biếng dựa vào cửa.
Lận Châu cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của tiểu hồ ly, tâm tình rất tốt mà mỉm cười, "Không có gì, chỉ là báo cho cô biết tôi đã trở về mà thôi."
Tiểu hồ ly "ồ" một tiếng.
Ảnh đế Lận chính là ảnh đế Lận, ngay cả về nhà cũng phải đặc biệt thông báo cho người khác một tiếng.
(Tại chị đâu phải người khác...)
Hồ ly sờ cái mũi nhỏ hồng hồng, cô nghiêng đầu, "Anh đóng máy rồi?"
Lận Châu gật đầu.
Cái đuôi to xù xù của tiểu hồ ly đưa qua đưa lại, vô tình cọ đến cằng chân của Lận Châu. Thế nhưng Lận Châu ngược lại cảm giác rõ ràng.
Chờ tới khi anh kịp phản ứng lại, hai tay đã xuyên qua cánh tay của tiểu hồ ly, mu bàn tay cọ qua cái bụng nhỏ mềm mại, ôm tiểu hồ ly lên.
Mắt hồ ly cùng đôi mắt màu vàng nhạt trừng nhau một cái, cô nhe răng, "Anh lại ôm tôi!"
Rõ ràng lúc mới dọn tới đều đã thống nhất không tiếp xúc thân thể.
Lận Châu làm bộ nghe không hiểu tiểu hồ ly đang tố cáo, vẻ mặt vô tội.
Chuyện này không thể trách tôi ——
Trên đời này người nào có thể chống cự được lông xù xù?
Nếu có cũng không có khả năng là Lận Châu.
Người đàn ông vì vậy nhàn nhạt nhìn cô, cười một tiếng, "Tôi giúp cô giải quyết Ngô Quan Quân và Bối Ni, tôi vuốt một chút cũng không tính là quá đáng."
Anh ta đang coi cô là thú cưng đúng không?!
Tiểu hồ ly nghiêng đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nhưng dù sao da mặt Lận Châu chưa bao giờ mỏng, mặc cho cô im lặng cũng không tính buông tay.
Liếc mắt nhìn cái bụng mềm mại của tiểu hồ ly. Cô bị nâng lên, hai chân sau bổng trên không đạp loạn. Lận Châu vô cùng tốt bụng, nghiêng người để hai chân hồ ly giẫm lên ngực mình.
Chỉ là ——
"Mắt cô sao lại đỏ như vậy?"
Không biết còn nghĩ rằng bị anh tàn nhẫn khi dễ.
Chân Diệp Phù Dư giẫm lên ngực Lận Châu, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm anh.
Nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không thấy Lận Châu có chút động tác khác, nhất thời nhụt chí.
"Xem kịch bản."
Xem kịch bản?
Lận Châu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn. Đương nhiên, ngoài ý muốn không phải chuyện Diệp Phù Dư đọc kịch bản mà khóc, đối với một diễn viên mà nói, cảm thụ được nhân vật là chuyện tốt.
Anh tò mò tiểu hồ ly này giấu diếm anh nhận kịch bản gì.
"Kịch bản mới? Phù Hoa bên kia cho cô?"
"Không phải, đạo diễn Kim Mân đưa. Nói là nếu tôi thích có thể tranh thủ vai nữ chính cho tôi." Tiểu hồ ly ăn ngay nói thật.
Quan hệ giữa Lận Châu và Kim Mân tốt như vậy, cũng không cần gạt anh làm gì.
Lại nói tiếp ——
Tiểu hồ ly chớp mắt, chân lại giẫm giẫm ngực Lận Châu, "Tôi để kịch bản của anh ở phòng sách, không đụng tới những đồ vật khác. Mà anh với đạo diễn Kim Mân sắp hợp tác đúng không? Phim thể loại gì á?"
"Đều đọc tới khóc, còn hỏi tôi thể loại gì?"
---
Editor có lời muốn nói:
Sorry các tình iu của tui, mải mê đọc truyện nên quên mất thời gian o(╥﹏╥)o để chuộc lại lỗi thì hôm nay tui sẽ cố gắng edit tới chương 70 luôn nháaa
/82
|