Mặc dù Diệp Phù Dư không bật loa nhưng giọng nói của đối phương thật sự quá lớn, nên dù Lận Châu cách cô một hai mét cũng có thể nghe rõ ràng.
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn anh, quả nhiên trên mặt Lận Châu hiện rõ một câu WTH.
Đây là tên thần kinh nào?
Đây là ý nghĩ duy nhất của ảnh đế Lận sau khi nghe được giọng nói kia.
Người đàn ông dùng ánh mắt phức tạp, liếc tiểu hồ ly một cái, sau đó giơ tay lên ý nói với Diệp Phù Dư: Cô tiếp tục nghe đi.
Thấy vậy, Diệp Phù Dư tự nhiên cũng không chút do dự.
Cô ho khan một tiếng, hỏi: "Lăng Tử Nhật?"
Đối phương lập tức "ừ" một tiếng, "Ô ô ô tiểu tỷ tỷ giọng nói của chị thật là dễ nghe, tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị là một nam tử hán, không nghĩ tới thì ra chị thật là một cái tiểu tỷ tỷ."
Diệp Phù Dư nâng mắt, lười nghe cậu ta nói nhảm, "Hiện tại cậu đang xảy ra chuyện gì?"
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa mới gặp tai nạn giao thông, muốn nói với chị một câu, nếu không trong lòng tôi nghẹn khó chịu." Lăng Tử Nhật nhỏ giọng nói, "Tôi không biết chị đã xem tin tức chưa, trên đường Bắc Hòa xảy ra tai nạn liên hoàn, đụng phải vài chiếc xe, mấy người chết."
Diệp Phù Dư nghe được lời này cảm thấy sửng sốt.
Lập tức, cô duỗi móng vuốt về phía Lận Châu, "Cho tôi mượn điện thoại của anh một chút."
Lận Châu dựa vào thính lực hơn người mà nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Phù Dư, thậm chí còn rất chu đáo, trước khi đưa điện thoại cho cô, anh mở ứng dụng, tìm kiếm tin tức về tai nạn giao thông trên đường Bắc Hòa Đế Đô.
Diệp Phù Dư tiến lại gần nhìn, ánh mắt hơi tối.
Tai nạn xe rất nghiêm trọng.
Đầu tiên là một chiếc xe chở gỗ bị tuột dây thừng làm toàn bộ gỗ lăn xuống. Một số khúc gỗ đập vào nóc xe tư nhân, một số đâm thẳng vào xe ô tô.
Ánh mắt Diệp Phù Dư thoáng nhìn thấy vô số vết máu trên mặt đất.
Thảm không nỡ nhìn.
Chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung tình cảnh hiện tại.
Lời nói của Lăng Tử Nhật còn vang bên tai, "Chị nhìn thấy không? Hiện trường đặc biệt thảm khốc, hơn nữa còn là đường dốc. Lúc đó tôi đã ở ngay phía sau chiếc xe chở gỗ đó. Khúc gỗ kia hướng thẳng vào mặt tôi. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ bị quẹt rách một miếng da trên mặt."
Dừng một chút, anh nhỏ giọng hỏi một câu, "Tiểu tỷ tỷ, có phải cái lông chị gửi đã giúp tôi không?"
Mấy ngày gần đây Lăng Tử Nhật đối với mức độ xui xẻo của mình có chút hiểu biết.
Nhưng mà trong một tai nạn giao thông lớn như vậy, anh lại chỉ bị rách một chút da.
Muốn nói là bản thân có vận khí tốt, chính anh cũng không tin.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có thể lý giải là nhờ nhúm lông mà Diệp Phù Dư gửi tới.
Lăng Tử Nhật liếm liếm môi có chút khô khốc, chần chờ một lúc lâu mới nói, "Chị có thể tới đây một chuyến được không? Tôi có chuyện muốn nói với chị. Tôi vừa nói chuyện với cảnh sát, nhưng tất cả họ đều không tin tôi."
Diệp Phù Dư còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lận Châu tiến lại gần, anh nhíu mày hỏi một câu, "Có phải cậu nhìn thấy cái gì không?"
Lăng Tử Nhật bị giọng nam bất thình lình này làm cho kinh hãi một chút... Tại sao bên cạnh hồ ly tiểu tỷ tỷ còn có đàn ông?
Nhưng cẩn thận nghe lời người đàn ông nói, anh lập tức đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng quăng đi không còn một mảnh, vội vàng điên cuồng gật đầu, "Vị đại ca này làm sao biết được! Tôi chính là nhìn thấy một cái gì đó không thể tưởng tượng được! Ai da nói chuyện qua điện thoại khó nói rõ, nếu được thì anh cùng tiểu tỷ tỷ đến một chuyến đi, tôi ở bệnh viện số 2 á."
Lận Châu cùng Diệp Phù Dư liếc nhìn nhau.
---
Editor có lời muốn nói:
Đúng là từ sống khổ sang sống sướng thì dễ, còn từ sống sướng về lại sống khổ thì khó quá... Sau hai tuần nghỉ dưỡng toàn ăn với ngủ vừa rồi thì mỗi ngày phải dậy lúc 6h thật sự quá hà khắc với tui rồi ಥ_ಥ
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn anh, quả nhiên trên mặt Lận Châu hiện rõ một câu WTH.
Đây là tên thần kinh nào?
Đây là ý nghĩ duy nhất của ảnh đế Lận sau khi nghe được giọng nói kia.
Người đàn ông dùng ánh mắt phức tạp, liếc tiểu hồ ly một cái, sau đó giơ tay lên ý nói với Diệp Phù Dư: Cô tiếp tục nghe đi.
Thấy vậy, Diệp Phù Dư tự nhiên cũng không chút do dự.
Cô ho khan một tiếng, hỏi: "Lăng Tử Nhật?"
Đối phương lập tức "ừ" một tiếng, "Ô ô ô tiểu tỷ tỷ giọng nói của chị thật là dễ nghe, tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị là một nam tử hán, không nghĩ tới thì ra chị thật là một cái tiểu tỷ tỷ."
Diệp Phù Dư nâng mắt, lười nghe cậu ta nói nhảm, "Hiện tại cậu đang xảy ra chuyện gì?"
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa mới gặp tai nạn giao thông, muốn nói với chị một câu, nếu không trong lòng tôi nghẹn khó chịu." Lăng Tử Nhật nhỏ giọng nói, "Tôi không biết chị đã xem tin tức chưa, trên đường Bắc Hòa xảy ra tai nạn liên hoàn, đụng phải vài chiếc xe, mấy người chết."
Diệp Phù Dư nghe được lời này cảm thấy sửng sốt.
Lập tức, cô duỗi móng vuốt về phía Lận Châu, "Cho tôi mượn điện thoại của anh một chút."
Lận Châu dựa vào thính lực hơn người mà nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Phù Dư, thậm chí còn rất chu đáo, trước khi đưa điện thoại cho cô, anh mở ứng dụng, tìm kiếm tin tức về tai nạn giao thông trên đường Bắc Hòa Đế Đô.
Diệp Phù Dư tiến lại gần nhìn, ánh mắt hơi tối.
Tai nạn xe rất nghiêm trọng.
Đầu tiên là một chiếc xe chở gỗ bị tuột dây thừng làm toàn bộ gỗ lăn xuống. Một số khúc gỗ đập vào nóc xe tư nhân, một số đâm thẳng vào xe ô tô.
Ánh mắt Diệp Phù Dư thoáng nhìn thấy vô số vết máu trên mặt đất.
Thảm không nỡ nhìn.
Chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung tình cảnh hiện tại.
Lời nói của Lăng Tử Nhật còn vang bên tai, "Chị nhìn thấy không? Hiện trường đặc biệt thảm khốc, hơn nữa còn là đường dốc. Lúc đó tôi đã ở ngay phía sau chiếc xe chở gỗ đó. Khúc gỗ kia hướng thẳng vào mặt tôi. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ bị quẹt rách một miếng da trên mặt."
Dừng một chút, anh nhỏ giọng hỏi một câu, "Tiểu tỷ tỷ, có phải cái lông chị gửi đã giúp tôi không?"
Mấy ngày gần đây Lăng Tử Nhật đối với mức độ xui xẻo của mình có chút hiểu biết.
Nhưng mà trong một tai nạn giao thông lớn như vậy, anh lại chỉ bị rách một chút da.
Muốn nói là bản thân có vận khí tốt, chính anh cũng không tin.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có thể lý giải là nhờ nhúm lông mà Diệp Phù Dư gửi tới.
Lăng Tử Nhật liếm liếm môi có chút khô khốc, chần chờ một lúc lâu mới nói, "Chị có thể tới đây một chuyến được không? Tôi có chuyện muốn nói với chị. Tôi vừa nói chuyện với cảnh sát, nhưng tất cả họ đều không tin tôi."
Diệp Phù Dư còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lận Châu tiến lại gần, anh nhíu mày hỏi một câu, "Có phải cậu nhìn thấy cái gì không?"
Lăng Tử Nhật bị giọng nam bất thình lình này làm cho kinh hãi một chút... Tại sao bên cạnh hồ ly tiểu tỷ tỷ còn có đàn ông?
Nhưng cẩn thận nghe lời người đàn ông nói, anh lập tức đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng quăng đi không còn một mảnh, vội vàng điên cuồng gật đầu, "Vị đại ca này làm sao biết được! Tôi chính là nhìn thấy một cái gì đó không thể tưởng tượng được! Ai da nói chuyện qua điện thoại khó nói rõ, nếu được thì anh cùng tiểu tỷ tỷ đến một chuyến đi, tôi ở bệnh viện số 2 á."
Lận Châu cùng Diệp Phù Dư liếc nhìn nhau.
---
Editor có lời muốn nói:
Đúng là từ sống khổ sang sống sướng thì dễ, còn từ sống sướng về lại sống khổ thì khó quá... Sau hai tuần nghỉ dưỡng toàn ăn với ngủ vừa rồi thì mỗi ngày phải dậy lúc 6h thật sự quá hà khắc với tui rồi ಥ_ಥ
/82
|