Sau khi đi được một đoạn cách xa sông Hàn thì Hye Jin dừng lại, cô không ngừng thở dốc, khuôn mặt cô bây cô trắng nhợt đến đáng sợ, mồ hôi dọc theo những đường nét uyển chuyển của khuôn mặt không ngừng rơi xuống.
Hye Jin đưa tay vào túi xách lục tìm, một lát sau một bình thuốc nhỏ nằm trong n bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cô lấy một viên thuốc đưa vào miệng, tiếng hô hấp cũng dần ổn định lại, khuôn mặt có thêm vài tia huyết sắc, trông có thần hơn.
Hye Jin cảm thấy Tae Hee có điểm kì lạ, khi Tae Hee hỏi mối quan hệ giữa cô và Chanyeol, Tae Hee hình như tỏ vẻ khó chịu khi biết cô và Chanyeol ở cùng một căn nhà?
Hye Jin đưa tay vỗ đầu, khẽ cười, cô như thế nào lại nghĩ xấu Tae Hee chứ, có lẽ do cô cảm giác sai thôi.
Tae Hee là người bạn tốt nhất của cô, làm sao cô có thể nghĩ như vậy. Hye Jin tự trách.
Thở dài một hơi, Hye Jin đưa tay bắt taxi. Cô vẫn nhớ lời hứa với Sehun lúc nãy, vì thế cô kêu tài xê đưa cô đến mua trà sữa xong mới trở về KTX.
....
Sau khi đưa Tae Hee về nhà thì Chanyeol liền trở về, Tae Hee mời anh vào nhà uống nước nhưng anh từ chối, anh còn phải về xem Hye Jin, làm sao anh có thể quên được khuôn mặt không tia huyết sắc kia chứ. Nhưng Chanyeol không biết rằng sau khi anh quay lưng thì Tae Hee ở phía sau nở một nụ cười quỷ dị kia
....
Cạch---
Noona về rồi. , Sehun đang ngồi xem phim thì nghe thấy tiếng mở cửa, phút chốc lại nhìn thấy thân ảnh của Hye Jun xuất hiện.
Đối với khuôn mặt vui vẻ của Sehun thì Hye Jin cũng cười ôn hòa, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác có người vui vẻ với cô sau khi về nhà tbật ấm cúng aaa.
Ừ, trà sữa của em. , Hye Jin đưa trà sữa cho Sehun, cậu vui vẻ nhận lấy, còn không quên cám ơn nữa.
Nhìn thấy Sehun vui như vậy Hye Jin bất giác nhớ tới đứa em ở nhà, Thần Thần của cô cũng trạc tuổi Sehun, bất quá em cô còn trẻ tính lắm, chỉ mong không gây ra rắc rối gì cho ba mẹ.
Noona có chút mệt, em nhắn với mọi người cứ dùng bữa đi nhé, đừng đợi noona. , trước khi về phòng Hye Jin không quên dặn dò.
Vâng , Sehun gật đầu, cậu cũng nhìn thấy sắc mặt không được hồng hào của Hye Jin.
Về đến phòng Hye Jin ngoài việc cởi áo khoác liền nằm lên giường, có lẽ do quá mệt mỏi nên chẳng được bao lâu cô liền chìm vào giấc ngủ sâu.
....
Khoảng một tiếng sau Chanyeol cũng về tới KTX.
Đưa mắt nhìn quanh phòng khách nhưng anh không thấy thân ảnh muốn tìm ở đâu.
Hyung tìm noona hả? Noona bảo mệt nên về phòng rồi. Em thấy sắc mặt noona không được tốt lắm, không biết có phải cảm lạnh rồi hay không. Sehun cũng nhìn thấy bộ dạng tìm người của Chanyeol, ngoài quản lí mới- Hye Jin ra thì còn tìm ai nữa? Câu cuối của cậu có vài phần lo lắng.
Hyung biết rồi. , Chanyeol thoáng âm trầm rồi xoay người bước về phòng.
Hye Jin aa , Chanyeol đứng trước cửa phòng khẽ gọi, tay không ngừng gõ cửa phòng.
Chanyeol đứng gọi cả buổi nhưng không thấy ai đó đáp lại, anh chau mày, ngủ say vậy rồi sao?
Chanyeol do dự rồi buông tha cho ý tưởng mở cửa phòng cô, anh biết cô không thích như vậy. Thoáng nhìn lại cái khăn choàng cổ được gói cẩn thẩn, không còn cách nào khác đành treo trên cửa của cô rồi quay về phòng.
Chanyeol về phòng nhưng không ngủ, anh nằm trên giường, ánh mắt sâu thẩm không biết suy nghĩ gì....
Một người suy nghĩ sâu xa, một người tiến sâu vào giấc ngủ.
Buổi sáng cứ như vậy mà lặng lẽ trôi đi...
Hye Jin đưa tay vào túi xách lục tìm, một lát sau một bình thuốc nhỏ nằm trong n bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cô lấy một viên thuốc đưa vào miệng, tiếng hô hấp cũng dần ổn định lại, khuôn mặt có thêm vài tia huyết sắc, trông có thần hơn.
Hye Jin cảm thấy Tae Hee có điểm kì lạ, khi Tae Hee hỏi mối quan hệ giữa cô và Chanyeol, Tae Hee hình như tỏ vẻ khó chịu khi biết cô và Chanyeol ở cùng một căn nhà?
Hye Jin đưa tay vỗ đầu, khẽ cười, cô như thế nào lại nghĩ xấu Tae Hee chứ, có lẽ do cô cảm giác sai thôi.
Tae Hee là người bạn tốt nhất của cô, làm sao cô có thể nghĩ như vậy. Hye Jin tự trách.
Thở dài một hơi, Hye Jin đưa tay bắt taxi. Cô vẫn nhớ lời hứa với Sehun lúc nãy, vì thế cô kêu tài xê đưa cô đến mua trà sữa xong mới trở về KTX.
....
Sau khi đưa Tae Hee về nhà thì Chanyeol liền trở về, Tae Hee mời anh vào nhà uống nước nhưng anh từ chối, anh còn phải về xem Hye Jin, làm sao anh có thể quên được khuôn mặt không tia huyết sắc kia chứ. Nhưng Chanyeol không biết rằng sau khi anh quay lưng thì Tae Hee ở phía sau nở một nụ cười quỷ dị kia
....
Cạch---
Noona về rồi. , Sehun đang ngồi xem phim thì nghe thấy tiếng mở cửa, phút chốc lại nhìn thấy thân ảnh của Hye Jun xuất hiện.
Đối với khuôn mặt vui vẻ của Sehun thì Hye Jin cũng cười ôn hòa, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác có người vui vẻ với cô sau khi về nhà tbật ấm cúng aaa.
Ừ, trà sữa của em. , Hye Jin đưa trà sữa cho Sehun, cậu vui vẻ nhận lấy, còn không quên cám ơn nữa.
Nhìn thấy Sehun vui như vậy Hye Jin bất giác nhớ tới đứa em ở nhà, Thần Thần của cô cũng trạc tuổi Sehun, bất quá em cô còn trẻ tính lắm, chỉ mong không gây ra rắc rối gì cho ba mẹ.
Noona có chút mệt, em nhắn với mọi người cứ dùng bữa đi nhé, đừng đợi noona. , trước khi về phòng Hye Jin không quên dặn dò.
Vâng , Sehun gật đầu, cậu cũng nhìn thấy sắc mặt không được hồng hào của Hye Jin.
Về đến phòng Hye Jin ngoài việc cởi áo khoác liền nằm lên giường, có lẽ do quá mệt mỏi nên chẳng được bao lâu cô liền chìm vào giấc ngủ sâu.
....
Khoảng một tiếng sau Chanyeol cũng về tới KTX.
Đưa mắt nhìn quanh phòng khách nhưng anh không thấy thân ảnh muốn tìm ở đâu.
Hyung tìm noona hả? Noona bảo mệt nên về phòng rồi. Em thấy sắc mặt noona không được tốt lắm, không biết có phải cảm lạnh rồi hay không. Sehun cũng nhìn thấy bộ dạng tìm người của Chanyeol, ngoài quản lí mới- Hye Jin ra thì còn tìm ai nữa? Câu cuối của cậu có vài phần lo lắng.
Hyung biết rồi. , Chanyeol thoáng âm trầm rồi xoay người bước về phòng.
Hye Jin aa , Chanyeol đứng trước cửa phòng khẽ gọi, tay không ngừng gõ cửa phòng.
Chanyeol đứng gọi cả buổi nhưng không thấy ai đó đáp lại, anh chau mày, ngủ say vậy rồi sao?
Chanyeol do dự rồi buông tha cho ý tưởng mở cửa phòng cô, anh biết cô không thích như vậy. Thoáng nhìn lại cái khăn choàng cổ được gói cẩn thẩn, không còn cách nào khác đành treo trên cửa của cô rồi quay về phòng.
Chanyeol về phòng nhưng không ngủ, anh nằm trên giường, ánh mắt sâu thẩm không biết suy nghĩ gì....
Một người suy nghĩ sâu xa, một người tiến sâu vào giấc ngủ.
Buổi sáng cứ như vậy mà lặng lẽ trôi đi...
/12
|