Không gian căng thẳng trong tòa án thật bức bối và vô nghĩa. Triệu Gia Mẫn khé đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tái nhợt của mình lau đi dòng nước mắt không kìm chế được cứ vô thức chảy xuống.
Quan tòa lộ vẻ mặt thương hại hỏi Triệu Gia Mẫn
-Triệu Gia Mẫn, bây giờ con muốn ở cùng với ai sau khi cha mẹ con chính thức li hôn?
Triêu Gia Mẫn non nớt trả lời:
-Mẫn nhi muốn ở chung với cha và mẹ.
Hạ Y Cẩm Vân (tg: do gt không biết tên mẹ và cha của Savoki là ai nên chém bừa nên đừng ném đá ạ!!) nhìn đứa con gái 10 tuổi bé bỏng của mình bị tổn thương như vậy trái tim cũng như bị đâm một nhát.
-Mẫn Nhi!!.
Triệu Gia Mẫn nghe thấy tiếng mẹ gọi liện chạy lại rúc vào ngực mẹ khóc lớn. Hạ Y Cẩm Vân dịu dàng vỗ về Triệu Gia Mẫn. Hạ Y Cẩm Vân cố kìm nén không để bản thân rơi nước mắt nói
-Mẫn nhi, là mẹ không tốt. Mẹ và cha con tình cảm đứt đoạn không thể sống cùng với nhau để cho con một mái ấm đầy đủ. Mẫn nhi, nếu chỉ đước chọn một, thì con...sẽ sống cùng với mẹ hay sống cùng với cha con?.
Đôi mắt đầy nước của Triệu Gia Mẫn mở to nhìn mẹ minh sau khi nghe rõ những gì mẹ vừa nói. Nhưng rất nhanh chóng, đôi mắt của Triệu Gia Mẫn bình thản đển lạ lùng. Triệu Gia Mẫn im lặng. Cả phòng tòa án im lặng chờ đợi câu trả lời của Triệu Gia Mẫn.
Trong đầu Triệu Gia Mẫn chợt hiện ra những đoạn kí ức mầu hồng, nơi gia đình cô hạnh phúc. Khi cả gia đình cùng nhau đi chơi khu giải trí, khi cả gia đình cùng đi giã ngoại, khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm, khi cả gia đình bê nhau trong ngày sinh nhật cô,....Đến khi cha cô đi làm về muộn thường xuyên, cha và mẹ luôn cãi nhau rồi cha đánh mẹ, đánh luôn cả cô. Chợt đôi mắt Triệu Gia Mẫn lóe lên một tia kì dị
-Thưa quan tòa!!..Con theo mẹ và KHÔNG-CẦN-CHA.
Triệu Gia Mẫn bình thản đến lạ lùng. Với cái giọng lạnh băng, Triệu Gia Mẫn đưa ra câu trả lời khiến cho những người có mặt ở đó ngỡ ngàng. Vừa rồi, Triệu Gia Mẫn còn khóc còn nháo nhưng bây giờ thì ngước lại giống như một con người khác vậy. Hạ Y Cẩm Vân sửng sốt nhìn đứa con gái bé bỏng lặng yên trong ngực của mình, hồi lâu mới cất tiếng.
-Mẫn nhi!!.
Lúc này, Triệu Hạo - Cha Triệu Gia Mẫn lại bất ngờ nói to lên:
-Gia Mẫn à!!..Con phỉa suy nghĩ kĩ đó, ở với mẹ con sẽ rất cực khổ, không có điều kiện đi du lịch. Nhưng ở với cha, cha sẽ lo cho con đầy đủ. Ngoan ngoãn nói với tòa quyết định cuối cùng của con đi.
Triệu Hạo vừa nói vừa liếc mắt khinh bỉ đối với mẹ Triệu Gia Mẫn, Hạ Y Cẩm Vân không thấy, mọi người không thấy, duy chỉ có Triệu Gia Mẫn nhìn thấy. Trong lòng Triệu Gia Mẫn hiện tại đã nổi giông, nhưng bên ngoài Triệu Gia Mẫn lại nhếch môi nhìn Triệu Hạo. Triệu Hạo lại không hiểu cứ ngỡ Triệu Gia Mẫn thay đổi. Nào ngờ, Triệu Gia Mẫn quay phắt lên đối diện với quan tòa, giọng nói lạnh lẽo cất lên đầy tính khẳng định, gằn từng chữ:
-Thưa quan tòa!!...Con muốn ở cùng mẹ. Còn cha, hiện tại không cần nữa.
Triệu Hạo nghe xong, đứng như trời trồng. Luật sư của ông vì đã nhận tiền nên phải tiếp tục đưa ra những cái lợi về kinh tế mà ông đang có được. Triệu Gia Mẫn đưa đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn ông luật sư, khiến ông không rét mà run rồi lại nhìn về phía Quan tòa, nói từng chữ như sợ người khác không thể tiếp thu:
-Con không cần thiết phải biết Cha con hiện tại như thế nào, nhưng con có quyền ở cùng với người mà con nghĩ sẽ nuôi dưỡng được con. Mẹ con tuy không giàu như cha con nhưng có thể lo cho con nên đó là quyết định của con. Mong tòa chấp nhận.Đó là câu trả lời của đứa trẻ 10 tuổi thật sao?? ...Triệu Gia Mẫn nói xong, tiếng xì xầm vang lên nhưng Triệu Gia Mẫn chẳng quan tâm...Quan tòa nghe Triệu Gia Mẫn trả lời mà rùng mình, chột dạ. Nhưng vẫn đưa ra quyết định, Triệu Gia Mẫn sẽ ở cùng với mẹ, tài sản của hai vợ chồng sẽ không chia đôi mà của ai thì người nấy sở hữu. Phiên tòa kết thúc.
Ra khỏi tòa án, Triệu Hạo chẳng thèm nhìn Triệu Gia Mẫn mà lên thẳng chiếc xe của vợ mới không quên để lại Gia Mẫn một câu: Làm cao sau này đừng hòng xin tao một đồng . Triệu Gia Mẫn im lặng nhìn chiếc xe chở cha đi khuất dần, hai chữ hạnh phúc hiện tại quá xa vời.
Sau đó Triệu Gia Mẫn cùng mẹ trở về nhà nghỉ ngơi. Từ giờ, Triệu Gia Mẫn sẽ không cần cha nữa, sống một cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng cùng mẹ. Học tập tốt hơn nữa để mẹ vui.
Sau cái ngày cha mẹ Triệu Gia Mẫn li hôn, cuộc sống của Gia Mẫn vẫn như trước. Hàng ngày đến trường chịu đủ các loại ánh mắt của bạn học, khinh bỉ có, thương hại có,còn có cả hả dạ,... Tuy vậy, Gia Mẫn cũng chẳng thèm quan tâm đến những việc đó. Mấy ngày nay ở trường, không biết ai rảnh rỗi đi soi mói việc người khác, mà việc ba mẹ nó li hôn được dán trên bảng tin trường. Đối với những học sinh có chuyện bát quái thì đâu cần biết là ai làm, có chuyện để bàn tán là đủ, riêng Gia Mẫn việc do ai làm không cần nói cô cũng biết chỉ có thể do một người làm.
(đào được cái ảnh dìm hàng ido tí)
Hôm nay, cũng như những ngày khác, bỏ qua những ánh mắt của mọi người, Gia Mẫn đi thẳng lên cầu thang đến tầng ba để vào lớp. Nhưng không biết do trước khi đi học không đốt cho ông địa cây nhang hay là do số Gia Mẫn hợp với sự xui xẻo hơn mà mới đến tầng 2 lại bị cái đám ăn không ở rỗi chặn đường không thể đi tiếp.
-Tránh!!
Gia Mẫn hé môi chỉ để nói một từ. Chất giọng của Gia Mẫn thay đổi lạnh băng từ sau hôm ở tòa về làm cả đám quay lại nhìn Gia Mẫn.
- Hahaha. Tụi bây ơi! Bạn Gia Mẫn không phải bị câm, bạn ấy vừa nói đó. Vậy mà không biết ai đồn là bạn ấy bị câm. Thiệt cho bạn ấy quá. Haha
Kỳ Lệ vừa dứt lời, cả đám cười như chưa bao giờ được cười.
-Tránh ra!!
Gia Mẫn lặp lại một lần nữa, vẻ mặt không chút biểu tình. Thấy Gia Mẫn nói như ra lệnh, cả bọn ngưng cười, liếc mắt về phía Gia Mẫn. Kỳ Lệ bước lên cất cao giọng:
- Mày là cái gì mà ra lệnh cho bọn tao. Mày có gì hơn tụi tao không? Sao hơn tụi tao được, mẹ mày phải kiếm từng đồng để cho mày đi học, còn cha mày? Chẳng phải hiện tại cha mày đang làm cha dượng của tao sao? Mày có gì mà ra lệnh cho tao, hả? Ngược lại, mẹ tao là tổng giám đốc công ty ST, mỗi tháng kiếm hơn 100 triệu. Sao mày thấy thế nào? Hẳn là bây giờ mày cảm thấy muốn làm ôsin cho tao phải không? Haha.
Gia Mẫn nhăn mặt bởi cái giọng khó nghe của Kỳ Lệ. Vết thương trong lòng bị xé toạt, đau đớn nhưng Triệu Gia Mẫn vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, gặn nói.
-Cũng phải. Nhờ bạn chuyển lời đến mẹ bạn, sẽ có ngày cái công ty mà bà ta gây dựng bao lâu nay vì con bà ta mà điêu đứng. Còn cha dượng của bạn, nói với ông ta đừng xuất hiện trước mặt tôi, sau này có chuyện gì cũng đừng tìm đến mẹ tôi. Nhớ cho rõ.
Triệu Gia Mẫn lách người đi về phía lớp. Còn đám Kỳ Lệ đứng như trời trồng, sau đó ngẫm lại lời Gia Mẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Năm tiết học trôi qua, Triệu Gia Mẫn thu dọn tập sách cho vào cặp rồi ung dung ra về. Gia Mẫn đi theo con đường cũ về nhà, qua một con hẻm nhỏ liền có hơn mười người cả nam và nữ chặn trước Gia Mẫn. Trong đó, Gia Mẫn biết một người đó là Kỳ Lệ, những người còn lại không cần nghĩ cũng biết là bọn du côn nào đó được thuê để dạy bảo Gia Mẫn đây mà.
Kỳ Lệ tiến lên một bước lớn giọng nói:
- Dạy cho nó một bài học.
Trệu Gia Mẫn quay người bỏ chạy, nhưng chỉ được một đoạn liền bị bắt lại. Cả đám du côn xông vào Gia Mẫn như Gia Mẫn chính là con mồi béo bở vậy. Gia Mẫn bị đánh đấp, giẫm đạp một cách thô bạo, Gia Mẫn phản kháng một cách yếu ớt. Đến khi Triệu Gia Mẫn bị đánh đến bất tình thì Kỳ Lệ mới nói
-Ngừng tay!!..Đừnh đánh chết nó. Coi như hôm nay tao cảnh cáo mày, lần sau đừng có giở giọng đó với tao. Đồ rác rưởi!!..
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Reika!!..Cậu và mình không thể như vậy, minh đã có một đứa con gái rồi. Thế giới của tôi với cậu quá khác biệt, thứ tình cảm không nên của của cậu đối với mình cậu nên quên đi.
Hạ Y Cẩm Vân không lạnh không nhạt nói với người phụ nữ xinh đẹp cả người toán ra khí thể vương giả trước mặt mình. Người phụ nữ kia nở nụ cười dịu dàng đầy bi thương nhìn Hạ Y Cẩm Vân nói, giọng rất ôn nhu nhưng đầy vương giả.
-Nếu mình không quên đi thì sao?...Cậu có một đứa con gái rồi thì sao?...Mình đồng ý làm cha của con gái cậu, dù sao Gia Mẫn con bé vẫn bị tổn thương sau việc cậu và Triệu Hạo li hôn. Mình tự tin có thế mạng lại hạnh phúc cho cậu và chăm lo cho Gia Mẫn. Hơn 10 năm trước, tình cảm của mình đối với cậu thế nào thì bây giờ cũng không thay đổi.
-Reika à!!...Mình bây giờ không phải Hạ Y tiểu thư mà cậu đã gặp hơn 10 năm trước ở nhật, mà là người không có gì ngoài đứa con gái bé bỏng. Thể giới của cậu với mình rất rất khác nhau cậu có hiểu không Reika?....Việc mình lì hôn......là do bản thân mình...không bằng người phụ nữ đó. Mẫn nhi bị tổn thương vì chuyện này là do mình,....tất cả đều là mình sai....Triệu Hạo không có lỗi gì cả!!
Hạ Y Cẩm Vân nói trong nước mắt. Ánh mắt Nishihori Reika trầm xuống một chút, rất nhanh ánh mắt liền bình thản
-Mình sẽ đợi!!....Hơn 10 năm qua mình đã đợi cậu chấp nhận tình của mình, mình không ngại đợi thêm một thời gian nữa đâu. Vẫn là câu nói ấy, mình rất yêu cậu. Mình đã nói là mình muốn trở thành cha của Mẫn nhi, mình sẽ không rút lại. Việc Mình muốn làm cha của Gia Mẫn có chút hoang đường nhưng mình thực sự rất yêu quý con bé. Có lẽ nó là con gái cậu nên mình cũng muốn yêu thương bảo vệ nó giống như mình yêu thương bảo vệ cậu vậy.
-Cậu đừng........
Reng!!..Reng!!...Reng!!...
Hạ Y Cẩm Vân với lấy chiếc điện thoạn nghe máy, vừa cầm lên nghe liền từ trên ghế đứng dạy kích động nói:
-Mẫn nhi!!.....Mẫn nhi của tôi làm sao?..Bệnh viện?...
Hạ Y Cẩm Vân sau khi nghe sau liên bỏ điện thoại đấy bỏ ra ngoài Nishihori Reika một bên lắng nghe nãy giờ với nhìn phản ứng của Hạ Y Cẩm Vân liền hiểu Triệu Gia Mận có chuyện liền nói
-Để mình đưa cậu đi!!
Dứt lời liền kéo tay Hạ Y Cẩm Vân đi. Hai người rất nhanh liền đến bệnh viện.
-Bác sĩ!!...Con tôi, Mẫn nhi sao rối, nó bị sao vậy bác sĩ?
Hạ Y Cẩm Vân hoảng sở dồi hỏi bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Triệu Gia Mẫn.
-Cháu bé không sao!!...chỉ là chấn thương phần mềm không có gì đáng ngại, cháu bé tỉnh lại liền có thể xuất viện.
Vị bác sĩ từ tốn nói. Hạ Y Cẩm Vân sau khi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm chạy vào trong xem Triệu Gia Mẫn.
Nishihori Reika đứng ngoài nhìn vào trong đầy yêu thương hỏi với người thuộc hạ thâm tin của mình.
-Chuyện này là sao?
-Thưa chủ nhân, chuyện này là do con gái của tổng giám đốc công ty ST gây ra. Tôi xin lỗi!!..Là do tôi thất trách.
Thuộc hạ của Nishihori Reika nói, giọng run run nhìn vẻ mặt của Reika cẩn thận.
-Con gái tổng giám đốc công ty ST?
Mắt Nishihori Reika tỏa ra một tia sát ý rồi biến mất
-Kỳ Lệ con gái Hứa Giai Nguyệt giám đốc công ty ST.
Nishihori Reika hơi nhíu mày một chút rồi phẩy tay cho thuộc hạ của mình lui xuống, từ tốn bước vào trong. Hạ Y Cẩm Vân gặng hỏi vì sao Triệu Gia Mẫn bị thế này nhưng Triệu Gia Mẫn chỉ lắc đầu không chịu nói. Rốt cục, bà vẫn chịu thua Gia Mẫn, không gặng hỏi nữa mà đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện.
Trong phòng giờ chỉ còn Triệu Gia Mẫn với Nishihori Reika. Triệu Gia Mẫn khó chịu nghiêng người tránh ảnh mắt của Reika nói
-Cô Reika có chuyện gì cứ nói, đừng nhìn con như vậy!.
Nishihori Reika nheo mắt đánh gia đứa nhỏ trước mặt, nở nụ cười hài lòng hỏi ngược lại
-Con nhìn ra cô muốn nói cái gì sao?
-Cô không có gì để nói thì cô có thể trả lời vì sao cô lại nhìn con như vậy được không?
Triệu Gia Mẫn không nóng không lạnh nói, ánh mắt lạnh lẽo sâu vô đáy dán ra ngoài cửa xổ. Nishihori Reika vẫn giữ nụ cười trên mặt nói
-Vì Triệu hài tử trông rất thuận mắt nên muốn nhìn nhiều một chút.
Triệu Gia Mẫn đảo mắt nhìn Nishihori Reika đánh giá một lượt. Nishihori Reika có là người phụ nữ đứng tuổi vởi vẻ ngoài xinh đẹp. Cả người toát ra khí thể vương giả cao cao tại thương không thể chạm đến khiến người khác nể sợ cùng với cảm giác nguy hiểm tựa như bản thân đang gần thần chết vậy.
Nishihori Reika sớm đã tỉm hiểu về Triệu Gia Mẫn. Bà biết Triệu Gia Mẫn ở trường học rất tốt, vốn rất thân thiện hòa đồng nhưng sau khi Hạ Y Cẩm Vân li hôn thì đứa nhỏ này trở thành con người lạnh lùng ít nói. Bản thân đứa nhỏ này thừa hưởng cái tốt của cả cha và mẹ, chỉ là không có điểu kiện tốt để phát huy. Nishihori Reika nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Gia Mẫn quyết định dù thế nào cũng phải nhận đứa nhỏ này làm con gái mình.
-Cô muốn làm cha của con!...Gia Mẫn, con có thể chấp nhận cô được không?
Triệu Gia Mẫn tròn mắt nhìn Nishihori Reika đầy ngạc nhiên rồi dũi mắt xuống, trầm mặc. Nishihori Reika kiên nhẫn chờ đợi, Reika quan sát kĩ từng thay đổi của Gia Mẫn nhưng Gia Mẫn hoàn toàn không chút thay đổi sắc mặt dù chỉ là một chút tựa như mọi chuyện không liên quan đến Gia Mẫn vậy.
Chợt thuộc hạ của Reika hốt hoảng chạy vào hổn hển nỏi.
-Chủ nhân!!...Bà phải về nhật ngay....Akashi Kaito tập kịch kho hàng của chúng ta...
-Vậy sao?...Được lắm, chúng ta về.
Nishihori Reika nở nụ cười nham hiểm từ tốn nói với thuộc hạ của mình, rồi quay ra cưng chiều nói với Triệu Gia Mẫn
-Cô có chút chuyện phải đi, hai ngày nữa cô trở lại mong là con chấp nhận cô.
Triệu Gia Mẫn chỉ gật đậu nhìn Nishihori Reika rời đi.
Hôm sau, Triệu Gia Mẫn vẫn đi học bình thường. Tuy chấn thương không nặng nhưng vẫn còn đau nhức nhiều chỗ còn bầm tím nhưng Triệu Gia Mẫn sức khỏe tốt nên không có gì đáng ngại chỉ là có một chuyện không hay xảy ra sau đó.
Giờ nghỉ giải lao, Triệu Gia Mẫn xuống căn tin mua một chai nước khoáng tình cờ nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai bạn lớp khác. Mà nội dung xoay quanh bà Hạ Y Cẩm Vân. Triệu Gia Mẫn ngạc nhiên, mẹ Gia Mẫn thì có chuyện gì để đám bạn học kia soi mói đâu chứ, nó lặng người nghe tiếp câu chuyện.
- Trên bảng thông báo, có dán đầy ảnh một người phụ nữ quỳ dưới đất cầu xin cha Kỳ Lệ đấy. Không biết là ai mà hèn hạ như thế nhỉ?
Nữ sinh 1 nói xong, ánh mắt tỏ vẻ kinh thường.
- Chẳng phải trên đó cũng có ghi, bà ta là Hạ Y Cẩm Cân, là mẹ của Triệu Gia Mẫn lớp 5A1 sao? Hôm qua, không phải con nhỏ đó khi dễ Kỳ Lệ sao, chắc bị gia đình Kỳ Lệ gây khó khăn nên mẹ nó đến nhà cầu xin thay nó sao?
Nữ sinh 2 cung cấp thêm thông tin cho bạn mình. Đến đây, nghe được từng ấy chuyện, Triệu Gia Mẫn nắm chặt tay, gân xanh dần dần hiện lên, mắt Gia Mẫn hiện tại toàn là tơ máu. Như một ác quỷ, à không, chính xác là ác quỷ trong Gia Mẫn không thể kiềm chế nữa.Triệu Gia Mẫn chạy đến bảng thông báo của trường thì thấy ở đó đông đến nỗi, cả con muỗi cũng không qua lọt. Triệu Gia Mẫn chầm chậm bước lại gần, không biết có phải cả người Gia Mẫn toát ra cố sát khí không mà không ai bảo ai, đều tách ra tạo thành một đường cho Gia Mẫn đi.
Nhìn thấy những hình ảnh trên bảng thông báo trường, quay mặt nhìn từng người có mặt, khi mắt chạm đến đám Kỳ Lệ, tia máu trong mắt Gia Mẫn ngày càng nhiều hơn. Cô nàng đang cười, vẻ mặt gian xảo nhìn Triệu Gia Mẫn. Triệu Gia Mẫn nhéch mép, trong lòng tự khắc biết được thủ phạm. Liền nhanh chóng đứng trước mặt cô nàng, giáng xuống hai bạt tay, máu trên môi Kỳ Lệ cũng chảy xuống. Không dừng lại, Triệu Gia Mẫn tiếp tục đánh Kỳ Lệ. Không thể nắm bắt tốc độ của Gia Mẫn, Kỳ Lệ nàng chỉ có thể chịu trận. Hiện tại nhìn Triệu Gia Mẫn, không ai dám can ngăn, Triệu Gia Mẫn không thể kiềm được ác quỷ trong người nữa, mặc sức đánh Kỳ Lệ, cô ta cầu xin cỡ nào cũng không dừng. Đến khi Kỳ Lệ gần như ngất, Triệu Gia Mẫn mới buông tay, đứng nói mệt mỏi nói:
-Nghe đây, mấy người có thể làm gì tôi cũng được nhưng nếu mấy người động vào mẹ của tôi thì tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.
Nói xong, Triệu Gia Mẫn đến xé 3 tấm hình trên bảng thông báo, trở lại lớp lấy cặp ra về. Hành động của Triệu Gia Mẫn không ai lúc này nghĩ Gia Mẫn là một học sinh lớp 5, lại còn là học sinh có thành tích tốt nữa. Ai cũng nhìn Triệu Gia Mẫn với ánh mắt sợ hãi.
Trên đường về nhà, Triệu Gia Mẫn vừa cảm thấy lòng đau đớn lạ thường, vừa cảm thấy tủi thân. Nước mắt vô thức chảy xuống mà bản thân không hay biết, cứ như người mất hồn đi trên đường. Về đến nhà, Triệu Gia Mẫn vứt cặp xuống rồi nằm vật ra giường khóc lớn. Khóc vì thương mẹ, khóc vì cảm thấy tủi thân, khóc vì thất vọng về người cha mà Gia Mẫn từng kính trọng đã bỏ rơi mẹ con Gia Mẫn.
Chẳng bao lâu, có tiếng đập cửa lớn, Triệu Gia Mẫn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt chạy xuống mở cửa. Mở cửa ra, trước mặt nó là cha và mẹ của Kỳ Lệ, nhìn lướt qua phía sau họ, ít nhiều cũng mười mấy người. Trong lòng Triệu Gia Mẫn dâng lên một nỗi sợ hãi, Gia Mẫn mím môi mời bọn họ vào, dù sao họ cũng là khách. Triệu Gia Mẫn mời họ ngồi ghế nói chuyện. Không ngoài dự đoán, bọn họ đến đây là vì Kỳ Lệ bị Gia Mẫn đánh cho phải vào bệnh viện nguy kịch.
Vì tức giận, mặt của mẹ Kỳ Lệ đỏ lừ. Chưa xong, bây giờ mới hỏi tội Triệu Gia Mẫn:
- Tại sao mày đánh con tao đến nỗi phải nhập viện hả? Học cấp 1 đã như vậy, lớn lên chắc cũng chỉ là du côn đầu trộm đuôi cướp thôi. Nếu theo tao đến bệnh viện, quỳ xuống xin lỗi con tao, ta có thể nhịn một chút nói hiệu trưởng chỉ đình chỉ mày một tuần. Còn bằng không, tao khiến cho mày không được trường nào nhận. Rõ chưa?
Triệu Gia Mẫn siết chặt tay đã đầy mồ hôi, mím môi nói, Gia Mẫn cố gắng giữ mình không run sợ.
-Nếu....Nếu tôi không đi thì sao?
Chát - một cái tát giáng xuống mặt Triệu Gia Mẫn, năm ngón tay in hẳn lên. Triệu Gia Mẫn ôm má, ngước đôi mắt giáo hoành nhìn mẹ của Kỳ Lệ rồi lại nhìn cha ruột của mình. Trong lòng trào dâng một nỗi đau đớn chua xót tận cùng, người cha từng rất mực yêu thương cô khoanh tay nhìn cô bị người khác đánh. Triệu Gia Mẫn cô thực sự là con gái ruột của ông sao?..Triệu Gia Mẫn từng thấy tội nghiệp với nhưng bạn nhỏ mồ côi cha mẹ nhưng hiện giờ cô cảm thấy bản thân mình tội nghiệp và thê thảm hơn bao giờ hết. Đúng!!..Triệu Gia Mẫn cô có cha nhưng có mà thê thảm hơn không có.
Bà ta ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình nói
-Tao đưa mày đến một chỗ, để mày chứng kiến người mẹ thân yêu của mày phải rời xa mày như thế nào.
Triệu Gia Mẫn giật mình trước lời nói của bà. Triệu Gia Mẫn biết bà ta không nói cho có. Trong lòng Triệu Gia Mẫn hoảng sợ, tình cảm mẫu tử bộc phát, Gia Mẫn hét lên:
-Bà làm gì mẹ tôi, động đến mẹ tôi, tôi không để bà toàn thây.
Ác quỷ bộc phát nhưng Triệu Gia Mẫn không thể làm gì được ngoài việc la hét. Bà ta chỉ ngửa đầu cười sau đó bảo đám người kia đem Triệu Gia Mẫn đi. Triệu Gia Mẫn vô lực phản kháng. Trên đường đi, Triệu Gia Mẫn không thể nào bình tĩnh. Linh cảm của Triệu Gia Mẫn ngày một xấu đi.
Đến nơi, Triệu Gia Mẫn vẫn bị khống chế đi vào. Triệu Gia Mẫn nhận ra, nơi này là nơi mẹ cô đang làm, mẹ Gia Mẫn làm phụ hồ, theo người ta đi xây nhà, tiền kiếm chẳng bao nhiêu nhưng lo đủ cho gia Mẫn. Thấy mẹ mình đang chăm chỉ làm việc, Triệu Gia Mẫn chỉ thêm hoảng sợ. Bỗng nhiên, cái ròng rọc dùng để kéo dùng dể keó vật liệu lên cao rớt xuống. Tim Triệu Gia Mẫn thót một cái, hét lớn:
- Mẹ, mau tránh r...
Lời Triệu Gia Mẫn chưa nói hết đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn lại. Cái ròng rọc kia, từ từ rơi xuống đầu mẹ Gia Mẫn. Chạy nhanh đến, Triệu Gia Mẫn giọng nghẹn lại, run run gọi mẹ.
- Mấy người còn không mau gọi cấp cứu. Mẹ ơi!!
Triệu Gia Mẫn ôm chặt mẹ mình, kêu nhiều tiếng. Bản thân không kìm được khóc lớn, trong lòng kinh sợ cảm giác người mẹ thân yêu rời đi khỏi mình. Hạ Y Cẩm Vân chỉ cười, giọng ngày càng nhẹ nói với Triệu Gia Mẫn:
-Mẫn nhi!!...Mẫn nhi à!!...Mẹ xin lỗi...xin lỗi con!!....Cô Reika là người tốt!!....rất tốt!!....Cô ấy sẽ chăm sóc....cho.... con thật tốt!!...
Cảnh tượng làm cho những người làm chung với mẹ Triệu Gia Mẫn xúc động vô cùng. Giọng Hạ Y Cẩm Vân yếu dần rồi ngắt, tay buông xuống không còn chút sức lực. Triệu Gia Mẫn ôm chặt mẹ cũng vừa lúc xe cấp cứu đến, đưa Gia Mẫn cùng Hạ Y Cẩm Vân đến bệnh viện. Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Triệu Gia Mẫn chẳng còn sức sống dù chỉ một chút. Phòng cấp cứu mở, bác sĩ đến gần Triệu Gia Mẫn lắc nhẹ đầu nhìn rồi bỏ đi. Triệu Gia Mẫn lặng người ngồi ở đó.
Triệu Gia Mẫn cứ ngồi ở đó mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Không biết bao lâu, bản thân Triệu Gia Mẫn mệt mỏi, bóng tối từng chút một bao chùm lấy Gia Mẫn..............
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi!!..Em là vota nên mặc dù cả Savoki và Kiku đều là trung tâm nhưng em sẽ ưu tiên Savoki hơn một chút.
/16
|