Tiếng vũng nước bị dẫm vang lên sau đó là tiếng dùng lực bật lên hiên khu nhà trọ vang lên ngay sau đó. Kỳ Hàn khó chịu cúi người phủi phủi ống quần bị ướt, miệng không ngừng lẩm bẩm cảm thán. Thiệt tình thật là xui xẻo mà!!! Chỗ làm cách khu nhà cô trọ khá gần có hơn 20 mét nên cô đi bộ về. Nhưng trời lại mưa mà cô lại không có dù nên cô ở lại một chút đến khi mưa tạnh mới nhanh chân chạy về nhà. Gần về tới nơi lại không may dẫm phải vũng nước chết dẫm làm ướt luôn một bên ống quần dính luôn vào da thịt cô thật là khó chịu mà.
Vừa lẩm bẩm nguyền rủa vũng nước cô vừa quay lưng đi thẳng lên cầu thang. Vừa đi vừa ôm vai run cầm cầm cập. Tuy bây giờ mới tháng 9 nhưng thời tiết thất thường lại còn vừa mới tạnh mưa làm hơi lạnh bốc lên khiến cô rùng mình.
Lên tới lầu hai, đi xuống cuối dãy phía bên trái khá bất ngờ khi nhìn thấy bóng của ai đó nhỏ bé đứng dựa lưng vào cửa phòng mình ôm vai giống như cô, bên cạnh là chiếc vali. Ánh đèn từ dãy hành lang phía phòng cô vừa bị hỏng cũng may nhờ bóng đèn dãy hành lang đối diện mà tờ mờ nhìn thấy người đó là một cô gái nhỏ trong chiếc áo khoác trắng mỏng mũ chùm đầu. Người đó đứng cúi đầu nhìn xuống chân nên không hay biết cô đã tới gần. Kỳ Hàn buông đôi tay xuống nghiêng đầu hiếu kì nhìn cô gái nhỏ ấy. Cô ấy là ai sao lại chọn phòng của cô mà đứng vậy nhỉ?
- Xin lỗi!
Cô gái giật mình khi nghe thấy tiếng của Kỳ Hàn. Từ từ ngẩng đầu lên quay sang nhìn cô làm cô giật mình mở to mắt ngạc nhiên. Đôi mắt cô gái ngân ngấn nước nhìn rất đáng thương.
- Tiểu Lam Thố...
Thiên Lam chợt oà khóc dùng khuỷu tay đẩy mình thẳng dậy mà bước nhanh tới xà vào lòng Kỳ Hàn mà ôm chặt lấy cô. Nó dúc vào lòng cô mà khóc như một đứa trẻ chịu uất ức. Kỳ Hàn mở to mắt ngạc nhiên chỉ biết cứng đờ người khi nó xà vào lòng mà ôm lấy. Định mở miệng hỏi gì nhưng lại thôi giờ chưa phải lúc. Nghe tiếng khóc của nó mà tâm tình cô rối cả lên. Đưa tay lên ôm lấy tấm lưng của nó mới phát hiện ra người nó ướt xũng còn có chút hơi lạnh nữa càng làm cô khó hiểu nhíu mày hơn.
Vớ được Kỳ Hàn như vớ được chiếc phao nhỏ làm cho Thiên Lam được đà mà oà khóc. Tiếng khóc uất ức cứ thế phát ra khỏi cổ họng không quá lớn nhưng cũng đủ để người nghe quặn lòng lại. Tiếng khóc như trút hết mọi phiền muộn trong lòng ra ngoài.
***
- Hai đứa còn ngồi đây đến bao giờ hả? Còn không lên tắm rửa thay đồ rồi xuống mà ăn uống gì đi chứ???
Tuấn Khải cầm miếng lê trắng đã được gọt vỏ lên khuôn mặt nhăn nhó như khỉ nhìn hai thằng em ngồi dính vào nhau ở chiếc ghế dọc cạnh mình mà lên tiếng càm ràm khó chịu. Càm ràm như bà nội xong đưa miếng lên vào miệng cắn giòn tan mà nhai.
Chuyện là như vầy! Chí Hoành quay xong phần của mình liền nhanh chân đặt vé bay từ Trường Sa về Trùng Khánh, sau đó cậu tự mình bắt taxi về nhà. Vừa về gần tới cổng liền bắt gặp Vương Nguyên đang đứng mở cửa cổng phía sau lưng cậu là chiếc xe đen đang sáng đèn huệ của Cường Ca. Đang mở cửa tự dưng có đèn xe dọi vào khiến Vương Nguyên khó chịu quay ra liền thấy Chí Hoành bước xuống xe mà ôm đầu chạy tới gần. Vậy là cả hai cùng nhau chạy vào trong nhà bằng đầu trần phơi phới trong cơn mưa lớn như vậy. Kết quả là cả hai không ướt như chuột lột nhưng cũng ướt như bị cả gáo nước hất vào người. Chỗ khô chỗ ướt cứ thế bước vào nhà thấy mọi người đang ăn hoa quả tụ tập ở phòng khách thấy vui liền vào nhập bọn không thèm lên lầu thay đồ. Sau đó thế nào chắc mọi người cũng biết nhỉ?
- Em tự hỏi anh có phải là bà già đội nốt nam thần hay không nữa!!!
Vương Nguyên và Chí Hoành nhìn nhau sau đó quay ra nhìn Đại Ca bĩu môi. Nguyên Nguyên hoàn toàn thoải mái khi thấy tiếng sặc tới nội thương của ai đó thậm trí là đắc ý. Choãi người với miếng kiwi đưa lên bỏ miệng nhai còn cố ý liếc mắt đưa tình với ai đó khiến người kia vừa an tĩnh liền sặc thêm vài tiếng.
- Anh không sao chứ?
Bảo Lam ngồi bên cạnh tốt ý đưa tay vỗ lưng cho Tuấn Khải khuôn mặt cũng nhăn nhó cúi xuống nhìn mặt cậu. Cô nàng mím môi nhịn cười khi thấy khuôn mặt anh tuấn nhăn nhăn nhó nhó đang cố luốt miếng lê trong cổ họng của ai đó. Tuấn Khải còn đưa tay vuốt ngực mặt nhắm mắt mở khổ sở với miếng lê trọng họng. Ặc ặc chết mất thôi!!!
Bảo Lam nhịn cười tới nội thương, tiếng khúc khích lí nhí cố gắng kiềm chế trước bộ dạng ngốc của Tuấn Khải. Vẫn cố gắng đưa tay vỗ lưng cho cậu nhưng vẫn không thể nào ngăn được rằng rất muốn phá ra cười. Tuy vậy vẫn phải cố nhịn.
Nhìn cảnh tình của cặp Khải Bảo kia làm bốn người còn lại không khỏi liên tưởng tới một cảnh. Nhìn Tuấn Khải ho khù khụ nhăn nhó mặt mày như ông già 70 tuổi tóc bạc, bên cạnh là Bảo Lam đang ra sức vỗ lưng như bà lão xấp sỉ bằng ông lão lo lắng nhìn ông lão đang ho khù khụ kia. Hơ hơ!!! Cảnh tượng đẹp!
Ai mà ngờ rằng con người tự cho mình là người cao lãnh, mọi người công nhận là người cao lãnh cun ngầu kia không nhịn được cảnh tình được viễn tưởng trong bộ não mà phụt ra một tiếng sau đó phá ra cười oang oang cả phòng khách. Tiếng cười ấy như ngòi châm làm bốn người kia đang nhịn cười tới nội thương cũng phải phá lên mà cười làm cả phòng khách rộn ràng tiếng cười.
Bảo Lam thôi vỗ lưng nữa mà chuyển sang ôm bụng cười ngã cả vào người Nhi Lam đang ngồi cạnh đấy khiến hai cô nàng trồng đè lên nhau mà cười. Thiên Tỉ vốn là kẻ châm ngòi cũng đang thu hai chân cao thấp lên không trung mà ôm miệng cười tới nội thương, cười tít cả mắt nộ cả đồng điếu. Chí Hoành và Vương Nguyên ngồi bên không khá là bao, trong tay vẫn cầm miếng trái cây cắn dở mà ôm bụng ngã người dúc hết vào nhau mà cười. Toàn bộ đều cười như được mùa để Tuấn Khải bơ vơ ngơ ngác nhìn từng người, từng người một. Ngây ngốc ngồi chớp chớp mắt mà nhìn đến quên luôn cả sặc trông vô cùng đáng yêu.
- Mấy người bị bệnh à?
- Hị... Hị... Tiểu Khải à... Hắc hắc hắc... Trông anh vừa rồi... Như... Như... Hắc hắc hắc!!!!
Vương Nguyên tốt bụng cố nhịn cười nhưng bị bản mặt ngố rừng của Đại Ca làm cho cố quá thành quá cố mà ôm bụng lăn ra cười ngặt nghẽo đến nỗi đụng luôn đầu Thiên Tỉ cũng vừa quay sang làm cả hai ôm đầu kêu đau khiến toàn bộ chú ý sau đó lại phá lên cười làm hai người vừa ôm đầu vừa cười.
- Như gì???
- Như...
Bảo Lam ngồi dậy hít sâu một hơi để nhịn cười xuống thẳng lưng quay sang Tuấn Khải. Nuốt khan vài tiếng để ngăn bản thân ngoác miệng ra mà phì cười. Cố nhịn tiếng cười vẫn khục khục muốn bắn ra. Đưa tay vỗ vai cậu vài cái!!!
- Nhìn anh... Trông giống... Con khỉ nhăn nhó lắm á!!! Hi hi...
Trên đầu Tuấn Khải chảy dài ba vạch đen xuống khi thấy tiếng cười của mọi người chưa rứt mà cô nàng Bảo Bảo đáng yêu kia cố nhịn cười khiến cậu bực mình đưa tay bóp mũi làm cô nàng vừa cười vừa đưa tay lên cầm mà dật tay cậu ra nhăn nhó mặt mày.
- Buông em ra!!!!
Giọng nói của cô nàng bị biến dạng càng làm mọi người lăn lộn vật vã ra mà cười. Tới Tuấn Khải trả bộ nghiêm túc cũng bị cô làm cho mà phì cười nhưng vẫn cố trưng mặt nghên túc ra doạ cô.
- Công túa yêu quý, em nói ai là giống khỉ hả?
- Ờm....
Bị giọng nói nhẹ nhàng của cậu doạ nạt Bảo Lam hoảng loạn đưa mắt đảo quanh không quên dùng sức dật tay cậu ra nhưng không được.
- Nguyên Nguyên!!!!
Nguyên Nguyên đang cười tự dưng bị ai đó xướng tên mà ngưng lại ngây ngây ngô ngô nhìn hai người trước mặt. Liền bắt gặp gương mặt thoả mãn của Tuấn Khải làm cậu như hiểu được điều gì đó.
- Em nói lại coi!!!
Tuấn Khải nhếch môi cười đắc ý sau đó vẫn lên tiếng đe doạ cô gái nhỏ, mắt ngọc đen liếc nhìn khuôn mặt của Vương Nguyên. Xem xem, ai chỉnh ai!!!
- Nguyên Nguyên!
Cô nàng lớn tiếng làm mọi người chú ý đồng thời cũng dật được tay của Tuấn Khải ra mà xoa xoa cái mũi bị méo mó đỏ chót. Vừa xoa vừa đưa tay đánh mấy cái vào vai Tuấn Khải.
- Khó ưa!!!
- Anh lại thấy hai người như cặp già đang vỗ lưng quan tâm nhau thôi!!!
Nguyên Nguyên lè lưỡi đứng bật dậy cầm theo miếng lê mà nhanh chân chạy lên cầu thang mà cười một điệu cười mất nết hết chỗ nói lại còn phản âm làm oang oang cả căn nhà.
- Anh/em mới là già!!!!!
Hai anh em nhà nào đó đồng thanh phản bác lại làm căn nhà một lần nữa lại oang oang lên khiến ba người còn lại phải bịt tai lại.
- Đúng mà đừng giận!
Chí Hoành đứng lên nhăn răng nhe nhởn đưa hai tay ra giảng hoà. Đôi chân cũng nhích từng chút từng chút một.
- Cái gì???
- Thôi muộn rồi, em đi tắm đây!!!
Nói rồi cậu cũng nhanh chân chạy lên trên lầu không quên nói vọng lại một câu.
- Hai người là cặp già đẹp nhất lịch sử đấy!!!! Ha ha ha ha!!!!
- Cậu mới là già!!!!
Hai người lại cùng đồng thanh hét toáng lên phản bác sau đó cầm trái cây lên trút giận nhai đầy khí thế làm hai người im lặng từ nãy cũng phải sợ. Nhi Lam liếc nhìn Thiên Tỉ đồng thời cũng thấy cậu nhìn lại. Đôi môi cậu chúm chím nộ đôi đồng điếu nhịn cười làm cô không chịu nổi mà suýt chút nữa là ngoác ra mà cười. Cả hai lại nhìn sang cặp già đang hừng hực khí thế ăn trái cây mà suýt chút nữa là không nhịn nổi mà bật cười. Nhi Lam đứng dậy vòng qua bàn sang bên cạnh Thiên Tỉ ngồi. Cả hai quay sang thì thầm nhau cái gì đó mà cười khúc khích với nhau, còn đưa tay chặn miệng nhau để không bật cười. Thiên Tỉ rút nhẹ điện thoại ra thao tác nhanh thoăn thoát bật phần camera hướng cặp già chuẩn bị tinh thần. Nhi Lam bên cạnh nhìn ngó nhìn màn hình điện thoại mà che miệng nhịn cười. Cậu đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, cô thì liên tục gật đầu. Còn hai người kia vẫn không hay biết mà cứ ngồi nhai trái cây đầy khí thế vô cùng mạnh mẽ.
***
Ngồi bên cạnh giường nhìn cô gái nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ, trên khoé mi còn đọng lại giọt lệ chưa tan. Một bàn tay đưa lên khuôn mặt ấy nhẹ nhàng gạt giọt lệ ấy kèm theo là một hơi thở dài. Lại nhìn xuống nàn môi đo đỏ kia bị tên nào đó hành hạ cho sưng lên khiến người nhìn nếu không biết sẽ suy nghĩ bậy bạ, mà biết rồi lại nổi lửa giận lên.
Nhìn Thiên Lam nhắm nghiền mắt ngủ say kia mà Kỳ Hàn không khỏi đau lòng. Nó đã kể hết sự việc đã diễn ra sau đó cô kêu nó đi tắm và ăn tạm một gói mì còn dư trong trạn bếp rồi nghỉ ngơi đi. Khi nó vừa nhắm mắt lại chưa đầy vài phút nó đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ say để lại Kỳ Hàn đang ngồi suy nghĩ gì đó bên cạnh giường. Nó có nói cho nó ở nhờ một thời gian, nó sẽ chi trả nửa số tiền phòng và cô cũng gật đầu đồng ý. Dù sao ở một mình cũng buồn, hơn nữa nó là bạn cô. Người bạn duy nhất của cô tại thành phố rộng lớn này. Cũng trả cần nó chi trả cái gì, dù sao nó cũng chưa có việc làm gì hết. Cô có thể chi trả mà không cần tới nó, chỉ cần nó an ổn là được. Trên hết là hai người cùng là người nhà trong đại gia đình Tứ Diệp Thảo, chuyện này có là gì. Phải không?
Lấy trong túi chiếc điện thoại mở khoá, chượt màn hình và bấm vào danh bạ. Chọn vào tên liên lạc Hoành Thánh nhấn vào cho tới khi màn hình chuyển sang chế độ cuộc gọi. Cô vô tình gặp cậu khi tới bệnh viện thăm Thiên Lam, cả hai có nói chuyện qua và cho nhau số để liên lạc. Hơn nữa, bí mật của Thiên Lam ngoài nó ra còn có ba người biết được, hiện tại nó cần giúp đỡ. Cần phải thông báo cho cậu mới được!
Tiếng tút trong điện thoại cứ thế phá ra...
***
Chí Hoành và Vương Nguyên đang ngồi trong bếp ăn bữa tối sau khi tắm giặt sạch sẽ xong. Còn ba người kia thì lên phòng đi ngủ sau khi đã dọn đồ ra cho cả hai cậu. Tuy chỉ có hơn 8 giờ nhưng ngày mai có lịch trình cần nghỉ ngơi sớm. Cả hai vừa ăn vừa bàn tán chuyện trong đoàn làm phim giúp nhau trau rồi kinh nghiệm, cùng nhau học tập.
Đang nói bỗng dưng điện thoại của Chí Hoành đổ chuông thành công thu hút sự chú ý của cả hai. Chiếc điện thoại trên bàn rung nhẹ và hơi di chuyển phát sáng màn hình điện thoại. Với cái tên Hàn Hàn hiện lên.
Chí Hoành hơi nhíu mày sau đó ngước lên bắt gặp Vương Nguyên cũng đang nhìn lại mình. Cậu cười xuề xoà xua tay cho có rồi đứng dậy cầm điện thoại quay sang Vương Nguyên.
- Tớ nghe điện thoại!
- Ừm!
Vương Nguyên gật đầu đưa đũa vào bát canh nấm hương gắp một cây nấm cho vào miệng. Vừa nhai từ tốn vừa đưa đầu nhìn theo bóng Chí Hoành ra khỏi nhà bếp. Thông qua khe giữa các trụ thành cầu thang cậu thấy Chí Hoành đang áp tai vài điện thoại.
- Alo! Có chuyện gì vậy?
Có chút thắc mắc tại sao Kỳ Hàn lại gọi cho cậu vào giờ này. Bình thường cả hai sẽ không liên lạc với nhau nếu không có chuyện gì đáng quan tâm. Trong tâm cậu cỗi lên cảm giác không an toàn, vì mỗi lần cả hai liên lạc thường có chủ đề là người thứ ba. Mà người thứ ba lại là...
- Tiểu Lam Thố đang ở trong phòng trọ của tớ!
- Có chuyện gì xảy đã xảy ra hay sao?
Chí Hoành nhíu mày đưa mắt nhìn quay khe trụ vịn cầu thang nhìn vào trong bếp. Vương Nguyên vốn đã quay đi trước khi cậu nhìn vào cho nên cậu cứ nghĩ Vương Nguyên đang ăn cơm bình thường. Nhíu mày nhìn bóng lưng Vương Nguyên đối diện mình. Sau đó lại quay mặt hướng khác mà không hề hay biết tấm lưng của ai kia đã xoay hướng khác.
- ...
Vẻ mặt thay đổi thất thường từ ngạc nhiên sang giận dữ cuối cùng là thở dài của Chí Hoành đã thu gọn trong đôi mắt trời đêm của Vương Nguyên. Cậu nhíu mày quan sát từng vẻ mặt của Chí Hoành, trong đầu không khỏi suy nghĩ tới cái tên hiển thị trên màn hình kia. Hàn Hàn là ai? Chuyện gì vậy? Đáng ra cậu không nên soi mói đời tư của người khác nhưng tại sao cậu lại để tâm tới cái tên Hàn Hàn kia vậy? Mà không hiểu sao từ lúc trời nổi giông tới giờ trong lòng cậu nó bồn chồn như kiến bò lên vậy?
- Tên khốn đó!!! Giờ cậu ấy sao rồi?
Nghe hết những gì Kỳ Hàn kể ở đầu giây bên kia, tay Chí Hoàng nắm chặt lại thành quyền, chỉ hận không thể tới thẳng nhà đập cho tên nào đó một trận một mất một còn. Trong đầu cậu không an phận mà tưởng tượng ra viễn cảnh lúc đó. Càng nghĩ càng tức mà!
- Cậu ấy ngủ rồi! Nhưng vì vừa khỏi bệnh lại dầm mưa lên bệnh lại tái phát, nhưng không sao rồi. Tớ có cho cậu ấy ăn và uống thuốc rồi. Cậu yên tâm!
- Thật là! Để ngày mai tớ qua sớm, gửi địa chỉ cho tớ!
- Ừk!
Khi Chí Hoành quay trở lại bàn cũng là lúc Vương Nguyên tỏ ra như chưa biết gì vẫn thản nhiên ngồi ăn. Chí Hoành ngồi xuống bàn đặt điện thoại lên bàn mà cười cười như thể bị ai đó bắt gặp làm chuyện xấu.
- Hoành Hoành!
- Hử?
Chí Hoành và một miếng cơm sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vương Nguyên có chút khó hiểu.
- Thực sự tớ không muốn nhắc tới, nhưng tớ lại vô cùng khó chịu khi cất giữ nó trong lòng. Tớ không giám chia sẻ nó với mấy người kia, giờ chỉ có cậu thôi!
- Chuyện gì mà cậu khách sáo vậy?
Vừa gắp miếng nấm hương cho miệng vừa nhai vừa ngước lên nhìn cậu bạn khẽ nghiêng đầu. Thắc mắc có, muốn cười có! Bạn bè mà khách sáo giữ vậy!
- Ừm... Nội dung phim Đông lạnh, anh nhớ em làm tớ nhớ tới một người. Nghe buồn cười nhỉ? Tớ không thể nào quên đi người đấy mà còn cảm nhận rằng người đấy đang đâu đó quanh đây!
Cảm nhận của cậu đúng rồi!
Thật muốn nói câu đó cho Vương Nguyên biết nhưng một phần là đã hứa với người đấy và một phần là gì đó mà cậu không hiểu được. Nuốt thức ăn xuống họng, nuốt khan thêm một cái.
- Tớ biết cậu vẫn không quên được, cậu còn thay đổi vì người đó nữa. Nhưng thực sự tớ khuyên cậu, tốt nhất là nên quên đi...
Nói câu này cậu nói được hay sao? Sao lại phũ phàng phát ngôn như vậy? Chí Hoành nhất thời bị chính mình doạ cho sợ hãi mà im lặng.
- Vậy à? Tớ thay đổi rồi sao?
Vương Nguyên cười khẩy chúa chát một tiếng. Cậu thay đổi hồi nào vậy nhỉ? Không phải vẫn là Vương Nguyên đó thôi không đúng sao?
- Tớ không nhận ra luôn đấy!
- Nguyên Nguyên! Tớ biết rất khó cho cậu. Nhưng cậu thôi luyến tiếc nữa đi, cậu ấy không còn trên nhân gian này nữa đâu!
Tim cậu đột nhiên như bị ai bóp nát tới đau đớn. Nhắm mắt chặt lại vài giây rồi lại mở ra. Cố nhịn đau đớn mà nói tiếp.
- Cả ba người thay đổi như vậy có khi nào nghĩ tới tâm trạng của cậu ấy hay không? Với Tiểu Khải và Tiểu Thiên tớ tin rằng Song Lam sẽ cảm hoá được trái tim họ. Còn cậu cũng vậy, cũng sẽ có người bước vào tim cậu...
- Tớ cũng thấy tình cảm của Song Lam đối với hai người bọn họ. Tớ cũng tin tưỡng hai em ấy nhưng chỉ là không phải lúc này thôi. Còn tớ? Tớ biết tìm ai thay thế đây? Tớ sớm đã vô cảm trước thứ tình cảm này rồi. Còn bảo tớ quên đi, tớ thử rồi nhưng không được! Mỗi ngày là thêm một nỗi nhớ, làm sao quên được! Cái thời khắc tớ về...
- Cậu thôi rằn vặt mình đi được hay không? Cho dù cậu về sớm cũng vậy thôi. Số mệnh đã an bài sao có thể tránh khỏi! Cậu hãy tập quên cậu ấy đi! Có rất nhiều người sẵn sàng cảm hoá trái tim của cậu. Hãy cho bản thân và họ một cơ hội. Cậu cũng thôi mộng tưởng vẩn vơ đi, vì cậu ấy không quay trở về nữa!
Tâm can nhói lên một tiếng làm lòng cậu đau quặn lại.
Vương Nguyên cúi đầu trầm lặng lại, đưa đôi đũa gắp vài hạt cơm cho lên miệng. Chí Hoành nói đúng, nhưng để làm được lại rất khó. Hơn nữa, cậu vẫn có cảm giác chỉ cần kiên trì kì tích sẽ xảy ra. Cậu không thể mở lòng đón nhận bất kì ai, nếu đón nhận ai đó đến lúc cậu mong đợi nhất không phải là đau khổ nhất sao?
Không khí trong bếp lắng xuống...
Vừa lẩm bẩm nguyền rủa vũng nước cô vừa quay lưng đi thẳng lên cầu thang. Vừa đi vừa ôm vai run cầm cầm cập. Tuy bây giờ mới tháng 9 nhưng thời tiết thất thường lại còn vừa mới tạnh mưa làm hơi lạnh bốc lên khiến cô rùng mình.
Lên tới lầu hai, đi xuống cuối dãy phía bên trái khá bất ngờ khi nhìn thấy bóng của ai đó nhỏ bé đứng dựa lưng vào cửa phòng mình ôm vai giống như cô, bên cạnh là chiếc vali. Ánh đèn từ dãy hành lang phía phòng cô vừa bị hỏng cũng may nhờ bóng đèn dãy hành lang đối diện mà tờ mờ nhìn thấy người đó là một cô gái nhỏ trong chiếc áo khoác trắng mỏng mũ chùm đầu. Người đó đứng cúi đầu nhìn xuống chân nên không hay biết cô đã tới gần. Kỳ Hàn buông đôi tay xuống nghiêng đầu hiếu kì nhìn cô gái nhỏ ấy. Cô ấy là ai sao lại chọn phòng của cô mà đứng vậy nhỉ?
- Xin lỗi!
Cô gái giật mình khi nghe thấy tiếng của Kỳ Hàn. Từ từ ngẩng đầu lên quay sang nhìn cô làm cô giật mình mở to mắt ngạc nhiên. Đôi mắt cô gái ngân ngấn nước nhìn rất đáng thương.
- Tiểu Lam Thố...
Thiên Lam chợt oà khóc dùng khuỷu tay đẩy mình thẳng dậy mà bước nhanh tới xà vào lòng Kỳ Hàn mà ôm chặt lấy cô. Nó dúc vào lòng cô mà khóc như một đứa trẻ chịu uất ức. Kỳ Hàn mở to mắt ngạc nhiên chỉ biết cứng đờ người khi nó xà vào lòng mà ôm lấy. Định mở miệng hỏi gì nhưng lại thôi giờ chưa phải lúc. Nghe tiếng khóc của nó mà tâm tình cô rối cả lên. Đưa tay lên ôm lấy tấm lưng của nó mới phát hiện ra người nó ướt xũng còn có chút hơi lạnh nữa càng làm cô khó hiểu nhíu mày hơn.
Vớ được Kỳ Hàn như vớ được chiếc phao nhỏ làm cho Thiên Lam được đà mà oà khóc. Tiếng khóc uất ức cứ thế phát ra khỏi cổ họng không quá lớn nhưng cũng đủ để người nghe quặn lòng lại. Tiếng khóc như trút hết mọi phiền muộn trong lòng ra ngoài.
***
- Hai đứa còn ngồi đây đến bao giờ hả? Còn không lên tắm rửa thay đồ rồi xuống mà ăn uống gì đi chứ???
Tuấn Khải cầm miếng lê trắng đã được gọt vỏ lên khuôn mặt nhăn nhó như khỉ nhìn hai thằng em ngồi dính vào nhau ở chiếc ghế dọc cạnh mình mà lên tiếng càm ràm khó chịu. Càm ràm như bà nội xong đưa miếng lên vào miệng cắn giòn tan mà nhai.
Chuyện là như vầy! Chí Hoành quay xong phần của mình liền nhanh chân đặt vé bay từ Trường Sa về Trùng Khánh, sau đó cậu tự mình bắt taxi về nhà. Vừa về gần tới cổng liền bắt gặp Vương Nguyên đang đứng mở cửa cổng phía sau lưng cậu là chiếc xe đen đang sáng đèn huệ của Cường Ca. Đang mở cửa tự dưng có đèn xe dọi vào khiến Vương Nguyên khó chịu quay ra liền thấy Chí Hoành bước xuống xe mà ôm đầu chạy tới gần. Vậy là cả hai cùng nhau chạy vào trong nhà bằng đầu trần phơi phới trong cơn mưa lớn như vậy. Kết quả là cả hai không ướt như chuột lột nhưng cũng ướt như bị cả gáo nước hất vào người. Chỗ khô chỗ ướt cứ thế bước vào nhà thấy mọi người đang ăn hoa quả tụ tập ở phòng khách thấy vui liền vào nhập bọn không thèm lên lầu thay đồ. Sau đó thế nào chắc mọi người cũng biết nhỉ?
- Em tự hỏi anh có phải là bà già đội nốt nam thần hay không nữa!!!
Vương Nguyên và Chí Hoành nhìn nhau sau đó quay ra nhìn Đại Ca bĩu môi. Nguyên Nguyên hoàn toàn thoải mái khi thấy tiếng sặc tới nội thương của ai đó thậm trí là đắc ý. Choãi người với miếng kiwi đưa lên bỏ miệng nhai còn cố ý liếc mắt đưa tình với ai đó khiến người kia vừa an tĩnh liền sặc thêm vài tiếng.
- Anh không sao chứ?
Bảo Lam ngồi bên cạnh tốt ý đưa tay vỗ lưng cho Tuấn Khải khuôn mặt cũng nhăn nhó cúi xuống nhìn mặt cậu. Cô nàng mím môi nhịn cười khi thấy khuôn mặt anh tuấn nhăn nhăn nhó nhó đang cố luốt miếng lê trong cổ họng của ai đó. Tuấn Khải còn đưa tay vuốt ngực mặt nhắm mắt mở khổ sở với miếng lê trọng họng. Ặc ặc chết mất thôi!!!
Bảo Lam nhịn cười tới nội thương, tiếng khúc khích lí nhí cố gắng kiềm chế trước bộ dạng ngốc của Tuấn Khải. Vẫn cố gắng đưa tay vỗ lưng cho cậu nhưng vẫn không thể nào ngăn được rằng rất muốn phá ra cười. Tuy vậy vẫn phải cố nhịn.
Nhìn cảnh tình của cặp Khải Bảo kia làm bốn người còn lại không khỏi liên tưởng tới một cảnh. Nhìn Tuấn Khải ho khù khụ nhăn nhó mặt mày như ông già 70 tuổi tóc bạc, bên cạnh là Bảo Lam đang ra sức vỗ lưng như bà lão xấp sỉ bằng ông lão lo lắng nhìn ông lão đang ho khù khụ kia. Hơ hơ!!! Cảnh tượng đẹp!
Ai mà ngờ rằng con người tự cho mình là người cao lãnh, mọi người công nhận là người cao lãnh cun ngầu kia không nhịn được cảnh tình được viễn tưởng trong bộ não mà phụt ra một tiếng sau đó phá ra cười oang oang cả phòng khách. Tiếng cười ấy như ngòi châm làm bốn người kia đang nhịn cười tới nội thương cũng phải phá lên mà cười làm cả phòng khách rộn ràng tiếng cười.
Bảo Lam thôi vỗ lưng nữa mà chuyển sang ôm bụng cười ngã cả vào người Nhi Lam đang ngồi cạnh đấy khiến hai cô nàng trồng đè lên nhau mà cười. Thiên Tỉ vốn là kẻ châm ngòi cũng đang thu hai chân cao thấp lên không trung mà ôm miệng cười tới nội thương, cười tít cả mắt nộ cả đồng điếu. Chí Hoành và Vương Nguyên ngồi bên không khá là bao, trong tay vẫn cầm miếng trái cây cắn dở mà ôm bụng ngã người dúc hết vào nhau mà cười. Toàn bộ đều cười như được mùa để Tuấn Khải bơ vơ ngơ ngác nhìn từng người, từng người một. Ngây ngốc ngồi chớp chớp mắt mà nhìn đến quên luôn cả sặc trông vô cùng đáng yêu.
- Mấy người bị bệnh à?
- Hị... Hị... Tiểu Khải à... Hắc hắc hắc... Trông anh vừa rồi... Như... Như... Hắc hắc hắc!!!!
Vương Nguyên tốt bụng cố nhịn cười nhưng bị bản mặt ngố rừng của Đại Ca làm cho cố quá thành quá cố mà ôm bụng lăn ra cười ngặt nghẽo đến nỗi đụng luôn đầu Thiên Tỉ cũng vừa quay sang làm cả hai ôm đầu kêu đau khiến toàn bộ chú ý sau đó lại phá lên cười làm hai người vừa ôm đầu vừa cười.
- Như gì???
- Như...
Bảo Lam ngồi dậy hít sâu một hơi để nhịn cười xuống thẳng lưng quay sang Tuấn Khải. Nuốt khan vài tiếng để ngăn bản thân ngoác miệng ra mà phì cười. Cố nhịn tiếng cười vẫn khục khục muốn bắn ra. Đưa tay vỗ vai cậu vài cái!!!
- Nhìn anh... Trông giống... Con khỉ nhăn nhó lắm á!!! Hi hi...
Trên đầu Tuấn Khải chảy dài ba vạch đen xuống khi thấy tiếng cười của mọi người chưa rứt mà cô nàng Bảo Bảo đáng yêu kia cố nhịn cười khiến cậu bực mình đưa tay bóp mũi làm cô nàng vừa cười vừa đưa tay lên cầm mà dật tay cậu ra nhăn nhó mặt mày.
- Buông em ra!!!!
Giọng nói của cô nàng bị biến dạng càng làm mọi người lăn lộn vật vã ra mà cười. Tới Tuấn Khải trả bộ nghiêm túc cũng bị cô làm cho mà phì cười nhưng vẫn cố trưng mặt nghên túc ra doạ cô.
- Công túa yêu quý, em nói ai là giống khỉ hả?
- Ờm....
Bị giọng nói nhẹ nhàng của cậu doạ nạt Bảo Lam hoảng loạn đưa mắt đảo quanh không quên dùng sức dật tay cậu ra nhưng không được.
- Nguyên Nguyên!!!!
Nguyên Nguyên đang cười tự dưng bị ai đó xướng tên mà ngưng lại ngây ngây ngô ngô nhìn hai người trước mặt. Liền bắt gặp gương mặt thoả mãn của Tuấn Khải làm cậu như hiểu được điều gì đó.
- Em nói lại coi!!!
Tuấn Khải nhếch môi cười đắc ý sau đó vẫn lên tiếng đe doạ cô gái nhỏ, mắt ngọc đen liếc nhìn khuôn mặt của Vương Nguyên. Xem xem, ai chỉnh ai!!!
- Nguyên Nguyên!
Cô nàng lớn tiếng làm mọi người chú ý đồng thời cũng dật được tay của Tuấn Khải ra mà xoa xoa cái mũi bị méo mó đỏ chót. Vừa xoa vừa đưa tay đánh mấy cái vào vai Tuấn Khải.
- Khó ưa!!!
- Anh lại thấy hai người như cặp già đang vỗ lưng quan tâm nhau thôi!!!
Nguyên Nguyên lè lưỡi đứng bật dậy cầm theo miếng lê mà nhanh chân chạy lên cầu thang mà cười một điệu cười mất nết hết chỗ nói lại còn phản âm làm oang oang cả căn nhà.
- Anh/em mới là già!!!!!
Hai anh em nhà nào đó đồng thanh phản bác lại làm căn nhà một lần nữa lại oang oang lên khiến ba người còn lại phải bịt tai lại.
- Đúng mà đừng giận!
Chí Hoành đứng lên nhăn răng nhe nhởn đưa hai tay ra giảng hoà. Đôi chân cũng nhích từng chút từng chút một.
- Cái gì???
- Thôi muộn rồi, em đi tắm đây!!!
Nói rồi cậu cũng nhanh chân chạy lên trên lầu không quên nói vọng lại một câu.
- Hai người là cặp già đẹp nhất lịch sử đấy!!!! Ha ha ha ha!!!!
- Cậu mới là già!!!!
Hai người lại cùng đồng thanh hét toáng lên phản bác sau đó cầm trái cây lên trút giận nhai đầy khí thế làm hai người im lặng từ nãy cũng phải sợ. Nhi Lam liếc nhìn Thiên Tỉ đồng thời cũng thấy cậu nhìn lại. Đôi môi cậu chúm chím nộ đôi đồng điếu nhịn cười làm cô không chịu nổi mà suýt chút nữa là ngoác ra mà cười. Cả hai lại nhìn sang cặp già đang hừng hực khí thế ăn trái cây mà suýt chút nữa là không nhịn nổi mà bật cười. Nhi Lam đứng dậy vòng qua bàn sang bên cạnh Thiên Tỉ ngồi. Cả hai quay sang thì thầm nhau cái gì đó mà cười khúc khích với nhau, còn đưa tay chặn miệng nhau để không bật cười. Thiên Tỉ rút nhẹ điện thoại ra thao tác nhanh thoăn thoát bật phần camera hướng cặp già chuẩn bị tinh thần. Nhi Lam bên cạnh nhìn ngó nhìn màn hình điện thoại mà che miệng nhịn cười. Cậu đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, cô thì liên tục gật đầu. Còn hai người kia vẫn không hay biết mà cứ ngồi nhai trái cây đầy khí thế vô cùng mạnh mẽ.
***
Ngồi bên cạnh giường nhìn cô gái nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ, trên khoé mi còn đọng lại giọt lệ chưa tan. Một bàn tay đưa lên khuôn mặt ấy nhẹ nhàng gạt giọt lệ ấy kèm theo là một hơi thở dài. Lại nhìn xuống nàn môi đo đỏ kia bị tên nào đó hành hạ cho sưng lên khiến người nhìn nếu không biết sẽ suy nghĩ bậy bạ, mà biết rồi lại nổi lửa giận lên.
Nhìn Thiên Lam nhắm nghiền mắt ngủ say kia mà Kỳ Hàn không khỏi đau lòng. Nó đã kể hết sự việc đã diễn ra sau đó cô kêu nó đi tắm và ăn tạm một gói mì còn dư trong trạn bếp rồi nghỉ ngơi đi. Khi nó vừa nhắm mắt lại chưa đầy vài phút nó đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ say để lại Kỳ Hàn đang ngồi suy nghĩ gì đó bên cạnh giường. Nó có nói cho nó ở nhờ một thời gian, nó sẽ chi trả nửa số tiền phòng và cô cũng gật đầu đồng ý. Dù sao ở một mình cũng buồn, hơn nữa nó là bạn cô. Người bạn duy nhất của cô tại thành phố rộng lớn này. Cũng trả cần nó chi trả cái gì, dù sao nó cũng chưa có việc làm gì hết. Cô có thể chi trả mà không cần tới nó, chỉ cần nó an ổn là được. Trên hết là hai người cùng là người nhà trong đại gia đình Tứ Diệp Thảo, chuyện này có là gì. Phải không?
Lấy trong túi chiếc điện thoại mở khoá, chượt màn hình và bấm vào danh bạ. Chọn vào tên liên lạc Hoành Thánh nhấn vào cho tới khi màn hình chuyển sang chế độ cuộc gọi. Cô vô tình gặp cậu khi tới bệnh viện thăm Thiên Lam, cả hai có nói chuyện qua và cho nhau số để liên lạc. Hơn nữa, bí mật của Thiên Lam ngoài nó ra còn có ba người biết được, hiện tại nó cần giúp đỡ. Cần phải thông báo cho cậu mới được!
Tiếng tút trong điện thoại cứ thế phá ra...
***
Chí Hoành và Vương Nguyên đang ngồi trong bếp ăn bữa tối sau khi tắm giặt sạch sẽ xong. Còn ba người kia thì lên phòng đi ngủ sau khi đã dọn đồ ra cho cả hai cậu. Tuy chỉ có hơn 8 giờ nhưng ngày mai có lịch trình cần nghỉ ngơi sớm. Cả hai vừa ăn vừa bàn tán chuyện trong đoàn làm phim giúp nhau trau rồi kinh nghiệm, cùng nhau học tập.
Đang nói bỗng dưng điện thoại của Chí Hoành đổ chuông thành công thu hút sự chú ý của cả hai. Chiếc điện thoại trên bàn rung nhẹ và hơi di chuyển phát sáng màn hình điện thoại. Với cái tên Hàn Hàn hiện lên.
Chí Hoành hơi nhíu mày sau đó ngước lên bắt gặp Vương Nguyên cũng đang nhìn lại mình. Cậu cười xuề xoà xua tay cho có rồi đứng dậy cầm điện thoại quay sang Vương Nguyên.
- Tớ nghe điện thoại!
- Ừm!
Vương Nguyên gật đầu đưa đũa vào bát canh nấm hương gắp một cây nấm cho vào miệng. Vừa nhai từ tốn vừa đưa đầu nhìn theo bóng Chí Hoành ra khỏi nhà bếp. Thông qua khe giữa các trụ thành cầu thang cậu thấy Chí Hoành đang áp tai vài điện thoại.
- Alo! Có chuyện gì vậy?
Có chút thắc mắc tại sao Kỳ Hàn lại gọi cho cậu vào giờ này. Bình thường cả hai sẽ không liên lạc với nhau nếu không có chuyện gì đáng quan tâm. Trong tâm cậu cỗi lên cảm giác không an toàn, vì mỗi lần cả hai liên lạc thường có chủ đề là người thứ ba. Mà người thứ ba lại là...
- Tiểu Lam Thố đang ở trong phòng trọ của tớ!
- Có chuyện gì xảy đã xảy ra hay sao?
Chí Hoành nhíu mày đưa mắt nhìn quay khe trụ vịn cầu thang nhìn vào trong bếp. Vương Nguyên vốn đã quay đi trước khi cậu nhìn vào cho nên cậu cứ nghĩ Vương Nguyên đang ăn cơm bình thường. Nhíu mày nhìn bóng lưng Vương Nguyên đối diện mình. Sau đó lại quay mặt hướng khác mà không hề hay biết tấm lưng của ai kia đã xoay hướng khác.
- ...
Vẻ mặt thay đổi thất thường từ ngạc nhiên sang giận dữ cuối cùng là thở dài của Chí Hoành đã thu gọn trong đôi mắt trời đêm của Vương Nguyên. Cậu nhíu mày quan sát từng vẻ mặt của Chí Hoành, trong đầu không khỏi suy nghĩ tới cái tên hiển thị trên màn hình kia. Hàn Hàn là ai? Chuyện gì vậy? Đáng ra cậu không nên soi mói đời tư của người khác nhưng tại sao cậu lại để tâm tới cái tên Hàn Hàn kia vậy? Mà không hiểu sao từ lúc trời nổi giông tới giờ trong lòng cậu nó bồn chồn như kiến bò lên vậy?
- Tên khốn đó!!! Giờ cậu ấy sao rồi?
Nghe hết những gì Kỳ Hàn kể ở đầu giây bên kia, tay Chí Hoàng nắm chặt lại thành quyền, chỉ hận không thể tới thẳng nhà đập cho tên nào đó một trận một mất một còn. Trong đầu cậu không an phận mà tưởng tượng ra viễn cảnh lúc đó. Càng nghĩ càng tức mà!
- Cậu ấy ngủ rồi! Nhưng vì vừa khỏi bệnh lại dầm mưa lên bệnh lại tái phát, nhưng không sao rồi. Tớ có cho cậu ấy ăn và uống thuốc rồi. Cậu yên tâm!
- Thật là! Để ngày mai tớ qua sớm, gửi địa chỉ cho tớ!
- Ừk!
Khi Chí Hoành quay trở lại bàn cũng là lúc Vương Nguyên tỏ ra như chưa biết gì vẫn thản nhiên ngồi ăn. Chí Hoành ngồi xuống bàn đặt điện thoại lên bàn mà cười cười như thể bị ai đó bắt gặp làm chuyện xấu.
- Hoành Hoành!
- Hử?
Chí Hoành và một miếng cơm sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vương Nguyên có chút khó hiểu.
- Thực sự tớ không muốn nhắc tới, nhưng tớ lại vô cùng khó chịu khi cất giữ nó trong lòng. Tớ không giám chia sẻ nó với mấy người kia, giờ chỉ có cậu thôi!
- Chuyện gì mà cậu khách sáo vậy?
Vừa gắp miếng nấm hương cho miệng vừa nhai vừa ngước lên nhìn cậu bạn khẽ nghiêng đầu. Thắc mắc có, muốn cười có! Bạn bè mà khách sáo giữ vậy!
- Ừm... Nội dung phim Đông lạnh, anh nhớ em làm tớ nhớ tới một người. Nghe buồn cười nhỉ? Tớ không thể nào quên đi người đấy mà còn cảm nhận rằng người đấy đang đâu đó quanh đây!
Cảm nhận của cậu đúng rồi!
Thật muốn nói câu đó cho Vương Nguyên biết nhưng một phần là đã hứa với người đấy và một phần là gì đó mà cậu không hiểu được. Nuốt thức ăn xuống họng, nuốt khan thêm một cái.
- Tớ biết cậu vẫn không quên được, cậu còn thay đổi vì người đó nữa. Nhưng thực sự tớ khuyên cậu, tốt nhất là nên quên đi...
Nói câu này cậu nói được hay sao? Sao lại phũ phàng phát ngôn như vậy? Chí Hoành nhất thời bị chính mình doạ cho sợ hãi mà im lặng.
- Vậy à? Tớ thay đổi rồi sao?
Vương Nguyên cười khẩy chúa chát một tiếng. Cậu thay đổi hồi nào vậy nhỉ? Không phải vẫn là Vương Nguyên đó thôi không đúng sao?
- Tớ không nhận ra luôn đấy!
- Nguyên Nguyên! Tớ biết rất khó cho cậu. Nhưng cậu thôi luyến tiếc nữa đi, cậu ấy không còn trên nhân gian này nữa đâu!
Tim cậu đột nhiên như bị ai bóp nát tới đau đớn. Nhắm mắt chặt lại vài giây rồi lại mở ra. Cố nhịn đau đớn mà nói tiếp.
- Cả ba người thay đổi như vậy có khi nào nghĩ tới tâm trạng của cậu ấy hay không? Với Tiểu Khải và Tiểu Thiên tớ tin rằng Song Lam sẽ cảm hoá được trái tim họ. Còn cậu cũng vậy, cũng sẽ có người bước vào tim cậu...
- Tớ cũng thấy tình cảm của Song Lam đối với hai người bọn họ. Tớ cũng tin tưỡng hai em ấy nhưng chỉ là không phải lúc này thôi. Còn tớ? Tớ biết tìm ai thay thế đây? Tớ sớm đã vô cảm trước thứ tình cảm này rồi. Còn bảo tớ quên đi, tớ thử rồi nhưng không được! Mỗi ngày là thêm một nỗi nhớ, làm sao quên được! Cái thời khắc tớ về...
- Cậu thôi rằn vặt mình đi được hay không? Cho dù cậu về sớm cũng vậy thôi. Số mệnh đã an bài sao có thể tránh khỏi! Cậu hãy tập quên cậu ấy đi! Có rất nhiều người sẵn sàng cảm hoá trái tim của cậu. Hãy cho bản thân và họ một cơ hội. Cậu cũng thôi mộng tưởng vẩn vơ đi, vì cậu ấy không quay trở về nữa!
Tâm can nhói lên một tiếng làm lòng cậu đau quặn lại.
Vương Nguyên cúi đầu trầm lặng lại, đưa đôi đũa gắp vài hạt cơm cho lên miệng. Chí Hoành nói đúng, nhưng để làm được lại rất khó. Hơn nữa, cậu vẫn có cảm giác chỉ cần kiên trì kì tích sẽ xảy ra. Cậu không thể mở lòng đón nhận bất kì ai, nếu đón nhận ai đó đến lúc cậu mong đợi nhất không phải là đau khổ nhất sao?
Không khí trong bếp lắng xuống...
/118
|