“ Cô chảy máu rồi. ”
“ Uhm, nhưng tôi không sao. ” – San nói.
Người đàn ông ấy giơ cao con dao mà bay thẳng vào họ. Thiên Nam kéo San sang một bên, anh nhanh chóng chặn tay người đàn ông kia lại và dường như muốn bẻ gãy nó ngay lập tức.
Bàn tay Nam hằn lên những đường xanh ngoằn nghèo như gân tay rồi chuyển sang màu đen ngay lập tức.
Nam đã làm thời gian ngưng đọng nhưng sẽ chỉ ngưng trong vòng vài phút chưa đến 10 vì khả năng của anh là hoàn toàn có hạn. Lúc này, Thiên Nam có thể nhìn thấy rõ điều khác thường trong đôi mắt của người đàn ông.
Đó không phải là đôi mắt của một người bình thường mà là của một kẻ bị nhiễm virus điều khiển. Đây là phương pháp tấn công rất thường của bọn thợ săn. Thợ săn không bao giờ tổn hại đến con người, những thứ vũ khí được sử dụng đều chỉ có thể gây nguy hiểm cho những sinh vật bóng đêm, với con người thì hoàn toàn vô dụng. Kể cả việc lợi dụng con người, thợ săn dù có bế tắc cũng không bao giờ sử dụng cách này.
Tuy nhiên, cái gì cũng có trường hợp ngoại lệ. Phe thợ săn, bộ mặt ngoài lại là những chủ nợ khét tiếng của thế giới ngầm. Khi một kẻ nào đấy mang nợ mà không thể trả được, kẻ đó phải trả bằng máu.
Một trong những cách đó là bị tiêm vào người virus điều khiển.
Nói là trả bằng máu là không hề nói quá vì những kẻ đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của những thợ săn mà không hề còn ý thức gì của bản thân về hành động của mình. Một khi bị tiêm virus điều khiển vào người thì chỉ có chết vì virus ấy có khả năng hủy diệt cơ thể sau một thời gian nhất định và cũng không có cách nào đưa loại virus đó ra, thuốc giải hoàn toàn là không có. Vì vậy, 100% những kẻ bị điều khiển để tấn công ma cà rồng sẽ chết. 99% dưới bàn tay của ma cà rồng, 1% bởi chính virus điều khiển nếu có may mắn sống sót trở về sau thất bại.
Việc dùng con người tấn công thợ săn bản chất là vô nghĩa, nhưng kể từ lâu, gia tộc họ Dương biết rõ phe thợ săn thường dùng cách này để củng cố lại niềm tin về sự xấu xa vô cùng về ma cà rồng và khiến những sinh vật bóng đêm trở nên đáng sợ hơn trong mắt những thành viên của tổ chức.
…
Như bao lần, Thiên Nam không còn sự lựa chọn nào khác và thực sự, lần này, anh không hề muốn tha cho tên này một chút nào cả.
Phừng…!
Ngọn lửa màu tối trên tay Nam bốc lên cháy phừng phực. Áp sát bàn tay vào mặt ông ta:
“ Chết đi. ” – Nam nói.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt cả thân thể người đàn ông chỉ trong vòng một giây mà không hề để lại chút tàn dư nào.
Thời gian lại chảy, mọi thứ trở lại bình thường.
“Ơ ?? ” – San ngạc nhiên quá, người đàn ông đó đâu rồi ? – “ Ông ta…?”
“ Không biết bị gì, tự nhiên bỏ con dao lại rồi chạy đi đâu rồi. ” – Nam thản nhiên nói.
San không rõ việc gì xảy ra và giờ nó cũng chẳng thấy con dao nào trên nền đất hết.
“ Con dao đâu ? ”
Nam quay lại nhưng con dao đã biến mất, hoàn toàn không có bất kì thứ gì còn sót lại. Thiên Nam cũng không bận tâm lắm vì nghĩ chắc lửa của anh đã đốt cháy con dao đó cùng người đàn ông rồi.
“ Cô không sao chứ ? ” – Điều Nam quan tâm hiện giờ chính là San San vì nếu không nhờ nó, có lẽ Nam đã không còn lành lặn như thế này. Xem qua vết thương, Nam không hề thấy có dấu hiệu của độc dược nhưng anh cũng không an tâm nếu cứ để San thế này.
“ Á, nè, anh làm gì vậy ? ” – San hét toáng lên khi nó nhận ra Nam đang nhấc bổng nó lên.
Anh bế nó trên tay:
“ Phải băng vết thương lại. ”
“ Thôi thôi, tui có bị gì đâu. ”
“ Chảy máu thế mà không bị gì ? ” – Giọng Nam hơi giận.
“ Thì để tôi đi cũng được, anh không cần phải bế. ”
Nhưng Nam không nghe lời San, anh cứ bế nó trên tay trong sự tò mò và ánh nhìn của mọi người xung quanh mà bước đi.
…
Phía xa, sau bức tường kia, người bí ẩn ấy lặng lẽ để con dao nhẹ nhàng vào một hộp vuông đựng đầy chất lỏng màu xanh. Nón áo choàng che ngang sống mũi để lộ nụ cười nửa miệng đầy tự tin nhưng lạnh lùng.
“ Kế hoạch của cậu có vẻ rất thuận lợi. ” – Ông ta – người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng với quần tây nâu cũ sờn có dây nịt chắn hình chữ X đứng tựa lưng vào tường nói.
Chàng trai ấy quay sang, đôi mắt trông cô độc đến đau lòng nhưng trên môi lại luôn nở một nụ cười nửa miệng đắc ý:
“Với thứ này … ” – Giơ cao hộp vuông đựng con dao lên – “ thực ra là chưa đủ. Cứ chờ xem, tôi sẽ khiến bọn ma cà rồng không còn tồn tại trên thế gian này.” – Cậu ta nhìn con dao một lúc rồi quay sang nhìn người đàn ông – “ Sẽ không phiền chứ ? ”
“ Ý cậu là sao ? ”
“ À không, chỉ là tôi nghĩ ông luôn cố hết sức để bảo vệ Hoàng Thiên Nam thôi Oliver ạ. ”
Oliver im lặng, ông ta nhìn chàng trai trẻ đối diện mà không nói gì. Quả là một kẻ nguy hiểm, cậu ta thực thông minh và cũng quá nguy hiểm.
“ Mà tôi cũng phải trở về để kịp buổi kiểm tra đây. Đừng lo, tôi không đi cùng chuyến với Thiên Nam và giờ, tôi cũng chưa muốn đụng đến đứa cháu thân yêu của ông đâu. ”
Nụ cười nửa miệng luôn xuất hiện đến mức ám ảnh, đội chiếc nón của áo choàng lên, gương mặt cậu ta bị che nửa nhưng vẫn không che được những lọn tóc hơi xoăn màu đen huyền và cả sự tự tin của chàng trai trẻ này. Bóng áo choàng đen lặng lẽ rời khỏi, bỏ lại người đàn ông cũng đang khoác trên mình một chiếc áo choàng giống hệt thế.
Áo choàng đen phủ đến tận mắt cá có huy hiệu những thanh gươm chắn thành chữ X nằm dưới chiếc khiên và kề vào cổ một con mãnh thú với những chiếc răng nanh sắc nhọn.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam lặng lẽ xức thuốc cho San rồi băng vết thương lại cho nó. Trông anh ân cần và dịu dàng kinh khủng.
San San ngồi yên để Nam băng bó, nó cảm thấy lạ quá, Thiên Nam đã thay đổi rồi, không còn đáng ghét như xưa nữa.
Cơ mà nó vẫn chưa quen, kể ra thì dù là xưa hay nay thì San có thực ghét Nam bao giờ đâu.
“ Cô ổn chứ ? Còn đau không ? ” – Nam hỏi và San cười thật tươi:
“ Không ^^ . ”
Thiên Nam im lặng nhìn San, có gì đó quả thực không ổn. Có thật là San ổn như lời nó nói không, tại sao Nam lại chẳng thể nhìn thấy gì thế này ?
Nam thực sự lo lắng cho San rất nhiều, Nam đang dần mượng tượng ra một thứ gì đấy chưa hề tồn tại trong anh trước đây, nhưng cũng vì thế mà nỗi lo sợ càng kéo đến.
Từ khi ở cô nhi viện đêm qua, Nam đã sợ rằng San sẽ vì anh mà gặp nguy hiểm. San San đang ở rất gần anh và Huy, gần đến mức trước giờ chưa ai đến gần như thế. Thợ săn rất ma mãnh, chúng thông minh và không thể đùa giỡn. Chúng không đụng đến con người nhưng nếu chúng lập ra kế hoạch, đưa San vào tròng và sử dụng San như một con nợ, như một con người mà thợ săn được–quyền–đụng–vào thì lại là một chuyện khác.
San San đứng dậy:
“ Đi thôi, chúng ta phải lo thi bơi nữa.”
Thiên Nam đứng dậy sau lời San nói. San toan quay lưng để rời bước đi thì bàn tay Nam nắm chặt tay nó, níu lại.
“ Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng làm ơn, nếu có gì không ổn, hãy nói với tôi vì tôi sợ rằng bản thân giờ đã chẳng thấy gì, cảm nhận lại càng không. ”
San nhìn Nam, ánh mắt anh giờ đây khiến San cảm thấy rất hỗn độn. San không hiểu ý Nam nhưng Nam lại biết rất rõ nguyên nhân vì sao bản thân anh lại nói như thế.
Vì anh nhận ra, không biết từ bao giờ, khi nhìn vào mắt San, Nam đã không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Không phải như những lần trước, dù hỗn loạn nhưng Nam vẫn nhìn thấy nhưng lần này và cả vài lần trước ở thời gian gần đây, hoặc một cách mờ ảo hoặc Thiên Nam không để ý rằng khả năng của anh đã hoàn toàn vô hiệu trên San San.
Ngọn lửa – sức mạnh của Nam cũng đã thay đổi. Xưa nay đều mang một màu đen nhưng giờ lại chuyển sang màu tối mờ.
Sức mạnh cũng có khả năng biểu hiện tâm hồn con người.
Tất cả những sự thay đổi đó, Nam không biết đã có từ bao giờ…
“ Uhm, nhưng tôi không sao. ” – San nói.
Người đàn ông ấy giơ cao con dao mà bay thẳng vào họ. Thiên Nam kéo San sang một bên, anh nhanh chóng chặn tay người đàn ông kia lại và dường như muốn bẻ gãy nó ngay lập tức.
Bàn tay Nam hằn lên những đường xanh ngoằn nghèo như gân tay rồi chuyển sang màu đen ngay lập tức.
Nam đã làm thời gian ngưng đọng nhưng sẽ chỉ ngưng trong vòng vài phút chưa đến 10 vì khả năng của anh là hoàn toàn có hạn. Lúc này, Thiên Nam có thể nhìn thấy rõ điều khác thường trong đôi mắt của người đàn ông.
Đó không phải là đôi mắt của một người bình thường mà là của một kẻ bị nhiễm virus điều khiển. Đây là phương pháp tấn công rất thường của bọn thợ săn. Thợ săn không bao giờ tổn hại đến con người, những thứ vũ khí được sử dụng đều chỉ có thể gây nguy hiểm cho những sinh vật bóng đêm, với con người thì hoàn toàn vô dụng. Kể cả việc lợi dụng con người, thợ săn dù có bế tắc cũng không bao giờ sử dụng cách này.
Tuy nhiên, cái gì cũng có trường hợp ngoại lệ. Phe thợ săn, bộ mặt ngoài lại là những chủ nợ khét tiếng của thế giới ngầm. Khi một kẻ nào đấy mang nợ mà không thể trả được, kẻ đó phải trả bằng máu.
Một trong những cách đó là bị tiêm vào người virus điều khiển.
Nói là trả bằng máu là không hề nói quá vì những kẻ đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của những thợ săn mà không hề còn ý thức gì của bản thân về hành động của mình. Một khi bị tiêm virus điều khiển vào người thì chỉ có chết vì virus ấy có khả năng hủy diệt cơ thể sau một thời gian nhất định và cũng không có cách nào đưa loại virus đó ra, thuốc giải hoàn toàn là không có. Vì vậy, 100% những kẻ bị điều khiển để tấn công ma cà rồng sẽ chết. 99% dưới bàn tay của ma cà rồng, 1% bởi chính virus điều khiển nếu có may mắn sống sót trở về sau thất bại.
Việc dùng con người tấn công thợ săn bản chất là vô nghĩa, nhưng kể từ lâu, gia tộc họ Dương biết rõ phe thợ săn thường dùng cách này để củng cố lại niềm tin về sự xấu xa vô cùng về ma cà rồng và khiến những sinh vật bóng đêm trở nên đáng sợ hơn trong mắt những thành viên của tổ chức.
…
Như bao lần, Thiên Nam không còn sự lựa chọn nào khác và thực sự, lần này, anh không hề muốn tha cho tên này một chút nào cả.
Phừng…!
Ngọn lửa màu tối trên tay Nam bốc lên cháy phừng phực. Áp sát bàn tay vào mặt ông ta:
“ Chết đi. ” – Nam nói.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt cả thân thể người đàn ông chỉ trong vòng một giây mà không hề để lại chút tàn dư nào.
Thời gian lại chảy, mọi thứ trở lại bình thường.
“Ơ ?? ” – San ngạc nhiên quá, người đàn ông đó đâu rồi ? – “ Ông ta…?”
“ Không biết bị gì, tự nhiên bỏ con dao lại rồi chạy đi đâu rồi. ” – Nam thản nhiên nói.
San không rõ việc gì xảy ra và giờ nó cũng chẳng thấy con dao nào trên nền đất hết.
“ Con dao đâu ? ”
Nam quay lại nhưng con dao đã biến mất, hoàn toàn không có bất kì thứ gì còn sót lại. Thiên Nam cũng không bận tâm lắm vì nghĩ chắc lửa của anh đã đốt cháy con dao đó cùng người đàn ông rồi.
“ Cô không sao chứ ? ” – Điều Nam quan tâm hiện giờ chính là San San vì nếu không nhờ nó, có lẽ Nam đã không còn lành lặn như thế này. Xem qua vết thương, Nam không hề thấy có dấu hiệu của độc dược nhưng anh cũng không an tâm nếu cứ để San thế này.
“ Á, nè, anh làm gì vậy ? ” – San hét toáng lên khi nó nhận ra Nam đang nhấc bổng nó lên.
Anh bế nó trên tay:
“ Phải băng vết thương lại. ”
“ Thôi thôi, tui có bị gì đâu. ”
“ Chảy máu thế mà không bị gì ? ” – Giọng Nam hơi giận.
“ Thì để tôi đi cũng được, anh không cần phải bế. ”
Nhưng Nam không nghe lời San, anh cứ bế nó trên tay trong sự tò mò và ánh nhìn của mọi người xung quanh mà bước đi.
…
Phía xa, sau bức tường kia, người bí ẩn ấy lặng lẽ để con dao nhẹ nhàng vào một hộp vuông đựng đầy chất lỏng màu xanh. Nón áo choàng che ngang sống mũi để lộ nụ cười nửa miệng đầy tự tin nhưng lạnh lùng.
“ Kế hoạch của cậu có vẻ rất thuận lợi. ” – Ông ta – người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng với quần tây nâu cũ sờn có dây nịt chắn hình chữ X đứng tựa lưng vào tường nói.
Chàng trai ấy quay sang, đôi mắt trông cô độc đến đau lòng nhưng trên môi lại luôn nở một nụ cười nửa miệng đắc ý:
“Với thứ này … ” – Giơ cao hộp vuông đựng con dao lên – “ thực ra là chưa đủ. Cứ chờ xem, tôi sẽ khiến bọn ma cà rồng không còn tồn tại trên thế gian này.” – Cậu ta nhìn con dao một lúc rồi quay sang nhìn người đàn ông – “ Sẽ không phiền chứ ? ”
“ Ý cậu là sao ? ”
“ À không, chỉ là tôi nghĩ ông luôn cố hết sức để bảo vệ Hoàng Thiên Nam thôi Oliver ạ. ”
Oliver im lặng, ông ta nhìn chàng trai trẻ đối diện mà không nói gì. Quả là một kẻ nguy hiểm, cậu ta thực thông minh và cũng quá nguy hiểm.
“ Mà tôi cũng phải trở về để kịp buổi kiểm tra đây. Đừng lo, tôi không đi cùng chuyến với Thiên Nam và giờ, tôi cũng chưa muốn đụng đến đứa cháu thân yêu của ông đâu. ”
Nụ cười nửa miệng luôn xuất hiện đến mức ám ảnh, đội chiếc nón của áo choàng lên, gương mặt cậu ta bị che nửa nhưng vẫn không che được những lọn tóc hơi xoăn màu đen huyền và cả sự tự tin của chàng trai trẻ này. Bóng áo choàng đen lặng lẽ rời khỏi, bỏ lại người đàn ông cũng đang khoác trên mình một chiếc áo choàng giống hệt thế.
Áo choàng đen phủ đến tận mắt cá có huy hiệu những thanh gươm chắn thành chữ X nằm dưới chiếc khiên và kề vào cổ một con mãnh thú với những chiếc răng nanh sắc nhọn.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam lặng lẽ xức thuốc cho San rồi băng vết thương lại cho nó. Trông anh ân cần và dịu dàng kinh khủng.
San San ngồi yên để Nam băng bó, nó cảm thấy lạ quá, Thiên Nam đã thay đổi rồi, không còn đáng ghét như xưa nữa.
Cơ mà nó vẫn chưa quen, kể ra thì dù là xưa hay nay thì San có thực ghét Nam bao giờ đâu.
“ Cô ổn chứ ? Còn đau không ? ” – Nam hỏi và San cười thật tươi:
“ Không ^^ . ”
Thiên Nam im lặng nhìn San, có gì đó quả thực không ổn. Có thật là San ổn như lời nó nói không, tại sao Nam lại chẳng thể nhìn thấy gì thế này ?
Nam thực sự lo lắng cho San rất nhiều, Nam đang dần mượng tượng ra một thứ gì đấy chưa hề tồn tại trong anh trước đây, nhưng cũng vì thế mà nỗi lo sợ càng kéo đến.
Từ khi ở cô nhi viện đêm qua, Nam đã sợ rằng San sẽ vì anh mà gặp nguy hiểm. San San đang ở rất gần anh và Huy, gần đến mức trước giờ chưa ai đến gần như thế. Thợ săn rất ma mãnh, chúng thông minh và không thể đùa giỡn. Chúng không đụng đến con người nhưng nếu chúng lập ra kế hoạch, đưa San vào tròng và sử dụng San như một con nợ, như một con người mà thợ săn được–quyền–đụng–vào thì lại là một chuyện khác.
San San đứng dậy:
“ Đi thôi, chúng ta phải lo thi bơi nữa.”
Thiên Nam đứng dậy sau lời San nói. San toan quay lưng để rời bước đi thì bàn tay Nam nắm chặt tay nó, níu lại.
“ Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng làm ơn, nếu có gì không ổn, hãy nói với tôi vì tôi sợ rằng bản thân giờ đã chẳng thấy gì, cảm nhận lại càng không. ”
San nhìn Nam, ánh mắt anh giờ đây khiến San cảm thấy rất hỗn độn. San không hiểu ý Nam nhưng Nam lại biết rất rõ nguyên nhân vì sao bản thân anh lại nói như thế.
Vì anh nhận ra, không biết từ bao giờ, khi nhìn vào mắt San, Nam đã không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Không phải như những lần trước, dù hỗn loạn nhưng Nam vẫn nhìn thấy nhưng lần này và cả vài lần trước ở thời gian gần đây, hoặc một cách mờ ảo hoặc Thiên Nam không để ý rằng khả năng của anh đã hoàn toàn vô hiệu trên San San.
Ngọn lửa – sức mạnh của Nam cũng đã thay đổi. Xưa nay đều mang một màu đen nhưng giờ lại chuyển sang màu tối mờ.
Sức mạnh cũng có khả năng biểu hiện tâm hồn con người.
Tất cả những sự thay đổi đó, Nam không biết đã có từ bao giờ…
/57
|