Nhưng Chân Ý tỉnh lại mới là bắt đầu của cơn ác mộng. Cô rơi vào nỗi sợ hãi vô tận, luôn luôn lo lắng Ngôn Cách bị thương. Không còn khái niệm ngày đêm, cô không chịu ngủ mà kéo Ngôn Cách trốn khắp mọi nơi, hết trong tủ quần áo rồi đến dưới chăn. Thân thể gầy gò của cô không nén nổi cơn run rẩy, ôm anh khóc hu hu: Ngôn Cách, gã muốn hại anh. Phải làm sao đây?
Anh an ủi thế nào cô cũng không tin mà chỉ ôm anh khóc với vẻ hết sức bi thương bất lực, như chiến sĩ lo lắng không thể bảo vệ được đứa trẻ.
Cô không ăn không uống, khóc đến mất nước, chỉ biết giữ chặt Ngôn Cách. Anh đi đâu cô đi đó, hoảng sợ nhìn người xung quanh, thấy ai xuất hiện cũng chắn trước mặt anh khóc lóc: Anh mau chạy đi, gã tới hại anh kìa. Ai đến giúp tôi cứu Ngôn Cách đi.”
Ngay cả người đứng canh ngoài căn viện cũng khiến cô sợ bóng sợ gió, kinh hoàng rút dao gọt hoa quả xông tới. Nhưng lại có lúc cô không nhận ra Ngôn Cách, một mình sợ hãi và hoang mang tìm kiếm trong vườn, túm lấy anh rơi lệ: Ngôn Cách đâu rồi, anh bắt Ngôn Cách đi đâu rồi?
Là anh mà. Nhưng cô lắc đầu gạt lệ, tủi thân mà xót xa: “Anh không phải. Ngôn Cách không cao như anh. Ký ức của cô trở về thuở thiếu niên nhỏ bé tươi sáng mười hai năm trước.
Cô đẩy anh ra, khóc nức nở rồi lại tiếp tục tìm kiếm trong căn viện. Không tìm thấy, một mình cô cuộn tròn trên giường anh, rúc trong chăn run rẩy, như con thú nhỏ bị thương không thể lành bệnh, bị bạn đời vứt bỏ, từ đó cô độc một mình. Cô ôm chăn anh, áp khuôn mặt nhỏ lên đó rồi hít lấy hít để. Trên chăn có mùi của anh. Chỉ có như vậy cô mới yên lòng. Muôn vàn trạng thái cứ thế tuần hoàn không nghỉ.
Ba ngày sau, cô hoàn toàn kiệt sức, khô héo và tái nhợt, yếu ớt nhưng không còn khóc nữa. Ngôn Cách bưng một cốc nước ngồi xuống bên giường, cầm thìa múc nước đưa đến môi cô. Cô nhìn về phía anh. Lần này, cô nhận ra anh. Thế là hốc mắt gợn lên lớp sương mỏng tang, nhưng chẳng còn nước mắt để tuôn. Cô mấp máy khóe môi khô khốc, thều thào: Ngôn Cách, anh mau chạy đi, gã tới hại anh kìa.
Ngôn Cách kiềm chế gạt đi hơi nước trong mắt. Sau khi bón cho cô mấy thìa nước, anh đặt cốc xuống. Chân Ý, nhìn vào mắt anh.
Anh cúi đầu nhích gần cô. Cô rất ngoan, đôi mắt đen nhánh không hề chớp. Cô vẫn là Chân Ý với đôi mắt tinh khiết mà anh thích nhất.
Anh nói chậm rãi và dịu dàng: Chân Ý, anh không sao cả, thật sự không sao. Chân Ý, nếu em tổn thương dằn vặt đến vậy thì xin hãy tha thứ cho anh, anh sẽ thử giúp em quên những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.
Mẹ nói em rất nguy hiểm và muốn anh từ bỏ em. Nhưng sao anh có thể từ bỏ được? Nếu anh từ bỏ, sẽ không ai có thể cứu vớt em. Chân Ý sẽ bị Chân Tâm khống chế, biến mất trong vực thẳm tối tăm. Chân Ý, em là cô gái anh yêu nhất và cũng là cô gái duy nhất anh yêu, làm sao anh có thể để em biến mất được.
Anh nói không sao là thật sự không sao. Hôm ấy, anh đã sớm hôn mê bất tỉnh. Về sau, khi điều trị ở Mỹ, anh vô tình tiếp xúc với các căn bệnh tâm thần thì mới biết em bị bệnh và anh cũng mắc bệnh. Anh muốn trở thành người chữa bệnh cho em, dù không thể chữa tận gốc thì anh cũng sẽ chữa cho em cả đời. Một mai gặp lại, cuộc đời phía trước dài như thế, lúc buồn chán chúng ta phải sống sao? Thế nên anh cũng phải cố gắng cứu lấy bản thân. Vì vậy mà tám năm qua anh vẫn luôn cố gắng thoát khỏi thế giới của mình.
Thật ra, may mắn là chuyện này bộc phát từ sớm. Tám năm lắng đọng này đã giúp em và anh trở nên tốt hơn, để chúng ta có đủ niềm tin và sức mạnh đối mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra trong tương lai. Tám năm nhẫn nhịn và kiên trì là để chờ mong một ngày được nắm tay em, để em trở lại bên anh.
Anh sẽ yêu em bằng linh hồn tinh khiết thuần túy hơn bất cứ ai. Bởi vì, mười hai năm trước, em đã nắm tay anh không chịu buông, thì lần này hãy để anh dùng cả đời để theo đuổi và bảo vệ em.
Lúc Chân Ý tỉnh lại, ánh đèn trong phòng ấm áp mông lung, như thể chìm trong biển sâu giữa đêm tối. Một nơi rộng lớn, bao dung, thoáng chút lành lạnh nhưng lại rất ấm áp. Mở mắt ra, cô thấy tấm rèm màu xanh lá nhạt. Khung cảnh lạ lẫm nhưng phảng phất mùi hương quen thuộc. Cô nhớ sáng nay nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ngôn Cách, khi thức giấc lại nhìn thấy Hoài Như. Cô bật dậy nhìn quanh. Cô ngủ trên chiếc giường gỗ lớn khung thấp hình tròn màu xanh lam, tấm rèm màu xanh lá nhạt vấn vương bên giường, đỉnh đầu là ánh đèn màu ngà. Gió thổi tới từ lan can, rèm cửa phấp phới, như cảnh mơ mông lung.
Vén tấm màn lụa, cách vài mét có hai cánh cửa gỗ cây bulô. Bên ngoài là ban công đón gió có treo mấy chiếc đèn giấy màu hoa dành dành. Xa hơn nữa là bầu trời sao đêm thu rực rỡ. Cô đi chân trần xuống giường, kéo đôi dép lê. Phòng ngủ rất lớn được sắp xếp hợp lý với hai khu riêng biệt, một bên là giường, một bên là phòng nhỏ, ở giữa là bậc thang bằng gỗ thô. Đi xuống bậc thang là bức tường màu xanh nhạt với sàn gỗ màu tối cùng sáu cánh cửa màu nâu nhạt. Tiếp đó là những vật trang trí đơn giản như sập nghiêng, bàn sách dây mây, bàn trà hoa lê được bày giữa không gian rộng lớn. Tất cả đều khiêm tốn yên bình, đẹp đẽ cao quý.
Dưới bậc thang, giữa căn phòng có một bãi cỏ rộng khoảng hai mét vuông, cỏ cây tươi tốt, tràn trề sức sống, từng bụi từng bụi chen chúc tựa đầu vào nhau. Cạnh bãi cỏ đặt một bể cá nhỏ bằng cái bát, trong có hai con cá với thân hình bé nhỏ trong suốt như hai chiếc lá liễu. Không còn nghi ngờ, đây chính là phòng ngủ của Ngôn Cách trong trang viên Cửu Khê.
Cô lại chạy tới bên giường, lăn lộn trong chiếc chăn và gối mang đậm mùi hương của Ngôn Cách. Anh bưng một bát cháo vào, chỉ thấy cô ngọ nguậy trong chăn. Ánh đèn mông lung rắc lên người cô, hệt như cảnh mơ xa xăm. Vừa nãy khi dọn dẹp đống hoang tàn trên tòa tháp, mẹ nói cô đã bị bệnh, ở bên cô sẽ khiến anh rất mệt, nhưng anh lại không thấy thế. Ngày đó, cô thích một người lạnh lùng tự kỷ suốt bốn năm ròng rã, liệu có mệt không? Trước đây, khi cả thế giới đều nói thích người như anh rất mệt mỏi, cô lại nói không sao hết. Bây giờ, lúc cả thế giới nói chăm sóc cô rất vất vả, anh cũng sẽ nói không sao cả. Nếu cả hai đều có khuyết điểm thì hãy cứ ở bên nhau mãi mãi không rời.
Thấy anh bước vào, cô lập tức ngồi dậy: Ngôn Cách, sao em không nhớ chuyện Hoài Như?
Ngôn Cách ra hiệu cho cô qua ăn cháo: “Cô ta ngã lầu tử vong, em bị kích động mất tự chủ, anh đành phải dẫn em về đây.”
“Anh chăm sóc em à? Cô ló đầu hỏi.
Sao?”
Trông anh tiều tụy lắm, hình như ngủ không ngon giấc.” Cô hơi cau mày, giọng điệu lo lắng.
“Không, em ngủ suốt nên không cần chăm sóc. Do công việc bận rộn nên anh phải đi về hai nơi. Anh day đầu mày.
Cô thấy cổ tay anh có vết thương liền kéo qua xem thì thấy một vết rất dài, đau lòng nói: Xảy ra chuyện gì thế?
Bệnh viện có người mất kiểm soát nhưng không nghiêm trọng. Anh nói qua loa, nhưng thật ra vết thương đó là do cô gây ra.
Cô lo lắng: Công việc của anh nguy hiểm quá.
Anh xoa đầu cô: “Không nguy hiểm bằng việc của em. Hoài Như đã tìm em báo thù rồi.
Chân Ý than thở: Em không nhớ ra chuyện lúc ấy, sự thật là gì vậy?
Lúc thôi miên cô, anh đã thử thăm dò. Nhưng cô không nhớ, có lẽ ký ức đó ở chỗ Chân Tâm. Anh xoay người lấy một tờ báo ra khỏi ngăn kéo đưa cô. Cô nhận lấy xem, cô đã trở thành nghi phạm, hiện giờ đang bỏ trốn?
Ánh mắt Ngôn Cách rơi trên thảm cỏ: Chỉ có em biết sự thật, em bị kích động nên không nhớ ra. Lúc trước, tâm trạng em bất ổn, anh đành phải để em nghỉ ngơi ở đây, chờ em chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ em điều chỉnh lại trạng thái ư? Ngôn Cách, bây giờ em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Giọng cô kiên định, Em không biết chuyện gì đã kích thích khiến em quên đi, nhưng chắc chắn em không giết người. Em không muốn trở thành người bị tình nghi nên phải làm rõ việc này.
Ngày mai anh đi cùng em.
Cô nhận bát cháo từ tay anh, ăn chậm rãi, hỏi: Ngôn Cách, có phải em bị Alzheimer rồi không?
Sao lại nói thế?
Luôn có chuyện em không nghĩ ra. Chẳng lẽ tinh thần em yếu ớt đến nỗi vừa bị kích động sẽ quên ư? Ở nhà chị họ, khi gặp Thích Miễn sau phiên tòa, lúc cảnh sát Lâm chết rồi đến Hoài Như chết đều vậy cả. Ký ức rất vụn vặt.
Anh không trả lời.
“Có thể thôi miên giúp em nhớ lại chuyện lúc ấy không?
Anh nhấp một ngụm trà, nói: Đến Cục Cảnh sát tìm hiểu rõ tình hình rồi hãy nói. Nghe ý kiến của cảnh sát đã.
Nếu quả thật đến mức phải đánh thức ký ức thì toàn bộ ký ức sẽ ùa về. Mặc dù phải chịu kích thích và tổn thương lần nữa, nhưng có anh ở bên cùng với vùng đệm anh đã khắc vào ký ức cô, chắc chắn cô sẽ vượt qua khủng hoảng tinh thần.
Được. Cô gật đầu. Lòng nhẹ nhõm hơn vì đã có quyết định.
Cô ăn cháo xong, Ngôn Cách hỏi: Muốn ngắm sao không?
Sao cơ?
Anh vươn tay tắt đèn. Phòng ngủ chìm vào bóng tối, ở giữa lại xuất hiện ánh trăng mông lung. Chân Ý kinh ngạc, thì ra phần mái nhà trên thảm cỏ khảm một tấm kính lớn, qua đó có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh trên núi.
Ánh trăng như tấm lụa hình tròn, Chân Ý bước vào ánh trăng nhìn lên, bầu trời đêm trên đỉnh đầu... Đẹp quá! Cô nằm trên thảm cỏ xanh phủ lớp rèm trắng, ngọ nguậy, Anh mau lại đây đi!
Ngôn Cách nằm cạnh cô, cùng ngắm sao. Anh đã tưởng tượng ra khung cảnh này rất nhiều lần. Mỗi đêm có trăng, anh đều hoài niệm. Hôm nay xem như đã được thỏa niềm mong ước.
Đẹp quá, bầu trời sao thế này, ngắm cả đời cũng không chán. Nội tâm cô mong đợi cực kỳ. Cô đã từng ngắm sao ở rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ ngắm sao trên thảm cỏ trong phòng ngủ. Xung quanh mờ tối, chỉ có ánh trăng nơi đây. Bầu trời trong mắt cô không còn bao la rộng lớn, mà chỉ vỏn vẹn là hình tròn bị giới hạn, như viên kim cương lung linh phát sáng giữa bóng tối. Nếu trời đổ mưa, nhìn nước mưa ập xuống từ bầu trời, cũng sẽ đẹp đến độ rung động lòng người.
Bầu trời đêm thu rực rỡ yên bình. Cô nhớ lúc Ngôn Cách dạy cô nhận biết chòm sao, cô đã gắng sức nhìn lên rồi tủi thân và buồn bã nói mấy cái chấm ngổn ngang đâu thể gọi là chòm sao chứ? Chòm sao Song Ngư làm gì giống cá, chòm sao Đại Hùng cũng không hề giống con gấu lớn.
Trước mắt là màn đêm tuyệt đẹp, hồi ức ùa về trong tim, khóe môi cô nhoẻn cười: Ngôn Cách, em muốn ở lại đây. Anh ngừng thở. Cô đang nhìn trời bằng đôi mắt xinh đẹp chứa đựng ánh sao, hạnh phúc hướng về tương lai: Nếu giường của anh đổi thành màu đỏ chắc hẳn đẹp lắm. Chăn đỏ, giường đỏ, rèm đỏ.
Mắt Ngôn Cách được ánh trăng gột rửa, lông mi rủ xuống che mất. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú ửng lên sắc đỏ cực nhạt. Ừ, sẽ rất đẹp. Nếu Chân Ý ngủ trên đó thì sẽ càng đẹp hơn.
Cô mím môi cười, lát sau lặp lại: Ngôn Cách, em muốn ở lại nhà anh.
Thật ư?
Đương nhiên là thật. Cô quay đầu nhìn anh, giữa hai người vừa hay có một khóm bồ công anh mang lông vũ trắng muốt, ở khoảng cách gần trông nó lớn hơn, như đám mây mù.
Anh cũng quay lại nhìn cô. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen láy của anh đẹp hơn giấc mơ về bồ công anh. Anh hỏi: Ở cả đời thì sao? Anh nói cả đời đấy.
Cô dẩu môi: Cả đời có là gì đâu? Ngôn Cách, nếu anh có thể sống một vạn tuổi, em cũng sẽ thích anh một vạn năm.
Đôi mắt cô lấp lánh, hé miệng cười, chợt thổi phù. Hạt mầm bồ công anh lan tỏa như pháo hoa, bay múa khắp chốn. Anh hơi híp mắt, nghiêng đầu né bồ công anh. Trong lơ đãng, khóe môi cong lên rất nhẹ.
“Ngôn Cách, anh cười rồi! Cô ngạc nhiên ngồi dậy, đôi mắt mang niềm vui ngỡ ngàng và khó tin. Anh nằm trên thảm cỏ, đưa mu bàn tay che kín đôi mắt, một hạt bồ công anh rơi lên lòng bàn tay anh. Anh cười rồi. Nghe giọng nói khoa trương của cô, anh không nhịn được mà nhoẻn môi cười, nụ cười rất nhẹ tựa gió thoảng mưa bay. Cô lại tiếp tục mê mẩn. Người cô nghe theo trái tim nhào tới, hôn lên môi anh.
Ngôn Cách, là ai đã nói, nếu muốn anh yêu em thì hãy làm anh cười. Vì thế, em đã làm rất nhiều chuyện để anh được vui và nở nụ cười. Nhưng khi anh cười rồi thì rõ ràng em lại yêu anh lần nữa.
Sáng hôm sau, Ngôn Cách đưa Chân Ý đến Cục Cảnh sát. Tư Côi vừa thấy Chân Ý đã tiến đến hỏi thăm tình hình cô gần đây, thấy cô vẫn yên ổn, Tư Côi an tâm, hạ giọng: Cậu tự vệ chính đáng phải không?
Chân Ý áy náy: Tớ không nhớ.
Ngôn Cách đưa cho Tư Côi một bìa tài liệu: Đây là giám định thương tích của Chân Ý hôm xảy ra vụ việc.
Hôm ấy trước khi Chân Ý trở về Thâm Thành, Ngôn Cách đã sớm chuẩn bị nhờ bác sĩ giám định, cũng dồn hết sức lược bớt vết thương gặp phải trên đường và ở bệnh viện tâm thần. Tư Côi mở ra xem, vết dây, vết cắt, bầm tím, nội thương… Cô tới bên Quý Dương và đội trưởng Trần, khẽ nói: “Đủ để khiến Chân Ý nhận định rằng Hoài Như muốn giết cô ấy, phù hợp với giết người hợp pháp.”
Quý Dương không bình luận, hỏi Ngôn Cách: “Anh biết Chân Ý có liên quan đến cái chết của Hoài Như, tại sao không kịp thời đưa cô ta đến Cục Cảnh sát?”
Ngôn Cách thản nhiên đáp: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi. Bị kích thích nên mất trí nhớ tạm thời, tâm trạng lại kích động. Nếu đưa đến Cục Cảnh sát hỏi cung, sẽ khiến cô ấy bị kích thích thêm.”
Mặt Quý Dương lạnh tanh, không nhìn ra rốt cuộc có tin hay không. Trước khi vào phòng thẩm vấn, Ngôn Cách kéo cổ tay cô. Cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”
“Không có chuyện gì.” Ngôn Cách nói, ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay cô theo thói quen. Cảnh sát đều đang nhìn đó, tiếng lòng Chân Ý khẽ run.
Mắt anh trong suốt: “Chân Ý, đừng sợ.”
Cô buồn cười, vừa định nói nào có sợ chứ, lại nghe anh nói nốt: “Anh ở đây.”
Trái tim cô đập thình thịch, nóng hầm hập, thỏa mãn nhẹ giọng, dịu dàng làm nũng: “Biết rồi.” Sau đó cúi người ghé sát tai anh, khẽ nói: “Ngôn Cách, bây giờ càng ngày anh càng giống một người bạn trai đấy!”
Ngôn Cách hơi sững sờ, mặt đỏ ửng mấp máy môi, buông tay cô ra.
Chân Ý vào phòng thẩm vấn, trả lời đầu đuôi ngọn ngành mọi câu hỏi, không nghĩ ra thì nói không nhớ rõ. Quý Dương nói rằng căn hộ của cô không có dấu vết bị xâm nhập, cô không hiểu chuyện này.
Ngôn Cách thuê luật sư cho cô nên Quý Dương không thể hỏi quá nhiều. Lúc ra ngoài, họ bắt gặp Dương Tư đi ra từ một phòng thẩm vấn khác. Chân Ý nhớ ra câu hỏi của Quý Dương, đi lên hỏi: Có phải cô lén đánh chìa khóa nhà tôi không?
Dương Tư nói như bị đổ oan: Tôi chưa từng thấy chìa khóa nhà cô.
Chân Ý nhếch môi, có khoảng thời gian Dương Tư bận việc không kịp đón tàu điện ngầm nên buổi tối ở lại nhà cô. Cô đã có lòng đưa chìa khóa cho Dương Tư. Cô biết không thể tranh luận bèn xoay người rời đi thì lại thấy Biện Khiêm đứng sau Dương Tư. Anh đã tới Cục Cánh sát làm việc.
Biện Khiêm thấy Chân Ý giận đến đỏ mặt, đại khái đoán biết vụ của Dương Tư, an ủi: “Thôi, cô ta bị hoang tưởng, đừng giận làm chi.”
Chân Ý nghe nói ngày nào Dương Tư cũng tới Cục Cảnh sát làm loạn, nói cô ta thật sự đã có quan hệ tình dục với đàn ông, còn nói cảnh sát bao che cho Ngôn Cách, việc này cả Cục Cảnh sát đều biết. Cô khó chịu hơn, nói: “Anh còn không định hướng, khuyên nhủ cô ta, bảo cô ta đừng như vậy nữa.
Biện Khiêm than thở: Anh đang thử, nhưng cô ta rất cố chấp.
Chân Ý nói mấy câu với anh rồi rời đi cùng Ngôn Cách. Lúc xuống cầu thang lại gặp Hoài Sinh.
Chân Ý vừa thấy lạ, lại nghĩ tới Hoài Như chết rồi sẽ bị bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi. Hoài Như ngã xuống từ lan can nhà cô. Cô không biết có nên chào hỏi anh ta không. Nhưng Hoài Sinh thoáng thấy cô liền đi tới, vành mắt đỏ hoe, sắc mặt cũng tiều tụy: “Chân Ý.
Hoài Sinh, cố nén bi thương.
Chân Ý, tôi biết cô không giết chị tôi. Xin lỗi, chị tôi lại gây phiền toái cho cô. Mắt anh ta hiện lên ánh nước. Nhưng chị tôi cũng khổ lắm. Xin lỗi, mong cô tha thứ.”
Do tôi xử lý không ổn thỏa nên không cứu được chị của anh, cũng mong anh tha thứ.
Hoài Sinh lấy tay áo lau nước mắt, che mắt nghẹn ngào: Chị ấy một mình chạy trốn ở bên ngoài quá đáng thương, tù chung thân sẽ bị người trong tù ức hiếp, bây giờ… Lúc chết chắc chị ấy không đau đớn quá lâu.
Chân Ý nhìn tay Hoài Sinh, hốt hoảng hỏi: Sao tay anh nhiều vết thương thế?
Hoài Sinh kéo tay áo, càng buồn đau: Chị gái không còn nữa, tôi nấu ăn bị bỏng suốt.
Ngôn Cách khẽ cau mày. Bị bỏng ư? Không chỉ vậy, còn thoáng thấy nhiều vết thương chi chít do roi quất hoặc bị siết.
Trên đường trở về Thâm Thành, Chân Ý ngủ ở ghế sau, gối đầu lên đùi Ngôn Cách. Hai ngày nay ngủ mãi, sao vẫn buồn ngủ thế nhỉ? Cô nhắm mắt lại, hơi ủ rũ.
Ngôn Cách cúi đầu vuốt mặt cô, cảm xúc giữa ngón tay với gò má thật mềm mại, ấm áp và mịn màng. Anh mơn trớn một hồi, cảm xúc nóng ruột trong cô đã vơi đi nhiều, trở nên bình an.
Chân Ý?
Ừm?
Khó chịu vì Dương Tư à?
Chân Ý không đáp lời, quay người ôm lấy eo anh: Ừm.
Muốn giả bộ không sao trước mặt anh, nhưng anh vừa liếc mắt đã nhìn thấu. Đầu cô vùi sâu vào eo anh. Anh khựng lại tiếp tục vuốt tóc cô: Đừng buồn.
“Ừm.”
Phút giây này, cảm giác ngón tay anh vỗ về làn tóc cô thật thân mật và dịu lòng. Anh vừa an ủi thì cô như được chữa lành. Khóe môi không kìm được mà nở nụ cười tươi rói.
Anh an ủi thế nào cô cũng không tin mà chỉ ôm anh khóc với vẻ hết sức bi thương bất lực, như chiến sĩ lo lắng không thể bảo vệ được đứa trẻ.
Cô không ăn không uống, khóc đến mất nước, chỉ biết giữ chặt Ngôn Cách. Anh đi đâu cô đi đó, hoảng sợ nhìn người xung quanh, thấy ai xuất hiện cũng chắn trước mặt anh khóc lóc: Anh mau chạy đi, gã tới hại anh kìa. Ai đến giúp tôi cứu Ngôn Cách đi.”
Ngay cả người đứng canh ngoài căn viện cũng khiến cô sợ bóng sợ gió, kinh hoàng rút dao gọt hoa quả xông tới. Nhưng lại có lúc cô không nhận ra Ngôn Cách, một mình sợ hãi và hoang mang tìm kiếm trong vườn, túm lấy anh rơi lệ: Ngôn Cách đâu rồi, anh bắt Ngôn Cách đi đâu rồi?
Là anh mà. Nhưng cô lắc đầu gạt lệ, tủi thân mà xót xa: “Anh không phải. Ngôn Cách không cao như anh. Ký ức của cô trở về thuở thiếu niên nhỏ bé tươi sáng mười hai năm trước.
Cô đẩy anh ra, khóc nức nở rồi lại tiếp tục tìm kiếm trong căn viện. Không tìm thấy, một mình cô cuộn tròn trên giường anh, rúc trong chăn run rẩy, như con thú nhỏ bị thương không thể lành bệnh, bị bạn đời vứt bỏ, từ đó cô độc một mình. Cô ôm chăn anh, áp khuôn mặt nhỏ lên đó rồi hít lấy hít để. Trên chăn có mùi của anh. Chỉ có như vậy cô mới yên lòng. Muôn vàn trạng thái cứ thế tuần hoàn không nghỉ.
Ba ngày sau, cô hoàn toàn kiệt sức, khô héo và tái nhợt, yếu ớt nhưng không còn khóc nữa. Ngôn Cách bưng một cốc nước ngồi xuống bên giường, cầm thìa múc nước đưa đến môi cô. Cô nhìn về phía anh. Lần này, cô nhận ra anh. Thế là hốc mắt gợn lên lớp sương mỏng tang, nhưng chẳng còn nước mắt để tuôn. Cô mấp máy khóe môi khô khốc, thều thào: Ngôn Cách, anh mau chạy đi, gã tới hại anh kìa.
Ngôn Cách kiềm chế gạt đi hơi nước trong mắt. Sau khi bón cho cô mấy thìa nước, anh đặt cốc xuống. Chân Ý, nhìn vào mắt anh.
Anh cúi đầu nhích gần cô. Cô rất ngoan, đôi mắt đen nhánh không hề chớp. Cô vẫn là Chân Ý với đôi mắt tinh khiết mà anh thích nhất.
Anh nói chậm rãi và dịu dàng: Chân Ý, anh không sao cả, thật sự không sao. Chân Ý, nếu em tổn thương dằn vặt đến vậy thì xin hãy tha thứ cho anh, anh sẽ thử giúp em quên những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.
Mẹ nói em rất nguy hiểm và muốn anh từ bỏ em. Nhưng sao anh có thể từ bỏ được? Nếu anh từ bỏ, sẽ không ai có thể cứu vớt em. Chân Ý sẽ bị Chân Tâm khống chế, biến mất trong vực thẳm tối tăm. Chân Ý, em là cô gái anh yêu nhất và cũng là cô gái duy nhất anh yêu, làm sao anh có thể để em biến mất được.
Anh nói không sao là thật sự không sao. Hôm ấy, anh đã sớm hôn mê bất tỉnh. Về sau, khi điều trị ở Mỹ, anh vô tình tiếp xúc với các căn bệnh tâm thần thì mới biết em bị bệnh và anh cũng mắc bệnh. Anh muốn trở thành người chữa bệnh cho em, dù không thể chữa tận gốc thì anh cũng sẽ chữa cho em cả đời. Một mai gặp lại, cuộc đời phía trước dài như thế, lúc buồn chán chúng ta phải sống sao? Thế nên anh cũng phải cố gắng cứu lấy bản thân. Vì vậy mà tám năm qua anh vẫn luôn cố gắng thoát khỏi thế giới của mình.
Thật ra, may mắn là chuyện này bộc phát từ sớm. Tám năm lắng đọng này đã giúp em và anh trở nên tốt hơn, để chúng ta có đủ niềm tin và sức mạnh đối mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra trong tương lai. Tám năm nhẫn nhịn và kiên trì là để chờ mong một ngày được nắm tay em, để em trở lại bên anh.
Anh sẽ yêu em bằng linh hồn tinh khiết thuần túy hơn bất cứ ai. Bởi vì, mười hai năm trước, em đã nắm tay anh không chịu buông, thì lần này hãy để anh dùng cả đời để theo đuổi và bảo vệ em.
Lúc Chân Ý tỉnh lại, ánh đèn trong phòng ấm áp mông lung, như thể chìm trong biển sâu giữa đêm tối. Một nơi rộng lớn, bao dung, thoáng chút lành lạnh nhưng lại rất ấm áp. Mở mắt ra, cô thấy tấm rèm màu xanh lá nhạt. Khung cảnh lạ lẫm nhưng phảng phất mùi hương quen thuộc. Cô nhớ sáng nay nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ngôn Cách, khi thức giấc lại nhìn thấy Hoài Như. Cô bật dậy nhìn quanh. Cô ngủ trên chiếc giường gỗ lớn khung thấp hình tròn màu xanh lam, tấm rèm màu xanh lá nhạt vấn vương bên giường, đỉnh đầu là ánh đèn màu ngà. Gió thổi tới từ lan can, rèm cửa phấp phới, như cảnh mơ mông lung.
Vén tấm màn lụa, cách vài mét có hai cánh cửa gỗ cây bulô. Bên ngoài là ban công đón gió có treo mấy chiếc đèn giấy màu hoa dành dành. Xa hơn nữa là bầu trời sao đêm thu rực rỡ. Cô đi chân trần xuống giường, kéo đôi dép lê. Phòng ngủ rất lớn được sắp xếp hợp lý với hai khu riêng biệt, một bên là giường, một bên là phòng nhỏ, ở giữa là bậc thang bằng gỗ thô. Đi xuống bậc thang là bức tường màu xanh nhạt với sàn gỗ màu tối cùng sáu cánh cửa màu nâu nhạt. Tiếp đó là những vật trang trí đơn giản như sập nghiêng, bàn sách dây mây, bàn trà hoa lê được bày giữa không gian rộng lớn. Tất cả đều khiêm tốn yên bình, đẹp đẽ cao quý.
Dưới bậc thang, giữa căn phòng có một bãi cỏ rộng khoảng hai mét vuông, cỏ cây tươi tốt, tràn trề sức sống, từng bụi từng bụi chen chúc tựa đầu vào nhau. Cạnh bãi cỏ đặt một bể cá nhỏ bằng cái bát, trong có hai con cá với thân hình bé nhỏ trong suốt như hai chiếc lá liễu. Không còn nghi ngờ, đây chính là phòng ngủ của Ngôn Cách trong trang viên Cửu Khê.
Cô lại chạy tới bên giường, lăn lộn trong chiếc chăn và gối mang đậm mùi hương của Ngôn Cách. Anh bưng một bát cháo vào, chỉ thấy cô ngọ nguậy trong chăn. Ánh đèn mông lung rắc lên người cô, hệt như cảnh mơ xa xăm. Vừa nãy khi dọn dẹp đống hoang tàn trên tòa tháp, mẹ nói cô đã bị bệnh, ở bên cô sẽ khiến anh rất mệt, nhưng anh lại không thấy thế. Ngày đó, cô thích một người lạnh lùng tự kỷ suốt bốn năm ròng rã, liệu có mệt không? Trước đây, khi cả thế giới đều nói thích người như anh rất mệt mỏi, cô lại nói không sao hết. Bây giờ, lúc cả thế giới nói chăm sóc cô rất vất vả, anh cũng sẽ nói không sao cả. Nếu cả hai đều có khuyết điểm thì hãy cứ ở bên nhau mãi mãi không rời.
Thấy anh bước vào, cô lập tức ngồi dậy: Ngôn Cách, sao em không nhớ chuyện Hoài Như?
Ngôn Cách ra hiệu cho cô qua ăn cháo: “Cô ta ngã lầu tử vong, em bị kích động mất tự chủ, anh đành phải dẫn em về đây.”
“Anh chăm sóc em à? Cô ló đầu hỏi.
Sao?”
Trông anh tiều tụy lắm, hình như ngủ không ngon giấc.” Cô hơi cau mày, giọng điệu lo lắng.
“Không, em ngủ suốt nên không cần chăm sóc. Do công việc bận rộn nên anh phải đi về hai nơi. Anh day đầu mày.
Cô thấy cổ tay anh có vết thương liền kéo qua xem thì thấy một vết rất dài, đau lòng nói: Xảy ra chuyện gì thế?
Bệnh viện có người mất kiểm soát nhưng không nghiêm trọng. Anh nói qua loa, nhưng thật ra vết thương đó là do cô gây ra.
Cô lo lắng: Công việc của anh nguy hiểm quá.
Anh xoa đầu cô: “Không nguy hiểm bằng việc của em. Hoài Như đã tìm em báo thù rồi.
Chân Ý than thở: Em không nhớ ra chuyện lúc ấy, sự thật là gì vậy?
Lúc thôi miên cô, anh đã thử thăm dò. Nhưng cô không nhớ, có lẽ ký ức đó ở chỗ Chân Tâm. Anh xoay người lấy một tờ báo ra khỏi ngăn kéo đưa cô. Cô nhận lấy xem, cô đã trở thành nghi phạm, hiện giờ đang bỏ trốn?
Ánh mắt Ngôn Cách rơi trên thảm cỏ: Chỉ có em biết sự thật, em bị kích động nên không nhớ ra. Lúc trước, tâm trạng em bất ổn, anh đành phải để em nghỉ ngơi ở đây, chờ em chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ em điều chỉnh lại trạng thái ư? Ngôn Cách, bây giờ em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Giọng cô kiên định, Em không biết chuyện gì đã kích thích khiến em quên đi, nhưng chắc chắn em không giết người. Em không muốn trở thành người bị tình nghi nên phải làm rõ việc này.
Ngày mai anh đi cùng em.
Cô nhận bát cháo từ tay anh, ăn chậm rãi, hỏi: Ngôn Cách, có phải em bị Alzheimer rồi không?
Sao lại nói thế?
Luôn có chuyện em không nghĩ ra. Chẳng lẽ tinh thần em yếu ớt đến nỗi vừa bị kích động sẽ quên ư? Ở nhà chị họ, khi gặp Thích Miễn sau phiên tòa, lúc cảnh sát Lâm chết rồi đến Hoài Như chết đều vậy cả. Ký ức rất vụn vặt.
Anh không trả lời.
“Có thể thôi miên giúp em nhớ lại chuyện lúc ấy không?
Anh nhấp một ngụm trà, nói: Đến Cục Cảnh sát tìm hiểu rõ tình hình rồi hãy nói. Nghe ý kiến của cảnh sát đã.
Nếu quả thật đến mức phải đánh thức ký ức thì toàn bộ ký ức sẽ ùa về. Mặc dù phải chịu kích thích và tổn thương lần nữa, nhưng có anh ở bên cùng với vùng đệm anh đã khắc vào ký ức cô, chắc chắn cô sẽ vượt qua khủng hoảng tinh thần.
Được. Cô gật đầu. Lòng nhẹ nhõm hơn vì đã có quyết định.
Cô ăn cháo xong, Ngôn Cách hỏi: Muốn ngắm sao không?
Sao cơ?
Anh vươn tay tắt đèn. Phòng ngủ chìm vào bóng tối, ở giữa lại xuất hiện ánh trăng mông lung. Chân Ý kinh ngạc, thì ra phần mái nhà trên thảm cỏ khảm một tấm kính lớn, qua đó có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh trên núi.
Ánh trăng như tấm lụa hình tròn, Chân Ý bước vào ánh trăng nhìn lên, bầu trời đêm trên đỉnh đầu... Đẹp quá! Cô nằm trên thảm cỏ xanh phủ lớp rèm trắng, ngọ nguậy, Anh mau lại đây đi!
Ngôn Cách nằm cạnh cô, cùng ngắm sao. Anh đã tưởng tượng ra khung cảnh này rất nhiều lần. Mỗi đêm có trăng, anh đều hoài niệm. Hôm nay xem như đã được thỏa niềm mong ước.
Đẹp quá, bầu trời sao thế này, ngắm cả đời cũng không chán. Nội tâm cô mong đợi cực kỳ. Cô đã từng ngắm sao ở rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ ngắm sao trên thảm cỏ trong phòng ngủ. Xung quanh mờ tối, chỉ có ánh trăng nơi đây. Bầu trời trong mắt cô không còn bao la rộng lớn, mà chỉ vỏn vẹn là hình tròn bị giới hạn, như viên kim cương lung linh phát sáng giữa bóng tối. Nếu trời đổ mưa, nhìn nước mưa ập xuống từ bầu trời, cũng sẽ đẹp đến độ rung động lòng người.
Bầu trời đêm thu rực rỡ yên bình. Cô nhớ lúc Ngôn Cách dạy cô nhận biết chòm sao, cô đã gắng sức nhìn lên rồi tủi thân và buồn bã nói mấy cái chấm ngổn ngang đâu thể gọi là chòm sao chứ? Chòm sao Song Ngư làm gì giống cá, chòm sao Đại Hùng cũng không hề giống con gấu lớn.
Trước mắt là màn đêm tuyệt đẹp, hồi ức ùa về trong tim, khóe môi cô nhoẻn cười: Ngôn Cách, em muốn ở lại đây. Anh ngừng thở. Cô đang nhìn trời bằng đôi mắt xinh đẹp chứa đựng ánh sao, hạnh phúc hướng về tương lai: Nếu giường của anh đổi thành màu đỏ chắc hẳn đẹp lắm. Chăn đỏ, giường đỏ, rèm đỏ.
Mắt Ngôn Cách được ánh trăng gột rửa, lông mi rủ xuống che mất. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú ửng lên sắc đỏ cực nhạt. Ừ, sẽ rất đẹp. Nếu Chân Ý ngủ trên đó thì sẽ càng đẹp hơn.
Cô mím môi cười, lát sau lặp lại: Ngôn Cách, em muốn ở lại nhà anh.
Thật ư?
Đương nhiên là thật. Cô quay đầu nhìn anh, giữa hai người vừa hay có một khóm bồ công anh mang lông vũ trắng muốt, ở khoảng cách gần trông nó lớn hơn, như đám mây mù.
Anh cũng quay lại nhìn cô. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen láy của anh đẹp hơn giấc mơ về bồ công anh. Anh hỏi: Ở cả đời thì sao? Anh nói cả đời đấy.
Cô dẩu môi: Cả đời có là gì đâu? Ngôn Cách, nếu anh có thể sống một vạn tuổi, em cũng sẽ thích anh một vạn năm.
Đôi mắt cô lấp lánh, hé miệng cười, chợt thổi phù. Hạt mầm bồ công anh lan tỏa như pháo hoa, bay múa khắp chốn. Anh hơi híp mắt, nghiêng đầu né bồ công anh. Trong lơ đãng, khóe môi cong lên rất nhẹ.
“Ngôn Cách, anh cười rồi! Cô ngạc nhiên ngồi dậy, đôi mắt mang niềm vui ngỡ ngàng và khó tin. Anh nằm trên thảm cỏ, đưa mu bàn tay che kín đôi mắt, một hạt bồ công anh rơi lên lòng bàn tay anh. Anh cười rồi. Nghe giọng nói khoa trương của cô, anh không nhịn được mà nhoẻn môi cười, nụ cười rất nhẹ tựa gió thoảng mưa bay. Cô lại tiếp tục mê mẩn. Người cô nghe theo trái tim nhào tới, hôn lên môi anh.
Ngôn Cách, là ai đã nói, nếu muốn anh yêu em thì hãy làm anh cười. Vì thế, em đã làm rất nhiều chuyện để anh được vui và nở nụ cười. Nhưng khi anh cười rồi thì rõ ràng em lại yêu anh lần nữa.
Sáng hôm sau, Ngôn Cách đưa Chân Ý đến Cục Cảnh sát. Tư Côi vừa thấy Chân Ý đã tiến đến hỏi thăm tình hình cô gần đây, thấy cô vẫn yên ổn, Tư Côi an tâm, hạ giọng: Cậu tự vệ chính đáng phải không?
Chân Ý áy náy: Tớ không nhớ.
Ngôn Cách đưa cho Tư Côi một bìa tài liệu: Đây là giám định thương tích của Chân Ý hôm xảy ra vụ việc.
Hôm ấy trước khi Chân Ý trở về Thâm Thành, Ngôn Cách đã sớm chuẩn bị nhờ bác sĩ giám định, cũng dồn hết sức lược bớt vết thương gặp phải trên đường và ở bệnh viện tâm thần. Tư Côi mở ra xem, vết dây, vết cắt, bầm tím, nội thương… Cô tới bên Quý Dương và đội trưởng Trần, khẽ nói: “Đủ để khiến Chân Ý nhận định rằng Hoài Như muốn giết cô ấy, phù hợp với giết người hợp pháp.”
Quý Dương không bình luận, hỏi Ngôn Cách: “Anh biết Chân Ý có liên quan đến cái chết của Hoài Như, tại sao không kịp thời đưa cô ta đến Cục Cảnh sát?”
Ngôn Cách thản nhiên đáp: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi. Bị kích thích nên mất trí nhớ tạm thời, tâm trạng lại kích động. Nếu đưa đến Cục Cảnh sát hỏi cung, sẽ khiến cô ấy bị kích thích thêm.”
Mặt Quý Dương lạnh tanh, không nhìn ra rốt cuộc có tin hay không. Trước khi vào phòng thẩm vấn, Ngôn Cách kéo cổ tay cô. Cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”
“Không có chuyện gì.” Ngôn Cách nói, ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay cô theo thói quen. Cảnh sát đều đang nhìn đó, tiếng lòng Chân Ý khẽ run.
Mắt anh trong suốt: “Chân Ý, đừng sợ.”
Cô buồn cười, vừa định nói nào có sợ chứ, lại nghe anh nói nốt: “Anh ở đây.”
Trái tim cô đập thình thịch, nóng hầm hập, thỏa mãn nhẹ giọng, dịu dàng làm nũng: “Biết rồi.” Sau đó cúi người ghé sát tai anh, khẽ nói: “Ngôn Cách, bây giờ càng ngày anh càng giống một người bạn trai đấy!”
Ngôn Cách hơi sững sờ, mặt đỏ ửng mấp máy môi, buông tay cô ra.
Chân Ý vào phòng thẩm vấn, trả lời đầu đuôi ngọn ngành mọi câu hỏi, không nghĩ ra thì nói không nhớ rõ. Quý Dương nói rằng căn hộ của cô không có dấu vết bị xâm nhập, cô không hiểu chuyện này.
Ngôn Cách thuê luật sư cho cô nên Quý Dương không thể hỏi quá nhiều. Lúc ra ngoài, họ bắt gặp Dương Tư đi ra từ một phòng thẩm vấn khác. Chân Ý nhớ ra câu hỏi của Quý Dương, đi lên hỏi: Có phải cô lén đánh chìa khóa nhà tôi không?
Dương Tư nói như bị đổ oan: Tôi chưa từng thấy chìa khóa nhà cô.
Chân Ý nhếch môi, có khoảng thời gian Dương Tư bận việc không kịp đón tàu điện ngầm nên buổi tối ở lại nhà cô. Cô đã có lòng đưa chìa khóa cho Dương Tư. Cô biết không thể tranh luận bèn xoay người rời đi thì lại thấy Biện Khiêm đứng sau Dương Tư. Anh đã tới Cục Cánh sát làm việc.
Biện Khiêm thấy Chân Ý giận đến đỏ mặt, đại khái đoán biết vụ của Dương Tư, an ủi: “Thôi, cô ta bị hoang tưởng, đừng giận làm chi.”
Chân Ý nghe nói ngày nào Dương Tư cũng tới Cục Cảnh sát làm loạn, nói cô ta thật sự đã có quan hệ tình dục với đàn ông, còn nói cảnh sát bao che cho Ngôn Cách, việc này cả Cục Cảnh sát đều biết. Cô khó chịu hơn, nói: “Anh còn không định hướng, khuyên nhủ cô ta, bảo cô ta đừng như vậy nữa.
Biện Khiêm than thở: Anh đang thử, nhưng cô ta rất cố chấp.
Chân Ý nói mấy câu với anh rồi rời đi cùng Ngôn Cách. Lúc xuống cầu thang lại gặp Hoài Sinh.
Chân Ý vừa thấy lạ, lại nghĩ tới Hoài Như chết rồi sẽ bị bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi. Hoài Như ngã xuống từ lan can nhà cô. Cô không biết có nên chào hỏi anh ta không. Nhưng Hoài Sinh thoáng thấy cô liền đi tới, vành mắt đỏ hoe, sắc mặt cũng tiều tụy: “Chân Ý.
Hoài Sinh, cố nén bi thương.
Chân Ý, tôi biết cô không giết chị tôi. Xin lỗi, chị tôi lại gây phiền toái cho cô. Mắt anh ta hiện lên ánh nước. Nhưng chị tôi cũng khổ lắm. Xin lỗi, mong cô tha thứ.”
Do tôi xử lý không ổn thỏa nên không cứu được chị của anh, cũng mong anh tha thứ.
Hoài Sinh lấy tay áo lau nước mắt, che mắt nghẹn ngào: Chị ấy một mình chạy trốn ở bên ngoài quá đáng thương, tù chung thân sẽ bị người trong tù ức hiếp, bây giờ… Lúc chết chắc chị ấy không đau đớn quá lâu.
Chân Ý nhìn tay Hoài Sinh, hốt hoảng hỏi: Sao tay anh nhiều vết thương thế?
Hoài Sinh kéo tay áo, càng buồn đau: Chị gái không còn nữa, tôi nấu ăn bị bỏng suốt.
Ngôn Cách khẽ cau mày. Bị bỏng ư? Không chỉ vậy, còn thoáng thấy nhiều vết thương chi chít do roi quất hoặc bị siết.
Trên đường trở về Thâm Thành, Chân Ý ngủ ở ghế sau, gối đầu lên đùi Ngôn Cách. Hai ngày nay ngủ mãi, sao vẫn buồn ngủ thế nhỉ? Cô nhắm mắt lại, hơi ủ rũ.
Ngôn Cách cúi đầu vuốt mặt cô, cảm xúc giữa ngón tay với gò má thật mềm mại, ấm áp và mịn màng. Anh mơn trớn một hồi, cảm xúc nóng ruột trong cô đã vơi đi nhiều, trở nên bình an.
Chân Ý?
Ừm?
Khó chịu vì Dương Tư à?
Chân Ý không đáp lời, quay người ôm lấy eo anh: Ừm.
Muốn giả bộ không sao trước mặt anh, nhưng anh vừa liếc mắt đã nhìn thấu. Đầu cô vùi sâu vào eo anh. Anh khựng lại tiếp tục vuốt tóc cô: Đừng buồn.
“Ừm.”
Phút giây này, cảm giác ngón tay anh vỗ về làn tóc cô thật thân mật và dịu lòng. Anh vừa an ủi thì cô như được chữa lành. Khóe môi không kìm được mà nở nụ cười tươi rói.
/73
|