*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa điểm quay chương trình vẫn ở chỗ cũ, lúc Ninh Thu Thu đến đó, Tống Sở đã tới rồi, lúc này ban tổ chức chưa khai máy, cho nên Tống Sở không cần hình tượng mà bắt chéo chân rung đùi ngồi bên kia chơi điện thoại.
Ninh Thu Thu đi qua, chơi xấu nói: "Camera bên kia mở rồi kìa."
Tống Sở vừa nghe xong, lập tức lấy khí thế đánh không kịp bưng tai, đổi thành dáng ngồi giống cô vợ nhỏ, rụt rè nhìn quanh khắp nơi, ngoài miệng lại không chút khách khí: "Nơi nào, tên nào dám mở camera mà không báo trước cho ông biết."
"Lừa cậu thôi," Ninh Thu Thu ngồi xuống bên cạnh hắn, "Người anh em, cậu giả vờ giả vịt như này không mệt sao?"
"Hù chết cha," Tống Sở xoa xoa ngực, lại đổi thành dáng ngồi kiêu ngạo ương ngạnh lần nữa, khoác lác, "Thật ra giả bộ lâu rồi, còn rất xuất sắc nữa chứ, mỗi ngày tôi đều bị kỹ thuật diễn tinh vi của mình khiến cho phát khóc."
"...... Cậu có tỉnh lại đi không." Ninh Thu Thu cảm giác người ngồi bên mình chính là một tên không biết xấu hổ, chẳng lẽ là do cô quá không biết xấu hổ, khiến cho...... vật họp theo loài?
Tống Sở đắc ý mà hừ hừ vài cái, tỏ vẻ sống trong mộng khá tốt, một lát sau, hắn lại nói: "Ai nha, tiểu Thu Thu cô nói xem, chúng ta trai tài gái sắc, quay chung cũng nhiều, sao ban tổ chức không cho chúng ta tạo CP đi?"
Đem chúng ta tạo CP thì có được độ hot kia không? Có được kim chủ hào phóng tài trợ như hôm nay không? Hay chỉ có đấu khẩu*?
(*) Nguyên văn [撕逼]: Từ này có nghĩa là đàn bà cãi nhau vs đàn bà, cũng có thể dùng để diễn tả song phương công kích, bới lông tìm vết lẫn nhau. Sau này nó trở thành ngôn ngữ mạng, thường thấy trên baidu,...
Ninh Thu Thu không biết Tống Sở không hiểu thật, hay là giả vờ không hiểu, có điều vẫn rất uyển chuyển mà nói: "Cậu còn quá nhỏ, không thích tạo CP đâu, ngoan ngoãn nuôi chuột tre đi, mẹ yêu yêu."
Tống Sở: "......"
Có nhà tài trợ mới, ban tổ chức không còn tồi tàn như trước, thời điểm Ninh Thu Thu tiến vào, lập tức phát hiện trong sân đã được sửa chữa lại một chút, rực rỡ hẳn lên, có thêm rất nhiều đạo cụ, trong vườn còn trồng rất nhiều hoa cỏ để trang trí.
Chẳng những nơi ở, ngay cả số lượng nhân viên công tác cũng tăng gấp đôi, khắp nơi đều để lộ hơi thở "lắm tiền nhiều của" của ban tổ chức.
Thừa dịp thu chưa bắt đầu, Ninh Thu Thu chụp mấy tấm gửi cho "Thanh Việt ca ca", cố ý chọc giận hắn một chút.
【 Ninh Thu Thu: Xem ra nhà tài trợ lần này thật mạnh tay nha, địa điểm quay chương trình thoạt nhìn đầy đủ hơn nhiều a. 】
Lúc trước Triển Thanh Việt đầu tư 100 vạn, muốn nâng cấp mạng lưới internet ở đây, hiện tại có nhà tài trợ mới thêm tiền xuống, sửa chữa lại nơi này một lần nữa, thêm nhiều đồ dùng mới như vậy, đối lập hẳn với ngày trước, cao cấp hơn nhiều.
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: ( mỉm cười) 】
Biểu tượng mỉm cười này răng môi đều cong như hình chiếc túi, biểu thị giờ phút này nội tâm Triển tổng đang khó chịu, nhưng không biết tại sao, Ninh Thu Thu nhìn thấy thế lại thần thanh khí sảng, cho anh bớt rảnh rỗi để khỏi phải đào hố tôi suốt ngày!
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: vui không? 】
【 Ninh Thu Thu: Siêu siêu siêu vui a, baba tài trợ uy vũ. 】
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: ( mỉm cười) 】
Nhìn thấy Triển Thanh Việt lại lần nữa gửi cho cô một biểu tượng kia, nội tâm Ninh Thu Thu sảng khoái vô cùng, hận không thể gửi cho hắn meme lè lưỡi, ngươi tới đánh ta đi*......
(*) Meme đấy đây:
Nhưng cô không dám, cô sợ bị mang thù đến chết.
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: Vui vẻ là tốt, chắc chắn rằng baba tài trợ cũng rất vui vẻ. 】
"......" Lời này thấy quái quái thế nào ý, Ninh Thu Thu nhìn lại tin nhắn này lần nữa, chẳng lẽ Triển Thanh Việt không thích cô nhắn baba tài trợ?
Khụ khụ, Ninh Thu Thu chỉ là thuận tay gõ ra thôi, không có ý tứ tùy tiện nhận cha, rốt cuộc trong ngành này, mọi người đều có thói quen gọi kim chủ baba, hạng A baba, nhà tư sản baba, đôi khi là trêu chọc, đôi khi là châm chọc, thời điểm gõ chữ có ý nghĩ nghịch ngợm một chút, nhưng ngoài miệng chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Thời điểm Ninh Thu Thu đang phân vân không biết có nên giải thích một chút hay không thì đạo diễn kêu mọi người chuẩn bị quay, Ninh Thu Thu đành cất điện thoại, tạm thời mặc kệ hắn vậy.
Vẫn là năm khách mời cũ, Ninh Thu Thu chào hỏi ba người còn lại tới tương đối muộn, đợi chuyên viên trang điểm chỉnh lại lớp makeup cho mình, tới khi cô chuẩn bị xong xuôi ra ngoài thì Tống Sở đã được thu hình đầu tiên.
Hắn đánh giá bố trí trong sân một lượt, nói với máy quay: "Thực cảm động, cảm giác giống như vào ở nhà mới vậy, hu hu."
"......" Lại giả vờ.
Nhưng không hiểu tại sao, rõ ràng mỗi lời nói hành động hắn giả vờ đều ẻo lả thiếu sức sống giống như đang ngái ngủ, thậm chí có điểm làm quá, lại không khiến người khác chán ghét dù chỉ một chút.
Thậm chí, sau mùa thứ nhất hắn còn thu được một đợt hâm mộ lớn, độ hot của hắn chỉ xếp ngay sau Phương Cẩn Nhiên cùng Ninh Thu Thu.
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @maicorner_. Bất kỳ nơi nào khác đăng lại chính là ăn cắp:)
Tiết mục bắt đầu, bọn họ đi nhìn chuột tre bảo bảo một đoạn thời gian dài không gặp trước, thời điểm bọn họ không ở đây, chuột tre được giao cho người có kinh nghiệm trong thôn nuôi dưỡng, qua một đoạn thời gian dài như vậy, từ mấy nhóc chuột tre be bé đã được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp.
Bọn họ đi vào, nhóm chuột tre đồng loạt phát ra thanh âm "chít chít chít", ai dám duỗi tay sờ chúng nó, chúng liền nhe đôi răng cửa ra cảnh cáo, hết sức hung tàn.
Mọi người chơi với đám chuột tre một hồi, ban tổ chức bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
"Hôm nay chúng tôi chuẩn bị năm nhiệm vụ," đạo diễn lấy ra năm mẩu giấy ghi nhiệm vụ, "Mọi người dùng các thức rút thăm, quyết định nhiệm vụ phải hoàn thành hôm nay."
Mọi người liếc mắt một cái, đổi kịch bản rồi!
"Tôi tới trước tôi tới trước, tôi là hoàng tử bé vận may tốt nhất." Tống Sở là người chạy lên đầu tiên, cầm một tờ nhiệm vụ mở ra, mọi người vội thò lại gần xem.
Tống Sở mở ra thì thầm: "Chuẩn bị cho chuột tre các bảo bảo một ít giống cỏ bọn chúng thích ăn, gợi ý: Vương bà trong thôn có loại cỏ đấy, nhưng bà sẽ không cung cấp vô điều kiện, vừa vặn bò nhà bà đã đến thời kỳ vắt sữa, mời ba nuôi/ vú em ra tay giúp Vương bà vắt sữa đổi lấy cỏ."
"......" Mọi người trầm mặc một lúc, sau đó đều phá lên cười ha ha.
Lâm Cận chụp bả vai hắn: "Hoàng tử bé đúng là may mắn, tay cậu quả nhiên rất có phúc khí."
Vẻ mặt Ninh Thu Thu đầy tình thương của người mẹ: "Nhóc con cố lên nha ~"
Tống Sở che ngực, nỗ lực ngăn lại xúc động muốn ngửa mặt lên trời mắng to "cút", nói với đạo diễn: "Chỉ là tôi không vắt được sữa đâu, vạn nhất vắt ra sai sót gì mọi người lại mắng tôi, nếu không......"
Đối với vẻ mặt "anh biết mà" của Tống Sở, đạo diễn hết sức liêm chính nói: "Sẽ để người có chuyên môn dạy, không cần lo lắng."
"......" Tống Sở không thể chửi má nó, nhìn đồng bọn người thì người nào người nấy cũng vui sướng khi mình gặp họa, hắn bi phẫn vô cùng, "Nói không chừng cái này của tôi tốt nhất đấy, mấy người mau rút đi!"
Lâm Cận nói: "Nếu không chúng ta mỗi người rút một tấm đi, sau đó cùng nhau mở ra, nhìn xem có thảm hơn Sở Sở hay không, thế nào?"
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán đồng, bốn người cùng nhau rút bốn tờ giấy hiệm vụ còn lại trên tay đạo diễn ra, mở ra xem, biểu cảm trên mặt từng người đều lộ ra bất đồng.
"Ha ha ha ha Thu Thu, cô khiến tôi cười chết mất." Tống Sở đứng bên cạnh Ninh Thu Thu nhìn thấy nội dung nhiệm vụ của cô, cười ầm ĩ một trận, giúp cô đọc to lên, "Chuẩn bị một tiết mục ca múa để tham dự "tiết được mùa" tổ chức buổi tối trong thôn, yêu cầu nội dung phù hợp với thẩm mỹ của thôn dân, sang hèn cùng hưởng, ha ha ha ha ha, tôi kiến nghị cô đi múa ương ca* đi ha ha ha ha."
(*) Ương ca [秧歌 hay còn gọi là Yangge]: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.
Tống Sở cười đến mức thở hổn hển, Ninh Thu Thu mặt vô cảm mà nhắc nhở hắn: "Oắt con, chờ mẹ ngươi biểu diễn đi."
"......" Tống Sở giống như bị ấn nút tạm dừng, sau một giây dừng lại hắn cười càng điên cuồng hơn, nháy mắt với cô, "Bảo bảo thực chờ mong mẹ biểu diễn a."
Ninh Thu Thu: "......"
Xin hỏi cô có thể bóp chết con hàng này trước không?
Ninh Thu Thu chia sẻ xong nhiệm vụ của mình, lại nhìn những người khác, cô không tin mình là người bị hố nhất!
Lâm Cận đọc tờ của mình: "Của tôi là quét tước phòng chuột tre, kiểm tra thể xác và tinh thần chuột tre bảo bảo có khỏe mạnh hay không, ôi trời, tôi đột nhiên cảm thấy làm việc thật hạnh phúc nha, lao động là vinh quang."
Tống Sở Ninh Thu Thu: "......"
Tiện nhỉ.
Bạch Oánh: "Nhiệm vụ của tôi cũng siêu cấp đơn giản, làm cho chuột tre bảo bảo món cám quấy cơm chúng nó thích ăn."
Tống Sở không phục, chen qua cầm tờ nhiệm vụ của cô ấy lại đây xem: "Không nói phải dựa vào sức lao động của mình để đổi ngô với cám sao."
"Không có, tôi vừa mới thấy trong sân đã chuẩn bị tốt ngô với trấu."
Tống Sở: "......"
Hắn lấy tu vi cả đời của mình, mới nhịn được cảm xúc chửi mẹ nó xuống, đây là đãi ngộ không công bằng một cách công khai.
Phương Cẩn Nhiên: "Trong thôn Hưng Vượng có học sinh tiểu học và cấp hai muốn tới tham quan chuột tre, phụ trách tiếp đãi bọn họ."
Tống Sở che mặt: "Đủ rồi, tôi nghe không nổi nữa."
Nhiệm vụ từng người từng người về sau càng "tươi sáng" hơn trước.
Ban tổ chức không cho phép đổi nhiệm vụ, cho nên mọi người sau khi an ủi oán giận một hồi xong, tách ra làm nhiệm vụ.
Ninh Thu Thu là từ thân đến tâm đều kháng cự nhiệm vụ này, nghĩ đến khung cảnh nhảy múa kia, Ninh Thu Thu hô hấp còn không thông, cái này là muốn cô mất mặt trước mọi người đây mà.
Kẻ lên nhiệm vụ này cũng thật là thiên tài, Ninh Thu Thu nghĩ, xong việc nhất định phải đến tìm đối phương nói chuyện một chút, bắt hắn bồi thường ít tiền thiệt hại tinh thần.
Có điều kháng cự thì kháng cự, nhiệm vụ vẫn phải làm, ai bảo vận khí không tốt, tự đào hố chôn mình cơ, cô quyết định đi tìm bí thư chi bộ thôn trước, hỏi thăm danh sách tiết mục buổi tối có những gì, sau đó dựa vào đấy để chuẩn bị tiếp.
Thời gian làm ra tiết mục chỉ có một người, thật sự có điểm làm khó người khác, tuy rằng cô ca hát nhảy múa cũng không tính là quá kém, hơn nữa nguyên chủ vốn xuất thân từ nhóm nhạc, khả năng khống chế đối với hát múa của thân thể này là rất cao.
Bí thư chi bộ thôn thấy Ninh Thu Thu là người trong chương trình chuột tre quay ở quê nhà cho nên đối xử rất nhiệt tình, cô rất dễ dàng tìm được danh sách tiết mục biểu diễn tối nay, cũng không phải thôn dân tổ chức, mà là đoàn văn nghệ xuống thôn biểu diễn.
Ninh Thu Thu đỡ trán, xong rồi, là dân chuyên, đối lập như vậy, thương tổn còn lớn hơn nữa.
"Quá khó khăn," Ninh Thu Thu từ trong nhà bí thư chi bộ thôn đi ra, nói với màn ảnh, "Tôi tình nguyện chặt trúc."
Chỉ là oán giận thì oán giận, nhiệm vụ vẫn phải làm, Ninh Thu Thu xem một lượt danh sách tiết mục lấy từ bên bí thư thôn, nhìn xem có thể sinh ra chút linh cảm gì không.
Cùng lúc, tại Triển gia.
"Mời dùng trà." Triển Thanh Việt chậm rì rì mà dùng đôi tay chưa quá linh hoạt, rót hai ngọn chén trà đầy nghệ thuật, làm tư thế mời với người ngồi đối diện hắn.
Người đang ông ngồi trước hắn ăn mặc tinh xảo, trên sống mũi là một cặp mắt kính, vừa nhìn là biết người thuộc tầng lớp phi phú tức quý.
Hắn duỗi tay bưng ly trà, nói: "Không đủ ý tứ, tới thành phố G lâu như vậy cũng không nói với tôi một tiếng, chỉ có thời điểm muốn tôi hỗ trợ thì mới nghĩ đến, này còn có thể khiến tôi vui vẻ làm bằng hữu sao."
Chuyện Ninh Thu Thu bị Hiểu Cầm đăng tin lên Weibo, Triển Thanh Việt tìm bằng hữu của hắn ở thành phố G ra mặt hỗ trợ, cũng chính là vị trước mắt, tên là Vu Hải Bình, hắn cũng ở từng thành phố A, quen biết Triển Thanh Việt đã được mấy năm, mấy năm nay dời địa điểm làm ăn đi nơi khác, mới đến thành phố G cắm rễ.
Trên mặt Triển Thanh Việt rất biết ý mà treo vài phần áy náy, nói: "Định chờ thân thể nhanh nhẹn khoẻ mạnh lên một chút mới tới cửa chào hỏi, không ngờ đụng phải chuyện ngoài ý muốn, gây phiền toái cho cậu."
"Hừ, chuyện nhỏ," Vu Hải Bình không để ý mà vung tay lên, phục lại biểu cảm ái muội kia, hỏi "Vậy quan hệ của nữ minh tinh kia với cậu là như nào, tình nhân nhỏ?"
"Không phải," Triển Thanh Việt cũng tự nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói, "Quan hệ ở chung phi pháp."
"???"
Vu Hải Bình thiếu chút nữa bị sặc nước trà, ngữ khí Triển Thanh Việt vẫn kinh người như hồi nào a, hắn chớp chớp mắt, nghe ý tứ này của Triển Thanh Việt, quan hệ ở chung phi pháp, còn không phải là bạn tốt khác giới sao.
"Chậc chậc chậc," Sau khi vẻ mặt Vu Hải Bình biến hóa xong, tặc lưỡi hai tiếng chua loét, nói, "Vậy khi nào biến thành hợp pháp a."
Triển Thanh Việt nói: "Thời cơ còn chưa tới."
Vu Hải Bình cười, đặt cái ly xuống: "Lại còn mai phục chờ con mồi cắn câu, tôi đây thật muốn mặc niệm cho vị nữ minh tinh kia ba phút."
"......" Lời này khiến Triển Thanh Việt ngẩn ra một giây, nhân phẩm hắn thực sự ác liệt như vậy?
Sau khi hắn cùng Ninh Thu Thu xác lập quan hệ, phải nói là ích lợi ràng buộc hai người, là cặp vợ chồng gặp dịp thì chơi, hắn nhìn ra được Ninh Thu Thu có hảo cảm với mình, nhưng không tới mức độ thích, hắn cũng thừa nhận mình có cảm giác khá đặc biệt với Ninh Thu Thu, nhưng "khá" cũng không tới điểm giới hạn kia.
Hiện tại hai người vẫn đang ở giai đoạn dò xét tình cảm lẫn nhau, cả hai đều hưởng thụ quá trình này, không cần thiết phải phá vỡ, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Đương nhiên, những lời này hắn sẽ không nói với Vu Hải Bình được, hắn đường hoàng mà nói: "Hiện tại tôinửa người bất tiện, nói chuyện còn tốt, nhưng sinh hoạt cơ bản không thể tự gánh vác, không thích hợp."
"Cũng không phải không đứng dậy được, cậu đây không phải là...... tự ti sao, ái chà chà, chưa từng thấy nha, thì ra người như cậu cũng có ngày tự ti a." Vu Hải Bình tìm được cơ hội, không lưu tình mà cười nhạo hắn.
Triển Thanh Việt cũng không giận, nhàn nhạt cười, nói: "Cái này gọi là biết phụ trách."
Vu Hải Bình: "......"
Loại này lời nói không thể nào phát ra từ miệngTriển Thanh Việt được, nghe xong chỉ cảm thấy không ổn, vì vậy nhận thức của hắn với Triển Thanh Việt lại rớt xuống vài bậc.
Vu Hải Bình quyết định dừng đàm luận với hắn vấn đề này, hắn hỏi: "Cậu về sau có tính toán gì không? Về Trác Sâm? Sau khi cậu xảy ra chuyện, tôi thấy em trai cậu tiếp quản khá tốt, khiến tôi cũng phải lau mắt mà nhìn hắn."
"Bản thân hắn là người có tài ở phương diện này, lười mà thôi."
Triển Thanh Việt một chút cũng không bất ngờ, việc Triển Thanh Viễn có thể gánh vác trọng trách này, đối với người ngoài xem ra, đây là một truyền kỳ, nhưng anh hiểu em trai mình, biết hắn chơi ra chơi, thiên phú rất mạnh, chỉ là không muốn động não mà thôi.
"Trác Sâm hắn có thể quản thì tôi sẽ không nhúng tay, về sau chắc tôi sẽ tự mình thành lập công ty nhỏ." Triển Thanh Việt trả lời câu hỏi trước đấy của hắn.
Vu Hải Bình hiển nhiên không tin: "Cậu đừng gạt tôi, công ty nhỏ có thể thỏa mãn Triển tổng ngài ăn uống sao."
Triển Thanh Việt tạm thời không muốn làm lộ việc mình đã đáp ứng Ninh Thu Thu thành lập công ty giải trí, nguyên nhân không phải tại Vu Hải Bình, chỉ là loại chuyện gây dựng sự nghiệp này vốn tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ai cũng không có biện pháp bảo đảm mình nhất định sẽ thành công, vạn nhất mọi chuyện không thật sự thuận lợi như đã định, trước khoe khoang khoác loác, sau thể diện một đi không trở lại.
Triển tổng lòng tự trọng nặng như núi không thèm để ý mà nói: "Không thể thỏa mãn thì chờ vợ nuôi, dù sao thu nhập của minh tinh cũng rất cao."
Vu Hải Bình: "???"
"Sao cậu có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, xin hỏi mấy năm nay cậu nằm trên giường có rửa mặt không đấy, sao cất giữ được lớp da mặt dày như da trâu vậy?"
Triển Thanh Việt: "......"
......
Ninh Thu Thu nhìn danh sách tiết mục một lần nữa, cũng không thấy tiết mục nào vừa hát vừa nhảy cả, nhưng cô có thể nhớ lại một ít động tác của nguyên chủ, chỉ là không đủ bình dân, rõ ràng không hợp với tam quan của người nông dân mà.
Vừa múa vừa hát, sang hèn cùng hưởng......
Có! Ninh Thu Thu vỗ tay một cái, này còn không phải là hí khúc* sao!
(*) Hí khúc [唱戏]: hay còn gọi kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.
Cô nhớ đến một tiết mục mình đã từng xem trước đây, ca sĩ họ Trương nào đó, chỉ vừa mới xướng câu đầu bài 《 Bắc Kinh một đêm 》, đã khiến toàn bộ người nghe kinh ngạc, cô cũng có thể tìm một bài dân ca, hát như điệu hí khúc, lại tìm hiểu thêm một chút vũ khúc từ thầy giáo, học mấy động tác đơn giản, lừa lừa dối dối qua mắt, so với ca hát nhảy múa thì đơn giản hơn nhiều.
Quan trọng là, hí kịch thì thôn dân đều biết, cũng không vi phạm yêu cầu sang hèn cùng hưởng.
Ninh Thu Thu nói làm là làm, ca kinh kịch trước đây nguyên chủ đã từng học qua, chính cô cũng tìm hiểu một chút, việc này không quá khó khăn, có điều ca kinh kịch cũng cần phải luyện tập tìm cảm giác, còn thầy giáo dạy vũ khúc...... chuyện này cũng không khó, tìm Cù Hoa.
Có ý tưởng rồi cả người Ninh Thu Thu tràn ngập máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi lên, cô gửi tin nhắn cho Cù Hoa, giúp cô liên hệ với giáo viên dạy vũ khúc, căn cứ vào ca khúc cô chọn, biên một đoạn vũ đạo đơn giản, quay video lại, còn phải nhờ ban tổ chức tìm cho cô một bộ trang phục diễn nữa.
Đến thời điểm ăn cơm trưa, toàn bộ công tác chuẩn bị cô đã làm tốt, buổi chiều luyện hát luyện múa là được.
"Oa, bò sữa kia, thật sự khiến tôi có bóng ma tâm lý với sữa bò rồi, quá khó khăn." Giữa thời điểm ăn cơm trưa, Tống Sở mang theo bóng ma tâm lý nặng nề cùng vẻ mặt đưa đám nói.
Lâm Cận nhịn cười: "Không có bóng ma với phái nữ là ổn rồi."
"....... Cút đi."
Bạch Oánh cắn đũa, hỏi: "Thu Thu chuẩn bị thế nào rồi, trong năm người nhiệm vụ của cô là khó nhất đó."
Vừa hỏi như vậy, mọi người tập tức quay sang nhìn Ninh Thu Thu, Ninh Thu Thu nói: "Vẫn tốt, hẳn là...... có thể hoàn thành nhiệm vụ đi."
"Tôi khá là mong chờ hình phạt cho những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ đây." Nhớ ra còn có người thảm hơn mình, Tống Sở không nhịn nổi cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạch Oánh: "Sao anh không nghĩ một chút xem buổi chiều khuân cỏ về như thế nào."
Tống Sở: "......"
Lâm Cận không độc mồm như Tống Sở, cổ vũ Ninh Thu Thu: "Thu Thu trước kia phải dựa vào hát múa để kiếm cơm đấy, chuyện này đối với chúng ta mà nói khả năng rất khó, nhưng đối Thu Thu mà nói, khẳng định nhẹ như bữa sáng, chúng ta phải tin tưởng Thu Thu."
Phương Cẩn Nhiên vẫn luôn im lặng cũng nói: "Không cần quá áp lực, không hoàn thành chúng tôi chịu phạt cùng cô."
"Đúng đúng, gặp nạn cùng nhau gánh, không cần sợ!" Bạch Oánh nói.
"Cùng nhau chịu trừng phạt" lời này khiến cho toàn đội đồng tình, mọi người hết sức đồng ý, ngay cả Tống Sở vẫn luôn không hợp "vía" với Ninh Thu Thu cũng đồng ý.
Ninh Thu Thu bị bầu không khí đoàn kết này làm cho cảm động, trịnh trọng nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực giúp mọi người không phải chịu phạt."
Ăn xong cơm trưa, nhóm khách quý có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, đóng camera, đạo diễn bắt đầu chỉ huy nhân viên công tác, thu dọn sạch sẽ những nơi có chút hỗn loạn bẩn thỉu, nghe nói buổi chiều nhà tài trợ sẽ qua thăm.
"Cô nói xem nhà tài trợ rảnh rỗi không có việc gì phải tới thăm làm gì, xem náo nhiệt à, khiến cho binh hoang mã loạn, được gì đâu, thích cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* sao?" Đã không còn camera, Tống Sở lại bắt đầu không kiêng nể gì, nhỏ giọng xả giận cùng Ninh Thu Thu.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè] phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
"Người nhiều tiền chính là cha, thích tới thì tới, cậu mặc kệ đi, mà nhóc con à, mẹ phát hiện con trai hơi chán đời kìa." Ninh Thu Thu vỗ vỗ đầu Tống Sở, nói.
Tống Sở: "Biến, ông đây không phải con trai cô."
Ninh Thu Thu cuộn tay lại thành nắm đấm nhỏ: "Nhìn tay mẹ nói lại lần nữa xem nào."
"......" Tống Sở lập tức kinh sợ, co được dãn được mới là đại trượng phu, "QAQ Thu gia tôi sai rồi."
Nhà tài trợ giống như căn chỉnh thời gian mà đến, buổi chiều bọn họ vừa hết giờ nghỉ ngơi, còn chưa kịp bắt đầu quay, đối phương vừa vặn tới rồi.
Ninh Thu Thu buổi trưa không ngủ, cô vẫn luôn nghe những ca khúc thường dùng để diễn khang xướng, muốn tìm cảm giác trong những ca khúc đó, bởi vậy thời điểm chuẩn bị quay chương trình, cô phải vọt đi rửa mặt một phen, trang điểm lại, cho nên ra ngoài chậm hơn người khác một chút.
Lúc cô đi ra ngoài, đúng lúc nhà tài trợ được chúng tinh phủng nguyệt mà tiến vào, vừa vặn đụng phải cô.
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @maicorner_. Bất kỳ nơi nào khác đăng lại chính là ăn cắp:)
"???"Khi Ninh Thu Thu nhìn thấy người khí phách hăng hái ngồi trên xe lăn kia, thiếu chút nữa phun.
Triển Thanh Việt cũng thấy cô, nhướng mày với cô, như vậy, giống như đang nói: Baba tài trợ uy vũ sao?
"......"
Nhà tài trợ lần này là một nhãn hiệu đồ uống khá cao cấp, dùng nhiều loại ngũ cốc như táo đỏ, cẩu kỷ*, hạt đào,.. xay thành bột, dựa theo yêu cầu thị trường mà phối các loại hương vị vào với nhau, hương vị không tồi.
(*) Tên một loài cây nhỏ, lá non có vị hơi đắng, dùng làm rau ăn được, rễ dùng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt, vỏ rễ cũng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt bì.
Bởi vì trước nay thương hiệu này luôn phát triển theo tiêu chí sức khỏe dinh dưỡng, nên danh tiếng rất tốt.
Thời điểm Triển Thanh Việt vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, khả năng nhainuốt của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, vì thế cô thường xuyên nhìn thấy Tinh Tinh cho hắn dùng ngũ cốc của nhãn hiệu này.
Nhưng trước nay Ninh Thu Thu chưa từng liên hệ hai việc này với nhau a, từ khi nào Triển Thanh Việt kinh doanh ngành sản xuất thực phẩm vậy?!
Tinh Tinh cùng Trần Nghị cũng tới, Tinh Tinh đẩy Triển Thanh Việt, làm mặt quỷ với cô.
Đạo diễn cảm giác được giữa hai người bọn họ có chút gì đó khác thường, nói: "Triển tiên sinh biết Thu Thu sao."
"Bạn bè." Triển Thanh Việt nói.
Tuy không chú ý mấy chuyện giới giải trí, nhưng hắn cũng biết tình yêu của nghệ sĩ giống như trái cấm, không thể trưng bày trước mặt công chúng được.
Đạo diễn rất biết điều, cười nói: "Vậy thật đúng là có duyên, tới tới, vào trong ngồi đi, bên ngoài gió lớn."
Trong phòng, đạo diễn cùng Triển Thanh Việt hàn huyên một hồi, khen tặng vài câu, sau đó lấy cớ rất hợp lý là phải ra ngoài chuẩn bị bắt đầu quay tiết mục, tạo không gian cho hai người "bạn tốt" Triển Thanh Việt cùng Ninh Thu Thu ôn chuyện.
Chờ đến khi trong phòng an tĩnh lại, Tinh Tinh búng tay một cái: "Đúng rồi, bọn em có mang theo đồ vật qua đây mời mọi người ăn đấy, để ở trong xe phía sau, đi đi đi, Trần Nghị, chúng ta đi dọn ra."
Nói đoạn, cô nàng lôi kéo Trần Nghị, chạy nhanh đi.
Chờ đến khi cửa lại một lần nữa được đóng lại, chỉ còn hai người bọn họ, Ninh Thu Thu trừng hắn: "Anh muốn tới chào hỏi sao không đề cập trước một câu?"
Triển Thanh Việt: "Đạo diễn mời, nhất thời nảy lòng tham."
"Cho nên, giám đốc công ty ngũ cốc là anh?"
"Xem như vậy," Triển Thanh Việt giải thích nói, "Lúc trước...... mẹ tôi, tiêu sái theo đuổi tình yêu đích thực, để lại."
Hửm? Triển phu nhân?
Triển Thanh Việt vừa nói như vậy, Ninh Thu Thu thật ra nghĩ tới một chuyện, trong tiểu thuyết có giải thích, năm Triển Thanh Viễn 10 tuổi, Triển phu nhân gặp phải người gọi là chân ái đời mình, dứt khoát bỏ chồng bỏ con, cùng tình yêu đích thực tương thân tương ái rời đi.
Bà rời đi tay không, tài sản sản nghiệp của mình, bao gồm của hồi môn là một căn nhà và công ty, đều để lại cho hai đứa nhỏ.
"Công ty này vốn dĩ vẫn luôn do tôi quản lý, sau khi tôi xảy ra chuyện, Thanh Viễn không thích người phụ nữ kia, không muốn tự mình điều hành sản nghiệp này, nói là không muốn làm dơ tay hắn, trước nay vẫn luôn là ông nội tạm quản, sau này tôi tỉnh lại, ông lại lần nữa chuyển cho tôi." Triển Thanh Việt giải thích nói.
"À......" Có người mẹ vô trách nhiệm như vậy, Ninh Thu Thu rất đồng tình với Triển Thanh Việt, "Xin lỗi, khiến anh nhớ lại chuyện thương tâm."
"Ừ, rất thương tâm," Triển Thanh Việt nói vậy, nhưng trên mặt lại không có nửa tia thương tâm gì hết, nói, "Em phải phụ trách."
"...... Phụ trách gì?" Trực giác Ninh Thu Thu cho rằng Triển Thanh Việt lại đào hố mình.
Triển Thanh Việt nói: "Trực tiếp đưa tiền đi, thật tế chút."
"???"Ninh Thu Thu mặt vô cảm nói, "Tiền thì không có, mạng thì có một cái này."
"Tôi biết em không có tiền."
Ninh Thu Thu bị câu nói đánh thẳng mặt: "Cuộc sống khó khăn có một số việc đừng vạch trần nhé Triển tổng!"
Cho rằng ai cũng nhiều tiền nhiều quyền như anh ý, nằm trên giường hai năm, độ vô nhân tính cũng tăng theo à!
Thấy Triển Thanh Việt mỉm cười, chuông cảnh báo trong đầu Ninh Thu Thu tức khắc kêu "reng reng reng", dự cảm cho thấy lời tiếp theo Triển Thanh Việt nói tuyệt đối không phải là lời hay!
Cô đảo mắt, cái khó ló cái khôn, mở miệng giành lấy cơ hội nói chuyện trước Triển Thanh Việt, vứt cho hắn cái mị nhãn, đi qua ngồi lên đùi Triển Thanh Việt, vì không muốn ngồi hỏng cặp đùi quý giá, Ninh Thu Thu còn không dám dùng sức, nhưng trên mặt kỹ thuật diễn lại mười phần, nói: "Cho nên, Triển tổng tài đại khí thô*, ngài nên làm quen trước một ít quy tắc ngầm của giới giải trí đi a, tỷ như, dùng quy tắc với em này, hửm?"
(*) Tài đại khí thô [财大气粗]: có hai nghĩa: 1. có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục; 2. giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm).
———————
Tự nhiên thấy điều kiện đủ 100 votes/ chương thì đăng chương tiếp khá là hay á, hay là chương sau áp dụng luôn nhe ;) Các nàng biết phải làm gì rồi đó:))
P/s: Edit đoạn NTT tìm tiết mục cho văn nghệ thôn mà nhớ đến phim Crash landing on you quá:)) Mọi người trong thôn cũng hay "liên hoan" với nhau
Địa điểm quay chương trình vẫn ở chỗ cũ, lúc Ninh Thu Thu đến đó, Tống Sở đã tới rồi, lúc này ban tổ chức chưa khai máy, cho nên Tống Sở không cần hình tượng mà bắt chéo chân rung đùi ngồi bên kia chơi điện thoại.
Ninh Thu Thu đi qua, chơi xấu nói: "Camera bên kia mở rồi kìa."
Tống Sở vừa nghe xong, lập tức lấy khí thế đánh không kịp bưng tai, đổi thành dáng ngồi giống cô vợ nhỏ, rụt rè nhìn quanh khắp nơi, ngoài miệng lại không chút khách khí: "Nơi nào, tên nào dám mở camera mà không báo trước cho ông biết."
"Lừa cậu thôi," Ninh Thu Thu ngồi xuống bên cạnh hắn, "Người anh em, cậu giả vờ giả vịt như này không mệt sao?"
"Hù chết cha," Tống Sở xoa xoa ngực, lại đổi thành dáng ngồi kiêu ngạo ương ngạnh lần nữa, khoác lác, "Thật ra giả bộ lâu rồi, còn rất xuất sắc nữa chứ, mỗi ngày tôi đều bị kỹ thuật diễn tinh vi của mình khiến cho phát khóc."
"...... Cậu có tỉnh lại đi không." Ninh Thu Thu cảm giác người ngồi bên mình chính là một tên không biết xấu hổ, chẳng lẽ là do cô quá không biết xấu hổ, khiến cho...... vật họp theo loài?
Tống Sở đắc ý mà hừ hừ vài cái, tỏ vẻ sống trong mộng khá tốt, một lát sau, hắn lại nói: "Ai nha, tiểu Thu Thu cô nói xem, chúng ta trai tài gái sắc, quay chung cũng nhiều, sao ban tổ chức không cho chúng ta tạo CP đi?"
Đem chúng ta tạo CP thì có được độ hot kia không? Có được kim chủ hào phóng tài trợ như hôm nay không? Hay chỉ có đấu khẩu*?
(*) Nguyên văn [撕逼]: Từ này có nghĩa là đàn bà cãi nhau vs đàn bà, cũng có thể dùng để diễn tả song phương công kích, bới lông tìm vết lẫn nhau. Sau này nó trở thành ngôn ngữ mạng, thường thấy trên baidu,...
Ninh Thu Thu không biết Tống Sở không hiểu thật, hay là giả vờ không hiểu, có điều vẫn rất uyển chuyển mà nói: "Cậu còn quá nhỏ, không thích tạo CP đâu, ngoan ngoãn nuôi chuột tre đi, mẹ yêu yêu."
Tống Sở: "......"
Có nhà tài trợ mới, ban tổ chức không còn tồi tàn như trước, thời điểm Ninh Thu Thu tiến vào, lập tức phát hiện trong sân đã được sửa chữa lại một chút, rực rỡ hẳn lên, có thêm rất nhiều đạo cụ, trong vườn còn trồng rất nhiều hoa cỏ để trang trí.
Chẳng những nơi ở, ngay cả số lượng nhân viên công tác cũng tăng gấp đôi, khắp nơi đều để lộ hơi thở "lắm tiền nhiều của" của ban tổ chức.
Thừa dịp thu chưa bắt đầu, Ninh Thu Thu chụp mấy tấm gửi cho "Thanh Việt ca ca", cố ý chọc giận hắn một chút.
【 Ninh Thu Thu: Xem ra nhà tài trợ lần này thật mạnh tay nha, địa điểm quay chương trình thoạt nhìn đầy đủ hơn nhiều a. 】
Lúc trước Triển Thanh Việt đầu tư 100 vạn, muốn nâng cấp mạng lưới internet ở đây, hiện tại có nhà tài trợ mới thêm tiền xuống, sửa chữa lại nơi này một lần nữa, thêm nhiều đồ dùng mới như vậy, đối lập hẳn với ngày trước, cao cấp hơn nhiều.
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: ( mỉm cười) 】
Biểu tượng mỉm cười này răng môi đều cong như hình chiếc túi, biểu thị giờ phút này nội tâm Triển tổng đang khó chịu, nhưng không biết tại sao, Ninh Thu Thu nhìn thấy thế lại thần thanh khí sảng, cho anh bớt rảnh rỗi để khỏi phải đào hố tôi suốt ngày!
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: vui không? 】
【 Ninh Thu Thu: Siêu siêu siêu vui a, baba tài trợ uy vũ. 】
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: ( mỉm cười) 】
Nhìn thấy Triển Thanh Việt lại lần nữa gửi cho cô một biểu tượng kia, nội tâm Ninh Thu Thu sảng khoái vô cùng, hận không thể gửi cho hắn meme lè lưỡi, ngươi tới đánh ta đi*......
(*) Meme đấy đây:
Nhưng cô không dám, cô sợ bị mang thù đến chết.
【 hành tây lòng dạ hiểm độc: Vui vẻ là tốt, chắc chắn rằng baba tài trợ cũng rất vui vẻ. 】
"......" Lời này thấy quái quái thế nào ý, Ninh Thu Thu nhìn lại tin nhắn này lần nữa, chẳng lẽ Triển Thanh Việt không thích cô nhắn baba tài trợ?
Khụ khụ, Ninh Thu Thu chỉ là thuận tay gõ ra thôi, không có ý tứ tùy tiện nhận cha, rốt cuộc trong ngành này, mọi người đều có thói quen gọi kim chủ baba, hạng A baba, nhà tư sản baba, đôi khi là trêu chọc, đôi khi là châm chọc, thời điểm gõ chữ có ý nghĩ nghịch ngợm một chút, nhưng ngoài miệng chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Thời điểm Ninh Thu Thu đang phân vân không biết có nên giải thích một chút hay không thì đạo diễn kêu mọi người chuẩn bị quay, Ninh Thu Thu đành cất điện thoại, tạm thời mặc kệ hắn vậy.
Vẫn là năm khách mời cũ, Ninh Thu Thu chào hỏi ba người còn lại tới tương đối muộn, đợi chuyên viên trang điểm chỉnh lại lớp makeup cho mình, tới khi cô chuẩn bị xong xuôi ra ngoài thì Tống Sở đã được thu hình đầu tiên.
Hắn đánh giá bố trí trong sân một lượt, nói với máy quay: "Thực cảm động, cảm giác giống như vào ở nhà mới vậy, hu hu."
"......" Lại giả vờ.
Nhưng không hiểu tại sao, rõ ràng mỗi lời nói hành động hắn giả vờ đều ẻo lả thiếu sức sống giống như đang ngái ngủ, thậm chí có điểm làm quá, lại không khiến người khác chán ghét dù chỉ một chút.
Thậm chí, sau mùa thứ nhất hắn còn thu được một đợt hâm mộ lớn, độ hot của hắn chỉ xếp ngay sau Phương Cẩn Nhiên cùng Ninh Thu Thu.
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @maicorner_. Bất kỳ nơi nào khác đăng lại chính là ăn cắp:)
Tiết mục bắt đầu, bọn họ đi nhìn chuột tre bảo bảo một đoạn thời gian dài không gặp trước, thời điểm bọn họ không ở đây, chuột tre được giao cho người có kinh nghiệm trong thôn nuôi dưỡng, qua một đoạn thời gian dài như vậy, từ mấy nhóc chuột tre be bé đã được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp.
Bọn họ đi vào, nhóm chuột tre đồng loạt phát ra thanh âm "chít chít chít", ai dám duỗi tay sờ chúng nó, chúng liền nhe đôi răng cửa ra cảnh cáo, hết sức hung tàn.
Mọi người chơi với đám chuột tre một hồi, ban tổ chức bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
"Hôm nay chúng tôi chuẩn bị năm nhiệm vụ," đạo diễn lấy ra năm mẩu giấy ghi nhiệm vụ, "Mọi người dùng các thức rút thăm, quyết định nhiệm vụ phải hoàn thành hôm nay."
Mọi người liếc mắt một cái, đổi kịch bản rồi!
"Tôi tới trước tôi tới trước, tôi là hoàng tử bé vận may tốt nhất." Tống Sở là người chạy lên đầu tiên, cầm một tờ nhiệm vụ mở ra, mọi người vội thò lại gần xem.
Tống Sở mở ra thì thầm: "Chuẩn bị cho chuột tre các bảo bảo một ít giống cỏ bọn chúng thích ăn, gợi ý: Vương bà trong thôn có loại cỏ đấy, nhưng bà sẽ không cung cấp vô điều kiện, vừa vặn bò nhà bà đã đến thời kỳ vắt sữa, mời ba nuôi/ vú em ra tay giúp Vương bà vắt sữa đổi lấy cỏ."
"......" Mọi người trầm mặc một lúc, sau đó đều phá lên cười ha ha.
Lâm Cận chụp bả vai hắn: "Hoàng tử bé đúng là may mắn, tay cậu quả nhiên rất có phúc khí."
Vẻ mặt Ninh Thu Thu đầy tình thương của người mẹ: "Nhóc con cố lên nha ~"
Tống Sở che ngực, nỗ lực ngăn lại xúc động muốn ngửa mặt lên trời mắng to "cút", nói với đạo diễn: "Chỉ là tôi không vắt được sữa đâu, vạn nhất vắt ra sai sót gì mọi người lại mắng tôi, nếu không......"
Đối với vẻ mặt "anh biết mà" của Tống Sở, đạo diễn hết sức liêm chính nói: "Sẽ để người có chuyên môn dạy, không cần lo lắng."
"......" Tống Sở không thể chửi má nó, nhìn đồng bọn người thì người nào người nấy cũng vui sướng khi mình gặp họa, hắn bi phẫn vô cùng, "Nói không chừng cái này của tôi tốt nhất đấy, mấy người mau rút đi!"
Lâm Cận nói: "Nếu không chúng ta mỗi người rút một tấm đi, sau đó cùng nhau mở ra, nhìn xem có thảm hơn Sở Sở hay không, thế nào?"
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán đồng, bốn người cùng nhau rút bốn tờ giấy hiệm vụ còn lại trên tay đạo diễn ra, mở ra xem, biểu cảm trên mặt từng người đều lộ ra bất đồng.
"Ha ha ha ha Thu Thu, cô khiến tôi cười chết mất." Tống Sở đứng bên cạnh Ninh Thu Thu nhìn thấy nội dung nhiệm vụ của cô, cười ầm ĩ một trận, giúp cô đọc to lên, "Chuẩn bị một tiết mục ca múa để tham dự "tiết được mùa" tổ chức buổi tối trong thôn, yêu cầu nội dung phù hợp với thẩm mỹ của thôn dân, sang hèn cùng hưởng, ha ha ha ha ha, tôi kiến nghị cô đi múa ương ca* đi ha ha ha ha."
(*) Ương ca [秧歌 hay còn gọi là Yangge]: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.
Tống Sở cười đến mức thở hổn hển, Ninh Thu Thu mặt vô cảm mà nhắc nhở hắn: "Oắt con, chờ mẹ ngươi biểu diễn đi."
"......" Tống Sở giống như bị ấn nút tạm dừng, sau một giây dừng lại hắn cười càng điên cuồng hơn, nháy mắt với cô, "Bảo bảo thực chờ mong mẹ biểu diễn a."
Ninh Thu Thu: "......"
Xin hỏi cô có thể bóp chết con hàng này trước không?
Ninh Thu Thu chia sẻ xong nhiệm vụ của mình, lại nhìn những người khác, cô không tin mình là người bị hố nhất!
Lâm Cận đọc tờ của mình: "Của tôi là quét tước phòng chuột tre, kiểm tra thể xác và tinh thần chuột tre bảo bảo có khỏe mạnh hay không, ôi trời, tôi đột nhiên cảm thấy làm việc thật hạnh phúc nha, lao động là vinh quang."
Tống Sở Ninh Thu Thu: "......"
Tiện nhỉ.
Bạch Oánh: "Nhiệm vụ của tôi cũng siêu cấp đơn giản, làm cho chuột tre bảo bảo món cám quấy cơm chúng nó thích ăn."
Tống Sở không phục, chen qua cầm tờ nhiệm vụ của cô ấy lại đây xem: "Không nói phải dựa vào sức lao động của mình để đổi ngô với cám sao."
"Không có, tôi vừa mới thấy trong sân đã chuẩn bị tốt ngô với trấu."
Tống Sở: "......"
Hắn lấy tu vi cả đời của mình, mới nhịn được cảm xúc chửi mẹ nó xuống, đây là đãi ngộ không công bằng một cách công khai.
Phương Cẩn Nhiên: "Trong thôn Hưng Vượng có học sinh tiểu học và cấp hai muốn tới tham quan chuột tre, phụ trách tiếp đãi bọn họ."
Tống Sở che mặt: "Đủ rồi, tôi nghe không nổi nữa."
Nhiệm vụ từng người từng người về sau càng "tươi sáng" hơn trước.
Ban tổ chức không cho phép đổi nhiệm vụ, cho nên mọi người sau khi an ủi oán giận một hồi xong, tách ra làm nhiệm vụ.
Ninh Thu Thu là từ thân đến tâm đều kháng cự nhiệm vụ này, nghĩ đến khung cảnh nhảy múa kia, Ninh Thu Thu hô hấp còn không thông, cái này là muốn cô mất mặt trước mọi người đây mà.
Kẻ lên nhiệm vụ này cũng thật là thiên tài, Ninh Thu Thu nghĩ, xong việc nhất định phải đến tìm đối phương nói chuyện một chút, bắt hắn bồi thường ít tiền thiệt hại tinh thần.
Có điều kháng cự thì kháng cự, nhiệm vụ vẫn phải làm, ai bảo vận khí không tốt, tự đào hố chôn mình cơ, cô quyết định đi tìm bí thư chi bộ thôn trước, hỏi thăm danh sách tiết mục buổi tối có những gì, sau đó dựa vào đấy để chuẩn bị tiếp.
Thời gian làm ra tiết mục chỉ có một người, thật sự có điểm làm khó người khác, tuy rằng cô ca hát nhảy múa cũng không tính là quá kém, hơn nữa nguyên chủ vốn xuất thân từ nhóm nhạc, khả năng khống chế đối với hát múa của thân thể này là rất cao.
Bí thư chi bộ thôn thấy Ninh Thu Thu là người trong chương trình chuột tre quay ở quê nhà cho nên đối xử rất nhiệt tình, cô rất dễ dàng tìm được danh sách tiết mục biểu diễn tối nay, cũng không phải thôn dân tổ chức, mà là đoàn văn nghệ xuống thôn biểu diễn.
Ninh Thu Thu đỡ trán, xong rồi, là dân chuyên, đối lập như vậy, thương tổn còn lớn hơn nữa.
"Quá khó khăn," Ninh Thu Thu từ trong nhà bí thư chi bộ thôn đi ra, nói với màn ảnh, "Tôi tình nguyện chặt trúc."
Chỉ là oán giận thì oán giận, nhiệm vụ vẫn phải làm, Ninh Thu Thu xem một lượt danh sách tiết mục lấy từ bên bí thư thôn, nhìn xem có thể sinh ra chút linh cảm gì không.
Cùng lúc, tại Triển gia.
"Mời dùng trà." Triển Thanh Việt chậm rì rì mà dùng đôi tay chưa quá linh hoạt, rót hai ngọn chén trà đầy nghệ thuật, làm tư thế mời với người ngồi đối diện hắn.
Người đang ông ngồi trước hắn ăn mặc tinh xảo, trên sống mũi là một cặp mắt kính, vừa nhìn là biết người thuộc tầng lớp phi phú tức quý.
Hắn duỗi tay bưng ly trà, nói: "Không đủ ý tứ, tới thành phố G lâu như vậy cũng không nói với tôi một tiếng, chỉ có thời điểm muốn tôi hỗ trợ thì mới nghĩ đến, này còn có thể khiến tôi vui vẻ làm bằng hữu sao."
Chuyện Ninh Thu Thu bị Hiểu Cầm đăng tin lên Weibo, Triển Thanh Việt tìm bằng hữu của hắn ở thành phố G ra mặt hỗ trợ, cũng chính là vị trước mắt, tên là Vu Hải Bình, hắn cũng ở từng thành phố A, quen biết Triển Thanh Việt đã được mấy năm, mấy năm nay dời địa điểm làm ăn đi nơi khác, mới đến thành phố G cắm rễ.
Trên mặt Triển Thanh Việt rất biết ý mà treo vài phần áy náy, nói: "Định chờ thân thể nhanh nhẹn khoẻ mạnh lên một chút mới tới cửa chào hỏi, không ngờ đụng phải chuyện ngoài ý muốn, gây phiền toái cho cậu."
"Hừ, chuyện nhỏ," Vu Hải Bình không để ý mà vung tay lên, phục lại biểu cảm ái muội kia, hỏi "Vậy quan hệ của nữ minh tinh kia với cậu là như nào, tình nhân nhỏ?"
"Không phải," Triển Thanh Việt cũng tự nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói, "Quan hệ ở chung phi pháp."
"???"
Vu Hải Bình thiếu chút nữa bị sặc nước trà, ngữ khí Triển Thanh Việt vẫn kinh người như hồi nào a, hắn chớp chớp mắt, nghe ý tứ này của Triển Thanh Việt, quan hệ ở chung phi pháp, còn không phải là bạn tốt khác giới sao.
"Chậc chậc chậc," Sau khi vẻ mặt Vu Hải Bình biến hóa xong, tặc lưỡi hai tiếng chua loét, nói, "Vậy khi nào biến thành hợp pháp a."
Triển Thanh Việt nói: "Thời cơ còn chưa tới."
Vu Hải Bình cười, đặt cái ly xuống: "Lại còn mai phục chờ con mồi cắn câu, tôi đây thật muốn mặc niệm cho vị nữ minh tinh kia ba phút."
"......" Lời này khiến Triển Thanh Việt ngẩn ra một giây, nhân phẩm hắn thực sự ác liệt như vậy?
Sau khi hắn cùng Ninh Thu Thu xác lập quan hệ, phải nói là ích lợi ràng buộc hai người, là cặp vợ chồng gặp dịp thì chơi, hắn nhìn ra được Ninh Thu Thu có hảo cảm với mình, nhưng không tới mức độ thích, hắn cũng thừa nhận mình có cảm giác khá đặc biệt với Ninh Thu Thu, nhưng "khá" cũng không tới điểm giới hạn kia.
Hiện tại hai người vẫn đang ở giai đoạn dò xét tình cảm lẫn nhau, cả hai đều hưởng thụ quá trình này, không cần thiết phải phá vỡ, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Đương nhiên, những lời này hắn sẽ không nói với Vu Hải Bình được, hắn đường hoàng mà nói: "Hiện tại tôinửa người bất tiện, nói chuyện còn tốt, nhưng sinh hoạt cơ bản không thể tự gánh vác, không thích hợp."
"Cũng không phải không đứng dậy được, cậu đây không phải là...... tự ti sao, ái chà chà, chưa từng thấy nha, thì ra người như cậu cũng có ngày tự ti a." Vu Hải Bình tìm được cơ hội, không lưu tình mà cười nhạo hắn.
Triển Thanh Việt cũng không giận, nhàn nhạt cười, nói: "Cái này gọi là biết phụ trách."
Vu Hải Bình: "......"
Loại này lời nói không thể nào phát ra từ miệngTriển Thanh Việt được, nghe xong chỉ cảm thấy không ổn, vì vậy nhận thức của hắn với Triển Thanh Việt lại rớt xuống vài bậc.
Vu Hải Bình quyết định dừng đàm luận với hắn vấn đề này, hắn hỏi: "Cậu về sau có tính toán gì không? Về Trác Sâm? Sau khi cậu xảy ra chuyện, tôi thấy em trai cậu tiếp quản khá tốt, khiến tôi cũng phải lau mắt mà nhìn hắn."
"Bản thân hắn là người có tài ở phương diện này, lười mà thôi."
Triển Thanh Việt một chút cũng không bất ngờ, việc Triển Thanh Viễn có thể gánh vác trọng trách này, đối với người ngoài xem ra, đây là một truyền kỳ, nhưng anh hiểu em trai mình, biết hắn chơi ra chơi, thiên phú rất mạnh, chỉ là không muốn động não mà thôi.
"Trác Sâm hắn có thể quản thì tôi sẽ không nhúng tay, về sau chắc tôi sẽ tự mình thành lập công ty nhỏ." Triển Thanh Việt trả lời câu hỏi trước đấy của hắn.
Vu Hải Bình hiển nhiên không tin: "Cậu đừng gạt tôi, công ty nhỏ có thể thỏa mãn Triển tổng ngài ăn uống sao."
Triển Thanh Việt tạm thời không muốn làm lộ việc mình đã đáp ứng Ninh Thu Thu thành lập công ty giải trí, nguyên nhân không phải tại Vu Hải Bình, chỉ là loại chuyện gây dựng sự nghiệp này vốn tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ai cũng không có biện pháp bảo đảm mình nhất định sẽ thành công, vạn nhất mọi chuyện không thật sự thuận lợi như đã định, trước khoe khoang khoác loác, sau thể diện một đi không trở lại.
Triển tổng lòng tự trọng nặng như núi không thèm để ý mà nói: "Không thể thỏa mãn thì chờ vợ nuôi, dù sao thu nhập của minh tinh cũng rất cao."
Vu Hải Bình: "???"
"Sao cậu có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, xin hỏi mấy năm nay cậu nằm trên giường có rửa mặt không đấy, sao cất giữ được lớp da mặt dày như da trâu vậy?"
Triển Thanh Việt: "......"
......
Ninh Thu Thu nhìn danh sách tiết mục một lần nữa, cũng không thấy tiết mục nào vừa hát vừa nhảy cả, nhưng cô có thể nhớ lại một ít động tác của nguyên chủ, chỉ là không đủ bình dân, rõ ràng không hợp với tam quan của người nông dân mà.
Vừa múa vừa hát, sang hèn cùng hưởng......
Có! Ninh Thu Thu vỗ tay một cái, này còn không phải là hí khúc* sao!
(*) Hí khúc [唱戏]: hay còn gọi kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.
Cô nhớ đến một tiết mục mình đã từng xem trước đây, ca sĩ họ Trương nào đó, chỉ vừa mới xướng câu đầu bài 《 Bắc Kinh một đêm 》, đã khiến toàn bộ người nghe kinh ngạc, cô cũng có thể tìm một bài dân ca, hát như điệu hí khúc, lại tìm hiểu thêm một chút vũ khúc từ thầy giáo, học mấy động tác đơn giản, lừa lừa dối dối qua mắt, so với ca hát nhảy múa thì đơn giản hơn nhiều.
Quan trọng là, hí kịch thì thôn dân đều biết, cũng không vi phạm yêu cầu sang hèn cùng hưởng.
Ninh Thu Thu nói làm là làm, ca kinh kịch trước đây nguyên chủ đã từng học qua, chính cô cũng tìm hiểu một chút, việc này không quá khó khăn, có điều ca kinh kịch cũng cần phải luyện tập tìm cảm giác, còn thầy giáo dạy vũ khúc...... chuyện này cũng không khó, tìm Cù Hoa.
Có ý tưởng rồi cả người Ninh Thu Thu tràn ngập máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi lên, cô gửi tin nhắn cho Cù Hoa, giúp cô liên hệ với giáo viên dạy vũ khúc, căn cứ vào ca khúc cô chọn, biên một đoạn vũ đạo đơn giản, quay video lại, còn phải nhờ ban tổ chức tìm cho cô một bộ trang phục diễn nữa.
Đến thời điểm ăn cơm trưa, toàn bộ công tác chuẩn bị cô đã làm tốt, buổi chiều luyện hát luyện múa là được.
"Oa, bò sữa kia, thật sự khiến tôi có bóng ma tâm lý với sữa bò rồi, quá khó khăn." Giữa thời điểm ăn cơm trưa, Tống Sở mang theo bóng ma tâm lý nặng nề cùng vẻ mặt đưa đám nói.
Lâm Cận nhịn cười: "Không có bóng ma với phái nữ là ổn rồi."
"....... Cút đi."
Bạch Oánh cắn đũa, hỏi: "Thu Thu chuẩn bị thế nào rồi, trong năm người nhiệm vụ của cô là khó nhất đó."
Vừa hỏi như vậy, mọi người tập tức quay sang nhìn Ninh Thu Thu, Ninh Thu Thu nói: "Vẫn tốt, hẳn là...... có thể hoàn thành nhiệm vụ đi."
"Tôi khá là mong chờ hình phạt cho những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ đây." Nhớ ra còn có người thảm hơn mình, Tống Sở không nhịn nổi cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạch Oánh: "Sao anh không nghĩ một chút xem buổi chiều khuân cỏ về như thế nào."
Tống Sở: "......"
Lâm Cận không độc mồm như Tống Sở, cổ vũ Ninh Thu Thu: "Thu Thu trước kia phải dựa vào hát múa để kiếm cơm đấy, chuyện này đối với chúng ta mà nói khả năng rất khó, nhưng đối Thu Thu mà nói, khẳng định nhẹ như bữa sáng, chúng ta phải tin tưởng Thu Thu."
Phương Cẩn Nhiên vẫn luôn im lặng cũng nói: "Không cần quá áp lực, không hoàn thành chúng tôi chịu phạt cùng cô."
"Đúng đúng, gặp nạn cùng nhau gánh, không cần sợ!" Bạch Oánh nói.
"Cùng nhau chịu trừng phạt" lời này khiến cho toàn đội đồng tình, mọi người hết sức đồng ý, ngay cả Tống Sở vẫn luôn không hợp "vía" với Ninh Thu Thu cũng đồng ý.
Ninh Thu Thu bị bầu không khí đoàn kết này làm cho cảm động, trịnh trọng nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực giúp mọi người không phải chịu phạt."
Ăn xong cơm trưa, nhóm khách quý có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, đóng camera, đạo diễn bắt đầu chỉ huy nhân viên công tác, thu dọn sạch sẽ những nơi có chút hỗn loạn bẩn thỉu, nghe nói buổi chiều nhà tài trợ sẽ qua thăm.
"Cô nói xem nhà tài trợ rảnh rỗi không có việc gì phải tới thăm làm gì, xem náo nhiệt à, khiến cho binh hoang mã loạn, được gì đâu, thích cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* sao?" Đã không còn camera, Tống Sở lại bắt đầu không kiêng nể gì, nhỏ giọng xả giận cùng Ninh Thu Thu.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè] phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
"Người nhiều tiền chính là cha, thích tới thì tới, cậu mặc kệ đi, mà nhóc con à, mẹ phát hiện con trai hơi chán đời kìa." Ninh Thu Thu vỗ vỗ đầu Tống Sở, nói.
Tống Sở: "Biến, ông đây không phải con trai cô."
Ninh Thu Thu cuộn tay lại thành nắm đấm nhỏ: "Nhìn tay mẹ nói lại lần nữa xem nào."
"......" Tống Sở lập tức kinh sợ, co được dãn được mới là đại trượng phu, "QAQ Thu gia tôi sai rồi."
Nhà tài trợ giống như căn chỉnh thời gian mà đến, buổi chiều bọn họ vừa hết giờ nghỉ ngơi, còn chưa kịp bắt đầu quay, đối phương vừa vặn tới rồi.
Ninh Thu Thu buổi trưa không ngủ, cô vẫn luôn nghe những ca khúc thường dùng để diễn khang xướng, muốn tìm cảm giác trong những ca khúc đó, bởi vậy thời điểm chuẩn bị quay chương trình, cô phải vọt đi rửa mặt một phen, trang điểm lại, cho nên ra ngoài chậm hơn người khác một chút.
Lúc cô đi ra ngoài, đúng lúc nhà tài trợ được chúng tinh phủng nguyệt mà tiến vào, vừa vặn đụng phải cô.
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @maicorner_. Bất kỳ nơi nào khác đăng lại chính là ăn cắp:)
"???"Khi Ninh Thu Thu nhìn thấy người khí phách hăng hái ngồi trên xe lăn kia, thiếu chút nữa phun.
Triển Thanh Việt cũng thấy cô, nhướng mày với cô, như vậy, giống như đang nói: Baba tài trợ uy vũ sao?
"......"
Nhà tài trợ lần này là một nhãn hiệu đồ uống khá cao cấp, dùng nhiều loại ngũ cốc như táo đỏ, cẩu kỷ*, hạt đào,.. xay thành bột, dựa theo yêu cầu thị trường mà phối các loại hương vị vào với nhau, hương vị không tồi.
(*) Tên một loài cây nhỏ, lá non có vị hơi đắng, dùng làm rau ăn được, rễ dùng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt, vỏ rễ cũng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt bì.
Bởi vì trước nay thương hiệu này luôn phát triển theo tiêu chí sức khỏe dinh dưỡng, nên danh tiếng rất tốt.
Thời điểm Triển Thanh Việt vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, khả năng nhainuốt của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, vì thế cô thường xuyên nhìn thấy Tinh Tinh cho hắn dùng ngũ cốc của nhãn hiệu này.
Nhưng trước nay Ninh Thu Thu chưa từng liên hệ hai việc này với nhau a, từ khi nào Triển Thanh Việt kinh doanh ngành sản xuất thực phẩm vậy?!
Tinh Tinh cùng Trần Nghị cũng tới, Tinh Tinh đẩy Triển Thanh Việt, làm mặt quỷ với cô.
Đạo diễn cảm giác được giữa hai người bọn họ có chút gì đó khác thường, nói: "Triển tiên sinh biết Thu Thu sao."
"Bạn bè." Triển Thanh Việt nói.
Tuy không chú ý mấy chuyện giới giải trí, nhưng hắn cũng biết tình yêu của nghệ sĩ giống như trái cấm, không thể trưng bày trước mặt công chúng được.
Đạo diễn rất biết điều, cười nói: "Vậy thật đúng là có duyên, tới tới, vào trong ngồi đi, bên ngoài gió lớn."
Trong phòng, đạo diễn cùng Triển Thanh Việt hàn huyên một hồi, khen tặng vài câu, sau đó lấy cớ rất hợp lý là phải ra ngoài chuẩn bị bắt đầu quay tiết mục, tạo không gian cho hai người "bạn tốt" Triển Thanh Việt cùng Ninh Thu Thu ôn chuyện.
Chờ đến khi trong phòng an tĩnh lại, Tinh Tinh búng tay một cái: "Đúng rồi, bọn em có mang theo đồ vật qua đây mời mọi người ăn đấy, để ở trong xe phía sau, đi đi đi, Trần Nghị, chúng ta đi dọn ra."
Nói đoạn, cô nàng lôi kéo Trần Nghị, chạy nhanh đi.
Chờ đến khi cửa lại một lần nữa được đóng lại, chỉ còn hai người bọn họ, Ninh Thu Thu trừng hắn: "Anh muốn tới chào hỏi sao không đề cập trước một câu?"
Triển Thanh Việt: "Đạo diễn mời, nhất thời nảy lòng tham."
"Cho nên, giám đốc công ty ngũ cốc là anh?"
"Xem như vậy," Triển Thanh Việt giải thích nói, "Lúc trước...... mẹ tôi, tiêu sái theo đuổi tình yêu đích thực, để lại."
Hửm? Triển phu nhân?
Triển Thanh Việt vừa nói như vậy, Ninh Thu Thu thật ra nghĩ tới một chuyện, trong tiểu thuyết có giải thích, năm Triển Thanh Viễn 10 tuổi, Triển phu nhân gặp phải người gọi là chân ái đời mình, dứt khoát bỏ chồng bỏ con, cùng tình yêu đích thực tương thân tương ái rời đi.
Bà rời đi tay không, tài sản sản nghiệp của mình, bao gồm của hồi môn là một căn nhà và công ty, đều để lại cho hai đứa nhỏ.
"Công ty này vốn dĩ vẫn luôn do tôi quản lý, sau khi tôi xảy ra chuyện, Thanh Viễn không thích người phụ nữ kia, không muốn tự mình điều hành sản nghiệp này, nói là không muốn làm dơ tay hắn, trước nay vẫn luôn là ông nội tạm quản, sau này tôi tỉnh lại, ông lại lần nữa chuyển cho tôi." Triển Thanh Việt giải thích nói.
"À......" Có người mẹ vô trách nhiệm như vậy, Ninh Thu Thu rất đồng tình với Triển Thanh Việt, "Xin lỗi, khiến anh nhớ lại chuyện thương tâm."
"Ừ, rất thương tâm," Triển Thanh Việt nói vậy, nhưng trên mặt lại không có nửa tia thương tâm gì hết, nói, "Em phải phụ trách."
"...... Phụ trách gì?" Trực giác Ninh Thu Thu cho rằng Triển Thanh Việt lại đào hố mình.
Triển Thanh Việt nói: "Trực tiếp đưa tiền đi, thật tế chút."
"???"Ninh Thu Thu mặt vô cảm nói, "Tiền thì không có, mạng thì có một cái này."
"Tôi biết em không có tiền."
Ninh Thu Thu bị câu nói đánh thẳng mặt: "Cuộc sống khó khăn có một số việc đừng vạch trần nhé Triển tổng!"
Cho rằng ai cũng nhiều tiền nhiều quyền như anh ý, nằm trên giường hai năm, độ vô nhân tính cũng tăng theo à!
Thấy Triển Thanh Việt mỉm cười, chuông cảnh báo trong đầu Ninh Thu Thu tức khắc kêu "reng reng reng", dự cảm cho thấy lời tiếp theo Triển Thanh Việt nói tuyệt đối không phải là lời hay!
Cô đảo mắt, cái khó ló cái khôn, mở miệng giành lấy cơ hội nói chuyện trước Triển Thanh Việt, vứt cho hắn cái mị nhãn, đi qua ngồi lên đùi Triển Thanh Việt, vì không muốn ngồi hỏng cặp đùi quý giá, Ninh Thu Thu còn không dám dùng sức, nhưng trên mặt kỹ thuật diễn lại mười phần, nói: "Cho nên, Triển tổng tài đại khí thô*, ngài nên làm quen trước một ít quy tắc ngầm của giới giải trí đi a, tỷ như, dùng quy tắc với em này, hửm?"
(*) Tài đại khí thô [财大气粗]: có hai nghĩa: 1. có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục; 2. giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm).
———————
Tự nhiên thấy điều kiện đủ 100 votes/ chương thì đăng chương tiếp khá là hay á, hay là chương sau áp dụng luôn nhe ;) Các nàng biết phải làm gì rồi đó:))
P/s: Edit đoạn NTT tìm tiết mục cho văn nghệ thôn mà nhớ đến phim Crash landing on you quá:)) Mọi người trong thôn cũng hay "liên hoan" với nhau
/90
|