" Tiểu Trì nói Ninh... Chị dâu ở lại tập thoại với Cổ Hàm Như, chắc chắn vấn đề này có liên quan đến Cổ Hàm Như, nhưng Cổ Hàm Như đã biến mất, công ty cũng không biết cô ta đi đâu, không còn nhân vật khả nghi nào khác trong phạm vi giám sát tòa nhà đó, không biết cô ta hành động một mình hay là có đồng phạm, chỉ khi chị dâu tỉnh dậy, mới biết được sự thật là như thế nào. ”
Triển Thanh Việt nhìn người nằm trên giường, rõ ràng bác sĩ nói rằng cô chỉ bị chấn động do chấn thương não, nhưng mà ba ngày rồi, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ninh Thu Thu gọi điện thoại cho anh vào ngày hôm đó, anh chỉ nghe thấy tiếng hét vội vàng từ phía bên kia “ Thanh Việt ", rồi nhanh chóng cúp máy, sau đó gọi lại thì không có ai trả lời.
Anh dự cảm có chuyện gì đó xảy ra, vội vàng gọi điện cho đoàn làm phim, đại khái là đang hỏi về việc Ninh Thu Thu đang ở đâu.
Trong khi để cho người trong đoàn phim sắp xếp ai đó để đi tìm cô, anh nhanh chóng liên lạc với bạn học là công an, nhờ anh ta giúp đỡ.
Nhưng dù anh có bản lĩnh lớn tới đâu, thì nước xa không cứu được lửa gần, khi anh đi bằng máy bay tới, thì Ninh Thu Thu đã được đưa đến bệnh viện.
May mắn thay, Thu Thu rất thông minh, tự mình trốn thoát, nếu không anh không dám tưởng tượng ra hậu quả gì sẽ xảy ra.
" Tiếp tục cho người tìm kiếm Cổ Hàm Như, tìm được mới thôi. "
Triển Thanh Việt nói với giọng lạnh lùng.
Ấn tượng của Triển Thanh Viễn về người anh trai của anh ta là luôn dịu dàng và dễ gần.
Ngay cả khi anh tức giận, anh cũng ít khi bày ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt của anh đã lạnh như bằng suốt ba ngày nay.
Anh ta liếc nhìn người nằm trên giường, anh ta cũng không biết trừ dáng dấp xinh đẹp, thì cô ấy thú vị và hấp dẫn chỗ nào, điều gì đã thu hút anh trai anh nhiều như vậy?
Trước đây, có rất nhiều phụ nữ xung quanh Triển Thanh Việt, nhiều người xinh đẹp và thú vị như Ninh Thu Thu không phải là không có, tại anh không động lòng.
Trong khi anh ta đang suy nghĩ, người nằm trên giường đột nhiên nhúc nhích ngón tay.
" Anh, chị ấy, chị ấy, ngón tay của chị ấy đang nhúc nhích! "
Triển Thanh Việt bất ngờ nhìn Ninh Thu Thu, thấy hàng mi dài của cô run rẩy, như thể đang cố mở chúng ra.
" Đi gọi bác sĩ nhanh lên. "
Giọng nói của Triển Thanh Việt cuối cùng cũng có chút cảm xúc, anh ra lệnh cho Triển Thanh Viễn, anh nắm lấy bàn tay băng bó của Ninh Thu Thu, nín thở nhìn cô.
cũng không biết đã bao lâu, cuối cùng cô cũng mở ra, đôi mắt cô có mấy phần mê man, yếu ớt.
" Thu Thu. "
Triển Thanh Việt mỉm cười và cúi đầu hôn lên trán cô. " Cuối cùng em cũng tỉnh dậy. "
" Em... "
Giọng nói của Ninh Thu Thu khàn khàn, không nói nên lời, nhưng cô dùng khẩu hình để nói, “ Em rất cuộc cũng trở về, Thanh Việt. "
Nước mắt cô chảy dài trên khóe mắt: “ Em đã trở lại. "
Cô không biết cái lần xuyên không đó có phải là một giấc mơ hay nó thật sự tồn tại, nhưng giờ cô thật sự trở lại thế giới này và trở về bên cạnh Triển Thanh Việt.
Cô sẽ không bao giờ... sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Triển Thanh Việt hiểu khẩu hình của cô, đau khổ đến mức chỉ có thể cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi khô khốc của cô, xoa dịu cô và nói: " Ừ, em đã trở lại, em cũng không sao. "
Triển Thanh Viễn gọi bác sĩ tới, nhìn thấy hai người thân mật, nên họ một tiếng, Triển Thanh Việt hôn vào khóe mắt cô, sau đó yêu cầu bác sĩ đến kiểm tra.
Cơ thể của Ninh Thu Thu ở bên trong không có bị thương gì, chỉ là cô lăn từ trên cầu thang xuống, nên nhiều chỗ trên da bị trầy, cô còn bị đập đầu, nên não bị chấn động nhẹ.
Tuy nhiên, Ninh Thu Thu đã nằm trong ba ngày, cơ thể cô tự động được chữa lành, Triển Thanh Việt đút cho cô ăn một ít nước và cháo, cơ thể dần có sức trở lại, ngoài việc chóng mặt, cô không thể đi lại, còn lại không có gì đáng lo ngại.
Triển Thanh Việt nhìn người nằm trên giường, rõ ràng bác sĩ nói rằng cô chỉ bị chấn động do chấn thương não, nhưng mà ba ngày rồi, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ninh Thu Thu gọi điện thoại cho anh vào ngày hôm đó, anh chỉ nghe thấy tiếng hét vội vàng từ phía bên kia “ Thanh Việt ", rồi nhanh chóng cúp máy, sau đó gọi lại thì không có ai trả lời.
Anh dự cảm có chuyện gì đó xảy ra, vội vàng gọi điện cho đoàn làm phim, đại khái là đang hỏi về việc Ninh Thu Thu đang ở đâu.
Trong khi để cho người trong đoàn phim sắp xếp ai đó để đi tìm cô, anh nhanh chóng liên lạc với bạn học là công an, nhờ anh ta giúp đỡ.
Nhưng dù anh có bản lĩnh lớn tới đâu, thì nước xa không cứu được lửa gần, khi anh đi bằng máy bay tới, thì Ninh Thu Thu đã được đưa đến bệnh viện.
May mắn thay, Thu Thu rất thông minh, tự mình trốn thoát, nếu không anh không dám tưởng tượng ra hậu quả gì sẽ xảy ra.
" Tiếp tục cho người tìm kiếm Cổ Hàm Như, tìm được mới thôi. "
Triển Thanh Việt nói với giọng lạnh lùng.
Ấn tượng của Triển Thanh Viễn về người anh trai của anh ta là luôn dịu dàng và dễ gần.
Ngay cả khi anh tức giận, anh cũng ít khi bày ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt của anh đã lạnh như bằng suốt ba ngày nay.
Anh ta liếc nhìn người nằm trên giường, anh ta cũng không biết trừ dáng dấp xinh đẹp, thì cô ấy thú vị và hấp dẫn chỗ nào, điều gì đã thu hút anh trai anh nhiều như vậy?
Trước đây, có rất nhiều phụ nữ xung quanh Triển Thanh Việt, nhiều người xinh đẹp và thú vị như Ninh Thu Thu không phải là không có, tại anh không động lòng.
Trong khi anh ta đang suy nghĩ, người nằm trên giường đột nhiên nhúc nhích ngón tay.
" Anh, chị ấy, chị ấy, ngón tay của chị ấy đang nhúc nhích! "
Triển Thanh Việt bất ngờ nhìn Ninh Thu Thu, thấy hàng mi dài của cô run rẩy, như thể đang cố mở chúng ra.
" Đi gọi bác sĩ nhanh lên. "
Giọng nói của Triển Thanh Việt cuối cùng cũng có chút cảm xúc, anh ra lệnh cho Triển Thanh Viễn, anh nắm lấy bàn tay băng bó của Ninh Thu Thu, nín thở nhìn cô.
cũng không biết đã bao lâu, cuối cùng cô cũng mở ra, đôi mắt cô có mấy phần mê man, yếu ớt.
" Thu Thu. "
Triển Thanh Việt mỉm cười và cúi đầu hôn lên trán cô. " Cuối cùng em cũng tỉnh dậy. "
" Em... "
Giọng nói của Ninh Thu Thu khàn khàn, không nói nên lời, nhưng cô dùng khẩu hình để nói, “ Em rất cuộc cũng trở về, Thanh Việt. "
Nước mắt cô chảy dài trên khóe mắt: “ Em đã trở lại. "
Cô không biết cái lần xuyên không đó có phải là một giấc mơ hay nó thật sự tồn tại, nhưng giờ cô thật sự trở lại thế giới này và trở về bên cạnh Triển Thanh Việt.
Cô sẽ không bao giờ... sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Triển Thanh Việt hiểu khẩu hình của cô, đau khổ đến mức chỉ có thể cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi khô khốc của cô, xoa dịu cô và nói: " Ừ, em đã trở lại, em cũng không sao. "
Triển Thanh Viễn gọi bác sĩ tới, nhìn thấy hai người thân mật, nên họ một tiếng, Triển Thanh Việt hôn vào khóe mắt cô, sau đó yêu cầu bác sĩ đến kiểm tra.
Cơ thể của Ninh Thu Thu ở bên trong không có bị thương gì, chỉ là cô lăn từ trên cầu thang xuống, nên nhiều chỗ trên da bị trầy, cô còn bị đập đầu, nên não bị chấn động nhẹ.
Tuy nhiên, Ninh Thu Thu đã nằm trong ba ngày, cơ thể cô tự động được chữa lành, Triển Thanh Việt đút cho cô ăn một ít nước và cháo, cơ thể dần có sức trở lại, ngoài việc chóng mặt, cô không thể đi lại, còn lại không có gì đáng lo ngại.
/90
|